Chương 12: Đứa trẻ đáng thương
Oops La
28/04/2022
Người của Tô Dĩ Thần sai đi điều tra đã quay về báo cáo, bọn họ đã thâm nhập vào hệ thống camera giám sát ở nhà Đường Mạn Đình, và sao chép toàn bộ đoạn CCTV nơi cô ta giam lỏng Tiểu Di tính từ khoảng thời gian bắt đầu là hai năm trước.
Theo đoạn CCTV cho thấy, Tiểu Di bị nhốt vào một căn phòng kín không có cửa sổ cũng không có điện đóm gì, mỗi ngày đều chỉ ăn bánh bao và cơm trắng, chỉ một trong hai thứ đó. Con bé phải uống nước trực tiếp ở bồn rửa mặt.
Một thời gian sau, là lúc Đường Thiên Tuyết không được gặp con nữa. Cứ một tuần thì Đường Mạn Đình lại đến căn phòng đó hai ba lần, cô ta cười nói gì đó, sau đó thì ra tay đánh rất hung tợn, những móng tay dài ngoằn nhọn hoắt của cô ta chính là hung khí cho những vết cắt trên cơ thể Tiểu Di.
Thức ăn từ đó cũng cho vào bọc ni lông rồi vứt vào chứ không bỏ vào chén như trước. Phòng con bé dần trở nên ngập rác.
Lại một khoảng thời gian dài sau khi bị Đường Mạn Đình hành hạ liên tục, Tiểu Di mỗi ngày chỉ lầm lũi một xó ở trong phòng, nó lúc nào cũng nhìn ra phía cửa mà run rẩy.
Mỗi khi cửa mở ra nó đều tự cào cho bản thân mình bị thương, Đường Mạn Đình từ đó cũng không đánh nó nữa, nhưng cô ta lại tới thường xuyên hơn để hả hê khi nhìn thấy con bé tự làm đau chính mình.
Đường Mạn Đình luôn miệng cam đoan rằng Tiểu Di đang được đối đãi rất tốt, chỉ cần cô an phận thì cô ta sẽ không làm hại con gái của cô.
Đường Thiên Tuyết rất ấm ức, cô tự trách mình lại ngu ngốc tin vào những lời dối trá của cô ta. Đường Mạn Đình này lại ra tay đối đãi tàn nhẫn với một đứa bé như thế, nhân cách của cô ta quả thật đến rác rưởi cũng bái phục.
Đường Thiên Tuyết thề rằng nhất định phải đòi món nợ này lại cho Tiểu Di, không thể để hai năm sống trong địa ngục của con bé dễ dàng bị cho qua như thế.
Tô Dĩ Thần ngồi bên cạnh còn thấy lửa hận trong cô đang cháy hừng hực. Anh hiểu cảm giác của cô khó chịu đến thế nào, chính anh khi nhìn vào từng đoạn ghi hình cũng bực tức đến nóng cả ruột gan.
Đường Thiên Tuyết là mẹ của con bé, chắc hẳn cô đã rất gồng mình để không rơi một giọt nước mắt nào, trong ánh mắt chỉ ngập tràn thù hận.
Giờ cũng là lúc anh nghĩ đến chuyện tính sổ kẻ thực sự làm cho đôi chân bị phế gần một năm của mình rồi.
…..
Đường Mạn Đình vẫn không biết có chuyện gì xảy ra ở nhà riêng của mình, cô ta vừa mới đi thử váy cưới cùng Lôi Hạo Hiên về, tâm trạng rất chi là vui vẻ.
Đang sẵn trớn cao hứng, cô ta lại đến căn phòng cũ kia tìm Tiểu Di để 'giải trí'.
Cô ta vừa đi vừa huýt sáo, ngón tay trỏ còn xoay vòng chiếc chìa khoá rất vô tư.
Đột nhiên cô ta khựng người lại, sắc mặt chuyển biến tối sầm, hai mắt trợn ngược khi nhìn thấy ổ khóa trên cánh cửa bị gãy đôi trên nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Cô ta vội vàng chạy lại, dùng chân đạp toang cánh cửa ra, trong phòng bốc ra mùi hôi nồng nặc như mọi khi, nhưng lại không có lấy một bóng người, cô ta bất ngờ hét lớn đến chấn động khắp nhà.
Tất cả người làm trong nhà đều phải bỏ việc để đi tìm Tiểu Di, bọn họ tản ra tìm hết các ngóc ngách trong nhà.
Người phụ trách trông coi Tiểu Di bị Đường Mạn Đình bắt quỳ trước mặt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô trông chừng nó kiểu gì mà lại để nó trốn thoát, hay là cô cố tình cho người vào dắt nó đi?"
Cô ta vừa nói, vừa nắm cổ áo của người làm đó giật mạnh muốn rách ra, sau đó cô ta không nể nang gì mà đá người làm đó một cái khiến người đó ngã huỵch, sắc mặc đau đớn.
Đường Mạn Đình lại to tiếng, cô ta đứng chỉ tay, chống nạnh mắng chửi để giải tỏa cơn tức tối.
"Các người mà không tìm ra con nhỏ đó thì chuẩn bị bị đuổi việc hết đi, ăn lương của tôi mà còn dám làm việc sơ sài để con nhỏ đó trốn được, đúng là một lũ vô dụng, một lũ ăn hại."
Đường Mạn Đình mắng chửi không ngừng nghỉ, nhưng kết quả lại là nguyên cả một ngày cũng không ai tìm được Tiểu Di.
Cô ta bắt đầu đâm ra lo sợ "Có lẽ nào là Đường Thiên Tuyết làm? Không, cô ta không có khả năng. Hay là cô ta đã nói cho Tô Dĩ Thần biết hết mọi chuyện, đứa con hoang này là bị anh ta đưa đi? Cũng không có khả năng, nếu cô ta nói sự thật thì với tính cách bạo chúa như Tô Dĩ Thần đã sớm cho người đi tìm bắt mình rồi mới đúng, đứa con hoang đó vẫn còn ở trong tay mình thì cô ta ngàn lần cũng không dám mở miệng đâu. Hay là cô ta có nhân tình, cô ta nhờ nhân tình mang con nhỏ đó đi?"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng đi xa, nhưng cô ta dám chắc Đường Thiên Tuyết sẽ không dám nói ra chuyện cô ta mới là người gây tai nạn.
Đường Mạn Đình bình tĩnh lại suy nghĩ thông suốt, dù sao Đường Thiên Tuyết cũng không thể gặp được con thì việc cô ta có giữ nó hay không cũng không còn quan trọng nữa.
"Đúng vậy, mình cứ cư xử như bình thường là được. Đợi khi mình kết hôn với Hạo Hiên rồi, có tận hai nhà chống lưng, mình sẽ không sợ gì nữa, ha ha."
Vừa mới phút trước chân lạnh tay run vậy mà bây giờ cô ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng phụt cười ngạo nghễ.
Buổi tối Đường Mạn Đình còn có tâm trạng ăn diện để đến quán bar nhảy nhót.
Lúc cô ta vừa đỗ xe vào bãi và bước ra ngoài, cùng lúc đó có một chiếc xe 16 chỗ chạy đến.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại ngay sau lưng Đường Mạn Đình, nó vừa mở cửa ra thì một người mặc áo đen nhảy xuống chụp khăn vào miệng của cô ta rồi lôi cô ta lên xe.
Hành động vừa nhanh, sức người vừa mạnh khiến cô ta không có một cơ hội nào để phản kháng hay la lớn.
Bọn họ bịt hết mắt miệng của cô ta lại mà đưa đến một nơi nào đó, Đường Mạn Đình không ngừng vùng vẫy nhưng dây thừng càng siết chặt khiến cô ta đau đến ứa nước mắt.
Đường Mạn Đình bị đưa đến sân sau của biệt uyển, nơi đó đã có Đường Thiên Tuyết đứng chờ sẵn.
Xe vừa ngừng, Đường Mạn Đình ngay lập tức bị lôi đến trước mặt Đường Thiên Tuyết, cô vẫn còn giữ một chút bình tĩnh mà ngồi xuống tháo vải bịt mắt lẫn bịt miệng cho cô ta.
Đường Mạn Đình vừa mở mắt ra đã thấy cô ở trước mặt, cô ta trợn tròn mắt sửng sốt. Nhưng ngay sau đó cô ta lại trở lại dáng vẻ hung tợn.
"Đường Thiên Tuyết, cô dám bắt cóc tôi, cô quên con gái của cô đang ở trong tay tôi rồi sao? Cô mà dám làm gì tôi, nó cũng đừng hòng sống yên. Mau thả tôi ra."
Đường Thiên Tuyết cũng cảm phục trước độ dày mặt của cô ta, nhưng cô không kiên nhẫn để nuốt cơn tức giận, cô đưa tay lên bóp cằm của cô ta thật mạnh, cô gồng chặt những ngón tay khiến mặt của Đường Mạn Đình biến dạng, làm cô ta đau đến nhăn nhíu mặt mày.
"Cô còn dám nhắc đến Tiểu Di? Cô đã làm gì với con bé trong thời gian qua cô nhớ rõ chứ, hôm nay tôi bắt cô nếm trải gấp mười, gấp trăm lần."
"Cô… cô ta biết ư? Không cô ta đang lừa mình thôi, chắc cô ta đang quay phim ở đâu đây, nếu mình nhận thì chứng tỏ mình phạm tội rồi, cô ta sẽ lấy nó ra đe dọa mình. Mình tuyệt đối không thể nhận."
Đường Mạn Đình trong đầu suy tính, sau đó cô ta mấp máy miệng nói.
"Con...của cô… đang sống rất… tốt. Tôi không có… làm gì… nó hết."
Đến giờ phút này, mọi lời nói dối của cô ta càng khiến Đường Thiên Tuyết giận điên.
Cô cắn chặt răng dùng hết sức tát cô ta một cái. Tiếng cái tát to đến mức có thể vọng lại.
Theo đoạn CCTV cho thấy, Tiểu Di bị nhốt vào một căn phòng kín không có cửa sổ cũng không có điện đóm gì, mỗi ngày đều chỉ ăn bánh bao và cơm trắng, chỉ một trong hai thứ đó. Con bé phải uống nước trực tiếp ở bồn rửa mặt.
Một thời gian sau, là lúc Đường Thiên Tuyết không được gặp con nữa. Cứ một tuần thì Đường Mạn Đình lại đến căn phòng đó hai ba lần, cô ta cười nói gì đó, sau đó thì ra tay đánh rất hung tợn, những móng tay dài ngoằn nhọn hoắt của cô ta chính là hung khí cho những vết cắt trên cơ thể Tiểu Di.
Thức ăn từ đó cũng cho vào bọc ni lông rồi vứt vào chứ không bỏ vào chén như trước. Phòng con bé dần trở nên ngập rác.
Lại một khoảng thời gian dài sau khi bị Đường Mạn Đình hành hạ liên tục, Tiểu Di mỗi ngày chỉ lầm lũi một xó ở trong phòng, nó lúc nào cũng nhìn ra phía cửa mà run rẩy.
Mỗi khi cửa mở ra nó đều tự cào cho bản thân mình bị thương, Đường Mạn Đình từ đó cũng không đánh nó nữa, nhưng cô ta lại tới thường xuyên hơn để hả hê khi nhìn thấy con bé tự làm đau chính mình.
Đường Mạn Đình luôn miệng cam đoan rằng Tiểu Di đang được đối đãi rất tốt, chỉ cần cô an phận thì cô ta sẽ không làm hại con gái của cô.
Đường Thiên Tuyết rất ấm ức, cô tự trách mình lại ngu ngốc tin vào những lời dối trá của cô ta. Đường Mạn Đình này lại ra tay đối đãi tàn nhẫn với một đứa bé như thế, nhân cách của cô ta quả thật đến rác rưởi cũng bái phục.
Đường Thiên Tuyết thề rằng nhất định phải đòi món nợ này lại cho Tiểu Di, không thể để hai năm sống trong địa ngục của con bé dễ dàng bị cho qua như thế.
Tô Dĩ Thần ngồi bên cạnh còn thấy lửa hận trong cô đang cháy hừng hực. Anh hiểu cảm giác của cô khó chịu đến thế nào, chính anh khi nhìn vào từng đoạn ghi hình cũng bực tức đến nóng cả ruột gan.
Đường Thiên Tuyết là mẹ của con bé, chắc hẳn cô đã rất gồng mình để không rơi một giọt nước mắt nào, trong ánh mắt chỉ ngập tràn thù hận.
Giờ cũng là lúc anh nghĩ đến chuyện tính sổ kẻ thực sự làm cho đôi chân bị phế gần một năm của mình rồi.
…..
Đường Mạn Đình vẫn không biết có chuyện gì xảy ra ở nhà riêng của mình, cô ta vừa mới đi thử váy cưới cùng Lôi Hạo Hiên về, tâm trạng rất chi là vui vẻ.
Đang sẵn trớn cao hứng, cô ta lại đến căn phòng cũ kia tìm Tiểu Di để 'giải trí'.
Cô ta vừa đi vừa huýt sáo, ngón tay trỏ còn xoay vòng chiếc chìa khoá rất vô tư.
Đột nhiên cô ta khựng người lại, sắc mặt chuyển biến tối sầm, hai mắt trợn ngược khi nhìn thấy ổ khóa trên cánh cửa bị gãy đôi trên nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Cô ta vội vàng chạy lại, dùng chân đạp toang cánh cửa ra, trong phòng bốc ra mùi hôi nồng nặc như mọi khi, nhưng lại không có lấy một bóng người, cô ta bất ngờ hét lớn đến chấn động khắp nhà.
Tất cả người làm trong nhà đều phải bỏ việc để đi tìm Tiểu Di, bọn họ tản ra tìm hết các ngóc ngách trong nhà.
Người phụ trách trông coi Tiểu Di bị Đường Mạn Đình bắt quỳ trước mặt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô trông chừng nó kiểu gì mà lại để nó trốn thoát, hay là cô cố tình cho người vào dắt nó đi?"
Cô ta vừa nói, vừa nắm cổ áo của người làm đó giật mạnh muốn rách ra, sau đó cô ta không nể nang gì mà đá người làm đó một cái khiến người đó ngã huỵch, sắc mặc đau đớn.
Đường Mạn Đình lại to tiếng, cô ta đứng chỉ tay, chống nạnh mắng chửi để giải tỏa cơn tức tối.
"Các người mà không tìm ra con nhỏ đó thì chuẩn bị bị đuổi việc hết đi, ăn lương của tôi mà còn dám làm việc sơ sài để con nhỏ đó trốn được, đúng là một lũ vô dụng, một lũ ăn hại."
Đường Mạn Đình mắng chửi không ngừng nghỉ, nhưng kết quả lại là nguyên cả một ngày cũng không ai tìm được Tiểu Di.
Cô ta bắt đầu đâm ra lo sợ "Có lẽ nào là Đường Thiên Tuyết làm? Không, cô ta không có khả năng. Hay là cô ta đã nói cho Tô Dĩ Thần biết hết mọi chuyện, đứa con hoang này là bị anh ta đưa đi? Cũng không có khả năng, nếu cô ta nói sự thật thì với tính cách bạo chúa như Tô Dĩ Thần đã sớm cho người đi tìm bắt mình rồi mới đúng, đứa con hoang đó vẫn còn ở trong tay mình thì cô ta ngàn lần cũng không dám mở miệng đâu. Hay là cô ta có nhân tình, cô ta nhờ nhân tình mang con nhỏ đó đi?"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng đi xa, nhưng cô ta dám chắc Đường Thiên Tuyết sẽ không dám nói ra chuyện cô ta mới là người gây tai nạn.
Đường Mạn Đình bình tĩnh lại suy nghĩ thông suốt, dù sao Đường Thiên Tuyết cũng không thể gặp được con thì việc cô ta có giữ nó hay không cũng không còn quan trọng nữa.
"Đúng vậy, mình cứ cư xử như bình thường là được. Đợi khi mình kết hôn với Hạo Hiên rồi, có tận hai nhà chống lưng, mình sẽ không sợ gì nữa, ha ha."
Vừa mới phút trước chân lạnh tay run vậy mà bây giờ cô ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng phụt cười ngạo nghễ.
Buổi tối Đường Mạn Đình còn có tâm trạng ăn diện để đến quán bar nhảy nhót.
Lúc cô ta vừa đỗ xe vào bãi và bước ra ngoài, cùng lúc đó có một chiếc xe 16 chỗ chạy đến.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại ngay sau lưng Đường Mạn Đình, nó vừa mở cửa ra thì một người mặc áo đen nhảy xuống chụp khăn vào miệng của cô ta rồi lôi cô ta lên xe.
Hành động vừa nhanh, sức người vừa mạnh khiến cô ta không có một cơ hội nào để phản kháng hay la lớn.
Bọn họ bịt hết mắt miệng của cô ta lại mà đưa đến một nơi nào đó, Đường Mạn Đình không ngừng vùng vẫy nhưng dây thừng càng siết chặt khiến cô ta đau đến ứa nước mắt.
Đường Mạn Đình bị đưa đến sân sau của biệt uyển, nơi đó đã có Đường Thiên Tuyết đứng chờ sẵn.
Xe vừa ngừng, Đường Mạn Đình ngay lập tức bị lôi đến trước mặt Đường Thiên Tuyết, cô vẫn còn giữ một chút bình tĩnh mà ngồi xuống tháo vải bịt mắt lẫn bịt miệng cho cô ta.
Đường Mạn Đình vừa mở mắt ra đã thấy cô ở trước mặt, cô ta trợn tròn mắt sửng sốt. Nhưng ngay sau đó cô ta lại trở lại dáng vẻ hung tợn.
"Đường Thiên Tuyết, cô dám bắt cóc tôi, cô quên con gái của cô đang ở trong tay tôi rồi sao? Cô mà dám làm gì tôi, nó cũng đừng hòng sống yên. Mau thả tôi ra."
Đường Thiên Tuyết cũng cảm phục trước độ dày mặt của cô ta, nhưng cô không kiên nhẫn để nuốt cơn tức giận, cô đưa tay lên bóp cằm của cô ta thật mạnh, cô gồng chặt những ngón tay khiến mặt của Đường Mạn Đình biến dạng, làm cô ta đau đến nhăn nhíu mặt mày.
"Cô còn dám nhắc đến Tiểu Di? Cô đã làm gì với con bé trong thời gian qua cô nhớ rõ chứ, hôm nay tôi bắt cô nếm trải gấp mười, gấp trăm lần."
"Cô… cô ta biết ư? Không cô ta đang lừa mình thôi, chắc cô ta đang quay phim ở đâu đây, nếu mình nhận thì chứng tỏ mình phạm tội rồi, cô ta sẽ lấy nó ra đe dọa mình. Mình tuyệt đối không thể nhận."
Đường Mạn Đình trong đầu suy tính, sau đó cô ta mấp máy miệng nói.
"Con...của cô… đang sống rất… tốt. Tôi không có… làm gì… nó hết."
Đến giờ phút này, mọi lời nói dối của cô ta càng khiến Đường Thiên Tuyết giận điên.
Cô cắn chặt răng dùng hết sức tát cô ta một cái. Tiếng cái tát to đến mức có thể vọng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.