Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 41: Đem vợ về nhà
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2023
Kim Trấm nghe đến đây thì đã bắt đầu nhức nhức cái đầu rồi, lão ta đang muốn nói lý với Vương Ngữ Yên, nhưng dường như hiện tại vợ của lão đã bị Lâm Quân Nhi tẩy não rồi, thôi thì đành thuận theo ý của phu nhân vậy.
Nghĩ đến đây, Kim Trấm đứng trước mặt của Lâm Quân Nhi, hành động này bất giác khiến cho Diệp Vấn phải đề phòng, thấy sự đề phòng một cách yếu ớt kia của Diệp Vấn, Vương Ngữ Yên liền ho khan một tiếng, ngay lập tức Kim Trấm liền khép nép lại, nói:
- Cảnh phu nhân... Tôi biết tôi sai rồi, hi vọng Cảnh phu nhân có thể bỏ qua cho tôi lần này.
- Kim... Kim Lão đại, anh đừng nói vậy... Là lỗi của tôi... Đáng lẽ... Đáng lẽ ra tôi không nên dây dưa với Cảnh gia khiến cho Dương Dung Nhuệ tiểu bị bỏ rơi... Nhưng mà... Nhưng mà tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà, cảm mong Kim Lão đại nói với Dương Dung Nhuệ tiểu thư hãy tha cho tôi...
Mặc dù từng câu từng chữ của Lâm Quân Nhi nói đều chỉ quanh quẩn việc riêng về mối thù của mình và Dương Dung Nhuệ. Nhưng một người thông minh như Vương Ngữ Yên cũng nghe hiểu được hàm ý trong nó, cô ấy chỉ nhìn Kim Trấm một cái, sau đó lại im lặng không nói gì nữa.
- Anh thành khẩn một chút đi.
- Vợ à, anh như vậy còn chưa đủ thành khẩn sao?
- Vẫn còn chưa quỳ mà.
Kim Trấm há miệng trừng mắt nhìn Vương Ngữ Yên, nhưng cuối cùng vẫn là vì thanh danh của bản thân nên lão ta không thể quỳ.
Đến đây thì Vương Ngữ Yên cũng đã mặc xác lão ấy, chẳng muốn quan tâm nữa làm gì. Nhưng sau đó thì Kim Trấm lại nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, lão ta bước ra ngoài thì còn kinh hãi hơn.
[...]
Buổi sáng này Cảnh Vân Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng để bay về Ung Thành, vốn dĩ công việc của anh vẫn chưa xử lý xong nhưng vì những lời mà Lâm Quân Nhi nói anh phải đính chính một chút. Cũng vì lẽ đó mà anh đã bỏ hết công việc để về đây.
Về Dinh Trạch, nhìn Kha Nguyệt và Phụng Quy đang nhàn nhã ngồi ăn bánh, uống trà liền nhíu mày, nói:
- Quân Quân đâu rồi?
Kha Nguyệt liền khẩn trương mà đứng dậy, nhưng Phụng Quy vẫn còn nhiệt tình ăn thêm một miếng bánh, khi quay đầu nhìn thấy Cảnh Vân Trạch thì miếng bánh trong miệng cũng suýt nghẹn. Phụng Quy liền nói:
- Sáng nay Vương Ngữ Yên đã đến đón Quân Quân đi rồi.
- Vợ của Kim Trấm? Đón cô ấy đi đâu?
- Lão đại anh bị ngu à? Đương nhiên là đón về Kim gia rồi, có vậy thôi mà anh cũng hỏi.
Cảnh Vân Trạch liếc họ một cái, sau đó thì tự lái xe đến Kim gia, bỏ lại một nhóm bốn người vô cùng ngơ ngác nhìn nhau. Tuy nhiên, không chờ Phụng Quy được thở phào thì một hình bóng cao lớn đã đứng dậy phía sau của Tước Xạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phụng Quy, nói:
- Em chạy cũng nhanh đấy, còn muốn trốn tôi nữa sao? Chương Duệ Mỹ!
[...]
Vì thế nên mới có cảnh Kim Trấm há hốc mắt, có lẽ đây là lần đầu tiên Cảnh Vân Trạch xuất hiện ở đây, lão ta cũng không nghĩ sẽ có ngày kỳ phùng địch thủ của lão sẽ xuất hiện ngay tại Kim gia. Nhưng Kim Trấm làm sao có thể để Cảnh Vân Trạch đi vào dễ dàng chứ, lão ta liền nói:
- Cảnh Vân Trạch, đây là Kim gia, không phải nơi mày muốn vào là vào!
- Tôi cứ muốn đấy. Kim bang chủ có thể làm gì tôi!
Dứt lời, Kim Trấm liền đưa tay, một số bảo vệ của Kim gia liền xông đến tấn công Cảnh Vân Trạch. Ban đầu còn tưởng anh là một con gà bệnh chỉ biết dựa dẫm Hàng Kình Âu, nhưng mỗi một tên xông đến đều bị cú đấm của Cảnh Vân Trạch đánh cho ngã ngửa.
Từng bước đi đến trước mặt của Kim Trấm, Cảnh Vân Trạch nhìn lão ta bằng nửa con mắt, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở:
- Dây dưa với Dương Dung Nhuệ không phải kế sách tốt đâu. Con hồ ly như cô ta đâu phải đơn giản muốn lợi dụng là lợi dụng, dù chúng ta là kẻ thù nhưng tôi không muốn kẻ thù của tôi lại chết trong tay một người đàn bà như Dương Dung Nhuệ.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch trực tiếp đi vào trong nhà.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy anh liền hốt hoảng đứng dậy, theo bản năng liền muốn bảo vệ Lâm Quân Nhi, cô ấy liền kéo cô ra sau lưng mình, nhíu mày nhìn Cảnh Vân Trạch, nói:
- Cảnh đại thiếu gia, anh đến đây làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là đem vợ về nhà rồi!
- Quân Quân ở đây rất tốt, anh không cần lo.
Cảnh Vân Trạch có chút mất kiên nhẫn, nếu không phải hôm qua Lâm Quân Nhi đã nói tốt về cô ấy thì anh cũng cho một vé về Tây Thiên rồi. Còn Lâm Quân Nhi thì sau khi nghe những câu nói của Vương Ngữ Yên bảo vệ mình thì cũng có chút xấu hổ, cô lại lợi dụng một người con gái tốt như vậy để trả thù cho cá nhân mình, cô đúng là rất tệ.
- Chị Yên Yên... Chị đừng...
- Quân Quân đừng sợ, có chị ở đây, cậu ta không dám làm gì em đâu. Hơn nữa đây là Kim gia không phải Cảnh gia, không đến lượt cậu ta ra oai ở đây!
Cảnh Vân Trạch cũng không muốn nói nhiều, anh trực tiếp bước đến, mỗi lần anh tiến một bước thì Vương Ngữ Yên lại kéo cô lùi hai bước. Cho đến khi đã không còn đường lui nữa thì anh mới ngừng lại.
Vốn dĩ anh chỉ định đưa vợ về nhà rồi sẽ tính sổ với cô sau, nhưng hiện tại anh lại muốn cùng cô vợ diễn viên đại tài này diễn thêm một vở kịch.
Cảnh Vân Trạch thay đổi sắc mặt, anh đưa tay bắt lấy Lâm Quân Nhi quay về bên mình, còn bá đạo giữ chặt lấy sau gáy của cô, nói:
- Sao vậy? Muốn đến Kim gia cầu cứu như Dương Dung Nhuệ sao? Nhưng cô cũng không xem lại bản thân, tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng chẳng thể nào thông minh như Dương Dung Nhuệ. Một ả tật nguyền như cô sẽ không bao giờ lọt vào mắt của Kim Trấm đâu!
Lâm Quân Nhi rất nhanh đã bắt được tần số của Cảnh Vân Trạch, cô liền quỳ xuống cầu xin anh tha thứ. Ngay sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng hung hăng vác cô lên vai rồi rời đi trong sự ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa của Vương Ngữ Yên cũng như là Kim Trấm.
Một người là đọc báo nên đoán tình cảm của Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi rất tốt, còn thường xuyên ân ái.
Còn một người là vì Dương Dung Nhuệ báo tin, nên mới biết hiện tại điểm yếu của Cảnh Vân Trạch chính là Lâm Quân Nhi.
Nhưng mà... Nhưng mà tại sao cảnh tượng trước mắt này lại không giống lắm nhỉ? Tại sao Cảnh Vân Trạch lại đối xử với vợ mình như vậy? Không lẽ thông tin của họ sai rồi?
Cảnh Vân Trạch đem theo vợ mình và Diệp Vấn về Dinh Trạch, nhưng Diệp Vấn không ngồi cùng xe với họ mà được Cảnh Vân Trạch kêu người đến đón về.
Trên xe này chỉ có anh và Lâm Quân Nhi mà thôi.
- Ảnh Đế Cảnh, anh diễn đạt thật đấy, suýt nữa là em tin rồi.
- Không dám nhận, Ảnh Hậu Lâm mới khiến người ta thán phục! Cái gì "Tha cho em", cái gì mà "Nể mặt Sở Tiêu, vì em là mẹ Sở Tiêu, thằng bé không thể không có mẹ", đúng là nói rất hay.
Lâm Quân Nhi liền cười hì hì, nhưng sau đó lại hất mặt, tỏ vẻ rất bất mãn, đáp:
- Nào dám nhận tài giỏi, phải nói Ảnh Đế Cảnh đây mới là người có tiềm năng, cái gì mà "Không thông minh như Dương Dung Nhuệ", rồi cái quỷ gì mà "Kẻ tật nguyền", đúng rồi... Tôi chính là kẻ tật nguyền không ai thèm để ý đấy.
Bất chợt, chiếc xe liền thắng gấp, anh liền tháo bỏ dây an toàn, chồm người qua hôn lấy môi nhỏ của cô. Lâm Quân Nhi ban đầu có chút giật mình, nhưng sau đó lại kháng cự bằng cách cắn lấy môi của anh, bị báo nhỏ nhà mình cắn một cái, Cảnh Vân Trạch liền trực tiếp giữ lấy sau gáy của cô, rồi cũng cắn trả một cái.
Khi anh buông ra thì Lâm Quân Nhi mới bất bình nói:
- Anh là cẩu sao!
- Là em cắn anh trước!
- Em không thể phát tiết một chút sao? Anh keo kiệt quá đấy! Là anh nói nặng lời mà.
- Vậy sao? Vậy chúng ta có nên giải quyết vấn đề luôn hay không?
Lâm Quân Nhi cũng lờ mờ hiểu được ý của Cảnh Vân Trạch, nên cô liền lảng tránh sang chuyện khác. Nhìn vợ mình như vậy thì anh cũng chỉ mỉm cười, cuối cùng thì trước khi lăn bánh anh vẫn hôn lên môi cô một cái.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, bàn tay của Cảnh Vân Trạch vừa giữ vô lăng bằng tay trái, còn tay phải nắm lấy tay của vợ mình, hỏi:
- Vương Ngữ Yên hình như rất thích em.
- Chị ấy rất tốt, còn muốn em làm con nuôi nhà họ Vương nữa kìa.
- Là sợ anh ức hiếp em sao?
- Đúng vậy, còn từng khuyên em ly hôn... Nói là đứa nhỏ chưa đủ hai mươi bốn tháng nên sẽ phán theo mẹ, anh nói xem chị gái này có phải rất nhiệt tình không?
Khóe môi Cảnh Vân Trạch giật giật, Vương Ngữ Yên này tuy là có ý tốt nhưng cũng tốt quá rồi, tình cảm của anh và vợ đang trên đà phát triển nhưng lại xúi vợ anh ly hôn, để bảo vệ cuộc hôn nhân này thì chắc nên để vợ anh hạn chế tiếp xúc với cô ấy mới được!
- À phải rồi, sao anh về sớm vậy? Công việc xử lý xong rồi sao?
- Vẫn chưa xong, nhưng vì em nên anh mới phải quay về!
- Em có làm gì đâu...
- Em chưa làm gì mà anh đã phải cảnh giác như vậy, nếu em làm gì thì chắc anh phải chuẩn bị theo hàng nóng mới dám bước chân đến Kim gia, chuộc người!
Lâm Quân Nhi bĩu môi, cô cũng đâu phải báo thủ như vậy chứ, rõ ràng là cô chỉ đến Kim gia chơi thôi mà, có làm gì lớn đâu chứ!
Nghĩ đến đây, Kim Trấm đứng trước mặt của Lâm Quân Nhi, hành động này bất giác khiến cho Diệp Vấn phải đề phòng, thấy sự đề phòng một cách yếu ớt kia của Diệp Vấn, Vương Ngữ Yên liền ho khan một tiếng, ngay lập tức Kim Trấm liền khép nép lại, nói:
- Cảnh phu nhân... Tôi biết tôi sai rồi, hi vọng Cảnh phu nhân có thể bỏ qua cho tôi lần này.
- Kim... Kim Lão đại, anh đừng nói vậy... Là lỗi của tôi... Đáng lẽ... Đáng lẽ ra tôi không nên dây dưa với Cảnh gia khiến cho Dương Dung Nhuệ tiểu bị bỏ rơi... Nhưng mà... Nhưng mà tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà, cảm mong Kim Lão đại nói với Dương Dung Nhuệ tiểu thư hãy tha cho tôi...
Mặc dù từng câu từng chữ của Lâm Quân Nhi nói đều chỉ quanh quẩn việc riêng về mối thù của mình và Dương Dung Nhuệ. Nhưng một người thông minh như Vương Ngữ Yên cũng nghe hiểu được hàm ý trong nó, cô ấy chỉ nhìn Kim Trấm một cái, sau đó lại im lặng không nói gì nữa.
- Anh thành khẩn một chút đi.
- Vợ à, anh như vậy còn chưa đủ thành khẩn sao?
- Vẫn còn chưa quỳ mà.
Kim Trấm há miệng trừng mắt nhìn Vương Ngữ Yên, nhưng cuối cùng vẫn là vì thanh danh của bản thân nên lão ta không thể quỳ.
Đến đây thì Vương Ngữ Yên cũng đã mặc xác lão ấy, chẳng muốn quan tâm nữa làm gì. Nhưng sau đó thì Kim Trấm lại nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, lão ta bước ra ngoài thì còn kinh hãi hơn.
[...]
Buổi sáng này Cảnh Vân Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng để bay về Ung Thành, vốn dĩ công việc của anh vẫn chưa xử lý xong nhưng vì những lời mà Lâm Quân Nhi nói anh phải đính chính một chút. Cũng vì lẽ đó mà anh đã bỏ hết công việc để về đây.
Về Dinh Trạch, nhìn Kha Nguyệt và Phụng Quy đang nhàn nhã ngồi ăn bánh, uống trà liền nhíu mày, nói:
- Quân Quân đâu rồi?
Kha Nguyệt liền khẩn trương mà đứng dậy, nhưng Phụng Quy vẫn còn nhiệt tình ăn thêm một miếng bánh, khi quay đầu nhìn thấy Cảnh Vân Trạch thì miếng bánh trong miệng cũng suýt nghẹn. Phụng Quy liền nói:
- Sáng nay Vương Ngữ Yên đã đến đón Quân Quân đi rồi.
- Vợ của Kim Trấm? Đón cô ấy đi đâu?
- Lão đại anh bị ngu à? Đương nhiên là đón về Kim gia rồi, có vậy thôi mà anh cũng hỏi.
Cảnh Vân Trạch liếc họ một cái, sau đó thì tự lái xe đến Kim gia, bỏ lại một nhóm bốn người vô cùng ngơ ngác nhìn nhau. Tuy nhiên, không chờ Phụng Quy được thở phào thì một hình bóng cao lớn đã đứng dậy phía sau của Tước Xạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phụng Quy, nói:
- Em chạy cũng nhanh đấy, còn muốn trốn tôi nữa sao? Chương Duệ Mỹ!
[...]
Vì thế nên mới có cảnh Kim Trấm há hốc mắt, có lẽ đây là lần đầu tiên Cảnh Vân Trạch xuất hiện ở đây, lão ta cũng không nghĩ sẽ có ngày kỳ phùng địch thủ của lão sẽ xuất hiện ngay tại Kim gia. Nhưng Kim Trấm làm sao có thể để Cảnh Vân Trạch đi vào dễ dàng chứ, lão ta liền nói:
- Cảnh Vân Trạch, đây là Kim gia, không phải nơi mày muốn vào là vào!
- Tôi cứ muốn đấy. Kim bang chủ có thể làm gì tôi!
Dứt lời, Kim Trấm liền đưa tay, một số bảo vệ của Kim gia liền xông đến tấn công Cảnh Vân Trạch. Ban đầu còn tưởng anh là một con gà bệnh chỉ biết dựa dẫm Hàng Kình Âu, nhưng mỗi một tên xông đến đều bị cú đấm của Cảnh Vân Trạch đánh cho ngã ngửa.
Từng bước đi đến trước mặt của Kim Trấm, Cảnh Vân Trạch nhìn lão ta bằng nửa con mắt, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở:
- Dây dưa với Dương Dung Nhuệ không phải kế sách tốt đâu. Con hồ ly như cô ta đâu phải đơn giản muốn lợi dụng là lợi dụng, dù chúng ta là kẻ thù nhưng tôi không muốn kẻ thù của tôi lại chết trong tay một người đàn bà như Dương Dung Nhuệ.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch trực tiếp đi vào trong nhà.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy anh liền hốt hoảng đứng dậy, theo bản năng liền muốn bảo vệ Lâm Quân Nhi, cô ấy liền kéo cô ra sau lưng mình, nhíu mày nhìn Cảnh Vân Trạch, nói:
- Cảnh đại thiếu gia, anh đến đây làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là đem vợ về nhà rồi!
- Quân Quân ở đây rất tốt, anh không cần lo.
Cảnh Vân Trạch có chút mất kiên nhẫn, nếu không phải hôm qua Lâm Quân Nhi đã nói tốt về cô ấy thì anh cũng cho một vé về Tây Thiên rồi. Còn Lâm Quân Nhi thì sau khi nghe những câu nói của Vương Ngữ Yên bảo vệ mình thì cũng có chút xấu hổ, cô lại lợi dụng một người con gái tốt như vậy để trả thù cho cá nhân mình, cô đúng là rất tệ.
- Chị Yên Yên... Chị đừng...
- Quân Quân đừng sợ, có chị ở đây, cậu ta không dám làm gì em đâu. Hơn nữa đây là Kim gia không phải Cảnh gia, không đến lượt cậu ta ra oai ở đây!
Cảnh Vân Trạch cũng không muốn nói nhiều, anh trực tiếp bước đến, mỗi lần anh tiến một bước thì Vương Ngữ Yên lại kéo cô lùi hai bước. Cho đến khi đã không còn đường lui nữa thì anh mới ngừng lại.
Vốn dĩ anh chỉ định đưa vợ về nhà rồi sẽ tính sổ với cô sau, nhưng hiện tại anh lại muốn cùng cô vợ diễn viên đại tài này diễn thêm một vở kịch.
Cảnh Vân Trạch thay đổi sắc mặt, anh đưa tay bắt lấy Lâm Quân Nhi quay về bên mình, còn bá đạo giữ chặt lấy sau gáy của cô, nói:
- Sao vậy? Muốn đến Kim gia cầu cứu như Dương Dung Nhuệ sao? Nhưng cô cũng không xem lại bản thân, tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng chẳng thể nào thông minh như Dương Dung Nhuệ. Một ả tật nguyền như cô sẽ không bao giờ lọt vào mắt của Kim Trấm đâu!
Lâm Quân Nhi rất nhanh đã bắt được tần số của Cảnh Vân Trạch, cô liền quỳ xuống cầu xin anh tha thứ. Ngay sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng hung hăng vác cô lên vai rồi rời đi trong sự ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa của Vương Ngữ Yên cũng như là Kim Trấm.
Một người là đọc báo nên đoán tình cảm của Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi rất tốt, còn thường xuyên ân ái.
Còn một người là vì Dương Dung Nhuệ báo tin, nên mới biết hiện tại điểm yếu của Cảnh Vân Trạch chính là Lâm Quân Nhi.
Nhưng mà... Nhưng mà tại sao cảnh tượng trước mắt này lại không giống lắm nhỉ? Tại sao Cảnh Vân Trạch lại đối xử với vợ mình như vậy? Không lẽ thông tin của họ sai rồi?
Cảnh Vân Trạch đem theo vợ mình và Diệp Vấn về Dinh Trạch, nhưng Diệp Vấn không ngồi cùng xe với họ mà được Cảnh Vân Trạch kêu người đến đón về.
Trên xe này chỉ có anh và Lâm Quân Nhi mà thôi.
- Ảnh Đế Cảnh, anh diễn đạt thật đấy, suýt nữa là em tin rồi.
- Không dám nhận, Ảnh Hậu Lâm mới khiến người ta thán phục! Cái gì "Tha cho em", cái gì mà "Nể mặt Sở Tiêu, vì em là mẹ Sở Tiêu, thằng bé không thể không có mẹ", đúng là nói rất hay.
Lâm Quân Nhi liền cười hì hì, nhưng sau đó lại hất mặt, tỏ vẻ rất bất mãn, đáp:
- Nào dám nhận tài giỏi, phải nói Ảnh Đế Cảnh đây mới là người có tiềm năng, cái gì mà "Không thông minh như Dương Dung Nhuệ", rồi cái quỷ gì mà "Kẻ tật nguyền", đúng rồi... Tôi chính là kẻ tật nguyền không ai thèm để ý đấy.
Bất chợt, chiếc xe liền thắng gấp, anh liền tháo bỏ dây an toàn, chồm người qua hôn lấy môi nhỏ của cô. Lâm Quân Nhi ban đầu có chút giật mình, nhưng sau đó lại kháng cự bằng cách cắn lấy môi của anh, bị báo nhỏ nhà mình cắn một cái, Cảnh Vân Trạch liền trực tiếp giữ lấy sau gáy của cô, rồi cũng cắn trả một cái.
Khi anh buông ra thì Lâm Quân Nhi mới bất bình nói:
- Anh là cẩu sao!
- Là em cắn anh trước!
- Em không thể phát tiết một chút sao? Anh keo kiệt quá đấy! Là anh nói nặng lời mà.
- Vậy sao? Vậy chúng ta có nên giải quyết vấn đề luôn hay không?
Lâm Quân Nhi cũng lờ mờ hiểu được ý của Cảnh Vân Trạch, nên cô liền lảng tránh sang chuyện khác. Nhìn vợ mình như vậy thì anh cũng chỉ mỉm cười, cuối cùng thì trước khi lăn bánh anh vẫn hôn lên môi cô một cái.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, bàn tay của Cảnh Vân Trạch vừa giữ vô lăng bằng tay trái, còn tay phải nắm lấy tay của vợ mình, hỏi:
- Vương Ngữ Yên hình như rất thích em.
- Chị ấy rất tốt, còn muốn em làm con nuôi nhà họ Vương nữa kìa.
- Là sợ anh ức hiếp em sao?
- Đúng vậy, còn từng khuyên em ly hôn... Nói là đứa nhỏ chưa đủ hai mươi bốn tháng nên sẽ phán theo mẹ, anh nói xem chị gái này có phải rất nhiệt tình không?
Khóe môi Cảnh Vân Trạch giật giật, Vương Ngữ Yên này tuy là có ý tốt nhưng cũng tốt quá rồi, tình cảm của anh và vợ đang trên đà phát triển nhưng lại xúi vợ anh ly hôn, để bảo vệ cuộc hôn nhân này thì chắc nên để vợ anh hạn chế tiếp xúc với cô ấy mới được!
- À phải rồi, sao anh về sớm vậy? Công việc xử lý xong rồi sao?
- Vẫn chưa xong, nhưng vì em nên anh mới phải quay về!
- Em có làm gì đâu...
- Em chưa làm gì mà anh đã phải cảnh giác như vậy, nếu em làm gì thì chắc anh phải chuẩn bị theo hàng nóng mới dám bước chân đến Kim gia, chuộc người!
Lâm Quân Nhi bĩu môi, cô cũng đâu phải báo thủ như vậy chứ, rõ ràng là cô chỉ đến Kim gia chơi thôi mà, có làm gì lớn đâu chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.