Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 102: Thay đổi (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
15/02/2023
Hôm nay có lẽ Lâm Quân Nhi cảm thấy khá vui, nhìn mọi người tụ họp tại
nhà của mình, không chỉ vậy mà dường như ai nấy đều có đôi có cặp, đều
hạnh phúc viên mãn... Chỉ đáng tiếc là Hàng Kình Âu và Chương Duệ Mỹ
không xuất hiện ở đây, Cảnh Vân Trình và Diệp An từ khi gặp nhau thì
cũng có chút liên lạc với nhau, tuy không chắc họ sẽ thành đôi, nhưng ít nhất thì Cảnh Vân Trình sẽ không còn nghĩ quá nhiều về mối tình trước
kia nữa.
Kha Nguyệt và Triều Vũ ban đầu gặp nhau là cãi nhau chí chóe nhưng bây giờ thì cũng an phận rồi... À, là Triều Vũ an phận bên cạnh Kha Nguyệt nhé. Chẳng hiểu một thế lực nào đó đã thôi thúc Triều Vũ, nhưng vào đúng ngày Lễ tình nhân của năm trước thì cậu ta đã tự dâng hiến cuộc đời cho cô dược sư Kha Nguyệt, kể từ đó thì cái miệng của Triều Vũ ngoan hẳn luôn, chứ bình thường thì chắc đã cãi chem chẽm với Kha Nguyệt rồi.
Còn nếu nói về cuộc tình có thời gian tìm hiểu lâu nhất thì chắc là Tước Xạ và Đàm Xuyên, năm nay Đàm Xuyên đã hai mươi và hai người họ chỉ mới nên duyên thành đôi cách đây nửa tháng. Hai người họ có khoảng thời gian ở bên nhau là ba năm, tuy là sống chung một nhà, ăn cùng một mâm cơm, nhưng mãi cho đến thời khắc này Đàm Xuyên mới không chịu được! Đúng rồi... Là Đàm Xuyên đã tỏ tình với tên đầu gỗ Tước Xạ này, chứ nếu đợi anh ấy chủ động thì chắc mãi cho đến khi Tước Xạ xuống lỗ cũng không mở miệng.
Cho nên, muốn có tình yêu thì chẳng phân biệt nam hay nữ mở miệng trước, đặc biệt là có anh chú người yêu ngon miệng, ngon mắt như vậy thì dại gì mà bỏ lỡ.
Tiếp theo, cặp đôi đang lên kế hoạch kết hôn chính là Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi. Hiện tại Lâu Hàm Nghi đã là Tổng Giám Đốc Lâu thị, còn Lâm Tuệ Y cũng đã học gần xong chương trình thạc sĩ chuyên môn là nghiên cứu sinh. Nhìn hai người họ thì chắc liên quan gì với nhau, nhưng để nói ở đây thì họ là có thâm niên bên nhau lâu nhất, cũng là cặp đôi khó thành đôi nhất, gặp nhiều trở ngại nhất. Nhưng không sao, hiện tại họ hạnh phúc mới cuộc sống của mình ngay tại thời điểm này cũng xem như là quá tốt rồi.
Quay trở lại với Lâm Quân Nhi, cô đứng một bên với chiếc điện thoại trên tay, cô đang quay lại khung cảnh hiện tại sau đó là gửi riêng cho Chương Duệ Mỹ. Mặc dù hiện tại hai người họ không sống gần nhau, liên lạc cũng thưa thớt, có khi mấy ngày cũng chưa trả lời tin nhắn của nhau... Nhưng mối liên kết giữa Chương Duệ Mỹ và Lâm Quân Nhi vẫn rất bền chặt, hôm nay không trả lời thì ngày mai trả lời, hôm nay bận thì để ngày mai bù đắp... Nói chung, tình cảm của họ không chỉ đơn thuần là bạn bè tốt, mà nó đã sớm chẳng khác gì ruột thịt của nhau rồi.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch liền bước đến bên cạnh vợ của mình, nhìn cô, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em không biết thời gian qua có phải là mơ không? Có rất nhiều chuyện đã xảy ra... Vui có, buồn có... Hạnh phúc có, đau khổ có... Nhưng em vẫn không dám tin nó là sự thật!
Cảnh Vân Trạch liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của vợ mình, sau đó liền dịu dàng hôn lên tay của cô, sau đó còn nhẹ nhàng đưa tay còn lại đặt lên bụng nhỏ đang nhô lên của cô, nói:
- Anh cũng nghĩ bản thân đang mơ... Nhưng nếu đây thật sự là giấc mơ thì anh cũng hi vọng mình sẽ mãi không tỉnh dậy, cứ như vậy... Cứ mơ mãi như vậy.
Lâm Quân Nhi bật cười, thấy được nụ cười của cô thì anh cũng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy eo của bà xã nhà mình, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, Cảnh Vân Trạch liền có chút cảm thán, sau đó thì cũng hít một hơi thật sâu, vốn định mở miệng nói văn thở, nhưng ngay lúc này, Cảnh Vân Tranh đang đứng nướng thịt liền nhìn anh, nói:
- Nè anh hai, chị dâu đang mang thai nên chị ấy được miễn làm. Nhưng anh đâu có thai đâu, nhanh cái tay lẹ cái chân lăn ra đây đi chứ.
Cảnh Vân Trạch liền trừng mắt một cái, từ khi Cảnh Vân Tranh có bạn trai làm hacker thì hình như không xem anh ra gì nữa rồi. Bây giờ đến cả chuyện ra lệnh cho anh cũng dám làm nữa, đúng là không biết trời cao đất dày mà!
Nhưng anh còn chưa kịp ra oai, thì Lâm Quân Nhi đã nói:
- Tranh Nhi nói đúng đó, anh nhanh ra phụ giúp mọi người đi, em cũng đói rồi.
Nghe thấy vợ mình kêu đói rồi thì Cảnh Vân Trạch cũng không thèm làm oai nữa, nhanh như một cỗ máy mà xắn tay áo lên rồi giúp mọi người chuẩn bị thức ăn.
Tầm gần nửa giờ sau, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn. Lúc này thì Lâm Quân Nhi cùng Cảnh Vân Trạch mới đứng dậy, đưa ly nước ép trên tay lên, nói:
- Ở đây theo vai vế thì có lẽ vợ chồng nhà tôi là lớn nhất. Nên tôi xin phép lấy nước ép thay rượu, chúc mọi người một năm mới bình an, suôn sẻ và hạnh phúc!
Lúc này, tất cả mọi người liền cùng nhau đứng dậy, cũng không quên nâng ly rượu trên tay lên, sau đó thì chạm vào ly của người bên cạnh, cười vui vẻ nói:
- Chúc mừng năm mới!
Nhìn mọi người ăn vui vẻ như vậy thì Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch cũng thấy yên lòng, bây giờ chỉ còn chờ đợi đứa con bé nhỏ của họ ra đời nữa thôi... Bất giác Lâm Quân Nhi lại có chút lo lắng, đã hơn ba năm rồi cô không mang thai, nên lần này cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa.
Nhưng may mắn hơn lần đầu, lần mang thai này của cô không chỉ có chồng, mẹ chồng mà còn có cả mẹ ruột của cô.
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của vợ mình, nói:
- Bà xã, em có cảm thấy vui không?
- Hôm nay rất vui, cả hai đứa nhỏ cũng rất vui khi nhìn mọi người hạnh phúc.
[...]
Bữa tiệc kết thúc thì ai cũng về nhà người nấy. Trong Dinh Trạch chỉ còn lại Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch, nằm trên giường với khung cảnh lãng mạn như vậy, Cảnh Vân Trạch liền ôm lấy vợ của mình, sau đó hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Cảm ơn em, bà xã.
- Sao đột nhiên lại cảm ơn em?
- Cảm ơn em vì đã xuất hiện.
Lâm Quân Nhi có chút buồn cười nhìn anh, sau đó cô cũng tựa đấu vào trong lồng ngực của anh, nằm trong vòng tay ấm áp của Cảnh Vân Trạch, bất giác cô cũng có vài hồi ức.
Nhìn lại khoảng thời gian trước kia, từ khi Cảnh gia đến Lâm gia xin hỏi cưới, sau đó là hôn lễ diễn ra, Lâm Quân Nhi đã thay Lâm Tuệ Y gả đến Cảnh gia... Vốn dĩ cuộc hôn nhân của họ sẽ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, nhưng bây giờ nhìn lại xem... Hợp đồng đang nằm ở nơi nào rồi? Bất chợt, Lâm Quân Nhi liền ngồi dậy, nhìn anh nói:
- Phải rồi Cảnh Vân Trạch, hợp đồng ban đầu anh nói đâu?
Khi nghe Lâm Quân Nhi hỏi như vậy thì mới đầu Cảnh Vân Trạch còn ngơ ra một lúc, nhưng sau đó anh lại ôm vợ của mình vào lòng, nói:
- Ngay từ khi biết em là Lâm Quân Nhi, thì đã sớm không có hợp đồng nào cả.
- Cảnh Vân Trạch, anh lừa em?
- Cái này không gọi là lừa, phải nói là đôi bên tình nguyện!
Lâm Quân Nhi thật sự bất lực, từ khi nào mà chồng cô lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Không chỉ không biết liêm sỉ mà đến cả liêm sỉ cũng không có! Cảnh Vân Trạch liền hôn nhẹ lên môi của cô, nói:
- Ai bảo em là người quyến rũ anh.
- Hóa ra Cảnh Lão đại thích bị mắng.
Nếu là trước kia thì Cảnh Vân Trạch sẽ còn cãi lại, nhưng bây giờ thì khác rồi... Anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô thêm một cái nữa, đáp:
- Đúng rồi, đặc biệt là khi nghe vợ mắng trên giường.
- Không biết liêm sỉ!
- Ngại quá, từ khi gặp em thì đã không có.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Kha Nguyệt và Triều Vũ ban đầu gặp nhau là cãi nhau chí chóe nhưng bây giờ thì cũng an phận rồi... À, là Triều Vũ an phận bên cạnh Kha Nguyệt nhé. Chẳng hiểu một thế lực nào đó đã thôi thúc Triều Vũ, nhưng vào đúng ngày Lễ tình nhân của năm trước thì cậu ta đã tự dâng hiến cuộc đời cho cô dược sư Kha Nguyệt, kể từ đó thì cái miệng của Triều Vũ ngoan hẳn luôn, chứ bình thường thì chắc đã cãi chem chẽm với Kha Nguyệt rồi.
Còn nếu nói về cuộc tình có thời gian tìm hiểu lâu nhất thì chắc là Tước Xạ và Đàm Xuyên, năm nay Đàm Xuyên đã hai mươi và hai người họ chỉ mới nên duyên thành đôi cách đây nửa tháng. Hai người họ có khoảng thời gian ở bên nhau là ba năm, tuy là sống chung một nhà, ăn cùng một mâm cơm, nhưng mãi cho đến thời khắc này Đàm Xuyên mới không chịu được! Đúng rồi... Là Đàm Xuyên đã tỏ tình với tên đầu gỗ Tước Xạ này, chứ nếu đợi anh ấy chủ động thì chắc mãi cho đến khi Tước Xạ xuống lỗ cũng không mở miệng.
Cho nên, muốn có tình yêu thì chẳng phân biệt nam hay nữ mở miệng trước, đặc biệt là có anh chú người yêu ngon miệng, ngon mắt như vậy thì dại gì mà bỏ lỡ.
Tiếp theo, cặp đôi đang lên kế hoạch kết hôn chính là Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi. Hiện tại Lâu Hàm Nghi đã là Tổng Giám Đốc Lâu thị, còn Lâm Tuệ Y cũng đã học gần xong chương trình thạc sĩ chuyên môn là nghiên cứu sinh. Nhìn hai người họ thì chắc liên quan gì với nhau, nhưng để nói ở đây thì họ là có thâm niên bên nhau lâu nhất, cũng là cặp đôi khó thành đôi nhất, gặp nhiều trở ngại nhất. Nhưng không sao, hiện tại họ hạnh phúc mới cuộc sống của mình ngay tại thời điểm này cũng xem như là quá tốt rồi.
Quay trở lại với Lâm Quân Nhi, cô đứng một bên với chiếc điện thoại trên tay, cô đang quay lại khung cảnh hiện tại sau đó là gửi riêng cho Chương Duệ Mỹ. Mặc dù hiện tại hai người họ không sống gần nhau, liên lạc cũng thưa thớt, có khi mấy ngày cũng chưa trả lời tin nhắn của nhau... Nhưng mối liên kết giữa Chương Duệ Mỹ và Lâm Quân Nhi vẫn rất bền chặt, hôm nay không trả lời thì ngày mai trả lời, hôm nay bận thì để ngày mai bù đắp... Nói chung, tình cảm của họ không chỉ đơn thuần là bạn bè tốt, mà nó đã sớm chẳng khác gì ruột thịt của nhau rồi.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch liền bước đến bên cạnh vợ của mình, nhìn cô, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em không biết thời gian qua có phải là mơ không? Có rất nhiều chuyện đã xảy ra... Vui có, buồn có... Hạnh phúc có, đau khổ có... Nhưng em vẫn không dám tin nó là sự thật!
Cảnh Vân Trạch liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của vợ mình, sau đó liền dịu dàng hôn lên tay của cô, sau đó còn nhẹ nhàng đưa tay còn lại đặt lên bụng nhỏ đang nhô lên của cô, nói:
- Anh cũng nghĩ bản thân đang mơ... Nhưng nếu đây thật sự là giấc mơ thì anh cũng hi vọng mình sẽ mãi không tỉnh dậy, cứ như vậy... Cứ mơ mãi như vậy.
Lâm Quân Nhi bật cười, thấy được nụ cười của cô thì anh cũng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy eo của bà xã nhà mình, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, Cảnh Vân Trạch liền có chút cảm thán, sau đó thì cũng hít một hơi thật sâu, vốn định mở miệng nói văn thở, nhưng ngay lúc này, Cảnh Vân Tranh đang đứng nướng thịt liền nhìn anh, nói:
- Nè anh hai, chị dâu đang mang thai nên chị ấy được miễn làm. Nhưng anh đâu có thai đâu, nhanh cái tay lẹ cái chân lăn ra đây đi chứ.
Cảnh Vân Trạch liền trừng mắt một cái, từ khi Cảnh Vân Tranh có bạn trai làm hacker thì hình như không xem anh ra gì nữa rồi. Bây giờ đến cả chuyện ra lệnh cho anh cũng dám làm nữa, đúng là không biết trời cao đất dày mà!
Nhưng anh còn chưa kịp ra oai, thì Lâm Quân Nhi đã nói:
- Tranh Nhi nói đúng đó, anh nhanh ra phụ giúp mọi người đi, em cũng đói rồi.
Nghe thấy vợ mình kêu đói rồi thì Cảnh Vân Trạch cũng không thèm làm oai nữa, nhanh như một cỗ máy mà xắn tay áo lên rồi giúp mọi người chuẩn bị thức ăn.
Tầm gần nửa giờ sau, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn. Lúc này thì Lâm Quân Nhi cùng Cảnh Vân Trạch mới đứng dậy, đưa ly nước ép trên tay lên, nói:
- Ở đây theo vai vế thì có lẽ vợ chồng nhà tôi là lớn nhất. Nên tôi xin phép lấy nước ép thay rượu, chúc mọi người một năm mới bình an, suôn sẻ và hạnh phúc!
Lúc này, tất cả mọi người liền cùng nhau đứng dậy, cũng không quên nâng ly rượu trên tay lên, sau đó thì chạm vào ly của người bên cạnh, cười vui vẻ nói:
- Chúc mừng năm mới!
Nhìn mọi người ăn vui vẻ như vậy thì Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch cũng thấy yên lòng, bây giờ chỉ còn chờ đợi đứa con bé nhỏ của họ ra đời nữa thôi... Bất giác Lâm Quân Nhi lại có chút lo lắng, đã hơn ba năm rồi cô không mang thai, nên lần này cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa.
Nhưng may mắn hơn lần đầu, lần mang thai này của cô không chỉ có chồng, mẹ chồng mà còn có cả mẹ ruột của cô.
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của vợ mình, nói:
- Bà xã, em có cảm thấy vui không?
- Hôm nay rất vui, cả hai đứa nhỏ cũng rất vui khi nhìn mọi người hạnh phúc.
[...]
Bữa tiệc kết thúc thì ai cũng về nhà người nấy. Trong Dinh Trạch chỉ còn lại Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch, nằm trên giường với khung cảnh lãng mạn như vậy, Cảnh Vân Trạch liền ôm lấy vợ của mình, sau đó hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Cảm ơn em, bà xã.
- Sao đột nhiên lại cảm ơn em?
- Cảm ơn em vì đã xuất hiện.
Lâm Quân Nhi có chút buồn cười nhìn anh, sau đó cô cũng tựa đấu vào trong lồng ngực của anh, nằm trong vòng tay ấm áp của Cảnh Vân Trạch, bất giác cô cũng có vài hồi ức.
Nhìn lại khoảng thời gian trước kia, từ khi Cảnh gia đến Lâm gia xin hỏi cưới, sau đó là hôn lễ diễn ra, Lâm Quân Nhi đã thay Lâm Tuệ Y gả đến Cảnh gia... Vốn dĩ cuộc hôn nhân của họ sẽ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, nhưng bây giờ nhìn lại xem... Hợp đồng đang nằm ở nơi nào rồi? Bất chợt, Lâm Quân Nhi liền ngồi dậy, nhìn anh nói:
- Phải rồi Cảnh Vân Trạch, hợp đồng ban đầu anh nói đâu?
Khi nghe Lâm Quân Nhi hỏi như vậy thì mới đầu Cảnh Vân Trạch còn ngơ ra một lúc, nhưng sau đó anh lại ôm vợ của mình vào lòng, nói:
- Ngay từ khi biết em là Lâm Quân Nhi, thì đã sớm không có hợp đồng nào cả.
- Cảnh Vân Trạch, anh lừa em?
- Cái này không gọi là lừa, phải nói là đôi bên tình nguyện!
Lâm Quân Nhi thật sự bất lực, từ khi nào mà chồng cô lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Không chỉ không biết liêm sỉ mà đến cả liêm sỉ cũng không có! Cảnh Vân Trạch liền hôn nhẹ lên môi của cô, nói:
- Ai bảo em là người quyến rũ anh.
- Hóa ra Cảnh Lão đại thích bị mắng.
Nếu là trước kia thì Cảnh Vân Trạch sẽ còn cãi lại, nhưng bây giờ thì khác rồi... Anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô thêm một cái nữa, đáp:
- Đúng rồi, đặc biệt là khi nghe vợ mắng trên giường.
- Không biết liêm sỉ!
- Ngại quá, từ khi gặp em thì đã không có.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.