Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 11: Là vợ tôi! (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
02/01/2023
Nhưng có lẽ cha mẹ của anh chỉ nghĩ anh nhớ nhầm tên vợ mình nên cũng chỉ cười cười một cái, sau đó thì hai ông bà cũng để anh đưa cô vào nhà. Nhưng cô còn chưa kịp xuất hiện trước mặt của hai người họ thì Cảnh Vân Trác đã nhìn anh, nói:
- Đến tên vợ mình mà cũng nhớ nhầm sao? Vợ con tên là Tuệ Y, Lâm Tuệ Y!
Nhưng người ngạc nhiên lại chính là Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên, anh không đáp lại lời của ông ấy mà từ từ kéo cô ngồi lên chân của mình. Lúc này anh mới choàng tay ôm lấy eo của cô, dịu dàng nhìn cô, sau đó lại nhìn sang cha mẹ mình, nói:
- Không! Cô ấy là Lâm Quân Nhi, cũng là vợ tôi!
Lúc này Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên mới nhìn thấy gương mặt nào đó vô cùng xa lạ xuất hiện tại Cảnh gia, vì từ khi hỏi cưới cho đến khi đưa sính lễ, đính hôn hay thậm chí là ngày kết hôn hai người họ cũng chưa nhìn thấy Lâm Quân Nhi một lần nào, nên bây giờ chắc họ vẫn còn đang rất sốc.
Tuy nhiên không để họ sốc tinh thần quá lâu, Cảnh Vân Trạch liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, đưa lên, rồi hùng hồn tuyên bố.
- Người tôi cưới là Lâm Quân Nhi, thì vợ tôi là Lâm Quân Nhi, cả đời này chỉ có cô ấy mới xứng đáng làm vợ của tôi.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch cũng bảo cô gọi hai người họ một tiếng, xem như là chính thức ra mắt. Vốn dĩ Lâm Quân Nhi cũng không biết tại sao thái độ của anh đối với gia đình lại không tốt, nhưng cô cũng không phải hạng người hay xen vào chuyện riêng của người khác, nên cũng chỉ ngoan ngoãn gọi họ một tiếng cha, mẹ. Xong thì Cảnh Vân Trạch cũng đưa cô về phòng, trước khi lên phòng anh còn nhìn cha mình, nói:
- Ông nên nhớ, hiện tại vợ tôi là Lâm Quân Nhi, đừng nhầm lẫn!
Nói xong, anh cùng cô về phòng.
Nhưng Cảnh Vân Trác thì chỉ nghĩ anh đang tức giận nên mới lấy Lâm Quân Nhi, mục đích là để trả thù ông ấy về việc năm xưa.
Năm đó Cảnh Vân Trạch và Dương Dung Nhuệ vốn đã có ý định kết hôn, nhưng dù sao xuất thân của Dương Dung Nhuệ cũng không được tốt, hoàn toàn không môn đăng hộ đối với Cảnh gia, vì thế nên ông ấy đã tương kế tựu kế, lợi dụng điểm hám danh hám lợi của Dương Dung Nhuệ mà tách cô ta ra khỏi Cảnh Vân Trạch, đợi khi con trai quen đi mối tình bội bạc kia thì mới liên hôn với Lâm gia.
Tuy nhiên người ông ấy muốn lấy về làm con dâu là Lâm Tuệ Y chứ không phải Lâm Quân Nhi. Nhưng nhìn động thái bảo vệ này của con trai thì ông ấy cũng không tiện nói nhiều, thôi thì cứ đợi một thời gian xem sao đã.
Liễu Đào Nguyên nhìn sang Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà, bà ấy liền hỏi:
- Hai đứa biết rồi?
Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn nhau, sau đó cũng gật đầu. Bà ấy cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, nhưng bất chợt, bà ấy lại nhìn sang Cảnh Vân Trình, cậu con trai trạch nam này của bà ấy từng ấy tuổi rồi mới bắt đầu rung động, không ngờ người con trai mình thích bây giờ lại thành chị dâu của nó... Xem ra bà ấy vẫn nên xem xét lại con người của vị Lâm đại tiểu thư này mới được.
[...]
Trên phòng, Cảnh Vân Trạch sau khi đưa cô về phòng thì mới bắt đầu lo lắng cho cô, vừa rồi tình thế quá cấp bách nên anh không nhìn rõ tình hình ở đó, nên cũng không biết vợ mình có bị thương hay không.
Lâm Quân Nhi nghe thấy giọng nói hấp ta hấp tấp của anh thì cô cũng chỉ bật cười, nhìn thấy cô cười, anh liền ngồi xuống bên cạnh, lên giọng trách móc.
- Em còn cười sao? Anh hỏi em từ nãy đến giờ sao em không trả lời?
- Tôi không sao, còn chưa có chết được đâu. Hơn nữa lúc nãy tôi cũng có đồ phòng thân chứ bộ.
Nhắc đến đồ phòng thân anh mới chợt nhớ ra, xem ra anh phải nhờ người giúp anh làm một con dao nhỏ để cô phòng thân mới được, hôm nay cũng may là nhờ con dao anh để ở dưới gầm giường nên mới cứu được một mạng của cô. Lần sau e là bọn nó không đơn thuần là cầm dao đến ám sát nữa, anh cũng phải bảo hộ tốt cô vợ nhỏ của mình.
- Lâm Quân Nhi, em có sợ không?
- Sợ gì?
- Vì ở bên cạnh tôi... Em sẽ nguy hiểm nhiều hơn, mạng sống cũng mỏng manh hơn.
Lâm Quân Nhi cười nhạt, từ khi cô sinh ra thì tính mạng của cô chẳng phải nằm trong tay của cô nữa rồi, nếu không nhờ năm đó ông bà ngoại thương mà hết lòng chăm sóc thì chắc cô đã chết lâu rồi. Cảnh Vân Trạch nhìn cô, sau đó liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, đưa lên trán, nói:
- Cảnh Vân Trạch xin thề với trời đất, sau này sẽ bảo vệ em chu toàn. Lâm Quân Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không?
Bất ngờ được cầu hôn khiến cho Lâm Quân Nhi có chút đứng hình, nhưng nếu nói yêu thì hiện tại cô không có tình cảm với Cảnh Vân Trạch, nhưng vừa rồi từ giọng điệu cho đến hành động đều thể hiện rõ trong lòng anh có cô, thôi thì dù sao cũng đã gả đi rồi, thì cô cũng muốn cho anh một cơ hội.
- Nếu em nói không thì sao?
- Em dám nói không? Từ trước đến giờ chưa ai dám chống đối anh!
- Anh hung dữ với ai vậy hả!
Báo nhỏ nhà mình nổi cáu rồi nên anh liền nhanh chóng năn nỉ, lúc này Cảnh Vân Trạch liền từ từ tiến đến gần, mãi cho đến đi mũi của anh chạm vào mũi của cô mới khiến cho Lâm Quân Nhi giật mình.
Sau một hồi đong đưa thì anh cũng hôn lên môi của cô, nhưng lần này Lâm Quân Nhi không né tránh hay giật mình, có lẽ hiện tại cô đang tận hưởng... Vì cô biết số của mình đen đủi, nên hạnh phúc được ngày nào thì cố mà tận hưởng ngày đó.
- Đến tên vợ mình mà cũng nhớ nhầm sao? Vợ con tên là Tuệ Y, Lâm Tuệ Y!
Nhưng người ngạc nhiên lại chính là Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên, anh không đáp lại lời của ông ấy mà từ từ kéo cô ngồi lên chân của mình. Lúc này anh mới choàng tay ôm lấy eo của cô, dịu dàng nhìn cô, sau đó lại nhìn sang cha mẹ mình, nói:
- Không! Cô ấy là Lâm Quân Nhi, cũng là vợ tôi!
Lúc này Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên mới nhìn thấy gương mặt nào đó vô cùng xa lạ xuất hiện tại Cảnh gia, vì từ khi hỏi cưới cho đến khi đưa sính lễ, đính hôn hay thậm chí là ngày kết hôn hai người họ cũng chưa nhìn thấy Lâm Quân Nhi một lần nào, nên bây giờ chắc họ vẫn còn đang rất sốc.
Tuy nhiên không để họ sốc tinh thần quá lâu, Cảnh Vân Trạch liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, đưa lên, rồi hùng hồn tuyên bố.
- Người tôi cưới là Lâm Quân Nhi, thì vợ tôi là Lâm Quân Nhi, cả đời này chỉ có cô ấy mới xứng đáng làm vợ của tôi.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch cũng bảo cô gọi hai người họ một tiếng, xem như là chính thức ra mắt. Vốn dĩ Lâm Quân Nhi cũng không biết tại sao thái độ của anh đối với gia đình lại không tốt, nhưng cô cũng không phải hạng người hay xen vào chuyện riêng của người khác, nên cũng chỉ ngoan ngoãn gọi họ một tiếng cha, mẹ. Xong thì Cảnh Vân Trạch cũng đưa cô về phòng, trước khi lên phòng anh còn nhìn cha mình, nói:
- Ông nên nhớ, hiện tại vợ tôi là Lâm Quân Nhi, đừng nhầm lẫn!
Nói xong, anh cùng cô về phòng.
Nhưng Cảnh Vân Trác thì chỉ nghĩ anh đang tức giận nên mới lấy Lâm Quân Nhi, mục đích là để trả thù ông ấy về việc năm xưa.
Năm đó Cảnh Vân Trạch và Dương Dung Nhuệ vốn đã có ý định kết hôn, nhưng dù sao xuất thân của Dương Dung Nhuệ cũng không được tốt, hoàn toàn không môn đăng hộ đối với Cảnh gia, vì thế nên ông ấy đã tương kế tựu kế, lợi dụng điểm hám danh hám lợi của Dương Dung Nhuệ mà tách cô ta ra khỏi Cảnh Vân Trạch, đợi khi con trai quen đi mối tình bội bạc kia thì mới liên hôn với Lâm gia.
Tuy nhiên người ông ấy muốn lấy về làm con dâu là Lâm Tuệ Y chứ không phải Lâm Quân Nhi. Nhưng nhìn động thái bảo vệ này của con trai thì ông ấy cũng không tiện nói nhiều, thôi thì cứ đợi một thời gian xem sao đã.
Liễu Đào Nguyên nhìn sang Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà, bà ấy liền hỏi:
- Hai đứa biết rồi?
Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn nhau, sau đó cũng gật đầu. Bà ấy cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, nhưng bất chợt, bà ấy lại nhìn sang Cảnh Vân Trình, cậu con trai trạch nam này của bà ấy từng ấy tuổi rồi mới bắt đầu rung động, không ngờ người con trai mình thích bây giờ lại thành chị dâu của nó... Xem ra bà ấy vẫn nên xem xét lại con người của vị Lâm đại tiểu thư này mới được.
[...]
Trên phòng, Cảnh Vân Trạch sau khi đưa cô về phòng thì mới bắt đầu lo lắng cho cô, vừa rồi tình thế quá cấp bách nên anh không nhìn rõ tình hình ở đó, nên cũng không biết vợ mình có bị thương hay không.
Lâm Quân Nhi nghe thấy giọng nói hấp ta hấp tấp của anh thì cô cũng chỉ bật cười, nhìn thấy cô cười, anh liền ngồi xuống bên cạnh, lên giọng trách móc.
- Em còn cười sao? Anh hỏi em từ nãy đến giờ sao em không trả lời?
- Tôi không sao, còn chưa có chết được đâu. Hơn nữa lúc nãy tôi cũng có đồ phòng thân chứ bộ.
Nhắc đến đồ phòng thân anh mới chợt nhớ ra, xem ra anh phải nhờ người giúp anh làm một con dao nhỏ để cô phòng thân mới được, hôm nay cũng may là nhờ con dao anh để ở dưới gầm giường nên mới cứu được một mạng của cô. Lần sau e là bọn nó không đơn thuần là cầm dao đến ám sát nữa, anh cũng phải bảo hộ tốt cô vợ nhỏ của mình.
- Lâm Quân Nhi, em có sợ không?
- Sợ gì?
- Vì ở bên cạnh tôi... Em sẽ nguy hiểm nhiều hơn, mạng sống cũng mỏng manh hơn.
Lâm Quân Nhi cười nhạt, từ khi cô sinh ra thì tính mạng của cô chẳng phải nằm trong tay của cô nữa rồi, nếu không nhờ năm đó ông bà ngoại thương mà hết lòng chăm sóc thì chắc cô đã chết lâu rồi. Cảnh Vân Trạch nhìn cô, sau đó liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, đưa lên trán, nói:
- Cảnh Vân Trạch xin thề với trời đất, sau này sẽ bảo vệ em chu toàn. Lâm Quân Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không?
Bất ngờ được cầu hôn khiến cho Lâm Quân Nhi có chút đứng hình, nhưng nếu nói yêu thì hiện tại cô không có tình cảm với Cảnh Vân Trạch, nhưng vừa rồi từ giọng điệu cho đến hành động đều thể hiện rõ trong lòng anh có cô, thôi thì dù sao cũng đã gả đi rồi, thì cô cũng muốn cho anh một cơ hội.
- Nếu em nói không thì sao?
- Em dám nói không? Từ trước đến giờ chưa ai dám chống đối anh!
- Anh hung dữ với ai vậy hả!
Báo nhỏ nhà mình nổi cáu rồi nên anh liền nhanh chóng năn nỉ, lúc này Cảnh Vân Trạch liền từ từ tiến đến gần, mãi cho đến đi mũi của anh chạm vào mũi của cô mới khiến cho Lâm Quân Nhi giật mình.
Sau một hồi đong đưa thì anh cũng hôn lên môi của cô, nhưng lần này Lâm Quân Nhi không né tránh hay giật mình, có lẽ hiện tại cô đang tận hưởng... Vì cô biết số của mình đen đủi, nên hạnh phúc được ngày nào thì cố mà tận hưởng ngày đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.