Chương 303: Chương 132.6
Hồ ly
27/04/2020
"Ha ha." Tố Tố nghĩ đến đáp án liền không nhịn được bật cười lớn, "Con
kia trâu đực kia nói với con trâu cái rằng, “lúc này trong thôn đang có
hai vị chuyên gia. Hai vị chuyên gia này không những chỉ thích khoe
khoang mà còn thích bịa đặt (*). . . ." ( Lấy ra từ Internet )
(*) Ở đây tác giả chơi chữ: Nguyên văn cả câu tiếng Trung: 那头公牛对母牛说, 村里来了两位专家, 专家不光爱吹牛 B, 还爱扯蛋 = Hai vị chuyên gia này không những chỉ thích khoe khoang mà còn thích bịa đặt: Trong đó từ 吹牛 - âm đọc là xuy ngưu; có nghĩa là “khoe khoang”, lại vừa có thể hiểu là “chạy đuổi bắt trâu” (xuy ngưu: chạy đuổi bắt trâu. Ngưu = trâu). Từ 扯蛋 - âm đọc là xả đản; có nghĩa là “bịa đặt”, lại vừa có thể hiểu là lấy trứng. (xả đản: lấy trứng; đản = trứng)
Sở Lăng Xuyên rốt cục cũng bật cười. Hai người ôm lấy nhau cùng cười, cười đến mức cười nghiêng cười ngả. Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên cũng đã hiểu rõ ràng, việc hỏi đố anh thế này, chính là do Tố Tố nghĩ cách muốn để cho anh được vui vẻ, không muốn anh phải khổ sở, không muốn cho anh luôn luôn mất hứng.
Nghĩ đến đây, Sở Lăng Xuyên trìu mến hôn lên đôi môi vẫn còn đang cười toe toét của Tố Tố, rồi sau đó liền ôm chặt lấy cô. Đúng lúc này, Tiểu Bao Tử để trần chân trần chạy vọt ra. Rồi sau đó cậu nhóc làm một cái biểu cảm trợn mắt há hốc mồm. Hai mắt cậu nhóc mở to tròn xoe, há miệng thật to, hai bàn tay nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, ép chặt lại, làm cho khuôn mặt biến dạng đi. Cuối cùng trực tiếp bắn ra một câu: "Trời đất, má ơi. . . ."
Ha ha! Cái câu nói này thật sự không muốn cười cũng không được. Tố Tố đỏ mặt, thật bối rối, nhưng cũng không sao nhịn được cười. Còn Sở Lăng Xuyên thì lại càng cười to, đến mức cái miệng rộng ra đến tận mang tai. Anh xoay người lại, một phát ôm lấy con trai. Cái thằng quỷ sứ nghịch ngợm này!
Đứa nhỏ đúng là thiên sứ, nhưng lời nói kia cũng không sai một chút nào.
Cả một buổi sáng, người một nhà cùng nhau ăn điểm tâm trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng ý thức được thật sâu, Tiểu Bao Tử đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi! Vốn dĩ là cậu nhóc đã trưởng thành sớm, hiện tại lại càng hiểu nhiều chuyện lắm rồi. Về sau khi ở nhà, hai người muốn thân mật thắm thiết, thực sự phải chú ý đến ngôn ngữ hành động của mình rồi.
Ăn điểm tâm xong, Tố Tố dự định sẽ đưa Sở Lăng Xuyên đi gặp bác sĩ trước, rồi sau đó trở về nhà thăm Sở Vệ Bình. Cho dù Sở Lăng Xuyên vẫn có chút không tình nguyện đi khám trung y, nhưng vì bị Tố Tố cùng với Tiểu Bao Tử đã được Tố Tố dạy trước, bức bách, nên anh đành phải thỏa hiệp, đi đến gặp vị bác sĩ trung y nào đó. Một nhà ba người, ăn mặc thỏa đáng, cùng xuất phát.
Ra khỏi cửa, Sở Lăng Xuyên một tay ôm Tiểu Bao Tử, một tay nắm lấy tay của bà xã đi xuống lầu. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, thành thục, ổn trọng. Người phụ nữ tươi tắn, ngọt ngào, quyến rũ, xinh đẹp động lòng người. Đứa con trai lớn lại càng tập trung ưu điểm của hai người, nhìn thật dễ thương. Một nhà ba người đi trên đường, nhìn vào thật là một cảnh quan cực kỳ đẹp mắt.
Xuống lầu, lấy xe ra, Sở Lăng Xuyên lái xe chở vợ con chạy về hướng địa điểm phòng khám của vị bác sĩ trung y. Ước chừng đến hơn mười phút sau thì xe chạy đến nơi. Lúc này đã là hơn chín giờ, xe cộ rất đông. Cả nhà xuống xe, đi đến cửa phòng khám bệnh của vị bác sĩ trung y kia, thì mới phát hiện ra bên trong người kín hết chỗ, cho nên phải xếp hàng. Xem ra vị bác sĩ trung y kia hẳn là phải có chút bản lĩnh.
Bởi vì phải xếp hàng, cho nên mấy người Sở Lăng Xuyên phải chờ. Là người lớn khi ngồi chờ đợi đều cảm thấy có chút phiền toái, huống chi là Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc thấy nhàm chán kêu oa oa ầm ĩ, một mực đòi phải đi ra ngoài.
Tố Tố đành phải ôm cậu nhóc, nói với Sở Lăng Xuyên: "Nếu không anh cứ ở trong này xếp hàng chờ đi. Để em ra ngoài dẫn con trai đi bộ một vòng, được không? Không cho phép nói không điều trị!"
Được rồi, cô thật hiểu rõ anh mà. Anh vừa vặn nói muốn thôi, không cần điều trị nữa. Nhưng Tố Tố đã nói như vậy, anh chỉ còn cách nuốt lời nói kia trở lại vào trong bụng: "Được rồi, anh sẽ chờ, em cứ đưa Tiểu Bao Tử đi chơi đi."
Sở Lăng Xuyên tiếp tục ngồi chờ. Còn Tố Tố thì dẫn theo Tiểu Bao Tử đi lòng vòng chung quanh chơi, ngồi chơi thú nhún. Đến cuối cùng Tiểu Bao Tử cũng đồng ý cùng cô trở về tìm ba ba. Thời điểm Tố Tố dẫn Tiểu Bao Tử đi trở lại phòng khám bệnh trung y, nhìn thấy còn độ ba bốn người nữa thì mới đến lượt Sở Lăng Xuyên. Cũng sắp đến lượt rồi!
"Ba ba." Tiểu Bao Tử kêu lên, vươn hai tay ra để cho ba ôm mình. Sở Lăng Xuyên cũng thuận tay nhận lấy Tiểu Bao Tử ôm vào trong ngực. Lúc này, chuông di động của anh chợt vang lên. Sở Lăng Xuyên một tay ôm con trai, một tay lấy di động ra, nhận cuộc gọi: "A lô? Có chuyện gì?"
Anh nói xong, chân mày cau lại, "Vâng, tôi đã biết, tôi sẽ trở lại đơn vị ngay bây giờ."
Tố Tố vừa nghe anh nói như vậy, chân mày cũng nhíu lại. Sở Lăng Xuyên cúp máy, vẻ có chút thật có lỗi, nói với cô: "Có việc khẩn cấp! Bảo bối, anh phải nhanh chóng trở về đơn vị ngay."
Không phải chứ! Chờ đợi nửa ngày lại bị uổng công nữa à, Tố Tố có chút kích động: "Nhưng mà, chỉ còn ba bốn người nữa thôi. Đã ngồi đợi lâu như vậy rồi, chỉ không đến một lát nữa thôi mà, chờ thêm một chút, chờ thêm một chút nữa đi, có được không?"
Sở Lăng Xuyên có chút sốt ruột, nói có chút mắc cỡ, áy náy: "Không được, bảo bối, đến cuối tuần anh trở về nhà, lại đến khám cũng không muộn mà. Bảo bối, anh không có thời gian đưa em cùng con trai đi trở về nhà được rồi. Hai mẹ con em đón xe để trở về nhà nhé. Thực xin lỗi bảo bối, anh đã không thể ở lại cùng hai mẹ con rồi."
"Không sao hết. Anh còn bận việc của anh, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe đấy!" Tố Tố nhận lại Tiểu Bao Tử từ trong ngực anh, ôm trở về, vành mắt cô đã có chút nong nóng. Sở Lăng Xuyên hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử, rồi sau đó cũng không quản có mặt nhiều người khác ở xung quanh nhìn thấy, anh ôm lấy hai mẹ con, đặt ở trên trán cô một cái hôn, "Anh đi đây bảo bối, con trai."
"Ba ba." Tiểu Bao Tử đầy vẻ không muốn, bàn tay nhỏ bé nắm giữ lấy cổ áo anh. Lần trước chia tay một tháng, trở về nhà được ba ngày, bởi vì bi thương quá độ, nên trước sau Sở Lăng Xuyên đã không cùng với con trai và bà xã. Lần này anh đã trở lại rất dễ dàng, nhưng lại phải đi vội vã gấp gáp như vậy. Tâm tình của Tiểu Bao Tử và của Tố Tố cũng rất giống nhau. Cả hai đều rất luyến tiếc, còn chưa được gần gũi nhau đủ đâu, vậy mà ba ba lại phải đi rồi, đủ mười phần mất hứng, cực kỳ khó chịu.
"Ba ba yêu con trai!" Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn một cái nữa ở trên mặt Tiểu Bao Tử. Sau đó anh xoay người, bước đi đến bên cạnh xe, mở cửa ra lên xe. Xe nhanh chóng rời đi. Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba ba rời đi như vậy, còn đang ở trong lòng Tố Tố, liền oa oa khóc lớn, gọi: "Ba ba!"
Sở Lăng Xuyên nghe thấy tiếng nức nở của Tiểu Bao Tử, trong lòng khó chịu, nhưng anh vẫn phải ra đi. Ở trong lòng, anh yên lặng thầm nói lời xin lỗi với vợ và con trai. Thực xin lỗi con trai, thực xin lỗi bà xã!
(*) Ở đây tác giả chơi chữ: Nguyên văn cả câu tiếng Trung: 那头公牛对母牛说, 村里来了两位专家, 专家不光爱吹牛 B, 还爱扯蛋 = Hai vị chuyên gia này không những chỉ thích khoe khoang mà còn thích bịa đặt: Trong đó từ 吹牛 - âm đọc là xuy ngưu; có nghĩa là “khoe khoang”, lại vừa có thể hiểu là “chạy đuổi bắt trâu” (xuy ngưu: chạy đuổi bắt trâu. Ngưu = trâu). Từ 扯蛋 - âm đọc là xả đản; có nghĩa là “bịa đặt”, lại vừa có thể hiểu là lấy trứng. (xả đản: lấy trứng; đản = trứng)
Sở Lăng Xuyên rốt cục cũng bật cười. Hai người ôm lấy nhau cùng cười, cười đến mức cười nghiêng cười ngả. Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên cũng đã hiểu rõ ràng, việc hỏi đố anh thế này, chính là do Tố Tố nghĩ cách muốn để cho anh được vui vẻ, không muốn anh phải khổ sở, không muốn cho anh luôn luôn mất hứng.
Nghĩ đến đây, Sở Lăng Xuyên trìu mến hôn lên đôi môi vẫn còn đang cười toe toét của Tố Tố, rồi sau đó liền ôm chặt lấy cô. Đúng lúc này, Tiểu Bao Tử để trần chân trần chạy vọt ra. Rồi sau đó cậu nhóc làm một cái biểu cảm trợn mắt há hốc mồm. Hai mắt cậu nhóc mở to tròn xoe, há miệng thật to, hai bàn tay nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, ép chặt lại, làm cho khuôn mặt biến dạng đi. Cuối cùng trực tiếp bắn ra một câu: "Trời đất, má ơi. . . ."
Ha ha! Cái câu nói này thật sự không muốn cười cũng không được. Tố Tố đỏ mặt, thật bối rối, nhưng cũng không sao nhịn được cười. Còn Sở Lăng Xuyên thì lại càng cười to, đến mức cái miệng rộng ra đến tận mang tai. Anh xoay người lại, một phát ôm lấy con trai. Cái thằng quỷ sứ nghịch ngợm này!
Đứa nhỏ đúng là thiên sứ, nhưng lời nói kia cũng không sai một chút nào.
Cả một buổi sáng, người một nhà cùng nhau ăn điểm tâm trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng ý thức được thật sâu, Tiểu Bao Tử đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi! Vốn dĩ là cậu nhóc đã trưởng thành sớm, hiện tại lại càng hiểu nhiều chuyện lắm rồi. Về sau khi ở nhà, hai người muốn thân mật thắm thiết, thực sự phải chú ý đến ngôn ngữ hành động của mình rồi.
Ăn điểm tâm xong, Tố Tố dự định sẽ đưa Sở Lăng Xuyên đi gặp bác sĩ trước, rồi sau đó trở về nhà thăm Sở Vệ Bình. Cho dù Sở Lăng Xuyên vẫn có chút không tình nguyện đi khám trung y, nhưng vì bị Tố Tố cùng với Tiểu Bao Tử đã được Tố Tố dạy trước, bức bách, nên anh đành phải thỏa hiệp, đi đến gặp vị bác sĩ trung y nào đó. Một nhà ba người, ăn mặc thỏa đáng, cùng xuất phát.
Ra khỏi cửa, Sở Lăng Xuyên một tay ôm Tiểu Bao Tử, một tay nắm lấy tay của bà xã đi xuống lầu. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, thành thục, ổn trọng. Người phụ nữ tươi tắn, ngọt ngào, quyến rũ, xinh đẹp động lòng người. Đứa con trai lớn lại càng tập trung ưu điểm của hai người, nhìn thật dễ thương. Một nhà ba người đi trên đường, nhìn vào thật là một cảnh quan cực kỳ đẹp mắt.
Xuống lầu, lấy xe ra, Sở Lăng Xuyên lái xe chở vợ con chạy về hướng địa điểm phòng khám của vị bác sĩ trung y. Ước chừng đến hơn mười phút sau thì xe chạy đến nơi. Lúc này đã là hơn chín giờ, xe cộ rất đông. Cả nhà xuống xe, đi đến cửa phòng khám bệnh của vị bác sĩ trung y kia, thì mới phát hiện ra bên trong người kín hết chỗ, cho nên phải xếp hàng. Xem ra vị bác sĩ trung y kia hẳn là phải có chút bản lĩnh.
Bởi vì phải xếp hàng, cho nên mấy người Sở Lăng Xuyên phải chờ. Là người lớn khi ngồi chờ đợi đều cảm thấy có chút phiền toái, huống chi là Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc thấy nhàm chán kêu oa oa ầm ĩ, một mực đòi phải đi ra ngoài.
Tố Tố đành phải ôm cậu nhóc, nói với Sở Lăng Xuyên: "Nếu không anh cứ ở trong này xếp hàng chờ đi. Để em ra ngoài dẫn con trai đi bộ một vòng, được không? Không cho phép nói không điều trị!"
Được rồi, cô thật hiểu rõ anh mà. Anh vừa vặn nói muốn thôi, không cần điều trị nữa. Nhưng Tố Tố đã nói như vậy, anh chỉ còn cách nuốt lời nói kia trở lại vào trong bụng: "Được rồi, anh sẽ chờ, em cứ đưa Tiểu Bao Tử đi chơi đi."
Sở Lăng Xuyên tiếp tục ngồi chờ. Còn Tố Tố thì dẫn theo Tiểu Bao Tử đi lòng vòng chung quanh chơi, ngồi chơi thú nhún. Đến cuối cùng Tiểu Bao Tử cũng đồng ý cùng cô trở về tìm ba ba. Thời điểm Tố Tố dẫn Tiểu Bao Tử đi trở lại phòng khám bệnh trung y, nhìn thấy còn độ ba bốn người nữa thì mới đến lượt Sở Lăng Xuyên. Cũng sắp đến lượt rồi!
"Ba ba." Tiểu Bao Tử kêu lên, vươn hai tay ra để cho ba ôm mình. Sở Lăng Xuyên cũng thuận tay nhận lấy Tiểu Bao Tử ôm vào trong ngực. Lúc này, chuông di động của anh chợt vang lên. Sở Lăng Xuyên một tay ôm con trai, một tay lấy di động ra, nhận cuộc gọi: "A lô? Có chuyện gì?"
Anh nói xong, chân mày cau lại, "Vâng, tôi đã biết, tôi sẽ trở lại đơn vị ngay bây giờ."
Tố Tố vừa nghe anh nói như vậy, chân mày cũng nhíu lại. Sở Lăng Xuyên cúp máy, vẻ có chút thật có lỗi, nói với cô: "Có việc khẩn cấp! Bảo bối, anh phải nhanh chóng trở về đơn vị ngay."
Không phải chứ! Chờ đợi nửa ngày lại bị uổng công nữa à, Tố Tố có chút kích động: "Nhưng mà, chỉ còn ba bốn người nữa thôi. Đã ngồi đợi lâu như vậy rồi, chỉ không đến một lát nữa thôi mà, chờ thêm một chút, chờ thêm một chút nữa đi, có được không?"
Sở Lăng Xuyên có chút sốt ruột, nói có chút mắc cỡ, áy náy: "Không được, bảo bối, đến cuối tuần anh trở về nhà, lại đến khám cũng không muộn mà. Bảo bối, anh không có thời gian đưa em cùng con trai đi trở về nhà được rồi. Hai mẹ con em đón xe để trở về nhà nhé. Thực xin lỗi bảo bối, anh đã không thể ở lại cùng hai mẹ con rồi."
"Không sao hết. Anh còn bận việc của anh, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe đấy!" Tố Tố nhận lại Tiểu Bao Tử từ trong ngực anh, ôm trở về, vành mắt cô đã có chút nong nóng. Sở Lăng Xuyên hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử, rồi sau đó cũng không quản có mặt nhiều người khác ở xung quanh nhìn thấy, anh ôm lấy hai mẹ con, đặt ở trên trán cô một cái hôn, "Anh đi đây bảo bối, con trai."
"Ba ba." Tiểu Bao Tử đầy vẻ không muốn, bàn tay nhỏ bé nắm giữ lấy cổ áo anh. Lần trước chia tay một tháng, trở về nhà được ba ngày, bởi vì bi thương quá độ, nên trước sau Sở Lăng Xuyên đã không cùng với con trai và bà xã. Lần này anh đã trở lại rất dễ dàng, nhưng lại phải đi vội vã gấp gáp như vậy. Tâm tình của Tiểu Bao Tử và của Tố Tố cũng rất giống nhau. Cả hai đều rất luyến tiếc, còn chưa được gần gũi nhau đủ đâu, vậy mà ba ba lại phải đi rồi, đủ mười phần mất hứng, cực kỳ khó chịu.
"Ba ba yêu con trai!" Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn một cái nữa ở trên mặt Tiểu Bao Tử. Sau đó anh xoay người, bước đi đến bên cạnh xe, mở cửa ra lên xe. Xe nhanh chóng rời đi. Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba ba rời đi như vậy, còn đang ở trong lòng Tố Tố, liền oa oa khóc lớn, gọi: "Ba ba!"
Sở Lăng Xuyên nghe thấy tiếng nức nở của Tiểu Bao Tử, trong lòng khó chịu, nhưng anh vẫn phải ra đi. Ở trong lòng, anh yên lặng thầm nói lời xin lỗi với vợ và con trai. Thực xin lỗi con trai, thực xin lỗi bà xã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.