Chương 79
Vũ Ngọc Hương
06/01/2024
Hai tuần nơm nớp bị phát hiện, tôi có chút cảm thấy kỳ lạ khi không có kẻ nào đến đây tìm tôi nữa. Có khi nào… bọn họ mặc kệ cho tôi ở lại đảo này, chỗ nào cũng được, bởi mục tiêu của bọn họ là ngăn cản Lâm Đạt tiếp tục ở bên tôi?
Khỏe hơn một chút, tôi cũng không muốn ăn không ngồi rồi, nên tìm cách trốn tránh để nấu nướng giặt giũ bên trong phụ giúp hai bố con họ. Thằng nhóc nhìn còi còi vậy mà đã mười hai tuổi, đã học hết tiểu học ở trong đất liền, giờ ở với bố ngoài đảo. Lúc trước bố mẹ nó ở đất liền, sau khi mẹ nó mắc bệnh mất sớm, bố nó đau buồn nên ra đảo sống một mình, để nó lại trong xã cho ông bà nội nuôi. Nó học hết lớp năm, không muốn học nữa, đòi ra đảo ở cùng bố. Hai bố con ngày ngày chài lưới, thỉnh thoảng nó vẫn về trong xã thăm ông bà.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mỗi khi nghĩ đến Lâm Đạt, lòng tôi lại rộn lên bao đớn đau chua xót. Tôi bị cha anh bắt cóc, sống chết không rõ, liệu anh đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào? Sâu trong lòng, tình yêu anh dành cho tôi giống như một vì sao trên cao, cho đến tận lúc này, tôi vẫn chưa dám tin vào sự thật, vẫn cứ cảm thấy anh xa xôi quá làm tôi chới với. Có phải vì… tôi quá tự ti, có phải vì khoảng cách tôi và anh như mặt đất và bầu trời, thế nên tôi vẫn luôn sợ hãi, luôn cảm thấy bản thân bé mọn không xứng đáng với anh?
Một buổi chiều, cu Biên đem rạm về cho tôi nấu canh, nó bỗng nói với tôi:
– Cô ơi, hay cô đừng về đất liền nữa, cô ở đây… với bố con cháu!
Ôi trời đất, thằng nhóc này nói cái gì thế? Tôi ngài ngại đón lấy túi rạm, cúi mặt lắc đầu:
– Cô phải về, còn em… còn chú nhà cô đang chờ.
– Sao chú không đi tìm cô thế ạ?
– Vì… chú không biết cô ở đây!
– Hay chú không cần cô nữa, thì cô ở đây với bố cháu đi! Nếu cô không thích ở đảo, chúng ta về nhà ông bà nội cháu?
Thằng bé cứ một mực kỳ kèo, tôi vừa cảm thấy áy náy lại vừa ngại ngần. Âm giọng quát to của Cương – bố nó vang lên:
– Biên, dám nói lung tung, muốn ăn vụt à?
Thăng nhóc mím môi, hai mắt long lanh nước, chạy vụt ra ngoài.
Cương tiến lại trấn an tôi:
– Nó trẻ con cô đừng nghĩ gì! Trưa mai tàu nhu yếu đến, tôi sẽ phóng tàu cá đuổi theo đưa cô lên tàu.
Tôi xúc động, vẫn không dám nhìn vào mắt anh ta, chỉ biết gật đầu cảm tạ, bước nhanh ra vòi nước rửa rạm. Nơi này chưa có điện lưới nhưng người dân cũng có máy phát để sử dụng, dù phải rất tiết kiệm mới tạm dùng.
Buổi trưa tôi chờ đợi suốt bao ngày cuối cùng cũng đến. Sau bữa trưa, tôi mặc lại lên người bộ quần áo khi tôi đến. Kéo cu Biên lại, tôi xoa đầu, dặn dò nó:
– Cô về đất liền rồi sẽ quay lại đây, nhất định sẽ đưa chú và em đến gặp cháu, còn mang cả máy chơi điện tử cho cháu!
Thằng bé hiểu chuyện chỉ cúi mặt, khuôn mặt tối đen không vui. Bầu trời tháng sáu nắng như đổ lửa, tôi nằm trên chiếc tàu cá, trên người phủ một tấm bạt, yên lặng để hai bố con Cương đẩy tôi ra biển, như cách bọn họ đưa tôi vào đảo. Chiếc tàu máy phóng nhanh đuổi theo chiếc tàu nhu yếu phẩm vừa rời khỏi đảo. Trái tim tôi đập thình thình theo từng tiếng máy nổ, lòng chỉ mong tôi có thể yên ổn lên chiếc tàu kia!
Cương nói to khi chiếc tàu cá áp sát tàu nhu yếu:
– Các anh, có thể cho tôi nhờ đưa người về đất liền được không?
Tôi không thể nhìn được gì hết, chưa kịp vùng dậy, nào ngờ anh ta đã ấn tôi nằm lại. Ngay sau đó, anh ta nhấc cu Biên lên tàu.
– Con trai tôi đòi về thăm ông bà, mà tôi đang bận quá! Phiền các anh giúp đỡ!
Cu Biên nhanh chóng hiểu, nó ngoan ngoãn theo tay bố cùng tay người trên tàu nhu yếu đỡ nó vào trong đó. Chỉ cần vậy thôi, tôi hiểu ra… có kẻ của ông Kiên ở trên tàu mà Cương đã nhận ra. Chiếc tàu nhu yếu lướt đi trước, lúc này anh ta mới ngồi xuống, nói với tôi:
– Tôi thấy bọn người tìm cô đang nấp trên tàu chờ đợi. Đừng lo, tôi sẽ tìm cách khác đưa cô về đất liền.
Tôi chỉ biết gật gật, thút thít khóc, trong lòng ngập tràn cảm kích. May mà anh ta nhanh trí, nếu không tôi đã bị tóm trở lại. Gặp được cha con Biên, cuộc đời tôi xem ra vẫn còn may mắn.
Chiếc tàu cá chở Cương và tôi quay trở lại đảo, không còn cách nào khác vì nhiên liệu của tàu không đủ vượt qua chặng đường biển dài. Tàu vừa cập bờ biển cát trắng, Cương nâng tôi dậy. Cảm thấy tôi quá yếu, anh ta còn bế ngang người tôi, một bước chân đã đáp xuống mặt đất vững chãi.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm rắn rỏi của Cương, bực mình vì anh ta mãi không chịu buông. Vừa xoay người đứng thẳng, nào ngờ… đối diện tôi là đôi mắt đỏ lửa của Lâm Đạt!
Khỏe hơn một chút, tôi cũng không muốn ăn không ngồi rồi, nên tìm cách trốn tránh để nấu nướng giặt giũ bên trong phụ giúp hai bố con họ. Thằng nhóc nhìn còi còi vậy mà đã mười hai tuổi, đã học hết tiểu học ở trong đất liền, giờ ở với bố ngoài đảo. Lúc trước bố mẹ nó ở đất liền, sau khi mẹ nó mắc bệnh mất sớm, bố nó đau buồn nên ra đảo sống một mình, để nó lại trong xã cho ông bà nội nuôi. Nó học hết lớp năm, không muốn học nữa, đòi ra đảo ở cùng bố. Hai bố con ngày ngày chài lưới, thỉnh thoảng nó vẫn về trong xã thăm ông bà.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mỗi khi nghĩ đến Lâm Đạt, lòng tôi lại rộn lên bao đớn đau chua xót. Tôi bị cha anh bắt cóc, sống chết không rõ, liệu anh đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào? Sâu trong lòng, tình yêu anh dành cho tôi giống như một vì sao trên cao, cho đến tận lúc này, tôi vẫn chưa dám tin vào sự thật, vẫn cứ cảm thấy anh xa xôi quá làm tôi chới với. Có phải vì… tôi quá tự ti, có phải vì khoảng cách tôi và anh như mặt đất và bầu trời, thế nên tôi vẫn luôn sợ hãi, luôn cảm thấy bản thân bé mọn không xứng đáng với anh?
Một buổi chiều, cu Biên đem rạm về cho tôi nấu canh, nó bỗng nói với tôi:
– Cô ơi, hay cô đừng về đất liền nữa, cô ở đây… với bố con cháu!
Ôi trời đất, thằng nhóc này nói cái gì thế? Tôi ngài ngại đón lấy túi rạm, cúi mặt lắc đầu:
– Cô phải về, còn em… còn chú nhà cô đang chờ.
– Sao chú không đi tìm cô thế ạ?
– Vì… chú không biết cô ở đây!
– Hay chú không cần cô nữa, thì cô ở đây với bố cháu đi! Nếu cô không thích ở đảo, chúng ta về nhà ông bà nội cháu?
Thằng bé cứ một mực kỳ kèo, tôi vừa cảm thấy áy náy lại vừa ngại ngần. Âm giọng quát to của Cương – bố nó vang lên:
– Biên, dám nói lung tung, muốn ăn vụt à?
Thăng nhóc mím môi, hai mắt long lanh nước, chạy vụt ra ngoài.
Cương tiến lại trấn an tôi:
– Nó trẻ con cô đừng nghĩ gì! Trưa mai tàu nhu yếu đến, tôi sẽ phóng tàu cá đuổi theo đưa cô lên tàu.
Tôi xúc động, vẫn không dám nhìn vào mắt anh ta, chỉ biết gật đầu cảm tạ, bước nhanh ra vòi nước rửa rạm. Nơi này chưa có điện lưới nhưng người dân cũng có máy phát để sử dụng, dù phải rất tiết kiệm mới tạm dùng.
Buổi trưa tôi chờ đợi suốt bao ngày cuối cùng cũng đến. Sau bữa trưa, tôi mặc lại lên người bộ quần áo khi tôi đến. Kéo cu Biên lại, tôi xoa đầu, dặn dò nó:
– Cô về đất liền rồi sẽ quay lại đây, nhất định sẽ đưa chú và em đến gặp cháu, còn mang cả máy chơi điện tử cho cháu!
Thằng bé hiểu chuyện chỉ cúi mặt, khuôn mặt tối đen không vui. Bầu trời tháng sáu nắng như đổ lửa, tôi nằm trên chiếc tàu cá, trên người phủ một tấm bạt, yên lặng để hai bố con Cương đẩy tôi ra biển, như cách bọn họ đưa tôi vào đảo. Chiếc tàu máy phóng nhanh đuổi theo chiếc tàu nhu yếu phẩm vừa rời khỏi đảo. Trái tim tôi đập thình thình theo từng tiếng máy nổ, lòng chỉ mong tôi có thể yên ổn lên chiếc tàu kia!
Cương nói to khi chiếc tàu cá áp sát tàu nhu yếu:
– Các anh, có thể cho tôi nhờ đưa người về đất liền được không?
Tôi không thể nhìn được gì hết, chưa kịp vùng dậy, nào ngờ anh ta đã ấn tôi nằm lại. Ngay sau đó, anh ta nhấc cu Biên lên tàu.
– Con trai tôi đòi về thăm ông bà, mà tôi đang bận quá! Phiền các anh giúp đỡ!
Cu Biên nhanh chóng hiểu, nó ngoan ngoãn theo tay bố cùng tay người trên tàu nhu yếu đỡ nó vào trong đó. Chỉ cần vậy thôi, tôi hiểu ra… có kẻ của ông Kiên ở trên tàu mà Cương đã nhận ra. Chiếc tàu nhu yếu lướt đi trước, lúc này anh ta mới ngồi xuống, nói với tôi:
– Tôi thấy bọn người tìm cô đang nấp trên tàu chờ đợi. Đừng lo, tôi sẽ tìm cách khác đưa cô về đất liền.
Tôi chỉ biết gật gật, thút thít khóc, trong lòng ngập tràn cảm kích. May mà anh ta nhanh trí, nếu không tôi đã bị tóm trở lại. Gặp được cha con Biên, cuộc đời tôi xem ra vẫn còn may mắn.
Chiếc tàu cá chở Cương và tôi quay trở lại đảo, không còn cách nào khác vì nhiên liệu của tàu không đủ vượt qua chặng đường biển dài. Tàu vừa cập bờ biển cát trắng, Cương nâng tôi dậy. Cảm thấy tôi quá yếu, anh ta còn bế ngang người tôi, một bước chân đã đáp xuống mặt đất vững chãi.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm rắn rỏi của Cương, bực mình vì anh ta mãi không chịu buông. Vừa xoay người đứng thẳng, nào ngờ… đối diện tôi là đôi mắt đỏ lửa của Lâm Đạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.