Chương 121: Chương 81.2
Hồ ly
27/03/2018
Hàm Hàm vốn định an ủi Tố Tố, nhưng không biết phải mở miệng như thế
nào, sợ chọc phải tâm tình chập chờn của cô, ảnh hưởng đến sức khỏe, chỉ có thể nhìn Tố Tố không vui như vậy, thật làm đau lòng người.
Gần trưa, Thiệu Minh Thành đưa bảo mẫu đến. Sở Lăng Xuyên đột nhiên bảo đi tìm một nhân vật quan trọng như vậy làm anh trở tay không kịp, đành phải mang bảo mẫu thím Lý trong nhà đến cứu nguy.
Thím Lý chừng hơn 50 tuổi, là người từng trải, nên chăm sóc Tố Tố không phải là việc khó. Đưa người đến, Thiệu Minh Thành cũng rời đi. Sắp xếp như thế, Tố Tố cung đoán ra được là ý của Sở Lăng Xuyên, cô không phản đối, hoặc là cũng chẳng có tâm tư gì đi phản đối.
Lúc Tố Tố ở cùng với Sở Lăng Xuyên thì không nói chuyện, còn sau khi Hàm Hàm đến, lúc đầu cũng không muốn nói gì, dần dần mới mở miệng tán gẫu một chút, nhưng đại đa số thời gian vẫn là ngủ.
Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều có định lượng nhất định, bởi vì Sở Lăng Xuyên có dặn không được ăn quá nhiều, nếu không Tố Tố sẽ bị bội thực.
Đến Tiết Đoan Ngọ, Lý Nguyệt Hương đến, mang theo túi bánh chưng. Bà chỉ nghĩ Tố Tố bởi vì mất đi đứa bé mới khổ sở như vậy, không biết nguyên nhân thật sự khiến cô bị sẩy thai là do Triệu Đình Phương, nếu không đoán chừng sẽ tức giận đến phát bệnh tim.
Mặc dù bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một tháng, nhưng qua Tết Đoan Ngọ, Tố Tố đã bắt đầu đi làm vì cô thấy sức khỏe đã không có gì đáng ngại.
Tố Tố vùi đầu vào công việc mới cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút. Thời gian và cuộc sống bận rộn đã làm vơi đi phần nào nỗi đau của cô, tất nhiên còn có sự nỗ lực của bản thân cô nữa.
Cô không còn cảm thấy bé tắc, cư xử với mọi người vẫn như trước, chỉ là nỗi cô đơn và ưu thương không thể nào che giấu được.
Chớp mắt một cái đã đến thời gian nghỉ hè, vào năm ngoái bởi vì cô nôn nghén nên xin nghỉ, nhưng sau đó đứa bé kia lại không còn, đến bây giờ cũng thế, cô nghĩ đến đã thấy đau lòng, rất muốn khóc nhưng không không khóc nổi vì tất cả đã quá mức chịu đựng, cô đã khóc đến cạn cả nước mắt rồi.
Sau khi tan việc, cô bắt xe trở về nhà, vì trễ xe nên khi trở về hơi muộn, cô cho là người giúp việc mới đến, nhưng vào phòng khách lại chẳng có ai, không thấy người, chỉ có một con gấu to đùng đặt ở cửa sổ phòng khách.
Con gấu này có cái đầu vô cùng to, trên đầu nó còn đội mũ dạ, thậm chí còn có cả mạng che mắt. Tố Tố nhếch môi cười, nhưng ngay sau đó nghĩ đến con gấu này từ đâu tới, có phải anh trở về? Nói thật, bây giờ cô vẫn chưa muốn gặp anh, nhìn thấy anh cô lại nhớ lại ngày hôm ấy.
Trong phòng yên tĩnh giống như không có ai, “Thím Lý!” Tố Tố gọi to, rồi đi vào phòng ngủ, vẫn không có một ai, cô quay trở lại phòng khách nhìn con gấu to đùng kia, lặng lẽ đi đến.
Bộ lông của nó rất mượt, nó ngồi mà cũng cao hơn cô rồi, Tố Tố nhéo lỗ mũi nó rồi ngồi một bên ôm lấy nó.
Cô giống như đứa bé phát hiện có đồ chơi mới, trực tiếp ngồi lên đùi, dựa vào ngực nó, túm lấy đám lông màu trắng trước ngực.
Chỉ là cô nhớ rằng lúc nãy hai tay của nó để trên mặt đất, sao giờ lại để hai tay giữa không trung, chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Cô cảm thấy hơi nóng, đang muốn đứng dậy lại thấy bả vai nặng nặng, thì ra đôi tay của nó đang đặt trên vai cô, “A” Tố Tố kêu lên, hạ người bò ra ngoài, nhìn chằm chằm vào cái đầu khổng lồ của nó.
Con gấu đang vụng về đứng lên, đôi mắt Tố Tố trợn càng lớn, trời ạ, cô chạy vội vào phòng ngủ, mà con gấu kia cũng ngây ngốc đuổi theo cô.
Khi cô chạy đến cửa thì con gấu lại ngã lăn ra đất, dáng vẻ kia vừa khổ sở vừa buồn cười.
Lúc này cô mới ý thức được, con gấu kia nhất định là một người, nhưng cô không nghĩ ra là ai, cũng không thể là Sở Lăng Xuyên được vì hôm nay là thứ hai, anh không thể nào trở về, chẳng lẽ là Hàm Hàm, hoặc là Sở Lăng Xuyên bảo người nào đến.
Sẽ là ai đây? Trong lúc cô đang nghi hoặc thì “móng” của gấu khẽ chống thân thể ục ịch đứng dậy, mông uốn éo lắc lư đến tức cười.
Tố Tố không nhịn được cười, cô tiến đến, nhón chân lên tháo cái đầu gấu xuống, một khuôn mặt đầy mồ hôi xuất hiện trước mắt, cô sửng sốt, là Sở Lăng Xuyên.Tóc của anh đều ướt nhẹp, mồ hôi chảy ròng ròng ròng, thậm chí chảy cả vào mắt, anh cố gắng mở mắt ra nhìn cô, rồi xông vào cô mà cười khúc khích.
“Đầu gấu” trong tay cô rơi xuống đất, cô không chịu nổi một Sở Lăng Xuyên thận trọng lấy lòng cô như vậy. Tố Tố không nói một lời, xoay người đi vào phòng ngủ, không đợi anh vào đã khóa trái lại, rồi dựa lưng vào tường yên tĩnh khóc.
Đây là cô không muốn gặp anh sao? Cô thấy anh giống như thấy quỷ khiến anh vô cùng khó chịu. Anh cởi bộ đồ gấu ra, giơ tay gõ cửa, “Bảo bối, mở cửa.”
Anh kêu lên nhưng Tố Tố vẫn không có động tĩnh, anh cau mày đi vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ, quấn một cái khăn tắm, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, tiếp tục gõ cửa: “Bảo bối, mở cửa để anh lấy đồ.”
Cửa vừa mở, anh vội vàng đi vào, nhìn Tố Tố đứng đó, ánh mắt cô hồng hồng, hình như vừa mới khóc, anh dang tay ôm thân thể mỏng manh yếu đuối của cô vào ngực, người phụ nữ này, thật biết cách khiến anh đau lòng.
Giữa hai người không nói một lời, anh cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, “Tại sao khóc? Có phải em không muốn nhìn thấy anh? Vậy phải làm sao bây giờ, anh được nghỉ phép, mỗi ngày em sẽ đều được gặp anh, bảo bối….”
“Đừng nói.” Tố Tố đẩy anh ram xoay người đi vào phòng, cố gắng không nhìn vào ánh mắt của anh, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng: “Sở Lăng Xuyên, chúng ta ly hôn đi!”
Một câu nói của cô hoàn toàn đẩy anh vào địa ngục, mỗi một chữ giống như con dao hung hăng đâm vào tim anh, đau đớn lan theo tứ chi khiến anh không thở nổi.
Anh tiến lên xoay người cô lại, tầm mắt hai người giao nhau, cõi lòng đều tan nát khổ sở, tay của anh run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo: “Chẳng lẽ, anh một chút cũng không có giá trị … để em lưu luyến? Em… lại thật sự muốn bỏ anh, muốn ly hôn với anh?”
“Em đã quyết định….” Tố Tố nói xong lập tức bị Sở Lăng Xuyên kéo vào trong lòng, anh ôm cô thật chặt, gào thét bên tai cô: “An Nhược Tố, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Chúng ta mất đứa bé còn chưa đủ sao, tại sao còn muốn đánh mất lẫn nhau?”
Tố Tố mặc cho anh ôm, lòng cô co rút đau đớn, rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu, trầm mặc một lúc rồi thốt lên: “Thật xin lỗi, Sở Lăng Xuyên.”
Cả người Sở Lăng Xuyên cứng đờ, một câu cũng không nói nên lời. Thật ra thì khi Tố Tố biết đứa bé mất đi là do Triệu Đình Phương thì cô đã nghĩ đến ly hôn, gia đình như vậy cô không có cách nào tiếp tục ở lại, tiếp tục xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngày ấy Sở Lăng Xuyên có trở về, cô muốn đề cập đến chuyện này nhưng cô chưa có nói, bởi vì cô vẫn chưa muốn từ bỏ, cô đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, có phải chỉ có ly hôn là con đường giải quyết duy nhất.
Cho nên, những ngày này, cô một mực thuyết phục mình tiếp tục hôn nhân này, cô cũng rất nhớ những khoảng thời gian hai người vui vẻ bên nhau, nhưng những thứ vui vẻ ngọt ngào kia đã hoàn toàn bị che lấp bởi sự bi thương và thống khổ.
Cô tha thứ cho anh vì anh thân bất do kỉ, tha thứ cho sự khó xử của anh, cũng tha thứ cho những gì mẹ anh đã làm với đứa bé của họ, bởi vì chỉ có tha thứ thì cô mới có thể tiếp tục cùng anh đi tiếp.
Nhưng cô không làm được, cô không thể quên được cái ngày trên xe taxi rơi vào cảnh tuyệt vọng mà chỉ có một người xa lạ giúp cô.
Cô không chịu được… khi đứa bé là do mẹ chồng mình hại chết. Hôn nhân này đã khiến cô quá mệt mỏi rồi, cô không thể tiếp tục gắng gượng, không thể chịu đựng thêm bất kì đả kích nào được nữa.
Có lẽ là do cô không đủ kiên cường, không đủ khoan hồng độ lượng, không có cách quên được những chuyện không vui, cô chỉ muốn kết thúc tất cả ở đây, không còn muốn sống trong sự đau buồn như vậy nữa.
Tố Tố không do dự, cô từ tốn nói: “Em quyết định.”
Sở Lăng Xuyên buông lỏng Tố Tố ra, hai tay nắm lấy bả vai cô, đôi mắt đã ngập nước, cúi đầu, tuyệt vọng hôn lên môi cô, rồi lại một lần nữa ôm cô vào trong ngực.
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Vậy… chúng ta làm hai mươi ngày vợ chồng, sau khi nghỉ phép kết thúc… em muốn thế nào thì chính là thế đó.”
Nước mắt khổ sở và tuyệt vọng của anh lặng lẽ rơi xuống cổ cô, lúc này, trong lòng cô cũng bi thương khổ sở không kém, đôi tay lạnh lẽo của cô ôm lấy hông anh, “Được!”
Gần trưa, Thiệu Minh Thành đưa bảo mẫu đến. Sở Lăng Xuyên đột nhiên bảo đi tìm một nhân vật quan trọng như vậy làm anh trở tay không kịp, đành phải mang bảo mẫu thím Lý trong nhà đến cứu nguy.
Thím Lý chừng hơn 50 tuổi, là người từng trải, nên chăm sóc Tố Tố không phải là việc khó. Đưa người đến, Thiệu Minh Thành cũng rời đi. Sắp xếp như thế, Tố Tố cung đoán ra được là ý của Sở Lăng Xuyên, cô không phản đối, hoặc là cũng chẳng có tâm tư gì đi phản đối.
Lúc Tố Tố ở cùng với Sở Lăng Xuyên thì không nói chuyện, còn sau khi Hàm Hàm đến, lúc đầu cũng không muốn nói gì, dần dần mới mở miệng tán gẫu một chút, nhưng đại đa số thời gian vẫn là ngủ.
Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều có định lượng nhất định, bởi vì Sở Lăng Xuyên có dặn không được ăn quá nhiều, nếu không Tố Tố sẽ bị bội thực.
Đến Tiết Đoan Ngọ, Lý Nguyệt Hương đến, mang theo túi bánh chưng. Bà chỉ nghĩ Tố Tố bởi vì mất đi đứa bé mới khổ sở như vậy, không biết nguyên nhân thật sự khiến cô bị sẩy thai là do Triệu Đình Phương, nếu không đoán chừng sẽ tức giận đến phát bệnh tim.
Mặc dù bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một tháng, nhưng qua Tết Đoan Ngọ, Tố Tố đã bắt đầu đi làm vì cô thấy sức khỏe đã không có gì đáng ngại.
Tố Tố vùi đầu vào công việc mới cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút. Thời gian và cuộc sống bận rộn đã làm vơi đi phần nào nỗi đau của cô, tất nhiên còn có sự nỗ lực của bản thân cô nữa.
Cô không còn cảm thấy bé tắc, cư xử với mọi người vẫn như trước, chỉ là nỗi cô đơn và ưu thương không thể nào che giấu được.
Chớp mắt một cái đã đến thời gian nghỉ hè, vào năm ngoái bởi vì cô nôn nghén nên xin nghỉ, nhưng sau đó đứa bé kia lại không còn, đến bây giờ cũng thế, cô nghĩ đến đã thấy đau lòng, rất muốn khóc nhưng không không khóc nổi vì tất cả đã quá mức chịu đựng, cô đã khóc đến cạn cả nước mắt rồi.
Sau khi tan việc, cô bắt xe trở về nhà, vì trễ xe nên khi trở về hơi muộn, cô cho là người giúp việc mới đến, nhưng vào phòng khách lại chẳng có ai, không thấy người, chỉ có một con gấu to đùng đặt ở cửa sổ phòng khách.
Con gấu này có cái đầu vô cùng to, trên đầu nó còn đội mũ dạ, thậm chí còn có cả mạng che mắt. Tố Tố nhếch môi cười, nhưng ngay sau đó nghĩ đến con gấu này từ đâu tới, có phải anh trở về? Nói thật, bây giờ cô vẫn chưa muốn gặp anh, nhìn thấy anh cô lại nhớ lại ngày hôm ấy.
Trong phòng yên tĩnh giống như không có ai, “Thím Lý!” Tố Tố gọi to, rồi đi vào phòng ngủ, vẫn không có một ai, cô quay trở lại phòng khách nhìn con gấu to đùng kia, lặng lẽ đi đến.
Bộ lông của nó rất mượt, nó ngồi mà cũng cao hơn cô rồi, Tố Tố nhéo lỗ mũi nó rồi ngồi một bên ôm lấy nó.
Cô giống như đứa bé phát hiện có đồ chơi mới, trực tiếp ngồi lên đùi, dựa vào ngực nó, túm lấy đám lông màu trắng trước ngực.
Chỉ là cô nhớ rằng lúc nãy hai tay của nó để trên mặt đất, sao giờ lại để hai tay giữa không trung, chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Cô cảm thấy hơi nóng, đang muốn đứng dậy lại thấy bả vai nặng nặng, thì ra đôi tay của nó đang đặt trên vai cô, “A” Tố Tố kêu lên, hạ người bò ra ngoài, nhìn chằm chằm vào cái đầu khổng lồ của nó.
Con gấu đang vụng về đứng lên, đôi mắt Tố Tố trợn càng lớn, trời ạ, cô chạy vội vào phòng ngủ, mà con gấu kia cũng ngây ngốc đuổi theo cô.
Khi cô chạy đến cửa thì con gấu lại ngã lăn ra đất, dáng vẻ kia vừa khổ sở vừa buồn cười.
Lúc này cô mới ý thức được, con gấu kia nhất định là một người, nhưng cô không nghĩ ra là ai, cũng không thể là Sở Lăng Xuyên được vì hôm nay là thứ hai, anh không thể nào trở về, chẳng lẽ là Hàm Hàm, hoặc là Sở Lăng Xuyên bảo người nào đến.
Sẽ là ai đây? Trong lúc cô đang nghi hoặc thì “móng” của gấu khẽ chống thân thể ục ịch đứng dậy, mông uốn éo lắc lư đến tức cười.
Tố Tố không nhịn được cười, cô tiến đến, nhón chân lên tháo cái đầu gấu xuống, một khuôn mặt đầy mồ hôi xuất hiện trước mắt, cô sửng sốt, là Sở Lăng Xuyên.Tóc của anh đều ướt nhẹp, mồ hôi chảy ròng ròng ròng, thậm chí chảy cả vào mắt, anh cố gắng mở mắt ra nhìn cô, rồi xông vào cô mà cười khúc khích.
“Đầu gấu” trong tay cô rơi xuống đất, cô không chịu nổi một Sở Lăng Xuyên thận trọng lấy lòng cô như vậy. Tố Tố không nói một lời, xoay người đi vào phòng ngủ, không đợi anh vào đã khóa trái lại, rồi dựa lưng vào tường yên tĩnh khóc.
Đây là cô không muốn gặp anh sao? Cô thấy anh giống như thấy quỷ khiến anh vô cùng khó chịu. Anh cởi bộ đồ gấu ra, giơ tay gõ cửa, “Bảo bối, mở cửa.”
Anh kêu lên nhưng Tố Tố vẫn không có động tĩnh, anh cau mày đi vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ, quấn một cái khăn tắm, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, tiếp tục gõ cửa: “Bảo bối, mở cửa để anh lấy đồ.”
Cửa vừa mở, anh vội vàng đi vào, nhìn Tố Tố đứng đó, ánh mắt cô hồng hồng, hình như vừa mới khóc, anh dang tay ôm thân thể mỏng manh yếu đuối của cô vào ngực, người phụ nữ này, thật biết cách khiến anh đau lòng.
Giữa hai người không nói một lời, anh cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, “Tại sao khóc? Có phải em không muốn nhìn thấy anh? Vậy phải làm sao bây giờ, anh được nghỉ phép, mỗi ngày em sẽ đều được gặp anh, bảo bối….”
“Đừng nói.” Tố Tố đẩy anh ram xoay người đi vào phòng, cố gắng không nhìn vào ánh mắt của anh, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng: “Sở Lăng Xuyên, chúng ta ly hôn đi!”
Một câu nói của cô hoàn toàn đẩy anh vào địa ngục, mỗi một chữ giống như con dao hung hăng đâm vào tim anh, đau đớn lan theo tứ chi khiến anh không thở nổi.
Anh tiến lên xoay người cô lại, tầm mắt hai người giao nhau, cõi lòng đều tan nát khổ sở, tay của anh run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo: “Chẳng lẽ, anh một chút cũng không có giá trị … để em lưu luyến? Em… lại thật sự muốn bỏ anh, muốn ly hôn với anh?”
“Em đã quyết định….” Tố Tố nói xong lập tức bị Sở Lăng Xuyên kéo vào trong lòng, anh ôm cô thật chặt, gào thét bên tai cô: “An Nhược Tố, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Chúng ta mất đứa bé còn chưa đủ sao, tại sao còn muốn đánh mất lẫn nhau?”
Tố Tố mặc cho anh ôm, lòng cô co rút đau đớn, rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu, trầm mặc một lúc rồi thốt lên: “Thật xin lỗi, Sở Lăng Xuyên.”
Cả người Sở Lăng Xuyên cứng đờ, một câu cũng không nói nên lời. Thật ra thì khi Tố Tố biết đứa bé mất đi là do Triệu Đình Phương thì cô đã nghĩ đến ly hôn, gia đình như vậy cô không có cách nào tiếp tục ở lại, tiếp tục xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngày ấy Sở Lăng Xuyên có trở về, cô muốn đề cập đến chuyện này nhưng cô chưa có nói, bởi vì cô vẫn chưa muốn từ bỏ, cô đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, có phải chỉ có ly hôn là con đường giải quyết duy nhất.
Cho nên, những ngày này, cô một mực thuyết phục mình tiếp tục hôn nhân này, cô cũng rất nhớ những khoảng thời gian hai người vui vẻ bên nhau, nhưng những thứ vui vẻ ngọt ngào kia đã hoàn toàn bị che lấp bởi sự bi thương và thống khổ.
Cô tha thứ cho anh vì anh thân bất do kỉ, tha thứ cho sự khó xử của anh, cũng tha thứ cho những gì mẹ anh đã làm với đứa bé của họ, bởi vì chỉ có tha thứ thì cô mới có thể tiếp tục cùng anh đi tiếp.
Nhưng cô không làm được, cô không thể quên được cái ngày trên xe taxi rơi vào cảnh tuyệt vọng mà chỉ có một người xa lạ giúp cô.
Cô không chịu được… khi đứa bé là do mẹ chồng mình hại chết. Hôn nhân này đã khiến cô quá mệt mỏi rồi, cô không thể tiếp tục gắng gượng, không thể chịu đựng thêm bất kì đả kích nào được nữa.
Có lẽ là do cô không đủ kiên cường, không đủ khoan hồng độ lượng, không có cách quên được những chuyện không vui, cô chỉ muốn kết thúc tất cả ở đây, không còn muốn sống trong sự đau buồn như vậy nữa.
Tố Tố không do dự, cô từ tốn nói: “Em quyết định.”
Sở Lăng Xuyên buông lỏng Tố Tố ra, hai tay nắm lấy bả vai cô, đôi mắt đã ngập nước, cúi đầu, tuyệt vọng hôn lên môi cô, rồi lại một lần nữa ôm cô vào trong ngực.
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Vậy… chúng ta làm hai mươi ngày vợ chồng, sau khi nghỉ phép kết thúc… em muốn thế nào thì chính là thế đó.”
Nước mắt khổ sở và tuyệt vọng của anh lặng lẽ rơi xuống cổ cô, lúc này, trong lòng cô cũng bi thương khổ sở không kém, đôi tay lạnh lẽo của cô ôm lấy hông anh, “Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.