Chương 38: Cho anh một kinh hỉ ( kinh ngạc vui mừng )
Hồ ly
25/06/2016
Mặc kệ Tố Tố có
nguyện ý hay không, cuộc sống của cô vẫn bị người khác quấy rầy, tuy
rằng loại quấy rầy này như có như không, nhưng vẫn gây phiền nhiễu cho
cô. Sau Chủ Nhật này, lớp học buổi chiều nào Tố Tố đều gặp Trì Dật Phi.
Thật sự hắn cũng không có hành động gì quá mức, chỉ là cô luôn có thể ngẫu nhiên gặp hắn sau khi tan giờ làm, sau đó hắn sẽ rất tự nhiên đền chào hỏi với cô, hỏi tình hình học tập của Trì Suất một chút.
Một lần hai lần cũng không làm sao, dù sao cô rất ngay thằng, nhưng mà nếu nhiều lần hơn, không chừng sẽ tạo nên mấy chuyện nhảm đồn đãi gì đó, cô cũng không muốn tạo bát quái cho người khác trà dư tửu hậu. (đồn đãi chuyện linh tinh đó)
Tuy rằng cô không thẹn với lương tâm, nhưng mà hình như có tiếng gió thổi tới mẹ chồng ở chỗ đó, ngày đó bị mẹ chồng gọi vào nhà nói bóng nói gió dò xét cô, còn mịt mờ ám chỉ cô, con gái khi kết hôn phải quy củ, đừng quan hệ nam nữ linh tinh.
Căn bản là không có chuyện gì cả, nhưng bị mẹ chồng nói như vậy làm cho Tố Tố vô cùng buồn bực.
Khi Tố Tố buồn bực, Triệu Đình Phương cũng rất phiền chán, ngày đó bạn bà gọi điện thoại nói Tố Tố dây dưa không rõ với một người đàn ông, mặc dù trong miệng bà nói sẽ không, trong lòng lại là lo lắng.
Con trai thường xuyên không ở nhà, Tố Tố lại trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng may chịu không được cô đơn trống vắng mà ngoại tình, cái kia nó cho con trai bà đội nón xanh (ngoại tình) cũng không biết thì sao ? Nghĩ như vậy, Triệu Đình Phương nhịn không được gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, làm cho anh bớt nhiều thời gian về nhà, xem trọng vợ mình.
Sở Lăng Xuyên nhận được điện thoại của mẹ, đại khía cũng nghe rõ ràng xảy ra chuyện gì, ngay cả xem như có một người đàn ông có ý tứ với Tố Tố, thường xuyên tìm Tố Tố, nghe mẹ mình nói những lời này, anh chỉ nói đơn giản làm cho mẹ mình đừng nghĩ nhiều, sau đó liền cúp điện thoại.
Tuy rằng không tin Tố Tố sẽ làm chuyện gì, nhưng mà lòng vẫn buồn phiền. Con mẹ nó, vợ anh, anh nghĩ ngay cả nhìn cũng không được, lại bị người đàn ông khác mỗi ngày theo đuổi, còn bao vậy chặn đường nữa. Để cho anh nhìn thấy người đàn ông kia đi, gặp một lần đánh một lần.
*
Thứ Bảy tuần này không thể nghỉ bởi vì ngày 1 tháng 5, Chủ Nhật, Thứ Hai, Thứ Ba được nghỉ ba ngày. Lúc thời gian giải lao buổi trưa, Tố Tố vốn muốn cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, lại nhận được điện thoại từ bảo vệ nói có kiện hàng cho cô, Tố Tố liền đi trước lấy kiện hàng.
Đi vào cửa bảo vệ để lấy kiện hàng, Tố Tố nhìn mặt trên, là địa chỉ trong thành phố, nhưng viết không rõ, nhịn không được nghi hoặc, ai đã gửi qua bưu điện đến đây ? Vừa mở ra, nhìn bên trong là một họp nhỏ tinh xảo.
Cô mở ra lần nữa, gỡ nơ bướm bằng lụa ra liền thấy một cái vòng ngọc nhỏ rất đẹp ở bên trong, tuy rằng Tố Tố không thử ngọc, nhưng mà vừa thấy ánh sáng màu từ vòng tay này cũng biết giá trị xa xỉ, người nào đưa cô vòng tay này vậy ?
Tố Tố đang nghi hoặc thì di động vang lên, cô từ trong túi tiền móc điện thoại ra nhìn một chút, là một dãy số xa lạ, do dự một chút rồi mới ấn kết nối, khách sáo hỏi : "Này ? Ngài là vị đó ?"
"Không biết cô giáo An nhận được món quà này có thích hay không ?"
Tố Tố nhíu mày, lỗ tai dựng thẳng lên, giọng nói này, không phải là Trì Dật Phi sao ? Vòng tay này là hắn đưa ? Còn có làm sao mà hắn biết số điện thoại của cô ? "Vòng tay này là anh đưa ?"
"Buổi trưa cô giáo An có rảnh không, để ăn cơm trưa cùng nhau."
Tố Tố nhìn thời gian một chút, còn có hơn một giờ nữa, tuy rằng cô không muốn dây dưa cùng hắn, nhưng mà cô phải trả lời đồ vật, hơn nữa phải nói rõ ràng với hắn, đừng quấy rầy cuộc sống của cô như vậy nữa.
"Được, địa điểm."
Trì Dật Phi rất nhanh nói một chỗ, là một nhà hàng, cách trường học không xa, đi qua cũng chỉ mất 10 phút, Tố Tố trả lại vòng tay, xoay người đi ra cửa lớn.
Đi vào chỗ đã hẹn trước, Tố Tố đi đến chỗ bàn Sở Dật Phi kia, cô không ngồi xuống mà lập tức đặt đồ vật lên bàn "Trì tiên sinh, tôi mặc kệ anh có ý tứ gì, đồ vật này tôi sẽ không cầm, cũng mong anh về sau không cần làm lại chuyện nhàm chán này."
Trì Dật Phi không quan tâm thái độ của Tố Tố, chính là nhíu mày rồi cười cười : "Cô giáo An đừng hiểu lầm, em giúp Trì Suất, cũng chẳng khác giúp nhà chúng tôi, cái này chính là Trì gia đối với em tỏ chút lòng biết ơn thôi."
"Trì tiên sinh thật sự rất giàu có, có tâm như vậy, không ngại làm nhiều việc từ thiện, giúp một chút những em nhỏ không được đọc sách. Tôi còn phải dạy học, không tiếp." Tố Tố nói xong liền đi, Trì Dật Phi lại đứng lên, tiến lên một bước xa, ngăn cản đường đi của Tố Tố.
"Cô giáo An, tôi nghĩ em không nghĩ bị người khác để ý đâu nhỉ, Một bữa cơm mà thôi, không có ý khác."
Tố Tố nhìn chằm chằm mặt Trì Dật Phi, hận không thể cho hắn một đấm, nhưng mà hắn nói rất đúng, cô không thể làm nguời khác chú ý, nơi này cách trường học rất gần, cô cũng không muốn bị người quen nhìn thấy, cuối cùng chỉ phải không cam lòng ngồi xuống.
"Em có thể lựa chọn nhân lúc anh không chuẩn bị mà chạy, nhưng mà anh tin tưởng mình có thể đuổi theo em tới cửa trường học." Trì Dật Phi nói xong ngồi ở bên cạnh Tố Tố, lấy ra vòng tay kia, nhìn thoáng qua sau đó nhìn về phía Tố Tố : "Cô giáo An không thích vòng tay này sao ? Bản thân tôi cảm thấy rất thích hợp với em. Không tin em đeo thử xem."
Trì Dật Phi nói xong một hồi nắm tay Tố Tố, Tố Tố kinh ngạc, vội vàng hô : "Họ Trì kia ngươi bị làm sao...A....." Sau khi kêu đau một tiếng, vòng tay kia đã bị Trì Dật Phi cứng rắn đeo vào cổ tay.
Vòng tay quá nhỏ, cọ xát đỏ cả tay cô, đau rát. Ta kháo ! Người đàn ông này thật quá mức ? Tuy rằng Tố Tố vẫn cảm thấy cô giáo thì tốt nhất là không nên nói tục, nhưng mà lúc này Tố Tố nhịn không được ở trong lòng tức giận. Nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm mà đi mắng người đàn ông đáng hận này, nhanh chóng tháo vòng tay kia xuống, nhưng mà thế nào cũng không tháo xuống được.
Trì Dật Phi nói : "Xem, vòng tay này tìm được chủ nhân rồi, em không cần cũng không được."
Tố Tố vừa vội vừa tức, cũng không để ý được nhiều như vậy, cô giơ tay chỉ vào Trì Dật Phi, muốn mắng nhiều lần, cuối cùng lại tức giận nói : "Họ Trì kia, tôi, tôi cho dù phải chặt tay cũng không cần ngươi tháo vòng tay."
Nói xong Tố Tố xoay người bước đi, Trì Dật Phi cũng không đuổi theo, hắn đã hoàn toàn chọc Tố Tố tức giận, hắn chờ, chờ cô lại đến còn vòng tay, như vậy cũng giảm bớt hắn hẹn cô, đàn bà, nắm bắt không là vấn đề, thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Sau khi tan tầm Tố Tố chạy về nhà, chuyện thứ nhất chính là mân mê vòng tay kia, có thể thử phương pháp nào đều thử, nhưng chỉ không thể tháo xuống được, vòng tay quá nhỏ, hơn nữa cô lại sợ đau, tới gần chỗ cổ tay đó đề xước da, giằng co nửa ngày, Tố Tố quyết định tạm thời buông tha, để sáng mai lại thử lại.
Tự mình làm bữa tối ăn, Tố Tố nghĩ ngày mùng 1 tháng 5 có ba ngày ngày nghỉ, cô nên làm chút gì đó, nghĩ lại lần trước nói muốn đi doanh trại thăm Sở Lăng Xuyên, cô lại thả anh bồ câu, không bằng....Đúng, cho anh một kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).
Khi Tố Tố gần ngủ thì Sở Lăng Xuyên gọi tới điện thoại, nói rằng tuy rằng ngày mùng 1 tháng 5 được nghỉ nhưng không có biện pháp về nhà, hỏi Tố Tố ngày mùng 1 tháng 5 có gì sắp xếp không, thật ra anh muốn để Tố Tố đến doanh trại, nhưng mà lần trước tha thiết chờ đợi lại biến thành thất vọng, thân là một người đàn ông, anh cũng có sĩ diện, cho nên sẽ không yêu cầu cái gì.
Tố Tố cố ý thừa nước đục thả câu, nói ngày mùng 1 tháng 5 cùng ba mẹ nên Sở Lăng Xuyên cũng không nói thêm cái gì. Hai người nói vào câu rồi cúp điện thoại đi ngủ. Ngày hôm sau, Tố Tố dậy thật sớm, mua rất nhiều đồ ăn, sau đó gọi điện thoại cho ba mẹ, nói đi thăm Sở Lăng Xuyên, ba mẹ nghe xong rất vui mừng, dặn cô trên đường chú ý an toàn.
Ngồi trên xe buýt, Tố Tố lảo đảo đi đến doanh trại của Sở Lăng Xuyên, đi đường buồn chán nên cô cầm điện thoại đọc tiểu thuyết. Đến trạm cuối, là một khu chợ, lại đi xe buýt vòng vo, đi vào một cái thôn, lại đi taxi, mới đên cửa doanh trại.
Tố Tố nhìn trên cửa chính là một ngôi sao ngũ giác màu đỏ, nở nụ cười, Sở Lăng Xuyên em đến rồi đây !
Sở Lăng Xuyên đang bận rộn, nhân viên truyền tin chạy tới, lớn tiếng hô : Báo cáo doanh trưởng, ngoài cửa có bưu kiện của ngài, cần ngài tự mình ký nhận !"
Trước kia rất nhiều bưu kiện chuyển phát đều trực tiếp để ở cửa phòng trực, hoặc là nhân viên truyền tin trực tiếp mang đến, lúc này lại làm sao vậy, không nhìn thấy anh đang có việc sao : "Lát nữa tôi qua đó, trước để ở phòng trực đi."
"Báo cáo doanh trưởng, người chuyển phát nói, chuyển phát này cần phải chính người đó ký nhận, nếu không trả lại nơi cũ." Nhân viên truyền tin nói xong, nhìn Sở Lăng Xuyên không có phản ứng liền nói thêm vào : "Nhân viên trực nói hình như là bưu kiện của chị dâu thì phải !"
Một câu cuối cùng rốt cục có tác dụng, Sở Lăng Xuyên trong mắt hiện lên gì đó, lại giặn dò một phen, lúc này mới xoay người ra khỏi văn phòng, đi tới cửa doanh trại, cô nàng này lại dùng chiêu cũ, lấy đồ vật đến an ủi anh.
Vì tiết kiệm thời gian, Sở Lăng Xuyên trực tiếp lái xe đi tới cửa, sau khi hô một tiếng dừng lại liền chạy thằng đến cửa, nhân viên trực và lính gác đều cúi chào với Sở Lăng Xuyên, sau khi Sở Lăng Xuyên đáp lại, con ngươi đen nhìn xung quanh, chỗ nào có nhân viê chuyển phát đâu.
Tố Tố trốn ở sau tường, nhìn lén bóng lưng của Sở Lăng Xuyên, nhìn anh tìm không thấy người như vậy liền nhịn không được cười khẽ, sau đó nhanh tay nhanh chân chạy tới, muốn bổ nhào vào trên lưng anh cho anh bị kinh ngạc.
Khi mắt thấy sẽ bổ nhào vào lưng anh thì Sở Lăng Xuyên lại nhạy bén tránh "A !" Tố Tố hoảng sợ hô một tiếng, rực rỡ nhảo tới trước !
Thật sự hắn cũng không có hành động gì quá mức, chỉ là cô luôn có thể ngẫu nhiên gặp hắn sau khi tan giờ làm, sau đó hắn sẽ rất tự nhiên đền chào hỏi với cô, hỏi tình hình học tập của Trì Suất một chút.
Một lần hai lần cũng không làm sao, dù sao cô rất ngay thằng, nhưng mà nếu nhiều lần hơn, không chừng sẽ tạo nên mấy chuyện nhảm đồn đãi gì đó, cô cũng không muốn tạo bát quái cho người khác trà dư tửu hậu. (đồn đãi chuyện linh tinh đó)
Tuy rằng cô không thẹn với lương tâm, nhưng mà hình như có tiếng gió thổi tới mẹ chồng ở chỗ đó, ngày đó bị mẹ chồng gọi vào nhà nói bóng nói gió dò xét cô, còn mịt mờ ám chỉ cô, con gái khi kết hôn phải quy củ, đừng quan hệ nam nữ linh tinh.
Căn bản là không có chuyện gì cả, nhưng bị mẹ chồng nói như vậy làm cho Tố Tố vô cùng buồn bực.
Khi Tố Tố buồn bực, Triệu Đình Phương cũng rất phiền chán, ngày đó bạn bà gọi điện thoại nói Tố Tố dây dưa không rõ với một người đàn ông, mặc dù trong miệng bà nói sẽ không, trong lòng lại là lo lắng.
Con trai thường xuyên không ở nhà, Tố Tố lại trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng may chịu không được cô đơn trống vắng mà ngoại tình, cái kia nó cho con trai bà đội nón xanh (ngoại tình) cũng không biết thì sao ? Nghĩ như vậy, Triệu Đình Phương nhịn không được gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, làm cho anh bớt nhiều thời gian về nhà, xem trọng vợ mình.
Sở Lăng Xuyên nhận được điện thoại của mẹ, đại khía cũng nghe rõ ràng xảy ra chuyện gì, ngay cả xem như có một người đàn ông có ý tứ với Tố Tố, thường xuyên tìm Tố Tố, nghe mẹ mình nói những lời này, anh chỉ nói đơn giản làm cho mẹ mình đừng nghĩ nhiều, sau đó liền cúp điện thoại.
Tuy rằng không tin Tố Tố sẽ làm chuyện gì, nhưng mà lòng vẫn buồn phiền. Con mẹ nó, vợ anh, anh nghĩ ngay cả nhìn cũng không được, lại bị người đàn ông khác mỗi ngày theo đuổi, còn bao vậy chặn đường nữa. Để cho anh nhìn thấy người đàn ông kia đi, gặp một lần đánh một lần.
*
Thứ Bảy tuần này không thể nghỉ bởi vì ngày 1 tháng 5, Chủ Nhật, Thứ Hai, Thứ Ba được nghỉ ba ngày. Lúc thời gian giải lao buổi trưa, Tố Tố vốn muốn cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, lại nhận được điện thoại từ bảo vệ nói có kiện hàng cho cô, Tố Tố liền đi trước lấy kiện hàng.
Đi vào cửa bảo vệ để lấy kiện hàng, Tố Tố nhìn mặt trên, là địa chỉ trong thành phố, nhưng viết không rõ, nhịn không được nghi hoặc, ai đã gửi qua bưu điện đến đây ? Vừa mở ra, nhìn bên trong là một họp nhỏ tinh xảo.
Cô mở ra lần nữa, gỡ nơ bướm bằng lụa ra liền thấy một cái vòng ngọc nhỏ rất đẹp ở bên trong, tuy rằng Tố Tố không thử ngọc, nhưng mà vừa thấy ánh sáng màu từ vòng tay này cũng biết giá trị xa xỉ, người nào đưa cô vòng tay này vậy ?
Tố Tố đang nghi hoặc thì di động vang lên, cô từ trong túi tiền móc điện thoại ra nhìn một chút, là một dãy số xa lạ, do dự một chút rồi mới ấn kết nối, khách sáo hỏi : "Này ? Ngài là vị đó ?"
"Không biết cô giáo An nhận được món quà này có thích hay không ?"
Tố Tố nhíu mày, lỗ tai dựng thẳng lên, giọng nói này, không phải là Trì Dật Phi sao ? Vòng tay này là hắn đưa ? Còn có làm sao mà hắn biết số điện thoại của cô ? "Vòng tay này là anh đưa ?"
"Buổi trưa cô giáo An có rảnh không, để ăn cơm trưa cùng nhau."
Tố Tố nhìn thời gian một chút, còn có hơn một giờ nữa, tuy rằng cô không muốn dây dưa cùng hắn, nhưng mà cô phải trả lời đồ vật, hơn nữa phải nói rõ ràng với hắn, đừng quấy rầy cuộc sống của cô như vậy nữa.
"Được, địa điểm."
Trì Dật Phi rất nhanh nói một chỗ, là một nhà hàng, cách trường học không xa, đi qua cũng chỉ mất 10 phút, Tố Tố trả lại vòng tay, xoay người đi ra cửa lớn.
Đi vào chỗ đã hẹn trước, Tố Tố đi đến chỗ bàn Sở Dật Phi kia, cô không ngồi xuống mà lập tức đặt đồ vật lên bàn "Trì tiên sinh, tôi mặc kệ anh có ý tứ gì, đồ vật này tôi sẽ không cầm, cũng mong anh về sau không cần làm lại chuyện nhàm chán này."
Trì Dật Phi không quan tâm thái độ của Tố Tố, chính là nhíu mày rồi cười cười : "Cô giáo An đừng hiểu lầm, em giúp Trì Suất, cũng chẳng khác giúp nhà chúng tôi, cái này chính là Trì gia đối với em tỏ chút lòng biết ơn thôi."
"Trì tiên sinh thật sự rất giàu có, có tâm như vậy, không ngại làm nhiều việc từ thiện, giúp một chút những em nhỏ không được đọc sách. Tôi còn phải dạy học, không tiếp." Tố Tố nói xong liền đi, Trì Dật Phi lại đứng lên, tiến lên một bước xa, ngăn cản đường đi của Tố Tố.
"Cô giáo An, tôi nghĩ em không nghĩ bị người khác để ý đâu nhỉ, Một bữa cơm mà thôi, không có ý khác."
Tố Tố nhìn chằm chằm mặt Trì Dật Phi, hận không thể cho hắn một đấm, nhưng mà hắn nói rất đúng, cô không thể làm nguời khác chú ý, nơi này cách trường học rất gần, cô cũng không muốn bị người quen nhìn thấy, cuối cùng chỉ phải không cam lòng ngồi xuống.
"Em có thể lựa chọn nhân lúc anh không chuẩn bị mà chạy, nhưng mà anh tin tưởng mình có thể đuổi theo em tới cửa trường học." Trì Dật Phi nói xong ngồi ở bên cạnh Tố Tố, lấy ra vòng tay kia, nhìn thoáng qua sau đó nhìn về phía Tố Tố : "Cô giáo An không thích vòng tay này sao ? Bản thân tôi cảm thấy rất thích hợp với em. Không tin em đeo thử xem."
Trì Dật Phi nói xong một hồi nắm tay Tố Tố, Tố Tố kinh ngạc, vội vàng hô : "Họ Trì kia ngươi bị làm sao...A....." Sau khi kêu đau một tiếng, vòng tay kia đã bị Trì Dật Phi cứng rắn đeo vào cổ tay.
Vòng tay quá nhỏ, cọ xát đỏ cả tay cô, đau rát. Ta kháo ! Người đàn ông này thật quá mức ? Tuy rằng Tố Tố vẫn cảm thấy cô giáo thì tốt nhất là không nên nói tục, nhưng mà lúc này Tố Tố nhịn không được ở trong lòng tức giận. Nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm mà đi mắng người đàn ông đáng hận này, nhanh chóng tháo vòng tay kia xuống, nhưng mà thế nào cũng không tháo xuống được.
Trì Dật Phi nói : "Xem, vòng tay này tìm được chủ nhân rồi, em không cần cũng không được."
Tố Tố vừa vội vừa tức, cũng không để ý được nhiều như vậy, cô giơ tay chỉ vào Trì Dật Phi, muốn mắng nhiều lần, cuối cùng lại tức giận nói : "Họ Trì kia, tôi, tôi cho dù phải chặt tay cũng không cần ngươi tháo vòng tay."
Nói xong Tố Tố xoay người bước đi, Trì Dật Phi cũng không đuổi theo, hắn đã hoàn toàn chọc Tố Tố tức giận, hắn chờ, chờ cô lại đến còn vòng tay, như vậy cũng giảm bớt hắn hẹn cô, đàn bà, nắm bắt không là vấn đề, thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Sau khi tan tầm Tố Tố chạy về nhà, chuyện thứ nhất chính là mân mê vòng tay kia, có thể thử phương pháp nào đều thử, nhưng chỉ không thể tháo xuống được, vòng tay quá nhỏ, hơn nữa cô lại sợ đau, tới gần chỗ cổ tay đó đề xước da, giằng co nửa ngày, Tố Tố quyết định tạm thời buông tha, để sáng mai lại thử lại.
Tự mình làm bữa tối ăn, Tố Tố nghĩ ngày mùng 1 tháng 5 có ba ngày ngày nghỉ, cô nên làm chút gì đó, nghĩ lại lần trước nói muốn đi doanh trại thăm Sở Lăng Xuyên, cô lại thả anh bồ câu, không bằng....Đúng, cho anh một kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).
Khi Tố Tố gần ngủ thì Sở Lăng Xuyên gọi tới điện thoại, nói rằng tuy rằng ngày mùng 1 tháng 5 được nghỉ nhưng không có biện pháp về nhà, hỏi Tố Tố ngày mùng 1 tháng 5 có gì sắp xếp không, thật ra anh muốn để Tố Tố đến doanh trại, nhưng mà lần trước tha thiết chờ đợi lại biến thành thất vọng, thân là một người đàn ông, anh cũng có sĩ diện, cho nên sẽ không yêu cầu cái gì.
Tố Tố cố ý thừa nước đục thả câu, nói ngày mùng 1 tháng 5 cùng ba mẹ nên Sở Lăng Xuyên cũng không nói thêm cái gì. Hai người nói vào câu rồi cúp điện thoại đi ngủ. Ngày hôm sau, Tố Tố dậy thật sớm, mua rất nhiều đồ ăn, sau đó gọi điện thoại cho ba mẹ, nói đi thăm Sở Lăng Xuyên, ba mẹ nghe xong rất vui mừng, dặn cô trên đường chú ý an toàn.
Ngồi trên xe buýt, Tố Tố lảo đảo đi đến doanh trại của Sở Lăng Xuyên, đi đường buồn chán nên cô cầm điện thoại đọc tiểu thuyết. Đến trạm cuối, là một khu chợ, lại đi xe buýt vòng vo, đi vào một cái thôn, lại đi taxi, mới đên cửa doanh trại.
Tố Tố nhìn trên cửa chính là một ngôi sao ngũ giác màu đỏ, nở nụ cười, Sở Lăng Xuyên em đến rồi đây !
Sở Lăng Xuyên đang bận rộn, nhân viên truyền tin chạy tới, lớn tiếng hô : Báo cáo doanh trưởng, ngoài cửa có bưu kiện của ngài, cần ngài tự mình ký nhận !"
Trước kia rất nhiều bưu kiện chuyển phát đều trực tiếp để ở cửa phòng trực, hoặc là nhân viên truyền tin trực tiếp mang đến, lúc này lại làm sao vậy, không nhìn thấy anh đang có việc sao : "Lát nữa tôi qua đó, trước để ở phòng trực đi."
"Báo cáo doanh trưởng, người chuyển phát nói, chuyển phát này cần phải chính người đó ký nhận, nếu không trả lại nơi cũ." Nhân viên truyền tin nói xong, nhìn Sở Lăng Xuyên không có phản ứng liền nói thêm vào : "Nhân viên trực nói hình như là bưu kiện của chị dâu thì phải !"
Một câu cuối cùng rốt cục có tác dụng, Sở Lăng Xuyên trong mắt hiện lên gì đó, lại giặn dò một phen, lúc này mới xoay người ra khỏi văn phòng, đi tới cửa doanh trại, cô nàng này lại dùng chiêu cũ, lấy đồ vật đến an ủi anh.
Vì tiết kiệm thời gian, Sở Lăng Xuyên trực tiếp lái xe đi tới cửa, sau khi hô một tiếng dừng lại liền chạy thằng đến cửa, nhân viên trực và lính gác đều cúi chào với Sở Lăng Xuyên, sau khi Sở Lăng Xuyên đáp lại, con ngươi đen nhìn xung quanh, chỗ nào có nhân viê chuyển phát đâu.
Tố Tố trốn ở sau tường, nhìn lén bóng lưng của Sở Lăng Xuyên, nhìn anh tìm không thấy người như vậy liền nhịn không được cười khẽ, sau đó nhanh tay nhanh chân chạy tới, muốn bổ nhào vào trên lưng anh cho anh bị kinh ngạc.
Khi mắt thấy sẽ bổ nhào vào lưng anh thì Sở Lăng Xuyên lại nhạy bén tránh "A !" Tố Tố hoảng sợ hô một tiếng, rực rỡ nhảo tới trước !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.