Chương 339: Chương 138-3
Hồ ly
23/06/2020
Chung quy là Tố Tố vẫn luôn luôn hy vọng. Cô hy vọng Sở Lăng Xuyên sẽ
đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô. Thế nhưng rồi cô lại sợ, sợ anh xuất hiện, sợ sẽ nhìn thấy anh. Sự nhớ nhung xen lẫn mâu thuẫn như vậy, làm
cho Tố Tố cảm giác thấy dường như mình thật sự sắp bị phát điên lên mất
rồi! Cô thật không biết mình nên làm sao bây giờ.
Một đường đi mang theo tâm sự, cuối cùng Tố Tố cũng đã đi đến trường học. Bởi vì còn cách thời gian lên lớp một chút nữa, cho nên có vài người đồng nghiệp đến sớm liền vừa chuẩn bị lên lớp, vừa nói chuyện phiếm. Tiểu Chu hỏi Tố Tố: "Tố Tố, vị kia của nhà cô đã trở về chưa?"
Tố Tố ngơ ngác một chút, "Chưa. Sắp rồi!"
Một vị đồng nghiệp lớn tuổi khuyên Tố Tố: "Tố Tố à. Chị thấy em nên nói chuyện cùng với chồng của em đi. Bảo với cậu ấy nên chuyển nghề đi, hoặc là chính em phải đi theo quân thôi. Hiện tại hai người bọn em ở hai nơi như thế này, thực sự cực kỳ lãng phí thời gian của tuổi thanh xuân. Như em đấy, vừa mới chia tay chính là đã một năm hai năm rồi, thật là gian nan vất vả."
Còn đang nói chuyện với nhau, thì tiếng chuông vào lớp chợt vang lên. Mọi người cũng kết thúc đề tài, người nên lên lớp thì liền đi lên lớp.
Trong lúc bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt một cái đã đến buổi chiều rồi. Tố Tố còn có một tiết học nữa.
Tố Tố lên lớp cực kỳ nghiêm túc, lại rất hay động viên tính tích cực của học sinh. Không khí lớp học cũng rất sinh động, cho nên, không có một người nào, không có một học sinh nào ngủ gà ngủ gật. Đương nhiên những học sinh âm thầm không nghe giảng bài, vụng trộm giở trò thì cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt của cô. Nhưng cô cũng không nói ra, chỉ là cố ý điểm danh, yêu cầu những cậu nhóc không chịu lắng nghe bài giảng này trả lời vấn đề.
Điểm danh xong, Tố Tố lại tiếp tục giảng bài. Cô xoay người ở trên bảng đen viết lên bảng một số điểm quan trọng mà cô cần phải giảng. Tố Tố đưa lưng về phía các học sinh để viết lên bảng, trong khi miệng cô còn giảng bài, cho nên cô hoàn toàn không hề chú ý tới, cánh cửa sau của lớp học đã bị người nào đó lén lút mở ra.
Những người đầu tiên cảm thấy được sự khác thường đương nhiên là các học sinh ở dãy bàn sau cùng. Vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy có một người đàn ông cao cao lớn lớn, khí phách thành thục, nhìn thật manly (tiếng Anh nguyên bản: nam tính). Cả một thân quân trang, nhìn thật uy vũ bất phàm, thật là oai phong!
Vốn dĩ các học sinh vẫn đang nhìn chằm chằm lên bảng đen để ghi chép bài học, sau khi nghe được tiếng xì xào bàn tán ở phía cửa sau, liền cũng đều quay đầu lại. Nhìn thấy người đàn ông kia đi vào, các học sinh cũng không nhịn được mà mở to hai mắt.
Người đàn ông vừa đi vào liền đưa tay lên, làm một cái động tác chớ có lên tiếng, ý bảo mọi người đừng lên tiếng. Anh đứng nhìn cô gái nhỏ đang đứng trên bục giảng kia, trong lòng là tràn đầy nhớ nhung. Chỉ muốn hung hăng ôm cô vào trong ngực, dùng sức hôn lên đôi môi của cô. Thế nhưng mà thời gian và địa điểm lúc này thật không thích hợp.
"Cô giáo An, cô viết sai một chữ rồi."
Đang đứng ở trên bục giảng, đưa lưng về phía học sinh viết chữ, Tố Tố thoáng sửng sốt một chút. Cô cho là mình đã nghe lầm rồi. Cô dừng động tác trong tay lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn. Cô nhìn thấy một người mặc quân trang, trên đầu đội chiếc mũ vành lớn đứng ở lối đi giữa hai dãy bàn học sinh.
Tố Tố hoàn toàn ngớ ngẩnrồi. Viên phấn trong tay cô rơi xuống đất, ánh mắt mở to tròn xoe, nhìn người đàn ông ở trước mắt vẻ không dám tin. Cô cho là mình đang nằm mơ, nhất định là cô đang nằm mơ rồi.
Khóe môi của Sở Lăng Xuyên hơi hơi giương lên, tròng mắt đen thâm thúy mê người. Trong mắt anh đều là sự nhớ nhung lẫn thâm tình. Anh ngóng nhìn cô, mà trong mắt cô và ở trong lòng cô cũng chỉ có anh. Tố Tố không tự chủ được đi gần tới anh.
Tố Tố muốn nhảy vào trong ngực Sở Lăng Xuyên, ôm chặt lấy anh. Nhưng đến cuối cùng cô lại chỉ đứng ở trước mặt anh, đôi mắt đục đỏ ngầu. Trái tim bị sự vui sướng cùng kích động lấp đầy. Nước mắt không bị khống chế cứ thi nhau lăn xuống. Đây là những giọt nước mắt vui sướng, những giọt nước mắt kích động. Hóa ra, vì vui mừng qua mà lại khóc là như vậy đó.
Sở Lăng Xuyên lại không chút quan tâm, duỗi cánh tay dài ra, ôm chặt lấy cô, cổ họng có chút kéo căng đến phát đau, nói: "Anh đã trở về, đã bắt em phải đợi lâu rồi."
Tố Tố rất muốn duy trì hình tượng của mình. Nhưng mà, giờ khắc này hoàn toàn hình tượng bản thân đã không có gì đáng nói nữa. Nước mắt của cô cứ tí tách, tí tách thi nhau rơi xuống. Hai bàn tay của Tố Tố gắt gao nắm chặt lấy lớp áo ở bả vai của Sở Lăng Xuyên. Anh đã trở lại rồi, thật sự đã trở lại rồi, không phải là trong mộng, không phải là trong mộng!
Tất cả các học sinh đang ngồi ở trên vị trí của mình đột nhiên cùng nhau vỗ tay lên rào rào. Bọn họ cũng biết, cô giáo An của bọn họ có chồng là một sĩ quan Giải Phóng Quân. Cô giáo An và chồng của mình đã rất lâu rồi không gặp nhau. Có mấy trò nữ sinh nhỏ nhìn thấy Tố Tố khóc, vậy là mấy trò đó nước mắt cũng dâng lên, lăn xuống gò má.
Tiếng vỗ tay vang lên. Giờ khắc này, Tố Tố mới hồi phục lại được tinh thần lại. Đây là ở trên lớp học. Tố Tố đỏ mặt, nói với học sinh: "Thực xin lỗi, cô xin lỗi các em! Cô phải. . . Cô phải đi ra ngoài một chút."
Tố Tố nói xong, cuống quít lôi Sở Lăng Xuyên đi ra bên ngoài phòng học. Mà ở bên ngoài, có một vài vị giáo viên không có giờ lên lớp đang đứng đó, đều hướng về phía cô mà cười.
Tố Tố vừa khóc vừa cười, đưa tay lên lau nước mắt. Cô khóc ở trước mặt các đồng nghiệp và học sinh như vậy, nên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nghĩ lại lúc trước nói chuyện với nhau, mấy người ở trong ban chủ nhiệm lớp lại cười nói: "Xem chừng cũng sắp tan học rồi, cô cứ đi đi, thời gian còn lại tôi sẽ tới lớp để thu xếp thay cô."
Không đợi Tố Tố nói lại lời gì, Sở Lăng Xuyên đã hướng về phía mấy vị giáo viên kia cười, để lộ ra một hàm răng trắng bóng: "Cảm ơn các vị giáo viên!"
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rời khỏi tòa nhà giảng dạy. Lúc đi xuống lầu, bàn tay của anh luôn luôn nắm lấy tay của cô. Anh cũng không quan tâm đến việc, liệu như vậy có phải sẽ bị người khác nhìn vào hay không! Sự tương tư đã làm cho bọn họ không có cách nào mà bận tâm đến chuyện ấy nhiều lắm.
Hai người cùng nhau đi tới. Tố Tố nhìn sang Sở Lăng Xuyên, Sở Lăng Xuyên lại nhìn sang cô. Trong ánh mắt hai người nhìn nhau, đều tràn đầy những nhớ nhung. Đi thẳng đến chỗ đậu xe, mở cửa, lên xe, Sở Lăng Xuyên nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền thừa cơ trộm hôn một cái ở trên mặt Tố Tố, sau cười xấu xa. Đến lúc này anh mới chịu khởi động xe, cho xe chạy về hướng ra khỏi cửa trường học.
Có lẽ bởi vì sự kích động, cũng có lẽ bởi vì vừa rồi do anh đã hôn môi, nên mặt mũi của Tố Tố đã ửng hồng. Trong mắt cô, trừ bỏ sắc mặt vui mừng khó nén, ở nơi sâu thẳm lại có vẻ phức tạp làm cho người ta nhìn mà khó có thể giải thích được.
Xe chạy trên đường về nhà, hai người đều không nói năng gì. Trong xe thật yên tĩnh. Chỉ có sự nhớ nhung và không khí thân mật là tràn ngập ở trong xe, theo trái tim, cứ từng chút từng chút một thấm dần vào trong lòng hai người.
Có lẽ có rất nhiều lời hai người muốn nói với nhau. Trong lúc nhất thời lại không biết sẽ phải bắt đầu nói từ đâu. Tố Tố cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt tuấn tú của Sở Lăng Xuyên. So với trước kia thì Sở Lăng Xuyên có đen hơn một chút. Thân thể cũng gầy hơn, nhưng lại càng tô thêm sự cương nghị và thành thục. Nhất là cặp mắt kia, vốn dĩ là thâm thúy mê người, hiện tại càng lộ rõ thêm phần nội liễm (*) nhiều hơn.
(*) Nội liễm: Nghĩa đen của từ: Ẩn mình, thu mình. Hiểu theo nghĩa rộng, “nội liễm” là cụm từ dùng để chỉ về khí chất trầm ổn, được ẩn giấu ở bên trong của một người nào đó.
Một đường đi mang theo tâm sự, cuối cùng Tố Tố cũng đã đi đến trường học. Bởi vì còn cách thời gian lên lớp một chút nữa, cho nên có vài người đồng nghiệp đến sớm liền vừa chuẩn bị lên lớp, vừa nói chuyện phiếm. Tiểu Chu hỏi Tố Tố: "Tố Tố, vị kia của nhà cô đã trở về chưa?"
Tố Tố ngơ ngác một chút, "Chưa. Sắp rồi!"
Một vị đồng nghiệp lớn tuổi khuyên Tố Tố: "Tố Tố à. Chị thấy em nên nói chuyện cùng với chồng của em đi. Bảo với cậu ấy nên chuyển nghề đi, hoặc là chính em phải đi theo quân thôi. Hiện tại hai người bọn em ở hai nơi như thế này, thực sự cực kỳ lãng phí thời gian của tuổi thanh xuân. Như em đấy, vừa mới chia tay chính là đã một năm hai năm rồi, thật là gian nan vất vả."
Còn đang nói chuyện với nhau, thì tiếng chuông vào lớp chợt vang lên. Mọi người cũng kết thúc đề tài, người nên lên lớp thì liền đi lên lớp.
Trong lúc bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt một cái đã đến buổi chiều rồi. Tố Tố còn có một tiết học nữa.
Tố Tố lên lớp cực kỳ nghiêm túc, lại rất hay động viên tính tích cực của học sinh. Không khí lớp học cũng rất sinh động, cho nên, không có một người nào, không có một học sinh nào ngủ gà ngủ gật. Đương nhiên những học sinh âm thầm không nghe giảng bài, vụng trộm giở trò thì cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt của cô. Nhưng cô cũng không nói ra, chỉ là cố ý điểm danh, yêu cầu những cậu nhóc không chịu lắng nghe bài giảng này trả lời vấn đề.
Điểm danh xong, Tố Tố lại tiếp tục giảng bài. Cô xoay người ở trên bảng đen viết lên bảng một số điểm quan trọng mà cô cần phải giảng. Tố Tố đưa lưng về phía các học sinh để viết lên bảng, trong khi miệng cô còn giảng bài, cho nên cô hoàn toàn không hề chú ý tới, cánh cửa sau của lớp học đã bị người nào đó lén lút mở ra.
Những người đầu tiên cảm thấy được sự khác thường đương nhiên là các học sinh ở dãy bàn sau cùng. Vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy có một người đàn ông cao cao lớn lớn, khí phách thành thục, nhìn thật manly (tiếng Anh nguyên bản: nam tính). Cả một thân quân trang, nhìn thật uy vũ bất phàm, thật là oai phong!
Vốn dĩ các học sinh vẫn đang nhìn chằm chằm lên bảng đen để ghi chép bài học, sau khi nghe được tiếng xì xào bàn tán ở phía cửa sau, liền cũng đều quay đầu lại. Nhìn thấy người đàn ông kia đi vào, các học sinh cũng không nhịn được mà mở to hai mắt.
Người đàn ông vừa đi vào liền đưa tay lên, làm một cái động tác chớ có lên tiếng, ý bảo mọi người đừng lên tiếng. Anh đứng nhìn cô gái nhỏ đang đứng trên bục giảng kia, trong lòng là tràn đầy nhớ nhung. Chỉ muốn hung hăng ôm cô vào trong ngực, dùng sức hôn lên đôi môi của cô. Thế nhưng mà thời gian và địa điểm lúc này thật không thích hợp.
"Cô giáo An, cô viết sai một chữ rồi."
Đang đứng ở trên bục giảng, đưa lưng về phía học sinh viết chữ, Tố Tố thoáng sửng sốt một chút. Cô cho là mình đã nghe lầm rồi. Cô dừng động tác trong tay lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn. Cô nhìn thấy một người mặc quân trang, trên đầu đội chiếc mũ vành lớn đứng ở lối đi giữa hai dãy bàn học sinh.
Tố Tố hoàn toàn ngớ ngẩnrồi. Viên phấn trong tay cô rơi xuống đất, ánh mắt mở to tròn xoe, nhìn người đàn ông ở trước mắt vẻ không dám tin. Cô cho là mình đang nằm mơ, nhất định là cô đang nằm mơ rồi.
Khóe môi của Sở Lăng Xuyên hơi hơi giương lên, tròng mắt đen thâm thúy mê người. Trong mắt anh đều là sự nhớ nhung lẫn thâm tình. Anh ngóng nhìn cô, mà trong mắt cô và ở trong lòng cô cũng chỉ có anh. Tố Tố không tự chủ được đi gần tới anh.
Tố Tố muốn nhảy vào trong ngực Sở Lăng Xuyên, ôm chặt lấy anh. Nhưng đến cuối cùng cô lại chỉ đứng ở trước mặt anh, đôi mắt đục đỏ ngầu. Trái tim bị sự vui sướng cùng kích động lấp đầy. Nước mắt không bị khống chế cứ thi nhau lăn xuống. Đây là những giọt nước mắt vui sướng, những giọt nước mắt kích động. Hóa ra, vì vui mừng qua mà lại khóc là như vậy đó.
Sở Lăng Xuyên lại không chút quan tâm, duỗi cánh tay dài ra, ôm chặt lấy cô, cổ họng có chút kéo căng đến phát đau, nói: "Anh đã trở về, đã bắt em phải đợi lâu rồi."
Tố Tố rất muốn duy trì hình tượng của mình. Nhưng mà, giờ khắc này hoàn toàn hình tượng bản thân đã không có gì đáng nói nữa. Nước mắt của cô cứ tí tách, tí tách thi nhau rơi xuống. Hai bàn tay của Tố Tố gắt gao nắm chặt lấy lớp áo ở bả vai của Sở Lăng Xuyên. Anh đã trở lại rồi, thật sự đã trở lại rồi, không phải là trong mộng, không phải là trong mộng!
Tất cả các học sinh đang ngồi ở trên vị trí của mình đột nhiên cùng nhau vỗ tay lên rào rào. Bọn họ cũng biết, cô giáo An của bọn họ có chồng là một sĩ quan Giải Phóng Quân. Cô giáo An và chồng của mình đã rất lâu rồi không gặp nhau. Có mấy trò nữ sinh nhỏ nhìn thấy Tố Tố khóc, vậy là mấy trò đó nước mắt cũng dâng lên, lăn xuống gò má.
Tiếng vỗ tay vang lên. Giờ khắc này, Tố Tố mới hồi phục lại được tinh thần lại. Đây là ở trên lớp học. Tố Tố đỏ mặt, nói với học sinh: "Thực xin lỗi, cô xin lỗi các em! Cô phải. . . Cô phải đi ra ngoài một chút."
Tố Tố nói xong, cuống quít lôi Sở Lăng Xuyên đi ra bên ngoài phòng học. Mà ở bên ngoài, có một vài vị giáo viên không có giờ lên lớp đang đứng đó, đều hướng về phía cô mà cười.
Tố Tố vừa khóc vừa cười, đưa tay lên lau nước mắt. Cô khóc ở trước mặt các đồng nghiệp và học sinh như vậy, nên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nghĩ lại lúc trước nói chuyện với nhau, mấy người ở trong ban chủ nhiệm lớp lại cười nói: "Xem chừng cũng sắp tan học rồi, cô cứ đi đi, thời gian còn lại tôi sẽ tới lớp để thu xếp thay cô."
Không đợi Tố Tố nói lại lời gì, Sở Lăng Xuyên đã hướng về phía mấy vị giáo viên kia cười, để lộ ra một hàm răng trắng bóng: "Cảm ơn các vị giáo viên!"
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rời khỏi tòa nhà giảng dạy. Lúc đi xuống lầu, bàn tay của anh luôn luôn nắm lấy tay của cô. Anh cũng không quan tâm đến việc, liệu như vậy có phải sẽ bị người khác nhìn vào hay không! Sự tương tư đã làm cho bọn họ không có cách nào mà bận tâm đến chuyện ấy nhiều lắm.
Hai người cùng nhau đi tới. Tố Tố nhìn sang Sở Lăng Xuyên, Sở Lăng Xuyên lại nhìn sang cô. Trong ánh mắt hai người nhìn nhau, đều tràn đầy những nhớ nhung. Đi thẳng đến chỗ đậu xe, mở cửa, lên xe, Sở Lăng Xuyên nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền thừa cơ trộm hôn một cái ở trên mặt Tố Tố, sau cười xấu xa. Đến lúc này anh mới chịu khởi động xe, cho xe chạy về hướng ra khỏi cửa trường học.
Có lẽ bởi vì sự kích động, cũng có lẽ bởi vì vừa rồi do anh đã hôn môi, nên mặt mũi của Tố Tố đã ửng hồng. Trong mắt cô, trừ bỏ sắc mặt vui mừng khó nén, ở nơi sâu thẳm lại có vẻ phức tạp làm cho người ta nhìn mà khó có thể giải thích được.
Xe chạy trên đường về nhà, hai người đều không nói năng gì. Trong xe thật yên tĩnh. Chỉ có sự nhớ nhung và không khí thân mật là tràn ngập ở trong xe, theo trái tim, cứ từng chút từng chút một thấm dần vào trong lòng hai người.
Có lẽ có rất nhiều lời hai người muốn nói với nhau. Trong lúc nhất thời lại không biết sẽ phải bắt đầu nói từ đâu. Tố Tố cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt tuấn tú của Sở Lăng Xuyên. So với trước kia thì Sở Lăng Xuyên có đen hơn một chút. Thân thể cũng gầy hơn, nhưng lại càng tô thêm sự cương nghị và thành thục. Nhất là cặp mắt kia, vốn dĩ là thâm thúy mê người, hiện tại càng lộ rõ thêm phần nội liễm (*) nhiều hơn.
(*) Nội liễm: Nghĩa đen của từ: Ẩn mình, thu mình. Hiểu theo nghĩa rộng, “nội liễm” là cụm từ dùng để chỉ về khí chất trầm ổn, được ẩn giấu ở bên trong của một người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.