Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 29: Mạng xã hội là con dao hai lưỡi
Vương Khiết Băng (Yu)
11/01/2023
Ngay sau khi Cảnh Vân Trạch đứng trước toàn thể người dân nước S tuyên bố
Lâm Quân Nhi chính là vợ mình, thì cùng lúc đó Thượng Quan Tịch Mộng
phối hợp chặt chẽ với Cảnh Vân Trình giúp cô tung lên đoạn clip trích
xuất từ camera ở Dinh Trạch lên mạng, bên Kế Thành dựa vào sức nặng của
Thượng Quan gia thì nhiều tòa soạn đã nhanh chóng nắm lấy tin tức, rồi
sửa lại, hoàn toàn tẩy trang đi những chuyện làm thất đức kia, quay
ngoắt một trăm tám mươi độ về phía Dương Dung Nhuệ mà vùi dập.
Còn ở bên này thì Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, một người nhanh tay chụp lại bằng chứng, còn một người thì tung lên tất cả các diễn đàn đang nhốn nháo bàn luận. Chuyện này hoàn toàn đưa Dương Dung Nhuệ vào con đường tự làm tự chịu, nhưng con hồ ly như Dương Dung Nhuệ sớm đã chuẩn bị đường lui cho mình. Cô ta chính là đánh vào điểm yếu của một người làm mẹ yếu thế, cô ta đã ngồi trước máy quay, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất của người phụ nữ, chính là nước mắt, nói:
- Tôi... Tôi là một người mẹ, làm sao có thể ra tay với chính con của mình chứ? Người ta còn nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, tôi... Tôi làm sao có thể... Còn những lần trước, lúc đó tôi chỉ yêu Cảnh Vân Trạch, cũng vì anh ấy chưa muốn có con nên tôi mới phá thai... Hơn nữa, anh ấy là bang chủ của cả bang phái lớn, tôi cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, sao mà dám phản kháng anh ấy... Tôi thật sự không giống như những gì Vân Tranh vừa nói... Em ấy từ đầu đã không thích tôi rồi...
Hiển nhiên với một thiên chức làm mẹ và dựa vào điểm này thì Dương Dung Nhuệ nhanh chóng nhận lại sự đồng cảm của nhiều bậc phụ huynh, nhưng Cảnh Vân Trạch chỉ nhìn cô ta một cái. Sau đó lại, nói:
- Vậy sao? Còn tôi thì không cho là như thế.
Lúc này, anh hướng mắt về phía Triều Vũ và Kha Nguyệt, hai người họ đã nhân lúc mọi chuyện hỗn loạn mà cho người từ trụ sở mang những thứ hữu ích này đến. Triều Vũ đưa cho anh, Cảnh Vân Trạch từ từ mở phong bì tài liệu trên tay, cầm bừa một bức ảnh lên, tặc lưỡi một cái, nói:
- Ngày 15 tháng 6, sau hơn ba tháng bên nhau nhưng vẫn chưa có thai nên cô đã nhờ sự trợ giúp từ một người, theo tôi nhớ thì ông ta họ Châu.
Sau đó, anh liền đưa tấm ảnh cô ta cùng tên nam nhân kia lăn giường cho phóng viên xem, sau đó thì lại ném về phía của cô ta. Tiếp tục, anh lại lấy một tấm ảnh khác lên, nói:
- À đây rồi, ngày 30 tháng 12, là ngày vừa chia tay. Cô đã đến trụ sở bang Kim Thần và cùng Kim Trấm đến khách sạn. Thử hỏi bạn gái cũ của tôi, vừa chia tay Cảnh Vân Trạch của Long Nhuệ bang thì tại sao cô lại đến tìm bang phái đối thủ? Còn cùng ông ta đến khách sạn nữa chứ? Đừng nói là cô quỳ gối trước mặt ông ta ở khách sạn để cầu xin cho tôi nhé?
Nói xong, anh trực tiếp đem những tấm ảnh mà ám vệ trước kia đã theo dõi cô ta ném thẳng lên mặt của Dương Dung Nhuệ. Bây giờ, cô ta hoàn toàn tái mặt rồi, nhưng mà cô ta cũng không biết tại sao mình lại bị dính bẫy bởi những thứ này nữa, rõ ràng lúc đó cô ta đã xem xét xung quanh rất kỹ lưỡng mà?
Phóng viên bất chợt nhìn nhau, xem xét nét mặt hiện tại thì chắc hẳn những chuyện Dương Dung Nhuệ nói đều chỉ là giả dối. Người phụ nữ này sao lại có thể độc ác như vậy chứ? Cũng chỉ là bị đá thôi mà, bất quá thì tìm người khác là được, sao cứ một hai nhất quyết bám lấy Cảnh gia chứ? Đũa mốc mà đòi chòi mâm son, đúng là không biết tự soi lại mình.
[...]
Chuyện của Dương Dung Nhuệ cuối cùng cũng không vội kết thúc, Thượng Quan Tịch Mộng đã yêu cầu tất cả tòa soạn xóa hết những thông tin sai sự thật và chỉ trích Lâm Quân Nhi, đồng thời cũng phải lên tiếng xin lỗi cô. Nhưng đối với Dương Dung Nhuệ thì cô ấy cũng không bỏ qua, nhiều phóng viên có quan hệ tốt và nổi tiếng thì Thượng Quan Tịch Mộng đều nhờ vả.
Chỉ sau hai ngày thôi, tin tức của một người phụ nữ trơ trẽn như Dương Dung Nhuệ đã tràn ngập khắp mặt báo của toàn nước S. Hiện tại người dân cũng đã đồng loạt lên mạng bênh vực Lâm Quân Nhi và đồng thời cũng xin lỗi.
Triệu Thiếu Hà nhìn cục diện thay đổi rồi cũng thở phào, nhưng mạng xã hội đúng là đáng sợ thật đấy. Còn Cảnh Vân Trạch thì ở bên cạnh cô, sau khi chuyện này xảy ra anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dương Dung Nhuệ, mụ điên này anh phải giết chết cô ta cho bằng được!
- Quân Quân, em đừng sợ, anh ở đây.
Những chuyện công kích cá nhân ở trên mạng không phải chuyện hiếm thấy, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Quân Nhi lại bị vướng vào những lùm xùm không đáng có như vậy. Bất chợt, cô lại cảm thấy sợ hãi... Dù Lâm Quân Nhi là người mạnh mẽ nhưng cũng vì trải qua quá nhiều biến cố nên cô mới phải mạnh mẽ, nói đi nói lại thì Lâm Quân Nhi cũng chỉ là một con người bình thường, cô cũng có lúc yếu đuối mà... Hơn nữa ngay hiện tại, cô còn mang thai, vốn đã đa sầu đa cảm nay còn khó khống chế cảm xúc hơn.
Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch có một chuyện công tác đến Italy, anh cũng có ý định sẽ đưa cô đi cùng, sẵn đó ra mắt vợ mình với Hàng Kình Âu, nhưng có lẽ tình hình hiện tại của Lâm Quân Nhi thì anh không cần đi nữa rồi.
Buổi đêm, Lâm Quân Nhi bị những tiếng ồn ào, chửi rủa kia làm cho ám ảnh, bất chợt cô liền ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy tai của mình, liên tục nói "Tôi không có, tôi không có, không phải tại tôi, không phải tại tôi mà!"
Cảnh Vân Trạch cũng giật mình vì cô, nhìn thấy vợ mình thống khổ với ám ảnh kia thì anh cũng lo lắng, liền ôm chằm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô, nói:
- Không phải tại em, em không làm gì cả. Đừng nghĩ nữa, Quân Quân ngoan.
Lâm Quân Nhi ôm chặt lấy Cảnh Vân Trạch, sau đó liền chui rúc trong lòng anh mà khóc nức lên đầu đau khổ. Rõ ràng chuyện này không liên quan đến cô, nhưng những kẻ nhiều chuyện kia lại không phân biệt đúng sai mà đã chạy đến đây đả kích tinh thần của cô, Cảnh Vân Trạch càng nghĩ đến càng tức giận hơn.
Lâm Quân Nhi tựa vào ngực của anh, nhỏ giọng nói:
- Cảnh Vân Trạch... Anh hứa với em một chuyện có được không?
- Được. Anh hứa với em.
Lâm Quân Nhi ngạc nhiên, cô còn chưa nói mình muốn anh hứa cái gì mà? Sao anh lại đồng ý nhanh như vậy? Nhưng sau đó Cảnh Vân Trạch liền ôm chặt lấy vợ mình, nói:
- Chỉ cần em muốn, anh đều hứa với em.
- Anh có thể... Anh có thể đừng giết Dương Dung Nhuệ có được không? Em biết anh sẽ cho rằng em điên rồi... Nhưng mà... Nhưng mà cô ấy cũng đáng thương mà... Cảnh Vân Trạch, vì em... Vì con... Anh có thể đừng giết cô ấy không?
Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch định sẽ dỗ cô ngủ rồi sẽ phái Tước Xạ đến ám sát Dương Dung Nhuệ, đến cả Tước Xạ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc báo thù cho phu nhân. Nhưng cuối cùng, anh cũng đồng ý với yêu cầu của Lâm Quân Nhi, nhưng anh cũng không quên nói thêm một câu:
- Lần này anh có thể tha cho cô ta, là vì em. Nhưng nếu sau này cô ta còn dám làm hại đến em, thì anh không đảm bảo!
- Cảm ơn anh, Vân Trạch.
Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng dỗ Lâm Quân Nhi ngủ, khi nghe thấy hơi thở của người phụ nữ bên cạnh đã đều đều thì anh mới nhắn tin cho Tước Xạ, nội dung đại khái là chỉ dằn mặt Dương Dung Nhuệ một chút. Nếu như đem theo Kha Nguyệt thì nhờ cô ấy ban tặng lên gương mặt vốn dĩ không xinh đẹp kia thêm vài ấn ký đặc biệt, Tước Xạ cũng kinh ngạc, nếu nói vẽ đẹp thì phải kể đến Triều Vũ chứ? Còn Kha Nguyệt là cô nàng vụng về, nhưng anh lại nói anh muốn chính là sự vụng về này!
Tước Xạ nhận lệnh liền rùng mình một cái, chắc hẳn trên người của Dương Dung Nhuệ chỉ có cái mặt là còn coi được. Ấy vậy mà sắp mất luôn rồi, cái nết đã không được, nhân cách thối nát mà còn cộng thêm bị hủy dung thì chết quách cho rồi chứ sống chi nữa? Tước Xạ liền phủi phủi vai áo một cái, nhìn thẳng lên bầu đêm không có ánh sao hay ánh trắng, tĩnh lặng đến rùng rợn, nói:
- Cô Dương này chắc sắp tốn một mớ kha khá để phẫu thuật thẩm mỹ rồi đây. Mà cũng đúng, đào của Lão Đại cũng mấy triệu đô mà, bỏ một chút ra sửa mặt chắc cũng dư dả.
Còn Cảnh Vân Trạch sau khi đã phân phó xong nhiệm vụ thì cũng không quên thay Lâm Quân Nhi cảm ơn Thượng Quan Tịch Mộng một tiếng. Vì anh biết được chuyện mà Dương Dung Nhuệ không có đất dung thân cũng có một phần công lao của cô ấy.
Thượng Quan Tịch Mộng nhận được tin cảm ơn nhưng khóe môi giật giật, mắng:
- Cái này mà là cảm ơn sao?
Sau đó cô ấy liền ném điện thoại sang một bên. Nhìn sang điện thoại vẫn còn sáng đèn thì thấy rằng Cảnh Vân Trạch đã gửi là:
[Thượng Quan tiểu thư nữ hiệp thấy chết mà cứu, chắc không cần báo đáp đâu nhỉ? Thay mặt vợ yêu của tôi cảm ơn cô]
Cái này mà là cảm ơn gì chứ! Rõ ràng là Cảnh Vân Trạch đang nhét cẩu lương vào miệng của Thượng Quan Tịch Mộng thì có! Đúng là không có lương tâm!
Nội tâm của Thượng Quan Tịch Mộng chỉ biết gào thét: "Có còn là người không hả? Có nhân tính không hả!"
Còn ở bên này thì Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, một người nhanh tay chụp lại bằng chứng, còn một người thì tung lên tất cả các diễn đàn đang nhốn nháo bàn luận. Chuyện này hoàn toàn đưa Dương Dung Nhuệ vào con đường tự làm tự chịu, nhưng con hồ ly như Dương Dung Nhuệ sớm đã chuẩn bị đường lui cho mình. Cô ta chính là đánh vào điểm yếu của một người làm mẹ yếu thế, cô ta đã ngồi trước máy quay, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất của người phụ nữ, chính là nước mắt, nói:
- Tôi... Tôi là một người mẹ, làm sao có thể ra tay với chính con của mình chứ? Người ta còn nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, tôi... Tôi làm sao có thể... Còn những lần trước, lúc đó tôi chỉ yêu Cảnh Vân Trạch, cũng vì anh ấy chưa muốn có con nên tôi mới phá thai... Hơn nữa, anh ấy là bang chủ của cả bang phái lớn, tôi cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, sao mà dám phản kháng anh ấy... Tôi thật sự không giống như những gì Vân Tranh vừa nói... Em ấy từ đầu đã không thích tôi rồi...
Hiển nhiên với một thiên chức làm mẹ và dựa vào điểm này thì Dương Dung Nhuệ nhanh chóng nhận lại sự đồng cảm của nhiều bậc phụ huynh, nhưng Cảnh Vân Trạch chỉ nhìn cô ta một cái. Sau đó lại, nói:
- Vậy sao? Còn tôi thì không cho là như thế.
Lúc này, anh hướng mắt về phía Triều Vũ và Kha Nguyệt, hai người họ đã nhân lúc mọi chuyện hỗn loạn mà cho người từ trụ sở mang những thứ hữu ích này đến. Triều Vũ đưa cho anh, Cảnh Vân Trạch từ từ mở phong bì tài liệu trên tay, cầm bừa một bức ảnh lên, tặc lưỡi một cái, nói:
- Ngày 15 tháng 6, sau hơn ba tháng bên nhau nhưng vẫn chưa có thai nên cô đã nhờ sự trợ giúp từ một người, theo tôi nhớ thì ông ta họ Châu.
Sau đó, anh liền đưa tấm ảnh cô ta cùng tên nam nhân kia lăn giường cho phóng viên xem, sau đó thì lại ném về phía của cô ta. Tiếp tục, anh lại lấy một tấm ảnh khác lên, nói:
- À đây rồi, ngày 30 tháng 12, là ngày vừa chia tay. Cô đã đến trụ sở bang Kim Thần và cùng Kim Trấm đến khách sạn. Thử hỏi bạn gái cũ của tôi, vừa chia tay Cảnh Vân Trạch của Long Nhuệ bang thì tại sao cô lại đến tìm bang phái đối thủ? Còn cùng ông ta đến khách sạn nữa chứ? Đừng nói là cô quỳ gối trước mặt ông ta ở khách sạn để cầu xin cho tôi nhé?
Nói xong, anh trực tiếp đem những tấm ảnh mà ám vệ trước kia đã theo dõi cô ta ném thẳng lên mặt của Dương Dung Nhuệ. Bây giờ, cô ta hoàn toàn tái mặt rồi, nhưng mà cô ta cũng không biết tại sao mình lại bị dính bẫy bởi những thứ này nữa, rõ ràng lúc đó cô ta đã xem xét xung quanh rất kỹ lưỡng mà?
Phóng viên bất chợt nhìn nhau, xem xét nét mặt hiện tại thì chắc hẳn những chuyện Dương Dung Nhuệ nói đều chỉ là giả dối. Người phụ nữ này sao lại có thể độc ác như vậy chứ? Cũng chỉ là bị đá thôi mà, bất quá thì tìm người khác là được, sao cứ một hai nhất quyết bám lấy Cảnh gia chứ? Đũa mốc mà đòi chòi mâm son, đúng là không biết tự soi lại mình.
[...]
Chuyện của Dương Dung Nhuệ cuối cùng cũng không vội kết thúc, Thượng Quan Tịch Mộng đã yêu cầu tất cả tòa soạn xóa hết những thông tin sai sự thật và chỉ trích Lâm Quân Nhi, đồng thời cũng phải lên tiếng xin lỗi cô. Nhưng đối với Dương Dung Nhuệ thì cô ấy cũng không bỏ qua, nhiều phóng viên có quan hệ tốt và nổi tiếng thì Thượng Quan Tịch Mộng đều nhờ vả.
Chỉ sau hai ngày thôi, tin tức của một người phụ nữ trơ trẽn như Dương Dung Nhuệ đã tràn ngập khắp mặt báo của toàn nước S. Hiện tại người dân cũng đã đồng loạt lên mạng bênh vực Lâm Quân Nhi và đồng thời cũng xin lỗi.
Triệu Thiếu Hà nhìn cục diện thay đổi rồi cũng thở phào, nhưng mạng xã hội đúng là đáng sợ thật đấy. Còn Cảnh Vân Trạch thì ở bên cạnh cô, sau khi chuyện này xảy ra anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dương Dung Nhuệ, mụ điên này anh phải giết chết cô ta cho bằng được!
- Quân Quân, em đừng sợ, anh ở đây.
Những chuyện công kích cá nhân ở trên mạng không phải chuyện hiếm thấy, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Quân Nhi lại bị vướng vào những lùm xùm không đáng có như vậy. Bất chợt, cô lại cảm thấy sợ hãi... Dù Lâm Quân Nhi là người mạnh mẽ nhưng cũng vì trải qua quá nhiều biến cố nên cô mới phải mạnh mẽ, nói đi nói lại thì Lâm Quân Nhi cũng chỉ là một con người bình thường, cô cũng có lúc yếu đuối mà... Hơn nữa ngay hiện tại, cô còn mang thai, vốn đã đa sầu đa cảm nay còn khó khống chế cảm xúc hơn.
Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch có một chuyện công tác đến Italy, anh cũng có ý định sẽ đưa cô đi cùng, sẵn đó ra mắt vợ mình với Hàng Kình Âu, nhưng có lẽ tình hình hiện tại của Lâm Quân Nhi thì anh không cần đi nữa rồi.
Buổi đêm, Lâm Quân Nhi bị những tiếng ồn ào, chửi rủa kia làm cho ám ảnh, bất chợt cô liền ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy tai của mình, liên tục nói "Tôi không có, tôi không có, không phải tại tôi, không phải tại tôi mà!"
Cảnh Vân Trạch cũng giật mình vì cô, nhìn thấy vợ mình thống khổ với ám ảnh kia thì anh cũng lo lắng, liền ôm chằm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô, nói:
- Không phải tại em, em không làm gì cả. Đừng nghĩ nữa, Quân Quân ngoan.
Lâm Quân Nhi ôm chặt lấy Cảnh Vân Trạch, sau đó liền chui rúc trong lòng anh mà khóc nức lên đầu đau khổ. Rõ ràng chuyện này không liên quan đến cô, nhưng những kẻ nhiều chuyện kia lại không phân biệt đúng sai mà đã chạy đến đây đả kích tinh thần của cô, Cảnh Vân Trạch càng nghĩ đến càng tức giận hơn.
Lâm Quân Nhi tựa vào ngực của anh, nhỏ giọng nói:
- Cảnh Vân Trạch... Anh hứa với em một chuyện có được không?
- Được. Anh hứa với em.
Lâm Quân Nhi ngạc nhiên, cô còn chưa nói mình muốn anh hứa cái gì mà? Sao anh lại đồng ý nhanh như vậy? Nhưng sau đó Cảnh Vân Trạch liền ôm chặt lấy vợ mình, nói:
- Chỉ cần em muốn, anh đều hứa với em.
- Anh có thể... Anh có thể đừng giết Dương Dung Nhuệ có được không? Em biết anh sẽ cho rằng em điên rồi... Nhưng mà... Nhưng mà cô ấy cũng đáng thương mà... Cảnh Vân Trạch, vì em... Vì con... Anh có thể đừng giết cô ấy không?
Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch định sẽ dỗ cô ngủ rồi sẽ phái Tước Xạ đến ám sát Dương Dung Nhuệ, đến cả Tước Xạ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc báo thù cho phu nhân. Nhưng cuối cùng, anh cũng đồng ý với yêu cầu của Lâm Quân Nhi, nhưng anh cũng không quên nói thêm một câu:
- Lần này anh có thể tha cho cô ta, là vì em. Nhưng nếu sau này cô ta còn dám làm hại đến em, thì anh không đảm bảo!
- Cảm ơn anh, Vân Trạch.
Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng dỗ Lâm Quân Nhi ngủ, khi nghe thấy hơi thở của người phụ nữ bên cạnh đã đều đều thì anh mới nhắn tin cho Tước Xạ, nội dung đại khái là chỉ dằn mặt Dương Dung Nhuệ một chút. Nếu như đem theo Kha Nguyệt thì nhờ cô ấy ban tặng lên gương mặt vốn dĩ không xinh đẹp kia thêm vài ấn ký đặc biệt, Tước Xạ cũng kinh ngạc, nếu nói vẽ đẹp thì phải kể đến Triều Vũ chứ? Còn Kha Nguyệt là cô nàng vụng về, nhưng anh lại nói anh muốn chính là sự vụng về này!
Tước Xạ nhận lệnh liền rùng mình một cái, chắc hẳn trên người của Dương Dung Nhuệ chỉ có cái mặt là còn coi được. Ấy vậy mà sắp mất luôn rồi, cái nết đã không được, nhân cách thối nát mà còn cộng thêm bị hủy dung thì chết quách cho rồi chứ sống chi nữa? Tước Xạ liền phủi phủi vai áo một cái, nhìn thẳng lên bầu đêm không có ánh sao hay ánh trắng, tĩnh lặng đến rùng rợn, nói:
- Cô Dương này chắc sắp tốn một mớ kha khá để phẫu thuật thẩm mỹ rồi đây. Mà cũng đúng, đào của Lão Đại cũng mấy triệu đô mà, bỏ một chút ra sửa mặt chắc cũng dư dả.
Còn Cảnh Vân Trạch sau khi đã phân phó xong nhiệm vụ thì cũng không quên thay Lâm Quân Nhi cảm ơn Thượng Quan Tịch Mộng một tiếng. Vì anh biết được chuyện mà Dương Dung Nhuệ không có đất dung thân cũng có một phần công lao của cô ấy.
Thượng Quan Tịch Mộng nhận được tin cảm ơn nhưng khóe môi giật giật, mắng:
- Cái này mà là cảm ơn sao?
Sau đó cô ấy liền ném điện thoại sang một bên. Nhìn sang điện thoại vẫn còn sáng đèn thì thấy rằng Cảnh Vân Trạch đã gửi là:
[Thượng Quan tiểu thư nữ hiệp thấy chết mà cứu, chắc không cần báo đáp đâu nhỉ? Thay mặt vợ yêu của tôi cảm ơn cô]
Cái này mà là cảm ơn gì chứ! Rõ ràng là Cảnh Vân Trạch đang nhét cẩu lương vào miệng của Thượng Quan Tịch Mộng thì có! Đúng là không có lương tâm!
Nội tâm của Thượng Quan Tịch Mộng chỉ biết gào thét: "Có còn là người không hả? Có nhân tính không hả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.