Chương 26: Nếu như kết quả đã định trước là bi thương, xin anh giả vờ như không nhìn thấy nước mắt của em
Mạc Thanh Thần
23/10/2017
Editor: Xám
Khi câu trả lời của Hà Xử Phong Lưu xuất hiện trên kênh Thế giới đã khiến khung cảnh yên tĩnh một hồi. Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người, cũng làm tổn thương mặt mũi của Mẫu Đơn cô nương, nhất thời cô ta không lên tiếng.
"Thật kỳ lạ." Liên Cơ mở miệng nói.
"?" Trả lời của anh đơn giản đến mức chỉ còn lại một dấu chấm hỏi.
"Người quan trọng đến mức ngay trong ngày hôn lễ cũng có thể vội vàng đi cứu, nhưng lại lạnh lùng cự tuyệt không hề châm chước. Mặc dù nói có vẻ tin đồn gì đó không chất lượng lắm, nhưng quan hệ như thế này thật sự rất khiến người ta tò mò đấy nhé."
"Phu nhân đang ghen sao?"
"...... Anh nghĩ nhiều rồi."
"Nếu như người nào đó tham dự hôn lễ đúng hạn thì đã không xảy ra những chuyện nhàm chán này rồi."
"Anh muốn nói, bởi vì tôi không tới anh mới bị ép đi làm “anh hùng cứu mỹ nhân” sao?"
"Có thể nói như vậy."
Trên hình, Liên Cơ đứng dậy ở sau lưng người đàn ông, tạo dáng xoay vòng nhấc chân ngay tại chỗ. Người đàn ông trước máy vi tính không nhịn được khẽ cười thành tiếng. "Phu nhân định đá anh từ trên vách núi này xuống ư?"
"Phu quân đúng là tinh tường."
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy người nào đó lại ngã về phía trước rơi xuống khỏi vách núi. Hàn Đan cả kinh, chỉ nhấn chuột muốn nhìn cho rõ, ai ngờ khối đá vốn nhỏ hẹp, Liên Cơ đi lên phía trước một bước đã rơi xuống.
Người đàn ông ở phía dưới đã được ngọn lửa màu lam thẫm quấn quanh, đôi cánh rộng kia xòe ra, ôm cô vào trong lòng.
Ngón tay Hàn Đan từ từ thả phím Enter bị nhấn rất mạnh ra, cong khóe miệng với màn hình.
"Đồ ngốc, em nhảy xuống làm gì?" Anh hỏi.
Nếu như nói cho anh biết mình không cẩn thận mới rơi xuống, nhất định sẽ bị cười nhạo mất...... Vì vậy hỏi ngược lại: "Vậy anh nhảy xuống làm gì?"
"Không phải phu nhân muốn đạp anh xuống sao?"
"Ai bảo anh trả đũa? Lấy lòng mỹ nữ nào đó, còn đẩy trách nhiệm lên đầu tôi nữa."
"Làm tốt lắm." Hà Xử Phong Lưu đặt cô lên vách đá, dừng lại.
"Hả?"
"Học được cách nhấn phím Enter chờ anh đến cứu rồi, đáng khen." Anh đứng ở trước mặt cô, tròng mắt màu tím trong veo như thủy tinh.
"Ai thèm....." Cô bĩu môi. Chủ đề quan hệ nam nữ vừa rồi bị anh lách qua bằng cách tránh nặng tìm nhẹ, đang định nhắc lại, lại thấy bên cạnh bốc lên một luồng sáng bạc, luẩn quẩn bao quanh, hiện ra dung mạo của một cô gái.
Mái tóc vàng sáng chói, dáng người thướt tha, chính là Mẫu Đơn Vọng Nguyệt.
"Phong Lưu, có thể nói chuyện với anh một chút không?" Cô ta nhìn thấy hai người, hình như đã cân nhắc một lát mới mở miệng.
Rõ ràng lời này tỏ ý ngại mình cản trở, Hàn Đan cười nhạt. Quân tử giúp người là chuyện tốt, vì vậy không đợi Hà Xử Phong Lưu giữ lại, cô đã bỏ lại một câu "Tôi có chút việc, thoát trước đây" rồi nhanh chóng biến mất.
Nói là có việc, thật ra cũng chỉ là nằm nhoài trước máy tính, tìm một vài bộ phim để giết thời gian. Trong lòng cảm thấy hơi hối hận, nghĩ nếu như mình không logout vội vàng như vậy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông kia sẽ làm những gì? Là bỏ đi theo Mẫu Đơn Vọng Nguyệt, hay là ở lại bên cạnh mình......
A Khiết đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, dọa cô giật nảy mình.
"Cậu là xác chết vùng dậy đấy à?" Hàn Đan dùng ngón trỏ chọt vào trán cô.
A Khiết lắc đầu, duỗi lưng, hỏi: "Tối nay cậu có đi không?"
Cô mím môi, rũ mắt nói: "Mình có lựa chọn sao?"
"Nếu như cậu không muốn đi, mình sẽ nói với bọn họ người cậu không khỏe."
"Hay là đi đi. Dù sao nhận được thiếp mời mà không đi vẫn hơi thất lễ, huống hồ mình cũng muốn nhìn thấy cô dâu của anh ấy."
A Khiết thấy mặc dù cô cười nhưng vẫn có cảm giác thê lương, đột nhiên cảm thấy đau lòng: "Đừng ru rú ở nhà nữa, buổi chiều đi dạo với mình, nghe nói bách hóa EL đang giảm giá nhân dịp kỉ niệm cửa hàng đấy."
"...... Mình làm cho cậu ít cơm nóng rồi, ăn xong rồi đi."
"Đi thôi đi thôi ra ngoài ăn, chị đây mời cậu ăn cơm, bò bít-tết thì sao?" A Khiết mặc quần áo, không hề phân bua kéo Hàn Đan ra ngoài cửa.
Cửa bị đóng kêu két một tiếng, màn hình vi tính chưa tắt từ từ tối đi, kim đồng hồ màu bạc của đồng hồ duy trì màn hình từ từ chuyển động, mỗi một bước giống như bắt đầu lại tựa như kết thúc, vẽ ra từng đường tròn hoàn chỉnh, tựa như một vòng luân hồi đã định sẵn.
A Khiết cực kỳ hào hứng, kéo cô thử cái này thử cái kia, hết quần áo rồi lại đến giày làm cô mệt gần chết. Nhìn mình đi đôi giày cao gót màu đen lấp lánh, mặc chiếc váy liền màu tím sậm trong gương thử đồ, Hàn Đan không khỏi cảm thấy hơi xa lạ. Hình như lâu lắm rồi không mặc váy, cô quay một vòng.
"Thiếu mất vòng cổ rồi." A Khiết tháo tóc đuôi ngựa của cô xuống, khiến mái tóc dài buông xuống vai.
"Này này......" Cô với tay ra giữ lại, bị bà già A Khiết đẩy ra.
"Đẹp như thế này mà cả ngày buộc lên thành bộ dạng đức hạnh kia, mình nhìn phát chán rồi."
"Mặc như thế này kì cục chết đi được." Cô đang định đi đổi thì lại bị túm lại.
Bà già tự quyết định, dặn dò nhân viên phục vụ: "Cứ mặc luôn bộ này đi. Làm phiền cô cắt mác, sau đó cho quần jeans và áo T-shirt của cô ấy vào túi nhé."
"Cậu điên rồi sao?!" Hàn Đan trợn tròn mắt, thấp giọng nói, "Mặc cái đầu cậu ấy, không nói đến nhãn hiệu này đắt tiền muốn chết, mình mặc thành thế này sao mà gặp người khác được?"
"Chẳng lẽ bây giờ cậu đang gặp quỷ sao?" A Khiết trợn mắt, "Coi như bộ này là quà sinh nhật mình tặng cậu, mấy hôm trước vừa mới phát tiền thưởng."
"Sinh nhật mình còn lâu lắm mà......"
"Coi như là chi trước thôi." A Khiếp lại gần, "Ba của Đỗ Tùng cũng xem như là một doanh nhân có tiếng, không dễ gì hôm nay mới có một vài công tử tư chất không tệ xuất hiện, mình cũng đã tính vốn rồi, cậu đừng làm mình thất vọng nhé."
Hàn Đan cười bất đắc dĩ.
Một phần tình cảm đã chôn giấu lâu như vậy rồi, còn chưa thấy ánh sáng đã đột nhiên chết yểu, dẫu sao trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. A Khiết sợ cô nhìn thấy người đó mà thấy cảnh thương tình, cố ý tặng quà dỗ cô vui. Có điều, trang phục mới tinh mà lòng đã già cỗi, dù trang điểm thế nào cũng cô đơn.
Hàn Đan hồi tưởng lại chuyện xưa từng chút từng chút một, chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay. Đến trước cửa khách sạn đèn đuốc sáng trưng kia, chút dũng khí không dễ dàng gì mới tích góp được đã tiêu tan gần hết, chỉ muốn quay người bỏ đi. Thế nhưng cùng lúc đó có bạn cùng lớp và bạn cùng trường đi đến, đành phải kiên trì theo A Khiêt đi lên phía trước đánh tiếng chào hỏi.
Hôn lễ long trọng này có vẻ linh đình và khí thế. Hai nhà đều có địa vị nhất định trong giới kinh doanh, vả lại đã qua lại từ trước, lần kết thân này lại càng là ông trời tác hợp. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng kiểu đuôi cá không tính là mỹ lệ nhưng lại nhỏ xinh dịu dàng, khi Đỗ Tùng cả người mặc đồ tây màu xám bạc cúi người hôn môi cô, Hàn Đan ngồi trong góc khuất cách đó không xa nhẹ nhàng khép mắt lại.
Không dám nhìn, bởi vì cảnh tượng kia đẹp đến mức khiến lòng người hướng đến, ảo tưởng người đứng bên cạnh anh là mình.
Nghi lễ hoàn tất, Đỗ Tùng đến mời rượu, xung quanh đều là bạn tốt cùng trường thời đại học, lúc này náo nhiệt vô cùng. Cô chỉ yên lặng đứng trong góc, tầm mắt từ từ thu lại, chạm vào anh.
"Cảm ơn các vị đã có thể đến tham dự hôn lễ của chúng tôi." Anh mỉm cười nâng chén nói: " Hàn Đan, hôm nay em thật xinh đẹp."
Cô đỏ mặt, vội vàng nhếch miệng lên thành nụ cười: "Chúc mừng chúc mừng."
Lập tức xung quanh có người nói chêm chọc cười: "Sao hả, nhãi con cậu đã làm chú rể rồi, còn muốn ăn trong bát nhìn trong nồi sao?"
"Lần này cậu ta phải quỳ trên ván giặt một đêm rồi."
"Bây giờ làm gì có ván giặt nữa, quỳ trên bàn phím còn thực tế một chút, đúng không, chị dâu?"
Cô dâu chỉ mím môi cười, đôi mắt cong lên thành mảnh trăng non. Đỗ Tùng bị bọn họ kiên quyết túm lấy chuốc cho vài ly rượu, cuống quýt xin tha thứ.
Hàn Đan cũng cười theo, hương vị rượu đỏ còn lại trong miệng hơi chua, hình như từ từ thấm vào trong lòng.
Đôi vợ chồng mới chuyển qua bàn khác mời rượu. Rất nhiều bạn học xa cách lâu ngày mới gặp lại, tụ tập cùng nhau, đương nhiên vô cùng thân thiện. Tính đi tính lại, những người trên bàn vẫn chưa có gia đình chỉ có Hàn Đan và một bạn học nam khác, bèn nhao nhao mời rượu hai người bọn họ. Hôm nay tâm trạng cô vốn bị đè nén, ai đến cũng không từ chối, nâng chén uống ngay, A Khiết ở bên cạnh lo lắng.
"Chúng mình ngồi ở đây một lát nhé." Sau khi vào toilet, cô bèn kéo Hàn Đan đến quán cà phê ở đại sảnh.
"Mình không say, ngồi ở đây làm gì?" Cô cười.
"Không phải mình không biết chút tửu lượng của cậu." Cô ấy ấn cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ."Ngồi đây đừng đi đâu, mình đi chào tạm biệt bọn họ, sẽ quay lại ngay."
"Biết rồi." Cảm giác say dâng lên, đầu hơi váng vất.
A Khiết vừa đi, chỉ thấy vài người vội vội vàng vàng vừa nói chuyện với nhau vừa đi ra khỏi thang máy. Chăm chú nhìn lại, bốn người đi ở phía trước chính là ba mẹ của cô dâu chú rể, bọn họ đứng ở cửa giống như đang chờ ai đó.
Chỉ một lát sau, thấy hai người đi từ cửa vào.
"Không ngờ nhị thiếu lại đích thân tới tham dự hôn lễ của con tôi." Ba của Đỗ Tùng – Đỗ Như Lâm tỏ ra rất kích động.
"Đỗ tổng quá khách sáo rồi, ba ủy thác tôi đến tặng quà mừng."
Người đến vừa mở miệng, Hàn Đan chỉ cảm thấy trái tim ngừng một nhịp. Cô có chút giật mình chớp chớp mắt, nghiêng người nhìn sang bên kia, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Thật sự là anh ta......
Cô rụt cổ lại, nép người xuống phía dưới ghế sofa.
Gặp phải vị thần xui xẻo này tuyệt đối không có chuyện tốt. Cô sáng suốt áp dụng chiến lược tránh né, định lợi dụng chỗ dựa lưng của ghế sofa để thực hiện mục đích ẩn thân.
"Nhị thiếu lên phòng bao trên tầng ngồi một lát đi, ở đó yên tĩnh. Tôi sẽ lập tức gọi hai đứa nhỏ đến mời rượu."
"Không cầu đâu. Hôm nay là ngày vui của hai nhà, các vị cứ đi tiếp đón các vị khách khác đi." Anh từ chối đầy nho nhã lễ độ, "Vừa rồi tôi nhìn thấy ở bên kia có người bạn cũ, vừa hay có chuyện muốn nói với cô ấy."
Ba của cô dâu còn định mời, nhưng bị Đỗ Như Lâm cắt ngang: "Vậy chúng tôi lên tầng chào hỏi khách khứa trước, nếu như nhị thiếu có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể đi thăm công ty."
"Được." Anh thản nhiên đáp lại một tiếng.
Mấy người đi vào thang máy.
Bà Đỗ nói: "Tôi vốn tưởng rằng có cấp dưới đến tặng quà đã là không tệ rồi, không ngờ lại có thể là lão nhị của nhà họ Kỷ."
"Đúng vậy, thể diện của ông bà thông gia thật là lớn." Mẹ của cô dâu cười nói.
"Lão Đỗ, nếu vừa rồi có thể giữ cậu ta lại, với việc buôn bán phèn chua kia......"
"Mọi người à......" Đỗ Như Lâm thở dài, "Mặc dù tôi không biết tại sao cậu ta lại đến, nhưng cậu ta có thể đến đã coi như là cho chúng ta thể diện rồi. Cậu ta muốn ở lại thì đương nhiên sẽ ở lại, đã mời rồi. Cậu ta muốn đi, một khi mở miệng ra, ai có thể giữ lại được? Nếu như chuyện buôn bán làm ăn chỉ trông mong được lợi từ tay cậu ta, vậy ông thật sự đã tính toán sai rồi!"
Hàn Đan chỉ cảm thấy đầu hơi mê man, con mắt díp lại chẳng muốn mở ra.
Không thể phủ nhận, hành động không muốn mở mắt ra này còn mang theo tính chủ quan nhất định. Đặc biệt là khi biết con người không muốn gặp nào đó đứng ở trước mặt.
"Xem ra em rất thích uống rượu.” Giọng nói của người đàn ông hơi trầm một chút, thật ra rất dễ nghe. Nhưng đối với Hàn Đan đã có thể nhanh chóng phân biệt chính xác từ trong vô số âm thanh tương tự, hơn nữa còn sinh ra phản ứng mẫn cảm mà nói, chỉ cảm thấy rất chói tai.
Hàn Đan hừ một tiếng không rõ ý nghĩa, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh có rất nhiều cách có thể giúp em giải rượu."
Giọng người đàn ông giống như truyền đến từ nơi rất gần, mang theo hơi thở ấm áp phả lên măt, hơi ngưa ngứa.
Cô đột nhiên mở mắt, cả người lập tức cứng đờ.
Gương mặt phóng đại kia gần trong gang tấc, hơi híp mắt lại, tròng mắt màu hổ phách chứa đầy ánh sáng nguy hiểm.
A Khiết đi ra từ khu ăn cơm đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Trong quán cà phê cách đó không xa, dưới ánh đèn màu vàng mềm mại, người đàn ông cao lớn hai tay chống trên tay vịn sofa cúi người xuống, nhốt người trên ghế sofa ở dưới thân. Cô gái đáng thương bị ép sát trên ghế sofa, ngẩng mặt lên, cố gắng duy trì khoảng cách xa nhất có thể.
Cô đang định bước lên phá vỡ thế giằng co này, lại cảm thấy bả vai nặng trĩu.
"Vào lúc này, đứng nhìn từ xa thì tốt hơn." Giọng nam trầm thấp như mang theo sự mê hoặc. Cô quay đầu lại, sau lưng, một đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười lóe lên ánh sáng gian xảo, khiến cô đỏ mặt trong vô thức.
Khi câu trả lời của Hà Xử Phong Lưu xuất hiện trên kênh Thế giới đã khiến khung cảnh yên tĩnh một hồi. Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người, cũng làm tổn thương mặt mũi của Mẫu Đơn cô nương, nhất thời cô ta không lên tiếng.
"Thật kỳ lạ." Liên Cơ mở miệng nói.
"?" Trả lời của anh đơn giản đến mức chỉ còn lại một dấu chấm hỏi.
"Người quan trọng đến mức ngay trong ngày hôn lễ cũng có thể vội vàng đi cứu, nhưng lại lạnh lùng cự tuyệt không hề châm chước. Mặc dù nói có vẻ tin đồn gì đó không chất lượng lắm, nhưng quan hệ như thế này thật sự rất khiến người ta tò mò đấy nhé."
"Phu nhân đang ghen sao?"
"...... Anh nghĩ nhiều rồi."
"Nếu như người nào đó tham dự hôn lễ đúng hạn thì đã không xảy ra những chuyện nhàm chán này rồi."
"Anh muốn nói, bởi vì tôi không tới anh mới bị ép đi làm “anh hùng cứu mỹ nhân” sao?"
"Có thể nói như vậy."
Trên hình, Liên Cơ đứng dậy ở sau lưng người đàn ông, tạo dáng xoay vòng nhấc chân ngay tại chỗ. Người đàn ông trước máy vi tính không nhịn được khẽ cười thành tiếng. "Phu nhân định đá anh từ trên vách núi này xuống ư?"
"Phu quân đúng là tinh tường."
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy người nào đó lại ngã về phía trước rơi xuống khỏi vách núi. Hàn Đan cả kinh, chỉ nhấn chuột muốn nhìn cho rõ, ai ngờ khối đá vốn nhỏ hẹp, Liên Cơ đi lên phía trước một bước đã rơi xuống.
Người đàn ông ở phía dưới đã được ngọn lửa màu lam thẫm quấn quanh, đôi cánh rộng kia xòe ra, ôm cô vào trong lòng.
Ngón tay Hàn Đan từ từ thả phím Enter bị nhấn rất mạnh ra, cong khóe miệng với màn hình.
"Đồ ngốc, em nhảy xuống làm gì?" Anh hỏi.
Nếu như nói cho anh biết mình không cẩn thận mới rơi xuống, nhất định sẽ bị cười nhạo mất...... Vì vậy hỏi ngược lại: "Vậy anh nhảy xuống làm gì?"
"Không phải phu nhân muốn đạp anh xuống sao?"
"Ai bảo anh trả đũa? Lấy lòng mỹ nữ nào đó, còn đẩy trách nhiệm lên đầu tôi nữa."
"Làm tốt lắm." Hà Xử Phong Lưu đặt cô lên vách đá, dừng lại.
"Hả?"
"Học được cách nhấn phím Enter chờ anh đến cứu rồi, đáng khen." Anh đứng ở trước mặt cô, tròng mắt màu tím trong veo như thủy tinh.
"Ai thèm....." Cô bĩu môi. Chủ đề quan hệ nam nữ vừa rồi bị anh lách qua bằng cách tránh nặng tìm nhẹ, đang định nhắc lại, lại thấy bên cạnh bốc lên một luồng sáng bạc, luẩn quẩn bao quanh, hiện ra dung mạo của một cô gái.
Mái tóc vàng sáng chói, dáng người thướt tha, chính là Mẫu Đơn Vọng Nguyệt.
"Phong Lưu, có thể nói chuyện với anh một chút không?" Cô ta nhìn thấy hai người, hình như đã cân nhắc một lát mới mở miệng.
Rõ ràng lời này tỏ ý ngại mình cản trở, Hàn Đan cười nhạt. Quân tử giúp người là chuyện tốt, vì vậy không đợi Hà Xử Phong Lưu giữ lại, cô đã bỏ lại một câu "Tôi có chút việc, thoát trước đây" rồi nhanh chóng biến mất.
Nói là có việc, thật ra cũng chỉ là nằm nhoài trước máy tính, tìm một vài bộ phim để giết thời gian. Trong lòng cảm thấy hơi hối hận, nghĩ nếu như mình không logout vội vàng như vậy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông kia sẽ làm những gì? Là bỏ đi theo Mẫu Đơn Vọng Nguyệt, hay là ở lại bên cạnh mình......
A Khiết đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, dọa cô giật nảy mình.
"Cậu là xác chết vùng dậy đấy à?" Hàn Đan dùng ngón trỏ chọt vào trán cô.
A Khiết lắc đầu, duỗi lưng, hỏi: "Tối nay cậu có đi không?"
Cô mím môi, rũ mắt nói: "Mình có lựa chọn sao?"
"Nếu như cậu không muốn đi, mình sẽ nói với bọn họ người cậu không khỏe."
"Hay là đi đi. Dù sao nhận được thiếp mời mà không đi vẫn hơi thất lễ, huống hồ mình cũng muốn nhìn thấy cô dâu của anh ấy."
A Khiết thấy mặc dù cô cười nhưng vẫn có cảm giác thê lương, đột nhiên cảm thấy đau lòng: "Đừng ru rú ở nhà nữa, buổi chiều đi dạo với mình, nghe nói bách hóa EL đang giảm giá nhân dịp kỉ niệm cửa hàng đấy."
"...... Mình làm cho cậu ít cơm nóng rồi, ăn xong rồi đi."
"Đi thôi đi thôi ra ngoài ăn, chị đây mời cậu ăn cơm, bò bít-tết thì sao?" A Khiết mặc quần áo, không hề phân bua kéo Hàn Đan ra ngoài cửa.
Cửa bị đóng kêu két một tiếng, màn hình vi tính chưa tắt từ từ tối đi, kim đồng hồ màu bạc của đồng hồ duy trì màn hình từ từ chuyển động, mỗi một bước giống như bắt đầu lại tựa như kết thúc, vẽ ra từng đường tròn hoàn chỉnh, tựa như một vòng luân hồi đã định sẵn.
A Khiết cực kỳ hào hứng, kéo cô thử cái này thử cái kia, hết quần áo rồi lại đến giày làm cô mệt gần chết. Nhìn mình đi đôi giày cao gót màu đen lấp lánh, mặc chiếc váy liền màu tím sậm trong gương thử đồ, Hàn Đan không khỏi cảm thấy hơi xa lạ. Hình như lâu lắm rồi không mặc váy, cô quay một vòng.
"Thiếu mất vòng cổ rồi." A Khiết tháo tóc đuôi ngựa của cô xuống, khiến mái tóc dài buông xuống vai.
"Này này......" Cô với tay ra giữ lại, bị bà già A Khiết đẩy ra.
"Đẹp như thế này mà cả ngày buộc lên thành bộ dạng đức hạnh kia, mình nhìn phát chán rồi."
"Mặc như thế này kì cục chết đi được." Cô đang định đi đổi thì lại bị túm lại.
Bà già tự quyết định, dặn dò nhân viên phục vụ: "Cứ mặc luôn bộ này đi. Làm phiền cô cắt mác, sau đó cho quần jeans và áo T-shirt của cô ấy vào túi nhé."
"Cậu điên rồi sao?!" Hàn Đan trợn tròn mắt, thấp giọng nói, "Mặc cái đầu cậu ấy, không nói đến nhãn hiệu này đắt tiền muốn chết, mình mặc thành thế này sao mà gặp người khác được?"
"Chẳng lẽ bây giờ cậu đang gặp quỷ sao?" A Khiết trợn mắt, "Coi như bộ này là quà sinh nhật mình tặng cậu, mấy hôm trước vừa mới phát tiền thưởng."
"Sinh nhật mình còn lâu lắm mà......"
"Coi như là chi trước thôi." A Khiếp lại gần, "Ba của Đỗ Tùng cũng xem như là một doanh nhân có tiếng, không dễ gì hôm nay mới có một vài công tử tư chất không tệ xuất hiện, mình cũng đã tính vốn rồi, cậu đừng làm mình thất vọng nhé."
Hàn Đan cười bất đắc dĩ.
Một phần tình cảm đã chôn giấu lâu như vậy rồi, còn chưa thấy ánh sáng đã đột nhiên chết yểu, dẫu sao trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. A Khiết sợ cô nhìn thấy người đó mà thấy cảnh thương tình, cố ý tặng quà dỗ cô vui. Có điều, trang phục mới tinh mà lòng đã già cỗi, dù trang điểm thế nào cũng cô đơn.
Hàn Đan hồi tưởng lại chuyện xưa từng chút từng chút một, chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay. Đến trước cửa khách sạn đèn đuốc sáng trưng kia, chút dũng khí không dễ dàng gì mới tích góp được đã tiêu tan gần hết, chỉ muốn quay người bỏ đi. Thế nhưng cùng lúc đó có bạn cùng lớp và bạn cùng trường đi đến, đành phải kiên trì theo A Khiêt đi lên phía trước đánh tiếng chào hỏi.
Hôn lễ long trọng này có vẻ linh đình và khí thế. Hai nhà đều có địa vị nhất định trong giới kinh doanh, vả lại đã qua lại từ trước, lần kết thân này lại càng là ông trời tác hợp. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng kiểu đuôi cá không tính là mỹ lệ nhưng lại nhỏ xinh dịu dàng, khi Đỗ Tùng cả người mặc đồ tây màu xám bạc cúi người hôn môi cô, Hàn Đan ngồi trong góc khuất cách đó không xa nhẹ nhàng khép mắt lại.
Không dám nhìn, bởi vì cảnh tượng kia đẹp đến mức khiến lòng người hướng đến, ảo tưởng người đứng bên cạnh anh là mình.
Nghi lễ hoàn tất, Đỗ Tùng đến mời rượu, xung quanh đều là bạn tốt cùng trường thời đại học, lúc này náo nhiệt vô cùng. Cô chỉ yên lặng đứng trong góc, tầm mắt từ từ thu lại, chạm vào anh.
"Cảm ơn các vị đã có thể đến tham dự hôn lễ của chúng tôi." Anh mỉm cười nâng chén nói: " Hàn Đan, hôm nay em thật xinh đẹp."
Cô đỏ mặt, vội vàng nhếch miệng lên thành nụ cười: "Chúc mừng chúc mừng."
Lập tức xung quanh có người nói chêm chọc cười: "Sao hả, nhãi con cậu đã làm chú rể rồi, còn muốn ăn trong bát nhìn trong nồi sao?"
"Lần này cậu ta phải quỳ trên ván giặt một đêm rồi."
"Bây giờ làm gì có ván giặt nữa, quỳ trên bàn phím còn thực tế một chút, đúng không, chị dâu?"
Cô dâu chỉ mím môi cười, đôi mắt cong lên thành mảnh trăng non. Đỗ Tùng bị bọn họ kiên quyết túm lấy chuốc cho vài ly rượu, cuống quýt xin tha thứ.
Hàn Đan cũng cười theo, hương vị rượu đỏ còn lại trong miệng hơi chua, hình như từ từ thấm vào trong lòng.
Đôi vợ chồng mới chuyển qua bàn khác mời rượu. Rất nhiều bạn học xa cách lâu ngày mới gặp lại, tụ tập cùng nhau, đương nhiên vô cùng thân thiện. Tính đi tính lại, những người trên bàn vẫn chưa có gia đình chỉ có Hàn Đan và một bạn học nam khác, bèn nhao nhao mời rượu hai người bọn họ. Hôm nay tâm trạng cô vốn bị đè nén, ai đến cũng không từ chối, nâng chén uống ngay, A Khiết ở bên cạnh lo lắng.
"Chúng mình ngồi ở đây một lát nhé." Sau khi vào toilet, cô bèn kéo Hàn Đan đến quán cà phê ở đại sảnh.
"Mình không say, ngồi ở đây làm gì?" Cô cười.
"Không phải mình không biết chút tửu lượng của cậu." Cô ấy ấn cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ."Ngồi đây đừng đi đâu, mình đi chào tạm biệt bọn họ, sẽ quay lại ngay."
"Biết rồi." Cảm giác say dâng lên, đầu hơi váng vất.
A Khiết vừa đi, chỉ thấy vài người vội vội vàng vàng vừa nói chuyện với nhau vừa đi ra khỏi thang máy. Chăm chú nhìn lại, bốn người đi ở phía trước chính là ba mẹ của cô dâu chú rể, bọn họ đứng ở cửa giống như đang chờ ai đó.
Chỉ một lát sau, thấy hai người đi từ cửa vào.
"Không ngờ nhị thiếu lại đích thân tới tham dự hôn lễ của con tôi." Ba của Đỗ Tùng – Đỗ Như Lâm tỏ ra rất kích động.
"Đỗ tổng quá khách sáo rồi, ba ủy thác tôi đến tặng quà mừng."
Người đến vừa mở miệng, Hàn Đan chỉ cảm thấy trái tim ngừng một nhịp. Cô có chút giật mình chớp chớp mắt, nghiêng người nhìn sang bên kia, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Thật sự là anh ta......
Cô rụt cổ lại, nép người xuống phía dưới ghế sofa.
Gặp phải vị thần xui xẻo này tuyệt đối không có chuyện tốt. Cô sáng suốt áp dụng chiến lược tránh né, định lợi dụng chỗ dựa lưng của ghế sofa để thực hiện mục đích ẩn thân.
"Nhị thiếu lên phòng bao trên tầng ngồi một lát đi, ở đó yên tĩnh. Tôi sẽ lập tức gọi hai đứa nhỏ đến mời rượu."
"Không cầu đâu. Hôm nay là ngày vui của hai nhà, các vị cứ đi tiếp đón các vị khách khác đi." Anh từ chối đầy nho nhã lễ độ, "Vừa rồi tôi nhìn thấy ở bên kia có người bạn cũ, vừa hay có chuyện muốn nói với cô ấy."
Ba của cô dâu còn định mời, nhưng bị Đỗ Như Lâm cắt ngang: "Vậy chúng tôi lên tầng chào hỏi khách khứa trước, nếu như nhị thiếu có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể đi thăm công ty."
"Được." Anh thản nhiên đáp lại một tiếng.
Mấy người đi vào thang máy.
Bà Đỗ nói: "Tôi vốn tưởng rằng có cấp dưới đến tặng quà đã là không tệ rồi, không ngờ lại có thể là lão nhị của nhà họ Kỷ."
"Đúng vậy, thể diện của ông bà thông gia thật là lớn." Mẹ của cô dâu cười nói.
"Lão Đỗ, nếu vừa rồi có thể giữ cậu ta lại, với việc buôn bán phèn chua kia......"
"Mọi người à......" Đỗ Như Lâm thở dài, "Mặc dù tôi không biết tại sao cậu ta lại đến, nhưng cậu ta có thể đến đã coi như là cho chúng ta thể diện rồi. Cậu ta muốn ở lại thì đương nhiên sẽ ở lại, đã mời rồi. Cậu ta muốn đi, một khi mở miệng ra, ai có thể giữ lại được? Nếu như chuyện buôn bán làm ăn chỉ trông mong được lợi từ tay cậu ta, vậy ông thật sự đã tính toán sai rồi!"
Hàn Đan chỉ cảm thấy đầu hơi mê man, con mắt díp lại chẳng muốn mở ra.
Không thể phủ nhận, hành động không muốn mở mắt ra này còn mang theo tính chủ quan nhất định. Đặc biệt là khi biết con người không muốn gặp nào đó đứng ở trước mặt.
"Xem ra em rất thích uống rượu.” Giọng nói của người đàn ông hơi trầm một chút, thật ra rất dễ nghe. Nhưng đối với Hàn Đan đã có thể nhanh chóng phân biệt chính xác từ trong vô số âm thanh tương tự, hơn nữa còn sinh ra phản ứng mẫn cảm mà nói, chỉ cảm thấy rất chói tai.
Hàn Đan hừ một tiếng không rõ ý nghĩa, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh có rất nhiều cách có thể giúp em giải rượu."
Giọng người đàn ông giống như truyền đến từ nơi rất gần, mang theo hơi thở ấm áp phả lên măt, hơi ngưa ngứa.
Cô đột nhiên mở mắt, cả người lập tức cứng đờ.
Gương mặt phóng đại kia gần trong gang tấc, hơi híp mắt lại, tròng mắt màu hổ phách chứa đầy ánh sáng nguy hiểm.
A Khiết đi ra từ khu ăn cơm đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Trong quán cà phê cách đó không xa, dưới ánh đèn màu vàng mềm mại, người đàn ông cao lớn hai tay chống trên tay vịn sofa cúi người xuống, nhốt người trên ghế sofa ở dưới thân. Cô gái đáng thương bị ép sát trên ghế sofa, ngẩng mặt lên, cố gắng duy trì khoảng cách xa nhất có thể.
Cô đang định bước lên phá vỡ thế giằng co này, lại cảm thấy bả vai nặng trĩu.
"Vào lúc này, đứng nhìn từ xa thì tốt hơn." Giọng nam trầm thấp như mang theo sự mê hoặc. Cô quay đầu lại, sau lưng, một đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười lóe lên ánh sáng gian xảo, khiến cô đỏ mặt trong vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.