Chương 90: Kết
Vũ Ngọc Hương
12/01/2024
Một bản án thích đáng cho hai kẻ bần cùng làm trò bẩn thỉu, Phạm Thiên Dương và Lưu Huy Khánh, được phán quyết không lâu sau đó. Nhờ có vài giây hình ảnh nhà hàng K sau cửa sổ mà Đạt đã kịp thời gửi đến công an nhờ tìm người, đồng thời việc anh viết bản cam kết là để kéo dài thời gian cho cảnh sát tìm kiếm tôi. Cũng may đám vệ sĩ của anh theo được hướng đi của bọn chúng nên phạm vi tìm kiếm được thu hẹp. Bọn chúng vốn dĩ đã chẳng còn gì, liều mình hại tôi mong đổi đời, chuốc về cái kết đắng chát xứng đáng với những gì bọn chúng gây ra. Lực không còn, người thì vào tù, xem như bọn chúng chẳng còn có thể đe dọa chúng tôi thêm nữa.
Bữa lẩu cá tầm đoàn tụ cả gia đình bên nhà Đạt đã sớm diễn ra sau khi tôi từ bệnh viện trở về, bởi bà Huệ còn chủ động đến bệnh viện thăm tôi. Đặc biệt hơn, ông Kiên cũng đi cùng bà ấy. Suy cho cùng, vì Lâm Đạt, vì cu Tin, vì hai tiếng “gia đình”, mọi chuyện đều có thể.
Biết những gì Linh San làm, bà Huệ tuyên bố không bao giờ coi cô ta là con nữa, chỉ tiếc bao nhiêu năm đã nuôi ong tay áo. Ngay khi nắm quyền, Đạt đã sa thải cô ta, mặc kệ cô ta khóc lóc ỉ ôi. Coi như cô ta chẳng còn gì liên quan đến nhà họ Lâm, cũng chẳng còn gia đình, đó là cái giá phải trả cho cô ta! Còn Lưu Mỹ Dung, cô ta đã biến mất khỏi Mạnh Phát cùng cha cô ta ngay khi Lưu Huy Khánh vào tù, bởi bọn họ biết có ở lại cũng sớm bị đuổi mà thôi.
Nửa năm sau, Hoàng An chính thức sáp nhập với Mạnh Phát, tên gọi mới là An Phát. Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc An Phát là Lâm Đạt, buổi vinh danh tuyên bố rực rỡ một góc trời. Xa hoa hoành tráng là thế nhưng hạnh phúc thực sự của tôi và anh lại là giây phút gia đình nhỏ ba người ấm áp tựa vào vai nhau sau bao sóng gió.
Cô dâu đóng thế là tôi, nhờ may mắn vô vàn mà trở thành cô dâu thật sự của Lâm Đạt, còn có với anh hai nhóc tì đáng yêu một cu Tin một cún Miu trong bữa tiệc nhỏ kỷ niệm năm năm ngày cưới. Hạnh phúc nở hoa… Cong mắt cười với anh, tôi chỉ biết hài lòng từ sâu thẳm trái tim, dứt khoát không chê trách số phận nửa lời!
KẾT THÚC.
Ngoại truyện xinh xinh tặng chị em
—
Cu Tin năm tuổi, đã đi lớp từ lúc hai tuổi rưỡi. Thằng bé chỉ thích bám ba, không bám mẹ chút nào. Hừm hừm, mặt mũi đã giống ba nó thì chớ, tính cách còn giống hơn, như ông cụ non, làm gì cũng tự mình làm, không cần ai giúp. Thế mà, một ngày, nó thỏ thẻ bên tai mẹ nó: “Con yêu mẹ”. Trời đất quỷ thần ơi, tin nổi không, tim mẹ nó cứ gọi là tan chảy như kem mùa hè!
Một buổi chiều đón nó, cô giáo cười như mếu mách lại:
– Các bạn gái trong lớp tranh nhau ngồi cạnh bạn An.
Mẹ nó tròn mắt, quay sang vẻ tỉnh bơ của ba nó, cũng nửa cười nửa mếu theo cô giáo. Lâm Đạt bé của mẹ ơi, nỗi lo ngày nào cũng mẹ đã sớm thành sự thật rồi sao?
—
– Lâm Đạt, tại sao ngày đó lại cho em mượn một tỉ hả? Em có hỏi anh câu nào không? Em mà biết anh cho mượn á, thèm vào tiêu!
– Không nói cho em biết.
Sau một phút bị cù lét đến tím tái, ai kia buộc phải khai:
– Không lừa em, anh biết phải làm sao?
Á à… thì ra là âm mưu từ trong trứng nước!
Truyện kết trọn vẹn ở đây chị em nhé Cảm ơn các chị em đã nhiệt tình theo dõi ủng hộ bộ truyện!
Bữa lẩu cá tầm đoàn tụ cả gia đình bên nhà Đạt đã sớm diễn ra sau khi tôi từ bệnh viện trở về, bởi bà Huệ còn chủ động đến bệnh viện thăm tôi. Đặc biệt hơn, ông Kiên cũng đi cùng bà ấy. Suy cho cùng, vì Lâm Đạt, vì cu Tin, vì hai tiếng “gia đình”, mọi chuyện đều có thể.
Biết những gì Linh San làm, bà Huệ tuyên bố không bao giờ coi cô ta là con nữa, chỉ tiếc bao nhiêu năm đã nuôi ong tay áo. Ngay khi nắm quyền, Đạt đã sa thải cô ta, mặc kệ cô ta khóc lóc ỉ ôi. Coi như cô ta chẳng còn gì liên quan đến nhà họ Lâm, cũng chẳng còn gia đình, đó là cái giá phải trả cho cô ta! Còn Lưu Mỹ Dung, cô ta đã biến mất khỏi Mạnh Phát cùng cha cô ta ngay khi Lưu Huy Khánh vào tù, bởi bọn họ biết có ở lại cũng sớm bị đuổi mà thôi.
Nửa năm sau, Hoàng An chính thức sáp nhập với Mạnh Phát, tên gọi mới là An Phát. Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc An Phát là Lâm Đạt, buổi vinh danh tuyên bố rực rỡ một góc trời. Xa hoa hoành tráng là thế nhưng hạnh phúc thực sự của tôi và anh lại là giây phút gia đình nhỏ ba người ấm áp tựa vào vai nhau sau bao sóng gió.
Cô dâu đóng thế là tôi, nhờ may mắn vô vàn mà trở thành cô dâu thật sự của Lâm Đạt, còn có với anh hai nhóc tì đáng yêu một cu Tin một cún Miu trong bữa tiệc nhỏ kỷ niệm năm năm ngày cưới. Hạnh phúc nở hoa… Cong mắt cười với anh, tôi chỉ biết hài lòng từ sâu thẳm trái tim, dứt khoát không chê trách số phận nửa lời!
KẾT THÚC.
Ngoại truyện xinh xinh tặng chị em
—
Cu Tin năm tuổi, đã đi lớp từ lúc hai tuổi rưỡi. Thằng bé chỉ thích bám ba, không bám mẹ chút nào. Hừm hừm, mặt mũi đã giống ba nó thì chớ, tính cách còn giống hơn, như ông cụ non, làm gì cũng tự mình làm, không cần ai giúp. Thế mà, một ngày, nó thỏ thẻ bên tai mẹ nó: “Con yêu mẹ”. Trời đất quỷ thần ơi, tin nổi không, tim mẹ nó cứ gọi là tan chảy như kem mùa hè!
Một buổi chiều đón nó, cô giáo cười như mếu mách lại:
– Các bạn gái trong lớp tranh nhau ngồi cạnh bạn An.
Mẹ nó tròn mắt, quay sang vẻ tỉnh bơ của ba nó, cũng nửa cười nửa mếu theo cô giáo. Lâm Đạt bé của mẹ ơi, nỗi lo ngày nào cũng mẹ đã sớm thành sự thật rồi sao?
—
– Lâm Đạt, tại sao ngày đó lại cho em mượn một tỉ hả? Em có hỏi anh câu nào không? Em mà biết anh cho mượn á, thèm vào tiêu!
– Không nói cho em biết.
Sau một phút bị cù lét đến tím tái, ai kia buộc phải khai:
– Không lừa em, anh biết phải làm sao?
Á à… thì ra là âm mưu từ trong trứng nước!
Truyện kết trọn vẹn ở đây chị em nhé Cảm ơn các chị em đã nhiệt tình theo dõi ủng hộ bộ truyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.