Chương 8: Con cua liệu có ngon?
Lan Phi Điệp
08/02/2023
Sau khi thấy cô dắt tay Cố Mạc đi xuống, trên mặt anh lại không thấy một biểu cảm khó chịu mà thay vào đó là một nụ cười mà họ đã lâu rồi chưa được thấy, điều đó khiến ai ai cũng phải ngỡ ngàng, làm sao anh có thể thay đổi nhiều đến thế. Theo như thông tin điều tra thì hai người chỉ mới gặp nhau thôi, chẳng lẻ là tình yêu sét đánh a, như vậy cũng quá thần kì rồi, có thể thay đổi một Cố Mạc ít nói, lạnh lùng thành một Cố Mạc vui vẻ, thoải mái với mọi người xung quanh thì cũng rất tốt nha.
- Ngọc Ân lại đây ngồi cạnh mẹ nè
- Khụ khụ khụ
- Ông bị sao vậy?
- Không có gì, ho một xíu thôi
Ông khẽ liếc nhìn bà hất mặt về phía Cố Mạc. Khi nghe bà kêu con dâu ngồi kế mình thì ông thấy không ổn rồi, nhìn mặt thằng con trai cả nhăn nhăn nhó nhó là ông hiểu nó không muốn ngồi xa vợ rồi. Vợ ông cũng thật là hết nói nổi, không suy nghĩ gì mà đã hành động rồi, phải để hai đứa ngồi ăn chung để bồi đắp tình cảm chứ, bà kêu con dâu qua ngồi kế thì thằng con trai ngồi ên còn đâu là gắn bó để tăng độ thân mật lên chứ.
Hiểu ý của chồng, bà quả thật là thất trách, trước khi vợ chồng Cố Mạc đến mọi người đã bàn bạc với nhau tìm cách để hai vợ chồng tăng tình cảm với nhau mà bà lại quên mất điều đó. Ai da, việc kêu Ngọc Ân với Cố Mạc ngủ lại cũng có lí do của nó, âu cũng để hai vợ chồng ngủ chung rồi làm gì gì đó để bà có cháu ẳm bồng a~. Bạn học của Cố Mạc có người đã sinh con có khi được bốn năm tuổi nửa rồi, nhìn con trai mình ế chổng ế chơ may mắn kím được một người con dâu nên lần này bà nhất quyết phải có một đứa cháu của mình.
- Hai đứa ngồi xuống đấy ăn đi
- Vâng
Ngọc Ân nhanh nhẩu ngồi kế bà nội Cố, phải nói bà luôn đem lại cho cô một cảm giác ấm áp đến lạ thường, không cảm giác gò bó, lạ lẵm mà thoải mái tự nhiên như chính căn nhà của mình.
- Ngọc Ân, cháu ăn cua được không?
- Món cháu thích nhất là món cua a~~~
- Mau ăn đi
Không biết từ lúc nào mà Cố Mạc đã tách thịt cua riêng cho cô một cái đĩa, nhìn những miếng thịt cua ấy mà cô không kiềm lòng được nhanh chóng ăn sạch cái đĩa ấy. Nhìn cô ăn mà tất cả mọi người cùng ngơ ngác, không lẽ thịt cua ngon đến vậy sao.
- Chị dâu à, bộ ngon lắm hả?
- Nhon nhắm nha (ngon lắm nha)
Nghe cô nói như thế Cố Lập Thành cũng nhanh chóng ăn thử nhưng biểu cảm lại không giống như Ngọc Ân, khiến mọi người không khỏi tò mò.
- Chị dâu nhỏ, cũng bình thường mà
- Nhưng nó ngon với em
- Hahahaha
Câu trả lời của cô khiến mọi người có một tràn cười hả dạ, nói thẳng ra không phải thịt cua ngon mà do Ngọc Ân thích nên nó mới ngon nha. Ai cũng phải chào thua cô luôn, nói chuyện mà cái môi cứ chu chu lên ngư vậy đáng yêu muốn chết à.
Cố Mạc từ nãy tới giờ vẫn chú tâm nhìn cô, thấy cái môi cứ chu như vậy thật muôn hôn một cái, nhưng có mọi người ở đây nên phải kìm chế lại, nếu không cô bị anh xử đẹp ngay tại đây luôn rồi.
- Ngon thì ăn nửa đi
- Nãy giờ anh chưa ăn mà, chỉ toàn bóc cho em
- Anh không ăn cua
- Ngon lắm á, anh mau a~~ đi
Cô cầm thìa thịt cua đưa lên miệng Cố Mạc chỉ chờ anh nếm thử nó, nhưng đổi lại chỉ là cái nhíu mày của anh.
- Cua ăn hôi miệng
- Nhưng ngon mà, với lại lát đánh răng. Nè, anh mau ăn thử đi.
Cô vẫn kiên nhẫn đút anh, Cố Mạc hết cách nên đành phải chìu theo ý cô. Cua được đưa vào miệng thì cái mùi của nó sộc lên khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng vì không muốn làm cho cô buồn nên anh đã nuốt suốt. Từ nãy tới giờ cô chờ anh ăn xong để nêu lên nhận xét về mấy con cua yêu dấu của mình, thấy anh ăn xong cô nhanh nhẩu hỏi:
- Anh hãy nêu cảm nhận của mình về hương vị của con cua đi.
- Ngon
Câu trả lời của anh không khiến cô vui mừng mà còn cảm thấy bất lực, đây là Cố Mạc khen để cho cô vui phải không. Có ai ăn ngon mà biểu cảm như sắp chết tới nơi như Cố Mạc chưa, anh là đang sợ người ta không biết anh đang dối lòng à. Không để ý đến anh nửa, cô nhanh chóng ăn tiếp phần cua mà Cố Mạc lột sẵn. Lúc cô xoay qua thì thấy Cố Mạc đang nhìn mình.
- Không được ăn nửa
- Tại sao chứ? Em ăn chưa đã nửa mà
- Nãy giờ ăn nhiều rồi
- Hong có nhiều
Đối với Nhọc Ân ăn cua không bao giờ là đủ, cô muốn ăn tiếp, ăn nửa và ăn mãi.
- Em ăn tận 5 con rồi đó, không tính ngừng à.
Nghe anh nói thì cô mới ngớ người, bộ nãy giờ mình ăn nhiều vậy sao ta. Thôi chết, ngày đầu tiên ra mắt gia đình mà ăn như bị đói lâu năm thế này thì mọi người nghĩ cô như thế nào đây.
- Hahaha, con không cần phải ngại đâu, người trong nhà ta hiểu mà, hahahaha.
Lời của bà như một cú đấm đánh mạnh vào mặt cô, ý bà nội Cố chẳng phải là cô ăn nhiều như vậy người nhà không tính toán sao. Thôi toang thật rồi, cô biết giấu mặt vào đâu đây.
????Mọi người hãy????ủng hộ mình nhé.
- Ngọc Ân lại đây ngồi cạnh mẹ nè
- Khụ khụ khụ
- Ông bị sao vậy?
- Không có gì, ho một xíu thôi
Ông khẽ liếc nhìn bà hất mặt về phía Cố Mạc. Khi nghe bà kêu con dâu ngồi kế mình thì ông thấy không ổn rồi, nhìn mặt thằng con trai cả nhăn nhăn nhó nhó là ông hiểu nó không muốn ngồi xa vợ rồi. Vợ ông cũng thật là hết nói nổi, không suy nghĩ gì mà đã hành động rồi, phải để hai đứa ngồi ăn chung để bồi đắp tình cảm chứ, bà kêu con dâu qua ngồi kế thì thằng con trai ngồi ên còn đâu là gắn bó để tăng độ thân mật lên chứ.
Hiểu ý của chồng, bà quả thật là thất trách, trước khi vợ chồng Cố Mạc đến mọi người đã bàn bạc với nhau tìm cách để hai vợ chồng tăng tình cảm với nhau mà bà lại quên mất điều đó. Ai da, việc kêu Ngọc Ân với Cố Mạc ngủ lại cũng có lí do của nó, âu cũng để hai vợ chồng ngủ chung rồi làm gì gì đó để bà có cháu ẳm bồng a~. Bạn học của Cố Mạc có người đã sinh con có khi được bốn năm tuổi nửa rồi, nhìn con trai mình ế chổng ế chơ may mắn kím được một người con dâu nên lần này bà nhất quyết phải có một đứa cháu của mình.
- Hai đứa ngồi xuống đấy ăn đi
- Vâng
Ngọc Ân nhanh nhẩu ngồi kế bà nội Cố, phải nói bà luôn đem lại cho cô một cảm giác ấm áp đến lạ thường, không cảm giác gò bó, lạ lẵm mà thoải mái tự nhiên như chính căn nhà của mình.
- Ngọc Ân, cháu ăn cua được không?
- Món cháu thích nhất là món cua a~~~
- Mau ăn đi
Không biết từ lúc nào mà Cố Mạc đã tách thịt cua riêng cho cô một cái đĩa, nhìn những miếng thịt cua ấy mà cô không kiềm lòng được nhanh chóng ăn sạch cái đĩa ấy. Nhìn cô ăn mà tất cả mọi người cùng ngơ ngác, không lẽ thịt cua ngon đến vậy sao.
- Chị dâu à, bộ ngon lắm hả?
- Nhon nhắm nha (ngon lắm nha)
Nghe cô nói như thế Cố Lập Thành cũng nhanh chóng ăn thử nhưng biểu cảm lại không giống như Ngọc Ân, khiến mọi người không khỏi tò mò.
- Chị dâu nhỏ, cũng bình thường mà
- Nhưng nó ngon với em
- Hahahaha
Câu trả lời của cô khiến mọi người có một tràn cười hả dạ, nói thẳng ra không phải thịt cua ngon mà do Ngọc Ân thích nên nó mới ngon nha. Ai cũng phải chào thua cô luôn, nói chuyện mà cái môi cứ chu chu lên ngư vậy đáng yêu muốn chết à.
Cố Mạc từ nãy tới giờ vẫn chú tâm nhìn cô, thấy cái môi cứ chu như vậy thật muôn hôn một cái, nhưng có mọi người ở đây nên phải kìm chế lại, nếu không cô bị anh xử đẹp ngay tại đây luôn rồi.
- Ngon thì ăn nửa đi
- Nãy giờ anh chưa ăn mà, chỉ toàn bóc cho em
- Anh không ăn cua
- Ngon lắm á, anh mau a~~ đi
Cô cầm thìa thịt cua đưa lên miệng Cố Mạc chỉ chờ anh nếm thử nó, nhưng đổi lại chỉ là cái nhíu mày của anh.
- Cua ăn hôi miệng
- Nhưng ngon mà, với lại lát đánh răng. Nè, anh mau ăn thử đi.
Cô vẫn kiên nhẫn đút anh, Cố Mạc hết cách nên đành phải chìu theo ý cô. Cua được đưa vào miệng thì cái mùi của nó sộc lên khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng vì không muốn làm cho cô buồn nên anh đã nuốt suốt. Từ nãy tới giờ cô chờ anh ăn xong để nêu lên nhận xét về mấy con cua yêu dấu của mình, thấy anh ăn xong cô nhanh nhẩu hỏi:
- Anh hãy nêu cảm nhận của mình về hương vị của con cua đi.
- Ngon
Câu trả lời của anh không khiến cô vui mừng mà còn cảm thấy bất lực, đây là Cố Mạc khen để cho cô vui phải không. Có ai ăn ngon mà biểu cảm như sắp chết tới nơi như Cố Mạc chưa, anh là đang sợ người ta không biết anh đang dối lòng à. Không để ý đến anh nửa, cô nhanh chóng ăn tiếp phần cua mà Cố Mạc lột sẵn. Lúc cô xoay qua thì thấy Cố Mạc đang nhìn mình.
- Không được ăn nửa
- Tại sao chứ? Em ăn chưa đã nửa mà
- Nãy giờ ăn nhiều rồi
- Hong có nhiều
Đối với Nhọc Ân ăn cua không bao giờ là đủ, cô muốn ăn tiếp, ăn nửa và ăn mãi.
- Em ăn tận 5 con rồi đó, không tính ngừng à.
Nghe anh nói thì cô mới ngớ người, bộ nãy giờ mình ăn nhiều vậy sao ta. Thôi chết, ngày đầu tiên ra mắt gia đình mà ăn như bị đói lâu năm thế này thì mọi người nghĩ cô như thế nào đây.
- Hahaha, con không cần phải ngại đâu, người trong nhà ta hiểu mà, hahahaha.
Lời của bà như một cú đấm đánh mạnh vào mặt cô, ý bà nội Cố chẳng phải là cô ăn nhiều như vậy người nhà không tính toán sao. Thôi toang thật rồi, cô biết giấu mặt vào đâu đây.
????Mọi người hãy????ủng hộ mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.