Chương 42: Chapter 42
Nohara Hana
08/10/2024
Thời gian vẫn liên tục trôi đi như những hạt cái trôi qua kẽ hở nhỏ trên chiếc đồng hồ cát trên bàn làm việc của
Lập Hạ. Và thứ tưởng chừng như vô hình ấy vẫn trôi vô tình mặc kệ nó đang đè nặng những áp lực lên vai của bao nhiêu con người khốn nạn. Chính vần xoay của nó đang liên tục kéo Mộ thị vào sóng gió như trò chơi cốc trà trong công viên giải trí.
Nhưng tất thảy mọi thứ trên đời đều có một quy luật riêng của nó. Nếu muốn chơi được trò tách trà trong công viên, ta cần một chỗ bám vững để không bị chới với giữa những vòng xoay dường như vô tận thì chính Mộ thị cũng đang cần tìm một chỗ bám. Và chỗ bám đó chính là mẻ rượu vang cao cấp đang được chỉnh vị. Dẫu có vẻ là sự liều lĩnh của những kẻ đứng đầu Mộ thị, nhưng đây chính là chiếc cọc gỗ cuối cùng giữ cả Tập đoàn đứng trên bờ vực khủng hoảng.
Ngày công bố sản phẩm và họp báo đang đuổi theo Mộ thị gần sát nút như những vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Sáng hôm ấy, bầu trời trong vắt một màu xanh nhẹ nhàng, vài tia nắng nhạt xuyên kẽ lá, lấm tấm rơi trên những con đường, thoang thoảng từ xa vọng tới những tiếng hót trong veo. Những đám mây trắng ung dung trườn vào trong thành phố. Hôm ấy là một ngày đẹp. Nhưng Thiếu Trạch lại chẳng có tâm trạng đâu để có thể nhận ra được cái đẹp ấy khi trong đầu anh nặng trĩu những lo toan. Một người đau chân, ắt chẳng thể để tâm được đến điều gì ngoài chiếc chân của mình. Đôi mắt của Thiếu Trạch không thể nhìn thấy bẩu trời xanh vì chúng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu đang liên tục rơi xuống đầy thảm hại của công ty sau khủng hoảng truyền thông lần thứ nhất. Đôi tai của anh ta không thể nghe thấy tiếng chim hót vì chính nó chỉ đang trông đợi một tin tốt lành nào đó từ hầm rượu vang. Đôi bàn tay anh run run đỡ lấy trán, còn anh cũng chỉ biết thở dài từng cơn. Cái khổ tâm của Thiếu Trạch cũng liên tục đày đọa, cơn mệt mỏi vì mất ngủ triền miên bây giờ cũng như võ sĩ quyền Anh vừa giáng cho anh một cú knock-out.
Tiểu Kiều và Bạch Yến vẫn đang đau đầu với truyền thông khi mãi mà tin từ hầm rượu vang mãi chưa về công ty.
Lập Hạ đứng ngồi không yên, liên tục lật xem những sổ sách, tài liệu xếp chồng cao chồng thấp trên bàn làm việc. Thiếu Trạch và Mộ Thần lòng như lửa đốt, kẻ xem bản kế hoạch, người kiểm tra cổ phiếu. Đã lâu lắm rồi, những người thừa kể của Mộ gia mới cùng nhau làm việc trong một phòng như thế này. Bầu không khí căng thẳng bóp nghẹt họ từng phút, từng phút.
Những có một thứ đã phá tan tất cả, tiếng bước chân dồn dập từ xa đang liên tục tiến về căn phòng họp nơi những đứa con của Mộ gia đang ngồi.
- RẦM!
Tiếng cửa phòng mở ra, đánh mạnh vào tường tạo nên một âm thanh chát chúa. Trước mặt họ là một chàng trai gương mặt lấm lem, chiếc áo trắng đã ngả vàng của anh ta còn vương những vết rượu vang màu tim tím. Trên đầu anh ta là chiếc nón cói bị gió lùa xệch về một bên. Anh ta liên tục thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì chạy, lưng khom xuống vì kiệt sức. Hẳn là chuyện gì gấp gáp lắm, anh ta hớt hải thế kia cơ mà. Chàng trai ấy từ đầu chí cuối vẫn ôm chặt một chiếc hộp.
Mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của anh ta, nhưng chưa ai kịp nói câu gì, anh ta đã cất giọng phá tan sự ngạc nhiên:
- Tôi xin lỗi..vì sự vô phép tắc này...- Anh ta thở hồn hển - Nhưng...tôi mang đến đây...tin quan trọng...
Lập Hạ. Và thứ tưởng chừng như vô hình ấy vẫn trôi vô tình mặc kệ nó đang đè nặng những áp lực lên vai của bao nhiêu con người khốn nạn. Chính vần xoay của nó đang liên tục kéo Mộ thị vào sóng gió như trò chơi cốc trà trong công viên giải trí.
Nhưng tất thảy mọi thứ trên đời đều có một quy luật riêng của nó. Nếu muốn chơi được trò tách trà trong công viên, ta cần một chỗ bám vững để không bị chới với giữa những vòng xoay dường như vô tận thì chính Mộ thị cũng đang cần tìm một chỗ bám. Và chỗ bám đó chính là mẻ rượu vang cao cấp đang được chỉnh vị. Dẫu có vẻ là sự liều lĩnh của những kẻ đứng đầu Mộ thị, nhưng đây chính là chiếc cọc gỗ cuối cùng giữ cả Tập đoàn đứng trên bờ vực khủng hoảng.
Ngày công bố sản phẩm và họp báo đang đuổi theo Mộ thị gần sát nút như những vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Sáng hôm ấy, bầu trời trong vắt một màu xanh nhẹ nhàng, vài tia nắng nhạt xuyên kẽ lá, lấm tấm rơi trên những con đường, thoang thoảng từ xa vọng tới những tiếng hót trong veo. Những đám mây trắng ung dung trườn vào trong thành phố. Hôm ấy là một ngày đẹp. Nhưng Thiếu Trạch lại chẳng có tâm trạng đâu để có thể nhận ra được cái đẹp ấy khi trong đầu anh nặng trĩu những lo toan. Một người đau chân, ắt chẳng thể để tâm được đến điều gì ngoài chiếc chân của mình. Đôi mắt của Thiếu Trạch không thể nhìn thấy bẩu trời xanh vì chúng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu đang liên tục rơi xuống đầy thảm hại của công ty sau khủng hoảng truyền thông lần thứ nhất. Đôi tai của anh ta không thể nghe thấy tiếng chim hót vì chính nó chỉ đang trông đợi một tin tốt lành nào đó từ hầm rượu vang. Đôi bàn tay anh run run đỡ lấy trán, còn anh cũng chỉ biết thở dài từng cơn. Cái khổ tâm của Thiếu Trạch cũng liên tục đày đọa, cơn mệt mỏi vì mất ngủ triền miên bây giờ cũng như võ sĩ quyền Anh vừa giáng cho anh một cú knock-out.
Tiểu Kiều và Bạch Yến vẫn đang đau đầu với truyền thông khi mãi mà tin từ hầm rượu vang mãi chưa về công ty.
Lập Hạ đứng ngồi không yên, liên tục lật xem những sổ sách, tài liệu xếp chồng cao chồng thấp trên bàn làm việc. Thiếu Trạch và Mộ Thần lòng như lửa đốt, kẻ xem bản kế hoạch, người kiểm tra cổ phiếu. Đã lâu lắm rồi, những người thừa kể của Mộ gia mới cùng nhau làm việc trong một phòng như thế này. Bầu không khí căng thẳng bóp nghẹt họ từng phút, từng phút.
Những có một thứ đã phá tan tất cả, tiếng bước chân dồn dập từ xa đang liên tục tiến về căn phòng họp nơi những đứa con của Mộ gia đang ngồi.
- RẦM!
Tiếng cửa phòng mở ra, đánh mạnh vào tường tạo nên một âm thanh chát chúa. Trước mặt họ là một chàng trai gương mặt lấm lem, chiếc áo trắng đã ngả vàng của anh ta còn vương những vết rượu vang màu tim tím. Trên đầu anh ta là chiếc nón cói bị gió lùa xệch về một bên. Anh ta liên tục thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì chạy, lưng khom xuống vì kiệt sức. Hẳn là chuyện gì gấp gáp lắm, anh ta hớt hải thế kia cơ mà. Chàng trai ấy từ đầu chí cuối vẫn ôm chặt một chiếc hộp.
Mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của anh ta, nhưng chưa ai kịp nói câu gì, anh ta đã cất giọng phá tan sự ngạc nhiên:
- Tôi xin lỗi..vì sự vô phép tắc này...- Anh ta thở hồn hển - Nhưng...tôi mang đến đây...tin quan trọng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.