Chương 271: Chương 127.5
Hồ ly
13/03/2020
Tiểu Nhiên nguyên bản có chút cảm động lẫn dao động bởi vì những lời nói vừa rồi của Giản Ngọc Sanh. Nhưng khi nhìn thấy người vợ trước của anh, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ khó xử của Giản Ngọc Sanh, lòng của cô bỗng
chốc liền nguội lạnh hẳn đi.
Thiệu Minh Thành lôi Tiểu Nhiên đi về hướng vị trí anh đã dừng xe. Mà Giản Ngọc Sanh thì đứng lại ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhiên rời đi. Sau đó anh quay đầu lại nhìn người vợ trước của mình. Anh nghĩ muốn tức giận, nhưng khi nhìn đến con trai, anh vẫn là gắng đè ép sự tức giận kia xuống: "Làm sao cô biết được tôi đang ở trong này?"
Người vợ trước cũng không chút che đậy, nói thẳng: "Tôi đi theo xe của anh tới đây. Cô ta đã chia tay với anh rồi, anh cần gì phải để bản thân chịu uất ức như vậy chứ!"
Giản Ngọc Sanh cau mày, mặt âm trầm, đi đến bên cạnh cô ta, đưa tay túm lấy con trai từ bên người cô ta ra, kéo đi. Anh tiến đến gần cô ta, ghé ở bên cạnh tai cô ta, giọng nói lạnh lùng rít lên: "Cô mà còn như vậy nữa, đừng có hy vong nghĩ muốn đến gặp con trai nữa."
Nói xong, Giản Ngọc Sanh dắt theo Dương Dương bỏ đi. Mà giờ khắc này, Tiểu Nhiên cũng bị Thiệu Minh Thành nhét vào trong xe, đang chạy ở trên đường đi đến chỗ anh ở. Tiểu Nhiên bị anh túm có chút không hình tượng, sau khi ngồi yên, cô cào lại một chút đầu tóc rối bời: "Thiệu Minh Thành, anh bị điên rồi có phải hay không? !"
Thiệu Minh Thành không nói chuyện, vẻ mặt chính là trầm xuống. Tiểu Nhiên hung hăng đạp anh một cước: "Không phải anh nói Tiểu Khả Ái muốn tìm tôi sao, đứa nhỏ đâu?"
Thiệu Minh Thành vẫn không nói chuyện như trước. Tiểu Nhiên tức giận đến mức cũng câm miệng, quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng dấy lên từng đợt khó chịu. Nhưng cô cũng không thể nào khóc lên được, cuối cùng tất cả khó chịu hóa thành một lời bất đắc dĩ cùng bi thương.
Thiệu Minh Thành một mực cho xe chạy đến dưới lầu nhà anh. Anh dừng xe, mở cửa xe ra, đi đến bên kia xe túm Tiểu Nhiên xuống. Cô không chịu phối hợp, anh liền trực tiếp ôm cô vào lòng, vác cô đi lên lầu.
Mở cửa vào nhà, Tiểu Nhiên không nhìn thấy Tiểu Khả Ái đâu. Ngay cả cha mẹ Thiệu Minh Thành cũng không ở đây! Cô muốn đi, nhưng lại bị anh một phen túm lấy, kéo vào trong ngực ôm chặt lấy. Anh không nói một lời, cúi đầu xuống trực tiếp hôn lên môi của cô.
Tiểu Nhiên giãy dụa, đá đánh, đánh đấm, thế nhưng Thiệu Minh Thành lại vẫn không chịu buông tay. Mãi cho đến khi cô cắn đến đau môi của anh, anh mới chịu buông cô ra. Tiểu Nhiên nhìn anh đầy căm tức: "Thiệu Minh Thành, anh… cái tên khốn này!"
Thiệu Minh Thành nhìn lại cô, cũng nói gằn ra từng chữ: "Nếu như em muốn sống cùng với anh ta, anh liền giành lại quyền nuôi dưỡng con gái!"
"Anh dám!"
"Làm sao mà anh không dám chứ! Không tin thì em cứ thử xem!"
Tiểu Nhiên nhìn Thiệu Minh Thành bằng ánh mắt đầy oán hận. Biểu tình của anh đầy sự anh âm độc. Cô biết, điều anh nói là sự thật.
***********************
Tố Tố cùng Hàm Hàm đã ăn cơm trưa xong. Ngồi tán gẫu trong chốc lát vẫn không thấy Tiểu Nhiên trở về, liền gọi di động cho Tiểu Nhiên, thế nhưng Thiệu Minh Thành lại nhận cuộc gọi, nói Tiểu Nhiên tới nhà đón Tiểu Khả Ái rồi. Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng không tiện hỏi nhiều hơn nữa.
Cuối cùng hai người tính tiền bỏ chạy lấy người. Lúc Tố Tố về đến nhà thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại rồi. Anh đang ở đó chơi đùa cùng với Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc hôm nay có cha ở nhà nên cũng không ngủ trưa rồi, chính là đang hăng say chơi đùa.
Thời điểm khoảng hơn ba giờ, chuẩn bị đến thời gian phải đi. Xe của Sở Lăng Xuyên cũng đã sửa lại được xong xuôi. Anh đi trước để lấy xe, rồi sau đó quay trở về đón Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử, một nhà ba người sẽ cùng lên đường.
Tiểu Bao Tử phải đi, lại có chút lưu luyến với ông ngoại bà ngoại, nên làm nũng với ông bà. Lưu luyến mãi, bất quá đến cuối cùng liền vùi đầu vào trong ngực của ông bà ngoại, rồi đi cùng ba mẹ.
An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương đưa tiễn con cháu xuống lầu. Người lớn nói với nhau lời tạm biệt, Tiểu Bao Tử cũng nói bai bai với ông ngoại bà ngoại. Còn chưa kịp đi, thế nhưng Tố Tố và Sở Lăng Xuyên liền bắt đầu lo lắng. Cậu nhóc ở một hai ngày có thể không làm sao, nhưng ở vài ngày không nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại đau, lại làm ầm ĩ đòi tìm ông ngoại bà ngoại thì phải làm sao bây giờ?
Vì nghĩ đến sự an toàn cho Tiểu Bao Tử, cho nên Tố Tố bế cu cậu ngồi ở ghế phía sau. Sở Lăng Xuyên lái xe, sau khi nói lời từ biệt cùng cha mẹ xong, liền khởi động xe, cho xe chạy về hướng doanh trại bộ đội đóng quân.
Xe mới ra khỏi tiểu khu, Sở Lăng Xuyên liền nói với Tố Tố: "Bảo bối, một hồi nữa đến phía trước, mình sẽ đón bác sĩ Chung một chút nhé, không có xe trở về nơi đóng quân, ngày hôm qua anh cũng đã nói rồi, hôm nay đưa cô ấy đi một đoạn đường."
"Hả?" Tố Tố còn ngơ ngác một chút, đoán chừng là bác sĩ Chung hôm trước đã đi nhờ xe đến An Thôn, vừa vặn lại đi nhờ xe của Sở Lăng Xuyên trở về đoàn bộ phận. Bọn họ đều đã nói với nhau xong xuôi rồi, cô có thể nói không cho đi nhờ xe được sao?
Kỳ thực cô thật sự rất muốn nói không. Bởi vì cô nhìn ra được, cái cô bác sĩ Chung kia thật sự có cảm tình đối với Sở Lăng Xuyên. Cô ta muốn đi nhờ xe của anh như vậy thực sự chỉ là tiện đường, hay là muốn mượn cơ hội để tiếp cận với Sở Lăng Xuyên đây?
Mà Sở Lăng Xuyên đến cùng thực sự là trì độn hay là giả vờ trì độn đây! Chả lẽ anh không có cảm giác được con gái nhà người ta đã có ý tứ đối với mình hay sao? Nếu anh thật sự không có cảm giác, cái này anh chính là người thẳng thắn vô tư, y theo cái tính cách rộng lượng của mình, chỉ cảm thấy đây là chuyện chiến hữu đi nhờ nhau chuyến xe mà thôi, không có việc gì lớn.
Thiệu Minh Thành lôi Tiểu Nhiên đi về hướng vị trí anh đã dừng xe. Mà Giản Ngọc Sanh thì đứng lại ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhiên rời đi. Sau đó anh quay đầu lại nhìn người vợ trước của mình. Anh nghĩ muốn tức giận, nhưng khi nhìn đến con trai, anh vẫn là gắng đè ép sự tức giận kia xuống: "Làm sao cô biết được tôi đang ở trong này?"
Người vợ trước cũng không chút che đậy, nói thẳng: "Tôi đi theo xe của anh tới đây. Cô ta đã chia tay với anh rồi, anh cần gì phải để bản thân chịu uất ức như vậy chứ!"
Giản Ngọc Sanh cau mày, mặt âm trầm, đi đến bên cạnh cô ta, đưa tay túm lấy con trai từ bên người cô ta ra, kéo đi. Anh tiến đến gần cô ta, ghé ở bên cạnh tai cô ta, giọng nói lạnh lùng rít lên: "Cô mà còn như vậy nữa, đừng có hy vong nghĩ muốn đến gặp con trai nữa."
Nói xong, Giản Ngọc Sanh dắt theo Dương Dương bỏ đi. Mà giờ khắc này, Tiểu Nhiên cũng bị Thiệu Minh Thành nhét vào trong xe, đang chạy ở trên đường đi đến chỗ anh ở. Tiểu Nhiên bị anh túm có chút không hình tượng, sau khi ngồi yên, cô cào lại một chút đầu tóc rối bời: "Thiệu Minh Thành, anh bị điên rồi có phải hay không? !"
Thiệu Minh Thành không nói chuyện, vẻ mặt chính là trầm xuống. Tiểu Nhiên hung hăng đạp anh một cước: "Không phải anh nói Tiểu Khả Ái muốn tìm tôi sao, đứa nhỏ đâu?"
Thiệu Minh Thành vẫn không nói chuyện như trước. Tiểu Nhiên tức giận đến mức cũng câm miệng, quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng dấy lên từng đợt khó chịu. Nhưng cô cũng không thể nào khóc lên được, cuối cùng tất cả khó chịu hóa thành một lời bất đắc dĩ cùng bi thương.
Thiệu Minh Thành một mực cho xe chạy đến dưới lầu nhà anh. Anh dừng xe, mở cửa xe ra, đi đến bên kia xe túm Tiểu Nhiên xuống. Cô không chịu phối hợp, anh liền trực tiếp ôm cô vào lòng, vác cô đi lên lầu.
Mở cửa vào nhà, Tiểu Nhiên không nhìn thấy Tiểu Khả Ái đâu. Ngay cả cha mẹ Thiệu Minh Thành cũng không ở đây! Cô muốn đi, nhưng lại bị anh một phen túm lấy, kéo vào trong ngực ôm chặt lấy. Anh không nói một lời, cúi đầu xuống trực tiếp hôn lên môi của cô.
Tiểu Nhiên giãy dụa, đá đánh, đánh đấm, thế nhưng Thiệu Minh Thành lại vẫn không chịu buông tay. Mãi cho đến khi cô cắn đến đau môi của anh, anh mới chịu buông cô ra. Tiểu Nhiên nhìn anh đầy căm tức: "Thiệu Minh Thành, anh… cái tên khốn này!"
Thiệu Minh Thành nhìn lại cô, cũng nói gằn ra từng chữ: "Nếu như em muốn sống cùng với anh ta, anh liền giành lại quyền nuôi dưỡng con gái!"
"Anh dám!"
"Làm sao mà anh không dám chứ! Không tin thì em cứ thử xem!"
Tiểu Nhiên nhìn Thiệu Minh Thành bằng ánh mắt đầy oán hận. Biểu tình của anh đầy sự anh âm độc. Cô biết, điều anh nói là sự thật.
***********************
Tố Tố cùng Hàm Hàm đã ăn cơm trưa xong. Ngồi tán gẫu trong chốc lát vẫn không thấy Tiểu Nhiên trở về, liền gọi di động cho Tiểu Nhiên, thế nhưng Thiệu Minh Thành lại nhận cuộc gọi, nói Tiểu Nhiên tới nhà đón Tiểu Khả Ái rồi. Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng không tiện hỏi nhiều hơn nữa.
Cuối cùng hai người tính tiền bỏ chạy lấy người. Lúc Tố Tố về đến nhà thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại rồi. Anh đang ở đó chơi đùa cùng với Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc hôm nay có cha ở nhà nên cũng không ngủ trưa rồi, chính là đang hăng say chơi đùa.
Thời điểm khoảng hơn ba giờ, chuẩn bị đến thời gian phải đi. Xe của Sở Lăng Xuyên cũng đã sửa lại được xong xuôi. Anh đi trước để lấy xe, rồi sau đó quay trở về đón Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử, một nhà ba người sẽ cùng lên đường.
Tiểu Bao Tử phải đi, lại có chút lưu luyến với ông ngoại bà ngoại, nên làm nũng với ông bà. Lưu luyến mãi, bất quá đến cuối cùng liền vùi đầu vào trong ngực của ông bà ngoại, rồi đi cùng ba mẹ.
An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương đưa tiễn con cháu xuống lầu. Người lớn nói với nhau lời tạm biệt, Tiểu Bao Tử cũng nói bai bai với ông ngoại bà ngoại. Còn chưa kịp đi, thế nhưng Tố Tố và Sở Lăng Xuyên liền bắt đầu lo lắng. Cậu nhóc ở một hai ngày có thể không làm sao, nhưng ở vài ngày không nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại đau, lại làm ầm ĩ đòi tìm ông ngoại bà ngoại thì phải làm sao bây giờ?
Vì nghĩ đến sự an toàn cho Tiểu Bao Tử, cho nên Tố Tố bế cu cậu ngồi ở ghế phía sau. Sở Lăng Xuyên lái xe, sau khi nói lời từ biệt cùng cha mẹ xong, liền khởi động xe, cho xe chạy về hướng doanh trại bộ đội đóng quân.
Xe mới ra khỏi tiểu khu, Sở Lăng Xuyên liền nói với Tố Tố: "Bảo bối, một hồi nữa đến phía trước, mình sẽ đón bác sĩ Chung một chút nhé, không có xe trở về nơi đóng quân, ngày hôm qua anh cũng đã nói rồi, hôm nay đưa cô ấy đi một đoạn đường."
"Hả?" Tố Tố còn ngơ ngác một chút, đoán chừng là bác sĩ Chung hôm trước đã đi nhờ xe đến An Thôn, vừa vặn lại đi nhờ xe của Sở Lăng Xuyên trở về đoàn bộ phận. Bọn họ đều đã nói với nhau xong xuôi rồi, cô có thể nói không cho đi nhờ xe được sao?
Kỳ thực cô thật sự rất muốn nói không. Bởi vì cô nhìn ra được, cái cô bác sĩ Chung kia thật sự có cảm tình đối với Sở Lăng Xuyên. Cô ta muốn đi nhờ xe của anh như vậy thực sự chỉ là tiện đường, hay là muốn mượn cơ hội để tiếp cận với Sở Lăng Xuyên đây?
Mà Sở Lăng Xuyên đến cùng thực sự là trì độn hay là giả vờ trì độn đây! Chả lẽ anh không có cảm giác được con gái nhà người ta đã có ý tứ đối với mình hay sao? Nếu anh thật sự không có cảm giác, cái này anh chính là người thẳng thắn vô tư, y theo cái tính cách rộng lượng của mình, chỉ cảm thấy đây là chuyện chiến hữu đi nhờ nhau chuyến xe mà thôi, không có việc gì lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.