Chương 44
Tatsu Bi
12/07/2018
Vừa rạng sáng mọi người đã lên đường.
" Oa Tiểu Mận cậu thay trang phục tu nữ ra nhìn quen thuộc hơn đó! "- Vũ Hân nói.
" Tại tới nghĩ nó không hợp cho chuyến đi này lắm "
" Cậu mặc thứ này đẹp lắm đó nha! Không ngờ đồ của tớ cậu mặc lên mà nó đẹp lây." - Vũ Hân nói.
" Cậu làm tớ ngại đó "
Trang phục tu nữ đã được Tiểu Mận cởi bỏ mà thay vào đó là một áo phông trắng kết hợp với chiếc quần sock đen và đôi bốt cao màu đen ( nhìn đúng như nữ sát thủ bóng đêm)
Vũ Hân đưa áo choàng để cô khoác vào.
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để cho chuyến đi. Lúc lên ngựa Bạch Hàn dơ tay định đỡ Tiểu Mận thì
" Tôi sẽ đi chung với Vũ Hân. "
Nói rồi Tiểu Mận tiến tới chèo lên ngựa của Vũ Hân.
" Được rồi! Tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy mà cậu yên tâm ""
" Cô gái kia đâu rồi? " - Tiểu Mận hỏi.
" Cô ấy đi cùng mọi người thôi "
" Vũ Bảo đâu? "- Hạo Vương hỏi.
" Anh ấy sẽ đợi sẵn ở ngôi làng kế tiếp. Sư phụ tôi có tuổi rồi để ông ấy đi với mọi người trước "
" Vậy chúng ta đi thôi! "
----------
Vừa tới nơi Vũ Bảo đã nhanh chóng ra đón.
Trước mặt mọi người bây giờ là một ngôi làng hoang vu không bóng người... Không gian như chết lặng đi.
Bạch Hàn nhảy xuống ngựa:
" Chúng ta đi bộ vào đi "
" Ừ "- Vũ Hân gật đầu rồi buộc ngựa vào phía đầu cổng.
" Hai người ở ngoài này canh ngựa còn lại chúng tôi vào "- Vũ Bảo giơ tay ra lệnh cho hai người đi cùng.
Bước vào đến nơi điều làm Tiểu Mận chú ý nhất chính là ngôi nhà thờ cổ trong làng, chỉ cần đi sâu vào trong làng và rẽ ở đoạn ngã ba là tới nơi rồi.
Bạch Hàn nhìn Tiểu Mận rồi từ từ bước đến đi bên cạnh.
" Nhớ là phải cẩn thận nhé, đừng để bị thương "
" Tôi biết rồi mà "
" Ừ "- Bạch Hàn gật đầu rồi đi
Đến đoạn ngã rẽ chợt Tiểu Mận thấy một bóng người lướt qua... cô quay lại thấy cửa nhà thờ khé mờ. Cô từ từ tiến tới.
Mọi người đi trước không ai để ý là cô đã lui lại chợt Vũ Hân quay xuống thấy Tiểu Mận bèn chạy theo.
Cô túm tay Tiểu Mận lôi lại
" Cậu định đi đâu thế?"
" Vào thử trong này đi tôi thấy hình như có ai đó "
" Cẩn thận bị thương bây giờ "
" Không sao đâu "
" Thôi đi thôi "
" Chắc trong ý là một đứa trẻ thì sao? Vì khi người ta sợ hãi họ thường đến nhà thờ để cầu nguyện lắm "
Tiểu Mận nhớ tới hoàn cảnh của bản thân và những người bạn ngày xưa...
" Để tôi đi... "- Tiểu Mận nói rồi từ từ dứt tay Vũ Hân ra.
Vũ Hân nắm lại nhìn Tiểu Mận
" Tôi đi với cậu đề phòng chuyện xấu xảy ra "" Ừm cảm ơn cậu nha "
Hai người bước vào...Tiểu Mận đẩy cánh cửa ra.
Két....
Bóng tối bao phủ xung quanh, do bị bỏ cũ nên xung quanh bụi mù, Tiểu Mận dơ tay phủi bụi rồi cầm vào chiếc đèn phía sau góc cửa để đốt cho sáng.
Bỗng...
" Ai đó?"- Vũ Hân quay người nhìn.
Một người mặc trên mình một đồ đen, đội chiếc mũ đen bước tới từ từ vén chiếc mũ lên...
" Cũng không còn xa lạ gì nhỉ?"
" Vương Ngọc!!!"- Vũ Hân nói.
Tiểu Mận hoảng loạn định chạy ra kêu cứu thì bị một đám người giữ lại.
Bụp - Cô bất tỉnh.
" Tiểu Mận!!!" - Vũ Hân bèn rút chiếc kiếm ra xông tới phía Vương Ngọc ghè vào cổ cô.
" ngươi nghĩ có thể áp đảo được ta à?"
" Mau thả bọn ta ra đi "
Bất ngờ Vương Ngọc rút ra một con dao đâm định đâm ngược lại cô nhưng bị cô tóm được và né nhanh. Cô dơ chân đạp Vương Ngọc về phía trước sau đó định xông tới thì bị một người khác từ phía sau đánh bất tỉnh...
Mọi thứ mờ dần trong mắt cô...
" Tiểu... Mận..."
-------------------
Vương Ngọc lôi Tiểu Mận vào căn phòng phía trong của nhà thờ.
Cô ra rút một con dao ra. Ánh mắt sắc sảo vô cùng đang suy nghĩ một thứ gì đó rồi cầm lấy một cái bình đựng nước. Từ từ lấy nước rửa sạch con dao.
" Cô nên bị như thế "- Cô ta lấy con dao rồi cắt tay Tiểu Mận.
Tách...tách...
Lũ ma cà rồng lúc này ai đó mắt cũng đều sáng rực lên. Sau khi chai nước kia đựng đầy hết máu của Tiểu Mận thì cô ta bèn cất vội vào túi rồi đỡ lấy Tiểu Mận.
" Cô chính là thứ mà ai cũng muốn có được... để làm nàng cô dâu xinh đẹp, nhưng ta muốn cô phải chết. Phải làm nô lệ của ta thì mới được "
PHẬT...
*****************
Cơ thể Bạch Hàn nóng bừng lên cậu lo lắng rồi đi tìm Tiểu Mận.
" Rốt cuộc là họ ở đâu "
" Bảo đi sau chúng ta rồi mà "- Hạo Vương nói.
Vũ Bảo bỗng nhặt được sợi dây của Tiểu Mận trước cửa nhà thờ.
" Ở ĐÂY NÀY "
Mọi người chạy vào thấy Vũ Hân nằm bất tỉnh dưới đất.
" Vũ Hân "
Bạch Hàn và Hạo Vương nhận ra ngay họ chạy tới căn phòng đạp tung cửa vào.
" TIỂU MẬN!!!"
Toàn thân Tiểu Mận trắng toát không còn giọt máu nào. Bạch Hàn chạy tới ôm lấy cô, rồi từ từ vén mái tóc lên.
" Cô ấy bị bọn chúng hút cạn máu rồi " - Hạo Vương nói khi nhìn thấy vết cắn ở cổ.
" Tôi phải thôi "
" Cậu định làm gì thế?" - Hạo Vương hỏi.
" Để cô ấy thành ma cà rồng "
" Oa Tiểu Mận cậu thay trang phục tu nữ ra nhìn quen thuộc hơn đó! "- Vũ Hân nói.
" Tại tới nghĩ nó không hợp cho chuyến đi này lắm "
" Cậu mặc thứ này đẹp lắm đó nha! Không ngờ đồ của tớ cậu mặc lên mà nó đẹp lây." - Vũ Hân nói.
" Cậu làm tớ ngại đó "
Trang phục tu nữ đã được Tiểu Mận cởi bỏ mà thay vào đó là một áo phông trắng kết hợp với chiếc quần sock đen và đôi bốt cao màu đen ( nhìn đúng như nữ sát thủ bóng đêm)
Vũ Hân đưa áo choàng để cô khoác vào.
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để cho chuyến đi. Lúc lên ngựa Bạch Hàn dơ tay định đỡ Tiểu Mận thì
" Tôi sẽ đi chung với Vũ Hân. "
Nói rồi Tiểu Mận tiến tới chèo lên ngựa của Vũ Hân.
" Được rồi! Tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy mà cậu yên tâm ""
" Cô gái kia đâu rồi? " - Tiểu Mận hỏi.
" Cô ấy đi cùng mọi người thôi "
" Vũ Bảo đâu? "- Hạo Vương hỏi.
" Anh ấy sẽ đợi sẵn ở ngôi làng kế tiếp. Sư phụ tôi có tuổi rồi để ông ấy đi với mọi người trước "
" Vậy chúng ta đi thôi! "
----------
Vừa tới nơi Vũ Bảo đã nhanh chóng ra đón.
Trước mặt mọi người bây giờ là một ngôi làng hoang vu không bóng người... Không gian như chết lặng đi.
Bạch Hàn nhảy xuống ngựa:
" Chúng ta đi bộ vào đi "
" Ừ "- Vũ Hân gật đầu rồi buộc ngựa vào phía đầu cổng.
" Hai người ở ngoài này canh ngựa còn lại chúng tôi vào "- Vũ Bảo giơ tay ra lệnh cho hai người đi cùng.
Bước vào đến nơi điều làm Tiểu Mận chú ý nhất chính là ngôi nhà thờ cổ trong làng, chỉ cần đi sâu vào trong làng và rẽ ở đoạn ngã ba là tới nơi rồi.
Bạch Hàn nhìn Tiểu Mận rồi từ từ bước đến đi bên cạnh.
" Nhớ là phải cẩn thận nhé, đừng để bị thương "
" Tôi biết rồi mà "
" Ừ "- Bạch Hàn gật đầu rồi đi
Đến đoạn ngã rẽ chợt Tiểu Mận thấy một bóng người lướt qua... cô quay lại thấy cửa nhà thờ khé mờ. Cô từ từ tiến tới.
Mọi người đi trước không ai để ý là cô đã lui lại chợt Vũ Hân quay xuống thấy Tiểu Mận bèn chạy theo.
Cô túm tay Tiểu Mận lôi lại
" Cậu định đi đâu thế?"
" Vào thử trong này đi tôi thấy hình như có ai đó "
" Cẩn thận bị thương bây giờ "
" Không sao đâu "
" Thôi đi thôi "
" Chắc trong ý là một đứa trẻ thì sao? Vì khi người ta sợ hãi họ thường đến nhà thờ để cầu nguyện lắm "
Tiểu Mận nhớ tới hoàn cảnh của bản thân và những người bạn ngày xưa...
" Để tôi đi... "- Tiểu Mận nói rồi từ từ dứt tay Vũ Hân ra.
Vũ Hân nắm lại nhìn Tiểu Mận
" Tôi đi với cậu đề phòng chuyện xấu xảy ra "" Ừm cảm ơn cậu nha "
Hai người bước vào...Tiểu Mận đẩy cánh cửa ra.
Két....
Bóng tối bao phủ xung quanh, do bị bỏ cũ nên xung quanh bụi mù, Tiểu Mận dơ tay phủi bụi rồi cầm vào chiếc đèn phía sau góc cửa để đốt cho sáng.
Bỗng...
" Ai đó?"- Vũ Hân quay người nhìn.
Một người mặc trên mình một đồ đen, đội chiếc mũ đen bước tới từ từ vén chiếc mũ lên...
" Cũng không còn xa lạ gì nhỉ?"
" Vương Ngọc!!!"- Vũ Hân nói.
Tiểu Mận hoảng loạn định chạy ra kêu cứu thì bị một đám người giữ lại.
Bụp - Cô bất tỉnh.
" Tiểu Mận!!!" - Vũ Hân bèn rút chiếc kiếm ra xông tới phía Vương Ngọc ghè vào cổ cô.
" ngươi nghĩ có thể áp đảo được ta à?"
" Mau thả bọn ta ra đi "
Bất ngờ Vương Ngọc rút ra một con dao đâm định đâm ngược lại cô nhưng bị cô tóm được và né nhanh. Cô dơ chân đạp Vương Ngọc về phía trước sau đó định xông tới thì bị một người khác từ phía sau đánh bất tỉnh...
Mọi thứ mờ dần trong mắt cô...
" Tiểu... Mận..."
-------------------
Vương Ngọc lôi Tiểu Mận vào căn phòng phía trong của nhà thờ.
Cô ra rút một con dao ra. Ánh mắt sắc sảo vô cùng đang suy nghĩ một thứ gì đó rồi cầm lấy một cái bình đựng nước. Từ từ lấy nước rửa sạch con dao.
" Cô nên bị như thế "- Cô ta lấy con dao rồi cắt tay Tiểu Mận.
Tách...tách...
Lũ ma cà rồng lúc này ai đó mắt cũng đều sáng rực lên. Sau khi chai nước kia đựng đầy hết máu của Tiểu Mận thì cô ta bèn cất vội vào túi rồi đỡ lấy Tiểu Mận.
" Cô chính là thứ mà ai cũng muốn có được... để làm nàng cô dâu xinh đẹp, nhưng ta muốn cô phải chết. Phải làm nô lệ của ta thì mới được "
PHẬT...
*****************
Cơ thể Bạch Hàn nóng bừng lên cậu lo lắng rồi đi tìm Tiểu Mận.
" Rốt cuộc là họ ở đâu "
" Bảo đi sau chúng ta rồi mà "- Hạo Vương nói.
Vũ Bảo bỗng nhặt được sợi dây của Tiểu Mận trước cửa nhà thờ.
" Ở ĐÂY NÀY "
Mọi người chạy vào thấy Vũ Hân nằm bất tỉnh dưới đất.
" Vũ Hân "
Bạch Hàn và Hạo Vương nhận ra ngay họ chạy tới căn phòng đạp tung cửa vào.
" TIỂU MẬN!!!"
Toàn thân Tiểu Mận trắng toát không còn giọt máu nào. Bạch Hàn chạy tới ôm lấy cô, rồi từ từ vén mái tóc lên.
" Cô ấy bị bọn chúng hút cạn máu rồi " - Hạo Vương nói khi nhìn thấy vết cắn ở cổ.
" Tôi phải thôi "
" Cậu định làm gì thế?" - Hạo Vương hỏi.
" Để cô ấy thành ma cà rồng "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.