Chương 50
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Bào thai quý giá đang ở trong bụng tôi, nếu biết chuyện, Lâm Đạt sẽ thế
nào? Một kẻ máu lạnh như anh, nhất định sẽ cướp con tôi đi không chút
lưu tình! Không… tôi không muốn con tôi có một người cha như anh, không
muốn nó vừa sinh ra đã rơi vào vòng xoáy đấu đá tranh đoạt, dù sống trên bạc trên vàng nhưng lúc nào thần kinh cũng căng cứng như dây đàn. Ở với anh, nó sẽ lại thành một kẻ máu lạnh như anh, dùng kẻ khác như quân cờ
phục vụ mục đích của mình. Cả kẻ gọi là “mẹ ghẻ” của nó… làm sao tôi có
thể yên tâm giao con tôi cho cô ta đây?
Trái tim vẫn đập thình thình trong hỗn loạn nhưng sâu trong lòng tôi đã biết câu trả lời. Con sẽ chỉ là của riêng tôi thôi, sẽ không một ai được biết đến sự tồn tại của nó! Tôi đang giữ trong tay số tiền lớn đủ để lo cho hai mẹ con trong thời gian tới, việc học của tôi cũng đang trong thời hạn bảo lưu. Lúc này… sinh con là ưu tiên lớn nhất! Tôi sẽ tìm cách đến một nơi thật xa, để con tôi ra đời an toàn không ai biết, sau đó… sau đó… tính sau đi!
– Quyên, đau bụng lắm à con?
Mẹ tôi lo lắng gõ cửa bên ngoài toilet hỏi han. Mẹ vẫn biết tôi hay đau bụng khi đến kỳ. Lòng áy náy vì phải giấu giếm mẹ nhưng tôi không thể nào khai ra sự thật, càng nhiều người biết chuyện sẽ càng nguy hiểm!
– Vâng… con hơi đau bụng nhưng không sao đâu mẹ! Con ra nấu cơm tiếp bây giờ đây!
Cất gọn tất cả dấu tích thử thai vào túi quần, tôi bước ra ngoài. Dấu hiệu khi đến tháng cũng khá giống với thời kỳ đầu mang thai, khó chịu, buồn nôn. Bữa tối, mẹ nhìn tôi nuốt miếng cơm cũng không trôi thì khẽ nhíu mày nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi sắp ba lô quần áo, nói với bố mẹ tôi phải lên thành phố rồi nhanh chóng rời đi. Bố mẹ tôi vốn quen với việc tôi về và đi như một cơn gió, bởi khi trước tôi làm thêm rất nhiều việc, thỉnh thoảng đang ở quê lại bị chủ giục về đi làm vì có khách. Lúc này, hai người cũng không tỏ thái độ gì nghi hoặc. Dù có thế nào, tôi vẫn muốn xin lỗi bố mẹ, con gái bất hiếu sắp sửa làm mẹ đơn thân mà giấu bố mẹ rồi!
Xe khách dừng ở điểm cuối, tôi lập tức bắt taxi vào bệnh viện phụ sản. Con tôi… tôi muốn xem con tôi! Tính theo tuần thai từ đầu chu kỳ trước thì… nó cũng phải được hơn sáu tuần rồi!
– Thai nhi sáu tuần tuổi, có tim thai rồi nhé, vị trí đẹp lắm đây này!
Giây phút nghe chị bác sĩ nói, hai hàng nước mắt tôi cứ chảy dài, không sao ngăn lại được. Tình mẫu tử thiêng liêng đã được đánh thức trong tôi rồi phải không? Con tôi… đứa con của tôi và anh đã ở trong tôi, đã sẵn sàng cùng tôi đồng hành trên thế giới này, còn niềm vui nào lớn hơn nữa đây?
Gạt nước mắt, tôi cất gọn bộ y bạ, hít một hơi rời khỏi bệnh viện. Có thể nào tin nổi được không? Ngay khi tôi bước ra cổng bệnh viện, người đàn ông như bức tượng điêu khắc bằng băng đang đứng trước mặt tôi, khuôn mặt nửa rạng ngời, nửa bực bội. Đáng ghét hơn là, trái tim tôi vẫn cứ rung lên khi thấy anh, không cách nào vứt bỏ!
Tôi lúng túng cúi mặt, biết không thể tránh được Lâm Đạt, chỉ có thể ậm ừ tiến lại, cứng giọng hỏi:
– Anh đang chờ ai ở đây à?
Anh trầm giọng, hai mắt chau lại:
– Tôi chờ cô.
Tôi sững lại, trái tim nhảy loạn như thỏ trong lồng ngực. Vậy là… con người này cố tình theo dõi nhất cử nhất động của tôi! Thật là… quá đáng! Biết là vậy… nhưng trái tim lại thêm một lần reo vui ngu ngốc!
– Anh… chờ em làm gì?
– Cho cô biết, thời gian qua, vệ sĩ của tôi đã hạ gục ba kẻ có ý đồ giả say phá hàng trứng của mẹ cô, cũng đánh gục bốn kẻ có ý định bắt cóc em gái cô!
Tôi há hốc miệng, hai mắt mở to trân trân nhìn Đạt. Thời gian qua… anh vẫn luôn cho người bảo vệ gia đình tôi sao? Kẻ hãm hại tôi… là… .
Đôi mắt sẫm chau lại, anh nhàn nhạt nói tiếp:
– Bọn Hải Thành không dễ buông tha cho cô cũng như gia đình cô. Bọn chúng đã phá sản sau khi hợp đồng với Mạnh Phát bắt buộc kết thúc.
Phải nói gì đây? Một lời cảm ơn sao? Cũng vì luôn để tôi trong tầm ngắm nên… anh mới biết tôi đang ở đây, suốt cả buổi sáng nay, xếp hàng chờ đến lượt. Cũng có nghĩa, vốn dĩ tôi có đi đâu, cũng không thoát khỏi móng vuốt của anh?
– À… em… cảm ơn anh…
– Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
– Em… đi khám phụ khoa.
– Cô mắc bệnh phụ khoa?
– Đúng… rất ngứa ngáy khó chịu!
Tôi chém gió để Đạt không tra hỏi thêm nữa, bước nhanh về phía một chiếc taxi chờ sẵn. Anh nhanh chóng chặn tôi lại, bước chân dài chỉ cần ba bước.
– Cô đi đâu?
– Em… giờ cần tìm nhà trọ… rồi tìm việc làm nữa.
Tôi đâu có ngu mà khai, tôi muốn ra bến tàu, mua vé vào miền Nam? Nhưng… biết anh luôn dõi theo tôi, vẫn luôn bảo vệ tôi, trái tim reo vui không kiểm soát, tự nhiên lại có cảm giác… muốn dựa dẫm, thật ngu xuẩn! Người ta đang muốn cướp con mày đấy Quyên!
Đạt lạnh giọng:
– Đi về!
– Về…?
Hai mắt tôi long lên, rất giống một con nai run rẩy nhìn con sư tử hung hãn trước mặt.
– Quyên, cô đang mang thai con của tôi.
Trái tim vẫn đập thình thình trong hỗn loạn nhưng sâu trong lòng tôi đã biết câu trả lời. Con sẽ chỉ là của riêng tôi thôi, sẽ không một ai được biết đến sự tồn tại của nó! Tôi đang giữ trong tay số tiền lớn đủ để lo cho hai mẹ con trong thời gian tới, việc học của tôi cũng đang trong thời hạn bảo lưu. Lúc này… sinh con là ưu tiên lớn nhất! Tôi sẽ tìm cách đến một nơi thật xa, để con tôi ra đời an toàn không ai biết, sau đó… sau đó… tính sau đi!
– Quyên, đau bụng lắm à con?
Mẹ tôi lo lắng gõ cửa bên ngoài toilet hỏi han. Mẹ vẫn biết tôi hay đau bụng khi đến kỳ. Lòng áy náy vì phải giấu giếm mẹ nhưng tôi không thể nào khai ra sự thật, càng nhiều người biết chuyện sẽ càng nguy hiểm!
– Vâng… con hơi đau bụng nhưng không sao đâu mẹ! Con ra nấu cơm tiếp bây giờ đây!
Cất gọn tất cả dấu tích thử thai vào túi quần, tôi bước ra ngoài. Dấu hiệu khi đến tháng cũng khá giống với thời kỳ đầu mang thai, khó chịu, buồn nôn. Bữa tối, mẹ nhìn tôi nuốt miếng cơm cũng không trôi thì khẽ nhíu mày nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi sắp ba lô quần áo, nói với bố mẹ tôi phải lên thành phố rồi nhanh chóng rời đi. Bố mẹ tôi vốn quen với việc tôi về và đi như một cơn gió, bởi khi trước tôi làm thêm rất nhiều việc, thỉnh thoảng đang ở quê lại bị chủ giục về đi làm vì có khách. Lúc này, hai người cũng không tỏ thái độ gì nghi hoặc. Dù có thế nào, tôi vẫn muốn xin lỗi bố mẹ, con gái bất hiếu sắp sửa làm mẹ đơn thân mà giấu bố mẹ rồi!
Xe khách dừng ở điểm cuối, tôi lập tức bắt taxi vào bệnh viện phụ sản. Con tôi… tôi muốn xem con tôi! Tính theo tuần thai từ đầu chu kỳ trước thì… nó cũng phải được hơn sáu tuần rồi!
– Thai nhi sáu tuần tuổi, có tim thai rồi nhé, vị trí đẹp lắm đây này!
Giây phút nghe chị bác sĩ nói, hai hàng nước mắt tôi cứ chảy dài, không sao ngăn lại được. Tình mẫu tử thiêng liêng đã được đánh thức trong tôi rồi phải không? Con tôi… đứa con của tôi và anh đã ở trong tôi, đã sẵn sàng cùng tôi đồng hành trên thế giới này, còn niềm vui nào lớn hơn nữa đây?
Gạt nước mắt, tôi cất gọn bộ y bạ, hít một hơi rời khỏi bệnh viện. Có thể nào tin nổi được không? Ngay khi tôi bước ra cổng bệnh viện, người đàn ông như bức tượng điêu khắc bằng băng đang đứng trước mặt tôi, khuôn mặt nửa rạng ngời, nửa bực bội. Đáng ghét hơn là, trái tim tôi vẫn cứ rung lên khi thấy anh, không cách nào vứt bỏ!
Tôi lúng túng cúi mặt, biết không thể tránh được Lâm Đạt, chỉ có thể ậm ừ tiến lại, cứng giọng hỏi:
– Anh đang chờ ai ở đây à?
Anh trầm giọng, hai mắt chau lại:
– Tôi chờ cô.
Tôi sững lại, trái tim nhảy loạn như thỏ trong lồng ngực. Vậy là… con người này cố tình theo dõi nhất cử nhất động của tôi! Thật là… quá đáng! Biết là vậy… nhưng trái tim lại thêm một lần reo vui ngu ngốc!
– Anh… chờ em làm gì?
– Cho cô biết, thời gian qua, vệ sĩ của tôi đã hạ gục ba kẻ có ý đồ giả say phá hàng trứng của mẹ cô, cũng đánh gục bốn kẻ có ý định bắt cóc em gái cô!
Tôi há hốc miệng, hai mắt mở to trân trân nhìn Đạt. Thời gian qua… anh vẫn luôn cho người bảo vệ gia đình tôi sao? Kẻ hãm hại tôi… là… .
Đôi mắt sẫm chau lại, anh nhàn nhạt nói tiếp:
– Bọn Hải Thành không dễ buông tha cho cô cũng như gia đình cô. Bọn chúng đã phá sản sau khi hợp đồng với Mạnh Phát bắt buộc kết thúc.
Phải nói gì đây? Một lời cảm ơn sao? Cũng vì luôn để tôi trong tầm ngắm nên… anh mới biết tôi đang ở đây, suốt cả buổi sáng nay, xếp hàng chờ đến lượt. Cũng có nghĩa, vốn dĩ tôi có đi đâu, cũng không thoát khỏi móng vuốt của anh?
– À… em… cảm ơn anh…
– Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
– Em… đi khám phụ khoa.
– Cô mắc bệnh phụ khoa?
– Đúng… rất ngứa ngáy khó chịu!
Tôi chém gió để Đạt không tra hỏi thêm nữa, bước nhanh về phía một chiếc taxi chờ sẵn. Anh nhanh chóng chặn tôi lại, bước chân dài chỉ cần ba bước.
– Cô đi đâu?
– Em… giờ cần tìm nhà trọ… rồi tìm việc làm nữa.
Tôi đâu có ngu mà khai, tôi muốn ra bến tàu, mua vé vào miền Nam? Nhưng… biết anh luôn dõi theo tôi, vẫn luôn bảo vệ tôi, trái tim reo vui không kiểm soát, tự nhiên lại có cảm giác… muốn dựa dẫm, thật ngu xuẩn! Người ta đang muốn cướp con mày đấy Quyên!
Đạt lạnh giọng:
– Đi về!
– Về…?
Hai mắt tôi long lên, rất giống một con nai run rẩy nhìn con sư tử hung hãn trước mặt.
– Quyên, cô đang mang thai con của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.