Chương 12
Tống Thị Phương Anh
30/10/2022
Những hạt mưa rơi xuống ,tôi trong lòng lúc này cảm thấy đầu óc như trống rỗng,tôi cố kiềm chế cảm xúc của chính mình…bởi vì tôi k nên tức giận và cũng không có quyền tức giận…tôi và anh ta vốn dĩ là một cuộc trao đổi…
Tuyết lên xe buýt đột nhiên cô lại rơi nước mắt nhưng miệng tự nhủ
“ Không được khóc,mình không được khóc,có cái gì đâu mà khóc,đúng là điên,khóc do tiếc công làm bánh thôi,đúng vậy…do tiếc công làm bánh thôi”…
Tuyết tự an ủi mình như vậy rồi buồn bã nhìn ra bên ngoài cửa sổ…
Yến chạy theo sau Cảnh,anh ta đang đứng ở cổng nhìn xung quanh,Yến liền kéo tay…
-Anh có thái độ như vậy là sao,anh làm em mất mặt trước bao nhiêu người…
-Em nên nhớ anh cưới vợ họ cũng biết nên chuyện này chẳng là gì cả
-Ý anh là họ đang cười vào mặt em sau tất cả những gì anh làm đúng không?
-Em làm anh phát chán lên rồi đấy,sao em k suy nghĩ kĩ nếu ông anh biết chuyện này thì sao?
-Thì sao nào,vị trí mà cô ta đang có vốn dĩ là của em,tại sao em phải sợ một kẻ đến sau,một kẻ thế thân…
-Em chẳng bao giờ hiểu cho anh,em thích là em đi học mấy năm,em thích là em muốn có con,em thích là em lại muốn trì chiết và tranh giành với người ta,anh k phải là công cụ để em muốn anh làm gì là anh phải làm theo em…
Cảnh quay đi bấm xe ô tô…Yến ôm chầm lấy từ sau…
-Em xin lỗi,chỉ vì em yêu anh quá nên em mới có thái độ như vậy…anh biết tính của em mà,em không hề có ý định gì cả…em chỉ muốn chúng ta ở bên nhau mà không có khoảng cách ,k có kẻ thứ ba xen vào…
-Hôm nay em về nghỉ ngơi đi,hôm nay anh phải về nhà ,hẹn mai gặp lại em,đám trong kia anh sẽ báo nhân viên báo họ giải tán…lúc này có nói gì cũng khiến cho chúng ta mệt mỏi…em về nghỉ ngơi…
Cảnh lên xe nhấn ga đi và không chút do dự…anh ta phóng vội về nhà nhưng Tuyết vẫn chưa về…Gió liền nói
-Mợ cả đi ra ngoài được 1 tiếng rồi ạ
-Tôi biết rồi,cô về nghỉ ngơi đi…
Cảnh đi ra đi vào ngồi chờ mãi cho đến khi Tuyết đi về quần sắn gấu vì ướt do mưa…thấy ánh mắt của nhau Tuyết vội ngại ngần…cô k nói gì đi thẳng vào trong phòng thay đồ…Cảnh lên tiếng trước
-Nãy tôi nghe người báo cô có tới du thuyền
-Phải,tôi đã đến đó
-Tôi có chuyện muốn nói rõ với cô
-Anh k phải nói đâu,tôi hiểu,tình thế giữa chúng ta vốn dĩ k nên đi sâu vào chuyện riêng tư của nhau…
-Tôi có bạn gái rồi,từ trước khi lấy cô …
-Vâng,tôi thấy hết rồi,hai người rất đẹp đôi
Tuyết quay lại mỉm cười…cô quay đi chợt tắt nụ cười và ánh mắt kiểu như khó xử…
Gió gõ cửa phòng rồi đưa cho Cảnh chiếc bánh sinh nhật
-Cậu cả ,bánh này mợ cả đã mất công làm cả sáng nay,chúc cậu và mợ cả có buổi tối vui vẻ…
-Cám ơn Gió nhé…
Cảnh cầm chiếc bánh nhìn hình vẽ Tuyết vẽ mặt anh ta cau có trên chiếc bánh…Tuyết đi ra đang lau đầu…cô thấy trên bàn có chiếc bánh…Cảnh châm nến sẵn
-Ơ ,bánh này
-Thổi nến cùng tôi đi…
Cảnh bê ra hiên nhìn ra Vịnh…lúc này anh ta định thổi thì Tuyết chặn tay lên miệng Cảnh
-Khoan đã,anh ước đi
-Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn ước
-Có ai đánh thuế điều ước đâu,trong đời chắc hẳn ai cũng có một lần mong ước điều gì đó…anh ước đi
Tuyết cười tươi và Cảnh nhắm mắt ước…cả hai đều ngồi bên hiên và cười nhẹ…
Yến trở về cô ta gọi cho Cảnh liên tục nhưng anh ta đã tắt máy…Cô ta như phát điên ném chiếc điện thoại vào tường…
“ Anh nói anh yêu em mà,anh nói rồi chắc chắn anh sẽ làm như vậy ,anh k thể nào vì một đứa mới quen lại lãng quên em được,anh nói đúng em phải tin anh,phải tin”
Yến hét lên trong phòng rồi bật khóc lớn…
“ Em chẳng thể tin được…làm ơn gọi cho em đi Cảnh,nếu k em sẽ phát điên lên mất…”
Tại nhà họ Vũ…
Sau khi Tuyết thấy Cảnh thổi nến,cô vỗ tay và hát bài chúc mừng sinh nhật…Cảnh lúc này cứ lặng lẽ nhìn Tuyết từng chút…
-Chúc mừng sinh nhật,chúc anh tuổi mới nhiều sức khoẻ nhiều thành công
-Cám ơn…
Tuyết xoay bánh rồi cắt từng miếng…
-Anh thử xem sao
-Ưm…
Thấy Cảnh đưa bánh lên miệng Tuyết căng mắt ra xem phản ứng
-Thế nào ạ
-Cũng được …
-Vậy ăn nhiều chút…k sợ tiểu đường đâu ạ vì tôi k làm quá ngọt đâu…
-Ừm…
Đêm hôm đó cả hai người,Tuyết nằm dưới đất còn Cảnh nằm trên giường …Tuyết chủ động hỏi
-Chị người yêu anh xinh thật đấy,nhưng chị ấy biết anh lấy vợ rồi thì có ảnh hưởng gì không?
Cảnh quay sang nhìn phía sau lưng Tuyết
-Cô ấy biết rồi,tôi cũng k muốn giấu …
-Chắc chị ấy sốc lắm,nếu là tôi thì tôi cũng không chịu nổi kiểu người mình yêu lại đi cưới cô gái khác…dù có là gì đi nữa thì cũng k dc thoải mái…tôi cũng mong sớm biết được chuyện của chị mình để có thể rời khỏi đây…anh biết chuyện của chị tôi khi chị ấy còn sống ở đây chứ…
-Ngủ đi…tôi mệt rồi
Cảnh lảng tránh câu hỏi và nhắm mắt…Tuyết bật dậy thấy Cảnh đã ngủ nên cô đành lặng yên…cô chắc chắn rằng Cảnh biết điều gì đó…
Sáng hôm sau,Cảnh nghe chú quản gia báo lại tối qua mẹ Lâm đã nói gì đó với Tuyết và sau đó Tuyết rời khỏi nhà,Cảnh xem lại camera đoạn hai người nói chuyện,anh ta đi thẳng tới sảnh chính…
Ông nội,bố anh ta và mẹ Lâm cùng Lâm đang ngồi nói chuyện về hôn lễ…Cảnh mặt hầm hầm đi vào…thấy Cảnh ông cụ rạng rỡ
-Cháu trai ông nay lại sang thăm ông sớm thế này
Ông Văn cười nhẹ
-Bố cũng đang có chuyện muốn nói với con về hôn lễ của em…
Cảnh nhìn thẳng vào mẹ Lâm
-Bà từ khi nào lại thích xen vào chuyện của tôi vậy?
Mẹ Lâm phân bua
-Con nói gì mẹ không hiểu chút nào?
-Nếu bà còn cứ xen vào chuyện của tôi lần nữa thì tôi muốn bà ra khỏi nhà này…
Lâm tức giận
-Anh k có quyền nói với mẹ em như thế
Cảnh nhìn Lâm rồi trợn mắt
-Tao thừa sức đuổi mẹ con mày ra cửa…
-Anh k còn coi ông và bố ra gì đúng không
Ông cụ đập tay xuống bàn
-Hai đứa thôi đi,rốt cuộc cô đã xen vào chuyện gì của cháu tôi…nó k phải là đứa tự dưng đi nói như vậy…
-Con thật sự k biết chuyện gì cả…
Cảnh nói với ông và bố anh ta
-Nếu ông và bố k quản được người đàn bà này thì một là con ra ngoài hai là ông vs bố giữ bà ta ở lại…con cho hai người lựa chọn…
Ông Văn thấy con trai bỏ đi liền tức giận nói vợ
-Cô làm gì con tôi để nó như thế,cô điên rồi à ,cô k biết vị trí của mình ở đâu à
-Em thề em k làm gì nó cả anh ạ
Ông cụ thở dài đứng dậy
-Không có lửa làm sao có khói…anh chị tự bảo nhau mà có lời với nó đi…
Lâm nắm chặt tay khi thấy mẹ bị cả nhà áp bức…hắn âm thầm gọi cho ai đó “ Xử nó giúp tôi”…
Khi Cảnh trở về nhà thì thấy Tuyết vẫn nằm ngủ,anh ta gọi
-Sáng lắm rồi cô k định dậy à,ngủ như thế thì k phải là tốt đâu,tôi phải đi làm đây…
K thấy Tuyết nói gì Cảnh đi ra kéo chăn ra khỏi người Tuyết thì thấy cô môi tái mét,gương mặt nhợt nhạt…sờ người Tuyết nóng ran lên…Cảnh vội bế lên trên giường nằm…Tuyết lơ mơ
-Lúc nóng lúc lạnh,anh xin thuốc cho tôi với
-Hqua để tóc ướt đi ngủ lại nằm đất chứ gì…
-Mệt lắm k muốn cãi nhau…
Tuyết kéo chăn lên người,Cảnh liền đi lấy nước ấm lau người cho Tuyết…cô ăn gì cũng nôn nên Cảnh liền bế lên xe đưa vào viện…
Bác sỹ chẩn đoán
-Bị cảm thôi k có gì đáng lo có thể cho về rồi
-Cám ơn bác sỹ…
Cảnh lại cõng Tuyết ra xe…Tuyết tiêm thuốc nên ngủ mê mệt…Cảnh lấy tay xoa má cô …anh ta cài dây an toàn khẽ chạm má gần nhau…anh ta quay sang hôn nhẹ lên môi Tuyết…Tuyết lúc này biết Cảnh hôn mình…nhưng cô lại chẳng dám mở mắt vì quá sốc…cô nắm chặt tay vào áo không biết phải phản ứng thế nào
“ Gì thế này,tên biến thái hắn có người yêu rồi vẫn hôn mình”
Yến như phát điên khi k gọi được cho Cảnh,cô ta bắt xe ra khỏi nhà quyết định đến tận nhà Cảnh để gặp Tuyết…
“ Mình phải nói cho rõ ràng anh Cảnh là của mình còn cô ta chỉ là vật thế thân”
Tuyết lên xe buýt đột nhiên cô lại rơi nước mắt nhưng miệng tự nhủ
“ Không được khóc,mình không được khóc,có cái gì đâu mà khóc,đúng là điên,khóc do tiếc công làm bánh thôi,đúng vậy…do tiếc công làm bánh thôi”…
Tuyết tự an ủi mình như vậy rồi buồn bã nhìn ra bên ngoài cửa sổ…
Yến chạy theo sau Cảnh,anh ta đang đứng ở cổng nhìn xung quanh,Yến liền kéo tay…
-Anh có thái độ như vậy là sao,anh làm em mất mặt trước bao nhiêu người…
-Em nên nhớ anh cưới vợ họ cũng biết nên chuyện này chẳng là gì cả
-Ý anh là họ đang cười vào mặt em sau tất cả những gì anh làm đúng không?
-Em làm anh phát chán lên rồi đấy,sao em k suy nghĩ kĩ nếu ông anh biết chuyện này thì sao?
-Thì sao nào,vị trí mà cô ta đang có vốn dĩ là của em,tại sao em phải sợ một kẻ đến sau,một kẻ thế thân…
-Em chẳng bao giờ hiểu cho anh,em thích là em đi học mấy năm,em thích là em muốn có con,em thích là em lại muốn trì chiết và tranh giành với người ta,anh k phải là công cụ để em muốn anh làm gì là anh phải làm theo em…
Cảnh quay đi bấm xe ô tô…Yến ôm chầm lấy từ sau…
-Em xin lỗi,chỉ vì em yêu anh quá nên em mới có thái độ như vậy…anh biết tính của em mà,em không hề có ý định gì cả…em chỉ muốn chúng ta ở bên nhau mà không có khoảng cách ,k có kẻ thứ ba xen vào…
-Hôm nay em về nghỉ ngơi đi,hôm nay anh phải về nhà ,hẹn mai gặp lại em,đám trong kia anh sẽ báo nhân viên báo họ giải tán…lúc này có nói gì cũng khiến cho chúng ta mệt mỏi…em về nghỉ ngơi…
Cảnh lên xe nhấn ga đi và không chút do dự…anh ta phóng vội về nhà nhưng Tuyết vẫn chưa về…Gió liền nói
-Mợ cả đi ra ngoài được 1 tiếng rồi ạ
-Tôi biết rồi,cô về nghỉ ngơi đi…
Cảnh đi ra đi vào ngồi chờ mãi cho đến khi Tuyết đi về quần sắn gấu vì ướt do mưa…thấy ánh mắt của nhau Tuyết vội ngại ngần…cô k nói gì đi thẳng vào trong phòng thay đồ…Cảnh lên tiếng trước
-Nãy tôi nghe người báo cô có tới du thuyền
-Phải,tôi đã đến đó
-Tôi có chuyện muốn nói rõ với cô
-Anh k phải nói đâu,tôi hiểu,tình thế giữa chúng ta vốn dĩ k nên đi sâu vào chuyện riêng tư của nhau…
-Tôi có bạn gái rồi,từ trước khi lấy cô …
-Vâng,tôi thấy hết rồi,hai người rất đẹp đôi
Tuyết quay lại mỉm cười…cô quay đi chợt tắt nụ cười và ánh mắt kiểu như khó xử…
Gió gõ cửa phòng rồi đưa cho Cảnh chiếc bánh sinh nhật
-Cậu cả ,bánh này mợ cả đã mất công làm cả sáng nay,chúc cậu và mợ cả có buổi tối vui vẻ…
-Cám ơn Gió nhé…
Cảnh cầm chiếc bánh nhìn hình vẽ Tuyết vẽ mặt anh ta cau có trên chiếc bánh…Tuyết đi ra đang lau đầu…cô thấy trên bàn có chiếc bánh…Cảnh châm nến sẵn
-Ơ ,bánh này
-Thổi nến cùng tôi đi…
Cảnh bê ra hiên nhìn ra Vịnh…lúc này anh ta định thổi thì Tuyết chặn tay lên miệng Cảnh
-Khoan đã,anh ước đi
-Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn ước
-Có ai đánh thuế điều ước đâu,trong đời chắc hẳn ai cũng có một lần mong ước điều gì đó…anh ước đi
Tuyết cười tươi và Cảnh nhắm mắt ước…cả hai đều ngồi bên hiên và cười nhẹ…
Yến trở về cô ta gọi cho Cảnh liên tục nhưng anh ta đã tắt máy…Cô ta như phát điên ném chiếc điện thoại vào tường…
“ Anh nói anh yêu em mà,anh nói rồi chắc chắn anh sẽ làm như vậy ,anh k thể nào vì một đứa mới quen lại lãng quên em được,anh nói đúng em phải tin anh,phải tin”
Yến hét lên trong phòng rồi bật khóc lớn…
“ Em chẳng thể tin được…làm ơn gọi cho em đi Cảnh,nếu k em sẽ phát điên lên mất…”
Tại nhà họ Vũ…
Sau khi Tuyết thấy Cảnh thổi nến,cô vỗ tay và hát bài chúc mừng sinh nhật…Cảnh lúc này cứ lặng lẽ nhìn Tuyết từng chút…
-Chúc mừng sinh nhật,chúc anh tuổi mới nhiều sức khoẻ nhiều thành công
-Cám ơn…
Tuyết xoay bánh rồi cắt từng miếng…
-Anh thử xem sao
-Ưm…
Thấy Cảnh đưa bánh lên miệng Tuyết căng mắt ra xem phản ứng
-Thế nào ạ
-Cũng được …
-Vậy ăn nhiều chút…k sợ tiểu đường đâu ạ vì tôi k làm quá ngọt đâu…
-Ừm…
Đêm hôm đó cả hai người,Tuyết nằm dưới đất còn Cảnh nằm trên giường …Tuyết chủ động hỏi
-Chị người yêu anh xinh thật đấy,nhưng chị ấy biết anh lấy vợ rồi thì có ảnh hưởng gì không?
Cảnh quay sang nhìn phía sau lưng Tuyết
-Cô ấy biết rồi,tôi cũng k muốn giấu …
-Chắc chị ấy sốc lắm,nếu là tôi thì tôi cũng không chịu nổi kiểu người mình yêu lại đi cưới cô gái khác…dù có là gì đi nữa thì cũng k dc thoải mái…tôi cũng mong sớm biết được chuyện của chị mình để có thể rời khỏi đây…anh biết chuyện của chị tôi khi chị ấy còn sống ở đây chứ…
-Ngủ đi…tôi mệt rồi
Cảnh lảng tránh câu hỏi và nhắm mắt…Tuyết bật dậy thấy Cảnh đã ngủ nên cô đành lặng yên…cô chắc chắn rằng Cảnh biết điều gì đó…
Sáng hôm sau,Cảnh nghe chú quản gia báo lại tối qua mẹ Lâm đã nói gì đó với Tuyết và sau đó Tuyết rời khỏi nhà,Cảnh xem lại camera đoạn hai người nói chuyện,anh ta đi thẳng tới sảnh chính…
Ông nội,bố anh ta và mẹ Lâm cùng Lâm đang ngồi nói chuyện về hôn lễ…Cảnh mặt hầm hầm đi vào…thấy Cảnh ông cụ rạng rỡ
-Cháu trai ông nay lại sang thăm ông sớm thế này
Ông Văn cười nhẹ
-Bố cũng đang có chuyện muốn nói với con về hôn lễ của em…
Cảnh nhìn thẳng vào mẹ Lâm
-Bà từ khi nào lại thích xen vào chuyện của tôi vậy?
Mẹ Lâm phân bua
-Con nói gì mẹ không hiểu chút nào?
-Nếu bà còn cứ xen vào chuyện của tôi lần nữa thì tôi muốn bà ra khỏi nhà này…
Lâm tức giận
-Anh k có quyền nói với mẹ em như thế
Cảnh nhìn Lâm rồi trợn mắt
-Tao thừa sức đuổi mẹ con mày ra cửa…
-Anh k còn coi ông và bố ra gì đúng không
Ông cụ đập tay xuống bàn
-Hai đứa thôi đi,rốt cuộc cô đã xen vào chuyện gì của cháu tôi…nó k phải là đứa tự dưng đi nói như vậy…
-Con thật sự k biết chuyện gì cả…
Cảnh nói với ông và bố anh ta
-Nếu ông và bố k quản được người đàn bà này thì một là con ra ngoài hai là ông vs bố giữ bà ta ở lại…con cho hai người lựa chọn…
Ông Văn thấy con trai bỏ đi liền tức giận nói vợ
-Cô làm gì con tôi để nó như thế,cô điên rồi à ,cô k biết vị trí của mình ở đâu à
-Em thề em k làm gì nó cả anh ạ
Ông cụ thở dài đứng dậy
-Không có lửa làm sao có khói…anh chị tự bảo nhau mà có lời với nó đi…
Lâm nắm chặt tay khi thấy mẹ bị cả nhà áp bức…hắn âm thầm gọi cho ai đó “ Xử nó giúp tôi”…
Khi Cảnh trở về nhà thì thấy Tuyết vẫn nằm ngủ,anh ta gọi
-Sáng lắm rồi cô k định dậy à,ngủ như thế thì k phải là tốt đâu,tôi phải đi làm đây…
K thấy Tuyết nói gì Cảnh đi ra kéo chăn ra khỏi người Tuyết thì thấy cô môi tái mét,gương mặt nhợt nhạt…sờ người Tuyết nóng ran lên…Cảnh vội bế lên trên giường nằm…Tuyết lơ mơ
-Lúc nóng lúc lạnh,anh xin thuốc cho tôi với
-Hqua để tóc ướt đi ngủ lại nằm đất chứ gì…
-Mệt lắm k muốn cãi nhau…
Tuyết kéo chăn lên người,Cảnh liền đi lấy nước ấm lau người cho Tuyết…cô ăn gì cũng nôn nên Cảnh liền bế lên xe đưa vào viện…
Bác sỹ chẩn đoán
-Bị cảm thôi k có gì đáng lo có thể cho về rồi
-Cám ơn bác sỹ…
Cảnh lại cõng Tuyết ra xe…Tuyết tiêm thuốc nên ngủ mê mệt…Cảnh lấy tay xoa má cô …anh ta cài dây an toàn khẽ chạm má gần nhau…anh ta quay sang hôn nhẹ lên môi Tuyết…Tuyết lúc này biết Cảnh hôn mình…nhưng cô lại chẳng dám mở mắt vì quá sốc…cô nắm chặt tay vào áo không biết phải phản ứng thế nào
“ Gì thế này,tên biến thái hắn có người yêu rồi vẫn hôn mình”
Yến như phát điên khi k gọi được cho Cảnh,cô ta bắt xe ra khỏi nhà quyết định đến tận nhà Cảnh để gặp Tuyết…
“ Mình phải nói cho rõ ràng anh Cảnh là của mình còn cô ta chỉ là vật thế thân”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.