Chương 32: Lặng lẽ phía sau.
Nhậm Huân
11/07/2023
Không ngờ có ngày Phó Tổng của chúng ta lại cầu xin và biết cả cảm ơn người khác cơ chứ?
Bạch Ngôn nên tiếng trêu anh. Không cà khịa anh thì tên Bạch Ngôn này không chịu được mà.
- Cậu cũng bớt cà khịa tôi đi.
- Đấy đấy biết ngay mà. Vừa mới cúi đầu cảm ơn người ta xong giờ...
- Còn đỡn hơn cậu bảo sao giờ chưa có bạn gái.
- èm.. èm.. cậu giờ khác gì tôi đâu.
- Đơn hơn cậu đó. Thôi không nói với cậu nữa. Tôi về chăm vợ con đây.
Phó Cẩn Hiên anh giờ chỉ muốn bên cạnh vợ con mình mà thôi. Anh mặc kệ mọi chuyện sẽ đi về đâu nhưng lúc này anh vẫn muốn bên cô. Sau sáng mai anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa tránh cho cô kịch động mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Bạch Ngôn tôi nhờ cậu nếu cô ấy tỉnh dậy có hỏi là tôi đến hay không thì mong cậu bảo tôi không đến nhé.
- Tại sao cậu phải làm vậy?
- Bạch Ngôn à. tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi lại ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy. Chẳng phải vì tôi mà cô ấy gặp nguy hiểm sao?
- Nhưng cậu cũng nên thể hiện tình ý của mình cho cô ấy hiểu.
- Cái đó tôi sẽ tính sau.
Nói xong thì Phó Cẩn Hiên bước ra khỏi phòng Bạch Ngôn anh vào phòng của Hạ Chi Linh. Cô vẫn ngủ chắc do lúc sinh cô mệt quá. Nhìn thấy cô ngủ ngon bên con trai anh cũng yên lòng. Bỗng dưng bé con khóc.
E.. e... Nghe thấy bé con khóc làm Phó Cẩn Hiên cuống cuồng cả lên. Anh lấy bình sữa nhưng mà không biết pha sữa cũng may Bạch Ngôn xuất hiện.
- Cậu mau mau giúp tôi
Phó Cẩn Hiên đưa bình sữa cho Bạch ngôn và quay ra bế bé con. Bạch Ngôn cũng lắc đầu thay. Mỗi việc pha sữa mà cũng không biết làm.
- Cậu đúng là 33 tuổi rồi mà pha bình sữa không cũng không biết pha.
- Tôi lần đầu làm bố. Cậu giỏi thì pha đi.
- Đây này. Ông tướng cậu không biết đọc chữ hay sao?
- Biết đọc. Tôi nói cho cậu biết cậu đừng khinh thường tôi. Tôi làm chủ tịch đó.
- Vậy mà chủ tịch của chúng ta không biết đọc hưỡng dẫn sử dụng sao?
- Ai mà biết. Nhanh nên không con tôi đói.
- Tôi có phải osin của cậu đâu.
Bạch Ngôn bức xúc nói. Anh đã giúp cậu ta mà cậu ta sai anh như giúp việc ấy.
- Đây đây sữa của bé con đây.
Bạch Ngôn đưa bình sữa cho Phó Cẩn Hiên cho bé con ăn. Bé con háu ăn hút bình sữa liên tục. Nhìn ** cậu vậy trông rất đáng yêu.
- Con à. con lớn nhanh nên nhé. Tay này cứ cà khịa bố hoài.
- Con lớn nên đừng giống tay này con nhé.
- Cậu không được dậy hư con tôi.
Cuộc cãi nhau của hai người chỉ khi bé con ngủ hai người mới có hồi kết. Hai anh mỗi anh một nhiệm vụ sau khi bé con ăn xong anh đặt bé con nên tay Bạch Ngôn bắt anh bế còn anh ngồi nắm tay Hạ Chi Linh.
- Phó Cẩn Hiên cậu làm gì? mà không bế con.
- Tôi bận chăm vợ. Cậu giúp tôi chăm con đi.
- Này này...ông đây còn chưa ăn đó.
- Bánh ở kia ăn tạm đi và đừng ồn ào cho vợ con tôi ngủ.
Bạch Ngôn hắn tức điên lên được. Anh vậy mà thành bảo mẫu chăm con cho Phó Cẩn Hiên đã vậy Cẩn Hiên hắn leo nên giường nằm ôm Hạ Chi Linh ngủ còn anh khổ quá trời. Ngồi ghế và bế bé con, bé con cũng biết hành anh nắm. Cứ đặt xuống là khóc hẳn. Làm anh phải ngồi bế cả đêm đúng là anh khổ vì cái gia đình hắn mà.
Sáng sớm mới chợp mắt ngủ thì bị Phó Cẩn Hiên tát vào mặt cho một cái gọi anh dậy.
- Chát... Bạch Ngôn cậu dậy mau. Tôi đi trước còn đây giao cậu nhé.
- Phó Cẩn Hiên. Cậu muốn chết. Tôi đã chăm con cho cậu cả đêm mà cậu không cảm ơn còn tát ông đây.
- Tôi thấy muối cắn cậu nên đánh hộ cậu đó.
- Phó Cẩn Hiên..
Bạch Ngôn gằn giộng nói Phó Cẩn Hiên đúng lúc này bé con ị thôi.
- Cậu có gửi thấy mùi gì không?
- Mùi chua chua... hả?
cả hai anh nhìn nhau hốt hỏng. bạch Ngôn đưa bé con cho anh lại bị anh đưa lại. Không biết là con ai nữa. Bé con cũng kiểu sao hai ông này cứ đùn đẩy nhau hoài vậy. Cuối cùng thì hai anh chơi oản tù tì. Mà Phó Cẩn Hiên bị thua nên đành phải thay bỉm cho bé con.
- Sao mà ghê vậy. ọe ọe....
- Mới vậy mà không chịu được.
- Cậu lại mà thay nè.
- Con cậu mà. Thay đi nhanh nên không lạnh bé con.
Anh luống cuống không biết cởi kiểu gì lại còn bị Bạch Ngôn liên tục thúc dục và đánh vào người. Đang lau đít cho bé con thì ** cậu cẩu vào mặt anh. Bạch Ngôn thấy vậy anh cười trêu hắn..
- Cẩn Hiên con cậu cũng biết trêu cậu quá ha. Nếu mà nhìn cậu trong hoàn cảnh này không biết bao chị em rụng trứng vì cậu.
- Cấm cậu nói linh tinh. tôi có vợ con rồi.
- Bé con con làm tốt nắm. con cứ tè cho tên này này đi
- Cậu lại dậy hư con tôi đó hả.
- Đã xong. cậu thấy tôi giỏi chưa?
- cũng tạm được. Mà cậu định đi đâu?
- Tôi chắc phải về nước một chuyến vì Ngọc Mai cô ta đã trốn thoát tôi sợ cô ta sẽ tiến hành trả thù
Trả là hôm qua thuộc hạ của anh báo cáo rằng Ngọc Mai cô ta đã trốn thoát khỏi trại giam. Nên anh nghĩ rất có thể cô ta sẽ trả thù nên anh cần về để xử lý.
Bạch Ngôn nên tiếng trêu anh. Không cà khịa anh thì tên Bạch Ngôn này không chịu được mà.
- Cậu cũng bớt cà khịa tôi đi.
- Đấy đấy biết ngay mà. Vừa mới cúi đầu cảm ơn người ta xong giờ...
- Còn đỡn hơn cậu bảo sao giờ chưa có bạn gái.
- èm.. èm.. cậu giờ khác gì tôi đâu.
- Đơn hơn cậu đó. Thôi không nói với cậu nữa. Tôi về chăm vợ con đây.
Phó Cẩn Hiên anh giờ chỉ muốn bên cạnh vợ con mình mà thôi. Anh mặc kệ mọi chuyện sẽ đi về đâu nhưng lúc này anh vẫn muốn bên cô. Sau sáng mai anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa tránh cho cô kịch động mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Bạch Ngôn tôi nhờ cậu nếu cô ấy tỉnh dậy có hỏi là tôi đến hay không thì mong cậu bảo tôi không đến nhé.
- Tại sao cậu phải làm vậy?
- Bạch Ngôn à. tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi lại ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy. Chẳng phải vì tôi mà cô ấy gặp nguy hiểm sao?
- Nhưng cậu cũng nên thể hiện tình ý của mình cho cô ấy hiểu.
- Cái đó tôi sẽ tính sau.
Nói xong thì Phó Cẩn Hiên bước ra khỏi phòng Bạch Ngôn anh vào phòng của Hạ Chi Linh. Cô vẫn ngủ chắc do lúc sinh cô mệt quá. Nhìn thấy cô ngủ ngon bên con trai anh cũng yên lòng. Bỗng dưng bé con khóc.
E.. e... Nghe thấy bé con khóc làm Phó Cẩn Hiên cuống cuồng cả lên. Anh lấy bình sữa nhưng mà không biết pha sữa cũng may Bạch Ngôn xuất hiện.
- Cậu mau mau giúp tôi
Phó Cẩn Hiên đưa bình sữa cho Bạch ngôn và quay ra bế bé con. Bạch Ngôn cũng lắc đầu thay. Mỗi việc pha sữa mà cũng không biết làm.
- Cậu đúng là 33 tuổi rồi mà pha bình sữa không cũng không biết pha.
- Tôi lần đầu làm bố. Cậu giỏi thì pha đi.
- Đây này. Ông tướng cậu không biết đọc chữ hay sao?
- Biết đọc. Tôi nói cho cậu biết cậu đừng khinh thường tôi. Tôi làm chủ tịch đó.
- Vậy mà chủ tịch của chúng ta không biết đọc hưỡng dẫn sử dụng sao?
- Ai mà biết. Nhanh nên không con tôi đói.
- Tôi có phải osin của cậu đâu.
Bạch Ngôn bức xúc nói. Anh đã giúp cậu ta mà cậu ta sai anh như giúp việc ấy.
- Đây đây sữa của bé con đây.
Bạch Ngôn đưa bình sữa cho Phó Cẩn Hiên cho bé con ăn. Bé con háu ăn hút bình sữa liên tục. Nhìn ** cậu vậy trông rất đáng yêu.
- Con à. con lớn nhanh nên nhé. Tay này cứ cà khịa bố hoài.
- Con lớn nên đừng giống tay này con nhé.
- Cậu không được dậy hư con tôi.
Cuộc cãi nhau của hai người chỉ khi bé con ngủ hai người mới có hồi kết. Hai anh mỗi anh một nhiệm vụ sau khi bé con ăn xong anh đặt bé con nên tay Bạch Ngôn bắt anh bế còn anh ngồi nắm tay Hạ Chi Linh.
- Phó Cẩn Hiên cậu làm gì? mà không bế con.
- Tôi bận chăm vợ. Cậu giúp tôi chăm con đi.
- Này này...ông đây còn chưa ăn đó.
- Bánh ở kia ăn tạm đi và đừng ồn ào cho vợ con tôi ngủ.
Bạch Ngôn hắn tức điên lên được. Anh vậy mà thành bảo mẫu chăm con cho Phó Cẩn Hiên đã vậy Cẩn Hiên hắn leo nên giường nằm ôm Hạ Chi Linh ngủ còn anh khổ quá trời. Ngồi ghế và bế bé con, bé con cũng biết hành anh nắm. Cứ đặt xuống là khóc hẳn. Làm anh phải ngồi bế cả đêm đúng là anh khổ vì cái gia đình hắn mà.
Sáng sớm mới chợp mắt ngủ thì bị Phó Cẩn Hiên tát vào mặt cho một cái gọi anh dậy.
- Chát... Bạch Ngôn cậu dậy mau. Tôi đi trước còn đây giao cậu nhé.
- Phó Cẩn Hiên. Cậu muốn chết. Tôi đã chăm con cho cậu cả đêm mà cậu không cảm ơn còn tát ông đây.
- Tôi thấy muối cắn cậu nên đánh hộ cậu đó.
- Phó Cẩn Hiên..
Bạch Ngôn gằn giộng nói Phó Cẩn Hiên đúng lúc này bé con ị thôi.
- Cậu có gửi thấy mùi gì không?
- Mùi chua chua... hả?
cả hai anh nhìn nhau hốt hỏng. bạch Ngôn đưa bé con cho anh lại bị anh đưa lại. Không biết là con ai nữa. Bé con cũng kiểu sao hai ông này cứ đùn đẩy nhau hoài vậy. Cuối cùng thì hai anh chơi oản tù tì. Mà Phó Cẩn Hiên bị thua nên đành phải thay bỉm cho bé con.
- Sao mà ghê vậy. ọe ọe....
- Mới vậy mà không chịu được.
- Cậu lại mà thay nè.
- Con cậu mà. Thay đi nhanh nên không lạnh bé con.
Anh luống cuống không biết cởi kiểu gì lại còn bị Bạch Ngôn liên tục thúc dục và đánh vào người. Đang lau đít cho bé con thì ** cậu cẩu vào mặt anh. Bạch Ngôn thấy vậy anh cười trêu hắn..
- Cẩn Hiên con cậu cũng biết trêu cậu quá ha. Nếu mà nhìn cậu trong hoàn cảnh này không biết bao chị em rụng trứng vì cậu.
- Cấm cậu nói linh tinh. tôi có vợ con rồi.
- Bé con con làm tốt nắm. con cứ tè cho tên này này đi
- Cậu lại dậy hư con tôi đó hả.
- Đã xong. cậu thấy tôi giỏi chưa?
- cũng tạm được. Mà cậu định đi đâu?
- Tôi chắc phải về nước một chuyến vì Ngọc Mai cô ta đã trốn thoát tôi sợ cô ta sẽ tiến hành trả thù
Trả là hôm qua thuộc hạ của anh báo cáo rằng Ngọc Mai cô ta đã trốn thoát khỏi trại giam. Nên anh nghĩ rất có thể cô ta sẽ trả thù nên anh cần về để xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.