Chương 254: Chương 124.8
Hồ ly
10/02/2020
Kỳ thực, trong lòng Thẩm Hạo Vũ có hai câu nói muốn nói với Sở Lăng
Xuyên, muốn nói câu thật có lỗi, bởi vì anh từng đã gây ra phiền toái
cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố. Còn có một câu nữa, chính là anh phải cám ơn Sở Lăng Xuyên đã trợ giúp để anh gặp lại được ánh sáng rực rỡ. Thẩm Hạo Vũ anh đã thiếu nợ đối với Sở Lăng Xuyên rồi.
Nhưng mà, đến cuối cùng Thẩm Hạo Vũ cũng không nói cái gì hết. Cái câu thật có lỗi kia, có nói ra cũng đã là chuyện vô bổ rồi. Hai chữ cám ơn thật sự cũng không đủ để cảm tạ sự giúp đỡ của Sở Lăng Xuyên. Thẩm Hạo Vũ cùng Sở Lăng Xuyên kỳ thực là người giống nhau, đều tình nguyện để cho người khác thiếu của mình, chứ cũng không hy vọng bản thân mình sẽ thiếu của người khác Cho nên, anh hi vọng có cơ hội có thể đáp trả lại sự chân tình này cho Sở Lăng Xuyên.
Suốt dọc đường đi, hai người đàn ông đều trầm mặc. Xe cũng chạy đến cửa bệnh viện của đoàn bộ phận. Hai người cùng nhau xuống xe, đi vào, lên lầu. Đi tới cửa phòng bệnh của Hồng Trang, thì hai người một trước một sau đi vào.
Vốn khi còn ở trên xe, Thẩm Hạo Vũ liền đã dự đoán được có thể sẽ nhìn thấy Tố Tố. Bất quá, khi thật sự nhìn thấy cô, thì anh lại vẫn có chút gì đó hơi ngơ ngác. Nhưng sau đó Thẩm Hạo Vũ liền lập tức khôi phục lại sự tự nhiên. Anh bình tĩnh chào hỏi với Tố Tố, rồi sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Bao Tử một chút. Anh nhìn về Hồng Trang: "Không phải là sức khỏe của em vẫn rất tốt hay sao, thế nào lại có thể ngã bệnh như vậy?"
Hồng Trang lườm Thẩm Hạo Vũ một cái, "Ai quy định là người có sức khỏe tốt, thì sẽ không thể có tật bệnh gì tự nhiên đột phát ra chứ. Nếu hôm nay anh tới để đánh giá em, vậy thì anh đã tới không phải lúc rồi. Bất quá, em vẫn có thể mời chiến hữu của em cống hiến chút sức lực giúp em lần nữa!"
Thẩm Hạo Vũ cười nhẹ, "Thế nào, đánh không lại anh, liền gọi cứu binh sao? Muốn đánh được anh, trước cần phải bồi dưỡng để thân thể khỏe lại đã rồi hẵng nói."
Nói tóm lại là, bầu không khí có chút gì đó hơi là lạ. Thử nghĩ xem, quan hệ giữa Tố Tố cùng Thẩm Hạo Vũ, vốn dĩ chính là làm cho người ta thấy rất không thích hợp. Tuy rằng hiện tại hai người đã không có gì nữa rồi, nhưng ngẫm lại, lúc trước Hồng Trang cùng Thẩm Hạo Vũ đã cùng ngủ với nhau ở trên một cái giường, lại còn đánh nhau kịch liệt ở trong nhà Tố Tố, thiếu chút nữa đã đập phá sạch cửa nhà của người khác. Như vậy, liệu bầu không khí có thể không kỳ quái được hay không?
Tố Tố cảm thấy mình phải đi thôi. Tựa như cô cảm thấy trong chuyện này có chút gì đó không ổn. Nếu cô vẫn còn không rời đi, thì dường như có chút gây trở ngại, hoặc ngại ngùng cho bọn họ. Cô nhìn về phía Sở Lăng Xuyên vẻ cầu cứu, dùng ánh mắt hỏi anh có nên đi hay không.
Sở Lăng Xuyên còn đang muốn nói chuyện gì đó, thì có một bác sĩ với áo blu trắng tiến đến. Tiểu Bao Tử càng chui đầu sâu hơn vào trong lòng mẹ! Haiz, cậu nhóc đã bị áo blu trắng dọa sợ rồi. Bàn tay nhỏ bé của cu cậu còn gắt gao níu chặt lấy quần áo của Tố Tố.
Người tiến vào không phải là ai khác, mà chính là chị gái của Hồng Trang. Không đợi Hồng Trang mở miệng giới thiệu gì đó, tầm mắt của bác sĩ Hồng đã rơi vào trên người Thẩm Hạo Vũ: "Cậu, đi theo tôi một chút!"
Khẩu khí của câu nói thực sự không cho phép người ta được nói câu cự tuyệt! Vừa nói xong câu nói, bác sĩ Hồng liền xoay người đi ra ngoài. Thẩm Hạo Vũ hơi sửng sốt một chút, hai mắt nhìn về Hồng Trang, dùng ngón tay chỉ vào bản thân, hỏi: "Bảo anh sao?"
Hồng Trang cũng buồn bực, ngây ngốc gật gật đầu. Thẩm Hạo Vũ vẻ mặt đầy nghi ngờ xoay người đi ra ngoài, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Vị bác sĩ này gọi anh ra ngoài để làm cái gì, chẳng lẽ lại cho rằng anh là người nhà của Hồng Trang sao?
Tố Tố cùng Hồng Trang đã tán gẫu với nhau rất quen, nên cô không khỏi nhíu mày hỏi Hồng Trang: "Tình huống gì vậy?"
Hồng Trang giang tay ra, vẻ mặt mê mang, "Không biết được, tôi cũng không hiểu chị gái tôi đang muốn làm gì nữa?"
Sở Lăng Xuyên lại giữ một vẻ mặt lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc gì. Anh chính là đón lấy Tiểu Bao Tử đang ở trong lòng Tố Tố bế lên. Tiểu Bao Tử cứ tưởng lúc này sẽ phải thực sự rời đi rồi. Cu cậu liền ngẩng đầu lên nhìn ba ba, ngón tay nhỏ xinh chỉ về phương hướng cửa ra vào, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Ba ba, đi đi!"
Tiểu Bao Tử thật sự là con trai yêu quý của mẹ, nhóc đã nói ra ý tưởng của Tố Tố. Cô nhìn về phía Hồng Trang, cười cười, "Hồng Trang, nếu không có chuyện gì rồi, thì hai chúng tôi đi về trước. Chị nhớ hãy giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nhé! Có thời gian thì hãy ghé đến trong nhà chúng tôi ngồi một chút."
Vừa nói xong, đã thấy Thẩm Hạo Vũ đã tiến vào, chỉ có điều là bác sĩ Hồng thì lại không đi theo vào. Vẻ mặt của Thẩm Hạo Vũ đầy sự khó hiểu, anh nhìn về phía Hồng Trang đầy nghi hoặc.
Hồng Trang cũng không khỏi hỏi lại anh: "Thẩm Hạo Vũ, anh muốn nói tình huống gì vậy?"
Thẩm Hạo Vũ nhìn nhìn mọi người, do dự một chút mới mở miệng: "Bác sĩ ở nơi này thế nào lại kỳ quái như thế. Bảo anh đi qua đó, nhưng lại không nói gì về bệnh tình của em. Ngược lại, lại cứ hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, nhà cửa ở chỗ nào, đang làm nghề nghiệp gì, có bệnh tật di truyền gì hay không, có ham mê bất lương gì hay không! Chuyện hỏi han này so ra còn cẩn thận hơn cả cảnh sát điều tra hộ khẩu của chúng ta nữa. Xác định đây chính là bác sĩ, mà không phải là người làm ở khoa tâm thần đó chứ?"
Thẩm Hạo Vũ vừa nói xong, Tố Tố trực tiếp cười rút ruột, khóe môi của Sở Lăng Xuyên cũng giật giật, tựa như muốn cười, nhưng mà Hồng Trang lại không thể cười nổi, liền hét lên, "Chị... ."
Chị? Một tiếng kêu này, đã khiến cho Thẩm Hạo Vũ không khỏi hướng tầm mắt theo Hồng Trang nhìn ra phía cửa. Một Thẩm Hạo Vũ vẫn luôn luôn lạnh nhạt liền đã không thể lạnh nhạt được nữa rồi. Anh không nén nhịn được mà nâng tay lên bưng kín lấy miệng của mình. Anh thực sự bị chấn động kinh hãi rồi. Vừa rồi cái người đã bị từ trong miệng anh nói ra giống như là người phụ nữ làm ở khoa tâm thần ấy, lại chính là chị gái của Hồng Trang!
Nhưng mà, đến cuối cùng Thẩm Hạo Vũ cũng không nói cái gì hết. Cái câu thật có lỗi kia, có nói ra cũng đã là chuyện vô bổ rồi. Hai chữ cám ơn thật sự cũng không đủ để cảm tạ sự giúp đỡ của Sở Lăng Xuyên. Thẩm Hạo Vũ cùng Sở Lăng Xuyên kỳ thực là người giống nhau, đều tình nguyện để cho người khác thiếu của mình, chứ cũng không hy vọng bản thân mình sẽ thiếu của người khác Cho nên, anh hi vọng có cơ hội có thể đáp trả lại sự chân tình này cho Sở Lăng Xuyên.
Suốt dọc đường đi, hai người đàn ông đều trầm mặc. Xe cũng chạy đến cửa bệnh viện của đoàn bộ phận. Hai người cùng nhau xuống xe, đi vào, lên lầu. Đi tới cửa phòng bệnh của Hồng Trang, thì hai người một trước một sau đi vào.
Vốn khi còn ở trên xe, Thẩm Hạo Vũ liền đã dự đoán được có thể sẽ nhìn thấy Tố Tố. Bất quá, khi thật sự nhìn thấy cô, thì anh lại vẫn có chút gì đó hơi ngơ ngác. Nhưng sau đó Thẩm Hạo Vũ liền lập tức khôi phục lại sự tự nhiên. Anh bình tĩnh chào hỏi với Tố Tố, rồi sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Bao Tử một chút. Anh nhìn về Hồng Trang: "Không phải là sức khỏe của em vẫn rất tốt hay sao, thế nào lại có thể ngã bệnh như vậy?"
Hồng Trang lườm Thẩm Hạo Vũ một cái, "Ai quy định là người có sức khỏe tốt, thì sẽ không thể có tật bệnh gì tự nhiên đột phát ra chứ. Nếu hôm nay anh tới để đánh giá em, vậy thì anh đã tới không phải lúc rồi. Bất quá, em vẫn có thể mời chiến hữu của em cống hiến chút sức lực giúp em lần nữa!"
Thẩm Hạo Vũ cười nhẹ, "Thế nào, đánh không lại anh, liền gọi cứu binh sao? Muốn đánh được anh, trước cần phải bồi dưỡng để thân thể khỏe lại đã rồi hẵng nói."
Nói tóm lại là, bầu không khí có chút gì đó hơi là lạ. Thử nghĩ xem, quan hệ giữa Tố Tố cùng Thẩm Hạo Vũ, vốn dĩ chính là làm cho người ta thấy rất không thích hợp. Tuy rằng hiện tại hai người đã không có gì nữa rồi, nhưng ngẫm lại, lúc trước Hồng Trang cùng Thẩm Hạo Vũ đã cùng ngủ với nhau ở trên một cái giường, lại còn đánh nhau kịch liệt ở trong nhà Tố Tố, thiếu chút nữa đã đập phá sạch cửa nhà của người khác. Như vậy, liệu bầu không khí có thể không kỳ quái được hay không?
Tố Tố cảm thấy mình phải đi thôi. Tựa như cô cảm thấy trong chuyện này có chút gì đó không ổn. Nếu cô vẫn còn không rời đi, thì dường như có chút gây trở ngại, hoặc ngại ngùng cho bọn họ. Cô nhìn về phía Sở Lăng Xuyên vẻ cầu cứu, dùng ánh mắt hỏi anh có nên đi hay không.
Sở Lăng Xuyên còn đang muốn nói chuyện gì đó, thì có một bác sĩ với áo blu trắng tiến đến. Tiểu Bao Tử càng chui đầu sâu hơn vào trong lòng mẹ! Haiz, cậu nhóc đã bị áo blu trắng dọa sợ rồi. Bàn tay nhỏ bé của cu cậu còn gắt gao níu chặt lấy quần áo của Tố Tố.
Người tiến vào không phải là ai khác, mà chính là chị gái của Hồng Trang. Không đợi Hồng Trang mở miệng giới thiệu gì đó, tầm mắt của bác sĩ Hồng đã rơi vào trên người Thẩm Hạo Vũ: "Cậu, đi theo tôi một chút!"
Khẩu khí của câu nói thực sự không cho phép người ta được nói câu cự tuyệt! Vừa nói xong câu nói, bác sĩ Hồng liền xoay người đi ra ngoài. Thẩm Hạo Vũ hơi sửng sốt một chút, hai mắt nhìn về Hồng Trang, dùng ngón tay chỉ vào bản thân, hỏi: "Bảo anh sao?"
Hồng Trang cũng buồn bực, ngây ngốc gật gật đầu. Thẩm Hạo Vũ vẻ mặt đầy nghi ngờ xoay người đi ra ngoài, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Vị bác sĩ này gọi anh ra ngoài để làm cái gì, chẳng lẽ lại cho rằng anh là người nhà của Hồng Trang sao?
Tố Tố cùng Hồng Trang đã tán gẫu với nhau rất quen, nên cô không khỏi nhíu mày hỏi Hồng Trang: "Tình huống gì vậy?"
Hồng Trang giang tay ra, vẻ mặt mê mang, "Không biết được, tôi cũng không hiểu chị gái tôi đang muốn làm gì nữa?"
Sở Lăng Xuyên lại giữ một vẻ mặt lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc gì. Anh chính là đón lấy Tiểu Bao Tử đang ở trong lòng Tố Tố bế lên. Tiểu Bao Tử cứ tưởng lúc này sẽ phải thực sự rời đi rồi. Cu cậu liền ngẩng đầu lên nhìn ba ba, ngón tay nhỏ xinh chỉ về phương hướng cửa ra vào, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Ba ba, đi đi!"
Tiểu Bao Tử thật sự là con trai yêu quý của mẹ, nhóc đã nói ra ý tưởng của Tố Tố. Cô nhìn về phía Hồng Trang, cười cười, "Hồng Trang, nếu không có chuyện gì rồi, thì hai chúng tôi đi về trước. Chị nhớ hãy giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nhé! Có thời gian thì hãy ghé đến trong nhà chúng tôi ngồi một chút."
Vừa nói xong, đã thấy Thẩm Hạo Vũ đã tiến vào, chỉ có điều là bác sĩ Hồng thì lại không đi theo vào. Vẻ mặt của Thẩm Hạo Vũ đầy sự khó hiểu, anh nhìn về phía Hồng Trang đầy nghi hoặc.
Hồng Trang cũng không khỏi hỏi lại anh: "Thẩm Hạo Vũ, anh muốn nói tình huống gì vậy?"
Thẩm Hạo Vũ nhìn nhìn mọi người, do dự một chút mới mở miệng: "Bác sĩ ở nơi này thế nào lại kỳ quái như thế. Bảo anh đi qua đó, nhưng lại không nói gì về bệnh tình của em. Ngược lại, lại cứ hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, nhà cửa ở chỗ nào, đang làm nghề nghiệp gì, có bệnh tật di truyền gì hay không, có ham mê bất lương gì hay không! Chuyện hỏi han này so ra còn cẩn thận hơn cả cảnh sát điều tra hộ khẩu của chúng ta nữa. Xác định đây chính là bác sĩ, mà không phải là người làm ở khoa tâm thần đó chứ?"
Thẩm Hạo Vũ vừa nói xong, Tố Tố trực tiếp cười rút ruột, khóe môi của Sở Lăng Xuyên cũng giật giật, tựa như muốn cười, nhưng mà Hồng Trang lại không thể cười nổi, liền hét lên, "Chị... ."
Chị? Một tiếng kêu này, đã khiến cho Thẩm Hạo Vũ không khỏi hướng tầm mắt theo Hồng Trang nhìn ra phía cửa. Một Thẩm Hạo Vũ vẫn luôn luôn lạnh nhạt liền đã không thể lạnh nhạt được nữa rồi. Anh không nén nhịn được mà nâng tay lên bưng kín lấy miệng của mình. Anh thực sự bị chấn động kinh hãi rồi. Vừa rồi cái người đã bị từ trong miệng anh nói ra giống như là người phụ nữ làm ở khoa tâm thần ấy, lại chính là chị gái của Hồng Trang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.