Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 17: "Chồng của em"
Vương Khiết Băng (Yu)
02/01/2023
Đợi khi Phụng Quy tâm tình với cô thêm một lúc thì cũng rời đi, lúc này Cảnh Vân Trạch mới hỏi lại một lần nữa về mối quan hệ của cả hai người.
Chuyện này phải kể từ hai mươi hai năm trước, lúc đó Phụng Quy chín tuổi và đang sinh sống ở một cô nhi viện gần nhà ngoại của cô, năm đó thì Lâm Quân Nhi chỉ vừa mới được đưa đến nhà bà ngoại vì cái gọi là số mệnh khắc phụ mẫu. Nhưng sống ở với bà ngoại được gần một năm thì cái tên nhà sư lang băm lại đến tìm cha mẹ cô và nói ông ta có cách giải quyết.
Khi nghe đến đây thì Lâm Tào và Quý Mẫn cũng không nghĩ ngợi gì mà lập tức đưa con gái đến nhà của tên nhà sư đó, nhưng trước kia thì Phụng Quy sống lang thang đến năm tám tuổi mới được đưa vào cô nhi viện, trước đó thì chị ấy từng là học lõm một ít ảo thuật, nhưng thật chất là để lừa người thôi, lúc này chị ấy có lén đến nhà của tên nhà sư kia để tìm kiếm vài món có giá trị, nhưng vô tình Phụng Quy lại nhìn thấy tên khốn kiếp kia lại muốn cho một đứa nhỏ uống cái gì đó, theo như chị ấy nhìn thấy và nghi ngờ đó là ma túy, ông ta muốn trộm ma túy cùng với một ít vitamin giá rẻ, sau đó để cho đứa nhỏ uống.
Nghe đến đây thì Phụng Quy liền nhanh chóng đánh lạc hướng tên kia, rồi bước vào ôm đứa bé đi, nhưng chị ấy không biết đứa bé này là ai, nên cũng chỉ biết bế đi vòng vòng tìm những ngôi nhà gần đó, nhưng cũng không ai biết. Mãi cho đến chị ấy đi đến nhà ngoại của cô, lúc đó bà ngoại của cô đã lo lắng đến phát bệnh, lúc nghe chị ấy nói lại ý định của tên nhà sư đáng chết kia thì đã chạy đến chất vấn con gái và con rể, sau đó là giữ luôn đứa cháu gái này nuôi dưỡng.
Sau đó thì mỗi ngày Phụng Quy đều qua đây chơi với em bé, đến khi Lâm Tuệ Y được sinh ra thì Lâm Tào và Quý Mẫn cũng đem con gái lớn về nhà nuôi dưỡng, nhưng một đứa bé sơ sinh và một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện thì hai ông bà cũng vô cùng không thoải mái, nên lại một lần nữa đưa cô về nhà ngoại nuôi dưỡng.
Năm cô lên ba thì mắt bắt đầu mờ, bà ngoại còn tưởng do mình chăm sóc không tốt nên là đã đme hết tiền dưỡng già để chạy chữa cho cô, nhưng cuối cùng thì sau khi cô lên năm tuổi thì hai mắt mất hẳn ánh sáng. Từ đó cho đến hiện tại cô vẫn luôn sống trong bóng tối, còn bà ngoại thì cũng suy giảm sức khỏe, khi Phụng Quy hai mươi tuổi thì đã rời khỏi cô nhi viện, lúc đó thì Lâm Quân Nhi cũng chuyển về Lâm gia sống, còn bà ngoại vì bệnh nặng nên đã qua đời không lâu sau đó.
Đến khi cô mười sáu tuổi, là ngày đầu tiên cô đặt chân lên con đường đại học thì ở trước chung cư Diệu Khánh, Diệp Vấn đã nói có một cô gái dáng người đẹp đang đứng ở đó mở sạp hàng gì đó, vì Diệp Vấn tuổi nhỏ ham chơi nên đã kéo cô vào đó xem thế nào. Phụng Quy nhìn thấy cô liền giật mình, cô còn tưởng chị ấy sẽ vui mừng mà ôm lấy cô vì nhiều năm xa cách.
Nhưng không! Bà chị quý hóa này lại thẳng thừ lừa cô mười bảy đồng, xem có tức hay không chứ!
Cảnh Vân Trạch nghe đến đây cũng chỉ biết cười trừ, xem ra cái nghề trộm tài tình của Phụng Quy không phải ngày hôm ngày hai, mà là có khiếu từ nhỏ, thật ra trong bốn người Tước Xạ, Phụng Quy, Triều Vũ và Kha Nguyện thì Phụng Quy miệng lưỡi giảo hoạt nhất, vì thế nên chuyện cô ấy được xem là một nửa bang phó của Long Nhuệ bang.
- Anh không nghĩ là giao thiệp của em cũng rộng đấy chứ.
- Còn phải hỏi sao, một sinh viên ưu tú như em thì cũng phải có một chút gì đó gọi là giao thiệp chứ.
Cảnh Vân Trạch liền cười một cái, sau đó thì anh cũng để yên cho cô ăn cơm. Nhưng bấy giờ thì Lâm Quân Nhi lại thấy có người nhìn mình chằm chằm liền có chút ngượng, cô nói:
- Anh đừng nhìn em như vậy chứ.
- Sao em biết anh đang nhìn em?
- Cảm giác ớn lạnh như... À mà thôi.
Anh cũng muốn hỏi thêm nhưng Lâm Quân Nhi lại giả điên, giả khùng nói mình không biết gì hết. Diệp Vấn đứng một bên nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy cũng mừng thay cho họ, nhất là tiểu thư nhà mình, trước kia sống ở Lâm gia thì tiểu thư hoàn toàn không vui vẻ gì, trừ khi ở bên cạnh nhị tiểu thư thì cô mới nở một nụ cười thật lòng, nhưng khi có mặt của lão gia và phu nhân thì không giống vậy, mỗi lần gặp hai người kia thì họ hết lần này đến lần khác trách móc cô, những chuyện làm ăn của Lâm Thị mà gặp rắc rối thì đều cho rằng do cô mà ra.
Một người không nhận được tình yêu của cha mẹ từ nhỏ, một người lại có một sự kỳ vọng lớn của cha mẹ, hai con người, hai hoàn cảnh nhưng lại có chung một nhịp đập.
- Vấn Vấn, em đưa chị lên phòng đi.
- Ơ nhưng cô gia...
- Cứ kệ anh ấy đi.
Cảnh Vân Trạch khóe môi giật giật, sau đó liền trực tiếp vác con báo nhỏ nhà mình lên, cô đột nhiên bị vác ngược liền cảm thấy buồn nôn, sau đó liền đánh mạnh vào lưng của anh, nói:
- Cảnh Vân Trạch, mau thả em xuống! Em muốn nôn rồi đây nè!
Nhưng khi lên đến phòng thì anh mới thả cô xuống, anh liền áp sát lấy cô, nói:
- Em ăn xong rồi thì đến anh đúng không?
- Anh đói khát vậy sao?
Anh không nói gì, liền trực tiếp hôn lấy môi của cô, hành động kì lạ của anh khiến cho cô giật mình, sau đó thì cô cũng hiểu cái gì gọi là "Đến anh". Hai tay của Lâm Quân Nhi thật thà choàng qua ôm lấy cổ của Cảnh Vân Trạch.
Một lúc sau, Cảnh Vân Trạch mới lưu luyến buông cô ra, sau đó liền nói:
- Ngày mai anh đưa em về Lâm gia, sau đó thì anh sẽ ra nước ngoài một thời gian, em... Em ở nhà có được không?
- Anh đi đâu?
- Italy, anh có chuyện cần gặp một người bạn quan trọng.
Lâm Quân Nhi gật đầu, sau đó cũng không hỏi gì nữa. Anh có chút khó hiểu, cô chỉ hỏi đơn giản như vậy thôi sao? Cũng không hỏi xem anh đi cùng ai và đi làm gì? Đối với cô thì chỉ cần như vậy thôi sao?
- Anh sao vậy?
- Em không nghi ngờ gì sao? Không hỏi anh đến đó làm gì hay đi với ai sao?
Nghe giọng điệu của anh thì hình như anh đã dỗi thì phải, cô cũng bật cười, cố gắng đưa tay chạm lên gương mặt của anh, còn thẳng tay véo mặt của anh một cái, nói:
- Em rất yên tâm về chồng của em. Anh đáng yêu thật đấy!
Cảnh Vân Trạch giật mình, đây là lần đầu tiên có người khen anh đáng yêu đấy. Nhưng mà... Điều quan trọng hơn ở đây chính là ba chữ "Chồng của em", chỉ cần nghe ba chữ này thôi cũng đủ để anh phấn khích rồi, trực tiếp ôm lấy vợ mình còn hôn lên môi cô một cái, lúc này Lâm Quân Nhi lại bị anh làm cho đứng hình, tiếng cười vui vẻ của anh thật sự đủ để cô kinh ngạc, hình như... Chồng của cô cũng không phải lạnh lùng, bá đạo lắm... Ẩn sâu bên trong là một tâm hồn trẻ trâu.
- Anh cười vui vậy sao?
- Không có gì, chỉ là hôm nay có chút vui thôi.
Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng chỉ hôn nhẹ lê môi của cô một cái, xong liền vui vẻ đến tìm một vài thứ chuẩn bị cho ngày mai gặp cha mẹ vợ, nhưng hình như anh có quên cái gì đó rồi ha? Chính là cô, Lâm Quân Nhi!
Cô ngồi trên giường ngây ngốc một mình, sau đó liền hỏi:
- Có gì mà anh vui vẻ quá vậy?
- Anh đang chuẩn bị vài thứ, em nghĩ xem ngày mai anh nên mặc cái gì đến gặp cha mẹ vợ nhỉ?
- Anh hào hứng vậy sao?
- Tất nhiên rồi!
Chuyện này phải kể từ hai mươi hai năm trước, lúc đó Phụng Quy chín tuổi và đang sinh sống ở một cô nhi viện gần nhà ngoại của cô, năm đó thì Lâm Quân Nhi chỉ vừa mới được đưa đến nhà bà ngoại vì cái gọi là số mệnh khắc phụ mẫu. Nhưng sống ở với bà ngoại được gần một năm thì cái tên nhà sư lang băm lại đến tìm cha mẹ cô và nói ông ta có cách giải quyết.
Khi nghe đến đây thì Lâm Tào và Quý Mẫn cũng không nghĩ ngợi gì mà lập tức đưa con gái đến nhà của tên nhà sư đó, nhưng trước kia thì Phụng Quy sống lang thang đến năm tám tuổi mới được đưa vào cô nhi viện, trước đó thì chị ấy từng là học lõm một ít ảo thuật, nhưng thật chất là để lừa người thôi, lúc này chị ấy có lén đến nhà của tên nhà sư kia để tìm kiếm vài món có giá trị, nhưng vô tình Phụng Quy lại nhìn thấy tên khốn kiếp kia lại muốn cho một đứa nhỏ uống cái gì đó, theo như chị ấy nhìn thấy và nghi ngờ đó là ma túy, ông ta muốn trộm ma túy cùng với một ít vitamin giá rẻ, sau đó để cho đứa nhỏ uống.
Nghe đến đây thì Phụng Quy liền nhanh chóng đánh lạc hướng tên kia, rồi bước vào ôm đứa bé đi, nhưng chị ấy không biết đứa bé này là ai, nên cũng chỉ biết bế đi vòng vòng tìm những ngôi nhà gần đó, nhưng cũng không ai biết. Mãi cho đến chị ấy đi đến nhà ngoại của cô, lúc đó bà ngoại của cô đã lo lắng đến phát bệnh, lúc nghe chị ấy nói lại ý định của tên nhà sư đáng chết kia thì đã chạy đến chất vấn con gái và con rể, sau đó là giữ luôn đứa cháu gái này nuôi dưỡng.
Sau đó thì mỗi ngày Phụng Quy đều qua đây chơi với em bé, đến khi Lâm Tuệ Y được sinh ra thì Lâm Tào và Quý Mẫn cũng đem con gái lớn về nhà nuôi dưỡng, nhưng một đứa bé sơ sinh và một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện thì hai ông bà cũng vô cùng không thoải mái, nên lại một lần nữa đưa cô về nhà ngoại nuôi dưỡng.
Năm cô lên ba thì mắt bắt đầu mờ, bà ngoại còn tưởng do mình chăm sóc không tốt nên là đã đme hết tiền dưỡng già để chạy chữa cho cô, nhưng cuối cùng thì sau khi cô lên năm tuổi thì hai mắt mất hẳn ánh sáng. Từ đó cho đến hiện tại cô vẫn luôn sống trong bóng tối, còn bà ngoại thì cũng suy giảm sức khỏe, khi Phụng Quy hai mươi tuổi thì đã rời khỏi cô nhi viện, lúc đó thì Lâm Quân Nhi cũng chuyển về Lâm gia sống, còn bà ngoại vì bệnh nặng nên đã qua đời không lâu sau đó.
Đến khi cô mười sáu tuổi, là ngày đầu tiên cô đặt chân lên con đường đại học thì ở trước chung cư Diệu Khánh, Diệp Vấn đã nói có một cô gái dáng người đẹp đang đứng ở đó mở sạp hàng gì đó, vì Diệp Vấn tuổi nhỏ ham chơi nên đã kéo cô vào đó xem thế nào. Phụng Quy nhìn thấy cô liền giật mình, cô còn tưởng chị ấy sẽ vui mừng mà ôm lấy cô vì nhiều năm xa cách.
Nhưng không! Bà chị quý hóa này lại thẳng thừ lừa cô mười bảy đồng, xem có tức hay không chứ!
Cảnh Vân Trạch nghe đến đây cũng chỉ biết cười trừ, xem ra cái nghề trộm tài tình của Phụng Quy không phải ngày hôm ngày hai, mà là có khiếu từ nhỏ, thật ra trong bốn người Tước Xạ, Phụng Quy, Triều Vũ và Kha Nguyện thì Phụng Quy miệng lưỡi giảo hoạt nhất, vì thế nên chuyện cô ấy được xem là một nửa bang phó của Long Nhuệ bang.
- Anh không nghĩ là giao thiệp của em cũng rộng đấy chứ.
- Còn phải hỏi sao, một sinh viên ưu tú như em thì cũng phải có một chút gì đó gọi là giao thiệp chứ.
Cảnh Vân Trạch liền cười một cái, sau đó thì anh cũng để yên cho cô ăn cơm. Nhưng bấy giờ thì Lâm Quân Nhi lại thấy có người nhìn mình chằm chằm liền có chút ngượng, cô nói:
- Anh đừng nhìn em như vậy chứ.
- Sao em biết anh đang nhìn em?
- Cảm giác ớn lạnh như... À mà thôi.
Anh cũng muốn hỏi thêm nhưng Lâm Quân Nhi lại giả điên, giả khùng nói mình không biết gì hết. Diệp Vấn đứng một bên nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy cũng mừng thay cho họ, nhất là tiểu thư nhà mình, trước kia sống ở Lâm gia thì tiểu thư hoàn toàn không vui vẻ gì, trừ khi ở bên cạnh nhị tiểu thư thì cô mới nở một nụ cười thật lòng, nhưng khi có mặt của lão gia và phu nhân thì không giống vậy, mỗi lần gặp hai người kia thì họ hết lần này đến lần khác trách móc cô, những chuyện làm ăn của Lâm Thị mà gặp rắc rối thì đều cho rằng do cô mà ra.
Một người không nhận được tình yêu của cha mẹ từ nhỏ, một người lại có một sự kỳ vọng lớn của cha mẹ, hai con người, hai hoàn cảnh nhưng lại có chung một nhịp đập.
- Vấn Vấn, em đưa chị lên phòng đi.
- Ơ nhưng cô gia...
- Cứ kệ anh ấy đi.
Cảnh Vân Trạch khóe môi giật giật, sau đó liền trực tiếp vác con báo nhỏ nhà mình lên, cô đột nhiên bị vác ngược liền cảm thấy buồn nôn, sau đó liền đánh mạnh vào lưng của anh, nói:
- Cảnh Vân Trạch, mau thả em xuống! Em muốn nôn rồi đây nè!
Nhưng khi lên đến phòng thì anh mới thả cô xuống, anh liền áp sát lấy cô, nói:
- Em ăn xong rồi thì đến anh đúng không?
- Anh đói khát vậy sao?
Anh không nói gì, liền trực tiếp hôn lấy môi của cô, hành động kì lạ của anh khiến cho cô giật mình, sau đó thì cô cũng hiểu cái gì gọi là "Đến anh". Hai tay của Lâm Quân Nhi thật thà choàng qua ôm lấy cổ của Cảnh Vân Trạch.
Một lúc sau, Cảnh Vân Trạch mới lưu luyến buông cô ra, sau đó liền nói:
- Ngày mai anh đưa em về Lâm gia, sau đó thì anh sẽ ra nước ngoài một thời gian, em... Em ở nhà có được không?
- Anh đi đâu?
- Italy, anh có chuyện cần gặp một người bạn quan trọng.
Lâm Quân Nhi gật đầu, sau đó cũng không hỏi gì nữa. Anh có chút khó hiểu, cô chỉ hỏi đơn giản như vậy thôi sao? Cũng không hỏi xem anh đi cùng ai và đi làm gì? Đối với cô thì chỉ cần như vậy thôi sao?
- Anh sao vậy?
- Em không nghi ngờ gì sao? Không hỏi anh đến đó làm gì hay đi với ai sao?
Nghe giọng điệu của anh thì hình như anh đã dỗi thì phải, cô cũng bật cười, cố gắng đưa tay chạm lên gương mặt của anh, còn thẳng tay véo mặt của anh một cái, nói:
- Em rất yên tâm về chồng của em. Anh đáng yêu thật đấy!
Cảnh Vân Trạch giật mình, đây là lần đầu tiên có người khen anh đáng yêu đấy. Nhưng mà... Điều quan trọng hơn ở đây chính là ba chữ "Chồng của em", chỉ cần nghe ba chữ này thôi cũng đủ để anh phấn khích rồi, trực tiếp ôm lấy vợ mình còn hôn lên môi cô một cái, lúc này Lâm Quân Nhi lại bị anh làm cho đứng hình, tiếng cười vui vẻ của anh thật sự đủ để cô kinh ngạc, hình như... Chồng của cô cũng không phải lạnh lùng, bá đạo lắm... Ẩn sâu bên trong là một tâm hồn trẻ trâu.
- Anh cười vui vậy sao?
- Không có gì, chỉ là hôm nay có chút vui thôi.
Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng chỉ hôn nhẹ lê môi của cô một cái, xong liền vui vẻ đến tìm một vài thứ chuẩn bị cho ngày mai gặp cha mẹ vợ, nhưng hình như anh có quên cái gì đó rồi ha? Chính là cô, Lâm Quân Nhi!
Cô ngồi trên giường ngây ngốc một mình, sau đó liền hỏi:
- Có gì mà anh vui vẻ quá vậy?
- Anh đang chuẩn bị vài thứ, em nghĩ xem ngày mai anh nên mặc cái gì đến gặp cha mẹ vợ nhỉ?
- Anh hào hứng vậy sao?
- Tất nhiên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.