Chương 73
Vũ Ngọc Hương
04/01/2024
Bà Huệ luôn xù gai nhím trước tôi, vừa nghe tôi nói, bà ta lập tức quay đầu, trừng trừng nhìn tôi:
– Mày nói linh tinh cái gì thế? Tai nạn là do nó xui xẻo, mà nó xui xẻo là vì nó dính đến mày!
– Bà nghe tôi nói đi! Trước khi gặp tai nạn, anh Đạt đang điều tra về kẻ làm thâm hụt ngân quỹ của Mạnh Phát, chiều hôm lâm nạn anh ấy nói với tôi đã tìm ra bằng chứng về kẻ gây tội, ngay buổi tối thì anh ấy gặp tai nạn. Tôi đã tìm được máy ghi âm gắn ở túi xách của tôi, chứng tỏ có kẻ đứng đằng sau. Hiện tại mọi chuyện đang đi vào ngõ cụt, cảnh sát không mặn mà điều tra vì không có đơn tố giác từ người đại diện Mạnh Phát!
Khuôn mặt bà Huệ chuyển màu đỏ gay, bà ta trợn tròn mắt nhìn tôi:
– Mày nói cái gì? Mạnh Phát thâm hụt ngân quỹ? Còn… máy ghi âm gì gì đó?
Tôi cay đắng gật đầu, ánh mắt tha thiết van xin:
– Phải, thế nên tôi xin bà thuyết phục ông Kiên, chỉ khi ông ấy làm đơn tố giác thì cảnh sát mới điều tra rõ ràng mọi chuyện, chỉ có như vậy, kẻ làm trò phía sau mới phải lộ diện. Nếu bà không thuyết phục, chỉ sợ ông Kiên sẽ bao che cho kẻ đó mà cho qua, người thiệt thòi… chỉ là anh Đạt mà thôi, cũng chẳng biết sau này hắn còn làm trò ma quỷ gì hại anh ấy nữa!
Mặt mũi chuyển một màu đen kịt, bà ta hừ một tiếng, giao lại cốc sữa nóng vào tay tôi:
– Mày chờ chồng mày dậy thì đút nó uống! Tao phải đi có việc!
Tôi không biết bà Huệ trở về gào thét chất vấn gì ông Kiên để ông ấy buộc phải làm đơn tố cáo. Ngay đêm hôm đó, còn lơ mơ ngủ ở giường người nhà trong phòng bệnh của Đạt, cảnh sát gọi lại cho tôi:
– Ông Kiên đã làm đơn tố giác sai phạm ở Mạnh Phát, rất có khả năng liên quan đến tai nạn của chồng cô, chúng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi vụ án này, cũng cần cô và chồng cô phối hợp!
Tôi sụt sịt, hai mắt đỏ hoe nhìn về người chồng tôi yêu thương hơn tất thảy phải chịu đau đớn cực hình. Bà Huệ đã làm lớn chuyện bảo vệ con trai, lại có cảnh sát nhúng tay vào, nhất định mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ!
Một tuần tiếp theo, Lâm Đạt đã có thể từ từ di chuyển. Tôi không hỏi anh bất cứ chuyện gì, cũng không nói với anh cảnh sát đang điều tra mọi việc, muốn anh thư giãn hoàn toàn để sớm bình phục, không ngờ anh thì thào vào tai tôi:
– Bằng chứng anh tìm được… là tập tài liệu nằm ở ngăn tủ 03, mật mã là ngày sinh nhật của em.
Ôi mẹ ơi, có ai ngờ con người lạnh lùng như đá tảng này cũng dùng ngày sinh của tôi làm mật mã tủ chứ? Chẳng biết nên cười hay nên mếu, tôi gật gật đầu. Anh còn tỉnh táo chẳng quên chuyện gì thế này, tôi phải tạ ơn trên đến cả tỉ lần rồi!
Điều cần nhất lúc này không phải là bằng chứng từ anh, mà là cảnh sát đã nhúng tay vào nội bộ Mạnh Phát, như vậy, kẻ khốn nạn sẽ phải đối diện với lao lý, không thể được dung túng mà ẩn nấp tiếp tục làm loạn.
Chưa kịp nói thêm tiếng nào, bất chợt cảm giác lợm họng dâng lên, tôi ôm miệng lao vào toilet. Người kia dù còn đau đớn, hai mắt lập tức sáng trưng nhìn tôi xanh lè mặt mũi từ trong đó bước ra.
– Bà xã… có phải…?
Tôi xúc động gật đầu, trái tim rộn ràng thừa nhận. Ngay khi Đạt ổn định, tôi đã đến bệnh viện để gặp chấm nhỏ bé bỏng trong bụng tôi.
– Em định để anh khỏe hơn một chút mới thông báo tin vui cho anh… Em bé được năm tuần mà đã có tim thai sớm rồi anh à!
Lâm Đạt nghẹn lại, anh run run tiến về tôi nhưng tôi đã nhanh bước đến đỡ anh. Anh cười cười áy náy, đáy mắt rạng ngời hạnh phúc, đặt bàn tay lên bụng tôi:
– Lại để hai mẹ con đỡ ba thế này! Nhất định ba sẽ sớm khỏe lại để bế cả hai mẹ con! .
||||| Truyện đề cử: Cưới Rồi, Trước Sau Gì Cũng Yêu |||||
Đôi mắt tôi long lanh nhìn anh, viền mắt chuyển đỏ, giọt nước mắt ấm nóng từ lúc nào lăn xuống. Giây phút sinh ly tử biệt, tôi đã nghĩ, trên đời này, ngoài anh ra, tôi chẳng cần điều gì khác! Chỉ cần anh được bình an… dẫu phải bảo vệ anh cả đời tôi cũng có thể làm!
Có những bằng chứng từ Lâm Đạt, cảnh sát rút ngắn được quá trình điều tra. Một buổi chiều sau đó nửa tháng, tin tức ầm ĩ trên báo làm tôi sững lại, lập tức đưa điện thoại cho anh xem. Từ hôm ấy, bà Huệ cũng để mình tôi chăm sóc cho anh, chỉ thỉnh thoảng mới đảo qua xem tình hình.
“Giám đốc tài chính Trần Kiến Quốc cấu kết với kế toán trưởng rút lõi Mạnh Phát hàng trăm tỉ đồng, những kẻ có liên đới đều đã bị tạm giam.”
“Trần Kiến Quốc âm mưu hãm hại người phanh phui tội trạng. Lái xe bán tải biển số giả bị bắt khai ra tất cả.”
Vậy là cuối cùng, kẻ gây tội đã bị bắt, xem như Đạt đã loại được một đối thủ, cũng đòi được công bằng cho mình. Phạm Thiên Dương lại chẳng hề liên quan, anh ta hoàn toàn trong sạch trong vụ việc chấn động này.
– Mày nói linh tinh cái gì thế? Tai nạn là do nó xui xẻo, mà nó xui xẻo là vì nó dính đến mày!
– Bà nghe tôi nói đi! Trước khi gặp tai nạn, anh Đạt đang điều tra về kẻ làm thâm hụt ngân quỹ của Mạnh Phát, chiều hôm lâm nạn anh ấy nói với tôi đã tìm ra bằng chứng về kẻ gây tội, ngay buổi tối thì anh ấy gặp tai nạn. Tôi đã tìm được máy ghi âm gắn ở túi xách của tôi, chứng tỏ có kẻ đứng đằng sau. Hiện tại mọi chuyện đang đi vào ngõ cụt, cảnh sát không mặn mà điều tra vì không có đơn tố giác từ người đại diện Mạnh Phát!
Khuôn mặt bà Huệ chuyển màu đỏ gay, bà ta trợn tròn mắt nhìn tôi:
– Mày nói cái gì? Mạnh Phát thâm hụt ngân quỹ? Còn… máy ghi âm gì gì đó?
Tôi cay đắng gật đầu, ánh mắt tha thiết van xin:
– Phải, thế nên tôi xin bà thuyết phục ông Kiên, chỉ khi ông ấy làm đơn tố giác thì cảnh sát mới điều tra rõ ràng mọi chuyện, chỉ có như vậy, kẻ làm trò phía sau mới phải lộ diện. Nếu bà không thuyết phục, chỉ sợ ông Kiên sẽ bao che cho kẻ đó mà cho qua, người thiệt thòi… chỉ là anh Đạt mà thôi, cũng chẳng biết sau này hắn còn làm trò ma quỷ gì hại anh ấy nữa!
Mặt mũi chuyển một màu đen kịt, bà ta hừ một tiếng, giao lại cốc sữa nóng vào tay tôi:
– Mày chờ chồng mày dậy thì đút nó uống! Tao phải đi có việc!
Tôi không biết bà Huệ trở về gào thét chất vấn gì ông Kiên để ông ấy buộc phải làm đơn tố cáo. Ngay đêm hôm đó, còn lơ mơ ngủ ở giường người nhà trong phòng bệnh của Đạt, cảnh sát gọi lại cho tôi:
– Ông Kiên đã làm đơn tố giác sai phạm ở Mạnh Phát, rất có khả năng liên quan đến tai nạn của chồng cô, chúng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi vụ án này, cũng cần cô và chồng cô phối hợp!
Tôi sụt sịt, hai mắt đỏ hoe nhìn về người chồng tôi yêu thương hơn tất thảy phải chịu đau đớn cực hình. Bà Huệ đã làm lớn chuyện bảo vệ con trai, lại có cảnh sát nhúng tay vào, nhất định mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ!
Một tuần tiếp theo, Lâm Đạt đã có thể từ từ di chuyển. Tôi không hỏi anh bất cứ chuyện gì, cũng không nói với anh cảnh sát đang điều tra mọi việc, muốn anh thư giãn hoàn toàn để sớm bình phục, không ngờ anh thì thào vào tai tôi:
– Bằng chứng anh tìm được… là tập tài liệu nằm ở ngăn tủ 03, mật mã là ngày sinh nhật của em.
Ôi mẹ ơi, có ai ngờ con người lạnh lùng như đá tảng này cũng dùng ngày sinh của tôi làm mật mã tủ chứ? Chẳng biết nên cười hay nên mếu, tôi gật gật đầu. Anh còn tỉnh táo chẳng quên chuyện gì thế này, tôi phải tạ ơn trên đến cả tỉ lần rồi!
Điều cần nhất lúc này không phải là bằng chứng từ anh, mà là cảnh sát đã nhúng tay vào nội bộ Mạnh Phát, như vậy, kẻ khốn nạn sẽ phải đối diện với lao lý, không thể được dung túng mà ẩn nấp tiếp tục làm loạn.
Chưa kịp nói thêm tiếng nào, bất chợt cảm giác lợm họng dâng lên, tôi ôm miệng lao vào toilet. Người kia dù còn đau đớn, hai mắt lập tức sáng trưng nhìn tôi xanh lè mặt mũi từ trong đó bước ra.
– Bà xã… có phải…?
Tôi xúc động gật đầu, trái tim rộn ràng thừa nhận. Ngay khi Đạt ổn định, tôi đã đến bệnh viện để gặp chấm nhỏ bé bỏng trong bụng tôi.
– Em định để anh khỏe hơn một chút mới thông báo tin vui cho anh… Em bé được năm tuần mà đã có tim thai sớm rồi anh à!
Lâm Đạt nghẹn lại, anh run run tiến về tôi nhưng tôi đã nhanh bước đến đỡ anh. Anh cười cười áy náy, đáy mắt rạng ngời hạnh phúc, đặt bàn tay lên bụng tôi:
– Lại để hai mẹ con đỡ ba thế này! Nhất định ba sẽ sớm khỏe lại để bế cả hai mẹ con! .
||||| Truyện đề cử: Cưới Rồi, Trước Sau Gì Cũng Yêu |||||
Đôi mắt tôi long lanh nhìn anh, viền mắt chuyển đỏ, giọt nước mắt ấm nóng từ lúc nào lăn xuống. Giây phút sinh ly tử biệt, tôi đã nghĩ, trên đời này, ngoài anh ra, tôi chẳng cần điều gì khác! Chỉ cần anh được bình an… dẫu phải bảo vệ anh cả đời tôi cũng có thể làm!
Có những bằng chứng từ Lâm Đạt, cảnh sát rút ngắn được quá trình điều tra. Một buổi chiều sau đó nửa tháng, tin tức ầm ĩ trên báo làm tôi sững lại, lập tức đưa điện thoại cho anh xem. Từ hôm ấy, bà Huệ cũng để mình tôi chăm sóc cho anh, chỉ thỉnh thoảng mới đảo qua xem tình hình.
“Giám đốc tài chính Trần Kiến Quốc cấu kết với kế toán trưởng rút lõi Mạnh Phát hàng trăm tỉ đồng, những kẻ có liên đới đều đã bị tạm giam.”
“Trần Kiến Quốc âm mưu hãm hại người phanh phui tội trạng. Lái xe bán tải biển số giả bị bắt khai ra tất cả.”
Vậy là cuối cùng, kẻ gây tội đã bị bắt, xem như Đạt đã loại được một đối thủ, cũng đòi được công bằng cho mình. Phạm Thiên Dương lại chẳng hề liên quan, anh ta hoàn toàn trong sạch trong vụ việc chấn động này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.