Chương 43
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Một tuần chờ đợi thông báo từ cảnh sát dài như cả thế kỷ. Một buổi chiều tháng năm, nóng bức chảy mỡ, nắng ngập lối đi, điện thoại của tôi bỗng reo vang.
– Alo…
Âm giọng đàn ông cứng cỏi xa lạ vang lên:
– Cô Lê Ngọc Quyên phải không, tôi ở cục cảnh sát thành phố S. Tôi gọi để thông báo cho cô một tin: Mạnh Phát đồng ý không khởi kiện Hải Thành cũng như không kiện cô, sự việc của cô tự dàn xếp cá nhân do không có dấu hiệu hình sự.
Vậy là tôi đã thoát… thoát tội rồi sao? Tôi cứ đứng ngay đơ trước tin đại phúc vừa nhận, trái tim đập thình thình như muốn bay khỏi lồng ngực, một hồi mới lập cập cảm ơn anh công an.
Hải Thành lừa Mạnh Phát với mục đích thuận tình hợp tác, dù bọn họ cực kỳ cần hợp tác này nhưng phía Mạnh Phát cũng không phải là không có lợi. Thế nên, xét về mặt kinh tế, việc mạo danh của tôi không có ảnh hưởng, chỉ là… về gia đình, nhà họ Lâm bị lừa một vố quá đau, chắc chắn khó có thể cho qua. Kết quả không khởi kiện… chỉ có thể là nhờ Lâm Đạt.
Đã một tuần không gặp… nhớ đến anh, mong gặp lại anh nhưng tôi biết chẳng thể nào gặp được. Tôi và anh… đã chẳng còn chút liên quan. Cho đến tận lúc này, tôi cũng không hiểu nổi con người thâm sâu khó lường đó nghĩ cái gì trong đầu.
Thời gian ở nhà họ Trần chờ ngày cưới, tôi được cho phép đến trường đại học làm thủ tục bảo lưu. Thời hạn bảo lưu là một năm. Rời khỏi thân phận Hoài Phương, tôi lại vướng vào pháp luật, đến lúc này cũng sắp nghỉ hè rồi. Giờ hoàn toàn được tự do, lại còn… số tiền một tỉ kia trong tay, tâm trạng tôi tốt hơn bao giờ hết. Nhất định, đầu năm học tới tôi sẽ lên trường xin học trở lại!
Sau bữa tối, vừa rửa xong mâm bát, tiếng tin nhắn làm trái tim tôi vô thức thót lên một nhịp. Sâu trong lòng… dường như tôi vẫn chờ đợi tin nhắn của ai kia.
Lau lau tay vào khăn, tôi rút điện thoại từ túi quần. Ngay lập tức, hai mắt long lên, toàn thân chết sững, như sét đánh cột điện.
“Số tiền kia tôi cho cô mượn để thuê luật sư. Giờ không cần thuê nữa, bao giờ cô trả lại tôi thế?”
AAAA…
Tôi đã bị Lâm Đạt ném cho một quả dưa bở to như núi rồi! Anh chưa từng nói cho tôi số tiền một tỉ đó, vậy mà tôi lại mặc định như vậy. Tại sao… tại sao lúc đó tôi không hỏi lại anh cho rõ ràng chứ? Lúc ấy, chỉ trả lời một câu: “Đủ rồi.”. Ngay sau đó, tiền lập tức được chuyển thẳng vào tài khoản của Lê Ngọc Quyên!
Chết tôi rồi! Một tỉ đó đã chi đủ thứ việc! Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống… Giờ cũng lõm mất cả trăm triệu rồi! Tự nhiên lại vác nợ vào thân!
“Em tưởng anh cho em luôn chứ?”
Mặt tôi luôn rất dày, chắc hẳn Đạt không sốc với câu trả lời của tôi đâu nhỉ?
“Cô nghĩ tiền là vỏ hến?”
Xong! Cứ nghĩ đại gia rộng rãi thế nào, hóa ra… tính toán từng li từng tí! Lâm Đạt… anh chưa bao giờ tốt tính đáng yêu hết!
“Đại gia ơi, em lỡ tiêu mất một trăm triệu rồi. Có thể nào chỉ trả lại anh chín trăm không?”
“Có một cách để cô không cần trả lại tôi xu nào.”
Tôi há hốc miệng. Hai má nong nóng, mặt càng dày, nhắn lại:
“Cách nào thế đại gia ơi?”
“Tôi cần một đứa con, sớm nhất có thể.”
Trái tim tôi như ngưng đập rồi lập tức nhảy lên tận họng. Lâm Đạt… trao đổi với tôi về đứa con? Một tỉ… đổi lấy một đứa con?
“Em đâu còn là Trần Hoài Phương?”
“Cơ hội cho cô đấy, cô cứ suy nghĩ đi. Một tỉ không dễ kiếm đâu.”
Nuốt ực một ngụm khô khốc, mồ hôi trên trán tôi đã lấm tấm từ lúc nào. Đạt không yêu tôi, nhất định sẽ không cho tôi danh phận, khi tôi không còn là Trần Hoài Phương, lại còn lừa dối gia đình anh, không đời nào tôi có thể đường đường chính chính ở bên anh.
“Em có thể ở bên con không anh?”
“Không.”
Cũng đã xác định rồi, vậy mà nghe câu xác nhận lạnh lùng thẳng thắn từ anh, trái tim tôi vẫn cứ nhoi nhói. Anh có thể thuê bất cứ ai đẻ thuê cho anh, có phải… anh chọn tôi chính là cho tôi cơ hội, khi mà… tôi đã dại dột mắc nợ anh một con số không phải nhỏ? Số tiền một tỉ đó quả thực là rất lớn, gia đình tôi cần, rất cần! Trên tất cả… cho đến giờ phút này, tôi muốn được gần anh, dù có là con thiêu thân lao đầu vào lửa, vẫn tình nguyện lao đầu!
“Em đồng ý.”
Tôi mím môi nhất nút gửi, sống mũi cay xè, ngước mắt nhìn lên trần nhà để ngăn dòng lệ. Con của tôi và Lâm Đạt nhất định sẽ rất đáng yêu, nhất định con sẽ có được một xuất phát điểm mà không phải đứa trẻ nào cũng có thể. Đừng tham lam đòi hỏi khi hoàn cảnh không cho phép, hãy chọn điều gì là tốt nhất thôi.
“Chín giờ tối mai, phòng 1624, khách sạn Memory, 01 phố K. Cô nhớ có mặt đúng giờ.”
Hai mắt tôi cứ trân trân nhìn dòng chữ anh vừa gửi. Có thể tôi không hiểu bao nhiêu về Lâm Đạt, nhưng tôi cảm nhận được anh rất thích có con. Lúc trước, chắc hẳn anh đã vô cùng chờ đợi đứa con trong bụng Linh San, tiếc rằng đứa bé không may mắn… Có phải chỉ đơn thuần anh thích được làm cha, hay còn vì mục đích nào khác? Khẽ lắc đầu, tôi không biết, cũng không thể nào biết được.
– Alo…
Âm giọng đàn ông cứng cỏi xa lạ vang lên:
– Cô Lê Ngọc Quyên phải không, tôi ở cục cảnh sát thành phố S. Tôi gọi để thông báo cho cô một tin: Mạnh Phát đồng ý không khởi kiện Hải Thành cũng như không kiện cô, sự việc của cô tự dàn xếp cá nhân do không có dấu hiệu hình sự.
Vậy là tôi đã thoát… thoát tội rồi sao? Tôi cứ đứng ngay đơ trước tin đại phúc vừa nhận, trái tim đập thình thình như muốn bay khỏi lồng ngực, một hồi mới lập cập cảm ơn anh công an.
Hải Thành lừa Mạnh Phát với mục đích thuận tình hợp tác, dù bọn họ cực kỳ cần hợp tác này nhưng phía Mạnh Phát cũng không phải là không có lợi. Thế nên, xét về mặt kinh tế, việc mạo danh của tôi không có ảnh hưởng, chỉ là… về gia đình, nhà họ Lâm bị lừa một vố quá đau, chắc chắn khó có thể cho qua. Kết quả không khởi kiện… chỉ có thể là nhờ Lâm Đạt.
Đã một tuần không gặp… nhớ đến anh, mong gặp lại anh nhưng tôi biết chẳng thể nào gặp được. Tôi và anh… đã chẳng còn chút liên quan. Cho đến tận lúc này, tôi cũng không hiểu nổi con người thâm sâu khó lường đó nghĩ cái gì trong đầu.
Thời gian ở nhà họ Trần chờ ngày cưới, tôi được cho phép đến trường đại học làm thủ tục bảo lưu. Thời hạn bảo lưu là một năm. Rời khỏi thân phận Hoài Phương, tôi lại vướng vào pháp luật, đến lúc này cũng sắp nghỉ hè rồi. Giờ hoàn toàn được tự do, lại còn… số tiền một tỉ kia trong tay, tâm trạng tôi tốt hơn bao giờ hết. Nhất định, đầu năm học tới tôi sẽ lên trường xin học trở lại!
Sau bữa tối, vừa rửa xong mâm bát, tiếng tin nhắn làm trái tim tôi vô thức thót lên một nhịp. Sâu trong lòng… dường như tôi vẫn chờ đợi tin nhắn của ai kia.
Lau lau tay vào khăn, tôi rút điện thoại từ túi quần. Ngay lập tức, hai mắt long lên, toàn thân chết sững, như sét đánh cột điện.
“Số tiền kia tôi cho cô mượn để thuê luật sư. Giờ không cần thuê nữa, bao giờ cô trả lại tôi thế?”
AAAA…
Tôi đã bị Lâm Đạt ném cho một quả dưa bở to như núi rồi! Anh chưa từng nói cho tôi số tiền một tỉ đó, vậy mà tôi lại mặc định như vậy. Tại sao… tại sao lúc đó tôi không hỏi lại anh cho rõ ràng chứ? Lúc ấy, chỉ trả lời một câu: “Đủ rồi.”. Ngay sau đó, tiền lập tức được chuyển thẳng vào tài khoản của Lê Ngọc Quyên!
Chết tôi rồi! Một tỉ đó đã chi đủ thứ việc! Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống… Giờ cũng lõm mất cả trăm triệu rồi! Tự nhiên lại vác nợ vào thân!
“Em tưởng anh cho em luôn chứ?”
Mặt tôi luôn rất dày, chắc hẳn Đạt không sốc với câu trả lời của tôi đâu nhỉ?
“Cô nghĩ tiền là vỏ hến?”
Xong! Cứ nghĩ đại gia rộng rãi thế nào, hóa ra… tính toán từng li từng tí! Lâm Đạt… anh chưa bao giờ tốt tính đáng yêu hết!
“Đại gia ơi, em lỡ tiêu mất một trăm triệu rồi. Có thể nào chỉ trả lại anh chín trăm không?”
“Có một cách để cô không cần trả lại tôi xu nào.”
Tôi há hốc miệng. Hai má nong nóng, mặt càng dày, nhắn lại:
“Cách nào thế đại gia ơi?”
“Tôi cần một đứa con, sớm nhất có thể.”
Trái tim tôi như ngưng đập rồi lập tức nhảy lên tận họng. Lâm Đạt… trao đổi với tôi về đứa con? Một tỉ… đổi lấy một đứa con?
“Em đâu còn là Trần Hoài Phương?”
“Cơ hội cho cô đấy, cô cứ suy nghĩ đi. Một tỉ không dễ kiếm đâu.”
Nuốt ực một ngụm khô khốc, mồ hôi trên trán tôi đã lấm tấm từ lúc nào. Đạt không yêu tôi, nhất định sẽ không cho tôi danh phận, khi tôi không còn là Trần Hoài Phương, lại còn lừa dối gia đình anh, không đời nào tôi có thể đường đường chính chính ở bên anh.
“Em có thể ở bên con không anh?”
“Không.”
Cũng đã xác định rồi, vậy mà nghe câu xác nhận lạnh lùng thẳng thắn từ anh, trái tim tôi vẫn cứ nhoi nhói. Anh có thể thuê bất cứ ai đẻ thuê cho anh, có phải… anh chọn tôi chính là cho tôi cơ hội, khi mà… tôi đã dại dột mắc nợ anh một con số không phải nhỏ? Số tiền một tỉ đó quả thực là rất lớn, gia đình tôi cần, rất cần! Trên tất cả… cho đến giờ phút này, tôi muốn được gần anh, dù có là con thiêu thân lao đầu vào lửa, vẫn tình nguyện lao đầu!
“Em đồng ý.”
Tôi mím môi nhất nút gửi, sống mũi cay xè, ngước mắt nhìn lên trần nhà để ngăn dòng lệ. Con của tôi và Lâm Đạt nhất định sẽ rất đáng yêu, nhất định con sẽ có được một xuất phát điểm mà không phải đứa trẻ nào cũng có thể. Đừng tham lam đòi hỏi khi hoàn cảnh không cho phép, hãy chọn điều gì là tốt nhất thôi.
“Chín giờ tối mai, phòng 1624, khách sạn Memory, 01 phố K. Cô nhớ có mặt đúng giờ.”
Hai mắt tôi cứ trân trân nhìn dòng chữ anh vừa gửi. Có thể tôi không hiểu bao nhiêu về Lâm Đạt, nhưng tôi cảm nhận được anh rất thích có con. Lúc trước, chắc hẳn anh đã vô cùng chờ đợi đứa con trong bụng Linh San, tiếc rằng đứa bé không may mắn… Có phải chỉ đơn thuần anh thích được làm cha, hay còn vì mục đích nào khác? Khẽ lắc đầu, tôi không biết, cũng không thể nào biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.