Chương 301: Chương 132.4
Hồ ly
23/04/2020
Trước kia, bởi vì Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên làm tổn thương, nên cũng có
chút oán trách đối với anh. Thế nhưng mà lúc này, bọn họ đối với anh lại chỉ có càng đau lòng hơn. Thật không dễ dàng, tất cả đều không dễ dàng. Lý Nguyệt Hương gắp thức ăn cho Sở Lăng Xuyên: "Tố Tố nói dạ dày con
không tốt, về sau trong ăn uống con cần phải chú ý nhiều hơn! Con mau
chóng ăn đi!"
Sở Lăng Xuyên nhìn xem Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống, trong lòng anh thấy ấm áp, cũng nói: "Cảm ơn ba mẹ. Con sẽ chú ý."
An Quốc Đống cũng nói: "Ăn đi."
Người một nhà ăn bữa cơm chiều trong sự ấm áp. Thỉnh thoảng Tố Tố lại liếc nhìn anh một cái, gắp thức ăn giúp anh. Tiểu Bao Tử cũng sẽ dùng cái thìa nhỏ của mình xúc cho anh uống một ngụm cháo. Sở Lăng Xuyên cảm thấy ấm áp bội phần.
Sau bữa cơm chiều, cũng giống như lúc trước, một nhà ba người lại cùng nhau đi về nhà của mình. Ngày chủ nhật cũng nên để cho hai người già được thanh thản, nhàn nhã một chút. Trong nhà rất sạch sẽ, bởi vì ngày hôm qua Tố Tố đã trở về quét dọn rồi. Cô lại còn mua đồ ăn gì đó, hết thảy đều vì quan tâm đến anh.
Trở về đến trong nhà một cái, Tiểu Bao Tử liền bắt đầu làm ầm ĩ lên rồi. Đầu tiên là cu cậu quấn quít lấy Sở Lăng Xuyên, đòi anh cùng chơi đùa, rồi sau đó bản thân nhóc mới chịu đi chơi đồ chơi của mình. Nhóc cưỡi lên chiếc xe của mình, xông tới ở trong phòng, chạy đi chạy lại, không chịu ngồi yên lấy một lát, cái miệng còn phối hợp hò hét thật to.
Sau khi rửa mặt xong, thì Sở Lăng Xuyên liền nằm dài ở trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi. Tố Tố ngồi ở trước mặt anh, cánh tay dài của anh cũng ôm eo cô. Còn cô thì đưa tay ra, lấy từ bên dưới bàn trà một gói thuốc: "Anh chưa uống thuốc phải không?"
Đây là thuốc lúc trước cô đã mua một ít ở bệnh viện đoàn bộ phận. Anh vẫn luôn luôn không ở nhà, nên không dùng đến. Tố Tố lấy ra hai viên thuốc đưa cho Sở Lăng Xuyên. Sau đó, cô rót một chén nước trên bàn trà, đưa đến bên miệng cho anh: "Anh uống thuốc đi. Đã đi kiểm tra lại chưa?"
Sở Lăng Xuyên nhét viên thuốc vào trong miệng, hưởng thụ sự phục vụ của bà xã, trực tiếp há rộng miệng ra để cô cho anh uống nước. Tố Tố trợn mắt nhìn anh, nhưng cũng ngoan ngoãn cho anh uống nước.
Lúc này Tiểu Bao Tử cưỡi chiếc xe đẩy của mình từ trong phòng ngủ xông tới. Nhìn thấy mẹ đang dỗ cho ba ba uống nước, nhóc vừa vặn tay lái chiếc xe đẩy chạy về phương hướng cái bàn, vừa há cái miệng nhỏ ra, lẩm bẩm hát một đoạn bài hát thiếu nhi: "Mẹ và ba ba. . . thật buồn nôn với mẹ và ba ba. . . thật xấu hổ!"
Phụt! Sở Lăng Xuyên liền phun ra.
Tố Tố cũng bối rối luôn.
Hai người cũng không ngờ rằng Tiểu Bao Tử lại có thể nói ra những lời như vậy. Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba ba của mình phun nước ra, lập tức liền cười rộ lên khanh khách, để lộ ra mấy cái răng nhỏ đáng yêu. Rồi sau đó cậu nhóc lại vặn tay lái, lái chiếc xe chạy đi, giống như không có việc gì, lại tiếp tục xông vào trong một phòng ngủ khác.
Gương mặt Tố Tố hơi hơi ửng hồng. Cô cũng gấp gáp vội vã rút giấy đưa cho Sở Lăng Xuyên lau nước ở trên cằm. Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, tiếp nhận cốc nước từ trong tay Tố Tố há miệng to một hơi uống hết, rồi sau đó anh nhíu mày nhìn cô: "Con trai đã học những lời này ở chỗ nào vậy?"
"Em. . . Em cũng không biết. Nó vẫn luôn có cái kiểu nói chuyện kinh người như vậy đấy, cũng không có ai dậy nó cả." Tố Tố cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Cậu nhóc còn nhỏ xíu như vậy, biết cái gì là buồn nôn kia chứ. Làm cho người ta phải kinh ngạc hơn chính là, khi nhìn thấy cô cho Sở Lăng Xuyên uống nước, thì lại nói ra những lời như vậy.
Sở Lăng Xuyên nhìn về phía con trai của mình. Anh không nhịn được mà nói: "Anh đã nói với em, con trai của chúng ta trưởng thành sớm, vậy mà em còn không chịu thừa nhận."
"Em. . . Em không thèm để ý đến anh nữa, em đi dỗ con trai đi ngủ đây." Tố Tố nói xong liền đứng dậy đuổi theo Tiểu Bao Tử, "Tiểu Bao Tử, không thể tiếp tục chơi nữa, đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai sẽ con lại tiếp tục chơi nữa."
Tiểu Bao Tử nóng nảy, lập tức cho xe chạy nhanh hơn nữa, miệng còn gấp gáp kêu to: "Không không không, con còn muốn chơi, muốn chơi!"
Sở Lăng Xuyên ở trên ghế sofa nhìn hai mẹ con đuổi theo nhau, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cuối cùng Tố Tố cũng đuổi bắt được Tiểu Bao Tử rồi. Cậu nhóc vừa cười lại làm ầm ĩ, không chịu đi ngủ. Tố Tố cũng không cho phép cu cậu được tùy ý, liền ôm nhóc đi tắm rửa sạch sẽ. Cuối cùng Tiểu Bao Tử vẫn bị mẹ chế ngự, phải phục tùng theo. Nhóc không phải là đối thủ của mẹ.
Kỳ thực Tiểu Bao Tử cũng đã sớm mệt mỏi, nhưng cũng bởi vì có ba ba trở về nhà, nên mới kích động không chịu đi ngủ như vậy. Tắm rửa xong, Tố Tố kể cho nhóc nghe chuyện cổ tích. Trong giọng kể dịu dàng nhẹ nhàng của mẹ, mi mắt cu cậu chớp chớp, cuối cùng liền khép lại. Cu cậu đã không chống đối lại nổi sự đột kích của sự mệt mỏi, liền ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Tố Tố không nhịn được liền hôn một cái đầy yêu thương lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Sau đó cô mới đứng dậy, cầm quần áo bẩn của Tiểu Bao Tử đã được thay ra, cùng với cái áo ngủ của mình, đi ra toilet phòng khách để giặt quần áo, nhân tiện tắm rửa luôn.
Khi Tố Tố đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, Sở Lăng Xuyên vừa khéo dời tầm mắt từ trên truyền hình đi, dừng lại ở trên người cô. Tầm mắt của hai người xoắn xuýt lại cùng nhau. Ánh mắt sâu sắc của khiến cho gương mặt của cô hơi hơi đỏ.
Bắt đầu từ lúc buổi tối, thời điểm cô nhìn thấy anh luôn có một loại cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này làm cho cô mở miệng cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì đã là vợ chồng già rồi, cũng là mẹ của trẻ con rồi, thế mà lại còn bị một đứa trẻ con nói ra một câu quá khác người như thế.
"Cái kia. . . Thời gian không còn sớm, anh mau sớm đi nghỉ ngơi một chút đi." Tố Tố nói xong, cầm quần áo của Tiểu Bao Tử đi ra ban công để phơi lên. Phơi quần áo xong rồi, Tố Tố quay người lại, đã nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đứng ở sau lưng cô không biết từ lúc nào. Cô liền kêu nhỏ một tiếng: "Không nói không rằng, đến đi ra cũng không có tiếng động như vậy! Anh định hù dọa cho en sợ chết khiếp người đi à?"
Sở Lăng Xuyên vươn đôi tay ra ôm lấy cô, kéo cô tới phòng khách, cũng thuận tay kéo lại rèm cửa sổ. Anh một mực ôm lấy cô như vậy đi tới phòng khách, cùng ngồi xuống ghế sofa. Đôi con ngươi đen sâu thẳm luôn luôn nhìn cô chằm chằm.
Tố Tố bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên. Cô liền chuyển đề tài: "A đúng rồi, em đã tìm được cho anh một ông bác sĩ già Trung y chuyên chữa đau dạ dày rồi. Ngày mai chúng ta cùng đi thăm khám xem thế nào."
"Trung y?" Sở Lăng Xuyên không khỏi nhíu mày, "Thuốc bắc quá khó uống lên, cứ uống thuốc tây đã có sẵn kia là tốt rồi."
Tố Tố không nhịn được liền đưa tay ôm lấy mặt anh, "Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh. Phải nghe lời em nói, ngày mai em sẽ dẫn anh đi gặp bác sĩ."
Sở Lăng Xuyên nắm giữ lấy tay Tố Tố, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, cúi đầu, cọ vào mũi cô, "Không cần đi có được không? Bà xã, cái loại thuốc này thật sự rất là khó uống."
Sở Lăng Xuyên nhìn xem Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống, trong lòng anh thấy ấm áp, cũng nói: "Cảm ơn ba mẹ. Con sẽ chú ý."
An Quốc Đống cũng nói: "Ăn đi."
Người một nhà ăn bữa cơm chiều trong sự ấm áp. Thỉnh thoảng Tố Tố lại liếc nhìn anh một cái, gắp thức ăn giúp anh. Tiểu Bao Tử cũng sẽ dùng cái thìa nhỏ của mình xúc cho anh uống một ngụm cháo. Sở Lăng Xuyên cảm thấy ấm áp bội phần.
Sau bữa cơm chiều, cũng giống như lúc trước, một nhà ba người lại cùng nhau đi về nhà của mình. Ngày chủ nhật cũng nên để cho hai người già được thanh thản, nhàn nhã một chút. Trong nhà rất sạch sẽ, bởi vì ngày hôm qua Tố Tố đã trở về quét dọn rồi. Cô lại còn mua đồ ăn gì đó, hết thảy đều vì quan tâm đến anh.
Trở về đến trong nhà một cái, Tiểu Bao Tử liền bắt đầu làm ầm ĩ lên rồi. Đầu tiên là cu cậu quấn quít lấy Sở Lăng Xuyên, đòi anh cùng chơi đùa, rồi sau đó bản thân nhóc mới chịu đi chơi đồ chơi của mình. Nhóc cưỡi lên chiếc xe của mình, xông tới ở trong phòng, chạy đi chạy lại, không chịu ngồi yên lấy một lát, cái miệng còn phối hợp hò hét thật to.
Sau khi rửa mặt xong, thì Sở Lăng Xuyên liền nằm dài ở trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi. Tố Tố ngồi ở trước mặt anh, cánh tay dài của anh cũng ôm eo cô. Còn cô thì đưa tay ra, lấy từ bên dưới bàn trà một gói thuốc: "Anh chưa uống thuốc phải không?"
Đây là thuốc lúc trước cô đã mua một ít ở bệnh viện đoàn bộ phận. Anh vẫn luôn luôn không ở nhà, nên không dùng đến. Tố Tố lấy ra hai viên thuốc đưa cho Sở Lăng Xuyên. Sau đó, cô rót một chén nước trên bàn trà, đưa đến bên miệng cho anh: "Anh uống thuốc đi. Đã đi kiểm tra lại chưa?"
Sở Lăng Xuyên nhét viên thuốc vào trong miệng, hưởng thụ sự phục vụ của bà xã, trực tiếp há rộng miệng ra để cô cho anh uống nước. Tố Tố trợn mắt nhìn anh, nhưng cũng ngoan ngoãn cho anh uống nước.
Lúc này Tiểu Bao Tử cưỡi chiếc xe đẩy của mình từ trong phòng ngủ xông tới. Nhìn thấy mẹ đang dỗ cho ba ba uống nước, nhóc vừa vặn tay lái chiếc xe đẩy chạy về phương hướng cái bàn, vừa há cái miệng nhỏ ra, lẩm bẩm hát một đoạn bài hát thiếu nhi: "Mẹ và ba ba. . . thật buồn nôn với mẹ và ba ba. . . thật xấu hổ!"
Phụt! Sở Lăng Xuyên liền phun ra.
Tố Tố cũng bối rối luôn.
Hai người cũng không ngờ rằng Tiểu Bao Tử lại có thể nói ra những lời như vậy. Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba ba của mình phun nước ra, lập tức liền cười rộ lên khanh khách, để lộ ra mấy cái răng nhỏ đáng yêu. Rồi sau đó cậu nhóc lại vặn tay lái, lái chiếc xe chạy đi, giống như không có việc gì, lại tiếp tục xông vào trong một phòng ngủ khác.
Gương mặt Tố Tố hơi hơi ửng hồng. Cô cũng gấp gáp vội vã rút giấy đưa cho Sở Lăng Xuyên lau nước ở trên cằm. Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, tiếp nhận cốc nước từ trong tay Tố Tố há miệng to một hơi uống hết, rồi sau đó anh nhíu mày nhìn cô: "Con trai đã học những lời này ở chỗ nào vậy?"
"Em. . . Em cũng không biết. Nó vẫn luôn có cái kiểu nói chuyện kinh người như vậy đấy, cũng không có ai dậy nó cả." Tố Tố cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Cậu nhóc còn nhỏ xíu như vậy, biết cái gì là buồn nôn kia chứ. Làm cho người ta phải kinh ngạc hơn chính là, khi nhìn thấy cô cho Sở Lăng Xuyên uống nước, thì lại nói ra những lời như vậy.
Sở Lăng Xuyên nhìn về phía con trai của mình. Anh không nhịn được mà nói: "Anh đã nói với em, con trai của chúng ta trưởng thành sớm, vậy mà em còn không chịu thừa nhận."
"Em. . . Em không thèm để ý đến anh nữa, em đi dỗ con trai đi ngủ đây." Tố Tố nói xong liền đứng dậy đuổi theo Tiểu Bao Tử, "Tiểu Bao Tử, không thể tiếp tục chơi nữa, đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai sẽ con lại tiếp tục chơi nữa."
Tiểu Bao Tử nóng nảy, lập tức cho xe chạy nhanh hơn nữa, miệng còn gấp gáp kêu to: "Không không không, con còn muốn chơi, muốn chơi!"
Sở Lăng Xuyên ở trên ghế sofa nhìn hai mẹ con đuổi theo nhau, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cuối cùng Tố Tố cũng đuổi bắt được Tiểu Bao Tử rồi. Cậu nhóc vừa cười lại làm ầm ĩ, không chịu đi ngủ. Tố Tố cũng không cho phép cu cậu được tùy ý, liền ôm nhóc đi tắm rửa sạch sẽ. Cuối cùng Tiểu Bao Tử vẫn bị mẹ chế ngự, phải phục tùng theo. Nhóc không phải là đối thủ của mẹ.
Kỳ thực Tiểu Bao Tử cũng đã sớm mệt mỏi, nhưng cũng bởi vì có ba ba trở về nhà, nên mới kích động không chịu đi ngủ như vậy. Tắm rửa xong, Tố Tố kể cho nhóc nghe chuyện cổ tích. Trong giọng kể dịu dàng nhẹ nhàng của mẹ, mi mắt cu cậu chớp chớp, cuối cùng liền khép lại. Cu cậu đã không chống đối lại nổi sự đột kích của sự mệt mỏi, liền ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Tố Tố không nhịn được liền hôn một cái đầy yêu thương lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Sau đó cô mới đứng dậy, cầm quần áo bẩn của Tiểu Bao Tử đã được thay ra, cùng với cái áo ngủ của mình, đi ra toilet phòng khách để giặt quần áo, nhân tiện tắm rửa luôn.
Khi Tố Tố đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, Sở Lăng Xuyên vừa khéo dời tầm mắt từ trên truyền hình đi, dừng lại ở trên người cô. Tầm mắt của hai người xoắn xuýt lại cùng nhau. Ánh mắt sâu sắc của khiến cho gương mặt của cô hơi hơi đỏ.
Bắt đầu từ lúc buổi tối, thời điểm cô nhìn thấy anh luôn có một loại cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này làm cho cô mở miệng cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì đã là vợ chồng già rồi, cũng là mẹ của trẻ con rồi, thế mà lại còn bị một đứa trẻ con nói ra một câu quá khác người như thế.
"Cái kia. . . Thời gian không còn sớm, anh mau sớm đi nghỉ ngơi một chút đi." Tố Tố nói xong, cầm quần áo của Tiểu Bao Tử đi ra ban công để phơi lên. Phơi quần áo xong rồi, Tố Tố quay người lại, đã nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đứng ở sau lưng cô không biết từ lúc nào. Cô liền kêu nhỏ một tiếng: "Không nói không rằng, đến đi ra cũng không có tiếng động như vậy! Anh định hù dọa cho en sợ chết khiếp người đi à?"
Sở Lăng Xuyên vươn đôi tay ra ôm lấy cô, kéo cô tới phòng khách, cũng thuận tay kéo lại rèm cửa sổ. Anh một mực ôm lấy cô như vậy đi tới phòng khách, cùng ngồi xuống ghế sofa. Đôi con ngươi đen sâu thẳm luôn luôn nhìn cô chằm chằm.
Tố Tố bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên. Cô liền chuyển đề tài: "A đúng rồi, em đã tìm được cho anh một ông bác sĩ già Trung y chuyên chữa đau dạ dày rồi. Ngày mai chúng ta cùng đi thăm khám xem thế nào."
"Trung y?" Sở Lăng Xuyên không khỏi nhíu mày, "Thuốc bắc quá khó uống lên, cứ uống thuốc tây đã có sẵn kia là tốt rồi."
Tố Tố không nhịn được liền đưa tay ôm lấy mặt anh, "Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh. Phải nghe lời em nói, ngày mai em sẽ dẫn anh đi gặp bác sĩ."
Sở Lăng Xuyên nắm giữ lấy tay Tố Tố, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, cúi đầu, cọ vào mũi cô, "Không cần đi có được không? Bà xã, cái loại thuốc này thật sự rất là khó uống."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.