Chương 100: Kẻ phá đám
Oops La
08/09/2023
Ngày hôm sau, A Chư nghe thấy một đồng nghiệp đang than vãn về việc có cuộc hẹn với người yêu nhưng phải trực ca đêm không đi được, cô ta ngay lập tức đưa ra đề nghị trực thay người nhân viên đó.
Bề ngoài thì làm ra vẻ rất nhiệt tình, hào phóng giúp đỡ đồng nghiệp. Nhưng thực chất bên trong, A Chư đều đã có tính toán cả.
Chờ đợi bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng có một đại gia đáp ứng đủ điều kiện của cô ta đã xuất hiện. Mục tiêu của cô ta chính là Tô Dĩ Thần, là người đàn ông vừa có tiền, tài và sắc. Mặc dù anh đã có vợ, nhưng cô ta không quan tâm.
Là một người yêu thích cuộc sống sang chảnh và quyền quý, A Chư luôn tìm hiểu rất kỹ về giới thượng lưu và cô ta cũng biết rõ việc tiểu tam có thể đánh bại chính thất là điều không hiếm nữa.
"Có vợ thì có vợ, nhưng gặp của lạ thì phải ham thôi."
Trong phòng thay đồ, chỉ có một mình A Chư ở đó, cô ta nhìn mình qua gương trong bộ đồ mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu, tự ngắm nghía bản thân mà cười thầm.
"Em trẻ trung, xinh đẹp hơn vợ của anh có đúng không?"
A Chư đang tưởng tượng đến cảnh Tô Dĩ Thần nhìn cô ta múa thoát y đến mê mệt, cô ta cũng đang chìm trong cơn mộng tưởng đến quên mất thực tại.
Bất ngờ, tiếng đập cửa vang lên đã kéo A Chư hoàn hồn, cô ta tỉnh mộng ngay lập tức cởi đồ ra mặt lại đồng phục sao đó vội đi mở cửa.
"Làm gì mà ầm ĩ thế?"
A Chư tức giận để che đi vẻ hốt hoảng, người đồng nghiệp nhìn cô ta có một chút gì đó kỳ lạ.
"Tôi nên hỏi cô làm gì mới đúng. Nơi này chỉ có nhân viên nữ ra vào, cô khoá cửa làm gì?"
A Chư ngông nghênh đáp lại.
"Làm gì kệ tôi. Tôi đang thay đồ, không thích người khác nhìn thấy cơ thể của mình, được chưa?"
Người đồng nghiệp lại nhìn cô ta bằng một ánh mắt nghi hoặc hơn. Rõ ràng lần trước cô ta còn diện bikini hai mảnh đi tắm biển khi tổ chức liên hoan, vậy mà giờ lại làm ra vẻ như thiếu nữ mới lớn. Người đồng nghiệp cảm thấy có gì đó mờ ám, nhưng cũng chỉ lầm bầm.
"Cô lạ thật đấy."
Vì A Chư có phần kỳ quặc làm người đồng nghiệp suýt quên cả việc chính, cô ta sực nhớ ra liền nói.
"À đúng rồi, chủ tịch Tô và phu nhân sắp đi dạo trở về, họ sẽ đi ngâm mình thư giãn ở hồ nước nóng, quản lý bảo cô chuẩn bị đem trái cây và rượu mang đến đó cho họ. Tôi phải tan ca rồi."
A Chư biết trước chuyện này nên không có gì ngạc nhiên, miệng của cô ta lúc nào cũng tủm tỉm cười, nhìn xuống túi đồ cô ta đã chuẩn bị.
"Mình sắp đổi đời rồi."
…
Tại hồ nước nóng, A Chư đến đó giấu túi đồ đi trước rồi cô ta mang khay trái cây vào, nói chuyện còn rất lịch sự.
"Chủ tịch Tô, phu nhân, trái cây và rượu hoa đào đã đến rồi, mời hai người dùng."
A Chư ra dáng vẻ thuỳ mị, đặt nhẹ nhàng chiếc khay xuống bên cạnh hai người. Tô Dĩ Thần mãi nhắm mắt thư giãn không để ý, chỉ có Đường Thiên Tuyết là đáp lại.
"Cảm ơn cô, cô cứ để đấy đi."
Đường Thiên Tuyết quay người ngước lên nói với cô ta, chiếc khăn tắm cô quấn trên người không thể che đi những dấu hôn trên cổ và vai, tuy đã nhạt bớt nhưng lại khiến A Chư rất để ý.
Cô ta siết chặt tay vào váy, cô gắng cười lên hỏi tiếp.
"Hai người có cần gì nữa không?"
Đường Thiên Tuyết lại từ tốn trả lời.
"Hiện tại thì không, một lát cần gì tôi sẽ gọi."
A Chư tiếp tục giữ nụ cười, cô ta cũng không có lý do gì để nán lại nữa, đành phải tiếc nuối liếc nhìn lén dáng vai của Tô Dĩ Thần trước khi rời đi.
"Tô Dĩ Thần, đợi thêm một chút nữa, chúng ta sẽ làm quen sớm thôi."
Đường Thiên Tuyết quay sang Tô Dĩ Thần, thấy anh đang nhíu mày, cô nhận ra hình như anh đang khó chịu.
"Anh làm sao thế, cứ im lặng từ nãy đến giờ."
Tô Dĩ Thần khoanh tay, mắt vẫn nhắm như đang cố bình tĩnh vậy, giọng anh quả thật khó tính.
"Anh đã bao nơi này mà vẫn bị làm phiền, thật muốn chỉ ở một nơi không có một bóng người."
Nghe là biết ngay anh ám chỉ đến cô nhân viên vừa rồi, nhưng chuyện này rất bình thường, mà có lẽ anh chỉ mong muốn có không gian riêng tư của hai người nên mới như thế.
Cô chủ động cầm lấy ly rượu, đưa đến cho anh, nhẹ nhàng nói.
"Anh nói vậy thì còn ai hướng dẫn chúng ta đi những chỗ có cảnh đẹp, ai mang sẵn món ăn cho chúng ta thế này? Anh cũng phải để cho họ làm việc của mình chứ."
Tô Dĩ Thần cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn, anh đột nhiên giật lấy rượu trong tay Đường Thiên Tuyết tu một hơi hết ly, nhưng anh không nuốt mà bất chợt cúi xuống hôn lên môi.
Anh giữ chặt gáy của cô, truyền rượu bằng đường miệng, Đường Thiên Tuyết bất ngờ không thể kháng cự chỉ đành bất lực nhận lấy.
Dòng rượu đỏ bị tràn ra bên ngoài, chảy xuống chiếc cổ trắng nõn của Đường Thiên Tuyết. Đầu óc bị anh làm cho mơ hồ, tay bám chặt trên ngực anh như có lực nam châm hút.
Nhưng ngay lúc này, A Chư đang đứng bên ngoài lén nhìn vào quan sát, nhìn thấy cảnh tượng quấn quýt này mà cô ta nóng mắt không chịu nổi. Cơn ghen tị như sắp bùng nổ, cô ta vội vã chạy vào, hớt ha hớt hãi.
"Phu nhân, điện thoại của cô có người gọi đến."
A Chư đột ngột xuất hiện, Đường Thiên Tuyết giật mình vội đẩy anh ra, lúng túng lau đi vết rượu vương trên cổ. Bị người khác nhìn thấy cảnh này, cô xấu hổ chết đi được.
Tô Dĩ Thần thì thở dài, gương mặt bắt đầu lộ rõ khó chịu, anh nói nhỏ.
"Đấy, em thấy anh nói đúng chưa?"
Tô Dĩ Thần nói đúng thì có đúng thật, nhưng mọi chuyện cũng không đến mức làm quá lên như thế, cô liền tươi cười để hạ bớt cơn bốc hoả trong người anh.
"Thôi nào, em đi xem ai gọi một lát rồi quay lại. Anh ở lại tiếp tục ngâm người đi."
Đường Thiên Tuyết đứng dậy, Tô Dĩ Thần thần bắt tay cô lại, vẻ mặt chèo kéo.
"Anh đi cùng em, không ngâm người nữa."
"Anh còn chưa ngồi được mười phút, em sẽ quay lại sớm mà."
Đường Thiên Tuyết cử chỉ nhẹ nhàng, còn nói thêm một lời cam kết để anh yên tâm.
Tô Dĩ Thần rốt cuộc cũng để cô đi. A Chư thành công tách đôi được hai người họ, vẻ mặt nén vui mừng.
Đường Thiên Tuyết đến phòng để vật dụng, thấy điện thoại chẳng ai gọi tới liền cảm thấy kỳ lạ.
"Điện thoại rõ ràng không có cuộc gọi nhỡ nào, cô…"
A Chư vội vàng cắt ngang lời cô mà giải thích một cách ngây ngô như nhân viên mới đến chưa có kinh nghiệm vậy.
"Vừa rồi rõ ràng tôi nghe được tiếng chuông từ bên trong tủ của phu nhân, nên mới vội chạy vào báo, chắc tôi đã nghe nhầm. Tôi xin lỗi đã gây phiền phức cho phu nhân, tôi xin lỗi."
A Chư hạ mình cúi thấp người xin lỗi, ra vẻ rất thành khẩn. Chuyện cũng không có gì, Đường Thiên Tuyết định cho qua thì cô ta đột nhiên lại nói tiếp.
"A, phu nhân, khách sạn có dịch vụ mát xa thư giãn, phu nhân vừa ngâm mình xong nên rất thích hợp để mát xa. Để tôi đưa phu nhân tới đó."
Đường Thiên Tuyết còn nghĩ cô ta vừa phạm lỗi nên mới trở nên nhiệt tình hơn như vậy, nhưng khi cô đáp lại mới thấy biểu hiện của cô ta có điều đáng ngờ.
"Một lát nữa đi, tôi và chồng tôi sẽ đi cùng."
"Phu nhân cứ đến đó trước đi, tôi sẽ vào gọi chủ tịch đến ngay đây. Để phu nhân cất công đi ra đi vào như vậy tôi rất ngại."
Bề ngoài thì làm ra vẻ rất nhiệt tình, hào phóng giúp đỡ đồng nghiệp. Nhưng thực chất bên trong, A Chư đều đã có tính toán cả.
Chờ đợi bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng có một đại gia đáp ứng đủ điều kiện của cô ta đã xuất hiện. Mục tiêu của cô ta chính là Tô Dĩ Thần, là người đàn ông vừa có tiền, tài và sắc. Mặc dù anh đã có vợ, nhưng cô ta không quan tâm.
Là một người yêu thích cuộc sống sang chảnh và quyền quý, A Chư luôn tìm hiểu rất kỹ về giới thượng lưu và cô ta cũng biết rõ việc tiểu tam có thể đánh bại chính thất là điều không hiếm nữa.
"Có vợ thì có vợ, nhưng gặp của lạ thì phải ham thôi."
Trong phòng thay đồ, chỉ có một mình A Chư ở đó, cô ta nhìn mình qua gương trong bộ đồ mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu, tự ngắm nghía bản thân mà cười thầm.
"Em trẻ trung, xinh đẹp hơn vợ của anh có đúng không?"
A Chư đang tưởng tượng đến cảnh Tô Dĩ Thần nhìn cô ta múa thoát y đến mê mệt, cô ta cũng đang chìm trong cơn mộng tưởng đến quên mất thực tại.
Bất ngờ, tiếng đập cửa vang lên đã kéo A Chư hoàn hồn, cô ta tỉnh mộng ngay lập tức cởi đồ ra mặt lại đồng phục sao đó vội đi mở cửa.
"Làm gì mà ầm ĩ thế?"
A Chư tức giận để che đi vẻ hốt hoảng, người đồng nghiệp nhìn cô ta có một chút gì đó kỳ lạ.
"Tôi nên hỏi cô làm gì mới đúng. Nơi này chỉ có nhân viên nữ ra vào, cô khoá cửa làm gì?"
A Chư ngông nghênh đáp lại.
"Làm gì kệ tôi. Tôi đang thay đồ, không thích người khác nhìn thấy cơ thể của mình, được chưa?"
Người đồng nghiệp lại nhìn cô ta bằng một ánh mắt nghi hoặc hơn. Rõ ràng lần trước cô ta còn diện bikini hai mảnh đi tắm biển khi tổ chức liên hoan, vậy mà giờ lại làm ra vẻ như thiếu nữ mới lớn. Người đồng nghiệp cảm thấy có gì đó mờ ám, nhưng cũng chỉ lầm bầm.
"Cô lạ thật đấy."
Vì A Chư có phần kỳ quặc làm người đồng nghiệp suýt quên cả việc chính, cô ta sực nhớ ra liền nói.
"À đúng rồi, chủ tịch Tô và phu nhân sắp đi dạo trở về, họ sẽ đi ngâm mình thư giãn ở hồ nước nóng, quản lý bảo cô chuẩn bị đem trái cây và rượu mang đến đó cho họ. Tôi phải tan ca rồi."
A Chư biết trước chuyện này nên không có gì ngạc nhiên, miệng của cô ta lúc nào cũng tủm tỉm cười, nhìn xuống túi đồ cô ta đã chuẩn bị.
"Mình sắp đổi đời rồi."
…
Tại hồ nước nóng, A Chư đến đó giấu túi đồ đi trước rồi cô ta mang khay trái cây vào, nói chuyện còn rất lịch sự.
"Chủ tịch Tô, phu nhân, trái cây và rượu hoa đào đã đến rồi, mời hai người dùng."
A Chư ra dáng vẻ thuỳ mị, đặt nhẹ nhàng chiếc khay xuống bên cạnh hai người. Tô Dĩ Thần mãi nhắm mắt thư giãn không để ý, chỉ có Đường Thiên Tuyết là đáp lại.
"Cảm ơn cô, cô cứ để đấy đi."
Đường Thiên Tuyết quay người ngước lên nói với cô ta, chiếc khăn tắm cô quấn trên người không thể che đi những dấu hôn trên cổ và vai, tuy đã nhạt bớt nhưng lại khiến A Chư rất để ý.
Cô ta siết chặt tay vào váy, cô gắng cười lên hỏi tiếp.
"Hai người có cần gì nữa không?"
Đường Thiên Tuyết lại từ tốn trả lời.
"Hiện tại thì không, một lát cần gì tôi sẽ gọi."
A Chư tiếp tục giữ nụ cười, cô ta cũng không có lý do gì để nán lại nữa, đành phải tiếc nuối liếc nhìn lén dáng vai của Tô Dĩ Thần trước khi rời đi.
"Tô Dĩ Thần, đợi thêm một chút nữa, chúng ta sẽ làm quen sớm thôi."
Đường Thiên Tuyết quay sang Tô Dĩ Thần, thấy anh đang nhíu mày, cô nhận ra hình như anh đang khó chịu.
"Anh làm sao thế, cứ im lặng từ nãy đến giờ."
Tô Dĩ Thần khoanh tay, mắt vẫn nhắm như đang cố bình tĩnh vậy, giọng anh quả thật khó tính.
"Anh đã bao nơi này mà vẫn bị làm phiền, thật muốn chỉ ở một nơi không có một bóng người."
Nghe là biết ngay anh ám chỉ đến cô nhân viên vừa rồi, nhưng chuyện này rất bình thường, mà có lẽ anh chỉ mong muốn có không gian riêng tư của hai người nên mới như thế.
Cô chủ động cầm lấy ly rượu, đưa đến cho anh, nhẹ nhàng nói.
"Anh nói vậy thì còn ai hướng dẫn chúng ta đi những chỗ có cảnh đẹp, ai mang sẵn món ăn cho chúng ta thế này? Anh cũng phải để cho họ làm việc của mình chứ."
Tô Dĩ Thần cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn, anh đột nhiên giật lấy rượu trong tay Đường Thiên Tuyết tu một hơi hết ly, nhưng anh không nuốt mà bất chợt cúi xuống hôn lên môi.
Anh giữ chặt gáy của cô, truyền rượu bằng đường miệng, Đường Thiên Tuyết bất ngờ không thể kháng cự chỉ đành bất lực nhận lấy.
Dòng rượu đỏ bị tràn ra bên ngoài, chảy xuống chiếc cổ trắng nõn của Đường Thiên Tuyết. Đầu óc bị anh làm cho mơ hồ, tay bám chặt trên ngực anh như có lực nam châm hút.
Nhưng ngay lúc này, A Chư đang đứng bên ngoài lén nhìn vào quan sát, nhìn thấy cảnh tượng quấn quýt này mà cô ta nóng mắt không chịu nổi. Cơn ghen tị như sắp bùng nổ, cô ta vội vã chạy vào, hớt ha hớt hãi.
"Phu nhân, điện thoại của cô có người gọi đến."
A Chư đột ngột xuất hiện, Đường Thiên Tuyết giật mình vội đẩy anh ra, lúng túng lau đi vết rượu vương trên cổ. Bị người khác nhìn thấy cảnh này, cô xấu hổ chết đi được.
Tô Dĩ Thần thì thở dài, gương mặt bắt đầu lộ rõ khó chịu, anh nói nhỏ.
"Đấy, em thấy anh nói đúng chưa?"
Tô Dĩ Thần nói đúng thì có đúng thật, nhưng mọi chuyện cũng không đến mức làm quá lên như thế, cô liền tươi cười để hạ bớt cơn bốc hoả trong người anh.
"Thôi nào, em đi xem ai gọi một lát rồi quay lại. Anh ở lại tiếp tục ngâm người đi."
Đường Thiên Tuyết đứng dậy, Tô Dĩ Thần thần bắt tay cô lại, vẻ mặt chèo kéo.
"Anh đi cùng em, không ngâm người nữa."
"Anh còn chưa ngồi được mười phút, em sẽ quay lại sớm mà."
Đường Thiên Tuyết cử chỉ nhẹ nhàng, còn nói thêm một lời cam kết để anh yên tâm.
Tô Dĩ Thần rốt cuộc cũng để cô đi. A Chư thành công tách đôi được hai người họ, vẻ mặt nén vui mừng.
Đường Thiên Tuyết đến phòng để vật dụng, thấy điện thoại chẳng ai gọi tới liền cảm thấy kỳ lạ.
"Điện thoại rõ ràng không có cuộc gọi nhỡ nào, cô…"
A Chư vội vàng cắt ngang lời cô mà giải thích một cách ngây ngô như nhân viên mới đến chưa có kinh nghiệm vậy.
"Vừa rồi rõ ràng tôi nghe được tiếng chuông từ bên trong tủ của phu nhân, nên mới vội chạy vào báo, chắc tôi đã nghe nhầm. Tôi xin lỗi đã gây phiền phức cho phu nhân, tôi xin lỗi."
A Chư hạ mình cúi thấp người xin lỗi, ra vẻ rất thành khẩn. Chuyện cũng không có gì, Đường Thiên Tuyết định cho qua thì cô ta đột nhiên lại nói tiếp.
"A, phu nhân, khách sạn có dịch vụ mát xa thư giãn, phu nhân vừa ngâm mình xong nên rất thích hợp để mát xa. Để tôi đưa phu nhân tới đó."
Đường Thiên Tuyết còn nghĩ cô ta vừa phạm lỗi nên mới trở nên nhiệt tình hơn như vậy, nhưng khi cô đáp lại mới thấy biểu hiện của cô ta có điều đáng ngờ.
"Một lát nữa đi, tôi và chồng tôi sẽ đi cùng."
"Phu nhân cứ đến đó trước đi, tôi sẽ vào gọi chủ tịch đến ngay đây. Để phu nhân cất công đi ra đi vào như vậy tôi rất ngại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.