Chương 287: Chương 130.3
Hồ ly
03/04/2020
Người nhà cũng có thể lý giải được tâm tình của anh lúc này. Thời điểm
bệnh tình mẹ của anh nguy kịch anh không biết. Thời điểm mẹ của anh qua
đời anh cũng không có ở đó. Thời điểm tổ chức lễ tang, anh cũng không về được! Mọi người ai nấy đều cũng rất tiếc nuối, thế nhưng nỗi thống khổ
của anh lại còn sâu hơn so với người khác. Cho nên cứ để cho anh tùy
tiện đi, có lẽ như vậy, trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sở Vệ Bình bọn họ đều đã rời đi, nhưng Tố Tố lại không có rời đi. Cô giao con trai cho Sở Vệ Bình trông nom, đứng xa xa nhìn Sở Lăng Xuyên, coi chừng cho anh, cùng anh đau xót, áy náy.
Sở Lăng Xuyên cứ quỳ như vậy, trầm mặc. Tố Tố cũng không nói tiếng nào với anh, ánh mắt cũng không hề giao nhau trao đổi. Cô chỉ là đứng xa xa nhìn như vậy, cũng có thể cảm nhận được sự bi thương cùng tự trách của anh.
Sắc trời dần dần tối đi, mà Sở Lăng Xuyên vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi. Tố Tố hoài nghi, nếu cô không đi đến gọi anh, có phải là anh sẽ luôn luôn quỳ thẳng không dậy nổi như vậy hay không? Anh đã có bao nhiêu đau thương, có bao nhiêu hối hận cùng áy náy.
Rốt cuộc Tố Tố cũng không thể nén nhịn được nữa. Cô đi tới, ngồi xổm người xuống, cầm bàn tay lạnh như băng của anh. Cô nhìn vẻ mặt đầy thống khổ của anh, muốn an ủi anh, nhưng mà lại không biết phải dùng những lời nói như thế nào thì mới có thể làm vơi nhẹ bớt sự thống khổ cùng tự trách trong lòng anh. Cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Trở về thôi anh!"
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn về Tố Tố. Nhìn thấy Tố Tố khóc đến sưng đỏ hốc mắt, vẻ mặt đầy lo lắng cùng đau lòng, bàn tay to của anh cầm ngược lại bàn tay cô, động tác rất nhỏ nhưng không nói an ủi gì hết.
Anh đứng dậy, con ngươi đen tràn đầy vẻ thống khổ nhìn lại về phía mộ bia lạnh như băng. Anh buông tay cô ra, đội lại chiếc mũ, sửa sang lại quân trang một chút, nâng tay lên ở trước mộ bia của mẹ, vái lạy người mẹ của anh đã vĩnh viễn rời xa thế gian này!
Tay vừa nâng lên, một khắc kia, nước mắt anh lại rơi xuống không sao nén nhịn được.
Tố Tố nắm giữ lấy tay anh, lôi anh rời đi khỏi mộ mẹ. Lúc hai người rời đi, nước mắt trước sau đều được nén lại trong mắt anh.
Hai người trực tiếp đáp xe trở về nhà với Sở Vệ Bình. Trước kia khi về nhà thì có ba mẹ, bây giờ anh trở về thì chỉ còn coó một người già cô độc. Trong nhà thiếu đi một người, không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa.
Trên đường về nhà, Sở Lăng Xuyên một mực không hề nói gì. Ánh mắt bình tĩnh của anh chính là nhìn vào một điểm. Anh còn đắm chìm ở trong nỗi đau thương không cách nào tự kềm chế được bởi sự qua đời của người mẹ thân yêu. Anh có cảm giác, cảm thấy mẹ của mình vẫn còn sống, không thể nào vĩnh viễn rời xa anh như vậy.
Trong đầu óc của anh giờ đây chỉ tràn ngập giọng nói và dáng điệu nụ cười của mẹ mình. Nhất cử nhất động, còn có tình cảnh cuối cùng trước khi anh đi diễn tập nữa. Chia tay, đó chính là lời anh nói chia tay với mẹ của mình trước khi lên đường. Nếu như anh biết đó là những lời chia tay vĩnh viễn, thì nhất định anh sẽ không rời đi như vậy.
Tố Tố cũng một mực không nói năng gì. Cô chỉ biết nắm thật chặt lấy bàn tay to của anh, mà giờ đây đã bị mất đi sự ấm áp của ngày xưa rồi. Cô muốn cho anh sự an ủi, cho anh sức mạnh, cho anh sự ấm áp, nhưng lại chợt nhận ra, cô không thể cho anh bất cứ thứ gì.
Trở về trong nhà, tầm mắt của Sở Lăng Xuyên đảo qua hết thảy mọi thứ trong nhà, nhưng lại ngẩn người ra không nói gì. Thế nhưng có thể nhìn ra được. khi nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong nhà lại càng làm cho anh thêm khó chịu. Một lát sau anh chỉ nói với mọi người trong nhà: "Con đi nghỉ ngơi một chút."
Nói xong anh trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Tố Tố nhìn thấy cánh cửa khép chặt lại, trong lòng thấy khó chịu không nói nên lời. Cô đã hi vọng thật nhiều anh có thể ôm cô mà khóc rống lên, ôm lấy cô mà thương tâm khổ sở, kể ra những đau buồn của anh, cho dù là sự áy náy cùng tự trách.
Cô nguyện ý cùng nhau đau thương với anh, cùng nhau chia sẻ với anh. Bởi vì, cô chính là người gần gũi thân thiết nhất của anh. Hai người bọn họ vốn là nên đồng cam cộng khổ, chịu chung hoạn nạn. Thế nhưng mà, anh lại giam cô ở ngoài cửa như vậy.
Sở Vệ Bình ôm Tiểu Bao Tử, thở dài, lắc đầu, nói với Tố Tố nói: "Tố Tố, con ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi! Nó vẫn còn chưa trở lại bình thường, cứ để cho nó một mình tỉnh táo lại, nó cần có một quá trình để tiếp nhận."
Tố Tố hoàn hồn, nhìn sang Sở Vệ Bình, đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng của Sở Vệ Bình: "Ba, ngài cũng mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta đi nằm một lát, mấy đứa các con cũng nên đi nghỉ ngơi một chút đi."
Sở Vệ Bình đứng dậy trở về phòng ngủ của mình. Tố Tố thì cùng anh cả và chị dâu ở lại trong phòng khách, nói chuyện với nhau một chút. Một lát sau, Sở Việt Dương đi đón đứa nhỏ, mà Tố Tố liền cùng với chị dâu cũng bận rộn làm cơm chiều.
Sở Việt Dương cũng vạn phần bi thương đau khổ đối với chuyện mẹ của mình rời khỏi thế gian này. Thế nhưng là sự tình đã trôi qua được nửa tháng rồi, anh cũng đã trở lại bình thường được một ít. Hiện tại Sở Lăng Xuyên là vừa mới bắt đầu giai đoạn mất đi người thân yêu giống như bọn họ trước kia.
Bất quá, nỗi đau và tâm sự của Sở Lăng Xuyên nếu so với người khác thì nặng nề hơn. Vì ít nhất, thời điểm Triệu Đình Phương lâm chung thì Sở Việt Dương đã tận hiếu rồi, không có sự tiếc nuối, không có sự áy náy cùng tự trách, mà Sở Lăng Xuyên thì lại không giống với lúc trước.
Trong nỗi thống khổ mà anh phải chấp nhận kia lại bị tăng thêm sự áy náy cùng hối hận.
Mãi cho đến khi bữa cơm chiều đã bày lên bàn rồi, mà Sở Lăng Xuyên cũng vẫn không hề từ trong phòng đi ra ngoài. Tiểu Bao Tử thì chơi cùng với chị họ, nhưng cũng không làm ầm ĩ giống như trước đây, cu cậu ngoan ngoãn dị thường, không làm cho người lớn thêm phiền.
Tố Tố cùng chị dâu lớn bận rộn xong liền đi gọi mọi người ăn cơm. Chị dâu lớn thì chiến đấu cùng với hai đứa nhỏ. Còn Tố Tố thì đi tới chỗ ngưỡng cửa phòng ngủ của Sở Lăng Xuyên. Cô nhẹ nhàng gõ lên cánh cừa một cái, không thấy động tĩnh gì, cô liền đẩy cửa đi vào.
Cô đi vào trong phòng, một khắc kia, liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vừa vặn ngồi dậy. Anh nâng tay lên dụi mắt. Cô biết, anh nhất định đã khóc. Vốn đang đau lòng, khi về đến nhà, nhìn đổ vật lại suy nghĩ đến mẹ, khó tránh khỏi thấy cảnh lại thương tình.
Tố Tố đi đến trước mặt anh, nhìn gương mặt anh tràn đầy thống khổ lẫn sự tiều tụy, trong lòng cô thực chua xót lại đau lòng. Cô không kiềm chế liền đưa tay lên xoa xoa gương mặt của anh, rồi sau đó ôm lấy anh. Bàn tay của Tố Tố vuốt ve nơi đầu của Sở Lăng Xuyên, ôn nhu, nhẹ nhàng, mang theo sự đau lòng vô hạn: "Nếu anh cảm thấy khổ sở thì hãy khóc ra đi! Cảm thấy thương tâm thì anh hãy nói ra với em một chút, đừng nuốt nghẹn trong lòng như vậy."
Sở Lăng Xuyên vùi đầu ở trong lòng Tố Tố. Anh vươn hai tay vòng lấy hai bên hông của cô, nhưng lại chỉ là trầm mặc ôm cô như vậy, phảng phất như đang tìm kiếm sự ấm áp cùng an ủi.
Sở Vệ Bình bọn họ đều đã rời đi, nhưng Tố Tố lại không có rời đi. Cô giao con trai cho Sở Vệ Bình trông nom, đứng xa xa nhìn Sở Lăng Xuyên, coi chừng cho anh, cùng anh đau xót, áy náy.
Sở Lăng Xuyên cứ quỳ như vậy, trầm mặc. Tố Tố cũng không nói tiếng nào với anh, ánh mắt cũng không hề giao nhau trao đổi. Cô chỉ là đứng xa xa nhìn như vậy, cũng có thể cảm nhận được sự bi thương cùng tự trách của anh.
Sắc trời dần dần tối đi, mà Sở Lăng Xuyên vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi. Tố Tố hoài nghi, nếu cô không đi đến gọi anh, có phải là anh sẽ luôn luôn quỳ thẳng không dậy nổi như vậy hay không? Anh đã có bao nhiêu đau thương, có bao nhiêu hối hận cùng áy náy.
Rốt cuộc Tố Tố cũng không thể nén nhịn được nữa. Cô đi tới, ngồi xổm người xuống, cầm bàn tay lạnh như băng của anh. Cô nhìn vẻ mặt đầy thống khổ của anh, muốn an ủi anh, nhưng mà lại không biết phải dùng những lời nói như thế nào thì mới có thể làm vơi nhẹ bớt sự thống khổ cùng tự trách trong lòng anh. Cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Trở về thôi anh!"
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn về Tố Tố. Nhìn thấy Tố Tố khóc đến sưng đỏ hốc mắt, vẻ mặt đầy lo lắng cùng đau lòng, bàn tay to của anh cầm ngược lại bàn tay cô, động tác rất nhỏ nhưng không nói an ủi gì hết.
Anh đứng dậy, con ngươi đen tràn đầy vẻ thống khổ nhìn lại về phía mộ bia lạnh như băng. Anh buông tay cô ra, đội lại chiếc mũ, sửa sang lại quân trang một chút, nâng tay lên ở trước mộ bia của mẹ, vái lạy người mẹ của anh đã vĩnh viễn rời xa thế gian này!
Tay vừa nâng lên, một khắc kia, nước mắt anh lại rơi xuống không sao nén nhịn được.
Tố Tố nắm giữ lấy tay anh, lôi anh rời đi khỏi mộ mẹ. Lúc hai người rời đi, nước mắt trước sau đều được nén lại trong mắt anh.
Hai người trực tiếp đáp xe trở về nhà với Sở Vệ Bình. Trước kia khi về nhà thì có ba mẹ, bây giờ anh trở về thì chỉ còn coó một người già cô độc. Trong nhà thiếu đi một người, không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa.
Trên đường về nhà, Sở Lăng Xuyên một mực không hề nói gì. Ánh mắt bình tĩnh của anh chính là nhìn vào một điểm. Anh còn đắm chìm ở trong nỗi đau thương không cách nào tự kềm chế được bởi sự qua đời của người mẹ thân yêu. Anh có cảm giác, cảm thấy mẹ của mình vẫn còn sống, không thể nào vĩnh viễn rời xa anh như vậy.
Trong đầu óc của anh giờ đây chỉ tràn ngập giọng nói và dáng điệu nụ cười của mẹ mình. Nhất cử nhất động, còn có tình cảnh cuối cùng trước khi anh đi diễn tập nữa. Chia tay, đó chính là lời anh nói chia tay với mẹ của mình trước khi lên đường. Nếu như anh biết đó là những lời chia tay vĩnh viễn, thì nhất định anh sẽ không rời đi như vậy.
Tố Tố cũng một mực không nói năng gì. Cô chỉ biết nắm thật chặt lấy bàn tay to của anh, mà giờ đây đã bị mất đi sự ấm áp của ngày xưa rồi. Cô muốn cho anh sự an ủi, cho anh sức mạnh, cho anh sự ấm áp, nhưng lại chợt nhận ra, cô không thể cho anh bất cứ thứ gì.
Trở về trong nhà, tầm mắt của Sở Lăng Xuyên đảo qua hết thảy mọi thứ trong nhà, nhưng lại ngẩn người ra không nói gì. Thế nhưng có thể nhìn ra được. khi nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong nhà lại càng làm cho anh thêm khó chịu. Một lát sau anh chỉ nói với mọi người trong nhà: "Con đi nghỉ ngơi một chút."
Nói xong anh trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Tố Tố nhìn thấy cánh cửa khép chặt lại, trong lòng thấy khó chịu không nói nên lời. Cô đã hi vọng thật nhiều anh có thể ôm cô mà khóc rống lên, ôm lấy cô mà thương tâm khổ sở, kể ra những đau buồn của anh, cho dù là sự áy náy cùng tự trách.
Cô nguyện ý cùng nhau đau thương với anh, cùng nhau chia sẻ với anh. Bởi vì, cô chính là người gần gũi thân thiết nhất của anh. Hai người bọn họ vốn là nên đồng cam cộng khổ, chịu chung hoạn nạn. Thế nhưng mà, anh lại giam cô ở ngoài cửa như vậy.
Sở Vệ Bình ôm Tiểu Bao Tử, thở dài, lắc đầu, nói với Tố Tố nói: "Tố Tố, con ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi! Nó vẫn còn chưa trở lại bình thường, cứ để cho nó một mình tỉnh táo lại, nó cần có một quá trình để tiếp nhận."
Tố Tố hoàn hồn, nhìn sang Sở Vệ Bình, đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng của Sở Vệ Bình: "Ba, ngài cũng mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta đi nằm một lát, mấy đứa các con cũng nên đi nghỉ ngơi một chút đi."
Sở Vệ Bình đứng dậy trở về phòng ngủ của mình. Tố Tố thì cùng anh cả và chị dâu ở lại trong phòng khách, nói chuyện với nhau một chút. Một lát sau, Sở Việt Dương đi đón đứa nhỏ, mà Tố Tố liền cùng với chị dâu cũng bận rộn làm cơm chiều.
Sở Việt Dương cũng vạn phần bi thương đau khổ đối với chuyện mẹ của mình rời khỏi thế gian này. Thế nhưng là sự tình đã trôi qua được nửa tháng rồi, anh cũng đã trở lại bình thường được một ít. Hiện tại Sở Lăng Xuyên là vừa mới bắt đầu giai đoạn mất đi người thân yêu giống như bọn họ trước kia.
Bất quá, nỗi đau và tâm sự của Sở Lăng Xuyên nếu so với người khác thì nặng nề hơn. Vì ít nhất, thời điểm Triệu Đình Phương lâm chung thì Sở Việt Dương đã tận hiếu rồi, không có sự tiếc nuối, không có sự áy náy cùng tự trách, mà Sở Lăng Xuyên thì lại không giống với lúc trước.
Trong nỗi thống khổ mà anh phải chấp nhận kia lại bị tăng thêm sự áy náy cùng hối hận.
Mãi cho đến khi bữa cơm chiều đã bày lên bàn rồi, mà Sở Lăng Xuyên cũng vẫn không hề từ trong phòng đi ra ngoài. Tiểu Bao Tử thì chơi cùng với chị họ, nhưng cũng không làm ầm ĩ giống như trước đây, cu cậu ngoan ngoãn dị thường, không làm cho người lớn thêm phiền.
Tố Tố cùng chị dâu lớn bận rộn xong liền đi gọi mọi người ăn cơm. Chị dâu lớn thì chiến đấu cùng với hai đứa nhỏ. Còn Tố Tố thì đi tới chỗ ngưỡng cửa phòng ngủ của Sở Lăng Xuyên. Cô nhẹ nhàng gõ lên cánh cừa một cái, không thấy động tĩnh gì, cô liền đẩy cửa đi vào.
Cô đi vào trong phòng, một khắc kia, liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vừa vặn ngồi dậy. Anh nâng tay lên dụi mắt. Cô biết, anh nhất định đã khóc. Vốn đang đau lòng, khi về đến nhà, nhìn đổ vật lại suy nghĩ đến mẹ, khó tránh khỏi thấy cảnh lại thương tình.
Tố Tố đi đến trước mặt anh, nhìn gương mặt anh tràn đầy thống khổ lẫn sự tiều tụy, trong lòng cô thực chua xót lại đau lòng. Cô không kiềm chế liền đưa tay lên xoa xoa gương mặt của anh, rồi sau đó ôm lấy anh. Bàn tay của Tố Tố vuốt ve nơi đầu của Sở Lăng Xuyên, ôn nhu, nhẹ nhàng, mang theo sự đau lòng vô hạn: "Nếu anh cảm thấy khổ sở thì hãy khóc ra đi! Cảm thấy thương tâm thì anh hãy nói ra với em một chút, đừng nuốt nghẹn trong lòng như vậy."
Sở Lăng Xuyên vùi đầu ở trong lòng Tố Tố. Anh vươn hai tay vòng lấy hai bên hông của cô, nhưng lại chỉ là trầm mặc ôm cô như vậy, phảng phất như đang tìm kiếm sự ấm áp cùng an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.