Chương 55: Chấp nhận con dâu ma
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Bà hốt hoảng nhìn về phía Vũ và cô gái kia đứng lúc nãy, chỉ thấy hai ngôi mộ. Thần kinh bà căng như dây đàn, quên hết nỗi sợ hãi, chạy thục mạng về phía đó, thấy một ngôi mộ có tên Thu, còn có di ảnh của cô ta, còn ngôi mộ bên cạnh có ảnh của Vũ con trai bà. Bà ngã quỵ xuống bên ngôi mộ đó, khóc lạc cả giọng, không tin nổi những gì mình thấy:
"Con ơi... Mẹ sai rồi... Con thích ai thì cứ việc lấy người đó, mẹ không ngăn cản nữa!! Chỉ cần con sống vui vẻ hạnh phúc thôi! Con mà chết thì mẹ sống trên đời này làm gì nữa..."
Bà Phương khóc một hồi lâu đến nỗi mắt sưng húp, hai tay bấu chặt vào ngôi mộ. Đột nhiên tay bà sờ phải vật gì cứng và lạnh như kim loại, bà mở bừng mắt nhặt lên xem, là một con dao gọt hoa quả. Giữa nghĩa địa mà lại có một con dao gọt hoa quả sạch sẽ như vậy, bà Phương khó hiểu nhưng trong đầu chợt hiện lên một giọng nói:
"Con bà chết rồi... bà sống làm gì nữa... sống làm gì nữa..."
Bà Phương ngơ ngẩn gật gật đầu, tay lăm lăm con dao hướng vào ngực.
Hiện thực.
Bà Phương vốn đang nằm ngủ bỗng nhiên ngồi dậy như mộng du, mắt vẫn nhắm nghiền, thần trí vẫn đắm chìm trong giấc mơ nhưng cơ thể lại thành thục đi về phía bàn trà nho nhỏ ở một góc phòng, trên bàn có đĩa hoa quả và con dao, bà cầm con dao lăm lăm đưa lên ngực, giống y như giấc mơ bà đang mơ.
Hồn ma mẹ Thu lượn lờ quanh bà Phương, mở miệng lải nhải:
"Con bà chết rồi... bà sống làm gì nữa... sống làm gì nữa..."
Mèo trắng chạy như bay vào phòng, bộ lông xù lên dựng đứng, miệng kêu "khè khè" tức giận, nó hóa thành hình người, lao về phía hồn ma mẹ Thu, kéo bà ta ra, lại vật lộn với bà ta một trận.
Trong phòng Vũ, anh nằm trên giường cảm thấy ngực nhói đau khó thở không chịu được, anh vội bật dậy nhìn ngó xung quanh, không thấy mèo trắng đâu, trong lòng trào lên cảm giác bất an. Anh sợ bà Phương mang nó đi đâu trút giận, vội chạy hộc tốc sang phòng bà Phương, mặc cho ngực đau nhói dữ dội nhưng anh không mảy may quan tâm. Đó là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh không thể để trong hai người họ có một người làm hại người còn lại.
Bước vào phòng bà Phương, cảnh tượng đập vào mắt Vũ làm anh thấy tim mình ngừng đập, thần kinh như tê liệt không còn cảm nhận được thế giới xung quanh. Anh thấy bà Phương đang lăm lăm con dao sắp đâm vào ngực, bộ dạng kia giống như người bị mộng du, còn ở một góc phòng, có hai bóng trắng đang cào cấu giằng xé nhau, một người là Mai, người còn lại anh chưa gặp bao giờ.
Anh không chút do dự chạy đến giằng con dao trên tay bà Phương ra, nhưng lực tay của bà lúc này quá khỏe, như gọng kìm tóm chặt lấy con dao không buông. Hai mẹ con giằng co một hồi lâu, con dao cứa qua tay Vũ, máu tươi từ từ chảy ra, mùi máu thoang thoảng khắp phòng.
Hồn ma mẹ Thu đang vật lộn cùng Mai thoáng khựng lại, bà ta là vong mới mất, tuổi lại cao nên vong rất yếu, ngửi máu của người sinh vào ngày dương khí cực thịnh, âm khí của bà ta bị lấn át, không còn chút sức phản kháng, Mai thuận thế túm tóc bà ta giật mạnh một cái, một mảng da đầu và tóc theo đó bị cô giật ra, đống hỗn độn đó trông nhầy nhụa nhớp nháp rất kinh tởm.
Mẹ Thu co rúm người, chân tay mình mẩy khô héo dần rồi tan biến. Lúc bà ta tan biến cũng là lúc bà Phương giật nảy người một cái, ngất lịm.
Vũ đỡ bà Phương dậy, sắc mặt hốt hoảng đưa mắt nhìn Mai. Cô lại gần anh, khẽ gật đầu ý nói bà Phương không có gì đáng lo, người cần được lo lắng là anh mới đúng, anh bị trúng một nhát dao, sức lực của người mộng du rất mạnh, không biết anh có chịu nổi không.
Bà Phương nằm mê man suốt đêm đến sáng hôm sau thì tỉnh lại, sau khi ngất đi bà vẫn mơ tiếp giấc mơ trước đó nhưng câu chuyện đã đi theo một hướng khác. Trước đó bà thấy mình đang ngồi khóc bên ngôi mộ của Vũ thì bây giờ đã thấy mình trở về nhà, đang đứng trước cửa sổ trong phòng nhìn ra cổng chính. Nơi đó có người phụ nữ quen thuộc mà bà luôn tin tưởng mù quáng nhận làm thông gia, bà ta vẫn ở đó, nhưng không còn mỉm cười phúc hậu nữa mà chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào bà.
Bà Phương khẽ thụt lùi về sau một bước theo bản năng, khuôn mặt âm u đó làm bà thấy rất sợ hãi. Người phụ nữ từ đầu đến cuối vẫn nhìn bà chằm chằm, cái đầu trên cổ không hề nhúc nhích dù chỉ một li, bà ta xuyên qua cánh cổng, bay lên nhích từng chút từng chút về phía bà Phương, cho đến khi bà Phương kịp nhận ra khuôn mặt phóng đại của bà ta đang ghé sát mặt mình, thì cổ bà đã bị hai bàn tay khẳng khiu trơ xương bóp đến ngạt thở.
Ngoài trời đột nhiên đổ mưa ào ào, sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc. Bà Phương ứa nước mắt nghĩ mình sống quá thừa thãi, chỉ tổ gây phiền phức cho con trai, tay chân bà buông xuôi bất lực chờ chết. Bà thấy mình bị nhấc bổng lên, sau đó lại bị thả xuống, được một thứ gì đó đỡ lấy. Không hiểu sao bà cảm thấy rất an toàn, bà ngẩng lên nhìn người đó cho kĩ.
"Con ơi... Mẹ sai rồi... Con thích ai thì cứ việc lấy người đó, mẹ không ngăn cản nữa!! Chỉ cần con sống vui vẻ hạnh phúc thôi! Con mà chết thì mẹ sống trên đời này làm gì nữa..."
Bà Phương khóc một hồi lâu đến nỗi mắt sưng húp, hai tay bấu chặt vào ngôi mộ. Đột nhiên tay bà sờ phải vật gì cứng và lạnh như kim loại, bà mở bừng mắt nhặt lên xem, là một con dao gọt hoa quả. Giữa nghĩa địa mà lại có một con dao gọt hoa quả sạch sẽ như vậy, bà Phương khó hiểu nhưng trong đầu chợt hiện lên một giọng nói:
"Con bà chết rồi... bà sống làm gì nữa... sống làm gì nữa..."
Bà Phương ngơ ngẩn gật gật đầu, tay lăm lăm con dao hướng vào ngực.
Hiện thực.
Bà Phương vốn đang nằm ngủ bỗng nhiên ngồi dậy như mộng du, mắt vẫn nhắm nghiền, thần trí vẫn đắm chìm trong giấc mơ nhưng cơ thể lại thành thục đi về phía bàn trà nho nhỏ ở một góc phòng, trên bàn có đĩa hoa quả và con dao, bà cầm con dao lăm lăm đưa lên ngực, giống y như giấc mơ bà đang mơ.
Hồn ma mẹ Thu lượn lờ quanh bà Phương, mở miệng lải nhải:
"Con bà chết rồi... bà sống làm gì nữa... sống làm gì nữa..."
Mèo trắng chạy như bay vào phòng, bộ lông xù lên dựng đứng, miệng kêu "khè khè" tức giận, nó hóa thành hình người, lao về phía hồn ma mẹ Thu, kéo bà ta ra, lại vật lộn với bà ta một trận.
Trong phòng Vũ, anh nằm trên giường cảm thấy ngực nhói đau khó thở không chịu được, anh vội bật dậy nhìn ngó xung quanh, không thấy mèo trắng đâu, trong lòng trào lên cảm giác bất an. Anh sợ bà Phương mang nó đi đâu trút giận, vội chạy hộc tốc sang phòng bà Phương, mặc cho ngực đau nhói dữ dội nhưng anh không mảy may quan tâm. Đó là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh không thể để trong hai người họ có một người làm hại người còn lại.
Bước vào phòng bà Phương, cảnh tượng đập vào mắt Vũ làm anh thấy tim mình ngừng đập, thần kinh như tê liệt không còn cảm nhận được thế giới xung quanh. Anh thấy bà Phương đang lăm lăm con dao sắp đâm vào ngực, bộ dạng kia giống như người bị mộng du, còn ở một góc phòng, có hai bóng trắng đang cào cấu giằng xé nhau, một người là Mai, người còn lại anh chưa gặp bao giờ.
Anh không chút do dự chạy đến giằng con dao trên tay bà Phương ra, nhưng lực tay của bà lúc này quá khỏe, như gọng kìm tóm chặt lấy con dao không buông. Hai mẹ con giằng co một hồi lâu, con dao cứa qua tay Vũ, máu tươi từ từ chảy ra, mùi máu thoang thoảng khắp phòng.
Hồn ma mẹ Thu đang vật lộn cùng Mai thoáng khựng lại, bà ta là vong mới mất, tuổi lại cao nên vong rất yếu, ngửi máu của người sinh vào ngày dương khí cực thịnh, âm khí của bà ta bị lấn át, không còn chút sức phản kháng, Mai thuận thế túm tóc bà ta giật mạnh một cái, một mảng da đầu và tóc theo đó bị cô giật ra, đống hỗn độn đó trông nhầy nhụa nhớp nháp rất kinh tởm.
Mẹ Thu co rúm người, chân tay mình mẩy khô héo dần rồi tan biến. Lúc bà ta tan biến cũng là lúc bà Phương giật nảy người một cái, ngất lịm.
Vũ đỡ bà Phương dậy, sắc mặt hốt hoảng đưa mắt nhìn Mai. Cô lại gần anh, khẽ gật đầu ý nói bà Phương không có gì đáng lo, người cần được lo lắng là anh mới đúng, anh bị trúng một nhát dao, sức lực của người mộng du rất mạnh, không biết anh có chịu nổi không.
Bà Phương nằm mê man suốt đêm đến sáng hôm sau thì tỉnh lại, sau khi ngất đi bà vẫn mơ tiếp giấc mơ trước đó nhưng câu chuyện đã đi theo một hướng khác. Trước đó bà thấy mình đang ngồi khóc bên ngôi mộ của Vũ thì bây giờ đã thấy mình trở về nhà, đang đứng trước cửa sổ trong phòng nhìn ra cổng chính. Nơi đó có người phụ nữ quen thuộc mà bà luôn tin tưởng mù quáng nhận làm thông gia, bà ta vẫn ở đó, nhưng không còn mỉm cười phúc hậu nữa mà chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào bà.
Bà Phương khẽ thụt lùi về sau một bước theo bản năng, khuôn mặt âm u đó làm bà thấy rất sợ hãi. Người phụ nữ từ đầu đến cuối vẫn nhìn bà chằm chằm, cái đầu trên cổ không hề nhúc nhích dù chỉ một li, bà ta xuyên qua cánh cổng, bay lên nhích từng chút từng chút về phía bà Phương, cho đến khi bà Phương kịp nhận ra khuôn mặt phóng đại của bà ta đang ghé sát mặt mình, thì cổ bà đã bị hai bàn tay khẳng khiu trơ xương bóp đến ngạt thở.
Ngoài trời đột nhiên đổ mưa ào ào, sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc. Bà Phương ứa nước mắt nghĩ mình sống quá thừa thãi, chỉ tổ gây phiền phức cho con trai, tay chân bà buông xuôi bất lực chờ chết. Bà thấy mình bị nhấc bổng lên, sau đó lại bị thả xuống, được một thứ gì đó đỡ lấy. Không hiểu sao bà cảm thấy rất an toàn, bà ngẩng lên nhìn người đó cho kĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.