Chương 55: Chương 54 : Ánh mắt nói lên tất cả
Lương Ngọc Bảo Phương
04/01/2021
Chương 54 : Ánh mắt nói lên tất cả
( Thiệt xin lỗi mọi người vì hai ngày hôm trước mình không ra chương được do máy có sự cố! Thật tình xin lỗi các bạn nhiều ạ )
* Tôi giao cô ấy lại cho anh nhưng anh nhất định phải đảm bảo với tôi rằng cô ấy không được xảy ra chuyện gì bất trắc. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì kể cả có phải bất chấp tính mạng của cả gia tộc tôi cũng không tha cho anh.
Hắn nhìn anh rồi gật đầu, tiến lại gần Triết Thành, cúi người xuống rồi nhẹ nhành ôm Nhược Thần khỏi người anh... Cảm giác mất mát này mấy ai hiểu được chứ? Biết là cảm giác đấy rất đau nhưng nó còn đau hơn tưởng tượng, đau đến mức mà bây giờ không hề cảm nhận được cơn đau đó nó như nào nữa rồi... Từng giây phút cô rời khỏi hai bàn tay anh là giây phút mà Triết Thành coi như đây sẽ là lần cuối cùng anh phải từ bỏ cô, cũng là lần cuối cùng anh tự hứa với bản thân nhất định phải cướp lại cô ấy trong cuộc đời này.
Hắn ôm Nhược Thần lên, nhưng vừa đúng lúc Tư An chạy tới, với ánh mắt chứa đầy thù hận, cô ấy tiến lại gần hắn
* Thả Thần Thần ra! Anh không có quyền mang cô ấy đi đâu hết.
Quay lại nhìn cô ấy, hắn dùng tay vẩy qua thì tê trợ lí đi ra, tên đó giữ chặt cô ấy lại khiến cơ thể cô không cử động được. Hắn cứ thế đem cô đi, Triết Thành cố gắng đứng dựng, anh nhìn về phía bóng lưng của hắn, cứ thế mà biến mất cùng cô . Lực của tên trợ lí kia cũng rất mạnh mới khiến Tư An mãi mới quật lại được hắn, cô ấy chạy nhanh về phía xe của hắn gõ cửa nhưng xe hắn lái xe đi nhanh ngay lúc đấy… cô ấy chạy theo, cố gắng chạy nhưng vết thương ở chân của cô ấy đã bị nhiễm trùng, bây giờ nếu không được chữa trị ngay có thể đôi chân ấy sẽ bị phế. Tư An đau đớn, Triết Thành cũng chỉ có thể nhìn chứ không hề làm được gì, chân anh cũng bị thương rồi.
Không ngờ lúc đấy Tuấn Dương từ xa lao tới, anh tiến đến đỡ Tư An dậy nhưng bây giờ ý thức của cô ấy gần như đã hoàn toàn mất. Anh nhanh chóng đỡ cô ấy dậy, rồi đưa vào xe, cũng không quên được Triết Thành nên anh cũng phải cố gắng kéo vào vì anh ấy đã suýt cướp mất người phụ nữ của bạn anh khiến anh phải chịu cái ngược đãi thế này. Khỏi suy nghĩ gì nữa, Tuấn Dương nhanh chóng làm chuyện chính là đưa hai người họ đến bệnh viện ngay lập tức, không may trên đường Tư An lại phát sốt kèm theo vết thương trên người của cô ấy đang nứt ra khiến máu chảy xuống cũng nhiều…
………….
Lúc này hắn đưa Nhược Thần đi cũng được khá xa thì cô tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn một cảm giác không an toàn lại đến, hắn không nhìn cô trực tiếp mà nhìn qua tấm gương trước mặt, ánh mắt lần này của hắn vừa chứa nỗi tức giận vừa có sự quan tâm, lo lắng nhưng nó vẫn luôn làm cô khiếp sợ và ghê tởm. Bởi lẽ những chuyện trước đây hắn gây ra dù chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đã làm Nhược Thần phải khắc ghi trong tâm trí đến mức không thể nào quên được, từ hạnh phúc đến đau thương đều là một thứ mà cô cần phải xóa bỏ… nhưng đâu dễ dàng xóa được chứ? Hạnh phúc thì có thể xóa nhưng những lần hắn khiến cô phải đau khổ đến mức tự sát thì cô thật sự có chết cũng không quên được. Ánh mắt của cô nhìn hắn quả là ngược lại, một ánh mắt quan tâm lo lắng và một ánh mắt chứa đầy thù hận… liệu có thể hóa giải được mối hiểu lầm này không? Hay vẫn mãi mãi để mối thù hận này đánh giết những người vô tội? Điều này chỉ có Nhược Thần và Lâm Phong biết mà thôi…
HẾT CHƯƠNG 54 RỒI NHA CÁC BẠN!!! CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ MÌNH
( Thiệt xin lỗi mọi người vì hai ngày hôm trước mình không ra chương được do máy có sự cố! Thật tình xin lỗi các bạn nhiều ạ )
* Tôi giao cô ấy lại cho anh nhưng anh nhất định phải đảm bảo với tôi rằng cô ấy không được xảy ra chuyện gì bất trắc. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì kể cả có phải bất chấp tính mạng của cả gia tộc tôi cũng không tha cho anh.
Hắn nhìn anh rồi gật đầu, tiến lại gần Triết Thành, cúi người xuống rồi nhẹ nhành ôm Nhược Thần khỏi người anh... Cảm giác mất mát này mấy ai hiểu được chứ? Biết là cảm giác đấy rất đau nhưng nó còn đau hơn tưởng tượng, đau đến mức mà bây giờ không hề cảm nhận được cơn đau đó nó như nào nữa rồi... Từng giây phút cô rời khỏi hai bàn tay anh là giây phút mà Triết Thành coi như đây sẽ là lần cuối cùng anh phải từ bỏ cô, cũng là lần cuối cùng anh tự hứa với bản thân nhất định phải cướp lại cô ấy trong cuộc đời này.
Hắn ôm Nhược Thần lên, nhưng vừa đúng lúc Tư An chạy tới, với ánh mắt chứa đầy thù hận, cô ấy tiến lại gần hắn
* Thả Thần Thần ra! Anh không có quyền mang cô ấy đi đâu hết.
Quay lại nhìn cô ấy, hắn dùng tay vẩy qua thì tê trợ lí đi ra, tên đó giữ chặt cô ấy lại khiến cơ thể cô không cử động được. Hắn cứ thế đem cô đi, Triết Thành cố gắng đứng dựng, anh nhìn về phía bóng lưng của hắn, cứ thế mà biến mất cùng cô . Lực của tên trợ lí kia cũng rất mạnh mới khiến Tư An mãi mới quật lại được hắn, cô ấy chạy nhanh về phía xe của hắn gõ cửa nhưng xe hắn lái xe đi nhanh ngay lúc đấy… cô ấy chạy theo, cố gắng chạy nhưng vết thương ở chân của cô ấy đã bị nhiễm trùng, bây giờ nếu không được chữa trị ngay có thể đôi chân ấy sẽ bị phế. Tư An đau đớn, Triết Thành cũng chỉ có thể nhìn chứ không hề làm được gì, chân anh cũng bị thương rồi.
Không ngờ lúc đấy Tuấn Dương từ xa lao tới, anh tiến đến đỡ Tư An dậy nhưng bây giờ ý thức của cô ấy gần như đã hoàn toàn mất. Anh nhanh chóng đỡ cô ấy dậy, rồi đưa vào xe, cũng không quên được Triết Thành nên anh cũng phải cố gắng kéo vào vì anh ấy đã suýt cướp mất người phụ nữ của bạn anh khiến anh phải chịu cái ngược đãi thế này. Khỏi suy nghĩ gì nữa, Tuấn Dương nhanh chóng làm chuyện chính là đưa hai người họ đến bệnh viện ngay lập tức, không may trên đường Tư An lại phát sốt kèm theo vết thương trên người của cô ấy đang nứt ra khiến máu chảy xuống cũng nhiều…
………….
Lúc này hắn đưa Nhược Thần đi cũng được khá xa thì cô tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn một cảm giác không an toàn lại đến, hắn không nhìn cô trực tiếp mà nhìn qua tấm gương trước mặt, ánh mắt lần này của hắn vừa chứa nỗi tức giận vừa có sự quan tâm, lo lắng nhưng nó vẫn luôn làm cô khiếp sợ và ghê tởm. Bởi lẽ những chuyện trước đây hắn gây ra dù chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đã làm Nhược Thần phải khắc ghi trong tâm trí đến mức không thể nào quên được, từ hạnh phúc đến đau thương đều là một thứ mà cô cần phải xóa bỏ… nhưng đâu dễ dàng xóa được chứ? Hạnh phúc thì có thể xóa nhưng những lần hắn khiến cô phải đau khổ đến mức tự sát thì cô thật sự có chết cũng không quên được. Ánh mắt của cô nhìn hắn quả là ngược lại, một ánh mắt quan tâm lo lắng và một ánh mắt chứa đầy thù hận… liệu có thể hóa giải được mối hiểu lầm này không? Hay vẫn mãi mãi để mối thù hận này đánh giết những người vô tội? Điều này chỉ có Nhược Thần và Lâm Phong biết mà thôi…
HẾT CHƯƠNG 54 RỒI NHA CÁC BẠN!!! CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ MÌNH
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.