Chương 243: Chương 123.5
Hồ ly
26/01/2020
Hai tay của cô bấu víu phía sau gáy của anh, cũng tránh được nụ hôn
của anh. Hành động này của anh, rõ ràng là không đơn thuần. Ban ngày ban mặt, hơn nữa lại còn là ở trong này, thật không có lòng thành chút nào, Tiểu Bao Tử có thể tùy thời tỉnh giấc. Mặt Tố Tố đỏ gay, hai tay lại
đẩy vào mặt anh, hơi thở bất ổn, nói cảnh cáo anh: "Sở Lăng Xuyên, anh
có thể khắc chế lại mình một chút có được hay không?"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt cười xấu xa, liên tục hôn vài cái ở trên môi cô, cũng đi đến bên cạnh giường lớn, đặt cô lên trên đó. Cô còn đang bắt đầu nghĩ, thân hình cường tráng của anh lại đè đi ép lại, giam cầm cô ở dưới thân mình: "Bảo bối, em đừng hiểu lầm, anh chính là nghĩ muốn ôm em một cái, gần gũi em một chút thôi, thật không có ý khác! Em đừng suy nghĩ nhiều."
Nói xong, bàn tay to của Sở Lăng Xuyên liền nâng chặt lấy mặt cô, lại tiếp tục hôn vài cái lên trên mặt cô, lên môi cô. Mà Tố Tố thì lại hết chỗ để nói rồi, mà ngược lại giống cô mới là người không có tư tưởng thuần khiết vậy: "Này! Không phải là anh nói chỉ ôm ôm thân ái thôi đó ư! Cái tay của anh đang đặt lên ở chỗ nào đấy hả?"
Ở thời điểm cô không nói gì, thì tay của Sở Lăng Xuyên cũng đã cách lớp vải áo phủ chiếm hữu ngọn núi của cô rồi. Sau đó từ tà áo chui vào bên trong. Nhìn bàn tay to màu đồng cổ của anh, mặt cô hơi thoáng hiện ửng hồng. Cô cũng dùng sức đẩy anh ra, ngộ nhỡ có người chạy đến cửa, cô không thể nào ném không nổi người này đi được.
Bàn tay của Sở Lăng Xuyên trực tiếp đưa ra, túm chặt lấy áo kéo hướng lên trên triệt để, rồi sau đó kéo áo ngực của cô ra... Tốt đẹp hoàn toàn bị bại lộ ở trước mắt anh. Sở Lăng Xuyên cúi đầu hôn lên.
Sau một hồi hôn môi, cuối cùng anh cũng không có động tác kế tiếp. Anh cực kì không tình nguyện giúp cô mặc quần áo lại cho nghiêm chỉnh, lưu luyến hôn vài cái lên trên gương mặt đỏ hồng của cô, nặng nề nói: "Bảo bối, anh còn có việc, tạm thời bỏ qua cho em, buổi tối có cái hay cho em xem."
Anh buông cô ra, một khắc kia cô cũng gấp gáp vội vã đứng lên sửa sang lại quần áo. Anh lại nắm bắt lấy cái cằm của cô, hôn hai lần nữa mới đứng dậy: "Anh đi ra ngoài một chút, không sai biệt lắm, khoảng giữa trưa sẽ trở về."
"Đi thôi, đi đi, đi nhanh lên." Tố Tố lườm một cái trắng mắt, thúc giục anh lăn đi thật nhanh. Nói xong người cũng từ trên giường đứng dậy, tiếp tục sửa sang lại quần áo kỳ thực đã không còn hỗn độn nữa.
Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng cùng quẫn kia của Tố Tố, cười lên hắc hắc, sau đó xoay người đi ra ngoài. Mà Tố Tố thì đi lấy những đồ gì đó đã mang đến đặt vào trong tủ lạnh. Đến lúc này cô đã có thể đi tìm Tiểu Bao Tử rồi. Cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi, đi ngủ trước một chút đã, sau này lại nói.
Ngủ được một giờ, Tố Tố liền đã tỉnh. Bởi vì Tiểu Bao Tử đã tỉnh, cậu nhóc thấy được đã tới nhà rồi, nên có chút kích động. Nhóc chạy loạn khắp phòng rồi sau đó liền muốn đi tìm các bạn nhỏ để chơi đùa.
Còn đang ồn ào, có vài vị vợ bộ đội cũng đã tới cửa rồi. Mấy nhà đó cũng cầm tới bánh chưng của chính nhà mình đưa cho nhau, cùng nhau nếm thử khẩu vị bánh của các nhà. Tố Tố cũng cầm bánh chưng của mình ra để cho các chị các thím nếm thử. Còn Tiểu Bao Tử thì đã cùng với vài người bạn nhỏ chơi vui đến quên hết sự đời.
Giữa trưa, Tố Tố quyết định tự mình làm cơm ăn. Cô bàn bạc cùng Sở Lăng Xuyên một chút, hỏi anh muốn mời người tới ăn hay không, phải chuẩn bị đồ ăn cho bao nhiêu người. Sau đó không bao lâu Sở Lăng Xuyên bảo với người ta đưa nguyên liệu tới để nấu ăn. Tố Tố liền bắt đầu bận rộn rồi. Tiết Đoan Ngọ được nghỉ phép, các chiến sĩ đều không phải đi huấn luyện, Sở Lăng Xuyên bắt đầu còn tìm tiểu Vương đến hỗ trợ.
Tiểu Bao Tử thì chơi đùa cùng với vài bạn nhỏ, cũng không cần Tố Tố phải trông nom. Nơi này an toàn cực kỳ, cũng không sợ đứa nhỏ sẽ đi lăng quăng. Hơn nữa còn có hai người chiến sĩ đang chơi đùa cùng với mấy đứa trẻ, cho nên thật sự rất yên tâm.
Lúc mười hai giờ rưỡi, Sở Lăng Xuyên đã trở lại, mà đồ ăn cũng đều thu xếp xong hết rồi, bày đặt tràn đầy một bàn. Những người muốn mời cũng đều đã tới. Bữa ăn cơm buổi trưa tương đối náo nhiệt.
Người lớn ngồi tán gẫu náo nhiệt một mảnh. Bọn nhỏ ở trong phòng hò hét ồn ào loạn xạ, chạy loạn, hợp thành một khối chơi đùa, làm cho nhóm người lớn phải đau đầu.
Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, mọi người tán gẫu trong chốc lát cũng đều đã giải tán. Tiểu Bao Tử mồ hôi đầy đầu, Tố Tố liền mang cậu nhóc đi tắm rửa, còn Sở Lăng Xuyên thì rửa bát.
Sau một lúc bận rộn, Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi ngủ trưa. Sở Lăng Xuyên cũng đi lên giường nghỉ ngơi, bất quá anh không có hành động xấu, mà chỉ ôm vợ con ngủ trưa.
Một giấc ngủ đến hơn ba giờ chiều. Trời cũng không đến nỗi rất nóng bức. Tố Tố rửa mặt, thấy tỉnh táo ra rất nhiều, Sở Lăng Xuyên thì lại ở trên giường cùng với Tiểu Bao Tử vừa tỉnh lại.
Bởi vì trời nóng, nên khoảng hai ngày trước Tiểu Bao Tử đã được Tố Tố mang đến trong hiệu cắt tóc để cắt thành tóc ngắn. Thời điểm cắt tóc, cậu nhóc đã gào khóc đến thê thảm, bất quá kiểu tóc mới nhìn quả thật rất không tệ.
Tiểu Bao Tử một tay lôi ngón tay cái của Sở Lăng Xuyên, một tay chỉ vào phương hướng cửa, nước miếng nhỏ giọt tạch một cái, nói: "Xem thỏ thỏ... Xem gà gà... dê dê."
Sở Lăng Xuyên phản ứng một chút, đại khái chắc là nghe chiến sĩ hoặc là đứa nhỏ khác nói nơi này có con thỏ, gà qué gì đó, cậu nhóc chưa từng nhìn thấy cho nên muốn đi xem. Anh tự tay lau một chút nước miếng cho cậu nhóc:, "Ba ba hiểu, chúng ta phải đi ngay xem thỏ thỏ và dê dê, hả?"
Tiểu Bao Tử thật vui vẻ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, ê a một đoạn nhạc thiếu nhi. Thay xong quần áo, Sở Lăng Xuyên liền mang theo vợ con ra cửa, lái xe, chạy tới hướng bếp núc của ban nuôi dưỡng căn cứ của đoàn bộ phận.
Thời điểm đến đó, mấy người chiến sĩ còn đang ở dưới gốc cây đánh bài, nhìn thấy Phó Đoàn Trưởng đi đến đây vội vàng đứng dậy cúi chào. Đương nhiên, cúi chào qua đi, cảm thấy hứng thú nhất đúng là bà xã và con trai của Phó Đoàn Trưởng rồi.
Đáp lại lời chào hỏi xong, lại không nhịn không được mà nhìn sang Tiểu Bao Tử. Nhìn thấy Tiểu Bao Tử cúi chào, liền đã chọc cười tất cả mọi người. Sở Lăng Xuyên để cho bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi, còn anh dẫn theo Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử đi tham quan.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử, Tố Tố thì đi một mình ở phía trước, rồi quay trở ra, chuyển hướng đi tới đi lui cùng Sở Lăng Xuyên. Cô nhìn thấy một vườn hoa, còn Tiểu Bao Tử thì thấy được một con thỏ nhỏ.
Tố Tố vừa đi qua, nhưng không biết từ chỗ nào có một con Gà Tây trống rất lớn lao tới, vỗ cánh phành phạch rồi lao lên trên người cô, môt một cái. Tố Tố kinh hãi kêu một tiếng, nhanh chóng chạy về. Con Gà Tây trống kia vẫn còn đang đuổi theo ở phía sau.
Sở Lăng Xuyên nghe thấy tiếng của bà xã mình kêu lên kinh hãi, vội vàng xoay người nhìn lại. Nhìn thấy Tố Tố bị một con Gà Tây đuổi chạy như điên, anh không khỏi cười hiền hậu. Tiểu Bao Tử đang xem con thỏ cũng nhìn thấy… A, là con gà con gà kìa! Nhóc liền cầm lấy một cành cây trên mặt đất, lập tức vung lên chạy về hướng con Gà Tây đang đuổi theo Tố Tố kia, trong miệng còn hô: "Đánh đánh đánh!"
Tố Tố nhìn thấy con trai đuổi theo, sợ lại bị Gà Tây mổ phải, muốn đi đến bảo vệ con trai, thì đã nhìn thấy con Gà Tây thật đúng đã bị Tiểu Bao Tử đánh chạy. Con Gà Tây giống như một mũi tên chạy trở lại về hướng nó đã tới.
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt cười xấu xa, liên tục hôn vài cái ở trên môi cô, cũng đi đến bên cạnh giường lớn, đặt cô lên trên đó. Cô còn đang bắt đầu nghĩ, thân hình cường tráng của anh lại đè đi ép lại, giam cầm cô ở dưới thân mình: "Bảo bối, em đừng hiểu lầm, anh chính là nghĩ muốn ôm em một cái, gần gũi em một chút thôi, thật không có ý khác! Em đừng suy nghĩ nhiều."
Nói xong, bàn tay to của Sở Lăng Xuyên liền nâng chặt lấy mặt cô, lại tiếp tục hôn vài cái lên trên mặt cô, lên môi cô. Mà Tố Tố thì lại hết chỗ để nói rồi, mà ngược lại giống cô mới là người không có tư tưởng thuần khiết vậy: "Này! Không phải là anh nói chỉ ôm ôm thân ái thôi đó ư! Cái tay của anh đang đặt lên ở chỗ nào đấy hả?"
Ở thời điểm cô không nói gì, thì tay của Sở Lăng Xuyên cũng đã cách lớp vải áo phủ chiếm hữu ngọn núi của cô rồi. Sau đó từ tà áo chui vào bên trong. Nhìn bàn tay to màu đồng cổ của anh, mặt cô hơi thoáng hiện ửng hồng. Cô cũng dùng sức đẩy anh ra, ngộ nhỡ có người chạy đến cửa, cô không thể nào ném không nổi người này đi được.
Bàn tay của Sở Lăng Xuyên trực tiếp đưa ra, túm chặt lấy áo kéo hướng lên trên triệt để, rồi sau đó kéo áo ngực của cô ra... Tốt đẹp hoàn toàn bị bại lộ ở trước mắt anh. Sở Lăng Xuyên cúi đầu hôn lên.
Sau một hồi hôn môi, cuối cùng anh cũng không có động tác kế tiếp. Anh cực kì không tình nguyện giúp cô mặc quần áo lại cho nghiêm chỉnh, lưu luyến hôn vài cái lên trên gương mặt đỏ hồng của cô, nặng nề nói: "Bảo bối, anh còn có việc, tạm thời bỏ qua cho em, buổi tối có cái hay cho em xem."
Anh buông cô ra, một khắc kia cô cũng gấp gáp vội vã đứng lên sửa sang lại quần áo. Anh lại nắm bắt lấy cái cằm của cô, hôn hai lần nữa mới đứng dậy: "Anh đi ra ngoài một chút, không sai biệt lắm, khoảng giữa trưa sẽ trở về."
"Đi thôi, đi đi, đi nhanh lên." Tố Tố lườm một cái trắng mắt, thúc giục anh lăn đi thật nhanh. Nói xong người cũng từ trên giường đứng dậy, tiếp tục sửa sang lại quần áo kỳ thực đã không còn hỗn độn nữa.
Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng cùng quẫn kia của Tố Tố, cười lên hắc hắc, sau đó xoay người đi ra ngoài. Mà Tố Tố thì đi lấy những đồ gì đó đã mang đến đặt vào trong tủ lạnh. Đến lúc này cô đã có thể đi tìm Tiểu Bao Tử rồi. Cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi, đi ngủ trước một chút đã, sau này lại nói.
Ngủ được một giờ, Tố Tố liền đã tỉnh. Bởi vì Tiểu Bao Tử đã tỉnh, cậu nhóc thấy được đã tới nhà rồi, nên có chút kích động. Nhóc chạy loạn khắp phòng rồi sau đó liền muốn đi tìm các bạn nhỏ để chơi đùa.
Còn đang ồn ào, có vài vị vợ bộ đội cũng đã tới cửa rồi. Mấy nhà đó cũng cầm tới bánh chưng của chính nhà mình đưa cho nhau, cùng nhau nếm thử khẩu vị bánh của các nhà. Tố Tố cũng cầm bánh chưng của mình ra để cho các chị các thím nếm thử. Còn Tiểu Bao Tử thì đã cùng với vài người bạn nhỏ chơi vui đến quên hết sự đời.
Giữa trưa, Tố Tố quyết định tự mình làm cơm ăn. Cô bàn bạc cùng Sở Lăng Xuyên một chút, hỏi anh muốn mời người tới ăn hay không, phải chuẩn bị đồ ăn cho bao nhiêu người. Sau đó không bao lâu Sở Lăng Xuyên bảo với người ta đưa nguyên liệu tới để nấu ăn. Tố Tố liền bắt đầu bận rộn rồi. Tiết Đoan Ngọ được nghỉ phép, các chiến sĩ đều không phải đi huấn luyện, Sở Lăng Xuyên bắt đầu còn tìm tiểu Vương đến hỗ trợ.
Tiểu Bao Tử thì chơi đùa cùng với vài bạn nhỏ, cũng không cần Tố Tố phải trông nom. Nơi này an toàn cực kỳ, cũng không sợ đứa nhỏ sẽ đi lăng quăng. Hơn nữa còn có hai người chiến sĩ đang chơi đùa cùng với mấy đứa trẻ, cho nên thật sự rất yên tâm.
Lúc mười hai giờ rưỡi, Sở Lăng Xuyên đã trở lại, mà đồ ăn cũng đều thu xếp xong hết rồi, bày đặt tràn đầy một bàn. Những người muốn mời cũng đều đã tới. Bữa ăn cơm buổi trưa tương đối náo nhiệt.
Người lớn ngồi tán gẫu náo nhiệt một mảnh. Bọn nhỏ ở trong phòng hò hét ồn ào loạn xạ, chạy loạn, hợp thành một khối chơi đùa, làm cho nhóm người lớn phải đau đầu.
Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, mọi người tán gẫu trong chốc lát cũng đều đã giải tán. Tiểu Bao Tử mồ hôi đầy đầu, Tố Tố liền mang cậu nhóc đi tắm rửa, còn Sở Lăng Xuyên thì rửa bát.
Sau một lúc bận rộn, Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi ngủ trưa. Sở Lăng Xuyên cũng đi lên giường nghỉ ngơi, bất quá anh không có hành động xấu, mà chỉ ôm vợ con ngủ trưa.
Một giấc ngủ đến hơn ba giờ chiều. Trời cũng không đến nỗi rất nóng bức. Tố Tố rửa mặt, thấy tỉnh táo ra rất nhiều, Sở Lăng Xuyên thì lại ở trên giường cùng với Tiểu Bao Tử vừa tỉnh lại.
Bởi vì trời nóng, nên khoảng hai ngày trước Tiểu Bao Tử đã được Tố Tố mang đến trong hiệu cắt tóc để cắt thành tóc ngắn. Thời điểm cắt tóc, cậu nhóc đã gào khóc đến thê thảm, bất quá kiểu tóc mới nhìn quả thật rất không tệ.
Tiểu Bao Tử một tay lôi ngón tay cái của Sở Lăng Xuyên, một tay chỉ vào phương hướng cửa, nước miếng nhỏ giọt tạch một cái, nói: "Xem thỏ thỏ... Xem gà gà... dê dê."
Sở Lăng Xuyên phản ứng một chút, đại khái chắc là nghe chiến sĩ hoặc là đứa nhỏ khác nói nơi này có con thỏ, gà qué gì đó, cậu nhóc chưa từng nhìn thấy cho nên muốn đi xem. Anh tự tay lau một chút nước miếng cho cậu nhóc:, "Ba ba hiểu, chúng ta phải đi ngay xem thỏ thỏ và dê dê, hả?"
Tiểu Bao Tử thật vui vẻ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, ê a một đoạn nhạc thiếu nhi. Thay xong quần áo, Sở Lăng Xuyên liền mang theo vợ con ra cửa, lái xe, chạy tới hướng bếp núc của ban nuôi dưỡng căn cứ của đoàn bộ phận.
Thời điểm đến đó, mấy người chiến sĩ còn đang ở dưới gốc cây đánh bài, nhìn thấy Phó Đoàn Trưởng đi đến đây vội vàng đứng dậy cúi chào. Đương nhiên, cúi chào qua đi, cảm thấy hứng thú nhất đúng là bà xã và con trai của Phó Đoàn Trưởng rồi.
Đáp lại lời chào hỏi xong, lại không nhịn không được mà nhìn sang Tiểu Bao Tử. Nhìn thấy Tiểu Bao Tử cúi chào, liền đã chọc cười tất cả mọi người. Sở Lăng Xuyên để cho bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi, còn anh dẫn theo Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử đi tham quan.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử, Tố Tố thì đi một mình ở phía trước, rồi quay trở ra, chuyển hướng đi tới đi lui cùng Sở Lăng Xuyên. Cô nhìn thấy một vườn hoa, còn Tiểu Bao Tử thì thấy được một con thỏ nhỏ.
Tố Tố vừa đi qua, nhưng không biết từ chỗ nào có một con Gà Tây trống rất lớn lao tới, vỗ cánh phành phạch rồi lao lên trên người cô, môt một cái. Tố Tố kinh hãi kêu một tiếng, nhanh chóng chạy về. Con Gà Tây trống kia vẫn còn đang đuổi theo ở phía sau.
Sở Lăng Xuyên nghe thấy tiếng của bà xã mình kêu lên kinh hãi, vội vàng xoay người nhìn lại. Nhìn thấy Tố Tố bị một con Gà Tây đuổi chạy như điên, anh không khỏi cười hiền hậu. Tiểu Bao Tử đang xem con thỏ cũng nhìn thấy… A, là con gà con gà kìa! Nhóc liền cầm lấy một cành cây trên mặt đất, lập tức vung lên chạy về hướng con Gà Tây đang đuổi theo Tố Tố kia, trong miệng còn hô: "Đánh đánh đánh!"
Tố Tố nhìn thấy con trai đuổi theo, sợ lại bị Gà Tây mổ phải, muốn đi đến bảo vệ con trai, thì đã nhìn thấy con Gà Tây thật đúng đã bị Tiểu Bao Tử đánh chạy. Con Gà Tây giống như một mũi tên chạy trở lại về hướng nó đã tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.