Chương 227: Chương 121.3
Hồ ly
07/01/2020
Giờ phút này Giản Ngọc Sanh đang ở một hội sở nào đó đàm luận cùng bạn
bè. Chuông di động vang lên, anh nhìn một chút, là Tiểu Nhiên gọi tới,
khóe môi anh ta hơi hơi cong lên, nói xin lỗi với bạn bè bên cạnh không
tiếp chuyện được một chút, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại: "A lô!
Nhiên Nhiên, có chuyện gì sao, có phải lại nhớ tới anh rồi hay không
hả?"
Tiểu Nhiên nghe thấy giọng nói của Giản Ngọc Sanh, tâm tình không có chút xíu nồng nàn cùng anh ta. Cô nâng tay phủ lên trên cái trán đang có chút đau một chút, lúc này mới mở miệng: "Ngọc Sanh, bây giờ anh có thể trở về được không? Em tìm anh có việc gấp."
Giản Ngọc Sanh nhìn đồng hồ, nghĩ mọi chuyện bàn bạc cũng đã không sai biệt lắm, "Được, chờ anh một lát, anh sẽ trở về ngay."
"Tốt lắm, em chờ anh." Tiểu Nhiên nói xong, trực tiếp cúp máy. Giản Ngọc Sanh cũng nói lời tạm biệt với bạn bè, sau đó rời khỏi hội sở, vội vội vàng vàng chạy về trong nhà.
Anh mở cửa vào nhà, đi đến phòng khách không nhìn thấy Tiểu Nhiên đâu, liền trực tiếp đi đến phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy ngay vợ trước của mình nằm ở trên giường của anh. Ánh mắt nhìn của anh liền trầm xuống, mi cũng nhíu lại, trong lòng cũng biết, nguyên nhân Tiểu Nhiên gọi anh trở về nhà là vì cái gì rồi.
Tiểu Nhiên ở trên lầu nghe thấy động tĩnh Giản Ngọc Sanh đã trở về, nhưng mà cô cũng không còn làm cái gì hết, cứ ngồi ở chỗ đó, nghe được phía dưới truyền đến tiếng nói, hình như là Giản Ngọc Sanh đang tranh luận gì đó đối với vợ cuz của mình. Tiếp theo đó là sự yên tĩnh, không bao lâu, Tiểu Nhiên nhìn thấy Giản Ngọc Sanh đi lên chỗ mình.
Giản Ngọc Sanh đi đến ngồi ở bên người Tiểu Nhiên, ôm chặt lấy cô, dán sát mặt ở trên mặt Tiểu Nhiên vuốt ve: "Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, anh không biết cô ấy sẽ như vậy. Anh đã bảo với cô ta đi rồi, Dương Dương cũng đi chơi cùng cô ấy rồi."
Tiểu Nhiên không nói chuyện, cô đã mệt mỏi đến độ không biết phải nói gì nữa. Trước kia cô đã từng đề cập yêu cầu, không được cho người phụ nữ kia tới nhà. Thế nhưng mà, Giản Ngọc Sanh thật sự yêu đứa nhỏ, hết thảy mọi suy nghĩ đều vì đứa nhỏ. Hơn nữa Giản Lực Dương có chìa khóa, cho nên, vợ trước như mãnh thú kia muốn vào trong nhà là chuyện dễ dàng. Mỗi một lần phát sinh ra loại chuyện như vậy, anh cũng chỉ có nói lời xin lỗi. Cô đã nghe quá đủ rồi, cũng quá mệt mỏi rồi.
Nếu như không có cái gọi là vợ trướ kia, Tiểu Nhiên không phủ nhận, Giản Ngọc Sanh đối xử với cô cùng đứa nhỏ đều tốt lắm, cưng chiều cô mà cũng cưng chiều khuê nữ nhà cô. Đương nhiên, Tiểu Nhiên cũng rất cưng chiều Giản Lực Dương, bằng không, cô sẽ không bao giờ cho người đàn bà kia chút mặt mũi.
Giản Ngọc Sanh nhìn Tiểu Nhiên trầm mặc, không khỏi lo lắng. Trước kia, gặp phải loại sự tình thế này, cô sẽ tức giận, sẽ làm loạn lên với anh. Hiện tại, sự trầm mặc này của cô lại đã làm cho anh cảm thấy bất an.
"Nhiên Nhiên, đừng nóng giận, hả?" Giản Ngọc Sanh nói xong liền quay thân thể của Tiểu Nhiên lại, cẩn thận từng ly từng tí hôn lên mặt cô, từng phát từng phát một, cuối cùng hôn lên môi của cô.
Tiểu Nhiên cũng không đẩy anh ra. Cô cũng hơi chần chờ một chút, sau đó vươn hai tay ra ôm lấy anh. Anh là một người đàn ông tốt, thật sự rất tốt. Chỉ có điều, cuộc sống của bọn họ lại quá mức phức tạp. Anh có chỗ làm cho cô lưu luyến, nhưng cũng có chỗ làm cho cô nghĩ muốn buông tay.
Nụ hôn của anh vẫn ôn nhu như vậy, như xuân như gió. Cô hôn trả anh, cũng vòng tay ôm chặt lấy cổ của anh. Trong nội tâm của Giản Ngọc Sanh có một chút mừng thầm, có lẽ, Nhiên Nhiên cũng không thật sự tức giận đối với anh lắm.
Anh ôm chặt lấy cô, ôm theo cô cùng nhau ngã xuống, xoay người, đặt cô xuống dưới thân mình. Ngón tay thon dài đầy lửa nóng đã dao động ở trên thân thể cô, tìm kiếm nơi mẫn cảm của cô.
Tay cô cũng thuần thục cởi bỏ dây lưng của anh. Anh hôn cô, đạp rớt quần của mình, cũng cởi bỏ quần áo của Tiểu Nhiên, vội vàng và không mất đi sự dịu dàng, đoạt lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô.
Hôn hít rồi triền miên, thân thể quấn quít với nhau lăn lộn ở trên sàn nhà bằng gỗ, mồ hôi cùng hơi thở dốc trầm thấp đan xen vào với nhau, để cho anh lần lượt xâm nhập, cùng cô kết hợp ở cùng một chỗ.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Giản Ngọc Sanh ôm Tiểu Nhiên đi tắm rửa. Tắm rửa xong, hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, Tiểu Nhiên nâng tay vỗ về gương mặt của anh đột nhiên hỏi: "Ngọc Sanh, anh có yêu em không?"
Giản Ngọc Sanh thoáng có chút ngơ ngác, Tiểu Nhiên chưa bao giờ nói đến cái chuyện yêu hay không yêu. Nhưng hôm nay đột nhiên cô lại hỏi như vậy, làm cho anh cảm thấy có chút kỳ quái. Trong lòng Giản Ngọc Sanh có một đáp án rất rõ ràng, tuy nhiên lại không thể nói ra được. Bởi vì có thể nói đó là một thất bại thảm hại, bởi vì người Tiểu Nhiên yêu không phải là anh.
"Em đói bụng chưa? Để anh đi làm chút gì đó để ăn." Anh nói xong lại hôn hít vài cái ở trên môi cô, sau đó mới đứng dậy đi làm cơm chiều. Mà ở một khắc này, trong lòng Tiểu Nhiên cũng đã có một đáp án.
Ăn cơm tối xong, hai người chìm vào trong giấc ngủ nặng nề. Buổi sáng sớm Giản Ngọc Sanh có thói quen đi rèn luyện, cho nên sau khi cho Tiểu Nhiên một cái hôn buổi sáng, anh liền đi ra ngoài để chạy bộ, mà Tiểu Nhiên cũng đã tỉnh dậy.
Giản Ngọc Sanh chạy xong liền trở về nhà. Mỗi lần anh chạy bộ lúc trở lại, Tiểu Nhiên đã làm xong bữa điểm tâm, chờ anh trở về ăn. Anh cho rằng hôm nay cũng sẽ như vậy, tuy nhiên nó không giống với anh đã nghĩ.
Sau khi vào cửa anh nhìn thấy ở trong phòng khách bày đặt hai cái va ly da. Anh không khỏi nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, có phải là Tiểu Nhiên phải ra khỏi cửa đi du lịch hay không! Nhưng là vì sao cô lại chưa từng bao giờ nói với anh về chuyện này.
Lúc này Tiểu Nhiên cũng từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, trên vai khoác một cái túi xách, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ che nắng, trong tay cô nắm lấy một chùm chìa khóa. Nhìn thấy Giản Ngọc Sanh, cô dừng bước lại, trong lòng thoáng một chút nhói đau.
Rốt cuộc Giản Ngọc Sanh ý thức được có chuyện không thích hợp. Anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Nhiên, vươn hai tay nắm lấy bả vai của cô, hỏi: "Em muốn đi ra ngoài đi du lịch sao?"
Tiểu Nhiên cầm lấy bàn tay Giản Ngọc Sanh đang nắm lấy bả vai của cô, túm lấy, đặt chùm chìa khóa trong tay mình vào trong lòng bàn tay của anh. Cô hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Ngọc Sanh, cuộc sống hôn nhân thử của chúng ta. . . dừng lại ở đây đi."
Trái tim Giản Ngọc Sanh có chút co rút lại đau đớn. Tầm mắt của anh dừng ở chùm chìa khóa trong lòng bàn tay của mình. Sau một chút sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn sang Tiểu Nhiên, ngực đau không nói được ra lời. Cô vừa nói cuộc sống hôn nhân thử kết thúc?
Tiểu Nhiên cũng khó chịu, nhưng mà, cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Thật sự, cứ nên kết thúc như vậy đi. Người đàn bà kia đã như âm hồn bất tán, không cách nào rời khỏi cuộc sống của cô, như vậy thì cô sẽ rời khỏi thôi. Cô không muốn mình lại phải tiếp tục tạm nhân nhượng vì lợi ích chung nữa. Cô không biết cuộc sống như thế đến khi nào mới là điểm chót của sự việc.
Anh trầm mặc, cô cũng trầm mặc. Cuối cùng cô xoay đầu, xoay người, kéo chiêc va ly đi, bước chân đi ra ngoài có chút vội vã. Đến lúc này Giản Ngọc Sanh mới phản ứng kịp. Anh xoay người, vung tay lên, một phen túm chặt lấy tay của Tiểu Nhiên, kéo cô vào trong ngực mình. Anh quên mất thói quen vẫn luôn trầm ổn của mình, gầm nhẹ lên có chút không khống chế được: "Đừng Tiểu Nhiên, em làm sao có thể. . . Làm sao em có thể nói đi là đi ngay như vậy! Làm sao em có thể đối xử với anh vô tình như vậy!"
Tiểu Nhiên nghe thấy giọng nói của Giản Ngọc Sanh, tâm tình không có chút xíu nồng nàn cùng anh ta. Cô nâng tay phủ lên trên cái trán đang có chút đau một chút, lúc này mới mở miệng: "Ngọc Sanh, bây giờ anh có thể trở về được không? Em tìm anh có việc gấp."
Giản Ngọc Sanh nhìn đồng hồ, nghĩ mọi chuyện bàn bạc cũng đã không sai biệt lắm, "Được, chờ anh một lát, anh sẽ trở về ngay."
"Tốt lắm, em chờ anh." Tiểu Nhiên nói xong, trực tiếp cúp máy. Giản Ngọc Sanh cũng nói lời tạm biệt với bạn bè, sau đó rời khỏi hội sở, vội vội vàng vàng chạy về trong nhà.
Anh mở cửa vào nhà, đi đến phòng khách không nhìn thấy Tiểu Nhiên đâu, liền trực tiếp đi đến phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy ngay vợ trước của mình nằm ở trên giường của anh. Ánh mắt nhìn của anh liền trầm xuống, mi cũng nhíu lại, trong lòng cũng biết, nguyên nhân Tiểu Nhiên gọi anh trở về nhà là vì cái gì rồi.
Tiểu Nhiên ở trên lầu nghe thấy động tĩnh Giản Ngọc Sanh đã trở về, nhưng mà cô cũng không còn làm cái gì hết, cứ ngồi ở chỗ đó, nghe được phía dưới truyền đến tiếng nói, hình như là Giản Ngọc Sanh đang tranh luận gì đó đối với vợ cuz của mình. Tiếp theo đó là sự yên tĩnh, không bao lâu, Tiểu Nhiên nhìn thấy Giản Ngọc Sanh đi lên chỗ mình.
Giản Ngọc Sanh đi đến ngồi ở bên người Tiểu Nhiên, ôm chặt lấy cô, dán sát mặt ở trên mặt Tiểu Nhiên vuốt ve: "Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, anh không biết cô ấy sẽ như vậy. Anh đã bảo với cô ta đi rồi, Dương Dương cũng đi chơi cùng cô ấy rồi."
Tiểu Nhiên không nói chuyện, cô đã mệt mỏi đến độ không biết phải nói gì nữa. Trước kia cô đã từng đề cập yêu cầu, không được cho người phụ nữ kia tới nhà. Thế nhưng mà, Giản Ngọc Sanh thật sự yêu đứa nhỏ, hết thảy mọi suy nghĩ đều vì đứa nhỏ. Hơn nữa Giản Lực Dương có chìa khóa, cho nên, vợ trước như mãnh thú kia muốn vào trong nhà là chuyện dễ dàng. Mỗi một lần phát sinh ra loại chuyện như vậy, anh cũng chỉ có nói lời xin lỗi. Cô đã nghe quá đủ rồi, cũng quá mệt mỏi rồi.
Nếu như không có cái gọi là vợ trướ kia, Tiểu Nhiên không phủ nhận, Giản Ngọc Sanh đối xử với cô cùng đứa nhỏ đều tốt lắm, cưng chiều cô mà cũng cưng chiều khuê nữ nhà cô. Đương nhiên, Tiểu Nhiên cũng rất cưng chiều Giản Lực Dương, bằng không, cô sẽ không bao giờ cho người đàn bà kia chút mặt mũi.
Giản Ngọc Sanh nhìn Tiểu Nhiên trầm mặc, không khỏi lo lắng. Trước kia, gặp phải loại sự tình thế này, cô sẽ tức giận, sẽ làm loạn lên với anh. Hiện tại, sự trầm mặc này của cô lại đã làm cho anh cảm thấy bất an.
"Nhiên Nhiên, đừng nóng giận, hả?" Giản Ngọc Sanh nói xong liền quay thân thể của Tiểu Nhiên lại, cẩn thận từng ly từng tí hôn lên mặt cô, từng phát từng phát một, cuối cùng hôn lên môi của cô.
Tiểu Nhiên cũng không đẩy anh ra. Cô cũng hơi chần chờ một chút, sau đó vươn hai tay ra ôm lấy anh. Anh là một người đàn ông tốt, thật sự rất tốt. Chỉ có điều, cuộc sống của bọn họ lại quá mức phức tạp. Anh có chỗ làm cho cô lưu luyến, nhưng cũng có chỗ làm cho cô nghĩ muốn buông tay.
Nụ hôn của anh vẫn ôn nhu như vậy, như xuân như gió. Cô hôn trả anh, cũng vòng tay ôm chặt lấy cổ của anh. Trong nội tâm của Giản Ngọc Sanh có một chút mừng thầm, có lẽ, Nhiên Nhiên cũng không thật sự tức giận đối với anh lắm.
Anh ôm chặt lấy cô, ôm theo cô cùng nhau ngã xuống, xoay người, đặt cô xuống dưới thân mình. Ngón tay thon dài đầy lửa nóng đã dao động ở trên thân thể cô, tìm kiếm nơi mẫn cảm của cô.
Tay cô cũng thuần thục cởi bỏ dây lưng của anh. Anh hôn cô, đạp rớt quần của mình, cũng cởi bỏ quần áo của Tiểu Nhiên, vội vàng và không mất đi sự dịu dàng, đoạt lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô.
Hôn hít rồi triền miên, thân thể quấn quít với nhau lăn lộn ở trên sàn nhà bằng gỗ, mồ hôi cùng hơi thở dốc trầm thấp đan xen vào với nhau, để cho anh lần lượt xâm nhập, cùng cô kết hợp ở cùng một chỗ.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Giản Ngọc Sanh ôm Tiểu Nhiên đi tắm rửa. Tắm rửa xong, hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, Tiểu Nhiên nâng tay vỗ về gương mặt của anh đột nhiên hỏi: "Ngọc Sanh, anh có yêu em không?"
Giản Ngọc Sanh thoáng có chút ngơ ngác, Tiểu Nhiên chưa bao giờ nói đến cái chuyện yêu hay không yêu. Nhưng hôm nay đột nhiên cô lại hỏi như vậy, làm cho anh cảm thấy có chút kỳ quái. Trong lòng Giản Ngọc Sanh có một đáp án rất rõ ràng, tuy nhiên lại không thể nói ra được. Bởi vì có thể nói đó là một thất bại thảm hại, bởi vì người Tiểu Nhiên yêu không phải là anh.
"Em đói bụng chưa? Để anh đi làm chút gì đó để ăn." Anh nói xong lại hôn hít vài cái ở trên môi cô, sau đó mới đứng dậy đi làm cơm chiều. Mà ở một khắc này, trong lòng Tiểu Nhiên cũng đã có một đáp án.
Ăn cơm tối xong, hai người chìm vào trong giấc ngủ nặng nề. Buổi sáng sớm Giản Ngọc Sanh có thói quen đi rèn luyện, cho nên sau khi cho Tiểu Nhiên một cái hôn buổi sáng, anh liền đi ra ngoài để chạy bộ, mà Tiểu Nhiên cũng đã tỉnh dậy.
Giản Ngọc Sanh chạy xong liền trở về nhà. Mỗi lần anh chạy bộ lúc trở lại, Tiểu Nhiên đã làm xong bữa điểm tâm, chờ anh trở về ăn. Anh cho rằng hôm nay cũng sẽ như vậy, tuy nhiên nó không giống với anh đã nghĩ.
Sau khi vào cửa anh nhìn thấy ở trong phòng khách bày đặt hai cái va ly da. Anh không khỏi nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, có phải là Tiểu Nhiên phải ra khỏi cửa đi du lịch hay không! Nhưng là vì sao cô lại chưa từng bao giờ nói với anh về chuyện này.
Lúc này Tiểu Nhiên cũng từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, trên vai khoác một cái túi xách, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ che nắng, trong tay cô nắm lấy một chùm chìa khóa. Nhìn thấy Giản Ngọc Sanh, cô dừng bước lại, trong lòng thoáng một chút nhói đau.
Rốt cuộc Giản Ngọc Sanh ý thức được có chuyện không thích hợp. Anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Nhiên, vươn hai tay nắm lấy bả vai của cô, hỏi: "Em muốn đi ra ngoài đi du lịch sao?"
Tiểu Nhiên cầm lấy bàn tay Giản Ngọc Sanh đang nắm lấy bả vai của cô, túm lấy, đặt chùm chìa khóa trong tay mình vào trong lòng bàn tay của anh. Cô hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Ngọc Sanh, cuộc sống hôn nhân thử của chúng ta. . . dừng lại ở đây đi."
Trái tim Giản Ngọc Sanh có chút co rút lại đau đớn. Tầm mắt của anh dừng ở chùm chìa khóa trong lòng bàn tay của mình. Sau một chút sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn sang Tiểu Nhiên, ngực đau không nói được ra lời. Cô vừa nói cuộc sống hôn nhân thử kết thúc?
Tiểu Nhiên cũng khó chịu, nhưng mà, cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Thật sự, cứ nên kết thúc như vậy đi. Người đàn bà kia đã như âm hồn bất tán, không cách nào rời khỏi cuộc sống của cô, như vậy thì cô sẽ rời khỏi thôi. Cô không muốn mình lại phải tiếp tục tạm nhân nhượng vì lợi ích chung nữa. Cô không biết cuộc sống như thế đến khi nào mới là điểm chót của sự việc.
Anh trầm mặc, cô cũng trầm mặc. Cuối cùng cô xoay đầu, xoay người, kéo chiêc va ly đi, bước chân đi ra ngoài có chút vội vã. Đến lúc này Giản Ngọc Sanh mới phản ứng kịp. Anh xoay người, vung tay lên, một phen túm chặt lấy tay của Tiểu Nhiên, kéo cô vào trong ngực mình. Anh quên mất thói quen vẫn luôn trầm ổn của mình, gầm nhẹ lên có chút không khống chế được: "Đừng Tiểu Nhiên, em làm sao có thể. . . Làm sao em có thể nói đi là đi ngay như vậy! Làm sao em có thể đối xử với anh vô tình như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.