Chương 40: Cãi nhau
Hồ ly
06/07/2016
Tố bị dọa sợ rồi, cô lớn như vậy nhưng chưa từng có lúc lại sợ hãi một người như thế. Sở
Lăng Xuyên xanh mặt, trong mắt đầy lửa giận, hai tay nắm chặt giống như
một con sư tử giận dữ muốn xé xác cô.
"Là, là người khác đưa." Tố Tố nói chuyện lắp bắp rồi đứng lên, cả người cũng căng thẳng, sợ Sở Lăng Xuyên người này không khống chế được mà đánh cô một trận, cô chịu không được đâu cho nên đành phải thử giải thích cho anh.
"Đàn ông đưa ?"
Tuy rằng Sở Lăng Xuyên cố ý đè thấp giọng nói, nhưng vẫn cả vú lấp miệng em như vậy làm cho trái tim nhỏ của Tố Tố run lên.
Tố Tố nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh, ngực đập thình thịch mà gật đầu, nhìn sắc mặt Sở Lăng Xuyên càng lạnh hơn mà cô vội vàng bổ sung : "Em cũng hắn không quen biết, hắn là người thân một học sinh của em, sau đó không hiểu thế nào lại tặng em cái vòng tay này. Cứng rắn tặng, nhưng em không muốn !"
"Như thế nào không muốn lại đeo ở trên tay ?" Sở Lăng Xuyên lại lần nữa nắm tay mang vòng tay đó của Tố Tố "Là hắn cứng rắn muốn tặng em, vậy nhưng em cũng không ngăn cản được công kích mật ngọt chết người của hắn ?"
"Không phải em tự em đeo, là hắn cứng rắn đeo cho em." Tố Tố vội vàng nói xong, lại cảm thấy uất ức. Tuy rằng lúc này có chút sợ anh, nhưng mà chất vấn của anh làm cho cô rất không thích, dáng vẻ chết cũng không sợ mạnh mẽ đi tới rồi ngểnh cổ gầm nhẹ : "Sở Lăng Xuyên anh có ý tứ gì ? Là nói em tham lam hư vinh sao ? Em cho anh biết vòng tay này căn bản là em không muốn !"
"Hắn cứng rắn đeo cho em, em sẽ không tháo xuống trả lại hắn sao ?"
"Bởi vì vòng tay quá nhỏ, em tháo xuống không được !"
"Đeo lên mà không thể tháo xuống sao ?" Sở Lăng Xuyên nói xong tháo xuống cái vòng trên cổ tay Tố Tố, sau đó cầm lên giống như quơ quơ trước mắt Tố Tố "An Nhược Tố, em chính là lừa dối anh như vậy ?"
Tố Tố trợn to mắt nhìn thứ trong tay Sở Lăng Xuyên, nhìn lại cổ tay mình một chút, không thấy vòng tay, vòng tay đã bị anh tháo xuống !
Làm sao lại liền bị anh tháo xuống như vậy ? Cô thế nhưng không có cảm giác chút đau đớn nào. Là lực chú ý của cô bị dời đi hay là bởi vì tức giận mà quên đi đau đớn ? Không nghĩ ra, cũng chẳng muốn nghĩ ngợi, cô chỉ biết là bây giờ có miệng mà nói không rõ được.
"Anh, anh, tùy anh nghĩ như thế nào, em không thẹn với lương tâm !" Tố Tố cực kỳ tức giận nói xong rồi vượt qua anh, vọt tới bên bàn mà cầm túi xách của mình định rời đi. Nhưng cô lại bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy eo, Tố Tố tức giận gào nhẹ : "Buông ra, anh cái người phân phiệt (*) rất không phân rõ phải trái này !"
(*) Phân phiệt : Ý nói Sở Lăng Xuyên giống quân nhân phản động, người chống đối chính trị đó. Thực ra chị đang muốn mắng anh không hiểu rõ chị giống như phân phiệt đó.
"Muốn đi đâu !" Sở Lăng Xuyên mặt đen lại, nhíu mày nhìn Tố Tố, cũng đặt cô trên giường, Tố Tố muốn đứng dậy nhưng anh lại bảo cô : "Em ngồi yên cho anh, đêm khuya rồi em định làm cái gì ?"
Nước mắt ở trong mắt đảo quanh, cô gần như muốn khóc nhưng lại nhịn xuống không rớt nước mắt. Giọng cô hơi nghẹn ngào, tức giận nói : "Em về nhà, không cần nói chuyện với sự tự đại và không phân rõ phải trái của anh !"
Tố Tố nói xong lại đứng dậy muốn đi, Sở Lăng Xuyên liền nóng nảy, hai tay chụp tới mà ôm ngang Tố Tố đặt trên giường. Tố Tố bị bắt nằm xuống, giãy dụa nhưng không ra được, quay đầu nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tay giơ lên cao giống như muốn đánh cô. Nhìn tay anh giơ lên cao như vậy, lại nhìn vẻ mặt tức giận kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố trắng bệch, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ, cô là bị dọa rồi.
Sở Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt kia của Tố Tố, tay đang giơ cao kia đánh lên trên giường, buông Tố Tố ra rồi đứng lên, lạnh lùng nói : "Nhận đồ của người khác lại nói dối với anh. An Nhược Tố, em thành thật đợi ở chỗ này cho anh, tỉnh lại thật tốt đi."
Sở Lăng Xuyên nói xong sửa sang lại quần áo, nổi giận đùng đùng bước đi, đêm tối cũng không biết đi làm gì, Tố Tố cũng không quan tâm việc đó, chính là cảm thấy anh biến mất ở trước mắt cô thì tốt lắm rồi. Lúc này trong lòng cô rất không dễ chịu, rất không muốn nhìn thấy anh.
Tố Tố là con gái một trong nhà, từ nhỏ lại hiếu thuận nghe lời, ba mẹ chưa bao giờ quá nghiêm khắc trách mắng cô, bạn bè lại đối với cô càng cưng chiều, quan hệ cùng đồng nghiệp cũng rất tốt. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới giờ bị người khác đối đãi như vậy, ở trong lòng sao có thể chịu được.
Nghĩ đến anh vừa mới răn dạy mà nước mắt Tố Tố nhịn không được rơi xuống. Nằm trên giường mà buồn bã khóc lên, giống như một đứa nhỏ bị oan ức mà đau lòng khóc, lại sợ bị người khác nghe được nên theo bản năng kìm nén tiếng khóc.
Trong căn phòng xa lạ này, nghĩ tới vẻ giận dữ của anh mà cô bỗng cảm thấy kết hôn có phải sai lầm rồi hay không ? Lúc trước anh dịu dàng săn sóc, cái gì cảm giác ấm áp hạnh phúc đều ở hôm nay mà "rầm" một tiếng vỡ nát hết.
Tố Tố ở bên này thương tâm khóc, ở bên kia Sở Lăng Xuyên lại bị chính trị viên chỉ dạy. Người nhà chính trị viên cũng tới nên liền ở trên tầng này, cách phòng Sở Lăng Xuyên vài phòng nhưng vẫn nghe được Sở Lăng Xuyên đang mắng người.
Sau khi Sở Lăng Xuyên rời đi, chính trị viên đi ra liền nghe được Tố Tố đang khóc trong phòng, liền đuổi theo Sở Lăng Xuyên hỏi sao lại như thế, sau khi Sở Lăng Xuyên nói đại khái một chút thì chính trị viên liền mắng lên : "Tôi nói cho cậu, chuyện gì đều được chính là ở đối chuyện của nữ nhân thượng nằm úp sấp oa con (?). Cậu nói xem người ta thật vất vả đến một chuyến, cậu phát hỏa cái gì !
Tôi biết cậu, tôi cũng hiểu cậu, cậu phát hỏa không đơn giản là vì ghen tỵ, cậu cũng tức giận chính mình nữa, khi vợ mình cần mình nhất thì cậu cũng không ở bên người cô ấy, không cho cô ấy được một cuộc sống và cảm giác an toàn, nhưng cậu với vợ mình chỉ gặp nhau vài lần, cô ấy đối với cậu chưa hiểu rõ sâu đậm, cô ấy có thể hiểu không ?
Cho dù biết được cậu tự giận chính mình, lửa giận không có chỗ phát, đi đánh bao cát, nếu chưa hết giận thì đi đập gạch, hay chạy 10 km, cậu hung hăng với vợ mình làm cái gì, mắng người ta khóc, cậu có thể dễ chịu sao ? Vấn đề liền được giải quyết sao ?"
Tố Tố khóc ? Sở Lăng Xuyên tâm liền bị nhéo một phát, có chút sốt ruột nói : "Được rồi, em biết mình đang làm cái gì, em đây là gõ cho cô ấy một cái cảnh báo thôi, làm cho cô ấy ghi nhớ thật lâu. Được rồi, chuyện của em anh đừng lo lắng, anh vẫn nên trở lại ôm vợ mình thôi." Nói xong liền đi luôn.
Tố Tố khóc lóc rồi ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ còn cau mày, ngủ rất say cho nên không biết khi nào Sở Lăng Xuyên trở lại, chín là vào ngày hôm sau khi...tỉnh lại thì nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi trên ghế bên cạnh giường, con ngươi đen đang nặng nề nhìn cô.
Lúc này Sở Lăng Xuyên mặc một bộ quân trang phẳng phiu, râu đã cạo sạch sẽ, sớm đã rửa mặt xong, dáng vẻ rất sạch sẽ khoan khoái. Ánh mắt không còn lạnh lùng nghiêm nghị như trước, không hề đầy vẻ giận dữ mà là rất nặng nề giống như biển khơi vào đem, sóng lớn lăn tăn, cũng không còn làm cho người khác co rúm lại nữa.
Hai người nhìn lẫn nhau, Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, Tố Tố cũng trầm lặng rời giường, coi anh là không khí. Cô xuống giường, đi dép lê rồi đi vào nhà vệ sinh. Đứng trước gương, nhìn đến ánh mắt mình sưng lên kết hợp với mắt cá mà trong lòng đã hỏi thăm Sở Lăng Xuyên bên ngoài mấy lần, cũng dúng nước lạnh làm lạnh đi đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi của mình.
Đi ra từ buồng vệ sinh liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh bàn, trên bàn là bữa sáng. Tố Tố liếc anh một cái, giọng điệu lạnh nhạt mà không có tinh thần nói : "Em...muốn về nhà."
Sắc mặt Sở Lăng Xuyên bình tĩnh như thường, cũng không mạnh mẽ giữ lại, chỉ thản nhiên nói : "Ngồi xuống ăn cơm đã, ăn cơm xong rồi đi.
Tố Tố do dự một chút rồi đi đến bên bàn, ngồi đối diện Sở Lăng Xuyên, cũng không nói chút gì mà trực tiếp cầm đũa, im lặng ăn cơm. Ăn xong rồi là có thể về nhà, không cần phải... nhìn anh nữa.
Sở Lăng Xuyên chưa ăn mà cứ nhìn Tố Tố ăn. Anh không biết suy nghĩ của Tố Tố, càng không biết ngày hôm qua răn dạy một trận đã làm quan hệ vốn gọi là hài hòa của anh cùng Tố Tố thành hỏng bét.
Nói lại về thói quen, anh đã quên mất Tố Tố không phải binh lính của anh. Đêm qua loại thái độ kia của anh đã làm cho Tố Tố từ nhỏ luôn được yêu thương không tiếp nhận được, cho dù trong lời nói cũng không có nói cái gì tổn thương nhưng vẫn làm Tố Tố tổn thương.
Ăn cơm xong Tố Tố định thay quần áo, lúc thu dọn đồ đạc thì phát hiện quần áo cô hôm qua thay đã được giặt qua, hơn nữa còn được sấy khô, gấp chỉnh tể đặt ở một góc giường.
Thay quần áo xong, lấy ra một vài đồ ăn giống nhau mà cô mang đến. Lúc thu dọn mọi thứ tốt rồi chuẩn bị đi, Sở Lăng Xuyên lại nhận lấy túi đồ trong tay cô.
Tố Tố hơi chíu mày quay đầu nhìn anh, nghĩ rằng không cần anh có lòng tốt, lúc muốn cầm lại túi đồ thì Sở Lăng Xuyên lại cầm mũ của mình đội lên, nói với Tố Tố : "Đi thôi, anh đưa em đi."
Tùy ý đi, Tố Tố nghĩ rồi đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng đi theo ra ngoài. Vốn tưởng rằng anh là đưa có đi ra thôi, nhưng mà ra khỏi doanh trại Tố Tố mới biết là anh muốn đưa cô về nhà.
Không phải anh không rảnh đề về nhà sao, tại sao bây giờ lại có thể ra ngoài ? Tuy rằng trong lòng nhịn không được suy nghĩ nhưng mà Tố Tố cũng không đặt câu hỏi. Có lẽ là xin phép hoặc là giao công việc cho người khác hay thế đi.
Xe chạy trên đường, tâm Tố Tố cũng chạy nhanh theo chiếc xe , mà không khí trong xe cũng nặng nề, yên lạng như vậy, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Sở Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tố Tố, cảm nhận rõ ràng Tố Tố xa cách anh, vươn một bàn tay nắm tay của Tố Tố, cô lại rút ra, còn quay đầu đi không nhìn anh.
Cô gái này còn không cho anh chạm, lại giơ tay một phát bắt được tay Tố Tố mà nắm trong lòng bàn tay, bá đạo mạnh mẽ làm Tố Tố căn bản không thể từ chối.
Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi : "Làm sao vậy, nói em vài câu mà vẫn còn mang thù sao ?"
Tố Tố không nói chuyện, cũng khôn có quay đầu, tùy ý để anh nắm tay cô. Ngay lúc không khí có chút xấu hổ thì điện thoại của cô vang lên, cô liếc mắt nhìn anh một cái, anh liền biết điều mà buông tay.
Sau khi Tố Tố lấy điện thoại di động của mình ra liền thấy được một dãy số xa lạ, chân mày cô cau lại, tuy rằng không nhớ rõ ràng dãy số này nhưng cũng đoán mang máng là Trì Dật Phi gọi tới.
Người này, rốt cuộc là muốn như thế nào ? Không đủ phiền phức sao, Tố Tố không có ý định nhận điện thoại của hắn, trực tiếp ấn tắt gọi. Cô nghĩ là hắn sẽ không lại gọi tới nhưng di động lại vang lên, cô đã đánh giá thấp cố chấp của người nào đó rồi.
Khi Tố Tố đang định tắt đi thì di động lại bị Sở Lăng Xuyên cầm lấy, cô muốn đoạt lại cũng không kịp rồi, Sở Lăng Xuyên đã lưu loát ấn đồng ý gọi. Sau khi trầm lặng trong chốc lát, anh liền lạnh lùng nói : "Tôi là chồng cô ấy."
Tố Tố nhìn mặt của Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt lạnh lùng kia của anh cô chưa có thấy qua, nhất là ánh mắt kia, giống như thấy được sát khí trong truyền thuyết, lòng Tố Tố lại run lên một chút. Tiếp theo cô liền nghe thấy Sở Lăng Xuyên cười lạnh một tiếng : "Được, nửa giờ sau gặp nhau."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền tắt điện thoại, trả lại điện thoại di động cho Tố Tố. Tố Tố cầm điện thoại di động của mình, mở to mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, rốt cục cững mở miệng nói với anh : "Anh, anh muốn đi gặp hắn ?!"
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhếch môi cười về phía Tố Tố "Vì sao không ?"
Xe tăng tốc, nhanh đến nỗi làm cho lòng Tố Tố cũng gần như rơi nhanh xuống.
"Là, là người khác đưa." Tố Tố nói chuyện lắp bắp rồi đứng lên, cả người cũng căng thẳng, sợ Sở Lăng Xuyên người này không khống chế được mà đánh cô một trận, cô chịu không được đâu cho nên đành phải thử giải thích cho anh.
"Đàn ông đưa ?"
Tuy rằng Sở Lăng Xuyên cố ý đè thấp giọng nói, nhưng vẫn cả vú lấp miệng em như vậy làm cho trái tim nhỏ của Tố Tố run lên.
Tố Tố nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh, ngực đập thình thịch mà gật đầu, nhìn sắc mặt Sở Lăng Xuyên càng lạnh hơn mà cô vội vàng bổ sung : "Em cũng hắn không quen biết, hắn là người thân một học sinh của em, sau đó không hiểu thế nào lại tặng em cái vòng tay này. Cứng rắn tặng, nhưng em không muốn !"
"Như thế nào không muốn lại đeo ở trên tay ?" Sở Lăng Xuyên lại lần nữa nắm tay mang vòng tay đó của Tố Tố "Là hắn cứng rắn muốn tặng em, vậy nhưng em cũng không ngăn cản được công kích mật ngọt chết người của hắn ?"
"Không phải em tự em đeo, là hắn cứng rắn đeo cho em." Tố Tố vội vàng nói xong, lại cảm thấy uất ức. Tuy rằng lúc này có chút sợ anh, nhưng mà chất vấn của anh làm cho cô rất không thích, dáng vẻ chết cũng không sợ mạnh mẽ đi tới rồi ngểnh cổ gầm nhẹ : "Sở Lăng Xuyên anh có ý tứ gì ? Là nói em tham lam hư vinh sao ? Em cho anh biết vòng tay này căn bản là em không muốn !"
"Hắn cứng rắn đeo cho em, em sẽ không tháo xuống trả lại hắn sao ?"
"Bởi vì vòng tay quá nhỏ, em tháo xuống không được !"
"Đeo lên mà không thể tháo xuống sao ?" Sở Lăng Xuyên nói xong tháo xuống cái vòng trên cổ tay Tố Tố, sau đó cầm lên giống như quơ quơ trước mắt Tố Tố "An Nhược Tố, em chính là lừa dối anh như vậy ?"
Tố Tố trợn to mắt nhìn thứ trong tay Sở Lăng Xuyên, nhìn lại cổ tay mình một chút, không thấy vòng tay, vòng tay đã bị anh tháo xuống !
Làm sao lại liền bị anh tháo xuống như vậy ? Cô thế nhưng không có cảm giác chút đau đớn nào. Là lực chú ý của cô bị dời đi hay là bởi vì tức giận mà quên đi đau đớn ? Không nghĩ ra, cũng chẳng muốn nghĩ ngợi, cô chỉ biết là bây giờ có miệng mà nói không rõ được.
"Anh, anh, tùy anh nghĩ như thế nào, em không thẹn với lương tâm !" Tố Tố cực kỳ tức giận nói xong rồi vượt qua anh, vọt tới bên bàn mà cầm túi xách của mình định rời đi. Nhưng cô lại bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy eo, Tố Tố tức giận gào nhẹ : "Buông ra, anh cái người phân phiệt (*) rất không phân rõ phải trái này !"
(*) Phân phiệt : Ý nói Sở Lăng Xuyên giống quân nhân phản động, người chống đối chính trị đó. Thực ra chị đang muốn mắng anh không hiểu rõ chị giống như phân phiệt đó.
"Muốn đi đâu !" Sở Lăng Xuyên mặt đen lại, nhíu mày nhìn Tố Tố, cũng đặt cô trên giường, Tố Tố muốn đứng dậy nhưng anh lại bảo cô : "Em ngồi yên cho anh, đêm khuya rồi em định làm cái gì ?"
Nước mắt ở trong mắt đảo quanh, cô gần như muốn khóc nhưng lại nhịn xuống không rớt nước mắt. Giọng cô hơi nghẹn ngào, tức giận nói : "Em về nhà, không cần nói chuyện với sự tự đại và không phân rõ phải trái của anh !"
Tố Tố nói xong lại đứng dậy muốn đi, Sở Lăng Xuyên liền nóng nảy, hai tay chụp tới mà ôm ngang Tố Tố đặt trên giường. Tố Tố bị bắt nằm xuống, giãy dụa nhưng không ra được, quay đầu nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tay giơ lên cao giống như muốn đánh cô. Nhìn tay anh giơ lên cao như vậy, lại nhìn vẻ mặt tức giận kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố trắng bệch, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ, cô là bị dọa rồi.
Sở Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt kia của Tố Tố, tay đang giơ cao kia đánh lên trên giường, buông Tố Tố ra rồi đứng lên, lạnh lùng nói : "Nhận đồ của người khác lại nói dối với anh. An Nhược Tố, em thành thật đợi ở chỗ này cho anh, tỉnh lại thật tốt đi."
Sở Lăng Xuyên nói xong sửa sang lại quần áo, nổi giận đùng đùng bước đi, đêm tối cũng không biết đi làm gì, Tố Tố cũng không quan tâm việc đó, chính là cảm thấy anh biến mất ở trước mắt cô thì tốt lắm rồi. Lúc này trong lòng cô rất không dễ chịu, rất không muốn nhìn thấy anh.
Tố Tố là con gái một trong nhà, từ nhỏ lại hiếu thuận nghe lời, ba mẹ chưa bao giờ quá nghiêm khắc trách mắng cô, bạn bè lại đối với cô càng cưng chiều, quan hệ cùng đồng nghiệp cũng rất tốt. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới giờ bị người khác đối đãi như vậy, ở trong lòng sao có thể chịu được.
Nghĩ đến anh vừa mới răn dạy mà nước mắt Tố Tố nhịn không được rơi xuống. Nằm trên giường mà buồn bã khóc lên, giống như một đứa nhỏ bị oan ức mà đau lòng khóc, lại sợ bị người khác nghe được nên theo bản năng kìm nén tiếng khóc.
Trong căn phòng xa lạ này, nghĩ tới vẻ giận dữ của anh mà cô bỗng cảm thấy kết hôn có phải sai lầm rồi hay không ? Lúc trước anh dịu dàng săn sóc, cái gì cảm giác ấm áp hạnh phúc đều ở hôm nay mà "rầm" một tiếng vỡ nát hết.
Tố Tố ở bên này thương tâm khóc, ở bên kia Sở Lăng Xuyên lại bị chính trị viên chỉ dạy. Người nhà chính trị viên cũng tới nên liền ở trên tầng này, cách phòng Sở Lăng Xuyên vài phòng nhưng vẫn nghe được Sở Lăng Xuyên đang mắng người.
Sau khi Sở Lăng Xuyên rời đi, chính trị viên đi ra liền nghe được Tố Tố đang khóc trong phòng, liền đuổi theo Sở Lăng Xuyên hỏi sao lại như thế, sau khi Sở Lăng Xuyên nói đại khái một chút thì chính trị viên liền mắng lên : "Tôi nói cho cậu, chuyện gì đều được chính là ở đối chuyện của nữ nhân thượng nằm úp sấp oa con (?). Cậu nói xem người ta thật vất vả đến một chuyến, cậu phát hỏa cái gì !
Tôi biết cậu, tôi cũng hiểu cậu, cậu phát hỏa không đơn giản là vì ghen tỵ, cậu cũng tức giận chính mình nữa, khi vợ mình cần mình nhất thì cậu cũng không ở bên người cô ấy, không cho cô ấy được một cuộc sống và cảm giác an toàn, nhưng cậu với vợ mình chỉ gặp nhau vài lần, cô ấy đối với cậu chưa hiểu rõ sâu đậm, cô ấy có thể hiểu không ?
Cho dù biết được cậu tự giận chính mình, lửa giận không có chỗ phát, đi đánh bao cát, nếu chưa hết giận thì đi đập gạch, hay chạy 10 km, cậu hung hăng với vợ mình làm cái gì, mắng người ta khóc, cậu có thể dễ chịu sao ? Vấn đề liền được giải quyết sao ?"
Tố Tố khóc ? Sở Lăng Xuyên tâm liền bị nhéo một phát, có chút sốt ruột nói : "Được rồi, em biết mình đang làm cái gì, em đây là gõ cho cô ấy một cái cảnh báo thôi, làm cho cô ấy ghi nhớ thật lâu. Được rồi, chuyện của em anh đừng lo lắng, anh vẫn nên trở lại ôm vợ mình thôi." Nói xong liền đi luôn.
Tố Tố khóc lóc rồi ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ còn cau mày, ngủ rất say cho nên không biết khi nào Sở Lăng Xuyên trở lại, chín là vào ngày hôm sau khi...tỉnh lại thì nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi trên ghế bên cạnh giường, con ngươi đen đang nặng nề nhìn cô.
Lúc này Sở Lăng Xuyên mặc một bộ quân trang phẳng phiu, râu đã cạo sạch sẽ, sớm đã rửa mặt xong, dáng vẻ rất sạch sẽ khoan khoái. Ánh mắt không còn lạnh lùng nghiêm nghị như trước, không hề đầy vẻ giận dữ mà là rất nặng nề giống như biển khơi vào đem, sóng lớn lăn tăn, cũng không còn làm cho người khác co rúm lại nữa.
Hai người nhìn lẫn nhau, Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, Tố Tố cũng trầm lặng rời giường, coi anh là không khí. Cô xuống giường, đi dép lê rồi đi vào nhà vệ sinh. Đứng trước gương, nhìn đến ánh mắt mình sưng lên kết hợp với mắt cá mà trong lòng đã hỏi thăm Sở Lăng Xuyên bên ngoài mấy lần, cũng dúng nước lạnh làm lạnh đi đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi của mình.
Đi ra từ buồng vệ sinh liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh bàn, trên bàn là bữa sáng. Tố Tố liếc anh một cái, giọng điệu lạnh nhạt mà không có tinh thần nói : "Em...muốn về nhà."
Sắc mặt Sở Lăng Xuyên bình tĩnh như thường, cũng không mạnh mẽ giữ lại, chỉ thản nhiên nói : "Ngồi xuống ăn cơm đã, ăn cơm xong rồi đi.
Tố Tố do dự một chút rồi đi đến bên bàn, ngồi đối diện Sở Lăng Xuyên, cũng không nói chút gì mà trực tiếp cầm đũa, im lặng ăn cơm. Ăn xong rồi là có thể về nhà, không cần phải... nhìn anh nữa.
Sở Lăng Xuyên chưa ăn mà cứ nhìn Tố Tố ăn. Anh không biết suy nghĩ của Tố Tố, càng không biết ngày hôm qua răn dạy một trận đã làm quan hệ vốn gọi là hài hòa của anh cùng Tố Tố thành hỏng bét.
Nói lại về thói quen, anh đã quên mất Tố Tố không phải binh lính của anh. Đêm qua loại thái độ kia của anh đã làm cho Tố Tố từ nhỏ luôn được yêu thương không tiếp nhận được, cho dù trong lời nói cũng không có nói cái gì tổn thương nhưng vẫn làm Tố Tố tổn thương.
Ăn cơm xong Tố Tố định thay quần áo, lúc thu dọn đồ đạc thì phát hiện quần áo cô hôm qua thay đã được giặt qua, hơn nữa còn được sấy khô, gấp chỉnh tể đặt ở một góc giường.
Thay quần áo xong, lấy ra một vài đồ ăn giống nhau mà cô mang đến. Lúc thu dọn mọi thứ tốt rồi chuẩn bị đi, Sở Lăng Xuyên lại nhận lấy túi đồ trong tay cô.
Tố Tố hơi chíu mày quay đầu nhìn anh, nghĩ rằng không cần anh có lòng tốt, lúc muốn cầm lại túi đồ thì Sở Lăng Xuyên lại cầm mũ của mình đội lên, nói với Tố Tố : "Đi thôi, anh đưa em đi."
Tùy ý đi, Tố Tố nghĩ rồi đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng đi theo ra ngoài. Vốn tưởng rằng anh là đưa có đi ra thôi, nhưng mà ra khỏi doanh trại Tố Tố mới biết là anh muốn đưa cô về nhà.
Không phải anh không rảnh đề về nhà sao, tại sao bây giờ lại có thể ra ngoài ? Tuy rằng trong lòng nhịn không được suy nghĩ nhưng mà Tố Tố cũng không đặt câu hỏi. Có lẽ là xin phép hoặc là giao công việc cho người khác hay thế đi.
Xe chạy trên đường, tâm Tố Tố cũng chạy nhanh theo chiếc xe , mà không khí trong xe cũng nặng nề, yên lạng như vậy, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Sở Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tố Tố, cảm nhận rõ ràng Tố Tố xa cách anh, vươn một bàn tay nắm tay của Tố Tố, cô lại rút ra, còn quay đầu đi không nhìn anh.
Cô gái này còn không cho anh chạm, lại giơ tay một phát bắt được tay Tố Tố mà nắm trong lòng bàn tay, bá đạo mạnh mẽ làm Tố Tố căn bản không thể từ chối.
Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi : "Làm sao vậy, nói em vài câu mà vẫn còn mang thù sao ?"
Tố Tố không nói chuyện, cũng khôn có quay đầu, tùy ý để anh nắm tay cô. Ngay lúc không khí có chút xấu hổ thì điện thoại của cô vang lên, cô liếc mắt nhìn anh một cái, anh liền biết điều mà buông tay.
Sau khi Tố Tố lấy điện thoại di động của mình ra liền thấy được một dãy số xa lạ, chân mày cô cau lại, tuy rằng không nhớ rõ ràng dãy số này nhưng cũng đoán mang máng là Trì Dật Phi gọi tới.
Người này, rốt cuộc là muốn như thế nào ? Không đủ phiền phức sao, Tố Tố không có ý định nhận điện thoại của hắn, trực tiếp ấn tắt gọi. Cô nghĩ là hắn sẽ không lại gọi tới nhưng di động lại vang lên, cô đã đánh giá thấp cố chấp của người nào đó rồi.
Khi Tố Tố đang định tắt đi thì di động lại bị Sở Lăng Xuyên cầm lấy, cô muốn đoạt lại cũng không kịp rồi, Sở Lăng Xuyên đã lưu loát ấn đồng ý gọi. Sau khi trầm lặng trong chốc lát, anh liền lạnh lùng nói : "Tôi là chồng cô ấy."
Tố Tố nhìn mặt của Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt lạnh lùng kia của anh cô chưa có thấy qua, nhất là ánh mắt kia, giống như thấy được sát khí trong truyền thuyết, lòng Tố Tố lại run lên một chút. Tiếp theo cô liền nghe thấy Sở Lăng Xuyên cười lạnh một tiếng : "Được, nửa giờ sau gặp nhau."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền tắt điện thoại, trả lại điện thoại di động cho Tố Tố. Tố Tố cầm điện thoại di động của mình, mở to mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, rốt cục cững mở miệng nói với anh : "Anh, anh muốn đi gặp hắn ?!"
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhếch môi cười về phía Tố Tố "Vì sao không ?"
Xe tăng tốc, nhanh đến nỗi làm cho lòng Tố Tố cũng gần như rơi nhanh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.