Chương 27: Đi theo tôi
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Tức thì Thảo khựng lại, mắt trợn tròn, lưỡi thè ra, cả người rung lắc điên cuồng.
Một luồng khói đen tách ra khỏi người Thảo bay đi mất, cô ngã xuống đất nằm hôn mê.
Đăng lại la toáng lên bay mấy vòng quanh người Thảo, anh ta luôn miệng gọi Vũ:
"Ê, con bé ngất mất rồi! Làm sao đây? Chú em mau đưa nó về phòng đi!"
Vũ tức quá hóa cười, còn anh bị gãy xương thì ai lo cho anh đây?
Thật may vẫn cử động tay được, anh dùng hết sức lực trong người rút điện thoại trong túi quần ra gọi cho Khôi, anh không nói cho ba mẹ anh biết, họ xuống đây thấy anh thì gãy xương, Thảo thì cứa cổ tay máu lênh láng khắp nhà thì thôi xong.
Khôi tức tốc chạy đến, dù Vũ bị thương nặng hơn nhưng anh vẫn bắt Khôi đưa Thảo đến chỗ cô đồng Huệ trước sau đó mới đưa anh đến bệnh viện.
Tại nhà riêng của viện trưởng.
"Quả nhiên nó đang ở chỗ thằng Vũ! Thằng oắt này không ngờ lại to gan như thế!"
Viện trưởng đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài mưa to gió lớn, ánh mắt độc địa hằn lên những tia máu đỏ, gằn giọng nói.
Sau lưng ông ta là một chiếc gương đồng, chiếc gương hiện lên khuôn mặt gớm ghiếc như quỷ của lão đạo sĩ, lão cười khùng khục:
"Đúng là một lũ ngu ngốc!"
Viện trưởng quay lại, ông ta đối mặt với chiếc gương đồng hét lên:
"Tôi muốn thằng oắt đó phải chết!"
Lão đạo sĩ ngay lập tức ngừng cười, đôi mắt trắng đục không có lòng đen, không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhúm chứng tỏ lão đang rất tức giận:
"Ông thử động đến thằng nhãi đó xem!"
Viện trưởng trợn tròn mắt hỏi lại:
"Ngài không thấy nó đáng chết sao?"
"Hahaha... đúng là ngu ngốc!"
Lão đạo sĩ luôn miệng mắng một câu như vậy, lão ta nhếch mép gằn từng chữ:
"Thằng nhãi đó không thể chết, ta phải dùng nó làm vật tế để luyện thuốc trường sinh của ta! Ta phải..."
Lão ta còn chưa nói dứt câu, "rắc rắc" mấy tiếng, chiếc gương đồng nứt vỡ thành mấy mảnh.
Tiếng nói của lão ngừng hẳn, mặt gương cũng không thấy thân ảnh lão đâu nữa.
Viện trưởng thất kinh nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy nước mưa bên ngoài như dồn hết về một chỗ ập thẳng vào cửa sổ chỗ ông ta đang đứng.
Khi tiếp xúc với kính cửa sổ thì kỳ quái thay nước mưa đều biến thành màu đỏ như máu.
Kính cửa sổ có những vệt xước dần dần hiện ra như móng tay cào vào, nghe ken két ken két.
Viện trưởng đã quá quen, ông ta nghĩ là Mai lại hiện hồn về hù dọa ông ta, cười ha hả không quan tâm.
Thực chất không phải như vậy, viện trưởng đã tạo bao nhiêu nghiệp, giết chết bao nhiêu sinh mạng ông ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, những linh hồn bào thai mà lão đạo sĩ thu thập được kia, một phần lớn trong số đó là do viện trưởng tìm giúp.
Bệnh viện của ông ta bao năm qua có biết bao nhiêu người sảy thai, ông ta liền để yên cho lão đạo sĩ bắt linh hồn những đứa trẻ đó đi, đổi lại hồn ma của Mai có ám theo quấy nhiễu đến mức nào lão đạo sĩ cũng giúp viện trưởng trấn áp, hai người có một giao dịch như vậy.
Cô đồng Huệ chính là một trong số những bà mẹ mất con đó.
Chồng bà ta không may qua đời khi bà ta còn đang mang thai, bà ta ở vậy một mình chăm sóc đứa con, nhưng rồi vẫn bị sảy mất.
Khi đó mất cả chồng lẫn con nên bà ta mới trở nên lạnh lùng vô cảm không quan tâm vướng bận một thứ gì trên đời, sống mà giống như một người đã chết, thường xuyên lang thang quanh quẩn gần nghĩa địa.
Lúc bà ta tuyệt vọng nhất thì giật mình phát hiện ra cơ thể mình xuất hiện một thứ năng lực kỳ lạ, nhìn thấy ma quỷ, gọi hồn được ma quỷ, luyện được một số loại thuật.
Cô đồng Huệ cao nhân trần đời có một xuất hiện từ đó.
Chiếc gương đồng bị vỡ là do bà ta, nước mưa biến thành máu cũng là do bà ta, mong muốn trả thù quá điên cuồng khiến năng lực của bà ta mạnh lên vùn vụt.
Lại nói Vũ bị gãy hai cái xương sườn, một người đang khỏe mạnh bình thường bây giờ đã nằm bẹp một chỗ trên giường bệnh.
Anh nhìn phòng bệnh xơ xác bẩn thỉu như cái nhà kho thì nhếch miệng cười lạnh, lão viện trưởng thật sự nghi ngờ anh rồi! Ông ta đang muốn anh chết!
Không có ai chăm sóc, không có thuốc thang điều trị gì cả, may mà thỉnh thoảng còn có tên bạn thân Khôi chạy qua xem xét tình hình cho anh, không thì anh có chết khô ở đây cũng không ai biết.
Vũ quả quyết gọi cho ba anh xin ông tìm cho anh một bệnh viện khác.
Ông Lâm không hiểu con trai mình lại giở trò gì nhưng nghe giọng nói oang oang nói leo của Khôi thì sợ hết hồn hết vía:
"Bác ơiiii! Bác cứ nghe nó đi! Không là giờ này ngày mai nó đang nằm ở trong nhà xác đấy!!!"
Ông Lâm ở thành phố này rất có địa vị, nhờ vả một vài mối quan hệ là tìm được ngay một bệnh viện khác cho Vũ.
Khôi khóc như mưa xin ông Lâm giúp anh tìm một công việc mới, Vũ đại ca đi rồi, một mình anh ở đây sớm muộn gì cũng bị đuổi việc thôi. Ông Lâm rất thương Khôi vì anh là đứa bạn chơi thân với con trai ông từ bé nhưng ông cũng không thích dăm ba chuyện chạy cửa sau, lằng nhằng mãi cuối cùng Khôi cũng được sắp xếp cho một chân y tá quèn, chuyên đi tiêm thuốc, chăm sóc, lau rửa người cho các bệnh nhân VIP.
Một luồng khói đen tách ra khỏi người Thảo bay đi mất, cô ngã xuống đất nằm hôn mê.
Đăng lại la toáng lên bay mấy vòng quanh người Thảo, anh ta luôn miệng gọi Vũ:
"Ê, con bé ngất mất rồi! Làm sao đây? Chú em mau đưa nó về phòng đi!"
Vũ tức quá hóa cười, còn anh bị gãy xương thì ai lo cho anh đây?
Thật may vẫn cử động tay được, anh dùng hết sức lực trong người rút điện thoại trong túi quần ra gọi cho Khôi, anh không nói cho ba mẹ anh biết, họ xuống đây thấy anh thì gãy xương, Thảo thì cứa cổ tay máu lênh láng khắp nhà thì thôi xong.
Khôi tức tốc chạy đến, dù Vũ bị thương nặng hơn nhưng anh vẫn bắt Khôi đưa Thảo đến chỗ cô đồng Huệ trước sau đó mới đưa anh đến bệnh viện.
Tại nhà riêng của viện trưởng.
"Quả nhiên nó đang ở chỗ thằng Vũ! Thằng oắt này không ngờ lại to gan như thế!"
Viện trưởng đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài mưa to gió lớn, ánh mắt độc địa hằn lên những tia máu đỏ, gằn giọng nói.
Sau lưng ông ta là một chiếc gương đồng, chiếc gương hiện lên khuôn mặt gớm ghiếc như quỷ của lão đạo sĩ, lão cười khùng khục:
"Đúng là một lũ ngu ngốc!"
Viện trưởng quay lại, ông ta đối mặt với chiếc gương đồng hét lên:
"Tôi muốn thằng oắt đó phải chết!"
Lão đạo sĩ ngay lập tức ngừng cười, đôi mắt trắng đục không có lòng đen, không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhúm chứng tỏ lão đang rất tức giận:
"Ông thử động đến thằng nhãi đó xem!"
Viện trưởng trợn tròn mắt hỏi lại:
"Ngài không thấy nó đáng chết sao?"
"Hahaha... đúng là ngu ngốc!"
Lão đạo sĩ luôn miệng mắng một câu như vậy, lão ta nhếch mép gằn từng chữ:
"Thằng nhãi đó không thể chết, ta phải dùng nó làm vật tế để luyện thuốc trường sinh của ta! Ta phải..."
Lão ta còn chưa nói dứt câu, "rắc rắc" mấy tiếng, chiếc gương đồng nứt vỡ thành mấy mảnh.
Tiếng nói của lão ngừng hẳn, mặt gương cũng không thấy thân ảnh lão đâu nữa.
Viện trưởng thất kinh nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy nước mưa bên ngoài như dồn hết về một chỗ ập thẳng vào cửa sổ chỗ ông ta đang đứng.
Khi tiếp xúc với kính cửa sổ thì kỳ quái thay nước mưa đều biến thành màu đỏ như máu.
Kính cửa sổ có những vệt xước dần dần hiện ra như móng tay cào vào, nghe ken két ken két.
Viện trưởng đã quá quen, ông ta nghĩ là Mai lại hiện hồn về hù dọa ông ta, cười ha hả không quan tâm.
Thực chất không phải như vậy, viện trưởng đã tạo bao nhiêu nghiệp, giết chết bao nhiêu sinh mạng ông ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, những linh hồn bào thai mà lão đạo sĩ thu thập được kia, một phần lớn trong số đó là do viện trưởng tìm giúp.
Bệnh viện của ông ta bao năm qua có biết bao nhiêu người sảy thai, ông ta liền để yên cho lão đạo sĩ bắt linh hồn những đứa trẻ đó đi, đổi lại hồn ma của Mai có ám theo quấy nhiễu đến mức nào lão đạo sĩ cũng giúp viện trưởng trấn áp, hai người có một giao dịch như vậy.
Cô đồng Huệ chính là một trong số những bà mẹ mất con đó.
Chồng bà ta không may qua đời khi bà ta còn đang mang thai, bà ta ở vậy một mình chăm sóc đứa con, nhưng rồi vẫn bị sảy mất.
Khi đó mất cả chồng lẫn con nên bà ta mới trở nên lạnh lùng vô cảm không quan tâm vướng bận một thứ gì trên đời, sống mà giống như một người đã chết, thường xuyên lang thang quanh quẩn gần nghĩa địa.
Lúc bà ta tuyệt vọng nhất thì giật mình phát hiện ra cơ thể mình xuất hiện một thứ năng lực kỳ lạ, nhìn thấy ma quỷ, gọi hồn được ma quỷ, luyện được một số loại thuật.
Cô đồng Huệ cao nhân trần đời có một xuất hiện từ đó.
Chiếc gương đồng bị vỡ là do bà ta, nước mưa biến thành máu cũng là do bà ta, mong muốn trả thù quá điên cuồng khiến năng lực của bà ta mạnh lên vùn vụt.
Lại nói Vũ bị gãy hai cái xương sườn, một người đang khỏe mạnh bình thường bây giờ đã nằm bẹp một chỗ trên giường bệnh.
Anh nhìn phòng bệnh xơ xác bẩn thỉu như cái nhà kho thì nhếch miệng cười lạnh, lão viện trưởng thật sự nghi ngờ anh rồi! Ông ta đang muốn anh chết!
Không có ai chăm sóc, không có thuốc thang điều trị gì cả, may mà thỉnh thoảng còn có tên bạn thân Khôi chạy qua xem xét tình hình cho anh, không thì anh có chết khô ở đây cũng không ai biết.
Vũ quả quyết gọi cho ba anh xin ông tìm cho anh một bệnh viện khác.
Ông Lâm không hiểu con trai mình lại giở trò gì nhưng nghe giọng nói oang oang nói leo của Khôi thì sợ hết hồn hết vía:
"Bác ơiiii! Bác cứ nghe nó đi! Không là giờ này ngày mai nó đang nằm ở trong nhà xác đấy!!!"
Ông Lâm ở thành phố này rất có địa vị, nhờ vả một vài mối quan hệ là tìm được ngay một bệnh viện khác cho Vũ.
Khôi khóc như mưa xin ông Lâm giúp anh tìm một công việc mới, Vũ đại ca đi rồi, một mình anh ở đây sớm muộn gì cũng bị đuổi việc thôi. Ông Lâm rất thương Khôi vì anh là đứa bạn chơi thân với con trai ông từ bé nhưng ông cũng không thích dăm ba chuyện chạy cửa sau, lằng nhằng mãi cuối cùng Khôi cũng được sắp xếp cho một chân y tá quèn, chuyên đi tiêm thuốc, chăm sóc, lau rửa người cho các bệnh nhân VIP.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.