Chương 348: Đêm khuya về nhà thăm bệnh vợ
Hồ ly
08/07/2020
Ngày hôm sau, một nhà ba người trước hết đi đến thăm hỏi Sở Vệ Bình. So với trước kia, hiện tại Sở Lăng Xuyên lại càng biết đau lòng với người
thân hơn nữa. Anh cũng đã trưởng thành rồi, hơn nữa càng biết quý trọng
người nhà mình hơn. Anh vừa nói chuyện phiếm cùng với Sở Vệ Bình, lại
vừa mát xa cho cha của mình. này hình ảnh làm cho người ta cảm thấy thật là ấm áp.
Giữa trưa, anh trai, chị dâu và cả Sở Vệ Bình đều lưu giữ cả nhà bọn họ ở lại ăn cơm, thế nhưng bởi vì còn phải đi vấn an An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương, cho nên hai vợ chồng đành chỉ có thể khéo léo từ chối. Ai bảo thời gian của đồng chí Sở Lăng Xuyên không được sung túc như vậy chứ!
Người trong nhà cũng lý giải được điều này, cho nên cũng không cố gắng lưu giữ. Đi thăm cha mẹ vợ, đó cũng là việc hẳn nên làm. Duy nhất có một điểm chính là, Sở Vệ Bình lưu luyến với nhóc Tiểu Bao Tử.
Trước khi đi, Sở Vệ Bình cố ý trêu đùa Tiểu Bao Tử: "Cháu nội của ông, mấy ngày nay ông nội cảm thấy rất nhớ cháu. Nếu không cháu ở lại đây cùng với ông nội đi. Ở lại nơi này còn có cả chị gái chơi đùa với cháu nữa, có được hay không vậy?"
Tuy rằng Tiểu Bao Tử cũng rất thân thiết với ông nội, rất thích ông nội, cũng nghĩ muốn được ở cùng với ông nội. Nhưng mà suốt một năm qua nhóc đã không được gặp ba ba rồi. Hiện tại thật vất vả lắm mới được nhìn thấy người, đương nhiên là thập phần muốn được ở cùng với ba ba của mình. Cậu nhóc đảo mắt xoay xoay đôi con ngươi, rúc vào trong lòng ông nội, ngọt ngào ngây thơ nói: "Ông nội, chờ đến khi ba ba đi làm rồi, cục cưng đến với ông nội, bảo mẹ đưa cục cưng đến."
Mọi người bởi vì một bộ dạng nghiêm trang lại nói những lời giống như ông cụ non kia của Tiểu Bao Tử, đều nở nụ cười. Sở Lăng Xuyên cố ý đùa con trai: "Con trai, nếu không thì trước con ở lại cùng với ông nội đi. Đến bữa cơm tối, ba ba sẽ tới đón con."
Tiểu Bao Tử ở trong lòng ông nội cọ quạy không thôi. Bàn tay nhỏ bé nâng cằm lên, rõ ràng không vừa ý, thở dài, nói vẻ đầy ưu sầu: "Dù sao thì lời nói của cục cưng cũng không có ý nghĩa gì hết. Đi thì đi, ở lại thì ở chứ sao."
Ha ha, mọi người đều cười rộ lên. Sở Vệ Bình không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng cháu nội một cái. Sở Lăng Xuyên nhanh chóng nói: "Ba, người xem, đã một năm nay con không được gặp con trai rồi, hãy để cho cu cậu đi theo con đi."
Sở Vệ Bình phối hợp nói: "Như vậy cũng được, vậy Tiểu Bao Tử hãy đi cùng với ba ba thôi, ngày khác cháu lại đi đến đây với ông nội."
Tiểu Bao Tử vẻ mặt bình tĩnh. Sở Lăng Xuyên đi qua đó ôm nhóc vào trong ngực, "Con hãy chào tạm biệt, nói hẹn gặp lại với ông nội, bác trai, bác gái và chị gái chi nào."
"Ông nội hẹn gặp lại. Bác trai hẹn gặp lại. Bác gái hẹn gặp lại. Chị gái hẹn gặp lại." Tiểu Bao Tử vừa nói hẹn gặp lại với mọi người, vừa vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhìn rất đáng yêu. Có thể thấy được trong lòng cu cậu có bao nhiêu gấp gáp, muốn được đi cùng với ba ba của mình.
Sau khi nói lời chào từ biệt, cả nhà bọn họ rời đi khỏi nhà anh cả. Lái xe đi khoảng mười phút thì tới nhà của cha mẹ Tố Tố. Vừa vào đến cửa, không đợi người khác kịp lên tiếng, Tiểu Bao Tử đã liền kêu lớn: "Ông ngoại, bà ngoại, cháu và ba mẹ đã về nhà rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bao Tử, An Quốc Đống từ trong thư phòng đi ra ngoài. Lý Nguyệt Hương cũng từ trong phòng ngủ đi ra. Trên mặt hai người đều là nụ cười vô cùng cao hứng. Người một nhà đoàn viên được ở cùng nhau, không thể nào không cao hứng được.
Sở Lăng Xuyên thân mật thắm thiết chào ba mẹ vợ. Người một nhà ngồi ở trên sofa phòng khách. Tố Tố đi pha trà, đổ nước rửa hoa quả. Còn Sở Lăng Xuyên thì ngồi trò chuyện cùng với cha mẹ vợ. Đã hơn một năm anh không gặp, tuy rằng ngày hôm qua đã được gặp lại cha mẹ vợ, nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn nói.
'Soái ca' một năm không nhìn thấy Sở Lăng Xuyên, nhưng vẫn nhận ra anh. Nó cọ tới cọ lui ở cạnh chân anh, nhảy lên chồm chồm, vẫy đuôi cực kỳ vui mừng, còn kêu lên ăng ẳng, vô cùng cực kỳ thân thiết.
Ngồi Tán gẫu trong chốc lát thì cũng đã đến thời gian nấu cơm trưa. Lý Nguyệt Hương và Tố Tố chuẩn bị đi làm cơm, nhưng Sở Lăng Xuyên lại nói: "Mẹ, hôm nay ngài nghỉ ngơi đi, để con làm."
Lý Nguyệt Hương thì không đồng ý. Con rể của bà thật không dễ dàng gì mới được trở về nhà, làm sao có thể để cho đứa nhỏ vừa mới trở về nhà lại phải vào bếp làm việc như vậy được: "Như vậy sao được, rất khó khăn con mới được về nhà. Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, cùng nói chuyện phiếm với ba của con là được rồi. Để mẹ và Tố Tố làm là được rồi."
Nói xong, bà đứng lên muốn đi vào bếp. Sở Lăng Xuyên lại đi tới ấn chặt lấy bả vai của mẹ vợ "Mẹ, hôm nay mẹ nghe con đi! Ngài cứ ngồi nghỉ ở đó, cơm trưa để con làm, Tố Tố hỗ trợ. Được rồi, cứ như vậy, ngài và ba ba cứ nghỉ ngơi thôi."
"Không được, con đó, đứa nhỏ này." Lý Nguyệt Hương vẫn là không chịu đáp ứng. Tố Tố hỗ trợ, cười nói: "Mẹ, ngài cứ để cho anh ấy biểu đạt tâm ý một chút đi, con sẽ hỗ trợ anh ấy."
Tố Tố nói xong liền lôi tay của Sở Lăng Xuyên đi tới phòng bếp. Đi đến phòng bếp, Tố Tố lại đảm nhận vai trò lãnh đạo. Cô chỉ huy anh: "Em nấu cơm, anh đứng đó quan sát là được rồi."
Cô cũng không nỡ để anh vào bếp đâu. Sở Lăng Xuyên trộm hôn một cái ở trên mặt Tố Tố, cũng bắt đầu hành động, "Bảo bối, vậy hai chúng ta phân công hợp tác, hả?"
"Ai, được lắm! Vậy anh giúp em cắt hành tây đi." Tố Tố nói xong lấy từ trong tủ lạnh ra hai củ hành tây. Một củ hành tây dùng để xào thịt, còn lại một củ để làm món gà xào cay, còn có khoai tây thái chỉ, cà tím nướng, cá hấp, còn có... A, từ khi nào trong tủ lạnh đã bày đặt món thịt bò khô đã làm xong xuôi như vậy, còn có sủi cảo để đông lạnh nữa.
Tốt quá, như thế này là đã đủ rồi! Xem ra tất cả mọi người trong nhà đều rất nhớ thương Sở Lăng Xuyên! Tố Tố không nhịn được mà tự nhủ ở trong lòng mình. Ba mẹ, hai ngài đã phải cực khổ rồi. Ba ba à, thật sự đã làm khó ngài, khẳng định ngài đã bị ma ma lôi vào bếp để hỗ trợ làm sủi cảo rồi.
Sau khi Sở Lăng Xuyên nhìn thấy sủi cảo và thịt bò khô, trong lòng trừ bỏ cảm động chính là cảm giác ấm áp, Những chi tiết, từng việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, đều lộ ra tình cảm cùng sự yêu thương của mọi người trong nhà đối với anh. Có gia đình thật là tốt.
Bắt đầu bắt tay nấu cơm, sau khi rửa rau, Sở Lăng Xuyên phụ trách việc thái rau cỏ, Tố Tố thì bóc hành tỏi. Lúc này Tiểu Bao Tử cưỡi chiếc xe xoay xoay bơi bơi hai chân dưới đất tiến vào trong bếp. Nhìn thấy mẹ đang lao động, cu cậu lại xoay xoay xe chạy đến bên cạnh chân của ba ba, vươn tay nhỏ bé túm túm lấy ống quần của ba ba: "Ba ba, cục cưng muốn ăn cá."
Ha ha, cậu nhóc tiến vào là muốn gọi món ăn để ăn đây.
Sở Lăng Xuyên còn đang thái hành tây, cay xộc lên mắt, làm nước mắt anh chảy ra không ngừng. Công việc này thật sự là một công việc khổ sai mà. Nghe thấy con trai nói chuyện, anh cúi đầu cuống nhìn cậu nhóc, cũng nâng tay lên dụi dụi mắt, "Được, để ba ba nói với mẹ cho con ăn cá kho tàu."
Giữa trưa, anh trai, chị dâu và cả Sở Vệ Bình đều lưu giữ cả nhà bọn họ ở lại ăn cơm, thế nhưng bởi vì còn phải đi vấn an An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương, cho nên hai vợ chồng đành chỉ có thể khéo léo từ chối. Ai bảo thời gian của đồng chí Sở Lăng Xuyên không được sung túc như vậy chứ!
Người trong nhà cũng lý giải được điều này, cho nên cũng không cố gắng lưu giữ. Đi thăm cha mẹ vợ, đó cũng là việc hẳn nên làm. Duy nhất có một điểm chính là, Sở Vệ Bình lưu luyến với nhóc Tiểu Bao Tử.
Trước khi đi, Sở Vệ Bình cố ý trêu đùa Tiểu Bao Tử: "Cháu nội của ông, mấy ngày nay ông nội cảm thấy rất nhớ cháu. Nếu không cháu ở lại đây cùng với ông nội đi. Ở lại nơi này còn có cả chị gái chơi đùa với cháu nữa, có được hay không vậy?"
Tuy rằng Tiểu Bao Tử cũng rất thân thiết với ông nội, rất thích ông nội, cũng nghĩ muốn được ở cùng với ông nội. Nhưng mà suốt một năm qua nhóc đã không được gặp ba ba rồi. Hiện tại thật vất vả lắm mới được nhìn thấy người, đương nhiên là thập phần muốn được ở cùng với ba ba của mình. Cậu nhóc đảo mắt xoay xoay đôi con ngươi, rúc vào trong lòng ông nội, ngọt ngào ngây thơ nói: "Ông nội, chờ đến khi ba ba đi làm rồi, cục cưng đến với ông nội, bảo mẹ đưa cục cưng đến."
Mọi người bởi vì một bộ dạng nghiêm trang lại nói những lời giống như ông cụ non kia của Tiểu Bao Tử, đều nở nụ cười. Sở Lăng Xuyên cố ý đùa con trai: "Con trai, nếu không thì trước con ở lại cùng với ông nội đi. Đến bữa cơm tối, ba ba sẽ tới đón con."
Tiểu Bao Tử ở trong lòng ông nội cọ quạy không thôi. Bàn tay nhỏ bé nâng cằm lên, rõ ràng không vừa ý, thở dài, nói vẻ đầy ưu sầu: "Dù sao thì lời nói của cục cưng cũng không có ý nghĩa gì hết. Đi thì đi, ở lại thì ở chứ sao."
Ha ha, mọi người đều cười rộ lên. Sở Vệ Bình không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng cháu nội một cái. Sở Lăng Xuyên nhanh chóng nói: "Ba, người xem, đã một năm nay con không được gặp con trai rồi, hãy để cho cu cậu đi theo con đi."
Sở Vệ Bình phối hợp nói: "Như vậy cũng được, vậy Tiểu Bao Tử hãy đi cùng với ba ba thôi, ngày khác cháu lại đi đến đây với ông nội."
Tiểu Bao Tử vẻ mặt bình tĩnh. Sở Lăng Xuyên đi qua đó ôm nhóc vào trong ngực, "Con hãy chào tạm biệt, nói hẹn gặp lại với ông nội, bác trai, bác gái và chị gái chi nào."
"Ông nội hẹn gặp lại. Bác trai hẹn gặp lại. Bác gái hẹn gặp lại. Chị gái hẹn gặp lại." Tiểu Bao Tử vừa nói hẹn gặp lại với mọi người, vừa vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhìn rất đáng yêu. Có thể thấy được trong lòng cu cậu có bao nhiêu gấp gáp, muốn được đi cùng với ba ba của mình.
Sau khi nói lời chào từ biệt, cả nhà bọn họ rời đi khỏi nhà anh cả. Lái xe đi khoảng mười phút thì tới nhà của cha mẹ Tố Tố. Vừa vào đến cửa, không đợi người khác kịp lên tiếng, Tiểu Bao Tử đã liền kêu lớn: "Ông ngoại, bà ngoại, cháu và ba mẹ đã về nhà rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bao Tử, An Quốc Đống từ trong thư phòng đi ra ngoài. Lý Nguyệt Hương cũng từ trong phòng ngủ đi ra. Trên mặt hai người đều là nụ cười vô cùng cao hứng. Người một nhà đoàn viên được ở cùng nhau, không thể nào không cao hứng được.
Sở Lăng Xuyên thân mật thắm thiết chào ba mẹ vợ. Người một nhà ngồi ở trên sofa phòng khách. Tố Tố đi pha trà, đổ nước rửa hoa quả. Còn Sở Lăng Xuyên thì ngồi trò chuyện cùng với cha mẹ vợ. Đã hơn một năm anh không gặp, tuy rằng ngày hôm qua đã được gặp lại cha mẹ vợ, nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn nói.
'Soái ca' một năm không nhìn thấy Sở Lăng Xuyên, nhưng vẫn nhận ra anh. Nó cọ tới cọ lui ở cạnh chân anh, nhảy lên chồm chồm, vẫy đuôi cực kỳ vui mừng, còn kêu lên ăng ẳng, vô cùng cực kỳ thân thiết.
Ngồi Tán gẫu trong chốc lát thì cũng đã đến thời gian nấu cơm trưa. Lý Nguyệt Hương và Tố Tố chuẩn bị đi làm cơm, nhưng Sở Lăng Xuyên lại nói: "Mẹ, hôm nay ngài nghỉ ngơi đi, để con làm."
Lý Nguyệt Hương thì không đồng ý. Con rể của bà thật không dễ dàng gì mới được trở về nhà, làm sao có thể để cho đứa nhỏ vừa mới trở về nhà lại phải vào bếp làm việc như vậy được: "Như vậy sao được, rất khó khăn con mới được về nhà. Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, cùng nói chuyện phiếm với ba của con là được rồi. Để mẹ và Tố Tố làm là được rồi."
Nói xong, bà đứng lên muốn đi vào bếp. Sở Lăng Xuyên lại đi tới ấn chặt lấy bả vai của mẹ vợ "Mẹ, hôm nay mẹ nghe con đi! Ngài cứ ngồi nghỉ ở đó, cơm trưa để con làm, Tố Tố hỗ trợ. Được rồi, cứ như vậy, ngài và ba ba cứ nghỉ ngơi thôi."
"Không được, con đó, đứa nhỏ này." Lý Nguyệt Hương vẫn là không chịu đáp ứng. Tố Tố hỗ trợ, cười nói: "Mẹ, ngài cứ để cho anh ấy biểu đạt tâm ý một chút đi, con sẽ hỗ trợ anh ấy."
Tố Tố nói xong liền lôi tay của Sở Lăng Xuyên đi tới phòng bếp. Đi đến phòng bếp, Tố Tố lại đảm nhận vai trò lãnh đạo. Cô chỉ huy anh: "Em nấu cơm, anh đứng đó quan sát là được rồi."
Cô cũng không nỡ để anh vào bếp đâu. Sở Lăng Xuyên trộm hôn một cái ở trên mặt Tố Tố, cũng bắt đầu hành động, "Bảo bối, vậy hai chúng ta phân công hợp tác, hả?"
"Ai, được lắm! Vậy anh giúp em cắt hành tây đi." Tố Tố nói xong lấy từ trong tủ lạnh ra hai củ hành tây. Một củ hành tây dùng để xào thịt, còn lại một củ để làm món gà xào cay, còn có khoai tây thái chỉ, cà tím nướng, cá hấp, còn có... A, từ khi nào trong tủ lạnh đã bày đặt món thịt bò khô đã làm xong xuôi như vậy, còn có sủi cảo để đông lạnh nữa.
Tốt quá, như thế này là đã đủ rồi! Xem ra tất cả mọi người trong nhà đều rất nhớ thương Sở Lăng Xuyên! Tố Tố không nhịn được mà tự nhủ ở trong lòng mình. Ba mẹ, hai ngài đã phải cực khổ rồi. Ba ba à, thật sự đã làm khó ngài, khẳng định ngài đã bị ma ma lôi vào bếp để hỗ trợ làm sủi cảo rồi.
Sau khi Sở Lăng Xuyên nhìn thấy sủi cảo và thịt bò khô, trong lòng trừ bỏ cảm động chính là cảm giác ấm áp, Những chi tiết, từng việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, đều lộ ra tình cảm cùng sự yêu thương của mọi người trong nhà đối với anh. Có gia đình thật là tốt.
Bắt đầu bắt tay nấu cơm, sau khi rửa rau, Sở Lăng Xuyên phụ trách việc thái rau cỏ, Tố Tố thì bóc hành tỏi. Lúc này Tiểu Bao Tử cưỡi chiếc xe xoay xoay bơi bơi hai chân dưới đất tiến vào trong bếp. Nhìn thấy mẹ đang lao động, cu cậu lại xoay xoay xe chạy đến bên cạnh chân của ba ba, vươn tay nhỏ bé túm túm lấy ống quần của ba ba: "Ba ba, cục cưng muốn ăn cá."
Ha ha, cậu nhóc tiến vào là muốn gọi món ăn để ăn đây.
Sở Lăng Xuyên còn đang thái hành tây, cay xộc lên mắt, làm nước mắt anh chảy ra không ngừng. Công việc này thật sự là một công việc khổ sai mà. Nghe thấy con trai nói chuyện, anh cúi đầu cuống nhìn cậu nhóc, cũng nâng tay lên dụi dụi mắt, "Được, để ba ba nói với mẹ cho con ăn cá kho tàu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.