Chương 17
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Chẳng biết phải đối diện với Đạt thế nào, tôi nằm dịch vào bên trong, kéo chăn lên tận ngực. Ờ… mà tôi cũng chẳng hiểu sao, căn hộ siêu rộng với năm phòng ngủ, mà chỉ có một chiếc giường, hai chiếc gối, một chiếc chăn mỏng. Đêm qua tôi đắp chăn, anh ta thì nằm không, dù điều hòa ấm áp cũng không cần chăn. Ý đồ sắp đặt ép tất cả thành viên nằm chung một giường chính là thế này! Muốn trốn tránh, cũng không thể.
Người kia làm vệ sinh cá nhân, thay xong đồ, đặt lưng xuống. Mùi hương mới trên cơ thể tôi, có lẽ không kịp bay đến anh ta, vì khoảng cách hai đầu chiếc giường kingsize. Đối diện tôi, vẫn là tấm lưng rộng lớn. Kéo chăn lên tận cằm, vẫn cứ cảm thấy rét như trong nhà mồ! Tấm lưng trước mắt tôi… che chắn cho cô ta, thật là tốt! Đàn bà tươi trẻ nằm ngay bên cạnh, mà như không. Cứ như hoàn toàn triệt tiêu bản năng, vì không thể làm gì có lỗi với cô ta. Dù con đàn bà nằm cạnh là vợ chính thức của anh ta, thậm chí còn là kẻ cho anh ta biết, bản thân sẵn sàng. Ngưỡng mộ thật đấy! Hay, tại vì… đã no nê với cô ta rồi?
Bất giác cảm thấy bản thân là con sói gian ác trước anh ta, tôi thở hắt ra, đắp chiếc chăn duy nhất lên người Đạt. Vùng dậy khỏi giường. Cứ thế này mãi, tôi điên mất!
– Cô đi đâu?
Tôi há miệng. Đạt còn chưa ngủ?
– Ra sofa. Mà… tại sao căn hộ năm phòng ngủ chỉ có một giường, một chăn vậy?
Tôi phun ra câu thắc mắc.
– Mẹ sắp xếp nội thất, vào đã thấy thế rồi.
Tôi cười mà như mếu. Mẹ chồng tôi thật là tâm lý, muốn đôi trẻ dù có cãi nhau cũng chẳng có giường khác để nằm.
– Hay mai… kê thêm giường đi?
Tôi gợi ý. Trong lòng, tự nhiên lại đau thắt đến nhăn mặt. Rất may, Đạt không nhìn thấy được.
– Giường đủ rộng.
Ý anh ta, là không muốn chống đối mẹ? Giường rộng thế này rồi, ba người nằm vẫn thoải mái, còn muốn đi đâu? Biết là vậy mà… cảm giác đau thắt, chẳng hiểu sao lại giảm đi.
– Nhưng… nằm chung thế này… em không tự nhiên.
Chẳng biết dùng lời nào cho hợp lý, tôi đành bịa ra. Chẳng lẽ lại nói, tại nằm cùng, mời anh xơi mà anh không thèm xơi, tôi ấm ức, tôi bứt rứt. Không chịu nổi!
Tôi ngượng ngùng giải thích thêm:
– Tại… em nằm ngủ… hay quờ quạng lung tung lắm!
Lá gan to bất ngờ, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập thình thình. Tôi nín thở, chấp nhận sự chống cự “thủ thân như ngọc” từ con người kia.
– Cô nghĩ, tôi không biết sao? . truyện kiếm hiệp hay
AAA…
Ý là, đêm qua, tôi đã “quờ quạng” anh ta. Anh ta biết, và chấp nhận? Đỉnh cao của “thủ thân như ngọc”, chính là thế này! Gái trẻ nằm bên, quờ quạng cả đêm, vẫn ung dung ngủ! Tâm đã tịnh một lòng, là yêu tinh cũng không thể quyến rũ!
– Vậy là… có thể quờ quạng?
Câu hỏi vô duyên dễ sợ, cơ mà mặt tôi dày cực kỳ. Người kia im lặng. Người ta tu thành chính quả rồi, còn ngại cái gì nữa.
Hiểu là vậy thôi, chứ một phần triệu hi vọng, vẫn cứ ngu ngốc đâm đầu! Là giành giật hay không, cũng không nghĩ nữa! Chỉ biết, điều gì là hạnh phúc thì bản thân cần nắm giữ.
Còn ra sofa lạnh lẽo một mình làm gì chứ? Vui đến không ngậm được miệng, tôi hí hửng hỏi:
– Em định ra kia uống miếng nước. Anh có khát không, em mang vào cho!
– Tôi không khát. Ngủ nhanh, sáng mai còn đi làm!
– Mai em đi làm luôn nhá?
– Bảo Quang đưa đi.
Tuyệt vời! Tôi ra uống nhanh ngụm nước, trở lại nằm cạnh Đạt, tâm trạng đã hoàn toàn khác hẳn. Tất nhiên… tôi không thể… không dám làm gì cục băng kia, nhưng mà… nhích vào gần hơn một chút, một chút, chắc là được nhỉ? Hương gỗ thơm hòa vào nhau vấn vít, dễ chịu vô cùng. Khóe miệng cong cong còn đọng lại trong cả những giấc mơ. Đêm đầu tiên ở nơi này, tôi có thể ngủ ngon.
Ngon đến nỗi, khi mở mắt ra, Lâm Đạt đã sẵn sàng âu phục đen, khoác bên ngoài măng tô đen dài, chuẩn bị đi làm!
Bảy giờ rồi!
Tôi lập tức dụi mắt, vùng dậy:
– Anh… sao không gọi em? Chết rồi… bữa sáng! Tối qua em mua đủ đồ rồi mà! Giờ không kịp rồi! Huhuhu…
– Từ nay về sớm hơn.
Đạt bỏ gọn một câu, mở cửa bước ra ngoài. Tôi há hốc mồm nhìn theo. Một lời hứa hẹn… dù có ở bên Linh San cũng sẽ về sớm hơn, ngủ sớm hơn, không để tôi thức khuya rồi dậy muộn? À, sẽ về. Chỉ cần về… là đủ rồi!
Tôi không muốn ngày đầu đi làm muộn, nên nhanh chóng đánh răng rửa mặt bắt đầu ngày mới. Nhìn mình trong gương, hai má có chút hốc hác. Từ lúc chuyển đến nhà họ Trần, dù ăn ngon mặc đẹp nhưng tôi cứ gầy đi, bởi lẽ trong lòng ngập tràn lo nghĩ. Hai ngày làm vợ Đạt, thực tình cũng chẳng ngủ nghê được bao nhiêu, còn say đến quên trời quên đất. Trang điểm một chút, tôi mặc lên người chiếc váy dạ màu hoa trà. Cảm thấy tự tin hơn, sẵn sàng lên chiếc xe Ford chờ dưới tầng hầm, để Quang đưa tôi đến trụ sở Mạnh Phát. Từ chung cư Moon Light đến Mạnh Phát chỉ mất mười phút chạy xe, Lâm Đạt luôn là vậy, tính toán rất kỹ.
Người kia làm vệ sinh cá nhân, thay xong đồ, đặt lưng xuống. Mùi hương mới trên cơ thể tôi, có lẽ không kịp bay đến anh ta, vì khoảng cách hai đầu chiếc giường kingsize. Đối diện tôi, vẫn là tấm lưng rộng lớn. Kéo chăn lên tận cằm, vẫn cứ cảm thấy rét như trong nhà mồ! Tấm lưng trước mắt tôi… che chắn cho cô ta, thật là tốt! Đàn bà tươi trẻ nằm ngay bên cạnh, mà như không. Cứ như hoàn toàn triệt tiêu bản năng, vì không thể làm gì có lỗi với cô ta. Dù con đàn bà nằm cạnh là vợ chính thức của anh ta, thậm chí còn là kẻ cho anh ta biết, bản thân sẵn sàng. Ngưỡng mộ thật đấy! Hay, tại vì… đã no nê với cô ta rồi?
Bất giác cảm thấy bản thân là con sói gian ác trước anh ta, tôi thở hắt ra, đắp chiếc chăn duy nhất lên người Đạt. Vùng dậy khỏi giường. Cứ thế này mãi, tôi điên mất!
– Cô đi đâu?
Tôi há miệng. Đạt còn chưa ngủ?
– Ra sofa. Mà… tại sao căn hộ năm phòng ngủ chỉ có một giường, một chăn vậy?
Tôi phun ra câu thắc mắc.
– Mẹ sắp xếp nội thất, vào đã thấy thế rồi.
Tôi cười mà như mếu. Mẹ chồng tôi thật là tâm lý, muốn đôi trẻ dù có cãi nhau cũng chẳng có giường khác để nằm.
– Hay mai… kê thêm giường đi?
Tôi gợi ý. Trong lòng, tự nhiên lại đau thắt đến nhăn mặt. Rất may, Đạt không nhìn thấy được.
– Giường đủ rộng.
Ý anh ta, là không muốn chống đối mẹ? Giường rộng thế này rồi, ba người nằm vẫn thoải mái, còn muốn đi đâu? Biết là vậy mà… cảm giác đau thắt, chẳng hiểu sao lại giảm đi.
– Nhưng… nằm chung thế này… em không tự nhiên.
Chẳng biết dùng lời nào cho hợp lý, tôi đành bịa ra. Chẳng lẽ lại nói, tại nằm cùng, mời anh xơi mà anh không thèm xơi, tôi ấm ức, tôi bứt rứt. Không chịu nổi!
Tôi ngượng ngùng giải thích thêm:
– Tại… em nằm ngủ… hay quờ quạng lung tung lắm!
Lá gan to bất ngờ, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập thình thình. Tôi nín thở, chấp nhận sự chống cự “thủ thân như ngọc” từ con người kia.
– Cô nghĩ, tôi không biết sao? . truyện kiếm hiệp hay
AAA…
Ý là, đêm qua, tôi đã “quờ quạng” anh ta. Anh ta biết, và chấp nhận? Đỉnh cao của “thủ thân như ngọc”, chính là thế này! Gái trẻ nằm bên, quờ quạng cả đêm, vẫn ung dung ngủ! Tâm đã tịnh một lòng, là yêu tinh cũng không thể quyến rũ!
– Vậy là… có thể quờ quạng?
Câu hỏi vô duyên dễ sợ, cơ mà mặt tôi dày cực kỳ. Người kia im lặng. Người ta tu thành chính quả rồi, còn ngại cái gì nữa.
Hiểu là vậy thôi, chứ một phần triệu hi vọng, vẫn cứ ngu ngốc đâm đầu! Là giành giật hay không, cũng không nghĩ nữa! Chỉ biết, điều gì là hạnh phúc thì bản thân cần nắm giữ.
Còn ra sofa lạnh lẽo một mình làm gì chứ? Vui đến không ngậm được miệng, tôi hí hửng hỏi:
– Em định ra kia uống miếng nước. Anh có khát không, em mang vào cho!
– Tôi không khát. Ngủ nhanh, sáng mai còn đi làm!
– Mai em đi làm luôn nhá?
– Bảo Quang đưa đi.
Tuyệt vời! Tôi ra uống nhanh ngụm nước, trở lại nằm cạnh Đạt, tâm trạng đã hoàn toàn khác hẳn. Tất nhiên… tôi không thể… không dám làm gì cục băng kia, nhưng mà… nhích vào gần hơn một chút, một chút, chắc là được nhỉ? Hương gỗ thơm hòa vào nhau vấn vít, dễ chịu vô cùng. Khóe miệng cong cong còn đọng lại trong cả những giấc mơ. Đêm đầu tiên ở nơi này, tôi có thể ngủ ngon.
Ngon đến nỗi, khi mở mắt ra, Lâm Đạt đã sẵn sàng âu phục đen, khoác bên ngoài măng tô đen dài, chuẩn bị đi làm!
Bảy giờ rồi!
Tôi lập tức dụi mắt, vùng dậy:
– Anh… sao không gọi em? Chết rồi… bữa sáng! Tối qua em mua đủ đồ rồi mà! Giờ không kịp rồi! Huhuhu…
– Từ nay về sớm hơn.
Đạt bỏ gọn một câu, mở cửa bước ra ngoài. Tôi há hốc mồm nhìn theo. Một lời hứa hẹn… dù có ở bên Linh San cũng sẽ về sớm hơn, ngủ sớm hơn, không để tôi thức khuya rồi dậy muộn? À, sẽ về. Chỉ cần về… là đủ rồi!
Tôi không muốn ngày đầu đi làm muộn, nên nhanh chóng đánh răng rửa mặt bắt đầu ngày mới. Nhìn mình trong gương, hai má có chút hốc hác. Từ lúc chuyển đến nhà họ Trần, dù ăn ngon mặc đẹp nhưng tôi cứ gầy đi, bởi lẽ trong lòng ngập tràn lo nghĩ. Hai ngày làm vợ Đạt, thực tình cũng chẳng ngủ nghê được bao nhiêu, còn say đến quên trời quên đất. Trang điểm một chút, tôi mặc lên người chiếc váy dạ màu hoa trà. Cảm thấy tự tin hơn, sẵn sàng lên chiếc xe Ford chờ dưới tầng hầm, để Quang đưa tôi đến trụ sở Mạnh Phát. Từ chung cư Moon Light đến Mạnh Phát chỉ mất mười phút chạy xe, Lâm Đạt luôn là vậy, tính toán rất kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.