Chương 10: Mang thai
Lalam
31/08/2023
Dạ Nam Hành sau khi tắm rửa xong, đi ra bên ngoài thấy Ngô Nhược vẫn nằm bất động trên giường liền đi tới: "Em không định đi tắm sao?".
"Ngô Nhược." Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược không trả lời liền mất kiên nhẫn.
"Tôi tắm hay không liên quan gì đến anh chứ?" Ngô Nhược bị anh nói tức giận ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt anh ta quát mắng.
Dạ Nam Hành nhíu mắt nhìn cô một lúc rồi xoay người rời đi.
Ngô Nhược nghe tiếng cửa đóng mạnh, liền nằm sấp người vùi mặt xuống gối khóc lớn, cô sao lại có thể nhục nhã như thế này cơ chứ, nếu cô mười bảy tuổi thì tốt rồi, kiện anh ta tù mục xương, đây cô đã hai mươi năm tuổi đi kiện bị anh ta cưỡng hiếp ngược lại trở thành trò cười của người khác.
Việc hôm nay liệu rằng về sau còn tiếp diễn hay không? Có lần đầu lần hai, rồi lần ba, lần bốn, sao cô có thể không quan tâm mà vui vẻ bên Trịnh Khải được đây? Anh ấy tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy cô càng ngày càng không xứng với anh rồi.
Mấy ngày hôm sau cô lấy cớ công việc bận rộn, tăng ca liên tục để tránh mặt Trịnh Khải, cô muốn có thêm thời gian để suy nghĩ về chuyện tình cảm này, không phải do anh không đủ tốt mà cô cảm thấy không đủ dũng khí để lần nữa bước đến bên anh.
"Ngô Nhược à, bác nghe a Khải nói dạo này con rất bận, tuổi trẻ nhiệt huyết là rất tốt nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất." Mẹ Trịnh Khải mấy ngày nay không thấy Ngô Nhược gọi điện cho mình, liền chủ động gọi tới.
"Bác gái con hiểu con sẽ chú trọng sức khỏe của mình, dạo này con bận quá không có thời gian tới thăm bác được". Ngô Nhược nghe thấy những lời hỏi thăm của bà, trong lòng càng thêm tảng đá đè nặng.
"Không sao, lúc nào rảnh tới là được, thôi con làm việc đi." Giọng bà Trịnh trong điện thoại thân thiết.
"Dạ con chào bác." Cô đặt điện thoại xuống bàn, ngả người ra sau nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc lúc này của mình.
...
"Mẹ, bố không có nhà sao?" Buổi tối Ngô Nhược trở về nhà thăm bố mẹ, bước vào nhà nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bố cô ở nhà.
"Bố con ra ngoài gặp bạn rồi." Mẹ Ngô mở cửa cho con gái sau đó đi vào trong bếp.
"Mẹ đang nấu món gì vậy?" Ngô Nhược đặt túi hoa quả lên bàn, rồi đi tới bên cạnh mẹ ôm lấy bà, ngó đầu qua vai bà nhìn món ăn trong nồi, thấy là món cá kho mình yêu thích liền vui vẻ nói:
"Òa… cá kho, con về thật đúng lúc".
Bà Ngô đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu con gái: "Cả tháng nay không thấy con đâu, mẹ suýt nữa quên con đấy, sao không đưa Trịnh Khải về cùng nó bận sao?".
"Không phải con không muốn về nhà, mà do công việc cuối năm bận quá, anh ấy bận mẹ ạ." Ngô Nhược buông eo bà ra, cầm lấy túi hoa quả mang đi rửa.
"Các con lên kế hoạch tổ chức đám cưới tới đâu rồi? Đừng để đến lúc gần cưới dồn hết vào mấy ngày như vậy sẽ rất mệt, cái gì có thể chuẩn bị trước thì làm trước đi". Mẹ Ngô nhắc nhở.
Ngô Nhược nhoẻn miệng: "Mẹ nói hệt như Trịnh Khải vậy."
"Dọn cơm ăn thôi." Mẹ Ngô lườm con gái sau đó tắt bếp gắp cá ra đĩa.
Ngô Nhược thấy vậy đi ra bàn sắp bát đũa.
"Dạo này con không ăn uống cẩn thận à, sao lại gầy như vậy?" Mẹ Ngô lúc ăn cơm mới để ý đến khuôn mặt Ngô Nhược, so với lần trước gặp đúng là khác xa.
"Con sau đợt tăng ca này sẽ ổn thôi." Ngô Nhược đưa tay xoa má mình, cười nói.
"Haizz..." Mẹ Ngô thở dài, đưa đũa gắp cho con gái khúc cá đặt vào bát.
Dạo này không hiểu sao Ngô Nhược luôn cảm thấy bụng cồn cào khó chịu, nhất là khi ăn những đồ tanh càng khiến cô cảm giác buồn nôn.
" Ọe…" Ngô Nhược đưa miếng cá lên miệng, cảm giác buồn nôn kéo đến, cô lấy tay bịt miệng nhanh chóng chạy lại nhà vệ sinh nôn hết số thức ăn trong bụng ra.
"Nhược Nhược, con không phải có bầu đấy chứ?." Mẹ Ngô đi theo con gái vào nhà vệ sinh đưa tay vỗ lên lưng cô.
"Mẹ sao có thể, con với Trịnh Khải chưa đến mức đó, chỉ là dạo này dạ dày con có vấn đề mà thôi". Ngô Nhược lập tức phủ nhận.
"Làm mẹ cứ tưởng, ăn uống không cẩn thận, suốt ngày ăn mì tôm". Mẹ Ngô thở dài, thời đại này rồi bà cũng không cổ hủ trong việc có cháu trước hay sau khi cưới, có càng sớm càng tốt, đỡ lấy về lại xảy ra chuyện không hay, nghe con gái nói dạ dày có vấn đề liền mắng.
"Khi nào con có con sẽ báo cho mẹ đầu tiên, mẹ yên tâm con uống thuốc rồi". Ngô Nhược mỉm cười đặt tay mình lên mu bàn tay bà xoa dịu.
"Đỡ hơn chưa, ăn được một ít đã nôn hết rồi, để mẹ nấu cháo cho con ăn".
"Tí nữa trên đường về con mua là được rồi." Cơn buồn nôn đi qua, Ngô Nhược đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngô Nhược tự nhiên nghĩ ra điều gì đó đờ người một lúc, chẳng nhẽ cô có thai thật sao? Thầm tính ngày thì hình như cô đã trễ kinh được một tuần rồi. "Mẹ con lên phòng một chút." Cô nói với mẹ một tiếng rồi vội vã chạy về phòng cầm lấy điện thoại ra xem ngày "Trời ạ!" sao cô lại sơ ý như vậy chứ? Xem ngày thì chẳng lẽ là lần gặp tên dê già đó sao, sao cô lại ngu ngốc như vậy cùng anh ta xong còn không uống thuốc tránh thai, cứ để như vậy ung dung đến tận bây giờ.
Ở trên phòng ngồi một lúc lấy lại tâm trạng, Ngô Nhược mới bước xuống nhà, thấy mẹ đang ngồi ở ghế xem tin tức, cô bước lại gần ngồi cùng và một chút sau đó lấy cớ còn bản vẽ cần phải hoàn thành, muốn trở về căn hộ mình thuê. Giờ trong đầu cô chỉ muốn nhanh chóng xác nhận cô có thai hay không.
"Con về đi, nhớ không được ăn đồ ăn nhanh nữa đấy." Mẹ Ngô tiễn con gái ra cửa nhắc nhở.
"Vâng, con hứa đấy mẹ yên tâm, con đi đây".
Trên đường trở về Ngô Nhược ghé qua hiệu thuốc mua vài que thử thai, sau đó nhanh chóng lên nhà chạy vào phòng vệ sinh kiểm tra.
Cầm trên tay mười que thử thai đều cho kết quả hai vạch, cả người Ngô Nhược lặng đi ngồi bệt xuống nền nhà, sao chuyện lại đi xa đến mức này? Cô cứ như vậy lại mang thai con của anh ta.
Cái thai ngày càng lớn dần, cũng đã hơn một tháng rồi mọi người sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi, cô phải làm sao đây? Hay là... nhưng cô lại không nhẫn tâm bóp nát một sinh mạng bé nhỏ này, thế nhưng nếu để đứa trẻ lại cuộc sống của cô sẽ có sự thay đổi rất lớn.
Sáng hôm sau mang theo tâm trạng nặng nề đó Ngô Nhược ủ rũ đi làm.
"Vào đi." Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược từ cửa đi tới cố ý nhấn thang máy chờ cô.
Ngô Nhược nhìn anh im lặng bước vào thang máy.
"Ngô Nhược em bị bệnh sao?" Dạ Nam Hành liếc nhìn cô cả người xanh sao lo lắng hỏi han.
"Không có, tôi rất khỏe." Ngô Nhược sợ anh ta nhìn ra điều gì, thấy thang máy mở ra liền mau chóng đi về phòng mình tránh mặt anh ta.
Dạ Nam Hành không hiểu đầu bị chập ở đâu lại luôn muốn cô cùng anh ta kết hôn? Nếu để anh ta biết cô đang mang thai nhất định sẽ bắt cô lại cho bằng được, không... cô sẽ vĩnh viễn không để cho anh ta biết được, cô không muốn ở bên cạnh người như anh ta, cô muốn kết hôn cùng Trịnh Khải, đó là ước muốn bao năm nay của cô.
Ngô Nhược đưa tay xoa bụng mình, cô vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một lần, sau đó rồi tính tiếp.
"Ngô Nhược." Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược không trả lời liền mất kiên nhẫn.
"Tôi tắm hay không liên quan gì đến anh chứ?" Ngô Nhược bị anh nói tức giận ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt anh ta quát mắng.
Dạ Nam Hành nhíu mắt nhìn cô một lúc rồi xoay người rời đi.
Ngô Nhược nghe tiếng cửa đóng mạnh, liền nằm sấp người vùi mặt xuống gối khóc lớn, cô sao lại có thể nhục nhã như thế này cơ chứ, nếu cô mười bảy tuổi thì tốt rồi, kiện anh ta tù mục xương, đây cô đã hai mươi năm tuổi đi kiện bị anh ta cưỡng hiếp ngược lại trở thành trò cười của người khác.
Việc hôm nay liệu rằng về sau còn tiếp diễn hay không? Có lần đầu lần hai, rồi lần ba, lần bốn, sao cô có thể không quan tâm mà vui vẻ bên Trịnh Khải được đây? Anh ấy tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy cô càng ngày càng không xứng với anh rồi.
Mấy ngày hôm sau cô lấy cớ công việc bận rộn, tăng ca liên tục để tránh mặt Trịnh Khải, cô muốn có thêm thời gian để suy nghĩ về chuyện tình cảm này, không phải do anh không đủ tốt mà cô cảm thấy không đủ dũng khí để lần nữa bước đến bên anh.
"Ngô Nhược à, bác nghe a Khải nói dạo này con rất bận, tuổi trẻ nhiệt huyết là rất tốt nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất." Mẹ Trịnh Khải mấy ngày nay không thấy Ngô Nhược gọi điện cho mình, liền chủ động gọi tới.
"Bác gái con hiểu con sẽ chú trọng sức khỏe của mình, dạo này con bận quá không có thời gian tới thăm bác được". Ngô Nhược nghe thấy những lời hỏi thăm của bà, trong lòng càng thêm tảng đá đè nặng.
"Không sao, lúc nào rảnh tới là được, thôi con làm việc đi." Giọng bà Trịnh trong điện thoại thân thiết.
"Dạ con chào bác." Cô đặt điện thoại xuống bàn, ngả người ra sau nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc lúc này của mình.
...
"Mẹ, bố không có nhà sao?" Buổi tối Ngô Nhược trở về nhà thăm bố mẹ, bước vào nhà nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bố cô ở nhà.
"Bố con ra ngoài gặp bạn rồi." Mẹ Ngô mở cửa cho con gái sau đó đi vào trong bếp.
"Mẹ đang nấu món gì vậy?" Ngô Nhược đặt túi hoa quả lên bàn, rồi đi tới bên cạnh mẹ ôm lấy bà, ngó đầu qua vai bà nhìn món ăn trong nồi, thấy là món cá kho mình yêu thích liền vui vẻ nói:
"Òa… cá kho, con về thật đúng lúc".
Bà Ngô đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu con gái: "Cả tháng nay không thấy con đâu, mẹ suýt nữa quên con đấy, sao không đưa Trịnh Khải về cùng nó bận sao?".
"Không phải con không muốn về nhà, mà do công việc cuối năm bận quá, anh ấy bận mẹ ạ." Ngô Nhược buông eo bà ra, cầm lấy túi hoa quả mang đi rửa.
"Các con lên kế hoạch tổ chức đám cưới tới đâu rồi? Đừng để đến lúc gần cưới dồn hết vào mấy ngày như vậy sẽ rất mệt, cái gì có thể chuẩn bị trước thì làm trước đi". Mẹ Ngô nhắc nhở.
Ngô Nhược nhoẻn miệng: "Mẹ nói hệt như Trịnh Khải vậy."
"Dọn cơm ăn thôi." Mẹ Ngô lườm con gái sau đó tắt bếp gắp cá ra đĩa.
Ngô Nhược thấy vậy đi ra bàn sắp bát đũa.
"Dạo này con không ăn uống cẩn thận à, sao lại gầy như vậy?" Mẹ Ngô lúc ăn cơm mới để ý đến khuôn mặt Ngô Nhược, so với lần trước gặp đúng là khác xa.
"Con sau đợt tăng ca này sẽ ổn thôi." Ngô Nhược đưa tay xoa má mình, cười nói.
"Haizz..." Mẹ Ngô thở dài, đưa đũa gắp cho con gái khúc cá đặt vào bát.
Dạo này không hiểu sao Ngô Nhược luôn cảm thấy bụng cồn cào khó chịu, nhất là khi ăn những đồ tanh càng khiến cô cảm giác buồn nôn.
" Ọe…" Ngô Nhược đưa miếng cá lên miệng, cảm giác buồn nôn kéo đến, cô lấy tay bịt miệng nhanh chóng chạy lại nhà vệ sinh nôn hết số thức ăn trong bụng ra.
"Nhược Nhược, con không phải có bầu đấy chứ?." Mẹ Ngô đi theo con gái vào nhà vệ sinh đưa tay vỗ lên lưng cô.
"Mẹ sao có thể, con với Trịnh Khải chưa đến mức đó, chỉ là dạo này dạ dày con có vấn đề mà thôi". Ngô Nhược lập tức phủ nhận.
"Làm mẹ cứ tưởng, ăn uống không cẩn thận, suốt ngày ăn mì tôm". Mẹ Ngô thở dài, thời đại này rồi bà cũng không cổ hủ trong việc có cháu trước hay sau khi cưới, có càng sớm càng tốt, đỡ lấy về lại xảy ra chuyện không hay, nghe con gái nói dạ dày có vấn đề liền mắng.
"Khi nào con có con sẽ báo cho mẹ đầu tiên, mẹ yên tâm con uống thuốc rồi". Ngô Nhược mỉm cười đặt tay mình lên mu bàn tay bà xoa dịu.
"Đỡ hơn chưa, ăn được một ít đã nôn hết rồi, để mẹ nấu cháo cho con ăn".
"Tí nữa trên đường về con mua là được rồi." Cơn buồn nôn đi qua, Ngô Nhược đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngô Nhược tự nhiên nghĩ ra điều gì đó đờ người một lúc, chẳng nhẽ cô có thai thật sao? Thầm tính ngày thì hình như cô đã trễ kinh được một tuần rồi. "Mẹ con lên phòng một chút." Cô nói với mẹ một tiếng rồi vội vã chạy về phòng cầm lấy điện thoại ra xem ngày "Trời ạ!" sao cô lại sơ ý như vậy chứ? Xem ngày thì chẳng lẽ là lần gặp tên dê già đó sao, sao cô lại ngu ngốc như vậy cùng anh ta xong còn không uống thuốc tránh thai, cứ để như vậy ung dung đến tận bây giờ.
Ở trên phòng ngồi một lúc lấy lại tâm trạng, Ngô Nhược mới bước xuống nhà, thấy mẹ đang ngồi ở ghế xem tin tức, cô bước lại gần ngồi cùng và một chút sau đó lấy cớ còn bản vẽ cần phải hoàn thành, muốn trở về căn hộ mình thuê. Giờ trong đầu cô chỉ muốn nhanh chóng xác nhận cô có thai hay không.
"Con về đi, nhớ không được ăn đồ ăn nhanh nữa đấy." Mẹ Ngô tiễn con gái ra cửa nhắc nhở.
"Vâng, con hứa đấy mẹ yên tâm, con đi đây".
Trên đường trở về Ngô Nhược ghé qua hiệu thuốc mua vài que thử thai, sau đó nhanh chóng lên nhà chạy vào phòng vệ sinh kiểm tra.
Cầm trên tay mười que thử thai đều cho kết quả hai vạch, cả người Ngô Nhược lặng đi ngồi bệt xuống nền nhà, sao chuyện lại đi xa đến mức này? Cô cứ như vậy lại mang thai con của anh ta.
Cái thai ngày càng lớn dần, cũng đã hơn một tháng rồi mọi người sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi, cô phải làm sao đây? Hay là... nhưng cô lại không nhẫn tâm bóp nát một sinh mạng bé nhỏ này, thế nhưng nếu để đứa trẻ lại cuộc sống của cô sẽ có sự thay đổi rất lớn.
Sáng hôm sau mang theo tâm trạng nặng nề đó Ngô Nhược ủ rũ đi làm.
"Vào đi." Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược từ cửa đi tới cố ý nhấn thang máy chờ cô.
Ngô Nhược nhìn anh im lặng bước vào thang máy.
"Ngô Nhược em bị bệnh sao?" Dạ Nam Hành liếc nhìn cô cả người xanh sao lo lắng hỏi han.
"Không có, tôi rất khỏe." Ngô Nhược sợ anh ta nhìn ra điều gì, thấy thang máy mở ra liền mau chóng đi về phòng mình tránh mặt anh ta.
Dạ Nam Hành không hiểu đầu bị chập ở đâu lại luôn muốn cô cùng anh ta kết hôn? Nếu để anh ta biết cô đang mang thai nhất định sẽ bắt cô lại cho bằng được, không... cô sẽ vĩnh viễn không để cho anh ta biết được, cô không muốn ở bên cạnh người như anh ta, cô muốn kết hôn cùng Trịnh Khải, đó là ước muốn bao năm nay của cô.
Ngô Nhược đưa tay xoa bụng mình, cô vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một lần, sau đó rồi tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.