Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 59: Gặp lại "Cố nhân"
Vương Khiết Băng (Yu)
19/01/2023
Sau khi trang trí xong nhà cửa thì cơ bản là đã chỉn chu, Cảnh Vân Trạch lúc này lại nhận được tin từ trụ sở, vì thế nên anh cùng ba người kia phải quay về trụ sở gấp.
Trước khi đi thì anh cũng lo lắng cho cô, nhưng Lâm Quân Nhi đã nói là không sao, hơn nữa hiện tại mắt cô đã thấy được ánh sáng rồi, không hề có một chút nguy hiểm nào nữa. Hiển nhiên Cảnh Vân Trạch cũng không hoàn toàn yên tâm, nhưng ngay hiện tại thì trong ba người Tước Xạ, Triều Vũ và Kha Nguyệt thì không thể thiếu thêm ai, vì thế nên họ cần phải đi gấp. Trước khi đi thì Cảnh Vân Trạch cũng căn dặn cô đủ điều rồi mới lưu luyến rời đi.
Diệp Vấn lấy một ít trái cây cho Lâm Quân Nhi, vừa nói:
- Cô gia thương tiểu thư thật đấy.
- Còn em thì sao? Em và Tước Xạ chẳng phải cũng rất tốt sao?
- Em làm gì có.
Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, lúc này Diệp Vấn đi ra ngoài để đóng cửa lại cho an toàn thì bất ngờ bị tập kích.
Bóng dáng của một người phụ nữ nhìn Diệp Vấn, sau đó liền thay đổi thành quần áo của cô ấy, mới đi vào nhà, trước khi đi vào còn không quên bảo vệ sĩ của Long Nhuệ bang tránh ra. Vì thân phận của Diệp Vấn bây giờ đã khác xưa rồi nên họ cũng tránh mặt một lúc.
- Em đi đâu mà lâu vậy Vấn Nhi?
Lâm Quân Nhi vừa quay lại thì đã nhìn thấy người đứng sau lưng mình vừa rồi không phải là Diệp Vấn, mà chính là một cố nhân từng gặp qua không ít nhất. Nói chính xác thì chính là Dương Dung Nhuệ.
Gần nữa năm qua không thấy cô ta, Lâm Quân Nhi còn tưởng ả đã chết rồi chứ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Dương Dung Nhuệ nhìn Lâm Quân Nhi, sau đó cười nói:
- Cảnh phu nhân, đã lâu không gặp. Hình như lần nào tôi tìm cô thì cô đều mang thai nhỉ?
- Còn tưởng là ai, hóa ra là Dương tiểu thư. Nửa năm không gặp, tôi còn tưởng là cô chết rồi.
Nhưng lần này cho dù Lâm Quân Nhi có móc họng ả ta đến đâu thì cô ả cũng chỉ cười cợt nhả, không hề bị kích động giống như những lần trước. Xem ra trải qua nhiều chuyện thì Dương Dung Nhuệ đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, chầm chậm tiến lại gần cô, rồi ngồi xuống sofa, trên tay còn mân mê một con dao nhọn. Dương Dung Nhuệ nói:
- Lâm Quân Nhi, có gì muốn nói với tôi không?
- Trụ sở xảy ra chuyện có phải là do cô không?
- Thông minh đó Lâm Quân Nhi, chính là tao đã mật báo tin giả cho Long Nhuệ bang, chắc bây giờ Cảnh Vân Trạch đã đi rồi nhỉ? Mà từ trụ sở chạy về đây cũng tốn kha khá thời gian. Mày có muốn nói lời nào trước khi chết hay không?
Lâm Quân Nhi hiện tại đang mang thai, hơn nữa sức khỏe mang thai lần hai này cũng không được tốt, nên bây giờ cô chỉ biết cầu mong trời thôi. Nhưng lúc này, cô lại nghĩ đến Diệp Vấn, liền có chút tức giận, nói:
- Vấn Nhi đâu? Cô đã làm gì em ấy rồi?
- Yên tâm đi Cảnh phu nhân, tao không giết con nhóc đó đâu, người tao giết là mày!
Vừa dứt lời, Dương Dung Nhuệ liền nhào đến muốn đâm Lâm Quân Nhi, nhưng đã bị cô chụp được tay, sức lực của cả hai hoàn toàn không cân sức nhau, nhưng Lâm Quân Nhi nhanh chóng né sang một bên, con dao liền găm thẳng xuống nền đất. Nhân cơ hội này Lâm Quân Nhi muốn chạy, nhưng Dương Dung Nhuệ lại còn mang theo một khẩu súng, chĩa thẳng vào cô, nói:
- Mày còn chạy thì hãy chào tạm biệt cuộc đời và đứa con nhỏ của mày đi.
- Dương Dung Nhuệ, rốt cuộc cô muốn gì!
- Muốn gì? Đương nhiên là giết mày rồi. Nếu không phải tại mày thì bây giờ tao đã là thiếu phu nhân nhà tài phiệt, có kẻ hầu người hạ, chứ không phải lưu lạc đầu đường xó chợ như bây giờ!
Lâm Quân Nhi có lẽ vì kinh sợ nên đã bị động thai, sắc mặt của cô bắt đầu trắng bệch, mồ hôi cũng đã ướt đẫm cả trán, từ thân dưới truyền lên một cảm giác đau đớn. Dương Dung Nhuệ nhìn thấy liền tặc lưỡi, còn cười nói:
- Sao vậy? Sao đột nhiên lại yếu đuối như vậy? Chẳng phải mày mạnh miệng lắm sao? Nào, nói gì đi chứ! Nói đi chứ!
Nhưng bây giờ Lâm Quân Nhi thật sự đã đau đến mức sắp ngất rồi, Dương Dung Nhuệ liền lên nồng súng, cô ta nở một nụ cười thánh thiện, nói:
- Thôi thì tao sẽ tiễn mày sớm một chút. Tạm biệt, Lâm Quân Nhi!
Dương Dung Nhuệ từ từ bóp còi, lần này Lâm Quân Nhi nghĩ mình thật sự không xong rồi nên cũng chỉ nhắm mắt phó thác mạng mình cho ông trời.
Nhưng một tiếng *Đoàng* vang lên, cô không bị bắn, nhưng trên mắt lại có một vết máu bắn đến, Lâm Quân Nhi mở mắt thì trước mắt mình là Diệp Vấn. Khóe môi của em ấy đang chảy máu, Diệp Vấn chỉ nhìn Lâm Quân Nhi, cười nói:
- Em... Em bảo vệ được chị rồi.
- Vấn... Vấn Nhi... Sao em lại ở đây.
Diệp Vấn đã đỡ một viên đạn thay cho Lâm Quân Nhi, điều này trực tiếp làm cho Dương Dung Nhuệ tức giận, cô ta càng điên cuồng bắn thêm vài viên nữa. Nhưng Diệp Vấn vẫn luôn đứng ở trước che chắn cho Lâm Quân Nhi, cái mạng nhỏ này của cô ấy là do Lâm Quân Nhi đưa về, chăm sóc cô ấy, dạy dỗ cô ấy mười mấy năm... Cuối cùng thì Diệp Vấn cũng đã bảo vệ được Lâm Quân Nhi rồi.
- Chết tiệt, con nhỏ ngu ngốc này mày tránh ra!
- Không! Cô có muốn giết thì giết tôi đi... Đừng... Đừng làm hại đến chị ấy, tôi không cho phép... Tuyệt đối không cho phép!
Lâm Quân Nhi mặc dù đã đau đến mức sắp ngất rồi nhưng vẫn muốn nắm tay của Diệp Vấn chạy ra khỏi đây, nhưng Diệp Vấn đã gạt tay của cô ra, sau đó thì che chắn đưa cô ra ngoài. Dương Dung Nhuệ cảm thấy thật sự rất chướng mắt liền muốn thay đạn rồi bắn chết con nhỏ ngu ngốc này cho rồi, nhưng cô ta còn chưa kịp thay đạn thì từ bên ngoài đi vào, Cảnh Vân Trạch đã chĩa thẳng súng vào đầu của ả ta, một phát tiễn ả xuống địa ngục.
Vừa rồi khi Diệp Vấn tỉnh dậy thì đã liên lạc cho Tước Xạ, gọi họ nhanh chóng trở về, nhưng cô ấy biết quãng đường quay về không thể nhanh nên để bảo vệ Lâm Quân Nhi chỉ còn cách tự mình hi sinh.
Lúc nhìn thấy xe của họ đã đến rồi thì Diệp Vấn mới cố gắng đẩy Lâm Quân Nhi ra ngoài. Cuối cùng thì cô ấy cũng bảo vệ được tiểu thư của mình... Nhưng mà...
- Diệp Vấn, cứu... Cứu em ấy... A Trạch, anh mau gọi cấp cứu đi!
Nhưng nhìn Diệp Vấn đang thoi thóp thì Cảnh Vân Trạch cũng chỉ biết ôm lấy vợ mình.
Tước Xạ thất thần bước đến, ôm cô gái nhỏ trên tay, vốn dĩ cô là một cô gái nhát gan, bây giờ xung quanh lại toàn là máu đỏ... Tấm lưng nhỏ bé cũng đã bị ướt hết, Diệp Vấn nhìn Tước Xạ, khó khăn đưa tay chạm lên gương mặt của cậu ấy, nói:
- Đừng... Đừng khóc... Em... Em không sao... Thật đấy... Em không sao mà.
Tước Xạ cũng cố gắng mỉm cười cho cô ấy nhìn, nhìn thấy được nụ cười của Tước Xạ, cô ấy cũng hài lòng, nụ hôn nhẹ phớt lên môi của anh ấy, nói:
- Sau này... Anh phải thay em... Thay em bảo vệ chị ấy... Nhất... Nhất định... Nhất định không được để chị ấy bị thương. Cho dù... Cho dù thế nào thì anh cũng phải bảo vệ chị ấy... Anh biết chưa!
- Anh biết rồi... Anh sẽ bảo vệ chị ấy... Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện, đừng nói nữa. Ngoan.
Nhưng Diệp Vấn lại lắc đầu, đôi mắt đã dần híp lại, nói:
- Em... Em buồn ngủ rồi... Em muốn ngủ một chút.
- Đừng... Đừng ngủ, Vấn Nhi ngoan... Anh đưa em đến bệnh viện... Đừng ngủ... Đừng ngủ.
- Suỵt... Đừng ồn... Em muốn ngủ, chỉ một chút thôi mà... Một... Một chút...
Dứt lời, cánh tay của Diệp Vấn hoàn toàn buông thõng, hơi thở cũng đã ngừng lại. Nhìn cảnh tượng này Tước Xạ chỉ biết đứng hình, hai hàng nước mắt trực tiếp rơi xuống, đau đớn gọi tên của Diệp Vấn... Nhưng có lẽ... Có lẽ cô ấy đã không nghe thấy nữa rồi.
Lâm Quân Nhi bị kinh hãi, cô cũng chỉ muốn gọi tên Diệp Vấn, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã ngất đi. Cảnh Vân Trạch lo lắng liền đưa cô đến bệnh viện.
Riêng Tước Xạ vẫn ngồi ở đó, ôm lấy vợ sắp cưới của mình, hết cười rồi lại khóc, cực kỳ đáng thương. Triều Vũ bước đến, muốn vỗ vai cậu ta một cái, nhưng liền bị Tước Xạ quát tháo.
- Vấn Nhi... Anh sẽ trông cho em ngủ, em nhớ là chỉ được ngủ một chút thôi đó... Sau khi thức dậy thì anh sẽ đưa em đi ăn những món em thích... Đi những nơi em muốn... Vấn Nhi ngủ ngoan nhé... Anh chờ em... Anh chờ em...
Kha Nguyệt cũng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình, sau đó liền muốn đem thi thể của Dương Dung Nhuệ đi xử lý, nhưng còn chưa kịp đi thì Tước Xạ đã nói:
- Để cô ta ở đó! Giao lại cho tôi.
- Tước Xạ... Anh có ổn không?
Tước Xạ chậm chạp bế vợ mình lên, Kha Nguyệt liền giật mình, còn hỏi anh muốn đi đâu, Tước Xạ nhìn Diệp Vấn, nở một nụ cười cưng chiều, nói:
- Cô ấy ngủ rồi, ở ngoài trời rất lạnh, tôi đưa cô ấy về nhà.
- Tước Xạ...
- Đừng lớn tiếng... Nói lớn tiếng cô ấy sẽ thức giấc đó.
Nói xong, Tước Xạ ôm vợ sắp cưới của mình lên xe, nhà mà anh nói chính là ngôi nhà tân hôn mà họ đã chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Về đến nhà, không có một ai ở đây cả... Vốn dĩ nó là nơi ấm áp nhưng bây giờ lại lạnh lẽo vô cùng, ngay thời khắc này thì Tước Xạ mới có thể đau đớn mà ôm lấy thi thể của cô mà bật khóc.
Tiếng khóc như xé tan bầu trời... Vốn dĩ là sắp đến ngày vui, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ... Khó khăn lắm họ mới có thể thoải mái ở bên nhau, tại sao... Tại sao ông trời lại tàn nhẫn cướp cô ấy đi như vậy chứ!
- Tại sao là cô ấy... Tại sao chứ! Tại sao lại là cô ấy chứ! Diệp Vấn.... DIỆP VẤN!
Trước khi đi thì anh cũng lo lắng cho cô, nhưng Lâm Quân Nhi đã nói là không sao, hơn nữa hiện tại mắt cô đã thấy được ánh sáng rồi, không hề có một chút nguy hiểm nào nữa. Hiển nhiên Cảnh Vân Trạch cũng không hoàn toàn yên tâm, nhưng ngay hiện tại thì trong ba người Tước Xạ, Triều Vũ và Kha Nguyệt thì không thể thiếu thêm ai, vì thế nên họ cần phải đi gấp. Trước khi đi thì Cảnh Vân Trạch cũng căn dặn cô đủ điều rồi mới lưu luyến rời đi.
Diệp Vấn lấy một ít trái cây cho Lâm Quân Nhi, vừa nói:
- Cô gia thương tiểu thư thật đấy.
- Còn em thì sao? Em và Tước Xạ chẳng phải cũng rất tốt sao?
- Em làm gì có.
Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, lúc này Diệp Vấn đi ra ngoài để đóng cửa lại cho an toàn thì bất ngờ bị tập kích.
Bóng dáng của một người phụ nữ nhìn Diệp Vấn, sau đó liền thay đổi thành quần áo của cô ấy, mới đi vào nhà, trước khi đi vào còn không quên bảo vệ sĩ của Long Nhuệ bang tránh ra. Vì thân phận của Diệp Vấn bây giờ đã khác xưa rồi nên họ cũng tránh mặt một lúc.
- Em đi đâu mà lâu vậy Vấn Nhi?
Lâm Quân Nhi vừa quay lại thì đã nhìn thấy người đứng sau lưng mình vừa rồi không phải là Diệp Vấn, mà chính là một cố nhân từng gặp qua không ít nhất. Nói chính xác thì chính là Dương Dung Nhuệ.
Gần nữa năm qua không thấy cô ta, Lâm Quân Nhi còn tưởng ả đã chết rồi chứ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Dương Dung Nhuệ nhìn Lâm Quân Nhi, sau đó cười nói:
- Cảnh phu nhân, đã lâu không gặp. Hình như lần nào tôi tìm cô thì cô đều mang thai nhỉ?
- Còn tưởng là ai, hóa ra là Dương tiểu thư. Nửa năm không gặp, tôi còn tưởng là cô chết rồi.
Nhưng lần này cho dù Lâm Quân Nhi có móc họng ả ta đến đâu thì cô ả cũng chỉ cười cợt nhả, không hề bị kích động giống như những lần trước. Xem ra trải qua nhiều chuyện thì Dương Dung Nhuệ đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, chầm chậm tiến lại gần cô, rồi ngồi xuống sofa, trên tay còn mân mê một con dao nhọn. Dương Dung Nhuệ nói:
- Lâm Quân Nhi, có gì muốn nói với tôi không?
- Trụ sở xảy ra chuyện có phải là do cô không?
- Thông minh đó Lâm Quân Nhi, chính là tao đã mật báo tin giả cho Long Nhuệ bang, chắc bây giờ Cảnh Vân Trạch đã đi rồi nhỉ? Mà từ trụ sở chạy về đây cũng tốn kha khá thời gian. Mày có muốn nói lời nào trước khi chết hay không?
Lâm Quân Nhi hiện tại đang mang thai, hơn nữa sức khỏe mang thai lần hai này cũng không được tốt, nên bây giờ cô chỉ biết cầu mong trời thôi. Nhưng lúc này, cô lại nghĩ đến Diệp Vấn, liền có chút tức giận, nói:
- Vấn Nhi đâu? Cô đã làm gì em ấy rồi?
- Yên tâm đi Cảnh phu nhân, tao không giết con nhóc đó đâu, người tao giết là mày!
Vừa dứt lời, Dương Dung Nhuệ liền nhào đến muốn đâm Lâm Quân Nhi, nhưng đã bị cô chụp được tay, sức lực của cả hai hoàn toàn không cân sức nhau, nhưng Lâm Quân Nhi nhanh chóng né sang một bên, con dao liền găm thẳng xuống nền đất. Nhân cơ hội này Lâm Quân Nhi muốn chạy, nhưng Dương Dung Nhuệ lại còn mang theo một khẩu súng, chĩa thẳng vào cô, nói:
- Mày còn chạy thì hãy chào tạm biệt cuộc đời và đứa con nhỏ của mày đi.
- Dương Dung Nhuệ, rốt cuộc cô muốn gì!
- Muốn gì? Đương nhiên là giết mày rồi. Nếu không phải tại mày thì bây giờ tao đã là thiếu phu nhân nhà tài phiệt, có kẻ hầu người hạ, chứ không phải lưu lạc đầu đường xó chợ như bây giờ!
Lâm Quân Nhi có lẽ vì kinh sợ nên đã bị động thai, sắc mặt của cô bắt đầu trắng bệch, mồ hôi cũng đã ướt đẫm cả trán, từ thân dưới truyền lên một cảm giác đau đớn. Dương Dung Nhuệ nhìn thấy liền tặc lưỡi, còn cười nói:
- Sao vậy? Sao đột nhiên lại yếu đuối như vậy? Chẳng phải mày mạnh miệng lắm sao? Nào, nói gì đi chứ! Nói đi chứ!
Nhưng bây giờ Lâm Quân Nhi thật sự đã đau đến mức sắp ngất rồi, Dương Dung Nhuệ liền lên nồng súng, cô ta nở một nụ cười thánh thiện, nói:
- Thôi thì tao sẽ tiễn mày sớm một chút. Tạm biệt, Lâm Quân Nhi!
Dương Dung Nhuệ từ từ bóp còi, lần này Lâm Quân Nhi nghĩ mình thật sự không xong rồi nên cũng chỉ nhắm mắt phó thác mạng mình cho ông trời.
Nhưng một tiếng *Đoàng* vang lên, cô không bị bắn, nhưng trên mắt lại có một vết máu bắn đến, Lâm Quân Nhi mở mắt thì trước mắt mình là Diệp Vấn. Khóe môi của em ấy đang chảy máu, Diệp Vấn chỉ nhìn Lâm Quân Nhi, cười nói:
- Em... Em bảo vệ được chị rồi.
- Vấn... Vấn Nhi... Sao em lại ở đây.
Diệp Vấn đã đỡ một viên đạn thay cho Lâm Quân Nhi, điều này trực tiếp làm cho Dương Dung Nhuệ tức giận, cô ta càng điên cuồng bắn thêm vài viên nữa. Nhưng Diệp Vấn vẫn luôn đứng ở trước che chắn cho Lâm Quân Nhi, cái mạng nhỏ này của cô ấy là do Lâm Quân Nhi đưa về, chăm sóc cô ấy, dạy dỗ cô ấy mười mấy năm... Cuối cùng thì Diệp Vấn cũng đã bảo vệ được Lâm Quân Nhi rồi.
- Chết tiệt, con nhỏ ngu ngốc này mày tránh ra!
- Không! Cô có muốn giết thì giết tôi đi... Đừng... Đừng làm hại đến chị ấy, tôi không cho phép... Tuyệt đối không cho phép!
Lâm Quân Nhi mặc dù đã đau đến mức sắp ngất rồi nhưng vẫn muốn nắm tay của Diệp Vấn chạy ra khỏi đây, nhưng Diệp Vấn đã gạt tay của cô ra, sau đó thì che chắn đưa cô ra ngoài. Dương Dung Nhuệ cảm thấy thật sự rất chướng mắt liền muốn thay đạn rồi bắn chết con nhỏ ngu ngốc này cho rồi, nhưng cô ta còn chưa kịp thay đạn thì từ bên ngoài đi vào, Cảnh Vân Trạch đã chĩa thẳng súng vào đầu của ả ta, một phát tiễn ả xuống địa ngục.
Vừa rồi khi Diệp Vấn tỉnh dậy thì đã liên lạc cho Tước Xạ, gọi họ nhanh chóng trở về, nhưng cô ấy biết quãng đường quay về không thể nhanh nên để bảo vệ Lâm Quân Nhi chỉ còn cách tự mình hi sinh.
Lúc nhìn thấy xe của họ đã đến rồi thì Diệp Vấn mới cố gắng đẩy Lâm Quân Nhi ra ngoài. Cuối cùng thì cô ấy cũng bảo vệ được tiểu thư của mình... Nhưng mà...
- Diệp Vấn, cứu... Cứu em ấy... A Trạch, anh mau gọi cấp cứu đi!
Nhưng nhìn Diệp Vấn đang thoi thóp thì Cảnh Vân Trạch cũng chỉ biết ôm lấy vợ mình.
Tước Xạ thất thần bước đến, ôm cô gái nhỏ trên tay, vốn dĩ cô là một cô gái nhát gan, bây giờ xung quanh lại toàn là máu đỏ... Tấm lưng nhỏ bé cũng đã bị ướt hết, Diệp Vấn nhìn Tước Xạ, khó khăn đưa tay chạm lên gương mặt của cậu ấy, nói:
- Đừng... Đừng khóc... Em... Em không sao... Thật đấy... Em không sao mà.
Tước Xạ cũng cố gắng mỉm cười cho cô ấy nhìn, nhìn thấy được nụ cười của Tước Xạ, cô ấy cũng hài lòng, nụ hôn nhẹ phớt lên môi của anh ấy, nói:
- Sau này... Anh phải thay em... Thay em bảo vệ chị ấy... Nhất... Nhất định... Nhất định không được để chị ấy bị thương. Cho dù... Cho dù thế nào thì anh cũng phải bảo vệ chị ấy... Anh biết chưa!
- Anh biết rồi... Anh sẽ bảo vệ chị ấy... Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện, đừng nói nữa. Ngoan.
Nhưng Diệp Vấn lại lắc đầu, đôi mắt đã dần híp lại, nói:
- Em... Em buồn ngủ rồi... Em muốn ngủ một chút.
- Đừng... Đừng ngủ, Vấn Nhi ngoan... Anh đưa em đến bệnh viện... Đừng ngủ... Đừng ngủ.
- Suỵt... Đừng ồn... Em muốn ngủ, chỉ một chút thôi mà... Một... Một chút...
Dứt lời, cánh tay của Diệp Vấn hoàn toàn buông thõng, hơi thở cũng đã ngừng lại. Nhìn cảnh tượng này Tước Xạ chỉ biết đứng hình, hai hàng nước mắt trực tiếp rơi xuống, đau đớn gọi tên của Diệp Vấn... Nhưng có lẽ... Có lẽ cô ấy đã không nghe thấy nữa rồi.
Lâm Quân Nhi bị kinh hãi, cô cũng chỉ muốn gọi tên Diệp Vấn, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã ngất đi. Cảnh Vân Trạch lo lắng liền đưa cô đến bệnh viện.
Riêng Tước Xạ vẫn ngồi ở đó, ôm lấy vợ sắp cưới của mình, hết cười rồi lại khóc, cực kỳ đáng thương. Triều Vũ bước đến, muốn vỗ vai cậu ta một cái, nhưng liền bị Tước Xạ quát tháo.
- Vấn Nhi... Anh sẽ trông cho em ngủ, em nhớ là chỉ được ngủ một chút thôi đó... Sau khi thức dậy thì anh sẽ đưa em đi ăn những món em thích... Đi những nơi em muốn... Vấn Nhi ngủ ngoan nhé... Anh chờ em... Anh chờ em...
Kha Nguyệt cũng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình, sau đó liền muốn đem thi thể của Dương Dung Nhuệ đi xử lý, nhưng còn chưa kịp đi thì Tước Xạ đã nói:
- Để cô ta ở đó! Giao lại cho tôi.
- Tước Xạ... Anh có ổn không?
Tước Xạ chậm chạp bế vợ mình lên, Kha Nguyệt liền giật mình, còn hỏi anh muốn đi đâu, Tước Xạ nhìn Diệp Vấn, nở một nụ cười cưng chiều, nói:
- Cô ấy ngủ rồi, ở ngoài trời rất lạnh, tôi đưa cô ấy về nhà.
- Tước Xạ...
- Đừng lớn tiếng... Nói lớn tiếng cô ấy sẽ thức giấc đó.
Nói xong, Tước Xạ ôm vợ sắp cưới của mình lên xe, nhà mà anh nói chính là ngôi nhà tân hôn mà họ đã chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Về đến nhà, không có một ai ở đây cả... Vốn dĩ nó là nơi ấm áp nhưng bây giờ lại lạnh lẽo vô cùng, ngay thời khắc này thì Tước Xạ mới có thể đau đớn mà ôm lấy thi thể của cô mà bật khóc.
Tiếng khóc như xé tan bầu trời... Vốn dĩ là sắp đến ngày vui, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ... Khó khăn lắm họ mới có thể thoải mái ở bên nhau, tại sao... Tại sao ông trời lại tàn nhẫn cướp cô ấy đi như vậy chứ!
- Tại sao là cô ấy... Tại sao chứ! Tại sao lại là cô ấy chứ! Diệp Vấn.... DIỆP VẤN!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.