Chương 48: Chiếc váy màu máu
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Danh tiếng và nhân phẩm của tên cảnh sát trưởng hiện tại đã thối nát không thể cứu vãn, đúng lúc này cảnh sát bên trên nhận được một bức thư nặc danh yêu cầu xét xử lại vụ án đâm chết người ba năm trước, vụ án này do tên cảnh sát trưởng thụ lý. Bên trên không thể không cân nhắc, nhưng vì không có bằng chứng nên cũng chỉ có thể âm thầm điều tra.
Bức thư đó chính là tác phẩm của Vũ, anh biết mình không thể động đến tủ cá nhân ở đồn cảnh sát của tên cảnh sát trưởng, cũng như những thứ hắn gửi ở ngân hàng bảo quản, anh chỉ có thể tác động đến cảnh sát bên trên để họ điều tra.
Viện trưởng đêm đó bị đánh một trận thương tích đầy người, còn đang nằm nhà nghỉ ngơi, ông ta đọc tin tức thì lo lắng đứng ngồi không yên, ông ta suy đi tính lại, chắc chắn tên cảnh sát trưởng phải giấu cái gì đó trong căn nhà kia, vậy mà bên trên điều tra rùm beng như vậy lại không phát hiện cái gì. Lão nhớ lại đêm đó tên thuộc hạ nói với lão trong nhà đã có người đến trước, lão sợ hãi nghĩ đến khả năng chứng cứ bị người đến trước lấy đi rồi.
Lão âm thầm thuê xã hội đen theo dõi Vũ, lên kế hoạch giết anh.
Tên cảnh sát trưởng chết không kịp để lại di chúc gì, hắn không có con, ba mẹ hắn đã sớm qua đời, theo lý toàn bộ tài sản của hắn đều để lại cho vợ hắn thừa kế. Bà ta mấy ngày nay đã phát điên vì bị chỉ trích cười nhạo chuyện chồng ngoại tình, nhưng nghĩ đến khối tài sản kếch sù hắn để lại là bà ta lại khấp khởi mừng trong lòng.
Bà ta đã nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát đến nhận lại di vật của tên cảnh sát trưởng để trong tủ cá nhân của hắn, và cả từ phía ngân hàng bảo quản, mời đến nhận những thứ hắn đã gửi. Bà ta vừa mừng vừa sợ, bao năm qua hắn tham ô bòn rút đủ thứ, tài sản để lại chắc chắn rất nhiều, nhưng đều là tiền phạm pháp mà có, nếu bà ta nhận không biết có bị liên lụy gì không.
Vũ đã nghĩ đến khả năng này nên anh rất lo, những bằng chứng đó đối với anh rất quan trọng nhưng đối với bà ta chỉ là những thứ vô nghĩa, anh rất sợ bà ta nhận được rồi thì lại vứt chúng đi. Anh theo dõi bám theo bà ta suốt quãng đường đi nhận đồ.
Bà ta lúc đi cho đến lúc nhận đồ trở về nhà tâm trạng rất phấn khởi, Vũ không nhìn rõ những thứ đó, chỉ thấy bà ta bỏ chúng vào một chiếc túi nilong đen rất lớn. Anh không hề có ý định hành hung cướp giật gì cả, vốn anh định chuộc lại những bằng chứng bà ta đang giữ, nhưng chẳng ngờ, đến một đoạn đường vắng, cả anh và bà ta đều bị một nhóm người bịt mặt tấn công. Bà ta nhìn thấy đám côn đồ hung tợn thì đã sợ hãi ngất xỉu, còn lại một mình Vũ, không thể đánh lại cả một đám người dao xích đầy người. Anh bị chúng đánh thương tích rất nặng, chúng đưa anh và cả bà vợ tên cảnh sát trưởng đến một kho hàng bỏ hoang.
Vũ tỉnh lại sau khi bị một xô nước lạnh tạt vào mặt. Anh thấy hai mắt lờ mờ không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, khẽ cựa quậy tay đưa lên mặt dụi mắt, phát hiện hai tay nặng trịch, anh hốt hoảng mở bừng mắt ra, thấy hai tay mình đang bị xích lại bằng hai sợi dây xích to tướng.
Anh vội nhỏm người đứng dậy thì thấy cơ thể như bị rút sạch xương, đôi chân mềm nhũn không đứng vững, anh ngã khuỵu xuống. Nền đất chỗ anh đang nằm đã nhuốm đỏ máu.
Tiếng cười khùng khục khả ố vang lên, Vũ giật mình quay người nhìn về phía đó, thấy lão viện trưởng với khuôn mặt dữ dằn đang nhe răng cười, trên tay lão vẫn còn đang cầm xô nước lúc nãy vừa mới tạt vào mặt Vũ.
"Ông muốn gì?"
Vũ gằn giọng nói, vừa mở miệng ra anh đã nhăn nhúm mặt vì đau, anh bị đánh cho khóe miệng rỉ máu, mặt chi chít vết bầm tím sưng đỏ.
Viện trưởng cười càng lớn hơn, khuôn mặt dữ tợn như một con quỷ khát máu:
"Mày nghĩ tao sẽ làm gì mày? Mày thông minh như thế, mà không đoán được tao muốn giết mày à?"
Lão quẳng cái xô trên tay đi, từ thắt lưng rút ra một con dao sắc lẻm, cười quỷ dị bước từng bước về phía Vũ.
Trong lòng anh tràn ngập sự phẫn nộ, xen lẫn cả nuối tiếc và ân hận, anh còn có gia đình, bạn bè, ba mẹ anh đang trông mong anh, anh còn có Mai, anh còn phải báo thù cho cô, anh phải sống thật tốt, sống cho cả phần của cô, nhưng có lẽ anh hi vọng càng nhiều thì lại thất vọng càng nhiều...
Thật sự anh sẽ phải bỏ xác ở nơi khỉ ho cò gáy này sao?
Lão viện trưởng cười như điên dại, lão dí con dao vào cổ Vũ, mắt trợn ngược quát lên:
"Đều tại mày thôi, thằng oắt con ạ! Tại mày luôn dồn tao vào đường cùng! Con Yến con gái tao nó bị điên rồi, nó bị dị tật người không ra người quỷ không ra quỷ rồi, ngay cả tao cũng bị mày bức cho sắp điên rồi! Mày phải chết!"
Bức thư đó chính là tác phẩm của Vũ, anh biết mình không thể động đến tủ cá nhân ở đồn cảnh sát của tên cảnh sát trưởng, cũng như những thứ hắn gửi ở ngân hàng bảo quản, anh chỉ có thể tác động đến cảnh sát bên trên để họ điều tra.
Viện trưởng đêm đó bị đánh một trận thương tích đầy người, còn đang nằm nhà nghỉ ngơi, ông ta đọc tin tức thì lo lắng đứng ngồi không yên, ông ta suy đi tính lại, chắc chắn tên cảnh sát trưởng phải giấu cái gì đó trong căn nhà kia, vậy mà bên trên điều tra rùm beng như vậy lại không phát hiện cái gì. Lão nhớ lại đêm đó tên thuộc hạ nói với lão trong nhà đã có người đến trước, lão sợ hãi nghĩ đến khả năng chứng cứ bị người đến trước lấy đi rồi.
Lão âm thầm thuê xã hội đen theo dõi Vũ, lên kế hoạch giết anh.
Tên cảnh sát trưởng chết không kịp để lại di chúc gì, hắn không có con, ba mẹ hắn đã sớm qua đời, theo lý toàn bộ tài sản của hắn đều để lại cho vợ hắn thừa kế. Bà ta mấy ngày nay đã phát điên vì bị chỉ trích cười nhạo chuyện chồng ngoại tình, nhưng nghĩ đến khối tài sản kếch sù hắn để lại là bà ta lại khấp khởi mừng trong lòng.
Bà ta đã nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát đến nhận lại di vật của tên cảnh sát trưởng để trong tủ cá nhân của hắn, và cả từ phía ngân hàng bảo quản, mời đến nhận những thứ hắn đã gửi. Bà ta vừa mừng vừa sợ, bao năm qua hắn tham ô bòn rút đủ thứ, tài sản để lại chắc chắn rất nhiều, nhưng đều là tiền phạm pháp mà có, nếu bà ta nhận không biết có bị liên lụy gì không.
Vũ đã nghĩ đến khả năng này nên anh rất lo, những bằng chứng đó đối với anh rất quan trọng nhưng đối với bà ta chỉ là những thứ vô nghĩa, anh rất sợ bà ta nhận được rồi thì lại vứt chúng đi. Anh theo dõi bám theo bà ta suốt quãng đường đi nhận đồ.
Bà ta lúc đi cho đến lúc nhận đồ trở về nhà tâm trạng rất phấn khởi, Vũ không nhìn rõ những thứ đó, chỉ thấy bà ta bỏ chúng vào một chiếc túi nilong đen rất lớn. Anh không hề có ý định hành hung cướp giật gì cả, vốn anh định chuộc lại những bằng chứng bà ta đang giữ, nhưng chẳng ngờ, đến một đoạn đường vắng, cả anh và bà ta đều bị một nhóm người bịt mặt tấn công. Bà ta nhìn thấy đám côn đồ hung tợn thì đã sợ hãi ngất xỉu, còn lại một mình Vũ, không thể đánh lại cả một đám người dao xích đầy người. Anh bị chúng đánh thương tích rất nặng, chúng đưa anh và cả bà vợ tên cảnh sát trưởng đến một kho hàng bỏ hoang.
Vũ tỉnh lại sau khi bị một xô nước lạnh tạt vào mặt. Anh thấy hai mắt lờ mờ không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, khẽ cựa quậy tay đưa lên mặt dụi mắt, phát hiện hai tay nặng trịch, anh hốt hoảng mở bừng mắt ra, thấy hai tay mình đang bị xích lại bằng hai sợi dây xích to tướng.
Anh vội nhỏm người đứng dậy thì thấy cơ thể như bị rút sạch xương, đôi chân mềm nhũn không đứng vững, anh ngã khuỵu xuống. Nền đất chỗ anh đang nằm đã nhuốm đỏ máu.
Tiếng cười khùng khục khả ố vang lên, Vũ giật mình quay người nhìn về phía đó, thấy lão viện trưởng với khuôn mặt dữ dằn đang nhe răng cười, trên tay lão vẫn còn đang cầm xô nước lúc nãy vừa mới tạt vào mặt Vũ.
"Ông muốn gì?"
Vũ gằn giọng nói, vừa mở miệng ra anh đã nhăn nhúm mặt vì đau, anh bị đánh cho khóe miệng rỉ máu, mặt chi chít vết bầm tím sưng đỏ.
Viện trưởng cười càng lớn hơn, khuôn mặt dữ tợn như một con quỷ khát máu:
"Mày nghĩ tao sẽ làm gì mày? Mày thông minh như thế, mà không đoán được tao muốn giết mày à?"
Lão quẳng cái xô trên tay đi, từ thắt lưng rút ra một con dao sắc lẻm, cười quỷ dị bước từng bước về phía Vũ.
Trong lòng anh tràn ngập sự phẫn nộ, xen lẫn cả nuối tiếc và ân hận, anh còn có gia đình, bạn bè, ba mẹ anh đang trông mong anh, anh còn có Mai, anh còn phải báo thù cho cô, anh phải sống thật tốt, sống cho cả phần của cô, nhưng có lẽ anh hi vọng càng nhiều thì lại thất vọng càng nhiều...
Thật sự anh sẽ phải bỏ xác ở nơi khỉ ho cò gáy này sao?
Lão viện trưởng cười như điên dại, lão dí con dao vào cổ Vũ, mắt trợn ngược quát lên:
"Đều tại mày thôi, thằng oắt con ạ! Tại mày luôn dồn tao vào đường cùng! Con Yến con gái tao nó bị điên rồi, nó bị dị tật người không ra người quỷ không ra quỷ rồi, ngay cả tao cũng bị mày bức cho sắp điên rồi! Mày phải chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.