Chương 39: Mấy em gái ma xinh đẹp (2)
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Vũ nhìn chúng mỉm cười, bên cạnh là Phong mặt cũng đang dại ra cười ngây ngô nhìn chúng. Hắn đưa tay định ôm chúng thì Vũ cau mày giật chúng lại.
"Anh là ai? Tại sao lại giữ con của tôi?"
Phong ngơ ngác nhìn Vũ quát nạt hắn, hắn co rúm người lại trông rất sợ hãi, miệng lí nhí:
"Ba... là ba..."
Đăng bay qua táng vào đầu Phong một cú:
"Ba ba cái ông nội mày! Ơ, không, đúng là ba ruột thật..."
Thấy Vũ lạnh mặt nhìn sang, Đăng giật bắn người, lùi xa một đoạn rồi lí nhí nói:
"Hắn là Phong, là... người yêu cũ của nhỏ Mai, là... ba ruột đứa bé trong bụng nó..."
Đăng nghe thấy tiếng bẻ khớp tay răng rắc của ai đó, ôi giời, chú em này, làm màu làm mè cho ai xem, lúc nào cũng cãi không thích người ta, bây giờ gặp người yêu cũ của người ta thì mặt như giết người vậy.
"Đi theo tôi đến đồn cảnh sát! Tôi phải kiện anh tội bắt cóc trẻ con!"
Vũ gằn từng tiếng làm Phong sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất, Đăng đứng nhìn từ xa cũng giật bắn người, há hốc miệng nhìn Vũ túm tay Phong lôi đi như lôi một con vật đem đi bán.
Anh ta lẩm bẩm trong miệng: "Ôi người đang yêu có khác!" rồi hớt hải chạy đến can:
"Chú em ơi, bình tĩnh lại đã, thằng Phong này nó bị điên rồi, chú em có lôi nó đến đồn cảnh sát nó cũng không bị kết tội đâu! Còn nữa, chú định nói với đám khốn nạn đó thế nào? Nói thằng này bắt cóc hai con búp bê à? Chúng nó lại tưởng chú em bị điên đấy, biết không hả?"
"..."
Vũ trầm mặc một lúc lâu rồi mới hậm hực buông Phong ra, anh quay lưng về phía Đăng, nhìn chằm chằm xuống hồ, cất giọng lạnh lùng:
"Hắn có liên quan đến cái chết của Mai không?"
Đăng ngớ ra, anh ta thò tay lên đầu vò tóc, cố nhớ lại, miệng lẩm bẩm: "Ôiii... sao mình không nhớ nổi nhỉ?"
"Có không?"
Vũ mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa, Đăng sợ giật thót người, thân hình bủn rủn suýt tan thành một vũng nước, miệng lắp bắp trả lời:
"Không... hắn không liên quan trực tiếp, nhưng hắn che giấu tội của cha con viện trưởng, hắn cũng biết bằng chứng đang ở đâu! Nhưng hắn bị điên rồi, chú em định làm gì với hắn đây?"
Vũ không nói gì, túm áo Phong lôi đi một cách thô lỗ, Đăng quýnh quáng cả lên, chú em này, định thủ tiêu tình địch đấy à? Anh ta thấp thỏm bay đi theo, sợ Vũ mất bình tĩnh lại gây ra án mạng thì thôi xong.
Vũ tống Phong vào ghế ngồi sau xe, đặt hai con búp bê ngồi lên ghế phụ, lái thẳng đến nhà cô đồng Huệ bằng tốc độ thần thánh. Đăng hớt hải bay theo, vừa bay vừa thè lưỡi thở hồng hộc như chó, ôi cái thằng này, đã không cho anh ta vào xe ngồi thì thôi, còn lái nhanh như vậy bắt anh ta bay theo muốn hụt hơi.
Xe đến chân núi thì dừng lại, Vũ ôm hai con búp bê trong lòng, bước xuống, thô lỗ kéo Phong đi theo, Phong sợ hãi chỉ biết co rúm người, hắn rất muốn ôm hai con búp bê nhưng không dám. Đăng bay theo, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống nghỉ thì lại thấy Vũ hùng hục kéo Phong đi lên núi, anh ta kêu gào lên: "Mẹ kiếp! Mấy đứa yêu nhau toàn một lũ điên!" rồi lại cun cút bay theo.
Dọc đường lên núi có những bóng trắng đứng lố nhố lấp ló giữa những lùm cây, đó là những hồn ma bị cô đồng Huệ trấn áp không cho bước vào nhà bà ta. Nhà cô đồng Huệ xây trên vị trí đắc địa, hồn ma rất thích bén mảng đến hút linh khí. Cô đồng Huệ đang rất tức giận vì hai con búp bê đi lạc, tâm trạng tồi tệ nên bà ta trút hết cơn tức giận lên những hồn ma đó. Xung quanh nhà có kết giới ngăn không cho ma quỷ đến gần, những hồn ma liều lĩnh xông vào đều phải chịu đau đớn rất thê thảm.
Cho nên chúng đang đứng lố nhố dọc đường đi, chúng nhìn Vũ bằng con mắt sợ hãi xen lẫn sùng bái, anh có thể dễ dàng ra vào nhà cô đồng Huệ, còn là người yêu của chị Mai, chúng rất sợ Mai vì Mai luôn ỷ mình là ma cũ, năng lực lợi hại, từ ngày đến đây cô đã xưng vương xưng bá đè đầu cưỡi cổ đám ma mới bọn chúng.
Còn chuyện Vũ là người yêu của Mai, đừng hỏi tại sao chúng lại nghĩ vậy, đây chính là thành quả tuyên truyền phao tin của Đăng.
Một lũ ma nhìn thấy Phong từ xa, chúng xúm lại thành một đám trắng xóa cả một mảng núi, anh Đăng nói với chúng đó chính là thằng Phong khốn nạn đã hại chết chị Mai. Chúng bàn với nhau ném đá ném đất túi bụi vào người Phong, có con còn quá khích bay đến định đẩy Phong ngã xuống núi.
Đăng thở hồng hộc quát ầm lên:
"Dừng lại! Mấy đứa vô tổ chức này!"
Bọn ma bị quát thì im thin thít, Đăng thấy vậy rất hài lòng, hiếm khi anh ta được dịp ra oai với đám hậu bối như lúc này. Nhưng chưa hả hê được bao lâu, Đăng đã tia thấy ánh mắt như phóng điện của hai người phụ nữ bắn vào người mình. Chỉ thấy một bóng trắng phi vọt ra, Mai nhào qua đạp cho Đăng một cú lăn lông lốc xuống núi, anh ta ấm ức gào lên:
"Mấy em gái ma xinh đẹp đang nhìn tôi đấy!!! Bà chừa cho tôi chút thể diện có được không hả?"
"Anh là ai? Tại sao lại giữ con của tôi?"
Phong ngơ ngác nhìn Vũ quát nạt hắn, hắn co rúm người lại trông rất sợ hãi, miệng lí nhí:
"Ba... là ba..."
Đăng bay qua táng vào đầu Phong một cú:
"Ba ba cái ông nội mày! Ơ, không, đúng là ba ruột thật..."
Thấy Vũ lạnh mặt nhìn sang, Đăng giật bắn người, lùi xa một đoạn rồi lí nhí nói:
"Hắn là Phong, là... người yêu cũ của nhỏ Mai, là... ba ruột đứa bé trong bụng nó..."
Đăng nghe thấy tiếng bẻ khớp tay răng rắc của ai đó, ôi giời, chú em này, làm màu làm mè cho ai xem, lúc nào cũng cãi không thích người ta, bây giờ gặp người yêu cũ của người ta thì mặt như giết người vậy.
"Đi theo tôi đến đồn cảnh sát! Tôi phải kiện anh tội bắt cóc trẻ con!"
Vũ gằn từng tiếng làm Phong sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất, Đăng đứng nhìn từ xa cũng giật bắn người, há hốc miệng nhìn Vũ túm tay Phong lôi đi như lôi một con vật đem đi bán.
Anh ta lẩm bẩm trong miệng: "Ôi người đang yêu có khác!" rồi hớt hải chạy đến can:
"Chú em ơi, bình tĩnh lại đã, thằng Phong này nó bị điên rồi, chú em có lôi nó đến đồn cảnh sát nó cũng không bị kết tội đâu! Còn nữa, chú định nói với đám khốn nạn đó thế nào? Nói thằng này bắt cóc hai con búp bê à? Chúng nó lại tưởng chú em bị điên đấy, biết không hả?"
"..."
Vũ trầm mặc một lúc lâu rồi mới hậm hực buông Phong ra, anh quay lưng về phía Đăng, nhìn chằm chằm xuống hồ, cất giọng lạnh lùng:
"Hắn có liên quan đến cái chết của Mai không?"
Đăng ngớ ra, anh ta thò tay lên đầu vò tóc, cố nhớ lại, miệng lẩm bẩm: "Ôiii... sao mình không nhớ nổi nhỉ?"
"Có không?"
Vũ mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa, Đăng sợ giật thót người, thân hình bủn rủn suýt tan thành một vũng nước, miệng lắp bắp trả lời:
"Không... hắn không liên quan trực tiếp, nhưng hắn che giấu tội của cha con viện trưởng, hắn cũng biết bằng chứng đang ở đâu! Nhưng hắn bị điên rồi, chú em định làm gì với hắn đây?"
Vũ không nói gì, túm áo Phong lôi đi một cách thô lỗ, Đăng quýnh quáng cả lên, chú em này, định thủ tiêu tình địch đấy à? Anh ta thấp thỏm bay đi theo, sợ Vũ mất bình tĩnh lại gây ra án mạng thì thôi xong.
Vũ tống Phong vào ghế ngồi sau xe, đặt hai con búp bê ngồi lên ghế phụ, lái thẳng đến nhà cô đồng Huệ bằng tốc độ thần thánh. Đăng hớt hải bay theo, vừa bay vừa thè lưỡi thở hồng hộc như chó, ôi cái thằng này, đã không cho anh ta vào xe ngồi thì thôi, còn lái nhanh như vậy bắt anh ta bay theo muốn hụt hơi.
Xe đến chân núi thì dừng lại, Vũ ôm hai con búp bê trong lòng, bước xuống, thô lỗ kéo Phong đi theo, Phong sợ hãi chỉ biết co rúm người, hắn rất muốn ôm hai con búp bê nhưng không dám. Đăng bay theo, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống nghỉ thì lại thấy Vũ hùng hục kéo Phong đi lên núi, anh ta kêu gào lên: "Mẹ kiếp! Mấy đứa yêu nhau toàn một lũ điên!" rồi lại cun cút bay theo.
Dọc đường lên núi có những bóng trắng đứng lố nhố lấp ló giữa những lùm cây, đó là những hồn ma bị cô đồng Huệ trấn áp không cho bước vào nhà bà ta. Nhà cô đồng Huệ xây trên vị trí đắc địa, hồn ma rất thích bén mảng đến hút linh khí. Cô đồng Huệ đang rất tức giận vì hai con búp bê đi lạc, tâm trạng tồi tệ nên bà ta trút hết cơn tức giận lên những hồn ma đó. Xung quanh nhà có kết giới ngăn không cho ma quỷ đến gần, những hồn ma liều lĩnh xông vào đều phải chịu đau đớn rất thê thảm.
Cho nên chúng đang đứng lố nhố dọc đường đi, chúng nhìn Vũ bằng con mắt sợ hãi xen lẫn sùng bái, anh có thể dễ dàng ra vào nhà cô đồng Huệ, còn là người yêu của chị Mai, chúng rất sợ Mai vì Mai luôn ỷ mình là ma cũ, năng lực lợi hại, từ ngày đến đây cô đã xưng vương xưng bá đè đầu cưỡi cổ đám ma mới bọn chúng.
Còn chuyện Vũ là người yêu của Mai, đừng hỏi tại sao chúng lại nghĩ vậy, đây chính là thành quả tuyên truyền phao tin của Đăng.
Một lũ ma nhìn thấy Phong từ xa, chúng xúm lại thành một đám trắng xóa cả một mảng núi, anh Đăng nói với chúng đó chính là thằng Phong khốn nạn đã hại chết chị Mai. Chúng bàn với nhau ném đá ném đất túi bụi vào người Phong, có con còn quá khích bay đến định đẩy Phong ngã xuống núi.
Đăng thở hồng hộc quát ầm lên:
"Dừng lại! Mấy đứa vô tổ chức này!"
Bọn ma bị quát thì im thin thít, Đăng thấy vậy rất hài lòng, hiếm khi anh ta được dịp ra oai với đám hậu bối như lúc này. Nhưng chưa hả hê được bao lâu, Đăng đã tia thấy ánh mắt như phóng điện của hai người phụ nữ bắn vào người mình. Chỉ thấy một bóng trắng phi vọt ra, Mai nhào qua đạp cho Đăng một cú lăn lông lốc xuống núi, anh ta ấm ức gào lên:
"Mấy em gái ma xinh đẹp đang nhìn tôi đấy!!! Bà chừa cho tôi chút thể diện có được không hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.