Chương 26
Tatsu Bi
14/01/2018
“ BẠCH HÀN”
Hạo Vương lao nhanh tới .
“ TIỂU MẬN !!!”
Con dao đâm vào sườn Tiểu Mận làm cô ngã xuống đất ... Khoảng khắc này như dừng lại ...
Bạch Hàn đỡ lấy cô ...
“ Cậu bị ngốc à sao lại lao ra hả ???”
“ Tôi cũng không biết nữa ... chắc là ... do bản năng của một người hầu thôi ... “
“ Đến lúc này mà cậu còn đùa được sao ?? MAU UỐNG MÁU CỦA TÔI ĐI”
Bạch Hàn nhỏ máu vào miệng cô nhưng Tiểu Mận đã nhanh thiết đi ...
Hạo Vương vô cùng tức giận cậu ta túm cổ Triệu Vũ rồi đánh hắn .
Hắn ta ngã ngửa ra đất thở hổn hển máu mũi với miệng không ngừng chảy ...
“Tiểu Mận , tỉnh lại đi”
“ Tiểu Mận”
Bạch Hàn vội bế cô dậy Hạo Vương bèn đi theo sau . Hai người nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện .
“ Bác sĩ !!! Bác sĩ mau làm gì đó đi !!!” - Bạch Hàn quát .
“ Cậu cũng đang bị thương đấy !!! Mau đi xem thế nào đi ! Tiểu Mận để bác sĩ lo được mà”
“Tại sao lúc đó cậu không giữ cô ấy để cô ấy chạy ra như vậy hả ???”
“ Tôi không ngờ là cậu ấy lại lao ra như vậy”
“ Mong đừng có chuyện gì cả”
“ Máu của cậu đang chảy ra kìa mau đi băng vào đi”
————————————————
Tiểu Mận vẫn đang chìm vào cơn mê ... Bạch Hàn đang ngồi dựa lưng vào ghế chợp mắt một lúc ... chỉ còn mỗi Hạo Vương vẫn đang ngồi bên cạnh cậu nhìn Tiểu Mận thật lâu . Trong lòng vô vàng câu hỏi ?
“ Tại sao cậu lại làm như vậy chứ ? Sao cậu có thể lao ra như vậy để đỡ cho Bạch Hàn ? Có phải cậu có tình cảm với Bạch Hàn không ? Cậu mau tỉnh lại đi mà !!! Hãy trả lời tôi đi . Tại sao ?...”- Hạo Vương nghĩ .
“ Nướ..c” - Tiểu Mận ấp úng
“ Tiểu Mận”
Bạch Hàn bèn chạy tới nhìn cô . Hạo Vương bèn đưa nước cho cô uống .
“ Cẩn thận thôi coi chừng đổ lên người cô ấy bây giờ “
“ Tôi biết rồi cậu không cần nhắc”
“ Cậu ...”
Hạo Vương nhẹ nhành đặt cốc nước xuống rồi quay ra nhìn Bạch Hàn .
“ Còn không mau đi kêu bác sĩ ! Đứng đó làm gì ?”
“ Ờ ... ờ” - Bạch Hàn chạy đi .
Hạo Vương đặt tay lên chán Tiểu Mận .
“ Cũng may cậu không còn sốt nữa đó”
“ Tôi ...vừa mơ thấy bà tôi ... tôi sắp nắm được tay bà mình rồi ... nhưng chợt có người đã kéo tôi ...”
“ Cậu đừng nói nhảm chứ”
“ Là hai người đã gọi tôi”
“ Tôi và Bạch Hàn sao ?”
“ Ừm ..”
“ Bác sĩ ! Bác sĩ ! Mau xem cho cô ấy đi ạ” - Bạch Hàn nắm tay lôi bác sĩ vào .
“ Cậu bình tĩnh ! Hai người mau ra ngoài để tôi và y tá kiểm tra”
Hai người đứng ngoài thấp thỏm không yên . Bạch Hàn dựa người vào tường còn Hạo Vương thì lại cứ đi qua đi lại ...
“ Cậu thôi đi chưa ??? Lượn lờ chóng cả mặt”
“ Im đi coi chừng tôi xử cậu ở đây luôn đó”
“ Cậu nghĩ tôi sợ cậu ?”
“ Sao hả ???”
Bỗng bác sĩ kéo cửa ra ...
“...”- Bạch Hàn
“...”- Hạo Vương
“ Tình trạng cô ấy đã hồi phục nhanh chóng , vết thương cũng biến mất hẳn không còn để lại dấu vết. Nhưng do thiếu máu nên gần đây cô ấy cần ăn thêm nhiều món bổ dưỡng . Chỉ cần ở viện 1-2 hôm là có thể xuất viện rồi”
“ Dạ / Cảm ơn bác sĩ”- Hai người đồng thanh.
=====================
Mới sáng sớm ngủ dậy . Vừa mở mắt ra Tiểu Mận đã thấy bao nhiêu đồ ăn ... nào là trà sữa , bánh bông lan , trái cây ...
“ Các cậu định nuôi lợn hả ?@@“
“ Vì tôi biết cậu thích mấy món đó nên đã đặc biệt chuẩn bị đó nha ^^”- Hạo Vương xoa đầu Tiểu Mận nói .
“ Nhưng những thứ đó không thể nào bổ được . Cậu nên ăn cháo mà bổn thiếu gia đích thân mua đây này !” - Bạch Hàn nói rồi bê tô cháo đặt lên bàn trước mặt Tiểu Mận .
“ Kệ cậu ấy ! Cậu ấy thích gì thì ăn chứ ??? Mà đồ này tôi cũng mua chứ có phải nhờ ai đi mua đâu hả con bò Hàn kìa !”
“ Tôi không phải bò !!! Bác sĩ dặn phải ăn những món bổ dưỡng cho cơ thể mà”
“ Hai người thôi đi được không ?-.- “ Tiểu Mận nói .
“...” - Hai người .
“ Tôi sẽ ăn hết sạch là được chứ gì ?”
Sau khi ăn xong dọn dẹp đồ để chuẩn bị về nhà ...
“ Mà tay cậu đã khỏi chưa Bạch Hàn ?”- Tiểu Mận hỏi .
“
Hạo Vương lao nhanh tới .
“ TIỂU MẬN !!!”
Con dao đâm vào sườn Tiểu Mận làm cô ngã xuống đất ... Khoảng khắc này như dừng lại ...
Bạch Hàn đỡ lấy cô ...
“ Cậu bị ngốc à sao lại lao ra hả ???”
“ Tôi cũng không biết nữa ... chắc là ... do bản năng của một người hầu thôi ... “
“ Đến lúc này mà cậu còn đùa được sao ?? MAU UỐNG MÁU CỦA TÔI ĐI”
Bạch Hàn nhỏ máu vào miệng cô nhưng Tiểu Mận đã nhanh thiết đi ...
Hạo Vương vô cùng tức giận cậu ta túm cổ Triệu Vũ rồi đánh hắn .
Hắn ta ngã ngửa ra đất thở hổn hển máu mũi với miệng không ngừng chảy ...
“Tiểu Mận , tỉnh lại đi”
“ Tiểu Mận”
Bạch Hàn vội bế cô dậy Hạo Vương bèn đi theo sau . Hai người nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện .
“ Bác sĩ !!! Bác sĩ mau làm gì đó đi !!!” - Bạch Hàn quát .
“ Cậu cũng đang bị thương đấy !!! Mau đi xem thế nào đi ! Tiểu Mận để bác sĩ lo được mà”
“Tại sao lúc đó cậu không giữ cô ấy để cô ấy chạy ra như vậy hả ???”
“ Tôi không ngờ là cậu ấy lại lao ra như vậy”
“ Mong đừng có chuyện gì cả”
“ Máu của cậu đang chảy ra kìa mau đi băng vào đi”
————————————————
Tiểu Mận vẫn đang chìm vào cơn mê ... Bạch Hàn đang ngồi dựa lưng vào ghế chợp mắt một lúc ... chỉ còn mỗi Hạo Vương vẫn đang ngồi bên cạnh cậu nhìn Tiểu Mận thật lâu . Trong lòng vô vàng câu hỏi ?
“ Tại sao cậu lại làm như vậy chứ ? Sao cậu có thể lao ra như vậy để đỡ cho Bạch Hàn ? Có phải cậu có tình cảm với Bạch Hàn không ? Cậu mau tỉnh lại đi mà !!! Hãy trả lời tôi đi . Tại sao ?...”- Hạo Vương nghĩ .
“ Nướ..c” - Tiểu Mận ấp úng
“ Tiểu Mận”
Bạch Hàn bèn chạy tới nhìn cô . Hạo Vương bèn đưa nước cho cô uống .
“ Cẩn thận thôi coi chừng đổ lên người cô ấy bây giờ “
“ Tôi biết rồi cậu không cần nhắc”
“ Cậu ...”
Hạo Vương nhẹ nhành đặt cốc nước xuống rồi quay ra nhìn Bạch Hàn .
“ Còn không mau đi kêu bác sĩ ! Đứng đó làm gì ?”
“ Ờ ... ờ” - Bạch Hàn chạy đi .
Hạo Vương đặt tay lên chán Tiểu Mận .
“ Cũng may cậu không còn sốt nữa đó”
“ Tôi ...vừa mơ thấy bà tôi ... tôi sắp nắm được tay bà mình rồi ... nhưng chợt có người đã kéo tôi ...”
“ Cậu đừng nói nhảm chứ”
“ Là hai người đã gọi tôi”
“ Tôi và Bạch Hàn sao ?”
“ Ừm ..”
“ Bác sĩ ! Bác sĩ ! Mau xem cho cô ấy đi ạ” - Bạch Hàn nắm tay lôi bác sĩ vào .
“ Cậu bình tĩnh ! Hai người mau ra ngoài để tôi và y tá kiểm tra”
Hai người đứng ngoài thấp thỏm không yên . Bạch Hàn dựa người vào tường còn Hạo Vương thì lại cứ đi qua đi lại ...
“ Cậu thôi đi chưa ??? Lượn lờ chóng cả mặt”
“ Im đi coi chừng tôi xử cậu ở đây luôn đó”
“ Cậu nghĩ tôi sợ cậu ?”
“ Sao hả ???”
Bỗng bác sĩ kéo cửa ra ...
“...”- Bạch Hàn
“...”- Hạo Vương
“ Tình trạng cô ấy đã hồi phục nhanh chóng , vết thương cũng biến mất hẳn không còn để lại dấu vết. Nhưng do thiếu máu nên gần đây cô ấy cần ăn thêm nhiều món bổ dưỡng . Chỉ cần ở viện 1-2 hôm là có thể xuất viện rồi”
“ Dạ / Cảm ơn bác sĩ”- Hai người đồng thanh.
=====================
Mới sáng sớm ngủ dậy . Vừa mở mắt ra Tiểu Mận đã thấy bao nhiêu đồ ăn ... nào là trà sữa , bánh bông lan , trái cây ...
“ Các cậu định nuôi lợn hả ?@@“
“ Vì tôi biết cậu thích mấy món đó nên đã đặc biệt chuẩn bị đó nha ^^”- Hạo Vương xoa đầu Tiểu Mận nói .
“ Nhưng những thứ đó không thể nào bổ được . Cậu nên ăn cháo mà bổn thiếu gia đích thân mua đây này !” - Bạch Hàn nói rồi bê tô cháo đặt lên bàn trước mặt Tiểu Mận .
“ Kệ cậu ấy ! Cậu ấy thích gì thì ăn chứ ??? Mà đồ này tôi cũng mua chứ có phải nhờ ai đi mua đâu hả con bò Hàn kìa !”
“ Tôi không phải bò !!! Bác sĩ dặn phải ăn những món bổ dưỡng cho cơ thể mà”
“ Hai người thôi đi được không ?-.- “ Tiểu Mận nói .
“...” - Hai người .
“ Tôi sẽ ăn hết sạch là được chứ gì ?”
Sau khi ăn xong dọn dẹp đồ để chuẩn bị về nhà ...
“ Mà tay cậu đã khỏi chưa Bạch Hàn ?”- Tiểu Mận hỏi .
“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.