Chương 13
Bách Đường
19/03/2023
Sáng hôm sau, cả hai chúng tôi đều dậy muộn.
Thật ra chỉ có mình tôi dậy muộn, Trương Tam dậy từ sớm, nhưng hắn lại không chịu đánh thức tôi.
"A Mộc ngủ mà, anh không muốn kêu dậy đâu." Hắn lại còn coi là lẽ đường hoàng nữa chứ.
Sửa soạn xong, chúng tôi mặc vào bộ đồ đẹp nhất đã chuẩn bị hôm qua, khăn gói lên đường.
Vì quyết tâm lên huyện thành ăn nên cả hai đều không xách đồ ăn theo, tôi với Trương Tam chỉ lót dạ bằng một chén cơm độn khoai hôm qua còn sót lại.
Cắp theo cái giỏ đi trên đường, tâm trạng tôi hào hứng đến lạ. Cả hai đều đi không nhanh, cứ đủng đỉnh đội nắng mà đi. Ông trời cũng muốn chiếu cố chúng tôi, ngày hôm nay không mưa, nhiều mây, ánh nắng không gắt, là loại thời tiết rất thích hợp để ra ngoài dạo chơi.
Đi bộ một lúc thì chúng tôi vượt khỏi làng Phú Quý, từ đoạn này trở đi đối với tôi hoàn toàn xa lạ.
Trương Tam khều khều tay tôi, dù rất xấu hổ, nhưng vì xung quanh không có ai, tôi cũng để hắn nắm.
Lỗ tai Trương Tam đỏ ửng.
Đồ ngốc, nhìn hắn cố ngẩng đầu nhìn đường, lòng tôi ngọt như rót mật, tâm trạng khỏi phải nói sung sướng đến chừng nào.
Đi khoảng nửa canh giờ thì người bắt đầu đông, trên đường có vô số thôn dân hoặc phú thương tới lui, có người đánh xe bò, người mặc áo vải thô, người mặc áo gấm quyền quý, người xách giỏ rau, người mang giạ lúa, muôn hình vạn trạng.
Vì xấu hổ nên tôi buông tay Trương Tam, hắn bĩu môi một chút rồi kéo tay áo tôi, dẫn tôi vào thành.
Huyện thành lớn và phồn hoa hơn cả những gì tôi tưởng tượng, nhà cửa khang trang đẹp đẽ, đường lát gạch đá, người đi lại đông như mắc cửi.
Trương Tam nhìn mặt trời rồi kéo tôi đi tiệm hoành thánh hắn nói, hai chúng tôi gọi hai bát to. Hoành thánh được mang lên rất nhanh, dưới ánh mắt tò mò dáo dát của tôi. Từng viên mập mạp nửa trong suốt quay quay trong nước dùng lẫn hành thái, mùi hương thơm ngon khó cưỡng.
Đi bộ nửa canh giờ, chút đồ ăn trong bụng cũng tiêu sạch rồi, tôi và Trương Tam cắm đầu ăn.
Ăn xong, tôi tiếp tục ngắm nhìn đường phố, dường như cái gì trong mắt tôi cũng thấy lạ, có mỗi chuyện xe ngựa xe bò đi qua mà tôi cũng không dời mắt được.
Thú thật đây là lần đầu tiên tôi được thấy 'ngựa'.
Thấy người ta gánh quang gánh đi khắp nơi.
Thấy những cửa tiệm xa hoa người ra vào tấp nập.
Thế giới trong mắt tôi bỗng nhiên muôn màu rực rỡ vô cùng.
Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay tôi dưới bàn.
Trương Tam đang cười: "A Mộc, em muốn đi chợ không?"
Đương nhiên là không từ chối được rồi, tôi nghiêm túc lấy bao tiền nhỏ trong người ra, đếm tám đồng trả cho chủ tiệm hoành thánh.
Mặc dù thấy rất mắc, nhưng hoành thánh ăn ngon lại có thịt, giá này cũng không uổng.
Chúng tôi quẹo ngang quẹo dọc, tới một bãi đất trống mà người ta họp chợ. Vì là cuối tháng nên chợ rất đông, cả bãi đất đều vây kín người, mùi hương hỗn tạp, tiếng ồn ào lao nhao. Có người, có vật sống, tất cả họp thành một khung cảnh náo nhiệt đặc biệt mà tôi chưa được thấy trong đời.
Đúng là thức ăn ở đây bán mắc hơn một chút so với trong làng, nhưng chủng loại phong phú. Cuối cùng tôi với Trương Tam mua một ít bánh nếp gói trong lá chuối.
Tôi tìm được một chỗ bán giấm nhưng không có bình đựng, lúc này thì sự chuẩn bị của tôi đã phát huy đầy đủ, từ trong giỏ tre, tôi lấy ra bình giấm cũ ở nhà trước đôi mắt tròn xoe của Trương Tam.
Một bình giấm mười hai đồng, không thiếu không dư một đồng.
Trương Tam loay hoay quanh tôi: "Anh còn chẳng nhớ phải đem cái bình theo, A Mộc hay quá!"
"Đó là vì anh mua giấm hết ba mươi đồng."
Trương Tam lắc đầu nguầy nguậy: "Sau này không mua nữa, nhường em mua hết đó."
Sau khi dạo chợ xong thì chúng tôi đi mua vải, lần này phải vào một cửa hàng lớn. Tôi chưa từng đến một chỗ giống thế bao giờ, cả người đều thấy căng thẳng.
Trương Tam cũng không thoải mái bao nhiêu, tôi thấy hắn cứ bó tay bó chân sao đó, có lẽ vì không có mấy người đàn ông cao to như hắn ở đây, hay do xung quanh đa phần là phụ nữ, mà có vài người cứ dò xét nhìn hắn.
Tôi đụng Trương Tam một cái: "Anh ra ngoài chờ đi, tự em mua."
Trương Tam nhìn về một phía, tranh thủ đáp lại tôi: "Không... Để anh."
"Vương tiểu nhị!" Thấy được ai đó, Trương Tam bèn kêu lên, hơi nở nụ cười.
À, hóa ra hắn có người quen ở đây.
Một người đàn ông nhỏ thó đi đến, gương mặt tươi cười: "Trương tiểu tử, đi đâu đây?"
"Mua vải." Trương Tam vỗ vai tôi: "Em ấy lựa, anh chọn giúp vài khúc nhé."
Vương tiểu nhị dời ánh mắt từ người Trương Tam sang tôi: "Được được."
Gã lấy ra vài tấm vải nhiều màu sắc: "Này là vợ cậu nhỉ, Trương tiểu tử?"
Trương Tam ưỡn ngực nói: "Đúng."
Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng sung sướng tự hào của hắn
Giống như việc lấy tôi là một chuyện cực đáng để khoe ra.
Vương tiểu nhị giúp chúng tôi lựa một tấm vải tối màu, tươi cười tiễn chúng tôi đi: "Chúc hai vợ chồng trăm năm hạnh phúc! Lần sau lại đến tiệm tôi mua nữa nhé!"
Trương Tam to tiếng đáp: "Được!" Làm mấy người đi đường quay lại nhìn hắn.
Tôi thấy ngại chết mất!
Trương Tam nắm hờ tay tôi một cái, tôi ngại ngùng gạt hắn ra, chẳng có ai nắm tay trên đường, nếu người ta nhìn thấy thì rất kì cục. Trương Tam cũng không buồn mà vội vàng xáp lại: "Anh mua chè cho em ăn nhé? Xong rồi chúng ta đi chùa một lúc."
Tôi reo lên: "Đi chùa đi! Em còn chưa đi bao giờ!"
Bây giờ trời cũng đã trưa, chúng tôi mua đồ ăn đơn giản, rồi tìm một bóng cây tránh nắng. Trời về trưa chuyển nắng gắt, oi ả, Trương Tam để tôi dựa lưng vào cây, còn hắn không biết tìm đâu ra cái mo cau để quạt cho tôi.
"Đâu ra đó?" Tôi cười hỏi.
Trương Tam chỉ vào ngõ: "Mấy đứa nhóc bên đó có nhiều, anh đổi bằng một viên kẹo."
Trương Tam mở cái gói giấy trên tay, để lộ những viên kẹo màu hổ phách óng ánh bên trong. Dưới đốm nắng của tàng cây, sắc hổ phách càng thêm lộng lẫy.
Tôi nhón một viên vào miệng, vị ngọt dịu dàng tỏa ra khắp đầu lưỡi.
Trương Tam phe phẩy quạt cho tôi, gió thổi hiu hiu, tôi bèn nhắm mắt lại.
"Ngủ một chút đi, A Mộc, anh sẽ gọi em..." Tiếng Trương Tam dần xa xăm.
Chiều đó, sau khi ngủ nghỉ no say, chúng tôi lại xuất phát đến chùa.
Vì không phải là hội rằm nên chùa không đông, chỉ loanh quanh vài lượt khách vãng lai, đến lúc chúng tôi bước vào đã không còn ai.
Nhưng mùi khói nhang lại rất nồng.
Tôi không biết những bức tượng trong chùa thờ ai, vì chữ nghĩa chúng tôi đều chẳng biết. Tôi từng đi học hai năm, nhưng chẳng còn nhớ được bao nhiêu nữa.
May mắn thay có một vị sư thầy hướng dẫn chúng tôi. Tôi mang theo một ít gạo để cúng cho chùa. Vị sư hiền từ nhận nắm gạo của tôi, đổi lại cho hai chúng tôi vài cây nhang.
Mùi khói hương nồng đượm.
Tôi lầm rầm khấn nguyện trong lòng, chỉ mong Phật tổ biết được lòng tôi.
____
Thời gian thấm thoát trôi qua, hết mùa gặt lúa, người dân làng Phú Quý đột nhiên đâm ra rảnh rỗi, nhưng vui thì cũng chẳng vui bao nhiêu, vì đến lúc quan binh xuống thu thuế rồi.
Tôi và Trương Tam bỏ tiền mua lại lúa của dân làng để đóng thuế, nhìn ví tiền rỗng đi mà thở dài.
"Thế này không được rồi, lỗ quá."
Trương Tam an ủi: "Không lỗ tới vậy, anh thấy cũng được mà."
Tôi cất tiền đi, quay sang Trương Tam: "Anh không tính mua miếng đất đấy hử? Em ở nhà cả ngày cũng rảnh rỗi, trồng trọt một chút cũng không sao..."
Trương Tam lắc đầu: "A Mộc có rảnh rỗi đâu, em làm nhiều lắm."
Tôi túm tay áo Trương Tam: "Nhưng mà có ruộng vẫn hơn chứ!"
Trương Tam bĩu môi, từ lúc sống với hắn tới giờ, người đàn ông này cứ càng lúc càng trẻ con ra.
"Không mua đâu, không có đất." Bỏ lại một câu như vậy, hắn đi thẳng ra ngoài.
Tôi chưng hửng nhìn theo bóng dáng to cộ của hắn. Trương Tam loay hoay vác cái đòn gánh với hai thùng nước lớn lên, nhanh chóng chạy mất.
Tôi bèn rượt theo.
Hôm nay dám trốn tôi kia đấy!
"Trương ca! Trương ca! Cái đồ ngốc này, anh đứng lại đó cho tôi!"
Trương Tam không quay đầu lại mà càng chạy nhanh hơn.
Đuổi tới cửa nhà thì tôi quyết đoán bỏ cuộc, dù sao một lát hắn cũng phải về ăn cơm thôi, không trốn đi đâu được.
Quả nhiên một lát sau có tiếng nước đổ ào ào vào lu, rồi lát sau nữa, một người đàn ông to bự tiến vào bếp.
Tôi vẫn chưa dọn cơm, giả bộ cầm muôi đứng khuấy trong nồi.
Trương Tam vụng về vây xung quanh tôi. Tôi không thèm nhìn hắn.
Trương Tam im lặng lấy chén đũa đặt lên bàn, bưng nồi cơm đem lên.
Thấy tôi không có vẻ gì là muốn ngồi vào bàn, mặt mũi hắn ngây ra.
Tôi âm thầm đắc ý trong lòng. Nhưng con gấu ngốc Trương Tam này lập tức nghĩ ra một kế.
Đó là vụng về lấy lòng tôi, hắn xới một bát cơm thật to, ụn đầy ứ, sau đó mang qua chỗ tôi.
"A Mộc, ăn cơm nè."
Tôi cố nén khóe môi nhếch lên, hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Mắt Trương Tam trợn to, bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng giận dỗi hắn bao giờ.
Trương Tam lập tức luống cuống tay chân: "A Mộc, ăn cơm đi, A Mộc..."
Mỗi lần người đàn ông này cuống lên, hắn lại chẳng nói được câu nào ra hồn, lòng tôi mềm đi một chút, cuối cùng cũng nhận chén cơm trong tay hắn.
Mắt thấy Trương Tam thở phào một hơi, sau đó suốt bữa cơm hắn cứ ân cần lấy lòng tôi.
"A Mộc ăn thịt đi, thịt để dành cho em hết đó!"
"Anh múc canh cho A Mộc nha?"
Trương Tam chẳng ăn được mấy, cuối cùng tôi gắp cho hắn một miếng rau, hắn mới hoan hỉ ăn hùng hục.
Ăn cơm xong, Trương Tam giành hết việc dọn dẹp, tôi bèn để luôn cho hắn, quyết định vào phòng trước.
Tôi leo lên giường đắp chăn, mặc dù không hề buồn ngủ, trời cũng vừa sập tối, tôi vẫn quyết tâm đi ngủ.
Mắt nhắm nhưng lòng tôi vẫn tỉnh như sáo, âm thầm lắng nghe âm thanh ngoài cửa, sau tiếng nước rửa bát đũa là tiếng Trương Tam lẹt quẹt khiêng rổ chén vào bếp, rồi hắn ra vườn rửa mặt mũi, cuối cùng tiếng bước chân dừng trước cửa phòng.
Trương Tam rón rén tay chân vào phòng. Hắn cố tình làm mọi thứ thật khẽ, nhưng xui cho Trương ca làm sao, vì cánh cửa cũ quá nên việc hắn cố ý nhẹ tay lại phóng đại mọi âm thanh lên.
"Két...tttt, kẹt....tttttt"
Đến tôi còn thấy xấu hổ dùm Trương Tam.
Tôi nằm trong chăn, tha hồ tưởng tượng vẻ mặt quê xệ và không biết làm sao của hắn, khoái chí khỏi phải nói.
Trương Tam nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, đương nhiên là cái ván giường chưa từng hợp tác với hắn, rất sinh động kêu cọt kẹt.
Trương Tam cứng người, rồi đành gáo vỡ làm muôi mà nằm huỵch xuống.
Một lát sau, hắn chọt chọt vai tôi.
Trong bóng đêm, giọng của người đàn ông thật khàn: "A Mộc ngủ chưa?"
Tôi bèn đáp: "Rồi."
Có lẽ Trương Tam đang ngớ người ra tự hỏi vì sao tôi ngủ rồi mà còn trả lời được, tôi bịt miệng để không phải phá lên cười.
Trương Tam gượng gạo nói: "Chưa ngủ mà."
Tôi lại đáp: "Ngủ rồi, không nghe thấy gì đâu."
"Nghe thấy mà!" Trương Tam nóng nảy rồi, nhưng hắn vẫn chưa dám kéo tôi.
Tôi bèn giả bộ ngáy lên.
Nói thật thì từ năm lên sáu tôi đã không chơi trò trẻ con giả bộ ngủ này nữa.
Giọng Trương Tam thật ấm ức: "Em lừa anh, A Mộc."
Lúc này thì thật sự không nhịn được nữa, tôi phá lên cười. Trương Tam nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ, cười như điên không ngừng được.
Nhưng dứt cơn cười rồi tôi liền lạnh mặt: "Không cười nữa, ngủ."
Trương Tam ngớ hết cả người vì màn lật mặt của tôi, hắn lắp bắp: "Em...đừng giận, đừng có ngủ..."
Tôi cố giữ giọng mình lạnh lùng, nói thật khá khó khăn, vì tôi càng lúc càng buồn cười: "Không giận đâu."
Trương Tam nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng là có..."
Tôi quay mặt sang để nhìn vào mắt Trương Tam, rành rành trước mắt tôi là đôi mắt đen ấm ức của hắn, Trương Tam kéo tôi: "Đừng giận mà, A Mộc."
Trái tim tôi nhanh chóng mềm nhũn: "Không giận, nhưng mà tại sao anh lại không mua ruộng? Có ruộng để làm lụng, một mẫu thôi cũng được, sau này không phải mua lúa của người khác nữa."
Trương Tam đưa mắt nhìn tôi, trên gương mặt người đàn ông cục mịch này tràn đầy vẻ khốn khổ, tới nỗi tôi sửng sốt, hắn cắn răng: "Nhưng... anh không thích A Mộc làm ruộng một mình, anh không muốn A Mộc cưới anh còn phải vất vả như vậy, anh thấy mình không lo được cho A Mộc..."
Trương Tam nói mà như khóc: "A Mộc... em có chê anh vô dụng không? Anh chỉ biết giết heo, mổ thịt heo thôi, còn không mua ruộng cho em... chỉ có nhà mình là không có ruộng, anh tệ lắm, nhưng mà hộ tịch của anh không phải của làng này, anh không được mua ruộng..."
Tôi sửng sốt: "Thế hộ tịch của anh ở đâu?"
Trương Tam bĩu môi: "Trước đó có kiểm kê, nhà Lý đồ tể khai anh là dân chạy nạn, lẽ ra là không được ở làng này, sau đó cũng không ai sửa hộ tịch cho anh, vì hộ tịch cũ nằm ở quê anh... Muốn sửa phải quay về đó một chuyến..."
Thấy người đàn ông trước mặt sắp sửa nức nở tới nơi rồi, tôi vội vàng dỗ dành: "Không sao đâu, không mua thì không mua, sau này rồi nói nhé? Trương ca ơi, em buồn ngủ..."
Trương Tam vội vàng ôm tôi vào ngực, bàn tay to khẽ vuốt lưng tôi, giống như bao đêm hắn ru tôi ngủ.
Tôi lắng nghe nhịp đập con tim hắn, trong lòng âm thầm tính toán.
Không thể để Trương ca của tôi không có hộ tịch như vậy được, nhưng Trương Tam không có vẻ gì là dễ dàng khi đề cập tới quê cũ, tôi cũng không biết hắn có muốn về đó không.
Nếu thật sự phải về, tôi sẽ đi cùng hắn.
Nhưng hôm nay, tôi nằm trong ngực Trương Tam, nhắm mắt lại, tôi đã bắt nạt hắn quá nhiều rồi, để qua ngày mai lại hỏi vậy.
Thật ra chỉ có mình tôi dậy muộn, Trương Tam dậy từ sớm, nhưng hắn lại không chịu đánh thức tôi.
"A Mộc ngủ mà, anh không muốn kêu dậy đâu." Hắn lại còn coi là lẽ đường hoàng nữa chứ.
Sửa soạn xong, chúng tôi mặc vào bộ đồ đẹp nhất đã chuẩn bị hôm qua, khăn gói lên đường.
Vì quyết tâm lên huyện thành ăn nên cả hai đều không xách đồ ăn theo, tôi với Trương Tam chỉ lót dạ bằng một chén cơm độn khoai hôm qua còn sót lại.
Cắp theo cái giỏ đi trên đường, tâm trạng tôi hào hứng đến lạ. Cả hai đều đi không nhanh, cứ đủng đỉnh đội nắng mà đi. Ông trời cũng muốn chiếu cố chúng tôi, ngày hôm nay không mưa, nhiều mây, ánh nắng không gắt, là loại thời tiết rất thích hợp để ra ngoài dạo chơi.
Đi bộ một lúc thì chúng tôi vượt khỏi làng Phú Quý, từ đoạn này trở đi đối với tôi hoàn toàn xa lạ.
Trương Tam khều khều tay tôi, dù rất xấu hổ, nhưng vì xung quanh không có ai, tôi cũng để hắn nắm.
Lỗ tai Trương Tam đỏ ửng.
Đồ ngốc, nhìn hắn cố ngẩng đầu nhìn đường, lòng tôi ngọt như rót mật, tâm trạng khỏi phải nói sung sướng đến chừng nào.
Đi khoảng nửa canh giờ thì người bắt đầu đông, trên đường có vô số thôn dân hoặc phú thương tới lui, có người đánh xe bò, người mặc áo vải thô, người mặc áo gấm quyền quý, người xách giỏ rau, người mang giạ lúa, muôn hình vạn trạng.
Vì xấu hổ nên tôi buông tay Trương Tam, hắn bĩu môi một chút rồi kéo tay áo tôi, dẫn tôi vào thành.
Huyện thành lớn và phồn hoa hơn cả những gì tôi tưởng tượng, nhà cửa khang trang đẹp đẽ, đường lát gạch đá, người đi lại đông như mắc cửi.
Trương Tam nhìn mặt trời rồi kéo tôi đi tiệm hoành thánh hắn nói, hai chúng tôi gọi hai bát to. Hoành thánh được mang lên rất nhanh, dưới ánh mắt tò mò dáo dát của tôi. Từng viên mập mạp nửa trong suốt quay quay trong nước dùng lẫn hành thái, mùi hương thơm ngon khó cưỡng.
Đi bộ nửa canh giờ, chút đồ ăn trong bụng cũng tiêu sạch rồi, tôi và Trương Tam cắm đầu ăn.
Ăn xong, tôi tiếp tục ngắm nhìn đường phố, dường như cái gì trong mắt tôi cũng thấy lạ, có mỗi chuyện xe ngựa xe bò đi qua mà tôi cũng không dời mắt được.
Thú thật đây là lần đầu tiên tôi được thấy 'ngựa'.
Thấy người ta gánh quang gánh đi khắp nơi.
Thấy những cửa tiệm xa hoa người ra vào tấp nập.
Thế giới trong mắt tôi bỗng nhiên muôn màu rực rỡ vô cùng.
Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay tôi dưới bàn.
Trương Tam đang cười: "A Mộc, em muốn đi chợ không?"
Đương nhiên là không từ chối được rồi, tôi nghiêm túc lấy bao tiền nhỏ trong người ra, đếm tám đồng trả cho chủ tiệm hoành thánh.
Mặc dù thấy rất mắc, nhưng hoành thánh ăn ngon lại có thịt, giá này cũng không uổng.
Chúng tôi quẹo ngang quẹo dọc, tới một bãi đất trống mà người ta họp chợ. Vì là cuối tháng nên chợ rất đông, cả bãi đất đều vây kín người, mùi hương hỗn tạp, tiếng ồn ào lao nhao. Có người, có vật sống, tất cả họp thành một khung cảnh náo nhiệt đặc biệt mà tôi chưa được thấy trong đời.
Đúng là thức ăn ở đây bán mắc hơn một chút so với trong làng, nhưng chủng loại phong phú. Cuối cùng tôi với Trương Tam mua một ít bánh nếp gói trong lá chuối.
Tôi tìm được một chỗ bán giấm nhưng không có bình đựng, lúc này thì sự chuẩn bị của tôi đã phát huy đầy đủ, từ trong giỏ tre, tôi lấy ra bình giấm cũ ở nhà trước đôi mắt tròn xoe của Trương Tam.
Một bình giấm mười hai đồng, không thiếu không dư một đồng.
Trương Tam loay hoay quanh tôi: "Anh còn chẳng nhớ phải đem cái bình theo, A Mộc hay quá!"
"Đó là vì anh mua giấm hết ba mươi đồng."
Trương Tam lắc đầu nguầy nguậy: "Sau này không mua nữa, nhường em mua hết đó."
Sau khi dạo chợ xong thì chúng tôi đi mua vải, lần này phải vào một cửa hàng lớn. Tôi chưa từng đến một chỗ giống thế bao giờ, cả người đều thấy căng thẳng.
Trương Tam cũng không thoải mái bao nhiêu, tôi thấy hắn cứ bó tay bó chân sao đó, có lẽ vì không có mấy người đàn ông cao to như hắn ở đây, hay do xung quanh đa phần là phụ nữ, mà có vài người cứ dò xét nhìn hắn.
Tôi đụng Trương Tam một cái: "Anh ra ngoài chờ đi, tự em mua."
Trương Tam nhìn về một phía, tranh thủ đáp lại tôi: "Không... Để anh."
"Vương tiểu nhị!" Thấy được ai đó, Trương Tam bèn kêu lên, hơi nở nụ cười.
À, hóa ra hắn có người quen ở đây.
Một người đàn ông nhỏ thó đi đến, gương mặt tươi cười: "Trương tiểu tử, đi đâu đây?"
"Mua vải." Trương Tam vỗ vai tôi: "Em ấy lựa, anh chọn giúp vài khúc nhé."
Vương tiểu nhị dời ánh mắt từ người Trương Tam sang tôi: "Được được."
Gã lấy ra vài tấm vải nhiều màu sắc: "Này là vợ cậu nhỉ, Trương tiểu tử?"
Trương Tam ưỡn ngực nói: "Đúng."
Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng sung sướng tự hào của hắn
Giống như việc lấy tôi là một chuyện cực đáng để khoe ra.
Vương tiểu nhị giúp chúng tôi lựa một tấm vải tối màu, tươi cười tiễn chúng tôi đi: "Chúc hai vợ chồng trăm năm hạnh phúc! Lần sau lại đến tiệm tôi mua nữa nhé!"
Trương Tam to tiếng đáp: "Được!" Làm mấy người đi đường quay lại nhìn hắn.
Tôi thấy ngại chết mất!
Trương Tam nắm hờ tay tôi một cái, tôi ngại ngùng gạt hắn ra, chẳng có ai nắm tay trên đường, nếu người ta nhìn thấy thì rất kì cục. Trương Tam cũng không buồn mà vội vàng xáp lại: "Anh mua chè cho em ăn nhé? Xong rồi chúng ta đi chùa một lúc."
Tôi reo lên: "Đi chùa đi! Em còn chưa đi bao giờ!"
Bây giờ trời cũng đã trưa, chúng tôi mua đồ ăn đơn giản, rồi tìm một bóng cây tránh nắng. Trời về trưa chuyển nắng gắt, oi ả, Trương Tam để tôi dựa lưng vào cây, còn hắn không biết tìm đâu ra cái mo cau để quạt cho tôi.
"Đâu ra đó?" Tôi cười hỏi.
Trương Tam chỉ vào ngõ: "Mấy đứa nhóc bên đó có nhiều, anh đổi bằng một viên kẹo."
Trương Tam mở cái gói giấy trên tay, để lộ những viên kẹo màu hổ phách óng ánh bên trong. Dưới đốm nắng của tàng cây, sắc hổ phách càng thêm lộng lẫy.
Tôi nhón một viên vào miệng, vị ngọt dịu dàng tỏa ra khắp đầu lưỡi.
Trương Tam phe phẩy quạt cho tôi, gió thổi hiu hiu, tôi bèn nhắm mắt lại.
"Ngủ một chút đi, A Mộc, anh sẽ gọi em..." Tiếng Trương Tam dần xa xăm.
Chiều đó, sau khi ngủ nghỉ no say, chúng tôi lại xuất phát đến chùa.
Vì không phải là hội rằm nên chùa không đông, chỉ loanh quanh vài lượt khách vãng lai, đến lúc chúng tôi bước vào đã không còn ai.
Nhưng mùi khói nhang lại rất nồng.
Tôi không biết những bức tượng trong chùa thờ ai, vì chữ nghĩa chúng tôi đều chẳng biết. Tôi từng đi học hai năm, nhưng chẳng còn nhớ được bao nhiêu nữa.
May mắn thay có một vị sư thầy hướng dẫn chúng tôi. Tôi mang theo một ít gạo để cúng cho chùa. Vị sư hiền từ nhận nắm gạo của tôi, đổi lại cho hai chúng tôi vài cây nhang.
Mùi khói hương nồng đượm.
Tôi lầm rầm khấn nguyện trong lòng, chỉ mong Phật tổ biết được lòng tôi.
____
Thời gian thấm thoát trôi qua, hết mùa gặt lúa, người dân làng Phú Quý đột nhiên đâm ra rảnh rỗi, nhưng vui thì cũng chẳng vui bao nhiêu, vì đến lúc quan binh xuống thu thuế rồi.
Tôi và Trương Tam bỏ tiền mua lại lúa của dân làng để đóng thuế, nhìn ví tiền rỗng đi mà thở dài.
"Thế này không được rồi, lỗ quá."
Trương Tam an ủi: "Không lỗ tới vậy, anh thấy cũng được mà."
Tôi cất tiền đi, quay sang Trương Tam: "Anh không tính mua miếng đất đấy hử? Em ở nhà cả ngày cũng rảnh rỗi, trồng trọt một chút cũng không sao..."
Trương Tam lắc đầu: "A Mộc có rảnh rỗi đâu, em làm nhiều lắm."
Tôi túm tay áo Trương Tam: "Nhưng mà có ruộng vẫn hơn chứ!"
Trương Tam bĩu môi, từ lúc sống với hắn tới giờ, người đàn ông này cứ càng lúc càng trẻ con ra.
"Không mua đâu, không có đất." Bỏ lại một câu như vậy, hắn đi thẳng ra ngoài.
Tôi chưng hửng nhìn theo bóng dáng to cộ của hắn. Trương Tam loay hoay vác cái đòn gánh với hai thùng nước lớn lên, nhanh chóng chạy mất.
Tôi bèn rượt theo.
Hôm nay dám trốn tôi kia đấy!
"Trương ca! Trương ca! Cái đồ ngốc này, anh đứng lại đó cho tôi!"
Trương Tam không quay đầu lại mà càng chạy nhanh hơn.
Đuổi tới cửa nhà thì tôi quyết đoán bỏ cuộc, dù sao một lát hắn cũng phải về ăn cơm thôi, không trốn đi đâu được.
Quả nhiên một lát sau có tiếng nước đổ ào ào vào lu, rồi lát sau nữa, một người đàn ông to bự tiến vào bếp.
Tôi vẫn chưa dọn cơm, giả bộ cầm muôi đứng khuấy trong nồi.
Trương Tam vụng về vây xung quanh tôi. Tôi không thèm nhìn hắn.
Trương Tam im lặng lấy chén đũa đặt lên bàn, bưng nồi cơm đem lên.
Thấy tôi không có vẻ gì là muốn ngồi vào bàn, mặt mũi hắn ngây ra.
Tôi âm thầm đắc ý trong lòng. Nhưng con gấu ngốc Trương Tam này lập tức nghĩ ra một kế.
Đó là vụng về lấy lòng tôi, hắn xới một bát cơm thật to, ụn đầy ứ, sau đó mang qua chỗ tôi.
"A Mộc, ăn cơm nè."
Tôi cố nén khóe môi nhếch lên, hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Mắt Trương Tam trợn to, bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng giận dỗi hắn bao giờ.
Trương Tam lập tức luống cuống tay chân: "A Mộc, ăn cơm đi, A Mộc..."
Mỗi lần người đàn ông này cuống lên, hắn lại chẳng nói được câu nào ra hồn, lòng tôi mềm đi một chút, cuối cùng cũng nhận chén cơm trong tay hắn.
Mắt thấy Trương Tam thở phào một hơi, sau đó suốt bữa cơm hắn cứ ân cần lấy lòng tôi.
"A Mộc ăn thịt đi, thịt để dành cho em hết đó!"
"Anh múc canh cho A Mộc nha?"
Trương Tam chẳng ăn được mấy, cuối cùng tôi gắp cho hắn một miếng rau, hắn mới hoan hỉ ăn hùng hục.
Ăn cơm xong, Trương Tam giành hết việc dọn dẹp, tôi bèn để luôn cho hắn, quyết định vào phòng trước.
Tôi leo lên giường đắp chăn, mặc dù không hề buồn ngủ, trời cũng vừa sập tối, tôi vẫn quyết tâm đi ngủ.
Mắt nhắm nhưng lòng tôi vẫn tỉnh như sáo, âm thầm lắng nghe âm thanh ngoài cửa, sau tiếng nước rửa bát đũa là tiếng Trương Tam lẹt quẹt khiêng rổ chén vào bếp, rồi hắn ra vườn rửa mặt mũi, cuối cùng tiếng bước chân dừng trước cửa phòng.
Trương Tam rón rén tay chân vào phòng. Hắn cố tình làm mọi thứ thật khẽ, nhưng xui cho Trương ca làm sao, vì cánh cửa cũ quá nên việc hắn cố ý nhẹ tay lại phóng đại mọi âm thanh lên.
"Két...tttt, kẹt....tttttt"
Đến tôi còn thấy xấu hổ dùm Trương Tam.
Tôi nằm trong chăn, tha hồ tưởng tượng vẻ mặt quê xệ và không biết làm sao của hắn, khoái chí khỏi phải nói.
Trương Tam nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, đương nhiên là cái ván giường chưa từng hợp tác với hắn, rất sinh động kêu cọt kẹt.
Trương Tam cứng người, rồi đành gáo vỡ làm muôi mà nằm huỵch xuống.
Một lát sau, hắn chọt chọt vai tôi.
Trong bóng đêm, giọng của người đàn ông thật khàn: "A Mộc ngủ chưa?"
Tôi bèn đáp: "Rồi."
Có lẽ Trương Tam đang ngớ người ra tự hỏi vì sao tôi ngủ rồi mà còn trả lời được, tôi bịt miệng để không phải phá lên cười.
Trương Tam gượng gạo nói: "Chưa ngủ mà."
Tôi lại đáp: "Ngủ rồi, không nghe thấy gì đâu."
"Nghe thấy mà!" Trương Tam nóng nảy rồi, nhưng hắn vẫn chưa dám kéo tôi.
Tôi bèn giả bộ ngáy lên.
Nói thật thì từ năm lên sáu tôi đã không chơi trò trẻ con giả bộ ngủ này nữa.
Giọng Trương Tam thật ấm ức: "Em lừa anh, A Mộc."
Lúc này thì thật sự không nhịn được nữa, tôi phá lên cười. Trương Tam nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ, cười như điên không ngừng được.
Nhưng dứt cơn cười rồi tôi liền lạnh mặt: "Không cười nữa, ngủ."
Trương Tam ngớ hết cả người vì màn lật mặt của tôi, hắn lắp bắp: "Em...đừng giận, đừng có ngủ..."
Tôi cố giữ giọng mình lạnh lùng, nói thật khá khó khăn, vì tôi càng lúc càng buồn cười: "Không giận đâu."
Trương Tam nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng là có..."
Tôi quay mặt sang để nhìn vào mắt Trương Tam, rành rành trước mắt tôi là đôi mắt đen ấm ức của hắn, Trương Tam kéo tôi: "Đừng giận mà, A Mộc."
Trái tim tôi nhanh chóng mềm nhũn: "Không giận, nhưng mà tại sao anh lại không mua ruộng? Có ruộng để làm lụng, một mẫu thôi cũng được, sau này không phải mua lúa của người khác nữa."
Trương Tam đưa mắt nhìn tôi, trên gương mặt người đàn ông cục mịch này tràn đầy vẻ khốn khổ, tới nỗi tôi sửng sốt, hắn cắn răng: "Nhưng... anh không thích A Mộc làm ruộng một mình, anh không muốn A Mộc cưới anh còn phải vất vả như vậy, anh thấy mình không lo được cho A Mộc..."
Trương Tam nói mà như khóc: "A Mộc... em có chê anh vô dụng không? Anh chỉ biết giết heo, mổ thịt heo thôi, còn không mua ruộng cho em... chỉ có nhà mình là không có ruộng, anh tệ lắm, nhưng mà hộ tịch của anh không phải của làng này, anh không được mua ruộng..."
Tôi sửng sốt: "Thế hộ tịch của anh ở đâu?"
Trương Tam bĩu môi: "Trước đó có kiểm kê, nhà Lý đồ tể khai anh là dân chạy nạn, lẽ ra là không được ở làng này, sau đó cũng không ai sửa hộ tịch cho anh, vì hộ tịch cũ nằm ở quê anh... Muốn sửa phải quay về đó một chuyến..."
Thấy người đàn ông trước mặt sắp sửa nức nở tới nơi rồi, tôi vội vàng dỗ dành: "Không sao đâu, không mua thì không mua, sau này rồi nói nhé? Trương ca ơi, em buồn ngủ..."
Trương Tam vội vàng ôm tôi vào ngực, bàn tay to khẽ vuốt lưng tôi, giống như bao đêm hắn ru tôi ngủ.
Tôi lắng nghe nhịp đập con tim hắn, trong lòng âm thầm tính toán.
Không thể để Trương ca của tôi không có hộ tịch như vậy được, nhưng Trương Tam không có vẻ gì là dễ dàng khi đề cập tới quê cũ, tôi cũng không biết hắn có muốn về đó không.
Nếu thật sự phải về, tôi sẽ đi cùng hắn.
Nhưng hôm nay, tôi nằm trong ngực Trương Tam, nhắm mắt lại, tôi đã bắt nạt hắn quá nhiều rồi, để qua ngày mai lại hỏi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.