Chương 355: Em là bảo bối của anh – Nguyên nhân của sự áy náy 2
Hồ ly
16/07/2020
Tố Tố nâng tay lên xoa xoa lên mặt của mình, để cho gương mặt cứng đờ
hồi lâu được bình tĩnh trở lại. Cô duỗi tay gỡ búi tóc ra, để xõa tóc
xuống. Sau khi nhìn thấy bản thân mình đã được tự nhiên hơn rất nhiều,
Tố Tố hơi nhấp môi một chút, hít một hơi thật sâu, rồi thở bật ra. Đến
lúc này Tố Tố mới cầm lấy túi, bước xuống xe, khóa cửa xe đi về phía cửa ra vào của tòa nhà.
Cô dùng thẻ phòng mở cửa tòa nhà đi vào. Còn không đợi cô kịp phản ứng trở lại, trước mặt cô bỗng tối sầm. Một bóng người đã chặn ngang đường cô đi. Một chiếc hôn cực nóng cũng đổ ập xuống gương mặt của Tố Tố.
Đầu tiên Tố Tố bị cả kinh, sau đó cô mới trầm tĩnh lại. Hơi thở cùng cái vòng tay ôm ấp quen thuộc kia đã nói cho cô biết, giờ phút này, nụ hôn vừa rồi, người đang ôm lấy mình là của người đàn ông mà cô yêu.
Tâm tình của cô rất kém, rất khó chịu, rất thống khổ. Tuy nhiên cô vẫn cứ ôm chặt lấy anh, liều lĩnh hôn trả anh. Răng môi cùng với hơi thở nam tính mạnh mẽ, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cho trái tim của Tố Tố liền thấy an ổn trở lại, đồng thời lại cũng rất đau lòng.
Một lát sau, hai người mới kết thúc nụ hôn môi. Con ngươi đen sáng quắc của Sở Lăng Xuyên nhìn sang cô. Anh cởi áo khoác của mình xuống, choàng lên trên người Tố Tố, bao trùm lấy cô: "Bảo bối, em có lạnh không?"
Sở Lăng Xuyên hỏi như vậy, Tố Tố mới ý thức được cả người và lòng bàn tay mình đang lạnh giá, thân thể rét run lên. Cô không dám nhìn vào ánh mắt của Sở Lăng Xuyên. Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng anh: "Không sao, lúc nãy thì có một chút, bất quá bây giờ thì không lạnh nữa rồi."
Hai người còn đang nói chuyện với nhau, bên ngoài có người mở cửa ra. Sở Lăng Xuyên cũng ôm lấy Tố Tố đi đến hướng thang máy. Quả nhiên có người đi vào, đứng ở phía sau bọn họ cùng nhau chờ thang máy với bọn họ để lên lầu. Bất quá trước khi bọn họ đến nơi, người đó đã ra khỏi thang máy.
Đến tới tầng lầu bọn họ muốn đến, sau khi hai người đi ra thang máy, Sở Lăng Xuyên trực tiếp lấy ra chìa khóa mở cửa. Hai người một trước một sau đi vào. Tố Tố thay đổi giày vừa đi đến cửa ra vào, Tiểu Bao Tử liền chạy tới: "Mẹ."
"Cục cưng." Tố Tố bế bổng con trai lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Đã mấy ngày nay cô không được nhìn thấy cu cậu rồi, cô nhớ con trai cực kỳ: "Đi ra ngoài chơi với ông nội như vậy, con có thấy vui không?"
"Vui lắm ạ." Tiểu Bao Tử gật đầu. Nhóm cán bộ kỳ cựu về hưu tổ chức đi du lịch, Sở Vệ Bình liền mang theo Tiểu Bao Tử cùng đi. Lúc đó Tố Tố thực sự sợ bố chồng bị mệt, cũng may Tiểu Bao Tử rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời.
Tiểu Bao Tử cũng mấy ngày không được gặp mẹ của mình, đương nhiên là làm nũng ở trong lòng cô. Cu cậu thân cận cùng với mẹ, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tố Tố, còn hỏi một câu nghe rất người lớn: "Mẹ, mẹ có nhớ cục cưng không?"
Ha ha, Tố Tố liền quên mất sự không thoải mái mới vừa rồi, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng hôn vài cái rất kêu ở trên mặt con trai: "Nhớ chứ! Mấy ngày nay mẹ đều luôn nhớ đến con trai Tiểu Bao Tử của mẹ. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử chỉ lo vui chơi cùng với ông nội thôi, cũng không biết khi nào trở lại, chắc là đã quên mất mẹ rồi phải không?"
Tiểu Bao Tử nhìn xem Sở Lăng Xuyên đứng bên cạnh, lại nhìn về phía Tố Tố. Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên bả vai của Tố Tố. Vẻ mặt cu cậu rất bình tĩnh, nói: "Mẹ bảo bối à, mẹ đừng ghen, không phải là bây giờ cục cưng đã trở lại rồi sao."
Người một nhà trực tiếp cười đến quặn thắt cả ruột lại. Người lớn ở trong nhà đều cười đến ngả trước ngửa sau, nhìn Tiểu Bao Tử đang tựa đầu vào trong lòng Tố Tố, vẻ mặt cười xấu xa, lộ ra một hàm răng trắng, không biết có bao nhiêu là đáng yêu.
Tố Tố cười đến đau cả mặt, nhưng vẫn không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt đang cười xấu xa của Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng vừa cười, vừa đến lôi kéo con trai, trực tiếp ôm con trai bảo bối vào trong lòng mình. Anh nâng con trai lên, ném lên cao lại đón con rơi vào trong lòng anh. Tiểu Bao Tử cười lên khanh khách. Tiếng cười rải đầy tràn ngập khắp căn phòng, xua tan đi sự hắc ám trong lòng của Tố Tố.
Ăn xong bữa cơm chiều, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử về nhà mình. Trên đường đi, Sở Lăng Xuyên bàn bạc với Tố Tố, ngày mai đi thăm mộ mẹ của mình một chút. Anh đã đi vắng suốt một năm qua, cũng chưa từng đi bái tế mẹ của mình.
Nhắc tới Triệu Đình Phương, tâm tình của cả hai người đều rất nặng nề. Tuy rằng một năm đã trôi qua, nhưng mà sự tiếc nuối cùng nỗi ân hận ray rứt kia, vẫn không hề vơi đi. Bởi vì cái dạng tiếc nuối này thì không cách nào quên đi nổi.
Lúc về đến nhà, Tiểu Bao Tử lại cũng đã ngủ thiếp đi giống như trước kia. Cu cậu cứ ngồi lên xe là lập tức liền nằm ngủ luôn. Chuyện này tựa như đã thành quy luật rồi. Nhìn gương mặt của cậu nhóc đang ngủ, lại nhớ đến hình ảnh bàn tay nhỏ bé của cu cậu vỗ vỗ lên bả vai của cô nói, mẹ bảo bối đừng ghen, thật sự Tố Tố cảm thấy con trai của mình cực kỳ đáng yêu.
Tố Tố chăm sóc cho Tiểu Bao Tử nghỉ ngơi. Sở Lăng Xuyên thì đi tắm rửa. Chờ anh tắm rửa xong, lúc đi ra, thì Tiểu Bao Tử đã nằm ở nơi đó thư thư thái thái mà ngủ. Còn Tố Tố cũng đi đến phòng vệ sinh ở phòng khách để tắm rửa rồi.
Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên sô pha phòng khách để xem ti vi, đồng thời cũng chờ Tố Tố nói ra miệng. Kỳ thực, lực quan sát của Sở Lăng Xuyên thật sự rất tốt. Hôm nay Tố Tố về trễ, điều này cũng không có gì, thế nhưng mà, tâm tình của cô thì không đúng lắm.
Cô mơ hồ để lộ ra sự bất an. Rốt cuộc là vì sao? Anh suy nghĩ, hôm nay anh phải nói chuyện cùng với cô. Đại khái có đến năm phút đồng hồ, rốt cục Sở Lăng Xuyên cũng nhìn thấy được Tố Tố từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài. Cô mặc váy ngủ, để lộ ra một khoảng chân thon nhỏ và trắng nõn, nhìn rất là chọc người. Thời điểm cô đi về phía anh, ánh mắt của Sở Lăng Xuyên nhìn thẳng vào Tố Tố, người cũng đứng dậy đi về phía cô. Anh ôm lấy cô, cúi đầu ngửi ngửi ở trên cổ cô. Tràn ngập trong mũi của anh là mùi hương thơm quen thuộc, làm cho người ta thấy rung động.
Hai cánh tay có lực của Sở Lăng Xuyên vòng lại ở hông của Tố Tố. Anh bế cô lên, cũng đi về hướng gian phòng ngủ không có cục cưng kia. Anh bế cô đi vào, đóng cửa, khóa trái lại, đi đến bên giường, đặt cô xuống. Để Tố Tố nằm ở nơi đó, anh chống thân thể che ở trên người cô. Đôi con ngươi đen của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô: "Bảo bối, có thể nói ra cho anh nghe được hay không? Em đang có tâm sự gì, hãy nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."
Trái tim của Tố Tố đột nhiên cứng ngắc lại. Sở Lăng Xuyên đã biết chuyện gì rồi sao? Không, sẽ không đâu! Sự sợ hãi cùng hoảng hốt đã bao phủ khắp người cô. Cô phải nói ư, cần phải nói cho anh biết ư! Hãy nói đi, không nên lại tiếp tục giấu diếm nữa.
Nhưng mà, có làm thế nào thì Tố Tố cũng không thể nào nói nên lời. Bởi vì cô quá yêu Sở Lăng Xuyên, cho nên rất sợ hãi sẽ bị mất đi anh, làm tổn thương đến anh. Bí mật kia ở trong lòng đã rỉa rói lòng của cô. Bí mật ấy, dù có làm thế nào đi nữa, cô cũng không có cách nào nói ra được. Tố Tố ôm lấy Sở Lăng Xuyên, không dám mặt đối mặt cùng anh lúc này vẫn đang ngóng nhìn cô. Cô trốn tránh ánh mắt của anh, chân chân thật thật ôm ấp lấy anh.
Cô dùng thẻ phòng mở cửa tòa nhà đi vào. Còn không đợi cô kịp phản ứng trở lại, trước mặt cô bỗng tối sầm. Một bóng người đã chặn ngang đường cô đi. Một chiếc hôn cực nóng cũng đổ ập xuống gương mặt của Tố Tố.
Đầu tiên Tố Tố bị cả kinh, sau đó cô mới trầm tĩnh lại. Hơi thở cùng cái vòng tay ôm ấp quen thuộc kia đã nói cho cô biết, giờ phút này, nụ hôn vừa rồi, người đang ôm lấy mình là của người đàn ông mà cô yêu.
Tâm tình của cô rất kém, rất khó chịu, rất thống khổ. Tuy nhiên cô vẫn cứ ôm chặt lấy anh, liều lĩnh hôn trả anh. Răng môi cùng với hơi thở nam tính mạnh mẽ, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cho trái tim của Tố Tố liền thấy an ổn trở lại, đồng thời lại cũng rất đau lòng.
Một lát sau, hai người mới kết thúc nụ hôn môi. Con ngươi đen sáng quắc của Sở Lăng Xuyên nhìn sang cô. Anh cởi áo khoác của mình xuống, choàng lên trên người Tố Tố, bao trùm lấy cô: "Bảo bối, em có lạnh không?"
Sở Lăng Xuyên hỏi như vậy, Tố Tố mới ý thức được cả người và lòng bàn tay mình đang lạnh giá, thân thể rét run lên. Cô không dám nhìn vào ánh mắt của Sở Lăng Xuyên. Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng anh: "Không sao, lúc nãy thì có một chút, bất quá bây giờ thì không lạnh nữa rồi."
Hai người còn đang nói chuyện với nhau, bên ngoài có người mở cửa ra. Sở Lăng Xuyên cũng ôm lấy Tố Tố đi đến hướng thang máy. Quả nhiên có người đi vào, đứng ở phía sau bọn họ cùng nhau chờ thang máy với bọn họ để lên lầu. Bất quá trước khi bọn họ đến nơi, người đó đã ra khỏi thang máy.
Đến tới tầng lầu bọn họ muốn đến, sau khi hai người đi ra thang máy, Sở Lăng Xuyên trực tiếp lấy ra chìa khóa mở cửa. Hai người một trước một sau đi vào. Tố Tố thay đổi giày vừa đi đến cửa ra vào, Tiểu Bao Tử liền chạy tới: "Mẹ."
"Cục cưng." Tố Tố bế bổng con trai lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Đã mấy ngày nay cô không được nhìn thấy cu cậu rồi, cô nhớ con trai cực kỳ: "Đi ra ngoài chơi với ông nội như vậy, con có thấy vui không?"
"Vui lắm ạ." Tiểu Bao Tử gật đầu. Nhóm cán bộ kỳ cựu về hưu tổ chức đi du lịch, Sở Vệ Bình liền mang theo Tiểu Bao Tử cùng đi. Lúc đó Tố Tố thực sự sợ bố chồng bị mệt, cũng may Tiểu Bao Tử rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời.
Tiểu Bao Tử cũng mấy ngày không được gặp mẹ của mình, đương nhiên là làm nũng ở trong lòng cô. Cu cậu thân cận cùng với mẹ, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tố Tố, còn hỏi một câu nghe rất người lớn: "Mẹ, mẹ có nhớ cục cưng không?"
Ha ha, Tố Tố liền quên mất sự không thoải mái mới vừa rồi, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng hôn vài cái rất kêu ở trên mặt con trai: "Nhớ chứ! Mấy ngày nay mẹ đều luôn nhớ đến con trai Tiểu Bao Tử của mẹ. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử chỉ lo vui chơi cùng với ông nội thôi, cũng không biết khi nào trở lại, chắc là đã quên mất mẹ rồi phải không?"
Tiểu Bao Tử nhìn xem Sở Lăng Xuyên đứng bên cạnh, lại nhìn về phía Tố Tố. Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên bả vai của Tố Tố. Vẻ mặt cu cậu rất bình tĩnh, nói: "Mẹ bảo bối à, mẹ đừng ghen, không phải là bây giờ cục cưng đã trở lại rồi sao."
Người một nhà trực tiếp cười đến quặn thắt cả ruột lại. Người lớn ở trong nhà đều cười đến ngả trước ngửa sau, nhìn Tiểu Bao Tử đang tựa đầu vào trong lòng Tố Tố, vẻ mặt cười xấu xa, lộ ra một hàm răng trắng, không biết có bao nhiêu là đáng yêu.
Tố Tố cười đến đau cả mặt, nhưng vẫn không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt đang cười xấu xa của Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng vừa cười, vừa đến lôi kéo con trai, trực tiếp ôm con trai bảo bối vào trong lòng mình. Anh nâng con trai lên, ném lên cao lại đón con rơi vào trong lòng anh. Tiểu Bao Tử cười lên khanh khách. Tiếng cười rải đầy tràn ngập khắp căn phòng, xua tan đi sự hắc ám trong lòng của Tố Tố.
Ăn xong bữa cơm chiều, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử về nhà mình. Trên đường đi, Sở Lăng Xuyên bàn bạc với Tố Tố, ngày mai đi thăm mộ mẹ của mình một chút. Anh đã đi vắng suốt một năm qua, cũng chưa từng đi bái tế mẹ của mình.
Nhắc tới Triệu Đình Phương, tâm tình của cả hai người đều rất nặng nề. Tuy rằng một năm đã trôi qua, nhưng mà sự tiếc nuối cùng nỗi ân hận ray rứt kia, vẫn không hề vơi đi. Bởi vì cái dạng tiếc nuối này thì không cách nào quên đi nổi.
Lúc về đến nhà, Tiểu Bao Tử lại cũng đã ngủ thiếp đi giống như trước kia. Cu cậu cứ ngồi lên xe là lập tức liền nằm ngủ luôn. Chuyện này tựa như đã thành quy luật rồi. Nhìn gương mặt của cậu nhóc đang ngủ, lại nhớ đến hình ảnh bàn tay nhỏ bé của cu cậu vỗ vỗ lên bả vai của cô nói, mẹ bảo bối đừng ghen, thật sự Tố Tố cảm thấy con trai của mình cực kỳ đáng yêu.
Tố Tố chăm sóc cho Tiểu Bao Tử nghỉ ngơi. Sở Lăng Xuyên thì đi tắm rửa. Chờ anh tắm rửa xong, lúc đi ra, thì Tiểu Bao Tử đã nằm ở nơi đó thư thư thái thái mà ngủ. Còn Tố Tố cũng đi đến phòng vệ sinh ở phòng khách để tắm rửa rồi.
Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên sô pha phòng khách để xem ti vi, đồng thời cũng chờ Tố Tố nói ra miệng. Kỳ thực, lực quan sát của Sở Lăng Xuyên thật sự rất tốt. Hôm nay Tố Tố về trễ, điều này cũng không có gì, thế nhưng mà, tâm tình của cô thì không đúng lắm.
Cô mơ hồ để lộ ra sự bất an. Rốt cuộc là vì sao? Anh suy nghĩ, hôm nay anh phải nói chuyện cùng với cô. Đại khái có đến năm phút đồng hồ, rốt cục Sở Lăng Xuyên cũng nhìn thấy được Tố Tố từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài. Cô mặc váy ngủ, để lộ ra một khoảng chân thon nhỏ và trắng nõn, nhìn rất là chọc người. Thời điểm cô đi về phía anh, ánh mắt của Sở Lăng Xuyên nhìn thẳng vào Tố Tố, người cũng đứng dậy đi về phía cô. Anh ôm lấy cô, cúi đầu ngửi ngửi ở trên cổ cô. Tràn ngập trong mũi của anh là mùi hương thơm quen thuộc, làm cho người ta thấy rung động.
Hai cánh tay có lực của Sở Lăng Xuyên vòng lại ở hông của Tố Tố. Anh bế cô lên, cũng đi về hướng gian phòng ngủ không có cục cưng kia. Anh bế cô đi vào, đóng cửa, khóa trái lại, đi đến bên giường, đặt cô xuống. Để Tố Tố nằm ở nơi đó, anh chống thân thể che ở trên người cô. Đôi con ngươi đen của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô: "Bảo bối, có thể nói ra cho anh nghe được hay không? Em đang có tâm sự gì, hãy nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."
Trái tim của Tố Tố đột nhiên cứng ngắc lại. Sở Lăng Xuyên đã biết chuyện gì rồi sao? Không, sẽ không đâu! Sự sợ hãi cùng hoảng hốt đã bao phủ khắp người cô. Cô phải nói ư, cần phải nói cho anh biết ư! Hãy nói đi, không nên lại tiếp tục giấu diếm nữa.
Nhưng mà, có làm thế nào thì Tố Tố cũng không thể nào nói nên lời. Bởi vì cô quá yêu Sở Lăng Xuyên, cho nên rất sợ hãi sẽ bị mất đi anh, làm tổn thương đến anh. Bí mật kia ở trong lòng đã rỉa rói lòng của cô. Bí mật ấy, dù có làm thế nào đi nữa, cô cũng không có cách nào nói ra được. Tố Tố ôm lấy Sở Lăng Xuyên, không dám mặt đối mặt cùng anh lúc này vẫn đang ngóng nhìn cô. Cô trốn tránh ánh mắt của anh, chân chân thật thật ôm ấp lấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.