Chương 276: Chương 128.4
Hồ ly
20/03/2020
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy đã muộn, đã làm buổi chà
xát mạt chược của Tố Tố bị chậm trễ rồi, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Tố Tố thì lườm anh một cái trắng mắt, đi qua, ngồi xuống trên thảm trải
sàn, ôm Tiểu Bao Tử hôn một cái, rồi sau đó chọc cù cho cậu nhóc một
trận: "Ai là con heo lười lười hả? Ba ba mới là con heo lười lười, có
đúng hay không?"
Tiểu Bao Tử cười khanh khách, cũng co cả thân mình nhỏ bé của mình hướng vào trong lòng Sở Lăng Xuyên để trốn. Sở Lăng Xuyên một phát ôm luôn con trai vào trong lòng, nói với Tố Tố: "Điểm tâm ở trong nồi, em mau đi ăn đi!"
Tố Tố thừa dịp con trai ngồi xoay lưng lại với mình, không nhìn thấy được, liền đứng dậy đá một cước vào trên chân anh. Đương nhiên là cú đã của cô không có gì lực đạo gì rồi. Cô đá một cái anh để xả bớt một chút oán hận, sau đó mới chịu đi rửa mặt ăn cơm.
Thật đáng buồn cho Tố Tố, ăn điểm tâm không bao lâu lại phải ăn cơm trưa. Hơn nữa buổi tối do ngủ không ngon, cả người thấy choáng váng, chóng mặt, trong lòng càng thêm thống hận đối hành vi của Sở Lăng Xuyên.
Cơm trưa là Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố ăn không nhiều lắm. Sau khi ăn xong, Tiểu Bao Tử theo thói quen liền đi ngủ trưa. Còn Tố Tố thì bắt đầu đàm phán cùng với Sở Lăng Xuyên ở trong phòng khách.
Cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa, hai mắt thật nghiêm túc nhìn vào anh, gằn từng chữ: "Đồng chí Sở Lăng Xuyên, em nghiêm túc cảnh cáo anh, về sau không cho phép khi em đang ngủ không được làm cái chuyện này nọ kia nữa, có nghe hay không?"
Sở Lăng Xuyên làm vẻ mặt không hiểu, cố ý giả bộ hồ đồ hỏi lại cô, "Không cho làm cái chuyện này nọ kia nữa gì cơ?"
"Không cho làm. . . Không cho làm. . . ." Tố Tố mặt ửng đỏ, nói cà lăm đến nửa ngày, rốt cục đành phải nói thẳng ra, "Không cho phép làm cái chuyện ấy, không cho phép quấy rầy giấc ngủ của em! Nếu như anh tái phạm, cẩn thận đầu anh thành cái đầu heo đó." Nói xong Tố Tố nâng tay lên, ôm lấy mặt anh mà chà đạp.
"Buổi tối không cho, vậy thì làm bây giờ vậy!" Sở Lăng Xuyên nói xong một tay lấy bế Tố Tố dậy, nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ. Tố Tố trực tiếp hết chỗ nói rồi! Hừ! Sở Lăng Xuyên có phải là người hay không vậy? Anh lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy chứ! Thật là bội phục, bội phục!
Đến cuối cùng Tố Tố cũng không thể đi chơi mạt chược được nữa. Một ngày này, cô trừ bỏ ngủ chính là ở nhà cùng chồng và con trai. Cô bị Sở Lăng Xuyên hãm hại mà…
Thời điểm ngày hôm sau, dì cả của cô đã tới rồi, Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn làm chuyện xấu cũng không thể làm được rồi. Lại cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn, ngày hôm qua anh bắt được thời cơ, bằng không lại bị dì cả của cô làm cho chậm trễ.
Ở trong bộ đội ở nửa tháng, Tố Tố có chút nhớ ba mẹ mình rồi. Tiểu Bao Tử cũng lẩm bẩm bà ngoại ông ngoại. Mặc dù ở nơi này chơi vui vẻ, kỳ thực trong lòng cu cậu cũng rất nhớ đến những người thân thích của mình!
Cuối tháng bảy, Sở Lăng Xuyên bắt đầu bận rộn, tháng tám có một cuộc diễn tập đại quy mô, không thể thường xuyên ở bên cùng cô và con trai nữa. Cho nên, Tố Tố quyết định cần phải đi về nhà.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội đến bây giờ đã được hai tuần lễ rồi. Sở Lăng Xuyên không thời gian đưa hai mẹ con về, cho nên đã nhờ cho lái xe đưa Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi về nhà. Lần tạm biệt này là cách tròn một tháng.
Tiểu Bao Tử ở cùng với ba ba ở cùng nhau lâu như vậy, tình cảm càng thêm sâu đậm. Mỗi ngày cu cậu đều có thể được nhìn thấy ba mẹ, đột nhiên bỗng chốc lại phải tách ra với ba ba, cậu nhóc cứ ru rú ở trong lòng Sở Lăng Xuyên oa oa khóc lên thật lớn.
Sở Lăng Xuyên bị tiếng khóc của con trai làm cho trái tim như bị nhéo chặt lại một chỗ. Anh phải dỗ dành cậu nhóc, để cho cu cậu không khóc nữa. Phải dỗ hồi lâu, Tiểu Bao Tử mới bằng lòng rời đi khỏi ngực của anh, được Tố Tố ôm vào trong lòng.
Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng nhìn Sở Lăng Xuyên, "Ba ba, về nhà… về nhà."
Sở Lăng Xuyên nâng bàn tay to thô sáp lên lau nước mắ cho con trai, "Ba ba còn bận công tác, khi nào xong công tác ba ba sẽ trở về nhà. Con trai ngoan, con nín khóc đi nào, bằng không không phải là nam tử hán nữa rồi."
Tố Tố vỗ vào lưng Tiểu Bao Tử, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Có lẽ là luyến tiếc! Cô có cảm giác, cảm thấy theo chuyện chia tay lần này quả thực là chuyện làm cho lòng người thấy đau đớn. Cô không nhịn được, nói với anh: "Anh xong công việc rồi, hoặc là khi nào có cơ hội thì nhớ gọi điện thoại nhé, đừng quên gọi điện thoại về nhà đấy!"
"Anh nhớ rồi, bảo bối." Sở Lăng Xuyên nói xong không nhịn được nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô. Anh cũng chẳng quan tâm đang có tài xế ở đây, cứ thế ôm lấy hai mẹ con, "Chờ anh về nhé! Phải luôn nhớ đến anh đó, không cho phép em và con trai quên anh đâu nhé!"
Lần này xem như một tháng không được gặp nhau. Anh thực sợ An Nhược Tố và Tiểu Bao Tử quên mất anh, trở nên xa lạ hờ hững với anh. Như vậy thì này bao nhiêu cố gắng của anh đều bị uổng phí rồi! Anh thật sự cảm thấy lo lắng lẫn bất an.
Đầy lưu luyến, Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử lên xe, nói hẹn gặp lại với Sở Lăng Xuyên. Lái xe cũng lái xe chạy về phía cửa doanh trại. Sở Lăng Xuyên đưa mắt nhìn vợ con rời đi, trong lòng không rõ mùi vị.
Thời điểm xe vừa chạy đến cửa cửa chính doanh trại, lại ngừng lại. Chỉ thấy Tố Tố từ trên xe bước xuống, chạy tới hướng anh đang đứng. Cô giống một chú chim nhỏ nhào vào trong lòng anh, ôm lấy anh: "Em và con trai chờ anh về nhà."
Không đợi anh phản ứng kịp nâng tay ôm cô, cô cũng đã xoay người chạy đi rồi. Cô lên xe, đóng cửa, phất phất tay về phía anh. Xe lại khởi động lần nữa, rời xa khỏi tầm mắt của anh.
Sở Lăng Xuyên nhếch môi, mỉm cười.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử về nhà, Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống thật cao hứng. Đã nửa tháng không gặp Tiểu Bao Tử, vợ chồng già thật nhớ mong đưa cháu ngoại này rồi, nên cứ ôm Tiểu Bao Tử không buông tay.
Đã nhiều ngày Tiểu Bao Tử không nhìn thấy ông ngoại bà ngoại nên đương nhiên cũng rất cao hứng. Cu cậu cũng quên mất sự thương tâm phải chia tách với ba ba của mình. Dù sao nhóc vẫn còn là một đứa trẻ nít, buồn vui tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tố Tố đâu rồi nhỉ, thì cô đang hóng mát ở bên cạnh đây!
Trở về nhà, vào lúc ban đêm, khi Tố Tố ôm con trai ngủ, cô có cảm giác, cảm thấy như thiếu thiếu một chút gì đó. Lại có chút cảm thấy không quen, cứ trằn trọc mãi không yên. Đến cuối cùng cô mới hiểu được, là vì thiếu mất sự hiện hữu của anh.
Nửa tháng thôi, tuy rằng thời gian không là bao lâu, nhưng mà, mỗi ngày tỉnh lại cô cũng có thể nhìn đến anh. Họ cùng nhau làm bạn với con trai, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi tản bộ. Mỗi lúc trời tối, ở trong lòng anh cô yên ổn đi vào giấc ngủ.
Thói quen, thật sự một cái gì đó thật đáng sợ. Từng đã, cô quen với sự hiện hữu của anh, thích sự tồn tại của anh. Nhưng mà trong giây lát, không được gặp anh suốt hai năm… hai năm trờ kia đấy, cô lại quen với sự không tồn tại của anh. Thói quen sinh hoạt của cô lúc này chỉ có cha mẹ, con trai và bạn bè.
Đến lúc anh trở lại, cô cũng đã thành thói quen không có anh nữa rồi. Hiện tại, ngày qua ngày ở chung, lại đã làm cho cô bắt đầu thích ứng với thói quen này. Thậm chí cô còn ỷ lại đối với sự hiện hữu của anh, có thói quen với sự thân thiết, cưng chiều và yêu thương của anh.
Tiểu Bao Tử cười khanh khách, cũng co cả thân mình nhỏ bé của mình hướng vào trong lòng Sở Lăng Xuyên để trốn. Sở Lăng Xuyên một phát ôm luôn con trai vào trong lòng, nói với Tố Tố: "Điểm tâm ở trong nồi, em mau đi ăn đi!"
Tố Tố thừa dịp con trai ngồi xoay lưng lại với mình, không nhìn thấy được, liền đứng dậy đá một cước vào trên chân anh. Đương nhiên là cú đã của cô không có gì lực đạo gì rồi. Cô đá một cái anh để xả bớt một chút oán hận, sau đó mới chịu đi rửa mặt ăn cơm.
Thật đáng buồn cho Tố Tố, ăn điểm tâm không bao lâu lại phải ăn cơm trưa. Hơn nữa buổi tối do ngủ không ngon, cả người thấy choáng váng, chóng mặt, trong lòng càng thêm thống hận đối hành vi của Sở Lăng Xuyên.
Cơm trưa là Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố ăn không nhiều lắm. Sau khi ăn xong, Tiểu Bao Tử theo thói quen liền đi ngủ trưa. Còn Tố Tố thì bắt đầu đàm phán cùng với Sở Lăng Xuyên ở trong phòng khách.
Cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa, hai mắt thật nghiêm túc nhìn vào anh, gằn từng chữ: "Đồng chí Sở Lăng Xuyên, em nghiêm túc cảnh cáo anh, về sau không cho phép khi em đang ngủ không được làm cái chuyện này nọ kia nữa, có nghe hay không?"
Sở Lăng Xuyên làm vẻ mặt không hiểu, cố ý giả bộ hồ đồ hỏi lại cô, "Không cho làm cái chuyện này nọ kia nữa gì cơ?"
"Không cho làm. . . Không cho làm. . . ." Tố Tố mặt ửng đỏ, nói cà lăm đến nửa ngày, rốt cục đành phải nói thẳng ra, "Không cho phép làm cái chuyện ấy, không cho phép quấy rầy giấc ngủ của em! Nếu như anh tái phạm, cẩn thận đầu anh thành cái đầu heo đó." Nói xong Tố Tố nâng tay lên, ôm lấy mặt anh mà chà đạp.
"Buổi tối không cho, vậy thì làm bây giờ vậy!" Sở Lăng Xuyên nói xong một tay lấy bế Tố Tố dậy, nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ. Tố Tố trực tiếp hết chỗ nói rồi! Hừ! Sở Lăng Xuyên có phải là người hay không vậy? Anh lấy ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy chứ! Thật là bội phục, bội phục!
Đến cuối cùng Tố Tố cũng không thể đi chơi mạt chược được nữa. Một ngày này, cô trừ bỏ ngủ chính là ở nhà cùng chồng và con trai. Cô bị Sở Lăng Xuyên hãm hại mà…
Thời điểm ngày hôm sau, dì cả của cô đã tới rồi, Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn làm chuyện xấu cũng không thể làm được rồi. Lại cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn, ngày hôm qua anh bắt được thời cơ, bằng không lại bị dì cả của cô làm cho chậm trễ.
Ở trong bộ đội ở nửa tháng, Tố Tố có chút nhớ ba mẹ mình rồi. Tiểu Bao Tử cũng lẩm bẩm bà ngoại ông ngoại. Mặc dù ở nơi này chơi vui vẻ, kỳ thực trong lòng cu cậu cũng rất nhớ đến những người thân thích của mình!
Cuối tháng bảy, Sở Lăng Xuyên bắt đầu bận rộn, tháng tám có một cuộc diễn tập đại quy mô, không thể thường xuyên ở bên cùng cô và con trai nữa. Cho nên, Tố Tố quyết định cần phải đi về nhà.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội đến bây giờ đã được hai tuần lễ rồi. Sở Lăng Xuyên không thời gian đưa hai mẹ con về, cho nên đã nhờ cho lái xe đưa Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi về nhà. Lần tạm biệt này là cách tròn một tháng.
Tiểu Bao Tử ở cùng với ba ba ở cùng nhau lâu như vậy, tình cảm càng thêm sâu đậm. Mỗi ngày cu cậu đều có thể được nhìn thấy ba mẹ, đột nhiên bỗng chốc lại phải tách ra với ba ba, cậu nhóc cứ ru rú ở trong lòng Sở Lăng Xuyên oa oa khóc lên thật lớn.
Sở Lăng Xuyên bị tiếng khóc của con trai làm cho trái tim như bị nhéo chặt lại một chỗ. Anh phải dỗ dành cậu nhóc, để cho cu cậu không khóc nữa. Phải dỗ hồi lâu, Tiểu Bao Tử mới bằng lòng rời đi khỏi ngực của anh, được Tố Tố ôm vào trong lòng.
Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng nhìn Sở Lăng Xuyên, "Ba ba, về nhà… về nhà."
Sở Lăng Xuyên nâng bàn tay to thô sáp lên lau nước mắ cho con trai, "Ba ba còn bận công tác, khi nào xong công tác ba ba sẽ trở về nhà. Con trai ngoan, con nín khóc đi nào, bằng không không phải là nam tử hán nữa rồi."
Tố Tố vỗ vào lưng Tiểu Bao Tử, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Có lẽ là luyến tiếc! Cô có cảm giác, cảm thấy theo chuyện chia tay lần này quả thực là chuyện làm cho lòng người thấy đau đớn. Cô không nhịn được, nói với anh: "Anh xong công việc rồi, hoặc là khi nào có cơ hội thì nhớ gọi điện thoại nhé, đừng quên gọi điện thoại về nhà đấy!"
"Anh nhớ rồi, bảo bối." Sở Lăng Xuyên nói xong không nhịn được nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô. Anh cũng chẳng quan tâm đang có tài xế ở đây, cứ thế ôm lấy hai mẹ con, "Chờ anh về nhé! Phải luôn nhớ đến anh đó, không cho phép em và con trai quên anh đâu nhé!"
Lần này xem như một tháng không được gặp nhau. Anh thực sợ An Nhược Tố và Tiểu Bao Tử quên mất anh, trở nên xa lạ hờ hững với anh. Như vậy thì này bao nhiêu cố gắng của anh đều bị uổng phí rồi! Anh thật sự cảm thấy lo lắng lẫn bất an.
Đầy lưu luyến, Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử lên xe, nói hẹn gặp lại với Sở Lăng Xuyên. Lái xe cũng lái xe chạy về phía cửa doanh trại. Sở Lăng Xuyên đưa mắt nhìn vợ con rời đi, trong lòng không rõ mùi vị.
Thời điểm xe vừa chạy đến cửa cửa chính doanh trại, lại ngừng lại. Chỉ thấy Tố Tố từ trên xe bước xuống, chạy tới hướng anh đang đứng. Cô giống một chú chim nhỏ nhào vào trong lòng anh, ôm lấy anh: "Em và con trai chờ anh về nhà."
Không đợi anh phản ứng kịp nâng tay ôm cô, cô cũng đã xoay người chạy đi rồi. Cô lên xe, đóng cửa, phất phất tay về phía anh. Xe lại khởi động lần nữa, rời xa khỏi tầm mắt của anh.
Sở Lăng Xuyên nhếch môi, mỉm cười.
Tố Tố và Tiểu Bao Tử về nhà, Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống thật cao hứng. Đã nửa tháng không gặp Tiểu Bao Tử, vợ chồng già thật nhớ mong đưa cháu ngoại này rồi, nên cứ ôm Tiểu Bao Tử không buông tay.
Đã nhiều ngày Tiểu Bao Tử không nhìn thấy ông ngoại bà ngoại nên đương nhiên cũng rất cao hứng. Cu cậu cũng quên mất sự thương tâm phải chia tách với ba ba của mình. Dù sao nhóc vẫn còn là một đứa trẻ nít, buồn vui tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tố Tố đâu rồi nhỉ, thì cô đang hóng mát ở bên cạnh đây!
Trở về nhà, vào lúc ban đêm, khi Tố Tố ôm con trai ngủ, cô có cảm giác, cảm thấy như thiếu thiếu một chút gì đó. Lại có chút cảm thấy không quen, cứ trằn trọc mãi không yên. Đến cuối cùng cô mới hiểu được, là vì thiếu mất sự hiện hữu của anh.
Nửa tháng thôi, tuy rằng thời gian không là bao lâu, nhưng mà, mỗi ngày tỉnh lại cô cũng có thể nhìn đến anh. Họ cùng nhau làm bạn với con trai, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi tản bộ. Mỗi lúc trời tối, ở trong lòng anh cô yên ổn đi vào giấc ngủ.
Thói quen, thật sự một cái gì đó thật đáng sợ. Từng đã, cô quen với sự hiện hữu của anh, thích sự tồn tại của anh. Nhưng mà trong giây lát, không được gặp anh suốt hai năm… hai năm trờ kia đấy, cô lại quen với sự không tồn tại của anh. Thói quen sinh hoạt của cô lúc này chỉ có cha mẹ, con trai và bạn bè.
Đến lúc anh trở lại, cô cũng đã thành thói quen không có anh nữa rồi. Hiện tại, ngày qua ngày ở chung, lại đã làm cho cô bắt đầu thích ứng với thói quen này. Thậm chí cô còn ỷ lại đối với sự hiện hữu của anh, có thói quen với sự thân thiết, cưng chiều và yêu thương của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.