Chương 233: Chương 122.2
Hồ ly
13/01/2020
Em là vợ của anh, thế nhưng người nhà của anh. . . tất cả mọi người đều coi em như một người ngoài. Người nhà của anh coi em như người ngoài
thì em đây nhận lấy, không cần! Bọn họ lạnh lùng với em, em cũng có thể
không cần, nhưng mà, em không thể chịu nổi một người vẫn cứ luôn miệng
nói yêu em như anh, mà cũng đối xử với em như vậy!
Cho dù thế nào thì em cũng nghĩ không thông, một người luôn yêu em như anh, tại làm sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. . . Hai năm, Sở Lăng Xuyên, anh đi không phải chỉ là hai ngày, cũng không phải hai tháng, mà là hai năm đấy! Hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, anh đã nhẫn tâm tuyệt tình như thế, để cho em ngày ngày coi chừng nỗi đau xót như vậy.
Anh có thể đi làm sự nghiệp của anh, nhưng mà, em chỉ muốn anh đi thì có một lời cáo biệt… Cho dù chỉ là có mấy cái chữ, một câu nói thôi, như vậy ít nhất em có thể biết, trong lòng anh vẫn còn có em. Nhưng mà anh lại không hề nói, anh không nói… mà anh cứ bỏ đi như vậy!
Anh yêu em sao? Yêu em ư, em từng đã không chỉ một lần hỏi bản thân mình như vậy. Anh nói yêu em..., vậy làm sao anh có thể cứ vô tình bỏ lại em một mình như vậy! Em chỉ nghĩ ra được một đáp án, chính là anh không hề thương em, không thương. . .
Anh có biết cảm giác trái tim của một người từ thương tâm tuyệt vọng, đến lúc trái tim nguội lạnh như tro bụi, à như thế nào không? Nó thật giống như. . . Bị người ta cắt một lớp da, rồi sau đó lại từ từ lớn lên thêm một chút.
Em cảm thấy em đã chết một hồi, rồi sau đó lại sống lại được. Em sống lại rồi, Sở Lăng Xuyên, em đã không còn đau đớn, cũng không còn khó chịu nữa rồi, sẽ không còn hận, sẽ không còn oán nữa rồi. Nhưng vì sao anh lại không chịu buông tha cho em, vì sao anh nhất định phải trở lại làm cho em đau đớn một lần nữa, vì sao. . . !"
Tố Tố kêu gào, rốt cuộc cô không nói được nữa, chỉ còn thừa lại trái tim đầy thương tích và tiếng khóc rống lên. Mỗi một âm thanh nỉ non, mỗi một câu nói, từng con chữ, đều phảng phất như là từng lưỡi dao găm xuyên thấu trái tim Sở Lăng Xuyên, để cho anh tiếc nuối gay gắt, khó chịu lợi hại, cũng hối hận đến đòi mạng.
Anh siết chặt hai tay, để cho cô bi thương nỉ non ở trong lòng anh. Tiếng khóc cùng nước mắt của cô đã thiêu đốt trái tim của anh, khiến cho nước mắt của anh vốn không dễ dàng rơi xuống, mà giờ đây từ trên khuôn mặt cương nghị tràn ngập sự đau đớn kia của anh, nước mắt cũng phải chậm rãi rơi xuống.
Cái gì mà gọi là lời xin lỗi..., tất cả đều không thể xóa đi được nỗi đau đớn của cô, không cách nào xóa đi được tội lỗi của anh. Anh chỉ có thể nỉ non ở bên tai cô từng tiếng, từng tiếng: "Bảo bối, anh yêu em, anh yêu em, chưa từng bao giờ thay lòng đổi dạ."
Anh khẽ đẩy cô hơi xa ra một chút, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô. Anh đưa tay lên, dùng ngón tay thô sáp lau giúp cô những giọt lệ đang lăn trên mặt của cô. Thế nhưng, Tố Tố lại không cách nào khống chế được những giọt nước mắt của mình vẫn tiếp tục rơi xuống: "Bảo bối ngoan, đừng khóc. . ."
Tố Tố lại phất nhẹ tay anh, nằm sấp ở trong lòng anh càng khóc lớn tiếng hơn. Cô muốn thu lại tiếng khóc của mình, tuy nhiên xem ra, cô lại không có cách nào để khống chế bản thân mình được. Cô không nhịn được lại khóc lớn, không nhịn được lại rơi lệ.
Sở Lăng Xuyên đau lòng ôm lấy Tố Tố, vỗ về lưng của cô, vuốt tóc cô. Mỗi một động tác của anh đều mang theo sự yêu thương vô tận cùng sự hối hận cùng cực. Vì sao lúc trước, anh lại không chịu gọi một cú điện thoại cho Tố Tố, làm hại cô phải thương tâm như vậy.
"Mẹ."
Một tiếng gọi non nớt mang theo sự bất an cùng sợ hãi đột nhiên vang lên trong phòng vệ sinh. Tố Tố từ trong lòng Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ trong veo mờ mịt, liền nhìn thấy được Tiểu Bao Tử đang đứng ở ngưỡng cửa. Trên gương mặt cậu nhóc tràn đầy sự bất an lẫn sợ hãi.
Cô vội vàng từ trong ngực anh tránh ra, mà Sở Lăng Xuyên cũng phối hợp buông lỏng cô ra. Tố Tố cúi đầu, luống cuống tay chân lau qua quít nước mắt trên mặt, mà Sở Lăng Xuyên cũng quay lưng đi, đưa tay lên, một phen lau quệt vết tích lệ rơi ở trên mặt mình.
Tố Tố đi qua ngồi xuống bên cạnh con trai, ôm lấy nhóc, đi tới phòng khách. Cô ôm Tiểu Bao Tử ngồi ở trên ghế sofa, cho dù cô nghĩ muốn làm bộ như dường như không có việc gì xảy ra, tuy nhiên, cô có làm thế nào cũng không thể che dấu hết được dấu vết bi thương, vừa mới khổ sở traii qua.
Tiểu Bao Tử mở to cặp mắt đen và sáng của mình nhìn mẹ. Trong ánh mắt nhìn của nhóc đều là sự nghi hoặc cùng bất an. Nhóc nhìn mẹ của mình thật căng thẳng. Tuy rằng còn nhỏ, thế nhưng nhóc rất mẫn cảm, vẫn có thể cảm giác được người lớn có gì đó không thích hợp, nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
"A! Tiểu Bao Tử, có phải con đã bị mẹ đánh thức dậy hay không? Con có muốn uống nước hay không?" Lúc nói chuyện với con trai, giọng nói của Tố Tố mang theo nồng đậm giọng mũi. Nói xong cô cũng đặt Tiểu Bao Tử ở trên ghế sofa, đi rót một cốc nước ấm nho nhỏ trong bình nước, đưa cho nhóc.
Tiểu Bao Tử nhận lấy, uống một ngụm, ánh mắt mở tròn thật to nhìn Tố Tố, rồi sau đó giơ tay lên, đưa cốc nước nhỏ kia tới trước mắt Tố Tố: "Mẹ. . .uốn ( Mẹ uống ) "
Tố Tố lại ôm Tiểu Bao Tử, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, uống một ngụm nước trong cốc nước mà nhóc vừa đưa cho mình, gắng gượng cười nói: "Cảm ơn con trai, con mau uống đi."
Lúc này Sở Lăng Xuyên cũng đi ra ngoài. Anh cầm trong tay một chiếc khăn lông đã được vắt khô nước, đi tới, ngồi ở sát bên người Tố Tố. Anh đưa tay lau mặt giúp cô. Tố Tố đoạt lại khăn, quay mặt đi không nhìn anh, tự mình lau đi những giọt nước mắt chảy tràn đầy mặt.
Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố leo ra ngoài, ngồi ở giữa cô và Sở Lăng Xuyên. Nhóc dùng khí lực toàn thân đẩy Sở Lăng Xuyên ra, để cho anh ngồi xê sang một bên kia. Nhóc đẩy không được, liền dùng bàn tay nhỏ bé chụp lên trên đùi của Sở Lăng Xuyên: "Dậy dậy."
Nói xong, cậu nhóc xoay người ôm lấy eo của Tố Tố, mím môi, trong trong mắt nước mắt đã rưng rưng, nhìn ánh mắt mẹ khóc còn hồng hồng, bộ dạng của nhóc cũng tỏ vẻ như muốn khóc.
Trẻ con vốn dĩ mẫn cảm, nhìn bộ dạng của Tiểu Bao Tử có chút như sắp sửa khóc kia, Tố Tố rất sợ, mình như vậy sẽ lưu lại ở trong lòng Tiểu Bao Tử một ảnh hưởng gì đó không tốt. Cô nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, cũng nỗ lực cười vui đối với con trai, hôn hôn ở trên mặt cậu nhóc, "Cục cưng không được khóc nhé, mẹ đang đùa giỡn cùng ba ba, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ."
Tiểu Bao Tử để cốc nước xuống ở trên ghế sofa, dùng bàn tay nhỏ bé của mình chỉ chỉ vào trên mông đít nhỏ nhỏ của chính mình, rồi sau đó ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn sang Tố Tố, dùng khẩu khí nghi vấn hỏi mẹ: "Ba ba… tét?(Ba ba đánh mông đít) "
Lần trước Sở Lăng Xuyên nói Tố Tố làm việc gì đó sai, nên anh đã đánh mông Tố Tố, Tố Tố khóc để kiểm điểm lại, cậu nhóc nhớ kỹ chuyện đó. Bây giờ nhìn thấy mẹ khóc, nhóc liền cho rằng mẹ bị ba ba đánh đòn rồi.
"Không có, ba ba không có đánh mẹ! Ừm, chính là tâm tình của mẹ không tốt cho nên mẹ mới khóc nhè thôi, ba ba đang an ủi mẹ. Ba ba an ủi không hữu hiệu đâu, Tiểu Bao Tử thơm yêu mẹ đi, như vậy sẽ không có chuyện gì nữa!" Tố Tố không biết trấn an Tiểu Bao Tử thế nào, liền tìm một lý do như vậy, hy vọng có thể làm cho Tiểu Bao Tử khỏi bị sợ hãi.
Cho dù thế nào thì em cũng nghĩ không thông, một người luôn yêu em như anh, tại làm sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. . . Hai năm, Sở Lăng Xuyên, anh đi không phải chỉ là hai ngày, cũng không phải hai tháng, mà là hai năm đấy! Hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, anh đã nhẫn tâm tuyệt tình như thế, để cho em ngày ngày coi chừng nỗi đau xót như vậy.
Anh có thể đi làm sự nghiệp của anh, nhưng mà, em chỉ muốn anh đi thì có một lời cáo biệt… Cho dù chỉ là có mấy cái chữ, một câu nói thôi, như vậy ít nhất em có thể biết, trong lòng anh vẫn còn có em. Nhưng mà anh lại không hề nói, anh không nói… mà anh cứ bỏ đi như vậy!
Anh yêu em sao? Yêu em ư, em từng đã không chỉ một lần hỏi bản thân mình như vậy. Anh nói yêu em..., vậy làm sao anh có thể cứ vô tình bỏ lại em một mình như vậy! Em chỉ nghĩ ra được một đáp án, chính là anh không hề thương em, không thương. . .
Anh có biết cảm giác trái tim của một người từ thương tâm tuyệt vọng, đến lúc trái tim nguội lạnh như tro bụi, à như thế nào không? Nó thật giống như. . . Bị người ta cắt một lớp da, rồi sau đó lại từ từ lớn lên thêm một chút.
Em cảm thấy em đã chết một hồi, rồi sau đó lại sống lại được. Em sống lại rồi, Sở Lăng Xuyên, em đã không còn đau đớn, cũng không còn khó chịu nữa rồi, sẽ không còn hận, sẽ không còn oán nữa rồi. Nhưng vì sao anh lại không chịu buông tha cho em, vì sao anh nhất định phải trở lại làm cho em đau đớn một lần nữa, vì sao. . . !"
Tố Tố kêu gào, rốt cuộc cô không nói được nữa, chỉ còn thừa lại trái tim đầy thương tích và tiếng khóc rống lên. Mỗi một âm thanh nỉ non, mỗi một câu nói, từng con chữ, đều phảng phất như là từng lưỡi dao găm xuyên thấu trái tim Sở Lăng Xuyên, để cho anh tiếc nuối gay gắt, khó chịu lợi hại, cũng hối hận đến đòi mạng.
Anh siết chặt hai tay, để cho cô bi thương nỉ non ở trong lòng anh. Tiếng khóc cùng nước mắt của cô đã thiêu đốt trái tim của anh, khiến cho nước mắt của anh vốn không dễ dàng rơi xuống, mà giờ đây từ trên khuôn mặt cương nghị tràn ngập sự đau đớn kia của anh, nước mắt cũng phải chậm rãi rơi xuống.
Cái gì mà gọi là lời xin lỗi..., tất cả đều không thể xóa đi được nỗi đau đớn của cô, không cách nào xóa đi được tội lỗi của anh. Anh chỉ có thể nỉ non ở bên tai cô từng tiếng, từng tiếng: "Bảo bối, anh yêu em, anh yêu em, chưa từng bao giờ thay lòng đổi dạ."
Anh khẽ đẩy cô hơi xa ra một chút, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô. Anh đưa tay lên, dùng ngón tay thô sáp lau giúp cô những giọt lệ đang lăn trên mặt của cô. Thế nhưng, Tố Tố lại không cách nào khống chế được những giọt nước mắt của mình vẫn tiếp tục rơi xuống: "Bảo bối ngoan, đừng khóc. . ."
Tố Tố lại phất nhẹ tay anh, nằm sấp ở trong lòng anh càng khóc lớn tiếng hơn. Cô muốn thu lại tiếng khóc của mình, tuy nhiên xem ra, cô lại không có cách nào để khống chế bản thân mình được. Cô không nhịn được lại khóc lớn, không nhịn được lại rơi lệ.
Sở Lăng Xuyên đau lòng ôm lấy Tố Tố, vỗ về lưng của cô, vuốt tóc cô. Mỗi một động tác của anh đều mang theo sự yêu thương vô tận cùng sự hối hận cùng cực. Vì sao lúc trước, anh lại không chịu gọi một cú điện thoại cho Tố Tố, làm hại cô phải thương tâm như vậy.
"Mẹ."
Một tiếng gọi non nớt mang theo sự bất an cùng sợ hãi đột nhiên vang lên trong phòng vệ sinh. Tố Tố từ trong lòng Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ trong veo mờ mịt, liền nhìn thấy được Tiểu Bao Tử đang đứng ở ngưỡng cửa. Trên gương mặt cậu nhóc tràn đầy sự bất an lẫn sợ hãi.
Cô vội vàng từ trong ngực anh tránh ra, mà Sở Lăng Xuyên cũng phối hợp buông lỏng cô ra. Tố Tố cúi đầu, luống cuống tay chân lau qua quít nước mắt trên mặt, mà Sở Lăng Xuyên cũng quay lưng đi, đưa tay lên, một phen lau quệt vết tích lệ rơi ở trên mặt mình.
Tố Tố đi qua ngồi xuống bên cạnh con trai, ôm lấy nhóc, đi tới phòng khách. Cô ôm Tiểu Bao Tử ngồi ở trên ghế sofa, cho dù cô nghĩ muốn làm bộ như dường như không có việc gì xảy ra, tuy nhiên, cô có làm thế nào cũng không thể che dấu hết được dấu vết bi thương, vừa mới khổ sở traii qua.
Tiểu Bao Tử mở to cặp mắt đen và sáng của mình nhìn mẹ. Trong ánh mắt nhìn của nhóc đều là sự nghi hoặc cùng bất an. Nhóc nhìn mẹ của mình thật căng thẳng. Tuy rằng còn nhỏ, thế nhưng nhóc rất mẫn cảm, vẫn có thể cảm giác được người lớn có gì đó không thích hợp, nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
"A! Tiểu Bao Tử, có phải con đã bị mẹ đánh thức dậy hay không? Con có muốn uống nước hay không?" Lúc nói chuyện với con trai, giọng nói của Tố Tố mang theo nồng đậm giọng mũi. Nói xong cô cũng đặt Tiểu Bao Tử ở trên ghế sofa, đi rót một cốc nước ấm nho nhỏ trong bình nước, đưa cho nhóc.
Tiểu Bao Tử nhận lấy, uống một ngụm, ánh mắt mở tròn thật to nhìn Tố Tố, rồi sau đó giơ tay lên, đưa cốc nước nhỏ kia tới trước mắt Tố Tố: "Mẹ. . .uốn ( Mẹ uống ) "
Tố Tố lại ôm Tiểu Bao Tử, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, uống một ngụm nước trong cốc nước mà nhóc vừa đưa cho mình, gắng gượng cười nói: "Cảm ơn con trai, con mau uống đi."
Lúc này Sở Lăng Xuyên cũng đi ra ngoài. Anh cầm trong tay một chiếc khăn lông đã được vắt khô nước, đi tới, ngồi ở sát bên người Tố Tố. Anh đưa tay lau mặt giúp cô. Tố Tố đoạt lại khăn, quay mặt đi không nhìn anh, tự mình lau đi những giọt nước mắt chảy tràn đầy mặt.
Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố leo ra ngoài, ngồi ở giữa cô và Sở Lăng Xuyên. Nhóc dùng khí lực toàn thân đẩy Sở Lăng Xuyên ra, để cho anh ngồi xê sang một bên kia. Nhóc đẩy không được, liền dùng bàn tay nhỏ bé chụp lên trên đùi của Sở Lăng Xuyên: "Dậy dậy."
Nói xong, cậu nhóc xoay người ôm lấy eo của Tố Tố, mím môi, trong trong mắt nước mắt đã rưng rưng, nhìn ánh mắt mẹ khóc còn hồng hồng, bộ dạng của nhóc cũng tỏ vẻ như muốn khóc.
Trẻ con vốn dĩ mẫn cảm, nhìn bộ dạng của Tiểu Bao Tử có chút như sắp sửa khóc kia, Tố Tố rất sợ, mình như vậy sẽ lưu lại ở trong lòng Tiểu Bao Tử một ảnh hưởng gì đó không tốt. Cô nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, cũng nỗ lực cười vui đối với con trai, hôn hôn ở trên mặt cậu nhóc, "Cục cưng không được khóc nhé, mẹ đang đùa giỡn cùng ba ba, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ."
Tiểu Bao Tử để cốc nước xuống ở trên ghế sofa, dùng bàn tay nhỏ bé của mình chỉ chỉ vào trên mông đít nhỏ nhỏ của chính mình, rồi sau đó ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn sang Tố Tố, dùng khẩu khí nghi vấn hỏi mẹ: "Ba ba… tét?(Ba ba đánh mông đít) "
Lần trước Sở Lăng Xuyên nói Tố Tố làm việc gì đó sai, nên anh đã đánh mông Tố Tố, Tố Tố khóc để kiểm điểm lại, cậu nhóc nhớ kỹ chuyện đó. Bây giờ nhìn thấy mẹ khóc, nhóc liền cho rằng mẹ bị ba ba đánh đòn rồi.
"Không có, ba ba không có đánh mẹ! Ừm, chính là tâm tình của mẹ không tốt cho nên mẹ mới khóc nhè thôi, ba ba đang an ủi mẹ. Ba ba an ủi không hữu hiệu đâu, Tiểu Bao Tử thơm yêu mẹ đi, như vậy sẽ không có chuyện gì nữa!" Tố Tố không biết trấn an Tiểu Bao Tử thế nào, liền tìm một lý do như vậy, hy vọng có thể làm cho Tiểu Bao Tử khỏi bị sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.