Chương 29: Nhà của chúng ta
Lalam
31/08/2023
Dạ Minh Ngọc ngồi đó nhìn Ngô Nhược, nghĩ đến Trịnh Tâm An, nếu cô ấy biết chuyện này không biết sẽ thế nào, tốt nhất thời điểm này không nên nói cho Tâm An biết thì hơn.
Đối với người em dâu này cô không ghét bỏ, chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho tình cảm nhiều năm mà Trịnh Tâm An dành cho em trai cô mà thôi.
"Sao lại gầy như vậy? Nam Hành không chăm sóc cho con sao, giờ còn nghén không?" bà Dạ thấy con trai cùng chồng đi vào trong phòng, liền đi tới ngồi cạnh Ngô Nhược cầm lấy tay cô. trong bụng cô có cháu của bà, nên đối với cô gái con trai mới dẫn về cũng quan tâm hơn.
"Anh ấy rất quan tâm con, bác gái đừng lo lúc đầu con có nghén nhưng giờ đỡ rồi." Ngô Nhược bất giác đưa tay xoa bụng trả lời bà.
"Nam Hành có dẫn con đi khám thai không vậy, hay để con đi một mình." Khắp thành phố A này đều là bệnh viện nhà bà, con trai bà dẫn theo cô gái tới khám thai, tin tức như vậy bọn họ chắc chắn sẽ nói với bà.
"Đều là anh ấy đưa con đi." Ngô Nhược không hiểu sao bà lại hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn lễ phép trả lời.
" Thế thì lạ thật đấy." bà Dạ lẩm bẩm trong miệng.
"Này, có phải em và cô gái kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?" Dạ Minh Ngọc thấy em trai từ phòng bố đi ra nhanh chóng kéo ra ngoài hỏi chuyện.
"Cái gì ngoài ý muốn chứ, chị đừng cả ngày nghĩ em xấu như vậy." Dạ Nam Hành nói câu này ra, không cảm thấy sai ở đâu cả.
"Thế sao lúc yêu không dẫn về?" Dạ Minh Ngọc đứng ra trước mặt Dạ Nam Hành, ánh mắt dán vào mặt anh tìm tòi.
"Chị hỏi nhiều như vậy để làm gì chứ, còn hơn cả cảnh sát." Dạ Nam Hành vẻ mặt không vui đi vào trong.
"Không làm chuyện mờ ám, sao phải tức giận vì bị chị hỏi như thế làm gì chứ." Dạ Minh Ngọc thấy em trai bỏ đi, liền nói sau lưng.
"Vào ăn cơm đi! hai đứa làm gì mà lâu như vậy chứ? Ngô Nhược ăn tự nhiên nhá." Bà Dạ thấy con trai cùng con gái đứa đi trước đưa đi sau tới, thì bắt đầu động đũa, còn rất quan tâm gắp đồ ăn vào bát cho Ngô Nhược.
"Cô ấy không ăn được cá đâu, ăn đồ tanh sẽ bị nôn." Dạ Nam Hành ngồi xuống bên cạnh Ngô Nhược, cầm lấy đũa gắp miếng cá trong bát cô sang bát mình.
Bà Dạ nhìn hành động của con trai không để ý, đưa đũa gắp món khác cho Ngô Nhược. "Ăn cháo cá chép rất tốt cho người mang thai". Mấy tháng đầu khó ăn, dần dần sẽ đỡ nôn nghén thôi.
"Con cảm ơn bác." Ngô Nhược cầm đũa gắp miếng thịt bà Dạ vừa bỏ vào bát cô đưa lên miệng cắn, nếu Dạ Nam Hành không gắp lại miếng cá kia cô cũng sẽ vì tấm lòng của bà mà cố ăn.
Ăn cơm xong Dạ Nam Hành lấy lý do sáng mai phải đi làm sớm, không đồng ý ngủ lại nhà qua đêm, lái xe trở về trung tâm thành phố. Ngô Nhược ngủ dậy cũng phải hơn 8 giờ, nếu ở lại nhà qua đêm thì sáng 6 giờ cô ấy đã phải thức dậy trở về cùng anh rồi.
"Ngô Nhược chuyện tối nay anh thực sự không biết, làm em khó chịu rồi". Chuyện anh dẫn bạn gái về nhà lại khiến người nhà anh tò mò như vậy.
"Cũng không phải là khó chịu, mà có chút không quen thôi." gặp bố mẹ anh cô đã lo lắng rồi đây lại cả họ hàng nhà anh nữa, đúng là lúc đầu cô khá tức giận, nhưng qua đi cũng hết rồi.
"Mai em tới công ty thuyết trình về bản thiết kế phải không, anh đưa em đi." Dạ Nam Hành thấy cô không giận anh, liền vui vẻ nói sang chuyện khác.
" Um." Cô trả lời xong, nhìn ra bên ngoài, cả màn đêm bao kín cả con đường dài phía trước, ở với anh một thời gian, cảm thấy bản thân không nên quá cứng nhắc, khước từ mọi sự quan tâm của anh đối với mình.
"Dạ Nam Hành anh định mua gì sao?" Thấy anh đánh tay lái đỗ sát vào vỉa hè, Ngô Nhược lên tiếng.
"Không có chỉ là thấy em hôm nay ngoan như vậy, nên rất muốn hôn em thôi." Dạ Nam Hành vừa nói vừa nghiêng người tới bên cạnh Ngô Nhược, bàn tay luồn qua tóc cô giữ cổ cô, hôn xuống.
"Về nhà của chúng ta thôi." Hôn xong, anh rời khỏi môi cô, đưa tay ngón tay cái lau nhẹ môi cô, sau đó giọng ấm áp nhìn cô nói.
Ngô Nhược nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh mình, cũng không hiểu cảm xúc lúc này của cô là gì, là có chút cảm động vì lời nói vừa rồi của anh sao, cô cảm thấy Dạ Nam Hành lúc nào miệng cũng nói ra được mấy lời sến súa như vậy.
Đây là lần đầu Ngô Nhược ngồi cùng xe Dạ Nam Hành tới công ty, để không bị người khác để ý, tới gần công ty cô liền bảo anh dừng lại để cô xuống xe.
"Trưa chúng ta đi ăn cơm nhé?" Dạ Nam Hành dừng xe lại, thấy cô chuẩn bị xuống xe liền nói.
" Um xong sớm tôi lên tìm anh." Nhân viên lên gặp sếp cũng không có gì là lạ, chỉ sợ anh ta đi tìm cô mà thôi. Ngô Nhược mở cửa xuống xe, đi bộ một chút là tới cửa công ty, tại vì mang bầu nên cô chỉ đeo giày bệt đi, đi lại cũng không khiến chân bị đau.
Cô đi tới phòng thiết kế gặp Ngụy Minh trước, sau đó sẽ cùng tổ thiết kế lên tầng 9 thuyết trình trước cán bộ cao cấp của công ty.
" Chị Ngô Nhược em nhớ chị ghê đấy." Tiểu Tuyết thấy Ngô Nhược tới liền chạy tới ôm cô, cảm thấy có gì đó không đúng, buông Ngô Nhược sau đó đưa tay sờ lên bụng cô. " Này chị Ngô Nhược trong thời gian nghỉ ở nhà chị bị béo bụng sao".
"Vài tháng nữa sẽ hết béo." Ngô Nhược không muốn dấu diếm nữa vì vậy thỏa mái trả lời.
"Chúc mừng chị nha." Tiểu Tuyết thấy khuôn mặt vui vẻ của Ngô Nhược, cười theo nói.
"Đi thôi, tất cả thuyết trình tốt nhé, công sức mọi người bỏ ra có thu về thành quả hay không đều dựa vào bài thuyết trình này." Ngụy Minh đi ra khỏi phòng, thấy mọi người đông đủ, nhắc nhỏ vài câu rồi dẫn đầu đi trước.
Bài thuyết trình của Ngô Nhược tuy là được thông qua nhưng lại không suôn sẻ cho lắm, bị mấy vị cổ đông kia làm khó một hồi. Chào mọi người trong tổ thiết kế xong, nhìn đồng hồ trong tay cũng hơn 10 giờ rồi, cô ra thang máy nhấn nút đi lên tầng 10.
"Chào cô tôi tới gặp Dạ tổng." Ngô Nhược nói với cô thư ký bên ngoài.
"Cô là cô Ngô phải không, Dạ tổng đã dặn trước rồi, mời cô vào." Sáng nay tới công ty Dạ tổng dặn bọn họ thấy Ngô Nhược tới thì cho vào.
" Cảm ơn" Ngô Nhược mỉm cười, rồi đi tới đẩy cửa vào trong.
" Em Lại đây ngồi đi." Dạ Nam Hành thấy có tiếng mở cửa liền ngẩng mặt lên nhìn, thấy Ngô Nhược khuôn mặt tươi cười gọi cô.
Ngô Nhược đi đến trước mặt anh ngồi xuống, buồn chán không biết làm gì, ánh mắt nhìn về giá sách sau lưng anh.
"Các thiết kế hôm nay của em đều tốt, những bài thuyết trình được kỳ vọng cao thường sẽ được hỏi kỹ hơn." Anh sợ cô vì bài thuyết trình không thuận lợi mà buồn, liền giải thích.
"Lấy cho tôi mượn quyển sách tầng thứ 4, ô số 3 màu đỏ kia đi." Ngô Nhược nghe xong không nói gì, im lặng một lúc sau đó chỉ về giá sách phía sau anh.
Dạ Nam Hành theo hướng cô chỉ đứng dây đi tới lấy xuống quyển sách mà cô nói, cầm lên đọc tên sách xong mới đưa cho cô. "Giả thuyết siêu tưởng của Lacxi".
"Trên mạng nói trong quá trình mang thai, đọc những loại sách như thế này, hoặc nghe nhạc sẽ rất tốt cho thai nhi". Anh cúi xuống đọc tài liệu, được một lúc lại ngẩng mặt lên nói chuyện với cô.
"Chờ tôi ngủ rồi anh mới đọc được không." Nếu Dạ Nam Hành đọc lúc cô còn thức cô sợ sẽ không nhịn được đánh anh ta mất.
Anh từ chối trả lời, lúc đi ngủ anh còn bận kiếm chút phúc lợi, sao có tâm trạng ngồi đọc sách nữa chứ. "Đi thôi, cả nhà chúng ta đi ăn." Dạ Nam Hành đứng lên đi ra khỏi bàn, cô ngồi đây anh thật không thể nào chú tâm làm việc được.
Theo thói quen đặt tay ôm lấy eo Ngô Nhược, nhưng vì cô ngại nên không cho anh ôm, thành ra bên ngoài thấy được bọn họ một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc.
" Dạ Nam Hành đứng đắn một chút." Được một đoạn ở hành lang anh yên ổn không chạm vào cô, bước vào thang máy lại bắt đầu chạm đông chạm tây, khiến Ngô Nhược không vui.
" Ting." Thang máy đi xuống tầng 7 liền mở ra. " Nam Hành thật trùng hợp, cậu ra ngoài sao?" Trịnh Tâm An đứng ngoài cửa thang máy thấy Dạ Nam Hành bên trong liền cười vui vẻ bước vào.
Ngô Nhược nghe tiếng thang máy mở ra liền nhanh chóng đẩy Dạ Nam Hành, nhích chân đứng cách xa anh khoảng một sải tay. Trịnh Tâm An trong đầu chỉ có niềm vui nhìn thấy Dạ Nam Hành nên không phát hiện ra sự khác lạ của hai người trong thang máy.
"Tâm An cậu ra ngoài ăn trưa sao?" Dạ Nam Hành thấy người đi vào là Trịnh Tâm An, mắt liếc nhìn Ngô Nhược đứng ở góc thang máy, không được tự nhiên hỏi cô.
" Mình hẹn mẹ đi ăn cơm, nếu cậu không bận thì cùng đi ăn đi, mẹ mình mấy hôm trước có nhắc tới cậu." Trịnh Tâm An ánh mắt chờ mong câu trả lời của Dạ Nam Hành.
"Mình hôm nay cũng có hẹn ăn cơm rồi, hẹn cậu và bác gái hôm trước nhé".
" Được rồi, vậy để hôm khác." Trịnh Tâm An nghe xong có chút thất vọng, nhưng rất nhanh trở lại trạng thái như cũ nở nụ cười nói với anh.
" Ting. "
" Mình đi trước đây." Trịnh Tâm An thấy thang máy mở ra chào tạm biệt Dạ Nam Hành rồi đi ra ngoài.
" Um cậu ăn trưa ngon miệng." Dạ Nam Hành cười nói với Trịnh Tâm An sau đó quay sang nhìn Ngô Nhược " Em định đứng mãi ở đó à, đi thôi ".
Ngô Nhược lúc này mới đi ra khỏi thang máy, đi theo sau Dạ Nam Hành đến xe anh.
Trịnh Tâm An ngồi trên xe, nghe điện thoại xong chuẩn bị lái xe đi, thì nhìn thấy xe của Dạ Nam Hành đi qua xe cô, thoáng nhìn còn thấy một người phụ nữ trên xe anh, nhanh chóng lái xe đuổi theo, nhưng ra tới đường liền không thấy nữa.
Cậu ấy có hẹn với phụ nữ sao? Ở đây chẳng nhẽ là làm cùng công ty? Trịnh Tâm An lẩm bẩm, tâm trạng vui vẻ vừa rồi theo đó mà không còn, gần đây cô khá mẫn cảm với những người phụ nữ bên cạnh Dạ Nam Hành, luôn cảm thấy bất an, sợ trong số đó có người khiến cậu ấy rung động.
Đối với người em dâu này cô không ghét bỏ, chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho tình cảm nhiều năm mà Trịnh Tâm An dành cho em trai cô mà thôi.
"Sao lại gầy như vậy? Nam Hành không chăm sóc cho con sao, giờ còn nghén không?" bà Dạ thấy con trai cùng chồng đi vào trong phòng, liền đi tới ngồi cạnh Ngô Nhược cầm lấy tay cô. trong bụng cô có cháu của bà, nên đối với cô gái con trai mới dẫn về cũng quan tâm hơn.
"Anh ấy rất quan tâm con, bác gái đừng lo lúc đầu con có nghén nhưng giờ đỡ rồi." Ngô Nhược bất giác đưa tay xoa bụng trả lời bà.
"Nam Hành có dẫn con đi khám thai không vậy, hay để con đi một mình." Khắp thành phố A này đều là bệnh viện nhà bà, con trai bà dẫn theo cô gái tới khám thai, tin tức như vậy bọn họ chắc chắn sẽ nói với bà.
"Đều là anh ấy đưa con đi." Ngô Nhược không hiểu sao bà lại hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn lễ phép trả lời.
" Thế thì lạ thật đấy." bà Dạ lẩm bẩm trong miệng.
"Này, có phải em và cô gái kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?" Dạ Minh Ngọc thấy em trai từ phòng bố đi ra nhanh chóng kéo ra ngoài hỏi chuyện.
"Cái gì ngoài ý muốn chứ, chị đừng cả ngày nghĩ em xấu như vậy." Dạ Nam Hành nói câu này ra, không cảm thấy sai ở đâu cả.
"Thế sao lúc yêu không dẫn về?" Dạ Minh Ngọc đứng ra trước mặt Dạ Nam Hành, ánh mắt dán vào mặt anh tìm tòi.
"Chị hỏi nhiều như vậy để làm gì chứ, còn hơn cả cảnh sát." Dạ Nam Hành vẻ mặt không vui đi vào trong.
"Không làm chuyện mờ ám, sao phải tức giận vì bị chị hỏi như thế làm gì chứ." Dạ Minh Ngọc thấy em trai bỏ đi, liền nói sau lưng.
"Vào ăn cơm đi! hai đứa làm gì mà lâu như vậy chứ? Ngô Nhược ăn tự nhiên nhá." Bà Dạ thấy con trai cùng con gái đứa đi trước đưa đi sau tới, thì bắt đầu động đũa, còn rất quan tâm gắp đồ ăn vào bát cho Ngô Nhược.
"Cô ấy không ăn được cá đâu, ăn đồ tanh sẽ bị nôn." Dạ Nam Hành ngồi xuống bên cạnh Ngô Nhược, cầm lấy đũa gắp miếng cá trong bát cô sang bát mình.
Bà Dạ nhìn hành động của con trai không để ý, đưa đũa gắp món khác cho Ngô Nhược. "Ăn cháo cá chép rất tốt cho người mang thai". Mấy tháng đầu khó ăn, dần dần sẽ đỡ nôn nghén thôi.
"Con cảm ơn bác." Ngô Nhược cầm đũa gắp miếng thịt bà Dạ vừa bỏ vào bát cô đưa lên miệng cắn, nếu Dạ Nam Hành không gắp lại miếng cá kia cô cũng sẽ vì tấm lòng của bà mà cố ăn.
Ăn cơm xong Dạ Nam Hành lấy lý do sáng mai phải đi làm sớm, không đồng ý ngủ lại nhà qua đêm, lái xe trở về trung tâm thành phố. Ngô Nhược ngủ dậy cũng phải hơn 8 giờ, nếu ở lại nhà qua đêm thì sáng 6 giờ cô ấy đã phải thức dậy trở về cùng anh rồi.
"Ngô Nhược chuyện tối nay anh thực sự không biết, làm em khó chịu rồi". Chuyện anh dẫn bạn gái về nhà lại khiến người nhà anh tò mò như vậy.
"Cũng không phải là khó chịu, mà có chút không quen thôi." gặp bố mẹ anh cô đã lo lắng rồi đây lại cả họ hàng nhà anh nữa, đúng là lúc đầu cô khá tức giận, nhưng qua đi cũng hết rồi.
"Mai em tới công ty thuyết trình về bản thiết kế phải không, anh đưa em đi." Dạ Nam Hành thấy cô không giận anh, liền vui vẻ nói sang chuyện khác.
" Um." Cô trả lời xong, nhìn ra bên ngoài, cả màn đêm bao kín cả con đường dài phía trước, ở với anh một thời gian, cảm thấy bản thân không nên quá cứng nhắc, khước từ mọi sự quan tâm của anh đối với mình.
"Dạ Nam Hành anh định mua gì sao?" Thấy anh đánh tay lái đỗ sát vào vỉa hè, Ngô Nhược lên tiếng.
"Không có chỉ là thấy em hôm nay ngoan như vậy, nên rất muốn hôn em thôi." Dạ Nam Hành vừa nói vừa nghiêng người tới bên cạnh Ngô Nhược, bàn tay luồn qua tóc cô giữ cổ cô, hôn xuống.
"Về nhà của chúng ta thôi." Hôn xong, anh rời khỏi môi cô, đưa tay ngón tay cái lau nhẹ môi cô, sau đó giọng ấm áp nhìn cô nói.
Ngô Nhược nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh mình, cũng không hiểu cảm xúc lúc này của cô là gì, là có chút cảm động vì lời nói vừa rồi của anh sao, cô cảm thấy Dạ Nam Hành lúc nào miệng cũng nói ra được mấy lời sến súa như vậy.
Đây là lần đầu Ngô Nhược ngồi cùng xe Dạ Nam Hành tới công ty, để không bị người khác để ý, tới gần công ty cô liền bảo anh dừng lại để cô xuống xe.
"Trưa chúng ta đi ăn cơm nhé?" Dạ Nam Hành dừng xe lại, thấy cô chuẩn bị xuống xe liền nói.
" Um xong sớm tôi lên tìm anh." Nhân viên lên gặp sếp cũng không có gì là lạ, chỉ sợ anh ta đi tìm cô mà thôi. Ngô Nhược mở cửa xuống xe, đi bộ một chút là tới cửa công ty, tại vì mang bầu nên cô chỉ đeo giày bệt đi, đi lại cũng không khiến chân bị đau.
Cô đi tới phòng thiết kế gặp Ngụy Minh trước, sau đó sẽ cùng tổ thiết kế lên tầng 9 thuyết trình trước cán bộ cao cấp của công ty.
" Chị Ngô Nhược em nhớ chị ghê đấy." Tiểu Tuyết thấy Ngô Nhược tới liền chạy tới ôm cô, cảm thấy có gì đó không đúng, buông Ngô Nhược sau đó đưa tay sờ lên bụng cô. " Này chị Ngô Nhược trong thời gian nghỉ ở nhà chị bị béo bụng sao".
"Vài tháng nữa sẽ hết béo." Ngô Nhược không muốn dấu diếm nữa vì vậy thỏa mái trả lời.
"Chúc mừng chị nha." Tiểu Tuyết thấy khuôn mặt vui vẻ của Ngô Nhược, cười theo nói.
"Đi thôi, tất cả thuyết trình tốt nhé, công sức mọi người bỏ ra có thu về thành quả hay không đều dựa vào bài thuyết trình này." Ngụy Minh đi ra khỏi phòng, thấy mọi người đông đủ, nhắc nhỏ vài câu rồi dẫn đầu đi trước.
Bài thuyết trình của Ngô Nhược tuy là được thông qua nhưng lại không suôn sẻ cho lắm, bị mấy vị cổ đông kia làm khó một hồi. Chào mọi người trong tổ thiết kế xong, nhìn đồng hồ trong tay cũng hơn 10 giờ rồi, cô ra thang máy nhấn nút đi lên tầng 10.
"Chào cô tôi tới gặp Dạ tổng." Ngô Nhược nói với cô thư ký bên ngoài.
"Cô là cô Ngô phải không, Dạ tổng đã dặn trước rồi, mời cô vào." Sáng nay tới công ty Dạ tổng dặn bọn họ thấy Ngô Nhược tới thì cho vào.
" Cảm ơn" Ngô Nhược mỉm cười, rồi đi tới đẩy cửa vào trong.
" Em Lại đây ngồi đi." Dạ Nam Hành thấy có tiếng mở cửa liền ngẩng mặt lên nhìn, thấy Ngô Nhược khuôn mặt tươi cười gọi cô.
Ngô Nhược đi đến trước mặt anh ngồi xuống, buồn chán không biết làm gì, ánh mắt nhìn về giá sách sau lưng anh.
"Các thiết kế hôm nay của em đều tốt, những bài thuyết trình được kỳ vọng cao thường sẽ được hỏi kỹ hơn." Anh sợ cô vì bài thuyết trình không thuận lợi mà buồn, liền giải thích.
"Lấy cho tôi mượn quyển sách tầng thứ 4, ô số 3 màu đỏ kia đi." Ngô Nhược nghe xong không nói gì, im lặng một lúc sau đó chỉ về giá sách phía sau anh.
Dạ Nam Hành theo hướng cô chỉ đứng dây đi tới lấy xuống quyển sách mà cô nói, cầm lên đọc tên sách xong mới đưa cho cô. "Giả thuyết siêu tưởng của Lacxi".
"Trên mạng nói trong quá trình mang thai, đọc những loại sách như thế này, hoặc nghe nhạc sẽ rất tốt cho thai nhi". Anh cúi xuống đọc tài liệu, được một lúc lại ngẩng mặt lên nói chuyện với cô.
"Chờ tôi ngủ rồi anh mới đọc được không." Nếu Dạ Nam Hành đọc lúc cô còn thức cô sợ sẽ không nhịn được đánh anh ta mất.
Anh từ chối trả lời, lúc đi ngủ anh còn bận kiếm chút phúc lợi, sao có tâm trạng ngồi đọc sách nữa chứ. "Đi thôi, cả nhà chúng ta đi ăn." Dạ Nam Hành đứng lên đi ra khỏi bàn, cô ngồi đây anh thật không thể nào chú tâm làm việc được.
Theo thói quen đặt tay ôm lấy eo Ngô Nhược, nhưng vì cô ngại nên không cho anh ôm, thành ra bên ngoài thấy được bọn họ một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc.
" Dạ Nam Hành đứng đắn một chút." Được một đoạn ở hành lang anh yên ổn không chạm vào cô, bước vào thang máy lại bắt đầu chạm đông chạm tây, khiến Ngô Nhược không vui.
" Ting." Thang máy đi xuống tầng 7 liền mở ra. " Nam Hành thật trùng hợp, cậu ra ngoài sao?" Trịnh Tâm An đứng ngoài cửa thang máy thấy Dạ Nam Hành bên trong liền cười vui vẻ bước vào.
Ngô Nhược nghe tiếng thang máy mở ra liền nhanh chóng đẩy Dạ Nam Hành, nhích chân đứng cách xa anh khoảng một sải tay. Trịnh Tâm An trong đầu chỉ có niềm vui nhìn thấy Dạ Nam Hành nên không phát hiện ra sự khác lạ của hai người trong thang máy.
"Tâm An cậu ra ngoài ăn trưa sao?" Dạ Nam Hành thấy người đi vào là Trịnh Tâm An, mắt liếc nhìn Ngô Nhược đứng ở góc thang máy, không được tự nhiên hỏi cô.
" Mình hẹn mẹ đi ăn cơm, nếu cậu không bận thì cùng đi ăn đi, mẹ mình mấy hôm trước có nhắc tới cậu." Trịnh Tâm An ánh mắt chờ mong câu trả lời của Dạ Nam Hành.
"Mình hôm nay cũng có hẹn ăn cơm rồi, hẹn cậu và bác gái hôm trước nhé".
" Được rồi, vậy để hôm khác." Trịnh Tâm An nghe xong có chút thất vọng, nhưng rất nhanh trở lại trạng thái như cũ nở nụ cười nói với anh.
" Ting. "
" Mình đi trước đây." Trịnh Tâm An thấy thang máy mở ra chào tạm biệt Dạ Nam Hành rồi đi ra ngoài.
" Um cậu ăn trưa ngon miệng." Dạ Nam Hành cười nói với Trịnh Tâm An sau đó quay sang nhìn Ngô Nhược " Em định đứng mãi ở đó à, đi thôi ".
Ngô Nhược lúc này mới đi ra khỏi thang máy, đi theo sau Dạ Nam Hành đến xe anh.
Trịnh Tâm An ngồi trên xe, nghe điện thoại xong chuẩn bị lái xe đi, thì nhìn thấy xe của Dạ Nam Hành đi qua xe cô, thoáng nhìn còn thấy một người phụ nữ trên xe anh, nhanh chóng lái xe đuổi theo, nhưng ra tới đường liền không thấy nữa.
Cậu ấy có hẹn với phụ nữ sao? Ở đây chẳng nhẽ là làm cùng công ty? Trịnh Tâm An lẩm bẩm, tâm trạng vui vẻ vừa rồi theo đó mà không còn, gần đây cô khá mẫn cảm với những người phụ nữ bên cạnh Dạ Nam Hành, luôn cảm thấy bất an, sợ trong số đó có người khiến cậu ấy rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.