Chương 274: Chương 128.2
Hồ ly
18/03/2020
Tiểu Bao Tử vốn dĩ được cưng như trứng, nên đã chiếm cứ không ít tâm tư
suy nghĩ của cô, nhưng giờ đây thời gian của cô đặt ở trên người nhóc đã chỉ còn ít đến thương cảm. Sở Lăng Xuyên nghiên cứu, phải làm thế nào
để ngăn chặn lại hành vi chơi mạt chược điên cuồng kia của cô một chút.
Hôm nay là thứ bảy, Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi. Cho nên, nhiệm vụ cuả anh chính là chăm sóc Tiểu Bao Tử. Mà Tố Tố thì lại muốn đi chơi chà xát mạt chược. Trước kia Sở Lăng Xuyên đều cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn mang Tiểu Bao Tử đi chơi, để cho Tố Tố đi chơi mạt chược. Thế nhưng hôm nay thái độ của anh lại khác thường, anh kiên quyết không chịu để cho cô đi.
Tố Tố thực vội, thật tức giận, đến chậm thì sẽ bị trễ mất. Cô để hai tay ở trước ngực, nhìn anh, "Sở Lăng Xuyên, thế này là như thế nào, có phải anh muốn tạo phản hay không? Nếu không tại sao lại không để cho em đi chơi chà xát mạt chược. Đây là hoạt động giải trí nghỉ ngơi duy nhất của em mà anh cũng muốn cướp đoạt đi sao?"
Con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên nặng nề nhìn Tố Tố. Hai tay anh nắm ở bả vai của cô, lay động cô. Anh thật phát điên lên mất, nói vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Em đi giải trí rồi, vậy còn anh thế nào đây? Chẳng lẽ ở trong mắt của em, anh còn kém hơn cả cái trò chơi mạt chược kia hay sao?"
"Một bên là người, một bên là mạt chược, không thể nào so sánh được chứ sao. Đàn ông đã trưởng thành như vậy rồi, lại còn đi ghen với mạt chược hay sao, anh được lắm!" Cô vừa mới học chơi mạt chược, hiện tại còn đang vui mừng đây, làm sao anh lại có thể cứ như vậy, muốn cướp đoạt đi hứng thú ham thích của cô như vậy chứ!
Cái người phụ nữ này, anh thật muốn đánh vào mông đít của cô. Sở Lăng Xuyên liền thay đổi lại thái độ ôn hòa, anh nghiêm mặt, thật nghiêm túc nói mệnh lệnh với cô: "An Nhược Tố, anh thật sự nghiêm túc tuyên bố với em, em hãy từ bỏ mạt chược đi!"
Wow, Sở Lăng Xuyên phát uy rồi, nhìn anh không giống như đang đùa. Tố Tố vội vàng nói: "Đừng, ngày hôm qua em đã thua thật nhiều, anh để cho em chơi hôm nay để thắng lại một chút nhé. Em thắng liền trở về ngay, em sẽ không chơi nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thật sự là bó tay với cô. Anh kéo cô vào trong ngực, con ngươi đen sáng quắc nhìn cô chằm chằm: "Là em nói đấy nhé! Không được phép đổi ý. Nói được thì phải làm được, có nghe hay không? Em thắng, ngày mai sẽ không cho chơi nữa."
Nghe được anh lui một bước, Tố Tố liền vội vàng cam đoan, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, em cam đoan! Chỉ cần thắng thu lại của ngày hôm qua thua hết, em liền không chơi, ở nhà cùng với anh và cục cưng."
Gian kế trong lòng Sở Lăng Xuyên muốn đã đạt được. Anh buông cô ra, "Được! Một lời đã định. Bất quá quần áo của anh chưa giặt, em trước giặt quần áo giúp cho anh đã, anh đi trước giành chỗ giúp cho em."
"Được." Giặt quần áo thôi mà, chút lòng thành. Tố Tố cực kỳ vui vẻ, dù sao không thể chậm trễ chơi mạt chược được.
Hai người đạt thành hiệp nghị. Ngay sau đó Tố Tố vội vàng đi giặt quần áo cho anh. Mà Sở Lăng Xuyên thì đi đến trong nhà chính ủy, giành chỗ cho cô chơi. Tiểu Bao Tử còn đang ngáy ò ó o trong kia rồi, không biết cha mẹ trong lúc này đang tiến hành chiến đấu gì đó.
Sở Lăng Xuyên đi đến trong nhà chính ủy, nhìn thấy người chơi chà xát mạt chược đã đến, có ba chỗ, còn thiếu một chỗ là để chờ Tố Tố rồi. Anh đi đến trước mặt ba vị chị dâu, ho khan một tiếng, mới mở miệng: "Các chị dâu, cầu xin các chị một chuyện này."
"Chuyện gì vậy?" Ba vị chị dâu kia không hẹn mà cùng hỏi.
"Hôm nay nhất định các chị phải để cho bà xã của em thắng bài, tiền do em trả."
Ba vị chị dâu kia bị rối trí rồi!.
Tố Tố giặt quần áo xong, nhìn thấy Tiểu Bao Tử vẫn còn ngủ, vội vàng chuồn đi đến trong nhà chính ủy, tiếp nhận vị trí của Sở Lăng Xuyên, liền bảo anh về trông cục cưng. Còn cô thì tiến vào trên bàn mạt chược bắt đầu tiến hành một cuộc chiến đấu.
Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố đã đến đây, liền nhường lại vị trí, để cho Tố Tố chơi. Còn anh thì tràn đầy tin tưởng và đắc ý trở về nhà. Cô nhóc này, anh không tin không trị được cô, chờ đó mà chừa chơi mạt chược đi.
Anh ở nhà xem TV trong chốc lát, Tiểu Bao Tử đã tỉnh, anh liền mang con trai đi chơi. Trong nhà trẻ của đoàn bộ phận có thật nhiều bạn nhỏ và đồ chơi, nơi đó chính là nơi mà Tiểu Bao Tử thích thú nhất. Cậu nhóc đi đến đó sẽ không nguyện trở về nhà. Trừ bỏ được chơi đùa, còn có rất nhiều các bạn nhỏ khác nữa, đương nhiên cậu nhóc lại càng không nguyện ý trở về nhà.
Sở Lăng Xuyên mang theo con trai chơi đến khoảng năm giờ mới về nhà. Vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi cơm thơm, xem ra, đồng chí An Nhược Tố đã giải trí xong, đã trở về nhà làm hiền thê lương mẫu (*) rồi.
(*) Hiền thê lương mẫu: Người vợ hiền, người mẹ mẫu mực.
"Mẹ!" Tiểu Bao Tử vừa vào đến cửa liền kêu, "Đói, bụng bụng đói đói, muốn ăn cơm cơm."
Tố Tố từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cả đầu con trai của mình đầy những mồ hôi, cười híp mắt nói: "Mẹ làm đồ ăn rất ngon cho con ăn nhé! Rất nhanh là có thể ăn cơm được rồi. Trước con trước đi rửa sạch bàn tay nhỏ bé của con đi đã, có được không nào?"
"Được ạ." Tiểu Bao Tử đáp lại đồng thời cũng lôi tay của Sở Lăng Xuyên đi tới phòng vệ sinh. Sở Lăng Xuyên nhìn xem Tố Tố. Ha, tâm tình cô rất tốt sao, chắc là thắng không ít tiền rồi.
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa tay rồi cùng đi ra. Hai cha con đi đến bên cạnh bàn cơm ngồi xuống, có thể nhìn xem đồ ăn trên bàn. Bữa cơm tối hôm nay thật là phong phú, còn có cả cá nữa! Tiểu Bao Tử thích nhất món này.
Người một nhà cùng nhau vây quanh bàn ăn, Tiểu Bao Tử tự ngồi một mình ở trên một cái ghế ở giữa cha mẹ. Cu cậu tự xúc ăn ngon lành món cá và thịt mà ba mẹ đã gỡ hết xương, thật thơm ngon.
Sở Lăng Xuyên vừa ăn cũng vừa nhìn về Tố Tố, hỏi cô: "Bảo bối, hôm nay tình hình chiến đấu như thế nào."
Vừa nói tới thắng tiền, Tố Tố cũng rất kích động: "A, em nói cho anh biết nhé. Em thắng được 800 đồng đó. Hôm nay chơi bài gặp vận may quá tốt. Còn chưa đánh đủ một vòng, các chị ấy đã không chơi nữa rồi. Cho nên em liền sớm sớm về nhà nấu cơm cho hai cha con ăn đó. Chỉ có điều không biết có phải là các chị ấy đã tính sai lầm rồi hay không, mà tại sao em lại có thể thắng được nhiều tiền như vậy nhỉ?"
Tha thứ cho cô! Cô vừa mới học xong được cách đánh bài, có thể chắc là không biết tính sổ. Hơn nữa nơi này đều là người mình, cô cũng lười quan tâm, người ta tính nhiều lên hay thiếu đi là bao nhiêu, cô cũng chưa từng bao giờ tính lại.
"Mọi người chơi khá lớn, cho nên em mới thắng nhiều như vậy phải không?" Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng Tố Tố vui vẻ như vậy, trong lòng cười ngất rồi. Cô nhóc này vẫn còn chưa biết những số tiền mà cô đã thắng kia là của anh, vừa khéo 800 đồng. Người ta đều thua cho cô, đương nhiên là sẽ không chơi cùng cô nữa, "Bảo bối, hiếm khi có được dịp em thắng được nhiều như vậy, thế nào cũng phải chia một nửa cho anh chứ nhỉ?"
Nói xong anh uống canh cá, mà Tố Tố cũng là giang tay nói: "Không được, không có để chia đâu, em đã tiêu hết mất rồi!"
Phốc!
Sở Lăng Xuyên phun ra, cô vậy mà đã tiêu hết rồi!
Tố Tố vẻ mặt không hiểu, "Có chuyện gì vậy, canh nóng quá à? Cũng đã là người lớn như vậy rồi! Tiểu Bao Tử còn biết là thời điểm trước khi uống canh cần phải thổi khe khẽ cho nguội nữa là! Anh vậy mà còn không bằng con trai đó! Đã hết nóng chưa?"
Hôm nay là thứ bảy, Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi. Cho nên, nhiệm vụ cuả anh chính là chăm sóc Tiểu Bao Tử. Mà Tố Tố thì lại muốn đi chơi chà xát mạt chược. Trước kia Sở Lăng Xuyên đều cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn mang Tiểu Bao Tử đi chơi, để cho Tố Tố đi chơi mạt chược. Thế nhưng hôm nay thái độ của anh lại khác thường, anh kiên quyết không chịu để cho cô đi.
Tố Tố thực vội, thật tức giận, đến chậm thì sẽ bị trễ mất. Cô để hai tay ở trước ngực, nhìn anh, "Sở Lăng Xuyên, thế này là như thế nào, có phải anh muốn tạo phản hay không? Nếu không tại sao lại không để cho em đi chơi chà xát mạt chược. Đây là hoạt động giải trí nghỉ ngơi duy nhất của em mà anh cũng muốn cướp đoạt đi sao?"
Con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên nặng nề nhìn Tố Tố. Hai tay anh nắm ở bả vai của cô, lay động cô. Anh thật phát điên lên mất, nói vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Em đi giải trí rồi, vậy còn anh thế nào đây? Chẳng lẽ ở trong mắt của em, anh còn kém hơn cả cái trò chơi mạt chược kia hay sao?"
"Một bên là người, một bên là mạt chược, không thể nào so sánh được chứ sao. Đàn ông đã trưởng thành như vậy rồi, lại còn đi ghen với mạt chược hay sao, anh được lắm!" Cô vừa mới học chơi mạt chược, hiện tại còn đang vui mừng đây, làm sao anh lại có thể cứ như vậy, muốn cướp đoạt đi hứng thú ham thích của cô như vậy chứ!
Cái người phụ nữ này, anh thật muốn đánh vào mông đít của cô. Sở Lăng Xuyên liền thay đổi lại thái độ ôn hòa, anh nghiêm mặt, thật nghiêm túc nói mệnh lệnh với cô: "An Nhược Tố, anh thật sự nghiêm túc tuyên bố với em, em hãy từ bỏ mạt chược đi!"
Wow, Sở Lăng Xuyên phát uy rồi, nhìn anh không giống như đang đùa. Tố Tố vội vàng nói: "Đừng, ngày hôm qua em đã thua thật nhiều, anh để cho em chơi hôm nay để thắng lại một chút nhé. Em thắng liền trở về ngay, em sẽ không chơi nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thật sự là bó tay với cô. Anh kéo cô vào trong ngực, con ngươi đen sáng quắc nhìn cô chằm chằm: "Là em nói đấy nhé! Không được phép đổi ý. Nói được thì phải làm được, có nghe hay không? Em thắng, ngày mai sẽ không cho chơi nữa."
Nghe được anh lui một bước, Tố Tố liền vội vàng cam đoan, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, em cam đoan! Chỉ cần thắng thu lại của ngày hôm qua thua hết, em liền không chơi, ở nhà cùng với anh và cục cưng."
Gian kế trong lòng Sở Lăng Xuyên muốn đã đạt được. Anh buông cô ra, "Được! Một lời đã định. Bất quá quần áo của anh chưa giặt, em trước giặt quần áo giúp cho anh đã, anh đi trước giành chỗ giúp cho em."
"Được." Giặt quần áo thôi mà, chút lòng thành. Tố Tố cực kỳ vui vẻ, dù sao không thể chậm trễ chơi mạt chược được.
Hai người đạt thành hiệp nghị. Ngay sau đó Tố Tố vội vàng đi giặt quần áo cho anh. Mà Sở Lăng Xuyên thì đi đến trong nhà chính ủy, giành chỗ cho cô chơi. Tiểu Bao Tử còn đang ngáy ò ó o trong kia rồi, không biết cha mẹ trong lúc này đang tiến hành chiến đấu gì đó.
Sở Lăng Xuyên đi đến trong nhà chính ủy, nhìn thấy người chơi chà xát mạt chược đã đến, có ba chỗ, còn thiếu một chỗ là để chờ Tố Tố rồi. Anh đi đến trước mặt ba vị chị dâu, ho khan một tiếng, mới mở miệng: "Các chị dâu, cầu xin các chị một chuyện này."
"Chuyện gì vậy?" Ba vị chị dâu kia không hẹn mà cùng hỏi.
"Hôm nay nhất định các chị phải để cho bà xã của em thắng bài, tiền do em trả."
Ba vị chị dâu kia bị rối trí rồi!.
Tố Tố giặt quần áo xong, nhìn thấy Tiểu Bao Tử vẫn còn ngủ, vội vàng chuồn đi đến trong nhà chính ủy, tiếp nhận vị trí của Sở Lăng Xuyên, liền bảo anh về trông cục cưng. Còn cô thì tiến vào trên bàn mạt chược bắt đầu tiến hành một cuộc chiến đấu.
Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố đã đến đây, liền nhường lại vị trí, để cho Tố Tố chơi. Còn anh thì tràn đầy tin tưởng và đắc ý trở về nhà. Cô nhóc này, anh không tin không trị được cô, chờ đó mà chừa chơi mạt chược đi.
Anh ở nhà xem TV trong chốc lát, Tiểu Bao Tử đã tỉnh, anh liền mang con trai đi chơi. Trong nhà trẻ của đoàn bộ phận có thật nhiều bạn nhỏ và đồ chơi, nơi đó chính là nơi mà Tiểu Bao Tử thích thú nhất. Cậu nhóc đi đến đó sẽ không nguyện trở về nhà. Trừ bỏ được chơi đùa, còn có rất nhiều các bạn nhỏ khác nữa, đương nhiên cậu nhóc lại càng không nguyện ý trở về nhà.
Sở Lăng Xuyên mang theo con trai chơi đến khoảng năm giờ mới về nhà. Vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi cơm thơm, xem ra, đồng chí An Nhược Tố đã giải trí xong, đã trở về nhà làm hiền thê lương mẫu (*) rồi.
(*) Hiền thê lương mẫu: Người vợ hiền, người mẹ mẫu mực.
"Mẹ!" Tiểu Bao Tử vừa vào đến cửa liền kêu, "Đói, bụng bụng đói đói, muốn ăn cơm cơm."
Tố Tố từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cả đầu con trai của mình đầy những mồ hôi, cười híp mắt nói: "Mẹ làm đồ ăn rất ngon cho con ăn nhé! Rất nhanh là có thể ăn cơm được rồi. Trước con trước đi rửa sạch bàn tay nhỏ bé của con đi đã, có được không nào?"
"Được ạ." Tiểu Bao Tử đáp lại đồng thời cũng lôi tay của Sở Lăng Xuyên đi tới phòng vệ sinh. Sở Lăng Xuyên nhìn xem Tố Tố. Ha, tâm tình cô rất tốt sao, chắc là thắng không ít tiền rồi.
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa tay rồi cùng đi ra. Hai cha con đi đến bên cạnh bàn cơm ngồi xuống, có thể nhìn xem đồ ăn trên bàn. Bữa cơm tối hôm nay thật là phong phú, còn có cả cá nữa! Tiểu Bao Tử thích nhất món này.
Người một nhà cùng nhau vây quanh bàn ăn, Tiểu Bao Tử tự ngồi một mình ở trên một cái ghế ở giữa cha mẹ. Cu cậu tự xúc ăn ngon lành món cá và thịt mà ba mẹ đã gỡ hết xương, thật thơm ngon.
Sở Lăng Xuyên vừa ăn cũng vừa nhìn về Tố Tố, hỏi cô: "Bảo bối, hôm nay tình hình chiến đấu như thế nào."
Vừa nói tới thắng tiền, Tố Tố cũng rất kích động: "A, em nói cho anh biết nhé. Em thắng được 800 đồng đó. Hôm nay chơi bài gặp vận may quá tốt. Còn chưa đánh đủ một vòng, các chị ấy đã không chơi nữa rồi. Cho nên em liền sớm sớm về nhà nấu cơm cho hai cha con ăn đó. Chỉ có điều không biết có phải là các chị ấy đã tính sai lầm rồi hay không, mà tại sao em lại có thể thắng được nhiều tiền như vậy nhỉ?"
Tha thứ cho cô! Cô vừa mới học xong được cách đánh bài, có thể chắc là không biết tính sổ. Hơn nữa nơi này đều là người mình, cô cũng lười quan tâm, người ta tính nhiều lên hay thiếu đi là bao nhiêu, cô cũng chưa từng bao giờ tính lại.
"Mọi người chơi khá lớn, cho nên em mới thắng nhiều như vậy phải không?" Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng Tố Tố vui vẻ như vậy, trong lòng cười ngất rồi. Cô nhóc này vẫn còn chưa biết những số tiền mà cô đã thắng kia là của anh, vừa khéo 800 đồng. Người ta đều thua cho cô, đương nhiên là sẽ không chơi cùng cô nữa, "Bảo bối, hiếm khi có được dịp em thắng được nhiều như vậy, thế nào cũng phải chia một nửa cho anh chứ nhỉ?"
Nói xong anh uống canh cá, mà Tố Tố cũng là giang tay nói: "Không được, không có để chia đâu, em đã tiêu hết mất rồi!"
Phốc!
Sở Lăng Xuyên phun ra, cô vậy mà đã tiêu hết rồi!
Tố Tố vẻ mặt không hiểu, "Có chuyện gì vậy, canh nóng quá à? Cũng đã là người lớn như vậy rồi! Tiểu Bao Tử còn biết là thời điểm trước khi uống canh cần phải thổi khe khẽ cho nguội nữa là! Anh vậy mà còn không bằng con trai đó! Đã hết nóng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.