Chương 9
Tg Tử Nguyệt
24/11/2020
Thấy ngôi nhà lớn xa hoa do bốn sân hợp lại, ở giữa đình viện còn có giả sơn lưu thủy mang phong cách Giang Nam trước mắt đang tọa lạc trên vùng đồi núi nhỏ, khác hẳn với ngôi nhà tranh vách đất mà y từng ở, Giới Nghi chỉ có thể kinh ngạc mở lớn đôi mắt, cảm giác làm việc ác vây lấy y.
Thiên Dương hiển nhiên thấy được nét mặt như đang gặp quỷ của Giới Nghi, rủa thầm một tiếng, cúi đầu muốn giải thích.
“Ta không biết huynh ghét ta như thế!” Giới Nghi thống khổ rời mắt khỏi ngôi nhà lớn kia.
“Không phải vậy!” Thiên Dương vội la lên.
Chết tiệt! Những việc lỗ mãng mà hắn đã làm, giờ bắt hắn phải chịu quả báo rồi. Nếu không phải bầu không khí sáng nay quá đẹp, hắn nhất thời quên nói với Nghi Nhi về những việc dối trá trước kia, thì bây giờ Nghi Nhi đâu bị thương tâm như vậy.
“Phải ở trong ngôi nhà tranh vách đất cùng ta, thật làm huynh khó chịu rồi.” Lại một lần nữa, Giới Nghi xác nhận địa vị, thân phận của hai người, thực sự là khác nhau một trời một vực.
“Đừng nói như vậy.” Thiên Dương bắt lấy tay y, “Đệ biết ta rất thích ở nơi đó mà.”
“Ta chẳng biết gì cả.” Giới Nghi hiếm khi cáu kỉnh phất tay hắn, “Vào đi còn gì! Mau giải quyết việc khiến huynh đau đầu đi.”
Sau khi hết việc, y có thể đi rồi!
Lòng Thiên Dương đau xót, thật không quen Giới Nghi đối xử với mình như vậy.
Mới vừa vào cửa, thanh âm bén nhọn mang theo trách cứ của Lăng Sương lập tức truyền đến, “Thạch Giới Nghi, ngươi còn có mặt mũi xuất hiện sao?”
Giới Nghi nghe vậy thoáng chùn chân, sau mới cố gắng chống đỡ.
Lăng Sương thanh lịch tao nhã tiến tới, nhưng ngữ khí là khinh miệt, “Cha,” Nàng nói với Vân Thế Chính đang ngồi một bên, “Kẻ này chính là tên nô tài làm của hồi môn của con, khi con sinh bệnh cần nó nhất thì nó lại quay phắt bỏ đi không nói năng gì, còn lấy hết đồ cưới của con nữa. Không ngờ hôm nay, nó còn có gan quay lại. Cha, Người nhất định phải làm chủ cho con.”
Giới Nghi kinh hãi nhìn Lăng Sương làm bộ làm tịch mà không hiểu nổi. Vốn dĩ y còn có chút chần chờ trước việc vạch trần Lăng Sương, nhưng chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Ta…” Giới Nghi vẫn không biết làm sao mở miệng thì Lăng Sương đã đến trước mặt giáng cho y một cái tát, chính là muốn làm y câm miệng.
“Tại sao lại đánh người?” Thiên Dương giận dữ, tàn bạo trừng mắt nhìn Lăng Sương, liền kéo Giới Nghi về phía sau.
Ôm bên mặt vô duyên vô cớ bị trúng một cái tát nóng rát, Giới Nghi chỉ có thể kinh ngạc, mở to cặp mắt ngốc nhìn Lăng Sương đang dương nanh múa vuốt, sự khiếp sợ quá độ khiến y không thể suy nghĩ được gì.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không có thân phận cao quý, nhưng y cũng chưa bị ai động thủ cả. Lần đầu tiên chịu đòn, mà người ra tay còn là một nữ lưu yếu đuối, nhất thời Giới Nghi không biết có nên nổi giận hay không.
Nhìn khuôn mặt không che giấu tâm sự và cặp mắt như phủ một màn sương trong suốt, trái tim Thiên Dương như thắt lại. Khi ánh nhìn rơi xuống dấu vết chói mắt kia, mặt hắn lại trầm xuống.
“Được lắm, vừa ăn cướp vừa la làng.” Ngữ khí của Thiên Dương băng hàn rét lạnh dọa người, biểu tình nghiêm trang âm trầm càng khiến người ta sợ hãi, làm mặt Lăng Sương trắng bệch.
Không nhìn bộ dạng kinh sợ của nàng ta, Thiên Dương kéo tay phải ả một phát, sức mạnh đó khiến Lăng Sương phải kêu lên một tiếng.
“Chính bàn tay này đã đánh Nghi Nhi?” Thiên Dương cười không mang theo chút cảm tình nào, lực đạo gần như muốn bóp nát cổ tay Lăng Sương.
“Cha…” Lăng Sương chảy mồ hôi lạnh, vội cầu cứu.
“Thiên Dương, mau buông tay.” Hoàn hồn lại sau phút kinh ngạc, Vân Thế Chính mở miệng cứu nguy.
Lão không đồng ý việc đánh người, nhưng nghĩ đến Sương Nhi chịu khổ, phẫn nộ cũng là đương nhiên, không thể trách nàng được. Nhưng đứa nhỏ trước mặt này, thực sự không giống dạng điêu nô như Sương Nhi đã nói.
“Hừ!” Thiên Dương căm giận buông tay, vẫn khó nén phẫn nộ trong lòng.
Chỉ cần thấy dấu vết một cái tát đó, lửa giận trong hắn càng cháy lớn. Ả nữ nhân chết bầm này, dám đánh Nghi Nhi của hắn!
“Không sao chứ?” Thiên Dương vô cùng dịu dàng hỏi, làm Vân Thế Chính phải ghé mắt nhìn.
Thành thật mà nói, từ khi Thiên Dương còn bé đến giờ, lão chưa bao giờ thấy Thiên Dương nói với ai bằng giọng bình thản, thậm chí mang theo thương tiếc cả. Nếu đối với thê tử tương lai mà cũng như vậy thì tốt biết bao!
“Ta không sao.” Giới Nghi mở miệng trấn an người đang trong cơn thịnh nộ.
Y chưa tức mà Thiên Dương đã giận đùng đùng, vì phản ứng của Thiên Dương mà lòng y không khỏi có chút ngọt ngào, oán hận khi mới đến hào trạch này cũng tan không ít.
“Tiểu thư.” Giới Nghi cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào Lăng Sương, “Ta không biết Người gặp phải chuyện gì, nhưng ta biết dưa xanh hái không ngọt, Thiên Dương không muốn lấy Người, gả cho huynh ấy cũng không hạnh phúc.”
“Một tên nô tài cũng dám nói xằng nói bậy trước mặt ta?” Lăng Sương tức đỏ mặt.
“Nghi Nhi không phải nô tài, đệ ấy là người nhà ta.” Thiên Dương giành nói trước.
“Người nhà?” Giọng Lăng Sương mang đầy mỉa mai sỉ nhục, “Hừ! Ta còn tưởng huyết thống Vân gia cao quý thế nào, không ngờ lại xưng huynh gọi đệ với một tên nô tài, còn vì tin một kẻ thân phận thấp hèn mà bôi nhọ ta, xem ra Vân gia cũng chẳng hơn gì dạng này! Thật tức cười.”
Lời này vừa nói ra, Vân Thế Chính cũng không cấm được nhíu mày. Lão muốn có một người con dâu danh môn, chứ không phải kẻ kiến thức nông cạn!
“Gia giáo của nhà họ Lăng cũng chỉ đến mức đó đi?” Thiên Dương trả lời lại một cách châm chọc, “Để mặc nữ nhi bỏ trốn với nam nhân khác, mà nữ nhi đó lại còn không hiểu đạo một nữ không lấy hai chồng, đem mặt dày quay lại tìm người mà trước kia đã từ bỏ.”
“Thiên Dương!” Vân Thế Chính nhíu mày, “Không thể nói lung tung, danh tiết khuê nữ không thể vấy bẩn được.”
“Con không nói lung tung.” Thiên Dương kéo Giới Nghi tới phía trước, “Nghi Nhi có thể chứng minh tất cả.”
“Ngươi thà tin một tên nô tài cũng không chịu tin ta?” Lăng Sương kêu lên, một bộ như chịu tổn thương ghê gớm lắm.
“Vì nó,” ả chỉ vào Giới Nghi, “Ta phải chịu ốm đau dằn vặt, không có tiền để chạy chữa, còn phải mạo hiểm đơn độc cùng thị nữ tới quan ngoại. Ngươi có biết hai nữ tử độc thân ở bên ngoài, nguy hiểm biết nhường nào không?”
“Đó là ngươi tự làm tự chịu.” Thiên Dương không chút đồng tình.
“Hừ!” Lăng Sương cười nhạt, “Ta không biết Tiểu Thạch Tử nói gì với ngươi, dù sao cũng chẳng phải sự thật. Còn mỗi lời của ta, đều có chứng cứ cả.”
“Chứng cứ gì?”
“Ngươi xem!” Lăng Sương đi tới phía trước, khi người khác không ngờ tới liền kéo tay Giới Nghi, kéo tay áo y lên. “Đây là cái gì?”
Chỉ thấy trên cổ tay Giới Nghi mang theo vòng tay ngọc trai mà Lăng Sương đã tặng.
“Đây là vòng ngọc trai của ta, ngươi hỏi Tiểu Thạch Tử xem, nó có phải của ta không?” Lăng Sương đắc ý.
Xem ra ngay cả trời cao cũng giúp nàng, tên Tiểu Thạch Tử ngu ngốc này lại coi nó là bảo bối mang theo bên mình, chắc chắn không biết cái vòng này không đáng mấy đồng.
Giới Nghi trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Nó quả thực là của tiểu thư, nhưng… là tiểu thư cho ta.”
“Không phải, là ngươi ăn trộm.” Lăng Sương lên án.
“Ta không trộm.” Giới Nghi nhíu mày, “Chính Người tự tay đưa ta, Người hiểu rõ hơn ai hết.”
“Vô duyên vô cớ, tại sao ta lại đưa cho ngươi?” Lăng Sương quay sang Vân Thế Chính, “Cha, Người cũng thấy chính miệng nó thừa nhận vòng trang sức đó là của con, bây giờ Ngài còn mặc cho Thiên Dương nói xấu con sao?”
“Con yên tâm, Vân gia sẽ làm rõ chuyện này cho con.” Vân Thế Chính coi như công bằng đáp.
Nhưng, thành thật mà nói, lão đã không còn mặn mà với đứa con dâu này rồi, nếu như không thể vào cửa, thì vĩnh viễn đừng vào là tốt nhất.
“Cha!” Thiên Dương quýnh lên, lời lẽ liền không khách khí, “Lão già hồ đồ thật dễ bị người ta lừa quá!”
Vân Thế Chính đâu chịu thua, đang muốn tranh luận thì thấy Thiên Hạo vội vàng chạy vào nhà, biểu tình quái dị.
“Cha, đại ca.” Hắn thở hổn hển nói, “Bên ngoài có một nam nhân tới tim đại tẩu tương lai.”
“Ai vậy?” Vân Thế Chính ngạc nhiên nói.
“Con dẫn hắn vào rồi.” Thiên Hạo chỉ ra cửa, “Chính là hắn.”
“Tiêu Bá Dụ!” Lăng Sương thét chói tai, “Ngươi còn tới làm gì?”
“Tiểu Sương.” Tiêu Bá Dụ vẻ mặt cầu xin đến gần, “Theo ta trở về đi, ta biết sai rồi! Nàng yên tâm, sau này ta sẽ làm việc chăm chỉ nuôi cả nhà, sẽ không để nàng chịu khổ.”
“Tiền của ta đâu?”
“Ớ…” Tiêu Bá Dụ nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới ấp a ấp úng nói, “Bị ta đánh bạc thua hết rồi, nhưng mà…” Gã vội vàng thề thốt, “Tiểu Sương, nàng yên tâm, ta đã tìm được việc làm phu tử riêng cho nhà người ta rồi, cuộc sống có nhiều kham khổ, nhưng sẽ không đến nỗi nào đâu. Sau này ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.”
“Phu tử?” Lăng Sương kêu lên trách móc, “Chúng ta đây sẽ nghèo chết mất! Thật không biết đến tột cùng trước kia ta thích ngươi chỗ nào!”
Ả chưa bao giờ phải chịu khổ, trước kia có thể làm bộ mạnh miệng trước mặt cha, nhưng sau khi thể nghiệm thực tế rồi, ả đã vô cùng sợ những ngày đói khổ, vạn nhất thật sự gả cho Tiêu Bá Dụ, những ngày đen tối đó còn dài đến đâu?
“Aiz…” Tiêu Bá Dụ bất đắc dĩ gãi đầu, “Chúng ta đều là phu thê rồi, Tiểu Sương, nàng hãy nhận mệnh mà trở về cùng ta đi!”
“Ta không thèm.” Lăng Sương tùy hứng nói, “Vân gia mới là nhà chồng của ta, Vân Thiên Dương anh tuấn hơn ngươi cả trăm lần, vì sao ta còn cần ngươi chứ?”
Lời này vừa nói ra, một bên liền truyền ra tiếng Thiên Hạo cười trộm, bị Thiên Dương hung hăng trừng mới ngậm miệng.
Tiêu Bá Dụ nhất thời cứng lưỡi, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm được một người mà gã biết mặt, “Giới Nghi, ngươi giúp ta khuyên nhủ tiểu thư nhà ngươi đi, để nàng theo ta trở lại. Phải rồi, khi đó cảm tạ ngươi thay Tiểu Sương gả đi, khổ cho ngươi rồi.”
Giới Nghi lắc đầu, cười cười, “Không có gì.”
Lúc này rốt cuộc chân tướng rõ ràng, nhưng Lăng Sương vội vàng nắm cánh tay Thiên Dương, khẩu khí điệu chảy nước, “Thiên Dương, ta xin lỗi lúc trước lừa chàng, nhưng sau này ta sẽ ngoan ngoãn làm thê tử của chàng, làm nữ chủ nhân của Vân gia.”
Mọi người quả thực nghẹn họng trân trối trước độ dày da mặt nàng ta, Thiên Dương chán ghét gạt tay ả ra.
“Ta sẽ không lấy ngươi, ngươi hãy quên việc đó đi, khuyên ngươi hãy túm thật chặt thằng quỷ không may này, miễn cho sau này đêm về ở không.”
“Cha!” Lăng Sương chuyển hướng Vân Thế Chính cầu viện.
Vân Thế Chính e hèm nói, “Sương Nhi, ta nghĩ con gọi thế bá là được rồi. Vị công tử này mới là phu quân của con, Thiên Dương nhà ta không có phúc phận đó đâu.”
Trên mặt Lăng Sương mất đi huyết sắc, nhưng ả không chịu thất bại.
“Bọn chúng đều nói dối, tất cả đều thông đồng với nhau cả rồi.”
“Nói dối?” Vân Thế Chính trầm ngâm, “Sương Nhi, con hãy mau quay về cùng vị công tử này đi! Con xem, tướng công của con hình như đã hơi giận rồi, nếu không về cùng hắn, sợ là phải tự chịu hậu quả đấy!”
Lăng Sương nhất thời chần chờ không nói.
“Về phần cha con, ta sẽ viết phong thư giải thích tất cả, còn con, có thể tự mạo hiểm bịa một chuyện nào đó, cha con chắc sẽ tha thứ thôi, các con sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Lời này của Vân Thế Chính rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Lăng Sương suy xét một hồi, liền ảo não đi theo Tiêu Bá Dụ.
“Vị tiểu huynh đệ này,” Vân Thế Chính đi tới trước mặt Giới Nghi, “Thực sự cảm ơn ngươi, nếu không, chúng ta đều bị Lăng Sương lừa rồi.”
“Chỉ có ông thôi!” Thiên Dương tức giận thầm nói, hắn nắm chặt tay Giới Nghi, “Cha, sau này Nghi Nhi sẽ ở lại Vân gia.”
“Nghi Nhi?” Vân Thế Chính nheo mắt lại, có chút nghi ngờ, “Con thực sự rất ưa thích y.”
Lão không khỏi nhớ tới vừa rồi Tiêu Bá Dụ đã nhắc tới việc gả thay.
“Nghi Nhi, ngươi đã thay Lăng Sương gả cho Thiên Dương ư?”
“V… Vâng ạ!” Giới Nghi thành thật trả lời.
“Thiên Hạo!” Vân Thế Chính chuyển hướng quát đứa con thứ, “Mày lại dám gạt ta là tân nương chưa tới, thực ra là đã bị Thiên Dương tiếp đi rồi?”
Thiên Hạo thân thể cứng đờ, cước bộ đang muốn bò ra ngoài đành phải đình chỉ.
“Là ý của đại ca, huynh ấy muốn đuổi đại tẩu đi!” Thiên Hạo thông minh trốn tránh trách nhiệm.
“Con với Nghi Nhi đã tốn không ít thời gian rồi.” Vân Thế Chính đánh giá Thiên Dương, “Các con đã đi đâu?”
“Tới mục trường Thiên Phong.” Thiên Dương bĩu môi thành thật nói.
“Nghi Nhi là nam nhân, con không đến mức không nhận ra chứ?”
“… Hơn mười ngày sau, con đã nhận ra rồi!” Thiên Dương vô lực cãi lại.
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe thấy hai tiếng cười vang lên như sấm.
“Hai người không biết, Nghi Nhi mặc nữ trang đẹp đến thế nào, nhận ra được mới là lạ đấy.” Thiên Dương cả giận.
Đương nhiên bây giờ mà nhớ lại, hắn cũng biết Nghi Nhi trăm ngàn chỗ hở, nhưng hắn chả ngu gì thừa nhận.
Lần đầu tiên nghe hắn khen ngợi lộ liễu như vậy, Giới Nghi không khỏi ngượng đỏ hai má, kéo kéo tay Thiên Dương, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Ánh mắt Vân Thế Chính rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, ngữ khí bất thiện, “Con không phải lấy giả làm thật chứ? Còn không mau buông tay người ta ra, hai nam nhân nắm tay còn ra thể thống gì nữa?”
Giới Nghi nghe vậy, vội vàng thả tay Thiên Dương, lại lui một bước, đứng sau hắn.
“Cha, sau này Nghi Nhi sẽ ở lại Vân gia.” Thiên Dương nhắc lại việc này, hắn không muốn Nghi Nhi lại biến mất ở nơi mà hắn không tìm được.
“Chuyện đó có đáng gì!’ Vân Thế Chính cũng sảng khoái, “Nhờ Lý tẩu an bài một nơi cho y, lều công của chúng ta có thiếu gì giường chiếu. Nhưng mà, Nghi Nhi,” lão nhìn Giới Nghi, “Ngươi thực sự muốn ở lại đây, không theo tiểu thư về Giang Nam? Ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy.”
“Nghi Nhi không về đâu!” Thiên Dương giành trả lời trước. “Đệ ấy không có người nhà ở Giang Nam, sau này đây chính là nhà của đệ ấy, với lại, Nghi Nhi không ở lều công, đệ ấy là một phần trong Vân gia, đương nhiên phải ở nhà lớn rồi.”
“Ta… Ta ở trong lều là được rồi.” Giới Nghi nhỏ giọng nói.
“Nói bậy, đệ là của ta…”
“Của mày cái gì?” Vân Thế Chính lạnh lùng hỏi.
“Huynh đệ!” Thiên Dương đổi giọng đúng lúc, “Con đáp ứng Nghi Nhi sẽ đồng cam cộng khổ, con ở chỗ nào thì đệ ấy sẽ ở chỗ đó.”
“Không… Không cần!” Giới Nghi bị ánh mắt sắc bén của Vân Thế Chính làm cho chột dạ, “Thiên Nghị đại ca nói ta có thể ở mục trường Ưng Dương, huynh ấy cho ta mấy việc cỏn con, cuộc sống sau này không cần lo lắng.”
“Ngươi có thể làm gì?” Thiên Hạo hiếu kỳ hỏi.
Không phải hắn xem thường Giới Nghi, chỉ là hắn chưa bao giờ gặp nam nhân nào gầy yếu như vậy, thân thể mảnh khảnh giống như nữ tử, hắn tuyệt đối tin tưởng đại ca có lý do không nhận ra thân phận nam nhi của y.
“Ta biết nấu cơm.” Giới Nghi ưỡn ngực kiêu ngạo nói. “Hơn nữa Thiên Nghị đại ca dạy cho ta rất nhiều chuyện ở mục trường, huynh ấy cũng bảo ta học rất giỏi.”
“… Không được!” Thiên Dương quát, “Không được nấu cơm cho hắn, không được ở chỗ của hắn, cơm đệ làm chỉ có thể cho ta ăn.”
Tình cảnh lúc nửa đêm tối qua, hai người cầm tay dưới ánh trăng, Thiên Dương vẫn quan tâm vạn phần, đâu chịu cho hai người có cơ hội ở chung nữa?
“…” Giới Nghi giật mình, không biết đáp thế nào.
“Ở chung với Thiên Nghị thích hơn ở với ta sao?” Thiên Dương trừng mắt nhìn Giới Nghi, “Ta mới là tướng công của đệ, Thiên Nghị đâu phải!”
Đây… Đây…
Vân Thế Chính và Vân Thiên Hạo nhìn nhau, nghe ngữ khí này, nhìn thần tình này, Thiên Dương rõ ràng là đang ghen!
Nhưng… Đối tượng là một nam nhân?
“Nhưng… Thế nhưng…” Giới Nghi hoàn toàn không biết làm sao trước cơn tức của Thiên Dương, chỉ ấp úng nói, “Ta… Ta không muốn mọi người khó xử thôi…”
“Đệ dám tới chỗ Thiên Nghị, mới là làm Thiên Nghị khó xử!” Thiên Dương hạ giọng nói.
“Vậy… Vậy…” Ánh mắt không biết làm sao của Giới Nghi rơi xuống hai người đang bàng quan, cầu cứu họ.
“Vậy ngươi cứ ở lại đây đi!” Vân Thế Chính rốt cuộc không kiên trì nữa, “Dù sao thì đại trạch Vân Mông có nhiều gian phòng, cũng không thiếu một cái bát.”
“… Vâng!” Giới Nghi bất an gật đầu.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Thành thật mà nói, Tiểu Nghi Nhi thực sự rất ngoan, không chỉ chịu khó làm việc mà cũng rất ôn hòa hiếu kính với ông già này, luôn mang dáng cười thật thà với người khác, thực sự là người gặp người thích.
Vân Thế Chính vừa nhìn bóng lưng Giới Nghi bận rộn chà lau cái bàn, bình hoa cổ, vừa thở dài nghĩ: Aiz! Sao Nghi Nhi lại là nam nhân chứ? Có gương mặt nhỏ xinh làm người yêu mến, còn cả vóc người yếu ớt, nụ cười hiền lành, tại sao lại là một nam nhân?
Thực sự khiến người ta phiền muộn mà!
Còn đứa con cả bình thường chả thèm để mắt đến người khác của lão, chỉ cần vừa vào cửa liền lập tức tìm Tiểu Nghi Nhi của hắn. Coi, vừa nhắc liền tới, cũng không buồn nhìn lão cha ‘ốm đau’ ngồi ngay ngắn trên đại đường, chờ hắn qua chào, nói một tiếng ‘tốt’, ấy thế mà cứ phăng phăng đi qua làm như không thấy, trong mắt chỉ có Tiểu Nghi Nhi của hắn.
Aiz! Aiz! Không phải lão nhiều lời đâu, dáng cười của Tiểu Nghi Nhi cũng quá ngọt rồi đấy, thấy Thiên Dương thì ánh mắt sáng rực lên, cả người lấp lánh.
Cứ như thế thì làm sao được? Cứ thế mãi, tôn tử của lão biết chui ra từ chỗ nào?
“Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi!” Thiên Hạo vươn tay lắc lắc trước mặt Vân Thế Chính.
“Thiên Hạo!” Tinh thần Vân Thế Chính đột nhiên phấn khởi, “Con tới đúng lúc đấy.”
“Có chuyện gì?” Thiên Hạo nhìn lão cảnh giác.
“Con có thấy lúc Thiên Dương ở cùng Tiểu Nghi Nhi không?”
“Có!”
“Con không thấy có chút kỳ lạ sao?”
“Có thì có.” Thiên Hạo nhíu mày, “Đại ca bám người ta chặt quá rồi.”
“Đúng thế!” Vân Thế Chính than thở.
Nếu là Tiểu Nghi Nhi chủ động thì lão còn có lý do để đánh đuổi người ta, nhưng cố nhiên là con trai mình bá đạo quấn quýt lấy, lão… lão thực sự là khóc không ra nước mắt rồi, chả tìm được cái cớ nào hết.
“Được rồi,” Ánh mắt Vân Thế Chính sáng lên, “Không phải Thiên Dương có một hồng nhan tri kỷ trên trấn sao? Ta thấy mình cũng không cần yêu cầu cao lắm, để Thiên Dương cưới cho xong đi.”
“Hai người đó sớm đã không qua lại nữa rồi.” Thiên Hạo giễu cợt nói, “Cha không biết nữ nhân đó nguyền rủa đại ca đến mức nào đâu, ngay cả người trong khách điếm cũng liệt đại ca vào hàng cự tuyệt lai vãng, còn nghĩ lấy nàng sao?”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nếu muốn đại ca đón dâu, cha không sợ tìm người khác, lại phải diễn trò nữa sao.”
“Hử?” Vân Thế Chính gãi gãi đầu xấu hổ, “Mấy đứa biết ta giả bệnh sao?”
“Chắc chỉ còn Nghi Nhi ngốc đang hầu hạ cha là không biết nữa thôi!” Thiên Hạo chê cười.
“Y đúng là đứa trẻ ngoan.” Vân Thế Chính uất ức nói, lập tức lại tỉnh ngộ, “Không được, dù Nghi Nhi có tốt thì cũng là một nam nhân, không thể trở thành con dâu Vân gia được.”
“Cha đi nói với đại ca đi!” Thiên Hạo châm chọc.
“Thiên Hạo!” Hai tay Vân Thế Chính đặt trên vai hắn, trịnh trọng nói, “Không bằng chúng ta liên thủ, tìm cách để Nghi Nhi rời đi đi, được không?”
“Sao lại nói ‘chúng ta’?” Thiên Hạo cảnh giác, “Con không để ý việc có một nam đại tẩu đâu.”
Đùa gì chứ, đâu phải hắn không biết tính đại ca, chọc giận huynh ấy rồi thì hắn có gì tốt chứ?
“Con không để ý sao?” Vân Thế Chính cáo già cười nói, “Kỳ thực ta cũng không quan tâm vậy đâu, dù sao ta có hai đứa con trai mà, một người không thành thân cũng chả phải chuyện gì quan trọng, ta còn có con có thể nối dõi tông đường mà, đúng không? Ngày mai ta sẽ lưu ý tìm cho con một đối tượng phù hợp.”
“Thật ra hai nam nhân làm sao có thể ở chung chứ?” Thiên Hạo đổi giọng, “Đại ca cũng thật không ra gì, chúng ta phải tìm cách đẩy Nghi Nhi đi thôi!”
Vân Thế Chính nâng mi, “Hiểu rõ rồi chứ?”
“Con hiểu rõ rồi ạ!” Thiên Hạo nhắc nhở, “Nhưng cha này, tốt nhất Ngài cũng phải hiểu được một việc.”
“Việc gì?” Lão thật sự sợ nhi tử ngữ khí thận trọng như vậy.
“Con chưa bao giờ thấy đại ca thích ai như thế, cũng không thấy huynh ấy hạnh phúc như vậy, cha thực sự muốn Nghi Nhi đi sao?”
“Chuyện này…” Vân Thế Chính á khẩu không trả lời được.
Nếu không phải bộ dáng vui sướng của Thiên Dương làm lão do dự thì sao đến bây giờ lão còn không đánh đuổi Nghi Nhi đi? Nhưng cứ như thế được sao?
“Từ khi mẹ đi rồi, đại ca như đổi thành người khác, hôm nay vất vả lắm mới có người có thể khiến huynh ấy mở lòng, cha thực sự nhẫn tâm chia rẽ bọn họ?”
“Mẹ các con…” Vân Thế Chính sa sút tinh thần sụt vai, “Thì ra mấy đứa đều biết cả…”
Chết tiệt, lão còn tưởng rằng mình giấu giếm kỹ lắm rồi!
“Rất giống Lăng Sương, đúng không?”
“Có chút chút.” Vân Thế Chính không tình nguyện thừa nhận.
“Dù sao thì cha muốn làm như thế nào, con cũng phối hợp.” Thiên Hạo nhún nhún vai ra bộ không quan tâm, “Chỉ cần đến lúc đó cha không hối hận là được! Con biết cha chỉ hy vọng chúng con hạnh phúc, nhưng so với Lăng Sương, con càng mong đại ca lấy Nghi Nhi. Chúng ta ở vùng quan ngoại này, không mấy ai rảnh rỗi quan tâm chuyện nhà người khác đâu.”
“Nói cũng đúng…”
Vân Thế Chính không khỏi bắt đầu cẩn thận đắn đo.
Có cần phải vì một đứa cháu chưa từng gặp gỡ, cũng không biết trôi giạt ở phương nào, mà đắc tội bảo bối nhà mình không? Vả lại, Thiên Dương cũng đã biết chuyện lão giả bệnh rồi, thảo nào mấy ngày nay cũng không hòa nhã đón lão, nếu còn cố tình gây sự với Thiên Dương về chuyện của Nghi Nhi, chẳng biết lần này Thiên Dương lại nổi bão đến bao giờ?
Ngẫm lại, lão phải ngẫm cho cẩn thận.
Thiên Dương hiển nhiên thấy được nét mặt như đang gặp quỷ của Giới Nghi, rủa thầm một tiếng, cúi đầu muốn giải thích.
“Ta không biết huynh ghét ta như thế!” Giới Nghi thống khổ rời mắt khỏi ngôi nhà lớn kia.
“Không phải vậy!” Thiên Dương vội la lên.
Chết tiệt! Những việc lỗ mãng mà hắn đã làm, giờ bắt hắn phải chịu quả báo rồi. Nếu không phải bầu không khí sáng nay quá đẹp, hắn nhất thời quên nói với Nghi Nhi về những việc dối trá trước kia, thì bây giờ Nghi Nhi đâu bị thương tâm như vậy.
“Phải ở trong ngôi nhà tranh vách đất cùng ta, thật làm huynh khó chịu rồi.” Lại một lần nữa, Giới Nghi xác nhận địa vị, thân phận của hai người, thực sự là khác nhau một trời một vực.
“Đừng nói như vậy.” Thiên Dương bắt lấy tay y, “Đệ biết ta rất thích ở nơi đó mà.”
“Ta chẳng biết gì cả.” Giới Nghi hiếm khi cáu kỉnh phất tay hắn, “Vào đi còn gì! Mau giải quyết việc khiến huynh đau đầu đi.”
Sau khi hết việc, y có thể đi rồi!
Lòng Thiên Dương đau xót, thật không quen Giới Nghi đối xử với mình như vậy.
Mới vừa vào cửa, thanh âm bén nhọn mang theo trách cứ của Lăng Sương lập tức truyền đến, “Thạch Giới Nghi, ngươi còn có mặt mũi xuất hiện sao?”
Giới Nghi nghe vậy thoáng chùn chân, sau mới cố gắng chống đỡ.
Lăng Sương thanh lịch tao nhã tiến tới, nhưng ngữ khí là khinh miệt, “Cha,” Nàng nói với Vân Thế Chính đang ngồi một bên, “Kẻ này chính là tên nô tài làm của hồi môn của con, khi con sinh bệnh cần nó nhất thì nó lại quay phắt bỏ đi không nói năng gì, còn lấy hết đồ cưới của con nữa. Không ngờ hôm nay, nó còn có gan quay lại. Cha, Người nhất định phải làm chủ cho con.”
Giới Nghi kinh hãi nhìn Lăng Sương làm bộ làm tịch mà không hiểu nổi. Vốn dĩ y còn có chút chần chờ trước việc vạch trần Lăng Sương, nhưng chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Ta…” Giới Nghi vẫn không biết làm sao mở miệng thì Lăng Sương đã đến trước mặt giáng cho y một cái tát, chính là muốn làm y câm miệng.
“Tại sao lại đánh người?” Thiên Dương giận dữ, tàn bạo trừng mắt nhìn Lăng Sương, liền kéo Giới Nghi về phía sau.
Ôm bên mặt vô duyên vô cớ bị trúng một cái tát nóng rát, Giới Nghi chỉ có thể kinh ngạc, mở to cặp mắt ngốc nhìn Lăng Sương đang dương nanh múa vuốt, sự khiếp sợ quá độ khiến y không thể suy nghĩ được gì.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không có thân phận cao quý, nhưng y cũng chưa bị ai động thủ cả. Lần đầu tiên chịu đòn, mà người ra tay còn là một nữ lưu yếu đuối, nhất thời Giới Nghi không biết có nên nổi giận hay không.
Nhìn khuôn mặt không che giấu tâm sự và cặp mắt như phủ một màn sương trong suốt, trái tim Thiên Dương như thắt lại. Khi ánh nhìn rơi xuống dấu vết chói mắt kia, mặt hắn lại trầm xuống.
“Được lắm, vừa ăn cướp vừa la làng.” Ngữ khí của Thiên Dương băng hàn rét lạnh dọa người, biểu tình nghiêm trang âm trầm càng khiến người ta sợ hãi, làm mặt Lăng Sương trắng bệch.
Không nhìn bộ dạng kinh sợ của nàng ta, Thiên Dương kéo tay phải ả một phát, sức mạnh đó khiến Lăng Sương phải kêu lên một tiếng.
“Chính bàn tay này đã đánh Nghi Nhi?” Thiên Dương cười không mang theo chút cảm tình nào, lực đạo gần như muốn bóp nát cổ tay Lăng Sương.
“Cha…” Lăng Sương chảy mồ hôi lạnh, vội cầu cứu.
“Thiên Dương, mau buông tay.” Hoàn hồn lại sau phút kinh ngạc, Vân Thế Chính mở miệng cứu nguy.
Lão không đồng ý việc đánh người, nhưng nghĩ đến Sương Nhi chịu khổ, phẫn nộ cũng là đương nhiên, không thể trách nàng được. Nhưng đứa nhỏ trước mặt này, thực sự không giống dạng điêu nô như Sương Nhi đã nói.
“Hừ!” Thiên Dương căm giận buông tay, vẫn khó nén phẫn nộ trong lòng.
Chỉ cần thấy dấu vết một cái tát đó, lửa giận trong hắn càng cháy lớn. Ả nữ nhân chết bầm này, dám đánh Nghi Nhi của hắn!
“Không sao chứ?” Thiên Dương vô cùng dịu dàng hỏi, làm Vân Thế Chính phải ghé mắt nhìn.
Thành thật mà nói, từ khi Thiên Dương còn bé đến giờ, lão chưa bao giờ thấy Thiên Dương nói với ai bằng giọng bình thản, thậm chí mang theo thương tiếc cả. Nếu đối với thê tử tương lai mà cũng như vậy thì tốt biết bao!
“Ta không sao.” Giới Nghi mở miệng trấn an người đang trong cơn thịnh nộ.
Y chưa tức mà Thiên Dương đã giận đùng đùng, vì phản ứng của Thiên Dương mà lòng y không khỏi có chút ngọt ngào, oán hận khi mới đến hào trạch này cũng tan không ít.
“Tiểu thư.” Giới Nghi cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào Lăng Sương, “Ta không biết Người gặp phải chuyện gì, nhưng ta biết dưa xanh hái không ngọt, Thiên Dương không muốn lấy Người, gả cho huynh ấy cũng không hạnh phúc.”
“Một tên nô tài cũng dám nói xằng nói bậy trước mặt ta?” Lăng Sương tức đỏ mặt.
“Nghi Nhi không phải nô tài, đệ ấy là người nhà ta.” Thiên Dương giành nói trước.
“Người nhà?” Giọng Lăng Sương mang đầy mỉa mai sỉ nhục, “Hừ! Ta còn tưởng huyết thống Vân gia cao quý thế nào, không ngờ lại xưng huynh gọi đệ với một tên nô tài, còn vì tin một kẻ thân phận thấp hèn mà bôi nhọ ta, xem ra Vân gia cũng chẳng hơn gì dạng này! Thật tức cười.”
Lời này vừa nói ra, Vân Thế Chính cũng không cấm được nhíu mày. Lão muốn có một người con dâu danh môn, chứ không phải kẻ kiến thức nông cạn!
“Gia giáo của nhà họ Lăng cũng chỉ đến mức đó đi?” Thiên Dương trả lời lại một cách châm chọc, “Để mặc nữ nhi bỏ trốn với nam nhân khác, mà nữ nhi đó lại còn không hiểu đạo một nữ không lấy hai chồng, đem mặt dày quay lại tìm người mà trước kia đã từ bỏ.”
“Thiên Dương!” Vân Thế Chính nhíu mày, “Không thể nói lung tung, danh tiết khuê nữ không thể vấy bẩn được.”
“Con không nói lung tung.” Thiên Dương kéo Giới Nghi tới phía trước, “Nghi Nhi có thể chứng minh tất cả.”
“Ngươi thà tin một tên nô tài cũng không chịu tin ta?” Lăng Sương kêu lên, một bộ như chịu tổn thương ghê gớm lắm.
“Vì nó,” ả chỉ vào Giới Nghi, “Ta phải chịu ốm đau dằn vặt, không có tiền để chạy chữa, còn phải mạo hiểm đơn độc cùng thị nữ tới quan ngoại. Ngươi có biết hai nữ tử độc thân ở bên ngoài, nguy hiểm biết nhường nào không?”
“Đó là ngươi tự làm tự chịu.” Thiên Dương không chút đồng tình.
“Hừ!” Lăng Sương cười nhạt, “Ta không biết Tiểu Thạch Tử nói gì với ngươi, dù sao cũng chẳng phải sự thật. Còn mỗi lời của ta, đều có chứng cứ cả.”
“Chứng cứ gì?”
“Ngươi xem!” Lăng Sương đi tới phía trước, khi người khác không ngờ tới liền kéo tay Giới Nghi, kéo tay áo y lên. “Đây là cái gì?”
Chỉ thấy trên cổ tay Giới Nghi mang theo vòng tay ngọc trai mà Lăng Sương đã tặng.
“Đây là vòng ngọc trai của ta, ngươi hỏi Tiểu Thạch Tử xem, nó có phải của ta không?” Lăng Sương đắc ý.
Xem ra ngay cả trời cao cũng giúp nàng, tên Tiểu Thạch Tử ngu ngốc này lại coi nó là bảo bối mang theo bên mình, chắc chắn không biết cái vòng này không đáng mấy đồng.
Giới Nghi trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Nó quả thực là của tiểu thư, nhưng… là tiểu thư cho ta.”
“Không phải, là ngươi ăn trộm.” Lăng Sương lên án.
“Ta không trộm.” Giới Nghi nhíu mày, “Chính Người tự tay đưa ta, Người hiểu rõ hơn ai hết.”
“Vô duyên vô cớ, tại sao ta lại đưa cho ngươi?” Lăng Sương quay sang Vân Thế Chính, “Cha, Người cũng thấy chính miệng nó thừa nhận vòng trang sức đó là của con, bây giờ Ngài còn mặc cho Thiên Dương nói xấu con sao?”
“Con yên tâm, Vân gia sẽ làm rõ chuyện này cho con.” Vân Thế Chính coi như công bằng đáp.
Nhưng, thành thật mà nói, lão đã không còn mặn mà với đứa con dâu này rồi, nếu như không thể vào cửa, thì vĩnh viễn đừng vào là tốt nhất.
“Cha!” Thiên Dương quýnh lên, lời lẽ liền không khách khí, “Lão già hồ đồ thật dễ bị người ta lừa quá!”
Vân Thế Chính đâu chịu thua, đang muốn tranh luận thì thấy Thiên Hạo vội vàng chạy vào nhà, biểu tình quái dị.
“Cha, đại ca.” Hắn thở hổn hển nói, “Bên ngoài có một nam nhân tới tim đại tẩu tương lai.”
“Ai vậy?” Vân Thế Chính ngạc nhiên nói.
“Con dẫn hắn vào rồi.” Thiên Hạo chỉ ra cửa, “Chính là hắn.”
“Tiêu Bá Dụ!” Lăng Sương thét chói tai, “Ngươi còn tới làm gì?”
“Tiểu Sương.” Tiêu Bá Dụ vẻ mặt cầu xin đến gần, “Theo ta trở về đi, ta biết sai rồi! Nàng yên tâm, sau này ta sẽ làm việc chăm chỉ nuôi cả nhà, sẽ không để nàng chịu khổ.”
“Tiền của ta đâu?”
“Ớ…” Tiêu Bá Dụ nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới ấp a ấp úng nói, “Bị ta đánh bạc thua hết rồi, nhưng mà…” Gã vội vàng thề thốt, “Tiểu Sương, nàng yên tâm, ta đã tìm được việc làm phu tử riêng cho nhà người ta rồi, cuộc sống có nhiều kham khổ, nhưng sẽ không đến nỗi nào đâu. Sau này ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.”
“Phu tử?” Lăng Sương kêu lên trách móc, “Chúng ta đây sẽ nghèo chết mất! Thật không biết đến tột cùng trước kia ta thích ngươi chỗ nào!”
Ả chưa bao giờ phải chịu khổ, trước kia có thể làm bộ mạnh miệng trước mặt cha, nhưng sau khi thể nghiệm thực tế rồi, ả đã vô cùng sợ những ngày đói khổ, vạn nhất thật sự gả cho Tiêu Bá Dụ, những ngày đen tối đó còn dài đến đâu?
“Aiz…” Tiêu Bá Dụ bất đắc dĩ gãi đầu, “Chúng ta đều là phu thê rồi, Tiểu Sương, nàng hãy nhận mệnh mà trở về cùng ta đi!”
“Ta không thèm.” Lăng Sương tùy hứng nói, “Vân gia mới là nhà chồng của ta, Vân Thiên Dương anh tuấn hơn ngươi cả trăm lần, vì sao ta còn cần ngươi chứ?”
Lời này vừa nói ra, một bên liền truyền ra tiếng Thiên Hạo cười trộm, bị Thiên Dương hung hăng trừng mới ngậm miệng.
Tiêu Bá Dụ nhất thời cứng lưỡi, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm được một người mà gã biết mặt, “Giới Nghi, ngươi giúp ta khuyên nhủ tiểu thư nhà ngươi đi, để nàng theo ta trở lại. Phải rồi, khi đó cảm tạ ngươi thay Tiểu Sương gả đi, khổ cho ngươi rồi.”
Giới Nghi lắc đầu, cười cười, “Không có gì.”
Lúc này rốt cuộc chân tướng rõ ràng, nhưng Lăng Sương vội vàng nắm cánh tay Thiên Dương, khẩu khí điệu chảy nước, “Thiên Dương, ta xin lỗi lúc trước lừa chàng, nhưng sau này ta sẽ ngoan ngoãn làm thê tử của chàng, làm nữ chủ nhân của Vân gia.”
Mọi người quả thực nghẹn họng trân trối trước độ dày da mặt nàng ta, Thiên Dương chán ghét gạt tay ả ra.
“Ta sẽ không lấy ngươi, ngươi hãy quên việc đó đi, khuyên ngươi hãy túm thật chặt thằng quỷ không may này, miễn cho sau này đêm về ở không.”
“Cha!” Lăng Sương chuyển hướng Vân Thế Chính cầu viện.
Vân Thế Chính e hèm nói, “Sương Nhi, ta nghĩ con gọi thế bá là được rồi. Vị công tử này mới là phu quân của con, Thiên Dương nhà ta không có phúc phận đó đâu.”
Trên mặt Lăng Sương mất đi huyết sắc, nhưng ả không chịu thất bại.
“Bọn chúng đều nói dối, tất cả đều thông đồng với nhau cả rồi.”
“Nói dối?” Vân Thế Chính trầm ngâm, “Sương Nhi, con hãy mau quay về cùng vị công tử này đi! Con xem, tướng công của con hình như đã hơi giận rồi, nếu không về cùng hắn, sợ là phải tự chịu hậu quả đấy!”
Lăng Sương nhất thời chần chờ không nói.
“Về phần cha con, ta sẽ viết phong thư giải thích tất cả, còn con, có thể tự mạo hiểm bịa một chuyện nào đó, cha con chắc sẽ tha thứ thôi, các con sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Lời này của Vân Thế Chính rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Lăng Sương suy xét một hồi, liền ảo não đi theo Tiêu Bá Dụ.
“Vị tiểu huynh đệ này,” Vân Thế Chính đi tới trước mặt Giới Nghi, “Thực sự cảm ơn ngươi, nếu không, chúng ta đều bị Lăng Sương lừa rồi.”
“Chỉ có ông thôi!” Thiên Dương tức giận thầm nói, hắn nắm chặt tay Giới Nghi, “Cha, sau này Nghi Nhi sẽ ở lại Vân gia.”
“Nghi Nhi?” Vân Thế Chính nheo mắt lại, có chút nghi ngờ, “Con thực sự rất ưa thích y.”
Lão không khỏi nhớ tới vừa rồi Tiêu Bá Dụ đã nhắc tới việc gả thay.
“Nghi Nhi, ngươi đã thay Lăng Sương gả cho Thiên Dương ư?”
“V… Vâng ạ!” Giới Nghi thành thật trả lời.
“Thiên Hạo!” Vân Thế Chính chuyển hướng quát đứa con thứ, “Mày lại dám gạt ta là tân nương chưa tới, thực ra là đã bị Thiên Dương tiếp đi rồi?”
Thiên Hạo thân thể cứng đờ, cước bộ đang muốn bò ra ngoài đành phải đình chỉ.
“Là ý của đại ca, huynh ấy muốn đuổi đại tẩu đi!” Thiên Hạo thông minh trốn tránh trách nhiệm.
“Con với Nghi Nhi đã tốn không ít thời gian rồi.” Vân Thế Chính đánh giá Thiên Dương, “Các con đã đi đâu?”
“Tới mục trường Thiên Phong.” Thiên Dương bĩu môi thành thật nói.
“Nghi Nhi là nam nhân, con không đến mức không nhận ra chứ?”
“… Hơn mười ngày sau, con đã nhận ra rồi!” Thiên Dương vô lực cãi lại.
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe thấy hai tiếng cười vang lên như sấm.
“Hai người không biết, Nghi Nhi mặc nữ trang đẹp đến thế nào, nhận ra được mới là lạ đấy.” Thiên Dương cả giận.
Đương nhiên bây giờ mà nhớ lại, hắn cũng biết Nghi Nhi trăm ngàn chỗ hở, nhưng hắn chả ngu gì thừa nhận.
Lần đầu tiên nghe hắn khen ngợi lộ liễu như vậy, Giới Nghi không khỏi ngượng đỏ hai má, kéo kéo tay Thiên Dương, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Ánh mắt Vân Thế Chính rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, ngữ khí bất thiện, “Con không phải lấy giả làm thật chứ? Còn không mau buông tay người ta ra, hai nam nhân nắm tay còn ra thể thống gì nữa?”
Giới Nghi nghe vậy, vội vàng thả tay Thiên Dương, lại lui một bước, đứng sau hắn.
“Cha, sau này Nghi Nhi sẽ ở lại Vân gia.” Thiên Dương nhắc lại việc này, hắn không muốn Nghi Nhi lại biến mất ở nơi mà hắn không tìm được.
“Chuyện đó có đáng gì!’ Vân Thế Chính cũng sảng khoái, “Nhờ Lý tẩu an bài một nơi cho y, lều công của chúng ta có thiếu gì giường chiếu. Nhưng mà, Nghi Nhi,” lão nhìn Giới Nghi, “Ngươi thực sự muốn ở lại đây, không theo tiểu thư về Giang Nam? Ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy.”
“Nghi Nhi không về đâu!” Thiên Dương giành trả lời trước. “Đệ ấy không có người nhà ở Giang Nam, sau này đây chính là nhà của đệ ấy, với lại, Nghi Nhi không ở lều công, đệ ấy là một phần trong Vân gia, đương nhiên phải ở nhà lớn rồi.”
“Ta… Ta ở trong lều là được rồi.” Giới Nghi nhỏ giọng nói.
“Nói bậy, đệ là của ta…”
“Của mày cái gì?” Vân Thế Chính lạnh lùng hỏi.
“Huynh đệ!” Thiên Dương đổi giọng đúng lúc, “Con đáp ứng Nghi Nhi sẽ đồng cam cộng khổ, con ở chỗ nào thì đệ ấy sẽ ở chỗ đó.”
“Không… Không cần!” Giới Nghi bị ánh mắt sắc bén của Vân Thế Chính làm cho chột dạ, “Thiên Nghị đại ca nói ta có thể ở mục trường Ưng Dương, huynh ấy cho ta mấy việc cỏn con, cuộc sống sau này không cần lo lắng.”
“Ngươi có thể làm gì?” Thiên Hạo hiếu kỳ hỏi.
Không phải hắn xem thường Giới Nghi, chỉ là hắn chưa bao giờ gặp nam nhân nào gầy yếu như vậy, thân thể mảnh khảnh giống như nữ tử, hắn tuyệt đối tin tưởng đại ca có lý do không nhận ra thân phận nam nhi của y.
“Ta biết nấu cơm.” Giới Nghi ưỡn ngực kiêu ngạo nói. “Hơn nữa Thiên Nghị đại ca dạy cho ta rất nhiều chuyện ở mục trường, huynh ấy cũng bảo ta học rất giỏi.”
“… Không được!” Thiên Dương quát, “Không được nấu cơm cho hắn, không được ở chỗ của hắn, cơm đệ làm chỉ có thể cho ta ăn.”
Tình cảnh lúc nửa đêm tối qua, hai người cầm tay dưới ánh trăng, Thiên Dương vẫn quan tâm vạn phần, đâu chịu cho hai người có cơ hội ở chung nữa?
“…” Giới Nghi giật mình, không biết đáp thế nào.
“Ở chung với Thiên Nghị thích hơn ở với ta sao?” Thiên Dương trừng mắt nhìn Giới Nghi, “Ta mới là tướng công của đệ, Thiên Nghị đâu phải!”
Đây… Đây…
Vân Thế Chính và Vân Thiên Hạo nhìn nhau, nghe ngữ khí này, nhìn thần tình này, Thiên Dương rõ ràng là đang ghen!
Nhưng… Đối tượng là một nam nhân?
“Nhưng… Thế nhưng…” Giới Nghi hoàn toàn không biết làm sao trước cơn tức của Thiên Dương, chỉ ấp úng nói, “Ta… Ta không muốn mọi người khó xử thôi…”
“Đệ dám tới chỗ Thiên Nghị, mới là làm Thiên Nghị khó xử!” Thiên Dương hạ giọng nói.
“Vậy… Vậy…” Ánh mắt không biết làm sao của Giới Nghi rơi xuống hai người đang bàng quan, cầu cứu họ.
“Vậy ngươi cứ ở lại đây đi!” Vân Thế Chính rốt cuộc không kiên trì nữa, “Dù sao thì đại trạch Vân Mông có nhiều gian phòng, cũng không thiếu một cái bát.”
“… Vâng!” Giới Nghi bất an gật đầu.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Thành thật mà nói, Tiểu Nghi Nhi thực sự rất ngoan, không chỉ chịu khó làm việc mà cũng rất ôn hòa hiếu kính với ông già này, luôn mang dáng cười thật thà với người khác, thực sự là người gặp người thích.
Vân Thế Chính vừa nhìn bóng lưng Giới Nghi bận rộn chà lau cái bàn, bình hoa cổ, vừa thở dài nghĩ: Aiz! Sao Nghi Nhi lại là nam nhân chứ? Có gương mặt nhỏ xinh làm người yêu mến, còn cả vóc người yếu ớt, nụ cười hiền lành, tại sao lại là một nam nhân?
Thực sự khiến người ta phiền muộn mà!
Còn đứa con cả bình thường chả thèm để mắt đến người khác của lão, chỉ cần vừa vào cửa liền lập tức tìm Tiểu Nghi Nhi của hắn. Coi, vừa nhắc liền tới, cũng không buồn nhìn lão cha ‘ốm đau’ ngồi ngay ngắn trên đại đường, chờ hắn qua chào, nói một tiếng ‘tốt’, ấy thế mà cứ phăng phăng đi qua làm như không thấy, trong mắt chỉ có Tiểu Nghi Nhi của hắn.
Aiz! Aiz! Không phải lão nhiều lời đâu, dáng cười của Tiểu Nghi Nhi cũng quá ngọt rồi đấy, thấy Thiên Dương thì ánh mắt sáng rực lên, cả người lấp lánh.
Cứ như thế thì làm sao được? Cứ thế mãi, tôn tử của lão biết chui ra từ chỗ nào?
“Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi!” Thiên Hạo vươn tay lắc lắc trước mặt Vân Thế Chính.
“Thiên Hạo!” Tinh thần Vân Thế Chính đột nhiên phấn khởi, “Con tới đúng lúc đấy.”
“Có chuyện gì?” Thiên Hạo nhìn lão cảnh giác.
“Con có thấy lúc Thiên Dương ở cùng Tiểu Nghi Nhi không?”
“Có!”
“Con không thấy có chút kỳ lạ sao?”
“Có thì có.” Thiên Hạo nhíu mày, “Đại ca bám người ta chặt quá rồi.”
“Đúng thế!” Vân Thế Chính than thở.
Nếu là Tiểu Nghi Nhi chủ động thì lão còn có lý do để đánh đuổi người ta, nhưng cố nhiên là con trai mình bá đạo quấn quýt lấy, lão… lão thực sự là khóc không ra nước mắt rồi, chả tìm được cái cớ nào hết.
“Được rồi,” Ánh mắt Vân Thế Chính sáng lên, “Không phải Thiên Dương có một hồng nhan tri kỷ trên trấn sao? Ta thấy mình cũng không cần yêu cầu cao lắm, để Thiên Dương cưới cho xong đi.”
“Hai người đó sớm đã không qua lại nữa rồi.” Thiên Hạo giễu cợt nói, “Cha không biết nữ nhân đó nguyền rủa đại ca đến mức nào đâu, ngay cả người trong khách điếm cũng liệt đại ca vào hàng cự tuyệt lai vãng, còn nghĩ lấy nàng sao?”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nếu muốn đại ca đón dâu, cha không sợ tìm người khác, lại phải diễn trò nữa sao.”
“Hử?” Vân Thế Chính gãi gãi đầu xấu hổ, “Mấy đứa biết ta giả bệnh sao?”
“Chắc chỉ còn Nghi Nhi ngốc đang hầu hạ cha là không biết nữa thôi!” Thiên Hạo chê cười.
“Y đúng là đứa trẻ ngoan.” Vân Thế Chính uất ức nói, lập tức lại tỉnh ngộ, “Không được, dù Nghi Nhi có tốt thì cũng là một nam nhân, không thể trở thành con dâu Vân gia được.”
“Cha đi nói với đại ca đi!” Thiên Hạo châm chọc.
“Thiên Hạo!” Hai tay Vân Thế Chính đặt trên vai hắn, trịnh trọng nói, “Không bằng chúng ta liên thủ, tìm cách để Nghi Nhi rời đi đi, được không?”
“Sao lại nói ‘chúng ta’?” Thiên Hạo cảnh giác, “Con không để ý việc có một nam đại tẩu đâu.”
Đùa gì chứ, đâu phải hắn không biết tính đại ca, chọc giận huynh ấy rồi thì hắn có gì tốt chứ?
“Con không để ý sao?” Vân Thế Chính cáo già cười nói, “Kỳ thực ta cũng không quan tâm vậy đâu, dù sao ta có hai đứa con trai mà, một người không thành thân cũng chả phải chuyện gì quan trọng, ta còn có con có thể nối dõi tông đường mà, đúng không? Ngày mai ta sẽ lưu ý tìm cho con một đối tượng phù hợp.”
“Thật ra hai nam nhân làm sao có thể ở chung chứ?” Thiên Hạo đổi giọng, “Đại ca cũng thật không ra gì, chúng ta phải tìm cách đẩy Nghi Nhi đi thôi!”
Vân Thế Chính nâng mi, “Hiểu rõ rồi chứ?”
“Con hiểu rõ rồi ạ!” Thiên Hạo nhắc nhở, “Nhưng cha này, tốt nhất Ngài cũng phải hiểu được một việc.”
“Việc gì?” Lão thật sự sợ nhi tử ngữ khí thận trọng như vậy.
“Con chưa bao giờ thấy đại ca thích ai như thế, cũng không thấy huynh ấy hạnh phúc như vậy, cha thực sự muốn Nghi Nhi đi sao?”
“Chuyện này…” Vân Thế Chính á khẩu không trả lời được.
Nếu không phải bộ dáng vui sướng của Thiên Dương làm lão do dự thì sao đến bây giờ lão còn không đánh đuổi Nghi Nhi đi? Nhưng cứ như thế được sao?
“Từ khi mẹ đi rồi, đại ca như đổi thành người khác, hôm nay vất vả lắm mới có người có thể khiến huynh ấy mở lòng, cha thực sự nhẫn tâm chia rẽ bọn họ?”
“Mẹ các con…” Vân Thế Chính sa sút tinh thần sụt vai, “Thì ra mấy đứa đều biết cả…”
Chết tiệt, lão còn tưởng rằng mình giấu giếm kỹ lắm rồi!
“Rất giống Lăng Sương, đúng không?”
“Có chút chút.” Vân Thế Chính không tình nguyện thừa nhận.
“Dù sao thì cha muốn làm như thế nào, con cũng phối hợp.” Thiên Hạo nhún nhún vai ra bộ không quan tâm, “Chỉ cần đến lúc đó cha không hối hận là được! Con biết cha chỉ hy vọng chúng con hạnh phúc, nhưng so với Lăng Sương, con càng mong đại ca lấy Nghi Nhi. Chúng ta ở vùng quan ngoại này, không mấy ai rảnh rỗi quan tâm chuyện nhà người khác đâu.”
“Nói cũng đúng…”
Vân Thế Chính không khỏi bắt đầu cẩn thận đắn đo.
Có cần phải vì một đứa cháu chưa từng gặp gỡ, cũng không biết trôi giạt ở phương nào, mà đắc tội bảo bối nhà mình không? Vả lại, Thiên Dương cũng đã biết chuyện lão giả bệnh rồi, thảo nào mấy ngày nay cũng không hòa nhã đón lão, nếu còn cố tình gây sự với Thiên Dương về chuyện của Nghi Nhi, chẳng biết lần này Thiên Dương lại nổi bão đến bao giờ?
Ngẫm lại, lão phải ngẫm cho cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.