Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 67: Anh muốn kiểm tra
Nhất Vạn Vạn
05/01/2015
Lời nói của Lãnh An
Thần khiến phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là mím môi, tuy
nhiên nó bị anh gắt gao nắm chặt, hơi lạnh ngón tay anh vuốt lên, rất
nhẹ, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Buông tôi ra, tôi mệt mỏi." Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa cùng anh.
"Mệt mỏi?" Nghe đến chữ đó, Lãnh An Thần hình như càng thêm tức giận, "Không phải là vừa cùng anh ta làm sao. Ân ái mệt không?"
Lời khó nghe giống như một lưỡi dao sắc bén cứa nát lòng Đoan Mộc Mộc, "Lãnh An Thần, anh đừng vô sỉ như vậy."
Anh chợt cười lạnh lùng một tiếng, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy trước mắt choáng váng, thân thể đã bị anh ném vào trên salon, cả người anh cũng đè lên.
"A ——" Đoan Mộc Mộc cảm thấy hai chân bị cứng rắn tách ra, ngón tay của anh mạnh mẽ xông vào.
"Khốn kiếp. " Nhục nhã khiến cô tức giận, nơi này là phòng khách, lúc nào cũng sẽ có người đi qua.
Hai chân của cô buộc chặt, kháng cự anh xâm phạm, tròng mắt đen của Lãnh An Thần tức giận vần vũ, "Buông ra, tôi muốn kiểm tra."
"Không cần, anh cút ngay, cút. . . . . ." Đoan Mộc Mộckhép chặt chân, thề không nghe lệnh.
"Không để cho tôi kiểm tra, đây là sợ sao?" Cô càng như vậy, Lãnh An Thần càng cho rằng cô sợ, cô nam quả nữ ở trong một cao ốc, chính là làm tình tới lật trời, sợ rằng cũng chẳng có ai biết!
Đáng chết. . . . . .
Anh tóm lấy tay của cô cố định lên đỉnh đầu, ngón tay lại đi sâu vào trong cơ thể cô thêm một phần, "Nói, anh ta nằm trên người cô hay sao? Chính diện hay là đằng sau?" Hình như anh đã nhận định cô và Tô Hoa Nam đã làm cái loại chuyện bất chính đó.
Nhục nhã trần trụi, khiến Đoan Mộc Mộc không chịu nổi, "Không có, không có. . . . . . Tên khốn kiếp này!"
Âm thanh của cô quá lớn, khiến Tô Hoa Nam ở trên lầu cũng bị cũng kinh động, thật ra thì không chỉ có anh, còn có những người khác.
"Ai trên ai dưới, ai công ai thụ?" Lãnh Ngọc Thù ở trong phòng còn chưa xuống lầu, đã la lên rồi.
Nghe âm thanh đó, cơ thể Lãnh An Thần thấp xuống, hoàn toàn ôm trọn Đoan Mộc Mộc vào trong ngực, đợi đến khi người trên lầu xuống tới, liền thấy hình ảnh Nam trên Nữ dưới, tư thế vô cùng mập mờ.
"A! Anh, anh. . . . . . ." Lãnh Ngọc Thù che mắt hét chói tai.
"Quay về ngủ tiếp đi. " Lãnh An Thần quát một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hoa Nam cũng đi xuống, “Sao chú hai cũng có hứng thú tới quan sát vợ chồng chúng tôi làm tình thế?"
Tô Hoa Nam nhìn Lãnh An Thần đè trên người Đoan Mộc Mộc, trái tim co rút đau đớn, tròng mắt đen nhánh ánh lên những tia lạnh lẽo sắc bén như mũi tên, "Buông cô ấy ra!"
"Hả?" Lãnh An Thần lơ đãng hừ nhẹ, "Chú hai, hiện tại tôi đang cùng vợ tôi làm. Yêu. . . . . ."
". . . . . ." Một câu nói khiến Tô Hoa Nam nghẹn lời, sắc mặt tái xanh.
Cảm thấy nghe không lọt tai, Đoan Mộc Mộc đột nhiên đẩy người đàn ông đè ở trên người ra, chạy lên trên lầu.
"Mộc Mộc!” Khi Đoan Mộc Mộc vượt qua người Tô Hoa Nam thì anh bèn níu cô lại.
Hất tay anh ra, Đoan Mộc Mộc trừng to tròng mắt dâng đầy hơi nước, "Tô Hoa Nam, bây giờ anh hài lòng chưa?"
Lời của cô giống như một thanh kiếm đâm vào ngực anh, "Mộc Mộc. . . . . ." Bộ dạng Tô Hoa Nam như muốn đuổi theo.
"Chú hai, cô ấy là cháu dâu của chú." Lãnh An Thần chậm rãi lên tiếng, cũng là lời nói cực mạnh ngăn trở bước chân của Tô Hoa Nam.
Hai người đàn ông này một cao một thấp nhìn đối phương, giống như hai con báo đối đầu nhau không con nào chịu nhận thua.
Một lúc lâu, Tô Hoa Nam thu hồi ánh mắt trước, thì thầm một tiếng, "Những ngày như thế sẽ không quá lâu. " Giống như nói với chính mình, cũng giống như nói cho Lãnh An Thần nghe.
Tất cả mọi người rời đi, phòng khách to như thế chỉ còn lại một mình Lãnh An Thần, nghĩ đến câu nói sau cùng kia của Tô Hoa Nam, trong đầu anh dâng lên một vòng một vòng bong bóng nhỏ, bành trướng mỗi một tấc trong đầu anh khiến anh có cảm giác đau đớn mơ hồ.
Tô Hoa Nam đang nói cho anh biết anh ta muốn cướp đi cô sao?
Không, anh không cho phép!
Không cho!
Giật cổ áo xuống, Lãnh An Thần chạy thẳng lên trên lầu
"Buông tôi ra, tôi mệt mỏi." Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa cùng anh.
"Mệt mỏi?" Nghe đến chữ đó, Lãnh An Thần hình như càng thêm tức giận, "Không phải là vừa cùng anh ta làm sao. Ân ái mệt không?"
Lời khó nghe giống như một lưỡi dao sắc bén cứa nát lòng Đoan Mộc Mộc, "Lãnh An Thần, anh đừng vô sỉ như vậy."
Anh chợt cười lạnh lùng một tiếng, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy trước mắt choáng váng, thân thể đã bị anh ném vào trên salon, cả người anh cũng đè lên.
"A ——" Đoan Mộc Mộc cảm thấy hai chân bị cứng rắn tách ra, ngón tay của anh mạnh mẽ xông vào.
"Khốn kiếp. " Nhục nhã khiến cô tức giận, nơi này là phòng khách, lúc nào cũng sẽ có người đi qua.
Hai chân của cô buộc chặt, kháng cự anh xâm phạm, tròng mắt đen của Lãnh An Thần tức giận vần vũ, "Buông ra, tôi muốn kiểm tra."
"Không cần, anh cút ngay, cút. . . . . ." Đoan Mộc Mộckhép chặt chân, thề không nghe lệnh.
"Không để cho tôi kiểm tra, đây là sợ sao?" Cô càng như vậy, Lãnh An Thần càng cho rằng cô sợ, cô nam quả nữ ở trong một cao ốc, chính là làm tình tới lật trời, sợ rằng cũng chẳng có ai biết!
Đáng chết. . . . . .
Anh tóm lấy tay của cô cố định lên đỉnh đầu, ngón tay lại đi sâu vào trong cơ thể cô thêm một phần, "Nói, anh ta nằm trên người cô hay sao? Chính diện hay là đằng sau?" Hình như anh đã nhận định cô và Tô Hoa Nam đã làm cái loại chuyện bất chính đó.
Nhục nhã trần trụi, khiến Đoan Mộc Mộc không chịu nổi, "Không có, không có. . . . . . Tên khốn kiếp này!"
Âm thanh của cô quá lớn, khiến Tô Hoa Nam ở trên lầu cũng bị cũng kinh động, thật ra thì không chỉ có anh, còn có những người khác.
"Ai trên ai dưới, ai công ai thụ?" Lãnh Ngọc Thù ở trong phòng còn chưa xuống lầu, đã la lên rồi.
Nghe âm thanh đó, cơ thể Lãnh An Thần thấp xuống, hoàn toàn ôm trọn Đoan Mộc Mộc vào trong ngực, đợi đến khi người trên lầu xuống tới, liền thấy hình ảnh Nam trên Nữ dưới, tư thế vô cùng mập mờ.
"A! Anh, anh. . . . . . ." Lãnh Ngọc Thù che mắt hét chói tai.
"Quay về ngủ tiếp đi. " Lãnh An Thần quát một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hoa Nam cũng đi xuống, “Sao chú hai cũng có hứng thú tới quan sát vợ chồng chúng tôi làm tình thế?"
Tô Hoa Nam nhìn Lãnh An Thần đè trên người Đoan Mộc Mộc, trái tim co rút đau đớn, tròng mắt đen nhánh ánh lên những tia lạnh lẽo sắc bén như mũi tên, "Buông cô ấy ra!"
"Hả?" Lãnh An Thần lơ đãng hừ nhẹ, "Chú hai, hiện tại tôi đang cùng vợ tôi làm. Yêu. . . . . ."
". . . . . ." Một câu nói khiến Tô Hoa Nam nghẹn lời, sắc mặt tái xanh.
Cảm thấy nghe không lọt tai, Đoan Mộc Mộc đột nhiên đẩy người đàn ông đè ở trên người ra, chạy lên trên lầu.
"Mộc Mộc!” Khi Đoan Mộc Mộc vượt qua người Tô Hoa Nam thì anh bèn níu cô lại.
Hất tay anh ra, Đoan Mộc Mộc trừng to tròng mắt dâng đầy hơi nước, "Tô Hoa Nam, bây giờ anh hài lòng chưa?"
Lời của cô giống như một thanh kiếm đâm vào ngực anh, "Mộc Mộc. . . . . ." Bộ dạng Tô Hoa Nam như muốn đuổi theo.
"Chú hai, cô ấy là cháu dâu của chú." Lãnh An Thần chậm rãi lên tiếng, cũng là lời nói cực mạnh ngăn trở bước chân của Tô Hoa Nam.
Hai người đàn ông này một cao một thấp nhìn đối phương, giống như hai con báo đối đầu nhau không con nào chịu nhận thua.
Một lúc lâu, Tô Hoa Nam thu hồi ánh mắt trước, thì thầm một tiếng, "Những ngày như thế sẽ không quá lâu. " Giống như nói với chính mình, cũng giống như nói cho Lãnh An Thần nghe.
Tất cả mọi người rời đi, phòng khách to như thế chỉ còn lại một mình Lãnh An Thần, nghĩ đến câu nói sau cùng kia của Tô Hoa Nam, trong đầu anh dâng lên một vòng một vòng bong bóng nhỏ, bành trướng mỗi một tấc trong đầu anh khiến anh có cảm giác đau đớn mơ hồ.
Tô Hoa Nam đang nói cho anh biết anh ta muốn cướp đi cô sao?
Không, anh không cho phép!
Không cho!
Giật cổ áo xuống, Lãnh An Thần chạy thẳng lên trên lầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.