Chương 69
Vũ Ngọc Hương
03/01/2024
Đụng mặt Phạm Thiên Dương, ba anh em bọn họ như ba dòng điện xẹt qua nhau, cảm giác thù hận hiện lên rõ rệt trong ánh mắt. Cả ba đều không một ai ưa ai, không có chuyện cấu kết, tuy nhiên, nhìn qua có thể đoán biết, thế lực của Phạm Thiên Dương và Lâm Đạt là ngang cơ, còn Quốc, một phần anh ta ít tuổi hơn, lại tính cách ham vui phong lưu, khả năng cao không sánh nổi hai người anh của mình.
Lâm Đạt kéo tôi ra hướng khác, không muốn ở gần một trong hai kẻ mà anh ghét nhất. Đi thêm một đoạn, thật không ngờ, lại đụng mặt Hoàng Thủy Tiên!
Hoàng Thủy Tiên trước mắt tôi là một tiểu thư dịu dàng, không thực sự xinh đẹp nhưng lại cho người đối diện cảm giác hiền hòa dễ mến. Cách ăn mặc cùng trang điểm nền nã, mái tóc dài đen nhánh tết nửa, trên người cô ta là chiếc váy hồng phấn đính pha lê. Tôi chỉ không biết tại sao cô ta lại có mặt ở đây. Có vẻ cô ta đến muộn, mới xuất hiện đã tìm cách đối diện Lâm Đạt.
Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Đạt… có thế nào cũng quá sức phong tình lưu luyến, lại có gì đó đáng thương. Một năm trôi qua, cô ta vẫn còn chưa quên anh thì phải. Lâm Đạt, anh có biết mình đắc tội với cô ta không? Dù không chia sẻ với tôi về Thủy Tiên nhưng tôi hiểu Lâm Đạt đã hủy hôn với cô ta, khiến bà Huệ tức điên lồng lộn tìm đến tôi làm loạn, còn ông Kiên thì cuồng nộ từ mặt anh. Ở vị trí của Thủy Tiên mà nói, tôi có thể cảm nhận cô ta đã gặp phải cú sốc thế nào.
– Thủy Tiên, cảm ơn em đã nhận lời mời của anh.
Khánh từ phía xa bước lại, nhẹ giọng, ánh mắt nhìn cô ta chăm chú say mê. Nhác qua, tôi đoán Khánh đang theo đuổi Thủy Tiên. Ngoài những gì hấp dẫn ở cô ta, khối tài sản khổng lồ của gia đình cô ta khiến biết bao kẻ thèm thuồng. Việc Thủy Tiên chấp nhận đến đây, có khi nào… là vì Lâm Đạt? Theo những gì tôi biết, tôi chỉ cảm thấy Lâm Đạt có lỗi với cô tiểu thư này mà thôi, mà nỗi đau bị hủy hôn của cô ta… lại là hạnh phúc của tôi. Hạnh phúc… có phải là một tấm chăn hẹp hay không, có lẽ chẳng cần phải hỏi nữa trong hoàn cảnh này.
– Tiệc nhậm chức của anh Khánh em phải có mặt chứ?
Thủy Tiên mỉm cười đáp lời Khánh, ánh mắt cô ta vẫn nửa trách móc nửa dịu dàng hướng về Lâm Đạt.
– Anh Đạt, lâu nay anh có khỏe không?
Không có hận thù, chỉ có nhẹ nhàng đối đãi.
– Tôi khỏe, cảm ơn em.
Thái độ của Đạt bình lặng như nước, không có nửa điểm lưu tình trước cô ta. Anh đẩy lưng tôi rời khỏi. Tôi có chút đưa mắt liếc qua nỗi buồn trên khuôn mặt Thủy Tiên trước khi đi cùng Đạt. Thực tình, Thủy Tiên đem lại cảm nhận dễ chịu nhất trong những kẻ dành tình cảm cho Lâm Đạt. Đạt cũng từng có ý định để cô ta là người vợ danh chính ngôn thuận, nói tôi không ghen tuông là nói dối, nhưng bảo tôi không vui đến muốn cười toét miệng cũng là nói dối. Anh vì tôi… mà từ bỏ một mối hôn sự quá đỗi tốt đẹp. Tại thời điểm đó, chuyện anh với Linh San vỡ lở với bao điều tiếng, anh lại một đời vợ với tôi dù cho tôi chỉ là kẻ giả mạo, Thủy Tiên vẫn chấp nhận lấy anh, đủ để tôi hiểu cô ta khao khát anh thế nào.
Đếm không xuể đàn bà say mê anh nữa! Lâm Đạt, anh quá đào hoa rồi!
Tôi nheo nheo mắt nhìn anh, người kia tỏ vẻ ngây thơ không biết gì, còn gắp vào đĩa tôi thêm một con tôm hùm nướng. Dù sao… cũng cần phải nói một tiếng cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã chọn tôi. Hiểu là vậy, khóe miệng vô thức lại kéo cong lên.
Anh khẽ hỏi:
– Thích ăn thêm tôm hùm?
Tôi nhướn người, thì thầm vào tai anh:
– Thích ăn… anh.
Ai kia lẳng lặng “ừm” một tiếng, hai má tôi lại nóng ran. Vợ chồng đồng ý đồng lòng thân thiết trước bao người, những kẻ muốn chen chân vào chắc hẳn đang ghen đến chảy máu mắt. Như Lâm Linh San ngồi một mình sa sầm ở góc kia, hay Lưu Mỹ Dung hậm hực đến đỏ mặt bên cạnh Trần Kiến Quốc, và cả Hoàng Thủy Tiên dịu dàng buồn bã đứng bên Lưu Huy Khánh.
Bữa tiệc mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc, theo Lâm Đạt ra về mà lòng tôi trĩu nặng. Những gì xảy ra tối nay khiến tôi hình dung được sự khắc nghiệt bao năm qua mà anh phải đối diện trước hai anh em cùng cha khác mẹ kia.
Sau đó một tuần, buổi họp cổ đông quan trọng của tổng công ty diễn ra. Thông tin tổng giám đốc mới của Mạnh Phát – Phạm Thiên Dương khiến cả tổng công ty xôn xao bàn tán. Việc Dương là con ngoài giá thú của ông Kiên, những người ở tầng thấp không biết, còn ban lãnh đạo cũng như hội đồng quản trị, hẳn ai cũng rõ.
Tôi nhờ Tiến, trợ lý của Đạt tìm hiểu thông tin bên lề giúp tôi nắm rõ tình hình hơn, bởi Đạt chẳng chia sẻ gì với tôi. Anh không muốn tôi lo nghĩ.
Kết quả trợ lý của Đạt báo về, kẻ “quay xe” theo Phạm Thiên Dương đang tăng chóng mặt!
Lâm Đạt kéo tôi ra hướng khác, không muốn ở gần một trong hai kẻ mà anh ghét nhất. Đi thêm một đoạn, thật không ngờ, lại đụng mặt Hoàng Thủy Tiên!
Hoàng Thủy Tiên trước mắt tôi là một tiểu thư dịu dàng, không thực sự xinh đẹp nhưng lại cho người đối diện cảm giác hiền hòa dễ mến. Cách ăn mặc cùng trang điểm nền nã, mái tóc dài đen nhánh tết nửa, trên người cô ta là chiếc váy hồng phấn đính pha lê. Tôi chỉ không biết tại sao cô ta lại có mặt ở đây. Có vẻ cô ta đến muộn, mới xuất hiện đã tìm cách đối diện Lâm Đạt.
Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Đạt… có thế nào cũng quá sức phong tình lưu luyến, lại có gì đó đáng thương. Một năm trôi qua, cô ta vẫn còn chưa quên anh thì phải. Lâm Đạt, anh có biết mình đắc tội với cô ta không? Dù không chia sẻ với tôi về Thủy Tiên nhưng tôi hiểu Lâm Đạt đã hủy hôn với cô ta, khiến bà Huệ tức điên lồng lộn tìm đến tôi làm loạn, còn ông Kiên thì cuồng nộ từ mặt anh. Ở vị trí của Thủy Tiên mà nói, tôi có thể cảm nhận cô ta đã gặp phải cú sốc thế nào.
– Thủy Tiên, cảm ơn em đã nhận lời mời của anh.
Khánh từ phía xa bước lại, nhẹ giọng, ánh mắt nhìn cô ta chăm chú say mê. Nhác qua, tôi đoán Khánh đang theo đuổi Thủy Tiên. Ngoài những gì hấp dẫn ở cô ta, khối tài sản khổng lồ của gia đình cô ta khiến biết bao kẻ thèm thuồng. Việc Thủy Tiên chấp nhận đến đây, có khi nào… là vì Lâm Đạt? Theo những gì tôi biết, tôi chỉ cảm thấy Lâm Đạt có lỗi với cô tiểu thư này mà thôi, mà nỗi đau bị hủy hôn của cô ta… lại là hạnh phúc của tôi. Hạnh phúc… có phải là một tấm chăn hẹp hay không, có lẽ chẳng cần phải hỏi nữa trong hoàn cảnh này.
– Tiệc nhậm chức của anh Khánh em phải có mặt chứ?
Thủy Tiên mỉm cười đáp lời Khánh, ánh mắt cô ta vẫn nửa trách móc nửa dịu dàng hướng về Lâm Đạt.
– Anh Đạt, lâu nay anh có khỏe không?
Không có hận thù, chỉ có nhẹ nhàng đối đãi.
– Tôi khỏe, cảm ơn em.
Thái độ của Đạt bình lặng như nước, không có nửa điểm lưu tình trước cô ta. Anh đẩy lưng tôi rời khỏi. Tôi có chút đưa mắt liếc qua nỗi buồn trên khuôn mặt Thủy Tiên trước khi đi cùng Đạt. Thực tình, Thủy Tiên đem lại cảm nhận dễ chịu nhất trong những kẻ dành tình cảm cho Lâm Đạt. Đạt cũng từng có ý định để cô ta là người vợ danh chính ngôn thuận, nói tôi không ghen tuông là nói dối, nhưng bảo tôi không vui đến muốn cười toét miệng cũng là nói dối. Anh vì tôi… mà từ bỏ một mối hôn sự quá đỗi tốt đẹp. Tại thời điểm đó, chuyện anh với Linh San vỡ lở với bao điều tiếng, anh lại một đời vợ với tôi dù cho tôi chỉ là kẻ giả mạo, Thủy Tiên vẫn chấp nhận lấy anh, đủ để tôi hiểu cô ta khao khát anh thế nào.
Đếm không xuể đàn bà say mê anh nữa! Lâm Đạt, anh quá đào hoa rồi!
Tôi nheo nheo mắt nhìn anh, người kia tỏ vẻ ngây thơ không biết gì, còn gắp vào đĩa tôi thêm một con tôm hùm nướng. Dù sao… cũng cần phải nói một tiếng cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã chọn tôi. Hiểu là vậy, khóe miệng vô thức lại kéo cong lên.
Anh khẽ hỏi:
– Thích ăn thêm tôm hùm?
Tôi nhướn người, thì thầm vào tai anh:
– Thích ăn… anh.
Ai kia lẳng lặng “ừm” một tiếng, hai má tôi lại nóng ran. Vợ chồng đồng ý đồng lòng thân thiết trước bao người, những kẻ muốn chen chân vào chắc hẳn đang ghen đến chảy máu mắt. Như Lâm Linh San ngồi một mình sa sầm ở góc kia, hay Lưu Mỹ Dung hậm hực đến đỏ mặt bên cạnh Trần Kiến Quốc, và cả Hoàng Thủy Tiên dịu dàng buồn bã đứng bên Lưu Huy Khánh.
Bữa tiệc mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc, theo Lâm Đạt ra về mà lòng tôi trĩu nặng. Những gì xảy ra tối nay khiến tôi hình dung được sự khắc nghiệt bao năm qua mà anh phải đối diện trước hai anh em cùng cha khác mẹ kia.
Sau đó một tuần, buổi họp cổ đông quan trọng của tổng công ty diễn ra. Thông tin tổng giám đốc mới của Mạnh Phát – Phạm Thiên Dương khiến cả tổng công ty xôn xao bàn tán. Việc Dương là con ngoài giá thú của ông Kiên, những người ở tầng thấp không biết, còn ban lãnh đạo cũng như hội đồng quản trị, hẳn ai cũng rõ.
Tôi nhờ Tiến, trợ lý của Đạt tìm hiểu thông tin bên lề giúp tôi nắm rõ tình hình hơn, bởi Đạt chẳng chia sẻ gì với tôi. Anh không muốn tôi lo nghĩ.
Kết quả trợ lý của Đạt báo về, kẻ “quay xe” theo Phạm Thiên Dương đang tăng chóng mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.