Chương 346: Chương 139-4
Hồ ly
04/07/2020
"Không giống với chúng ta. Bọn họ xa cách nhau là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng mà còn em, em là muốn chạy trốn xa cách đối với anh. Cố ý chế tạo
sự chia lìa. Anh mỗi ngày đều coi chừng cho em, vậy mà em lại dám không liên quan đến anh. Anh mà không bảo vệ em, em còn không cho anh bay lên trời ấy à. Không cho em đi."
Sự ngang ngược kia của La Vĩ Khôn đã khiến cho Hàm Hàm thấy cực kỳ khó chịu. Anh dựa vào cái gì mà đòi chiếm giữ cô như thế chứ, mà anh cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô. Hàm Hàm đã nén nhịn lâu lắm rồi, câu nói cô vẫn cất giấu ở trong lòng kia, ở một khắc này liền phun trào ra: "La Vĩ Khôn, anh có thể đừng cứ mãi coi tôi như một vật phẩm tư hữu của anh nữa hay không? Anh nghĩ muốn phải chiếm giữ, mặc kệ tôi có nghĩ như thế nào.
Tôi chưa từng bao giờ là người để anh tiêu khiển lúc rỗi rảnh, trong khi anh còn đang chờ đợi người mà anh thực sự yêu thương. Tôi cũng không phải là người bổ khuyết an ủi cho sự tịch mịch lẫn hư không của anh! Anh chính là một người tam tâm nhị ý (*), đồ vô lại thích bắt cá hai tay!
(*) Tam tâm nhị ý: Nguyên văn 三心二意 – ba lòng hai ý. Thành ngữ, chỉ người trong ngoài không đồng nhất, người chân trong chân ngoài.
Trên đời này không có nhiều chuyện đẹp cả đôi đường như vậy đâu. La Vĩ Khôn, anh muốn đợi, phiền toái anh hãy đợi một mình thôi. Anh muốn chờ đợi cô ta, vậy cứ việc chờ đợi. Anh đừng kéo tôi chôn cùng với anh. Tôi là người vô tội đó, có được hay không! Anh hãy buông tha cho tôi đi, xem như tôi cầu xin anh đó, có được hay không?"
La Vĩ Khôn nhảy lên giường, áp Hàm Hàm ở dưới thân. Đôi con ngươi đen nặng nề nhìn cô: "Em vẫn luôn luôn nghĩ như vậy hay sao? Hả? Em nghĩ em chỉ là một vật phẩm để an ủi, một vật phẩm tiêu khiển, do đó anh mới đối với em như vậy, đúng không? Hả?
Đúng vậy, anh thừa nhận, lúc ban đầu khi làm quan với em, anh quả thực có nghĩ là như thế. Không sai, nhưng mà hiện tại anh nghĩ, người anh yêu, người anh chờ đợi kia chính là em. Làm sao mà em lại không rõ, tại sao em lại cũng không chiu tin anh đây!"
Hàm Hàm buồn bực nhìn La Vĩ Khôn. Cô đẩy anh, thế nhưng anh vẫn không đứng dậy, ngược lại còn đưa tay để cởi chiếc áo ngủ của cô, "Hừ, dung túng cho em chính là hại em mà cũng hại chính bản thân anh."
"Anh, anh, anh làm gì vậy?" Đây chính là đang trong nhà của cô đó! Anh còn cũng dám làm càn như vậy, ngộ nhỡ người trong nhà cô mà trở về, như vậy cô lại chết chắc rồi, một lần bị bắt tại trận còn chưa đủ hay sao?
"Hàm Hàm bảo bối, em xem con trai nhà Tố Tố thật đáng yêu bao nhiêu. Chúng ta cũng sinh một đứa đi! Hàm Hàm bảo bối, em hãy sinh cho anh một đứa trẻ đi, nhé?" La Vĩ Khôn nói xong liền hôn lên môi Hàm Hàm.
Hàm Hàm lại bị anh làm cho hù sợ. Anh muốn sinh… sinh con, có lầm hay không vậy? Không phải là anh nghĩ muốn để cho cô làm nhân tình bí mật, nuôi con riêng cho anh, đồng thời vì anh mà chôn cùng với tình yêu vĩ đại của anh đó chứ!
"Tôi không muốn!" Hàm Hàm hoảng sợ rống lên. Ba chữ kia lại giống như mũi dao găm đâm vào trong lòng La Vĩ Khôn, khiến cho anh một trận đau đớn. Anh nhíu mày nhìn cô: "Vì sao vậy?"
"Tôi không muốn làm tình nhân bí mật, tôi không muốn sinh con riêng! Tôi không muốn!" Không, cô không muốn như vậy! Hàm Hàm mặt mũi trắng bệch ra. Cô thật ra là đang sợ hãi La Vĩ Khôn, cô sợ anh nghĩ như vậy, thì sẽ không từ thủ đoạn nào để làm cho bằng được.
Cô không muốn đến một ngày nào đó, anh sẽ ở cùng với người phụ nữ mà anh yêu thích. Còn cô lại là một tình nhân hèn mọn và không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vì anh mà sinh ra một đứa nhỏ, sẽ phải trải qua cuộc sống giống như một con chuột vậy! Cô sợ cả đời này của cô thật sự sẽ bị phá hủy!
"Ai nói anh nghĩ muốn em làm tình nhân hả? Ai nói anh muốn em sinh con riêng hả, muốn chết! Anh chính là muốn em sinh ra đứa con của anh, gọi anh là ba ba kia. Hàm Hàm bảo bối, em hãy sinh cho anh một đứa trẻ, nhé?"
La Vĩ Khôn nói xong, bàn tay to liền thăm dò vào bên trong áo ngủ của cô. Tóc gáy của Hàm Hàm đều dựng đứng cả lên. Anh luôn luôn nói được thì làm được, mặc kệ cô có nghĩ như thế nào. Nếu quả thật có như vậy, cô cũng không nỡ bỏ nó đi. Cô hiểu bản thân mình rất rõ.
"Tôi không muốn, La Vĩ Khôn, anh cút đi!" Hàm Hàm sợ hãi, giãy dụa kịch liệt. La Vĩ Khôn cầm giữ cô, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ của cô, hỏi: "Vì sao?"
"Tôi không muốn chưa cưới đã sinh con!"
La Vĩ Khôn nở nụ cười. Anh cười thật đắc ý, cười thật gian trá. Thứ anh chờ đúng là những lời này. Một năm trước anh đã từng cầu hôn cô, nhưng bị cô cự tuyệt. Cho nên, anh thay đổi sách lược, anh từng phát từng phát hôn lên môi lên mặt cô đầy sự kích động: "Thật tốt quá, chúng ta kết hôn nhé, Hàm Hàm bảo bối! Anh muốn cưới em, chúng ta kết hôn. Trước hãy tạo ra cục cưng của chúng ta đã, thứ hai chúng ta phải đi đăng ký kết hôn, Hàm Hàm bảo bối. . . ."
Hàm Hàm có chút ngớ ngẩn. Cái này đến cùng là cái gì vậy? Cô có cảm giác mình giống như là bị chụp bắt vậy. Trong lúc cô còn đang chóng mặt hoa mắt, mà nghĩ tại sao lại thành ra như thế này, thì La Vĩ Khôn cũng đã đoạt lấy cô thật sâu, bắt đầu hành động tạo người. . . .
*******************
Sau bữa cơm trưa, trời đang mưa giọt giọt tí tách rơi không ngừng rốt cục đã ngừng lại. Tiểu Bao Tử náo loạn muốn đi ra ngoài để chơi đùa. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố liền dẫn cậu nhóc đi xuống dưới lầu. Trời vừa mưa xong, nên bên ngoài có chút mát mẻ, nhưng không khí thật thanh mát.
Thời điểm đi ra ngoài, còn mang theo cả chiếc xe đạp mà anh mới mua cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc cưỡi xe đạp đi trong khu đi bộ ở trong quảng trường rất vui vẻ. Tố Tố sợ Tiểu Bao Tử bị quăng ngã, cho nên vẫn đi theo sát ở phía sau cậu nhóc.
Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại vẫn thản nhiên. Mặc dù đó là con trai của mình, nhưng anh cảm thấy không thể rất yếu ớt như vậy được. Nhìn Tố Tố đi bộ theo phía sau cái mông con trai như vậy, thời điểm cô quay đầu lại nhìn anh, Sở Lăng Xuyên liền vẫy tay với cô.
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên triệu hồi mình, cô dặn con trai đi xe chậm một chút, sau đó cũng đi tới phía anh. Sở Lăng Xuyên lui người về phía sau một chút, Tố Tố cũng không để ý lắm, liền tiến lại phía anh gần hơn một ít.
Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay của Tố Tố, lại kéo cô tiến vào thêm một chút khoảng cách nữa. Anh nắm giữ lấy bả vai của cô, xoay người cô lại, lại nói cực kỳ không giải thích được: "Bảo bối, em đứng vững nhé. Đừng nhúc nhích."
"Sao, như thế nào vậy?" Tố Tố không hiểu, nhìn anh đầy mờ mịt. Ngay đúng thời điểm Tố Tố còn đang mê mang, Sở Lăng Xuyên lại nhanh chóng nhấc chân lên đạp vào cái cây ở bên cạnh cô. Rồi sau đó anh liền chạy trốn giống như một con thỏ vậy. Tố Tố ngốc nghếch một mảnh đứng ở dưới tàng cây liền phải chịu bi kịch. Nước mưa đọng ở trên cây rơi rào rào xuống, rớt vào trên đầu lẫn trên mặt cô. Chờ đến lúc cô phản ứng kịp, bỏ chạy đi để trốn tránh thì đã là quá chậm rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên thì đứng ở bên ngoài vài bước, trên mặt đầy ý cười. Cái người đàn ông xấu xa này, thế nhưng lại chọc ghẹo cô như vậy. Thật quá mất mặt rồi! Hu hu, vậy mà cô lại vẫn còn ngốc nghếch đần người ra mà phối hợp với anh hại chính bản thân mình. Nghĩ, cô nhìn lại cái khuôn mặt đang cười xấu xa kia, lườm một cái trắng mắt, vẻ đầy oán hận.
Sự ngang ngược kia của La Vĩ Khôn đã khiến cho Hàm Hàm thấy cực kỳ khó chịu. Anh dựa vào cái gì mà đòi chiếm giữ cô như thế chứ, mà anh cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô. Hàm Hàm đã nén nhịn lâu lắm rồi, câu nói cô vẫn cất giấu ở trong lòng kia, ở một khắc này liền phun trào ra: "La Vĩ Khôn, anh có thể đừng cứ mãi coi tôi như một vật phẩm tư hữu của anh nữa hay không? Anh nghĩ muốn phải chiếm giữ, mặc kệ tôi có nghĩ như thế nào.
Tôi chưa từng bao giờ là người để anh tiêu khiển lúc rỗi rảnh, trong khi anh còn đang chờ đợi người mà anh thực sự yêu thương. Tôi cũng không phải là người bổ khuyết an ủi cho sự tịch mịch lẫn hư không của anh! Anh chính là một người tam tâm nhị ý (*), đồ vô lại thích bắt cá hai tay!
(*) Tam tâm nhị ý: Nguyên văn 三心二意 – ba lòng hai ý. Thành ngữ, chỉ người trong ngoài không đồng nhất, người chân trong chân ngoài.
Trên đời này không có nhiều chuyện đẹp cả đôi đường như vậy đâu. La Vĩ Khôn, anh muốn đợi, phiền toái anh hãy đợi một mình thôi. Anh muốn chờ đợi cô ta, vậy cứ việc chờ đợi. Anh đừng kéo tôi chôn cùng với anh. Tôi là người vô tội đó, có được hay không! Anh hãy buông tha cho tôi đi, xem như tôi cầu xin anh đó, có được hay không?"
La Vĩ Khôn nhảy lên giường, áp Hàm Hàm ở dưới thân. Đôi con ngươi đen nặng nề nhìn cô: "Em vẫn luôn luôn nghĩ như vậy hay sao? Hả? Em nghĩ em chỉ là một vật phẩm để an ủi, một vật phẩm tiêu khiển, do đó anh mới đối với em như vậy, đúng không? Hả?
Đúng vậy, anh thừa nhận, lúc ban đầu khi làm quan với em, anh quả thực có nghĩ là như thế. Không sai, nhưng mà hiện tại anh nghĩ, người anh yêu, người anh chờ đợi kia chính là em. Làm sao mà em lại không rõ, tại sao em lại cũng không chiu tin anh đây!"
Hàm Hàm buồn bực nhìn La Vĩ Khôn. Cô đẩy anh, thế nhưng anh vẫn không đứng dậy, ngược lại còn đưa tay để cởi chiếc áo ngủ của cô, "Hừ, dung túng cho em chính là hại em mà cũng hại chính bản thân anh."
"Anh, anh, anh làm gì vậy?" Đây chính là đang trong nhà của cô đó! Anh còn cũng dám làm càn như vậy, ngộ nhỡ người trong nhà cô mà trở về, như vậy cô lại chết chắc rồi, một lần bị bắt tại trận còn chưa đủ hay sao?
"Hàm Hàm bảo bối, em xem con trai nhà Tố Tố thật đáng yêu bao nhiêu. Chúng ta cũng sinh một đứa đi! Hàm Hàm bảo bối, em hãy sinh cho anh một đứa trẻ đi, nhé?" La Vĩ Khôn nói xong liền hôn lên môi Hàm Hàm.
Hàm Hàm lại bị anh làm cho hù sợ. Anh muốn sinh… sinh con, có lầm hay không vậy? Không phải là anh nghĩ muốn để cho cô làm nhân tình bí mật, nuôi con riêng cho anh, đồng thời vì anh mà chôn cùng với tình yêu vĩ đại của anh đó chứ!
"Tôi không muốn!" Hàm Hàm hoảng sợ rống lên. Ba chữ kia lại giống như mũi dao găm đâm vào trong lòng La Vĩ Khôn, khiến cho anh một trận đau đớn. Anh nhíu mày nhìn cô: "Vì sao vậy?"
"Tôi không muốn làm tình nhân bí mật, tôi không muốn sinh con riêng! Tôi không muốn!" Không, cô không muốn như vậy! Hàm Hàm mặt mũi trắng bệch ra. Cô thật ra là đang sợ hãi La Vĩ Khôn, cô sợ anh nghĩ như vậy, thì sẽ không từ thủ đoạn nào để làm cho bằng được.
Cô không muốn đến một ngày nào đó, anh sẽ ở cùng với người phụ nữ mà anh yêu thích. Còn cô lại là một tình nhân hèn mọn và không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vì anh mà sinh ra một đứa nhỏ, sẽ phải trải qua cuộc sống giống như một con chuột vậy! Cô sợ cả đời này của cô thật sự sẽ bị phá hủy!
"Ai nói anh nghĩ muốn em làm tình nhân hả? Ai nói anh muốn em sinh con riêng hả, muốn chết! Anh chính là muốn em sinh ra đứa con của anh, gọi anh là ba ba kia. Hàm Hàm bảo bối, em hãy sinh cho anh một đứa trẻ, nhé?"
La Vĩ Khôn nói xong, bàn tay to liền thăm dò vào bên trong áo ngủ của cô. Tóc gáy của Hàm Hàm đều dựng đứng cả lên. Anh luôn luôn nói được thì làm được, mặc kệ cô có nghĩ như thế nào. Nếu quả thật có như vậy, cô cũng không nỡ bỏ nó đi. Cô hiểu bản thân mình rất rõ.
"Tôi không muốn, La Vĩ Khôn, anh cút đi!" Hàm Hàm sợ hãi, giãy dụa kịch liệt. La Vĩ Khôn cầm giữ cô, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ của cô, hỏi: "Vì sao?"
"Tôi không muốn chưa cưới đã sinh con!"
La Vĩ Khôn nở nụ cười. Anh cười thật đắc ý, cười thật gian trá. Thứ anh chờ đúng là những lời này. Một năm trước anh đã từng cầu hôn cô, nhưng bị cô cự tuyệt. Cho nên, anh thay đổi sách lược, anh từng phát từng phát hôn lên môi lên mặt cô đầy sự kích động: "Thật tốt quá, chúng ta kết hôn nhé, Hàm Hàm bảo bối! Anh muốn cưới em, chúng ta kết hôn. Trước hãy tạo ra cục cưng của chúng ta đã, thứ hai chúng ta phải đi đăng ký kết hôn, Hàm Hàm bảo bối. . . ."
Hàm Hàm có chút ngớ ngẩn. Cái này đến cùng là cái gì vậy? Cô có cảm giác mình giống như là bị chụp bắt vậy. Trong lúc cô còn đang chóng mặt hoa mắt, mà nghĩ tại sao lại thành ra như thế này, thì La Vĩ Khôn cũng đã đoạt lấy cô thật sâu, bắt đầu hành động tạo người. . . .
*******************
Sau bữa cơm trưa, trời đang mưa giọt giọt tí tách rơi không ngừng rốt cục đã ngừng lại. Tiểu Bao Tử náo loạn muốn đi ra ngoài để chơi đùa. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố liền dẫn cậu nhóc đi xuống dưới lầu. Trời vừa mưa xong, nên bên ngoài có chút mát mẻ, nhưng không khí thật thanh mát.
Thời điểm đi ra ngoài, còn mang theo cả chiếc xe đạp mà anh mới mua cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc cưỡi xe đạp đi trong khu đi bộ ở trong quảng trường rất vui vẻ. Tố Tố sợ Tiểu Bao Tử bị quăng ngã, cho nên vẫn đi theo sát ở phía sau cậu nhóc.
Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại vẫn thản nhiên. Mặc dù đó là con trai của mình, nhưng anh cảm thấy không thể rất yếu ớt như vậy được. Nhìn Tố Tố đi bộ theo phía sau cái mông con trai như vậy, thời điểm cô quay đầu lại nhìn anh, Sở Lăng Xuyên liền vẫy tay với cô.
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên triệu hồi mình, cô dặn con trai đi xe chậm một chút, sau đó cũng đi tới phía anh. Sở Lăng Xuyên lui người về phía sau một chút, Tố Tố cũng không để ý lắm, liền tiến lại phía anh gần hơn một ít.
Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay của Tố Tố, lại kéo cô tiến vào thêm một chút khoảng cách nữa. Anh nắm giữ lấy bả vai của cô, xoay người cô lại, lại nói cực kỳ không giải thích được: "Bảo bối, em đứng vững nhé. Đừng nhúc nhích."
"Sao, như thế nào vậy?" Tố Tố không hiểu, nhìn anh đầy mờ mịt. Ngay đúng thời điểm Tố Tố còn đang mê mang, Sở Lăng Xuyên lại nhanh chóng nhấc chân lên đạp vào cái cây ở bên cạnh cô. Rồi sau đó anh liền chạy trốn giống như một con thỏ vậy. Tố Tố ngốc nghếch một mảnh đứng ở dưới tàng cây liền phải chịu bi kịch. Nước mưa đọng ở trên cây rơi rào rào xuống, rớt vào trên đầu lẫn trên mặt cô. Chờ đến lúc cô phản ứng kịp, bỏ chạy đi để trốn tránh thì đã là quá chậm rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên thì đứng ở bên ngoài vài bước, trên mặt đầy ý cười. Cái người đàn ông xấu xa này, thế nhưng lại chọc ghẹo cô như vậy. Thật quá mất mặt rồi! Hu hu, vậy mà cô lại vẫn còn ngốc nghếch đần người ra mà phối hợp với anh hại chính bản thân mình. Nghĩ, cô nhìn lại cái khuôn mặt đang cười xấu xa kia, lườm một cái trắng mắt, vẻ đầy oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.