Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 36: Anh sẽ dạy em cách đánh vần là "a", "á", "ớ"! (H+)
Vương Khiết Băng (Yu)
11/01/2023
Đưa vợ yêu lên phòng, Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó liền đi đến bên cửa để chốt khóa cửa.
Một khắc xuân thu đáng giá ngàn vàng, anh không thể chừng chờ hơn mà trực tiếp hôn lên môi của cô, đem hết những lời cô muốn nói nuốt hết vào bụng. Lâm Quân Nhi cũng biết tâm tính của người đàn ông này rất khó đoán, nhưng cô dám chắc đối với cô thì tâm tư của anh vô cùng chân thành.
Nụ hôn triền miên ướt át khiến cho đầu óc của Lâm Quân Nhi trống rỗng, bất chợt bàn tay to lớn của anh lại không yên phần mà bắt đầu di chuyển từ đỉnh đầu, từ từ đi qua gương mặt kiều diễm của cô, sau đó xuống cổ, cũng không quên đi qua vùng đồi núi trập trùng, tiến thẳng đến bụng và nơi riêng tư bí mật.
Lâm Quân Nhi cảm nhận được anh đang hơi quá khích liền dùng tay giữa tay anh lại, nhưng Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không để ý, anh trực tiếp cởi hết quần áo của cô, đến cả một cái quần lót cũng không giữ lại cho cô. Đến đây thì toàn thân của cô đã trần như nhộng.
Cái miệng nhỏ phía trên thì bị anh hôn đến sưng đỏ, cô bé xinh xắn bên dưới cũng được sự chăm sóc dịu dàng từ anh. Ban đầu, Cảnh Vân Trạch đưa hai ngón tay vào trong cô, đột nhiên bị dị vật xâm nhập đã khiến cho cô bị kích động mà ưỡn ngực lên, nhân cơ hội đó Cảnh Vân Trạch liền ngậm lấy đôi gò hồng đào của cô, vì hiện tại đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn cai sữa mẹ nên bầu ngực của cô vẫn còn rỉ ra một chút sữa, mùi vị béo ngậy, thơm ngọt khiến cho Cảnh Vân Trạch mê mẩn.
Lâm Quân Nhi cũng không biết nên làm gì ngoài kêu rên lên những âm thành tà mị, bên dưới thì tay anh khoáy đảo nơi ẩm ướt kia, phía trên lại bị anh ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại cũng không thảnh thơi mà bị tay còn lại của anh xoa nắn thành đủ hình dạng.
- A... Ưm... Cảnh Vân Trạch, anh đừng như vậy mà...
Nhưng Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không nghe lọt vào tai nữa, đột nhiên ngón tay của anh lại đi vào thêm một ngón, hoàn toàn giúp nơi riêng tư kia thoải mái thêm một chút, đến khi hai vách thịt non mềm đã mút chặt lấy ngón tay thì anh mới nhìn vợ mình, cười gian xảo, nói:
- Bà xã, em đừng nhịn nữa.
- Cảnh Vân Trạch... Anh khốn kiếp! Anh... Anh... A... Anh muốn làm gì?!
- Hôm nay, chồng của em sẽ dạy em cách đánh vần là "a", "á", "ớ"!
- Vô sỉ!
- Cảm ơn bà xã đã quá khen.
Đột nhiên Lâm Quân Nhi lại thấy hối hận rồi, tại sao cô lại có một người chồng ấu trĩ như vậy chứ?
Nhưng mà... Chuyện đó để sang một bên rồi tính sau đi, bây giờ cô thật sự không thể chịu nỗi nữa rồi. Vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn của anh, Lâm Quân Nhi ưỡn ngực lên, từ khuôn miệng xinh xắn cũng thoải mái mà rên một tiếng. Anh biết hiện tại vợ anh đã đạt cực khoái rồi, Cảnh Vân Trạch cười xấu xa.
Không đợi cơ thể của Lâm Quân Nhi bớt kích thích, anh trực tiếp đem tiểu đệ bức bối kia xâm nhập vào bên trong. Tiểu đệ to lớn đột ngột đẩy vào khiến cho hai mắt của Lâm Quân Nhi trợn trừng, khuôn miệng xinh cũng há ra đầy bất ngờ, nhưng Cảnh Vân Trạch lại cảm thấy biểu hiện này của vợ quá là đáng yêu.
Cúi đầu xuống hôn lấy cánh môi của cô, môi lưỡi quấn quýt khiến cho Lâm Quân Nhi phải ghì chặt lấy lưng của anh. Nhưng dường như Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không có ý định sẽ giảm tốc độ luân động của mình. Nụ hôn triền miên dần cũng tách ra, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, thật đầy sự ám muội.
Lâm Quân Nhi lúc này chỉ biết ôm lấy anh rồi rên rỉ, cùng lúc này, hòa với tiếng yêu kiều của cô là tiếng thở dốc của Cảnh Vân Trạch. Nhưng đột nhiên vách thịt non mềm của cô lại xoắn lên một cái, làm cho Cảnh Vân Trạch phải đột ngột dừng lại, anh nhíu mày nhìn cô, nói:
- Vợ à, em lại sắp ra rồi sao?
- Không... Không hề!
- Nói dối sẽ bị phạt đấy vợ yêu!
Cảnh Vân Trạch liền đặt vợ mình nằm nghiêng sang một bên, đưa một chân gác lên vai, rồi lại tiếp tục luân động mạnh mẽ. Tư thế này càng khiến cho tiểu đệ đi sâu vào trong cơ thể của cô, Lâm Quân Nhi cũng mất đi điểm tựa là tấm lưng an toàn, nên cô đã quờ quạng lung tung, trực tiếp nắm chặt lấy grap giường.
- Cảnh Vân Trạch... Chậm... Chậm chút... A... Ưm... Ưm... Anh... Anh đừng nhanh như vậy chứ... A... A... Chỗ đó... Đừng mạnh... Đừng mạnh như vậy... Không chịu được, thật sự... Thật sự không được.
- Bà xã... Em... Em đừng phí lời vô ích nữa, tập trung vào trận chiến của chúng ta thôi!
Nói xong, Cảnh Vân Trạch liền trực tiếp kéo Lâm Quân Nhi ngồi lên tiểu đệ của mình, cô cũng thuận thế mà ôm lấy anh, cả cơ thể của cô tựa như là vỡ nát và tàn ra thành từng mãnh, nhưng anh thì hình như vẫn còn sung sức lắm. Trâu bò! Cảnh Vân Trạch chắc chắn là trâu bò chứ không phải người bình thường!
Một lúc sau, Cảnh Vân Trạch vẫn đặt cô nằm lên giường, luân động ngày càng mạnh, cuối cùng cũng đem hết mầm mống vào bên trong cô.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, Lâm Quân Nhi còn chưa kịp dừng giữa hiệp để thở thì anh đã ôm cô bước xuống giường, đôi chân mềm nhũn chạm xuống đất suýt nữa là ngã lăn, nhưng Cảnh Vân Trạch đã sớm ôm lấy mông của cô, đem lưng của cô áp sát lên tường, còn chưa kịp nói câu nào thì anh đã trực tiếp động, một chân của cô cố gắng trụ vững, một chân lại bị anh giữ lấy, hai tay đặt lên hai vai của đối phương, Lâm Quân Nhi sắp phát điên rồi!
- Bà xã, em có thích không?
- Không... Không... Cầm thú! Cảnh Vân Trạch, anh... A... Anh là cầm thú... Ưm...
Cảnh Vân Trạch liền liếm môi một cái, rồi hôn lên cổ của cô, thỏ thẻ vào tai của cô, nói:
- Cảm ơn bà xã đã quá khen. Anh sẽ tiếp tục phát huy.
Nói xong, anh trực tiếp nhấc chân còn lại của cô dậy, cả cơ thể của cô đều đổ dồn lên anh, hơn nữa ở tư thế này càng khiến cho tiểu đệ kia của anh hung hăng xiên xỏ trong người cô. Nhưng kẻ xấu xa như Cảnh Vân Trạch làm sao buông tha cho cô đơn giản như vậy, anh đưa cô khỏi bức tường, di chuyển đến phòng tắm, mỗi bước đi của anh đều khiến cho nơi giao nhau kia không ngừng chảy nước.
Đến nhà tắm, Cảnh Vân Trạch trực tiếp đặt vợ mình ngồi lên bồn rửa mặt, một tay đỡ lấy lưng của cô, cò một tay thì xoa nắn bầu ngực kia, hiển nhiên môi cũng không rời môi. Lâm Quân Nhi bị anh làm đến thần hồn điên đảo, chỉ biết nhu thuận theo ý của anh mà thôi. Sau một hồi ra vào không biết bao nhiêu lần, thì Cảnh Vân Trạch tiếp tục đưa mầm mống vào sâu bên trong cô.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, Cảnh Vân Trạch cũng chu đá chuẩn bị nước ấm cho cô ngâm mình. Nhưng Lâm Quân Nhi vừa ngồi được một lúc thì nước trong bồn đột nhiên dâng lên rồi trào ra ngoài một ít, bàn tay của anh tiếp tục lần mò vào nơi không nên chạm, Lâm Quân Nhi liền mắng anh:
- Cảnh Vân Trạch, anh vẫn chưa làm đủ sao!
- Bà xã, đối với em thì bao nhiêu cũng không đủ. Anh phải đòi lại khoảng thời gian em mang thai chứ.
Nói xong, anh lại tiếp tục đem tiểu đệ vẫn còn hung hãn đi vào bên trong cô, vốn dĩ mặt nước yên tĩnh nhưng bây giờ lại kịch liệt tạo nên những cơn gợn sóng. Lâm Quân Nhi hai tay giữa chặt lấy hai bên thành bồn, nhịp nhàng đem hạ bộ của anh nuốt vào, không gian phòng tắm vốn ướt át nay lại còn ướt át hơn, bên cạnh tiếng nước chảy thì kèm theo nó còn có cả những tiếng rên yêu kiều, tiếng gầm gừ và tiếng thở dốc.
Chẳng biết hai người họ đã đại chiến bao nhiêu lần, mãi cho đến khi Lâm Quân Nhi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi thì anh mới dừng lại, giúp vợ tắm rửa sạch sẽ rồi đưa cô lên giường nằm ngủ.
Trước khi Cảnh Vân Trạch đến ngủ cùng vợ thì anh phải dọn lại mớ hỗn độn của hai người họ đã. Sau bảy bảy bốn mươi chín hiệp thì ở đâu trong phòng ngủ đều vương vấn mùi vị hoan ái của cả hai, khi anh dọn dẹp xong thì mới an tâm trèo lên giường, ôm báo nhỏ trong lòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sau một buổi dài vừ sung sướng nhưng cũng vừa mệt mỏi.
Một khắc xuân thu đáng giá ngàn vàng, anh không thể chừng chờ hơn mà trực tiếp hôn lên môi của cô, đem hết những lời cô muốn nói nuốt hết vào bụng. Lâm Quân Nhi cũng biết tâm tính của người đàn ông này rất khó đoán, nhưng cô dám chắc đối với cô thì tâm tư của anh vô cùng chân thành.
Nụ hôn triền miên ướt át khiến cho đầu óc của Lâm Quân Nhi trống rỗng, bất chợt bàn tay to lớn của anh lại không yên phần mà bắt đầu di chuyển từ đỉnh đầu, từ từ đi qua gương mặt kiều diễm của cô, sau đó xuống cổ, cũng không quên đi qua vùng đồi núi trập trùng, tiến thẳng đến bụng và nơi riêng tư bí mật.
Lâm Quân Nhi cảm nhận được anh đang hơi quá khích liền dùng tay giữa tay anh lại, nhưng Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không để ý, anh trực tiếp cởi hết quần áo của cô, đến cả một cái quần lót cũng không giữ lại cho cô. Đến đây thì toàn thân của cô đã trần như nhộng.
Cái miệng nhỏ phía trên thì bị anh hôn đến sưng đỏ, cô bé xinh xắn bên dưới cũng được sự chăm sóc dịu dàng từ anh. Ban đầu, Cảnh Vân Trạch đưa hai ngón tay vào trong cô, đột nhiên bị dị vật xâm nhập đã khiến cho cô bị kích động mà ưỡn ngực lên, nhân cơ hội đó Cảnh Vân Trạch liền ngậm lấy đôi gò hồng đào của cô, vì hiện tại đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn cai sữa mẹ nên bầu ngực của cô vẫn còn rỉ ra một chút sữa, mùi vị béo ngậy, thơm ngọt khiến cho Cảnh Vân Trạch mê mẩn.
Lâm Quân Nhi cũng không biết nên làm gì ngoài kêu rên lên những âm thành tà mị, bên dưới thì tay anh khoáy đảo nơi ẩm ướt kia, phía trên lại bị anh ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại cũng không thảnh thơi mà bị tay còn lại của anh xoa nắn thành đủ hình dạng.
- A... Ưm... Cảnh Vân Trạch, anh đừng như vậy mà...
Nhưng Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không nghe lọt vào tai nữa, đột nhiên ngón tay của anh lại đi vào thêm một ngón, hoàn toàn giúp nơi riêng tư kia thoải mái thêm một chút, đến khi hai vách thịt non mềm đã mút chặt lấy ngón tay thì anh mới nhìn vợ mình, cười gian xảo, nói:
- Bà xã, em đừng nhịn nữa.
- Cảnh Vân Trạch... Anh khốn kiếp! Anh... Anh... A... Anh muốn làm gì?!
- Hôm nay, chồng của em sẽ dạy em cách đánh vần là "a", "á", "ớ"!
- Vô sỉ!
- Cảm ơn bà xã đã quá khen.
Đột nhiên Lâm Quân Nhi lại thấy hối hận rồi, tại sao cô lại có một người chồng ấu trĩ như vậy chứ?
Nhưng mà... Chuyện đó để sang một bên rồi tính sau đi, bây giờ cô thật sự không thể chịu nỗi nữa rồi. Vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn của anh, Lâm Quân Nhi ưỡn ngực lên, từ khuôn miệng xinh xắn cũng thoải mái mà rên một tiếng. Anh biết hiện tại vợ anh đã đạt cực khoái rồi, Cảnh Vân Trạch cười xấu xa.
Không đợi cơ thể của Lâm Quân Nhi bớt kích thích, anh trực tiếp đem tiểu đệ bức bối kia xâm nhập vào bên trong. Tiểu đệ to lớn đột ngột đẩy vào khiến cho hai mắt của Lâm Quân Nhi trợn trừng, khuôn miệng xinh cũng há ra đầy bất ngờ, nhưng Cảnh Vân Trạch lại cảm thấy biểu hiện này của vợ quá là đáng yêu.
Cúi đầu xuống hôn lấy cánh môi của cô, môi lưỡi quấn quýt khiến cho Lâm Quân Nhi phải ghì chặt lấy lưng của anh. Nhưng dường như Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không có ý định sẽ giảm tốc độ luân động của mình. Nụ hôn triền miên dần cũng tách ra, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, thật đầy sự ám muội.
Lâm Quân Nhi lúc này chỉ biết ôm lấy anh rồi rên rỉ, cùng lúc này, hòa với tiếng yêu kiều của cô là tiếng thở dốc của Cảnh Vân Trạch. Nhưng đột nhiên vách thịt non mềm của cô lại xoắn lên một cái, làm cho Cảnh Vân Trạch phải đột ngột dừng lại, anh nhíu mày nhìn cô, nói:
- Vợ à, em lại sắp ra rồi sao?
- Không... Không hề!
- Nói dối sẽ bị phạt đấy vợ yêu!
Cảnh Vân Trạch liền đặt vợ mình nằm nghiêng sang một bên, đưa một chân gác lên vai, rồi lại tiếp tục luân động mạnh mẽ. Tư thế này càng khiến cho tiểu đệ đi sâu vào trong cơ thể của cô, Lâm Quân Nhi cũng mất đi điểm tựa là tấm lưng an toàn, nên cô đã quờ quạng lung tung, trực tiếp nắm chặt lấy grap giường.
- Cảnh Vân Trạch... Chậm... Chậm chút... A... Ưm... Ưm... Anh... Anh đừng nhanh như vậy chứ... A... A... Chỗ đó... Đừng mạnh... Đừng mạnh như vậy... Không chịu được, thật sự... Thật sự không được.
- Bà xã... Em... Em đừng phí lời vô ích nữa, tập trung vào trận chiến của chúng ta thôi!
Nói xong, Cảnh Vân Trạch liền trực tiếp kéo Lâm Quân Nhi ngồi lên tiểu đệ của mình, cô cũng thuận thế mà ôm lấy anh, cả cơ thể của cô tựa như là vỡ nát và tàn ra thành từng mãnh, nhưng anh thì hình như vẫn còn sung sức lắm. Trâu bò! Cảnh Vân Trạch chắc chắn là trâu bò chứ không phải người bình thường!
Một lúc sau, Cảnh Vân Trạch vẫn đặt cô nằm lên giường, luân động ngày càng mạnh, cuối cùng cũng đem hết mầm mống vào bên trong cô.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, Lâm Quân Nhi còn chưa kịp dừng giữa hiệp để thở thì anh đã ôm cô bước xuống giường, đôi chân mềm nhũn chạm xuống đất suýt nữa là ngã lăn, nhưng Cảnh Vân Trạch đã sớm ôm lấy mông của cô, đem lưng của cô áp sát lên tường, còn chưa kịp nói câu nào thì anh đã trực tiếp động, một chân của cô cố gắng trụ vững, một chân lại bị anh giữ lấy, hai tay đặt lên hai vai của đối phương, Lâm Quân Nhi sắp phát điên rồi!
- Bà xã, em có thích không?
- Không... Không... Cầm thú! Cảnh Vân Trạch, anh... A... Anh là cầm thú... Ưm...
Cảnh Vân Trạch liền liếm môi một cái, rồi hôn lên cổ của cô, thỏ thẻ vào tai của cô, nói:
- Cảm ơn bà xã đã quá khen. Anh sẽ tiếp tục phát huy.
Nói xong, anh trực tiếp nhấc chân còn lại của cô dậy, cả cơ thể của cô đều đổ dồn lên anh, hơn nữa ở tư thế này càng khiến cho tiểu đệ kia của anh hung hăng xiên xỏ trong người cô. Nhưng kẻ xấu xa như Cảnh Vân Trạch làm sao buông tha cho cô đơn giản như vậy, anh đưa cô khỏi bức tường, di chuyển đến phòng tắm, mỗi bước đi của anh đều khiến cho nơi giao nhau kia không ngừng chảy nước.
Đến nhà tắm, Cảnh Vân Trạch trực tiếp đặt vợ mình ngồi lên bồn rửa mặt, một tay đỡ lấy lưng của cô, cò một tay thì xoa nắn bầu ngực kia, hiển nhiên môi cũng không rời môi. Lâm Quân Nhi bị anh làm đến thần hồn điên đảo, chỉ biết nhu thuận theo ý của anh mà thôi. Sau một hồi ra vào không biết bao nhiêu lần, thì Cảnh Vân Trạch tiếp tục đưa mầm mống vào sâu bên trong cô.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, Cảnh Vân Trạch cũng chu đá chuẩn bị nước ấm cho cô ngâm mình. Nhưng Lâm Quân Nhi vừa ngồi được một lúc thì nước trong bồn đột nhiên dâng lên rồi trào ra ngoài một ít, bàn tay của anh tiếp tục lần mò vào nơi không nên chạm, Lâm Quân Nhi liền mắng anh:
- Cảnh Vân Trạch, anh vẫn chưa làm đủ sao!
- Bà xã, đối với em thì bao nhiêu cũng không đủ. Anh phải đòi lại khoảng thời gian em mang thai chứ.
Nói xong, anh lại tiếp tục đem tiểu đệ vẫn còn hung hãn đi vào bên trong cô, vốn dĩ mặt nước yên tĩnh nhưng bây giờ lại kịch liệt tạo nên những cơn gợn sóng. Lâm Quân Nhi hai tay giữa chặt lấy hai bên thành bồn, nhịp nhàng đem hạ bộ của anh nuốt vào, không gian phòng tắm vốn ướt át nay lại còn ướt át hơn, bên cạnh tiếng nước chảy thì kèm theo nó còn có cả những tiếng rên yêu kiều, tiếng gầm gừ và tiếng thở dốc.
Chẳng biết hai người họ đã đại chiến bao nhiêu lần, mãi cho đến khi Lâm Quân Nhi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi thì anh mới dừng lại, giúp vợ tắm rửa sạch sẽ rồi đưa cô lên giường nằm ngủ.
Trước khi Cảnh Vân Trạch đến ngủ cùng vợ thì anh phải dọn lại mớ hỗn độn của hai người họ đã. Sau bảy bảy bốn mươi chín hiệp thì ở đâu trong phòng ngủ đều vương vấn mùi vị hoan ái của cả hai, khi anh dọn dẹp xong thì mới an tâm trèo lên giường, ôm báo nhỏ trong lòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sau một buổi dài vừ sung sướng nhưng cũng vừa mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.